Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 62

Đào Tĩnh Văn

11/06/2014

Vệ Đằng vừa định dùng chân đạp bụng hắn, đèn phòng phẫu thuật lại đột nhiên tắt.

Bác sĩ vừa ra tới, Vệ Đằng liền nhào lại, “Bác sĩ anh ấy như thế nào? Không sao chứ? Nhất định không có vấn đề gì đâu đúng không?”

Thiên sứ áo trắng quay đầu liếc nhìn nam nhân đang tựa vào tường mỉm cười bên cạnh, khe khẽ thở dài, “Cứu về được rồi, chẳng qua…”

Toàn thân Vệ Đằng run rẩy, “Chẳng qua cái gì? Anh ấy… anh ấy thế nào? Ông nói nhanh lên a!” Tay chân đồng thời nhào tới, kéo chiếc áo khoác trắng của vị bác sĩ.

“Taytrái có lẽ có thể khôi phục, cánh tay phải… xương gãy nát, không dùng được nữa.”

Vệ Đằng buông lỏng tay ra, cúi đầu xuống.

Cả người run rẩy dữ dội.

Hồi lâu sau, mới nhẹ giọng nói: “Tôi… có thể thăm anh ấy một lát không…”

“Ừm, có thể.”

Lúc Tiêu Phàm tỉnh lại, Vệ Đằng cúi thấp đầu ngồi ở bên cạnh, ánh mắt Tiêu Phàm nhìn Vệ Đằng, Vệ Đằng liền bối rối xoay đi.

Tiêu Phàm muốn động thử cánh tay, muốn giơ tay lên sờ sờ mái tóc con nhím của hắn, lại phát hiện cánh tay không có sức, bị thạch cao nặng nề bao chặt lấy.

Tiêu Phàm cau mày, Vệ Đằng lại đột nhiên nhào tới ôm hắn.

“Anh đừng đau lòng, tay của anh nhất định sẽ khá hơn, nhất định sẽ…” Vệ Đằng lặp đi lặp lại những lời như thế, không biết là nói cho Tiêu Phàm nghe, hay là nói cho chính mình, “Cho dù… cho dù không khỏe lại, em cũng sẽ ở bên cạnh anh.”

Giọng nói đều có điểm nghẹn ngào, nụ cười nặn ra rất miễn cưỡng, khiến cho Tiêu Phàm nhìn thấy vô cùng đau lòng.

“Vệ Đằng…”

“Anh biết thần điêu đại hiệp ấy, nếu như anh là Dương Quá, em xem như là con chim đại bàng lớn đi theo bên cạnh anh.” Vệ Đằng nói xong, lại vùi đầu vào trước ngực Tiêu Phàm, nghe nhịp tim mạnh mẽ trong ngực hắn, nhìn gương mặt bị sưng vì Châu Vũ đánh, mũi lại đau xót.

“Xin lỗi… em không hiểu chuyện, em tùy tính, em không suy nghĩ đến cảm nhận của anh đã phủi mông bỏ đi, em đáng chết, em đáng kiếp! Anh đánh em đi!” Nói xong lại nghĩ tới cánh tay Tiêu Phàm không thể cử động, trong lòng lại càng khó chịu, dừng một lát, cúi thấp đầu nói rằng: “Mắng em đi.”

Tựa như cậu học sinh nhận lỗi với giáo viên, bộ dáng tủi thân cứ như quả cà đẫm sương

Tiêu Phàm sửng sốt một hồi lâu, tựa hồ rốt cục hiểu được chuyện gì, vội vàng hỏi: “Em đang nói gì? Cái gì đại bàng lớn… cái gì Dương Quá?”

Nghĩ đến Tiêu Phàm tới giờ cũng không xem tiểu thuyết kiếp hiệp hay phim truyền hình, trong lòng Vệ Đằng lại đau nhói, không đợi Tiêu Phàm nói chuyện, liền sáp lại hôn lên môi hắn, dán môi nhẹ nhàng nói: “Có nghĩa là em sẽ luôn bên cạnh anh, luôn luôn theo anh.”

Tiêu Phàm còn chưa kịp phản ứng, Vệ Đằng lại hôn thêm một lần, đầu lưỡi lỗ mãng liếm môi hồi lâu, cọ tới cọ lui chính là không đi vào, Tiêu Phàm cười cười bất đắc dĩ, mở miệng ra, dịu dàng quấn lấy đầu lưỡi của Vệ Đằng.



Nụ hôn sau khi xa cách thật lâu, tựa như gọi về ký ức ngọt ngào nhất của dĩ vãng.

Răng môi gắn bó, xoay chuyển triền miên.

Loại mùi vị quen thuộc đó, nhiệt độ nóng bỏng, hơi thở ấm áp, nụ hôn dịu dàng, đem pháo đài kiên cố nhất của trái tim đều mở ra.

Trái tim sau khi bị thương tổn, được vá lại, càng thêm dày chắc ấm áp.

Chỉ cần bạn chịu vá lại, chứ không phải mặc cho lỗ hở kia dẫn gió lạnh vào.

Sau nụ hôn dài, Tiêu Phàm đột nhiên mỉm cười.

“Anh nói, kỹ thuật hôn của em sao chẳng tiến bộ chút nào vậy?”

Vệ Đằng đỏ mặt, sao có thể tiến bộ chứ, này không, ngay từ nụ hôn đầu vẫn luôn cùng một mình anh, đều không có cơ hội tìm ai luyện tập cả…

“Lời vừa nãy em nói là có ý gì? Em sẽ luôn bên cạnh anh? Sao đột nhiên thay đổi chủ ý.” Tiêu Phàm ôn hòa chăm chú nhìn hắn, ánh mắt rất nghiêm túc chân thành.

Vệ Đằng tâm đau xót, cũng không biết nên làm thế nào giải thích với y, con người y kiêu ngạo như vậy, nếu như biết cánh tay mình bị tàn phế, nhất định sẽ rất đau khổ…

Có nên gạt anh ấy không? Nên làm cách nào nói cho anh ấy biết?

Suy nghĩ thật lâu, quyết định vẫn là chờ vết thương của anh ta lành lại hẳn nói cho anh ta biết vậy…

Vệ Đằng hít mũi một cái, giả bộ làm ra bộ dáng độ lượng: “Cái đó, em nghĩ thông suốt rồi, chuyện đã qua hai người đều có chỗ không đúng, đều đã qua cũng không so đo nữa, theo như anh nói, bắt đầu lại một lần nữa đi. . .”

“Em thật sự nghĩ như vậy?”

Vệ Đằng gật đầu.

“Không phải là bởi vì do cánh tay chứ?” Tiêu Phàm đột nhiên cười, cười đến có chút bi ai.

Nhìn chằm chằm thẳng hướng Vệ Đằng, khiến cho toàn thân Vệ Đằng đều run rẩy, thật muốn giết cái tên khốn tông người ta kia, thật là muốn mạnh mẽ ôm anh ấy khóc lớn một phen!

Nhưng bây giờ, Vệ Đằng chỉ là mở miệng, thanh âm vướng trong cổ họng, một chữ cũng phun không ra.

Hồi lâu sau, Tiêu Phàm mới khe khẽ thở dài, cười nói: “Vệ Đằng, tay của anh không bị sao hết, em không cần vì thế mà tự trách, thậm chí để bản thân chịu uất ức.”

“Em không phải…” Vệ Đằng vừa muốn mở miệng, lại bị Tiêu Phàm cắt ngang: “Căn bản không nghiêm trọng như vậy, người đụng anh là anh trai của Diệp Kính Văn, anh đoán chừng hắn là muốn để anh diễn khổ nhục kế, gạt lấy sự đồng tình của em, nếu là hắn ngã chủ ý, hắn nhất định là có chừng mực sẽ không đụng anh đến tàn phế, tay của anh bây giờ mặc dù không có tri giác, anh nghĩ có lẽ chỉ là gãy xương nhẹ, hoặc là bọn họ tiêm thuốc mê cho anh rồi.”



Vệ Đằng kinh ngạc đến há to miệng, thật lâu đều nói không ra lời.

Tiêu Phàm cười cười, nói tiếp: “Em không cần để ý, anh mặc dù là bởi vì đuổi theo em mà bị đụng phải, nhưng mà, cũng không nghiêm trọng như vậy, tháo thạch cao là ổn thôi. Em đừng tin lời nói dối của bọn họ. Lại càng không cần phải vì vậy mà đau lòng, thậm chí vì vậy mà tha thứ cho anh, tiếp nhận anh. Diệp Kính Huy lái xe chờ ở nơi đó, lúc anh bị đụng phải thấy xe nhìn quen mắt, lúc ấy ngất rồi không có ngẫm nghĩ, bây giờ nhìn lại, đây hết thảy đều là hắn an bài ổn thõa.”

Dừng một chút, lại nói: “Anh yêu em, anh cũng sẽ không lừa em nữa, cũng không muốn em bị bất kỳ tủi thân nào, Vệ Đằng.”

Tiêu Phàm nhìn Vệ Đằng, cười rất dịu dàng, thanh âm cũng rất thành khẩn.

Hồi lâu sau, Vệ Đằng mới khép lại cái miệng vì kinh ngạc mà mở ra rất to, hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, từ trên ghế đứng lên, hét lớn một tiếng: “Anh là đồ ngu hả, anh cho rằng em là bởi vì đồng tình anh nên mới nói như vậy sao!!”

Nói xong, xoay người thở phì phì bước ra ngoài.

Tiêu Phàm sửng sốt, chỉ nghe phía ngoài lại một trận quyền cước đánh nhau.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Kính Huy sầm mặt vào cửa.

“Cậu là tên ngốc hả!!” Vừa vào cửa liền bắt đầu mắng chửi người, dáng vẻ như rất tức giận, ưu nhã, phong độ, giáo dưỡng cũng không biết chạy đi đâu mất rồi.

“Nếu biết là tôi đang giúp cậu, sao còn nói ra? Thằng nhóc kia vừa ra tới nhìn thấy tôi liền đánh! Cậu sao mà cả khổ nhục kế cũng không biết diễn vậy? Nhân cơ hội tóm cậu ta lại không tốt sao? Đầu óc cậu nghĩ thế nào vậy! Tốn công tôi tỉ mỉ bố cục, ở cửa rạp chiếu phim chờ lâu như vậy, chiếc xe của tôi, sửa đắt bao nhiêu có biết không? Cậu làm sao lại cung khai ngay thế?”

Tiêu Phàm chỉ khe khẽ thở dài, cười nói: “Tôi nói không lừa cậu ấy thì sẽ không lừa cậu ấy.”

Diệp Kính Huy lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhún nhún vai, tiếp tục nói: “Tôi hy vọng lòng cậu ấy thật sự tiếp nhận tôi là vì yêu tôi chứ không phải mang theo những tâm tình khác, cậu ấy tự trách mình, đau lòng, tôi sẽ đau lòng.”

Diệp Kính Huy nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, một hồi lâu sau mới hừ một tiếng.

“Thật là cái tên ngoan cố bảo thủ.”

Diệp Kính Huy mang kính mác bị gãy hươ hươ trước mặt Tiêu Phàm, lạnh lùng nói: “Tôi xen vào việc của người khác, còn chọc một miệng lông, con nhím nhỏ nhà cậu, đâm người ta rất ghê gớm à. Đánh tôi một đấm, đánh nát cái kính mác của tôi luôn, mới vừa rồi ở bên ngoài lại nhào tới thăm hỏi bụng tôi một chút nữa.”

Nhìn nụ cười của Tiêu Phàm càng sâu hơn, còn mang theo mùi vị hạnh phúc kiêu ngạo, Diệp Kính Huy bất đắc dĩ buông lỏng: “Tiêu Đại thiếu gia, cậu làm sao bồi thường tổn thất của tôi đây?”

Tiêu Phàm nghiêng đầu suy nghĩ một lát, “Kính mát tôi đền cho anh cái tốt hơn, sau đó, anh lại hỏi thăm bụng tôi một chút, được không?”

“Được đi, miễn cưỡng tiếp nhận.”

Không đoán được một khắc sau, Tiêu Phàm lại đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Bất quá tiền thuốc thang do anh đền cho tôi, còn có, phí tổn thất tinh thần.”

Diệp Kính Huy ngẩn người, đột nhiên nở nụ cười, “Tôi đột nhiên phát hiện tôi bắt đầu thích cậu, cậu và em trai tôi vẫn thật giống nhau, da mặt dày, không chịu chút lỗ lã nào.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Đau Dạ Dày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook