Chương 75
Đào Tĩnh Văn
11/06/2014
Một lần ghen tuông dẫn đến thảm án
Khó có được một ngày nghỉ cuối tuần, thời tiết sáng sủa.
Tiêu Phàm sau khi tỉnh giấc, nhìn thấy bên cạnh giường có để lại tờ giấy, mặt trên viết một hàng chữ bằng bút máy, thực lòng mà nói, giống một hàng kiến bò thì đúng hơn.
‘Em ra ngoài đi mua đồ ăn cho heo lười nhà anh đây.’
Tiêu Phàm nở nụ cười, đem tờ giấy gấp lại, bỏ vào ngăn kéo.
Mấy ngày nay bởi vì gặp phải vụ án rất khó giải quyết, khiến anh bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Hôm qua vừa lên tòa, nói khản cả cổ họng, quan tòa rốt cuộc mới chấp nhận phán xét êm xuôi.
Cầm trong tay số tiền thù lao không hề nhỏ, tối hôm qua liền rủ Vệ Đằng đi ăn cho đã đời một bữa. Khi trở về đến nhà thì đã quá mệt mỏi, cư nhiên ở trong phòng tắm tẩy rửa mơ mơ hồ hồ ngủ quên lúc nào cũng không biết.
Chỉ có cực khổ cho Vệ Đằng thôi, đành vác một tên lớn xác như vầy, từ phòng tắm đến tận trên giường, còn phải tận tình săn sóc ngay cả quần lót cũng mặc vào giúp mình.
Khẳng định là cậu cảm thấy mệt lắm.
Nhu nhu huyệt thái dương đau nhức, tìm đại một cái áo ngủ tùy ý khoác vào, Tiêu Phàm xốc chăn đứng dậy xuống giường.
Hôm nay không cần đi làm, đúng lúc có thể ở nhà với Vệ Đằng cả ngày.
Hay là dẫn cậu đi ăn hải sản nhỉ, Vệ Đằng đặc biệt rất thích ăn thịt cua, mỗi lần đi ăn thịt cua, đều ra sức dùng tay tách vỏ, bẻ càng. Rơi vào trong mắt Tiêu Phàm, cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Đang nghĩ ngợi rốt cuộc là nên đi tới chỗ nào để ăn hải sản đây, thì chuông điện thoại lại reo vang.
“Alo, Vệ Đằng à. Anh….”
“Mới sáng sớm đã kêu tên Vệ Đằng rồi, muốn tìm người phát tiết ha?” – Âm thanh châm biếm rõ ràng, là Diệp Kính Văn gọi.
Tiêu Phàm nhíu nhíu mày. “Mới sáng sớm liền gọi điện thoại qua đây, bộ có bệnh à?”
Diệp Kính Văn không nhịn được mỉm cười, sau một lát, mới thấp giọng nghiêm túc nói: “Tôi là có chuyện muốn tìm đến cậu, trong điện thoại sợ là nói không được rõ ràng, định ghé qua nhà làm phiền cậu vậy.”
“Vậy sao cậu không cứ trực tiếp lại đây đi?”
“Tôi sợ là đường đột xông tới, sẽ phá hỏng chuyện tốt của cậu mất.”
Diệp Kính Văn cười đến thâm sâu khó dò, Tiêu Phàm nghe được, cũng thở dài cười khẽ.
Không biết có phải do vận khí xui xẻo hay không, mà mỗi lần đang cùng Vệ Đằng tiến đến thời điểm mấu chốt, thì lại luôn xuất hiện kẻ phá đám.
Cha mẹ hai bên không nói tới đi, em gái của Vệ Đằng cũng thật là đáng ghét, còn có Tiêu Tinh, Chu Vũ, Ngưu San San gì đó linh tinh nữa….
Tiêu Phàm cũng không hiểu, rốt cuộc là do bọn họ quá biết chọn đúng thời điểm, hay là do bản thân mình và Vệ Đằng không biết chọn thời điểm thân mật.
“Thôi được, cậu cứ qua đây đi, hôm nay vừa đúng dịp tôi được nghỉ.”
Tiêu Phàm cúp điện thoại, vào toilet rửa mặt.
Chưa đến năm phút sau, chuông cửa liền vang lên, Tiêu Phàm dùng khăn lau sạch nước trên mặt, xoay người đi tới mở cửa.
Đứng ngoài cửa đương nhiên là dáng người cao lớn của Diệp Kính Văn, hắn ta bận một bộ đồ tây trang, vẻ đường hoàng tựa như đang sắp đi đến giáo đường làm lễ.
Tiêu Phàm đánh giá liếc hắn một cái, không khỏi mím môi cười. “Làm gì mà ăn mặc nghiêm chỉnh dữ vậy?”
“Buổi chiều tôi còn phải tới bệnh viện, tới tìm cậu là muốn nhờ cố vấn giúp chút việc.”
“Ừm, vào trong rồi nói.” Tiêu Phàm nghiêng người mời Diệp Kính Văn bước vào, Diệp Kính Văn bỗng nhiên lại ý tứ sâu xa cười cười, lướt mắt từ đầu đến chân quan sát người đối diện. “Nhìn cậu bộ dáng lôi thôi lếch thếch, vẫn còn rất quyến rũ nha.”
Nói xong liền vòng qua người Tiêu Phàm đi vào trong.
Tiêu Phàm cúi đầu nhìn, chỉ thấy áo ngủ trên người mình nhăn nheo xốc xếch, để lộ một mảng ngực lớn ra bên ngoài.
Cười cười, vội vàng buộc chặt lại quần áo.
Diệp Kính Văn tìm đến Tiêu Phàm cốt ý là muốn anh giúp tư vấn một số vấn đề về pháp luật, Tiêu Phàm ôm theo đống lớn tài liệu từ trong phòng mang ra, hai người cùng nhau ngồi nghiên cứu tư liệu, thỉnh thoảng sẽ bàn bạc vài vấn đề liên quan cần thiết. Trong phòng sách im lặng dị thường, thậm chí đến tiếng lật giấy cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Cho đến tận khi đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hai người ngước lên nhìn nhau, Diệp Kính Văn cười đoán: “Chắc là Vệ Đằng đã về rồi nhỉ?”
Tiêu Phàm nghĩ thầm trong bụng, Vệ Đằng nếu đã bảo đi ra ngoài mua đồ, nhất định sẽ nhớ mang theo chìa khóa, hơn nữa nhịp độ gõ cửa này nghe ra cũng không giống của cậu ta lắm. Vệ Đằng mỗi khi về nhà, tốc độ gõ cửa lúc nào cũng như đang bị chó rượt ấy, thậm chí thỉnh thoảng còn dùng cả chân đá, sao có thể nhẹ nhàng lễ phép được như tiếng này a.
Trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không giải thích được vì sao, định bước tới mở coi thử, liền phát hiện quần áo mình đã bị giữ chặt.
“Cậu làm cái gì vậy?” Tiêu Phàm quay đầu căm tức nhìn Diệp Kính Văn, rốt cuộc mới phát hiện, dây lưng áo ngủ của mình cùng cúc áo của tên kia, không biết khi nào bị mắc lại với nhau.
Diệp Kính Văn vội cúi đầu gỡ ra.
Tiếng đập cửa bên ngoài tựa hồ bắt đầu có chút nóng nảy, Diệp Kính Văn vẫn còn chưa có gỡ ra được, Tiêu Phàm cũng sốt ruột theo, thấp giọng nói: “Bỏ luôn cái cúc áo đi.”
“Cởi bỏ dây áo ngủ của cậu đi.”
Ý kiến bất đồng, Diệp Kính Văn có chút bực buội cúi đầu. “Cúc áo này của tôi không thể bỏ, đây là bộ đồ Lâm Vi đích thân mua cho, số lượng có hạn. Hơn nữa tôi cũng đâu thể phanh ngực vậy mà tới bệnh viện được chứ.” Nói một lèo rồi lại đánh mắt nhìn tới khuôn ngực đang lộ ra của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm vô cùng bất đắc dĩ, đành phải cởi bỏ dây lưng áo ngủ ra.
Mới chỉ cởi đến một nửa, thì đột nhiên bên ngoài vang lên thanh âm chìa khóa mở cửa, Tiêu Phàm giật mình, vội vàng quay người định đi ra, quên mất dây áo mình vẫn còn bị mắc trên người Diệp Kính Văn. Anh thì dùng lực quá mạnh, Diệp Kính Văn thì muốn giữ lại cúc áo, hai người vẫn đang ở thế giằng co qua lại, Tiêu Phàm đột ngột bị vấp phải chân ghế dựa, ngã nhào đo đất, Diệp Kính Văn thuận đà cũng té theo.
Áo ngủ Tiêu Phàm bị tuột hết phân nửa, mà đôi tay Diệp Kính Văn lại đang đặt ở eo anh.
Trong TV chiếu tới cảnh này thì bao giờ nữ diễn viên chính cũng sẽ được một anh chàng nào đó xuất hiện kịp thời ra tay giải cứu, tạo thành motip anh hùng cứu mỹ nhân đầy chất lãng mạn.
Thế nhưng nếu xảy ra đối với trường hợp này của Hắc Bạch song lang, nhìn sao cũng thấy rất kì dị. Hai người trợn mắt nhìn nhau, Tiêu Phàm lạnh lùng nghiêm mặt đẩy Diệp Kính Văn ra, vươn người ngồi dậy, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Đứng trước mặt là Vệ Đằng, đang há to miệng bất động tại chỗ. Tiêu Phàm trong bụng thầm ai oán, tên ngốc này nhất định lại ăn phải dấm chua rồi đây, vừa muốn mở miệng giải thích cùng cậu, thì phía cửa lại truyền đến một giọng nói rất quen:
“Kính Văn, em có việc gấp muốn tìm anh.”
Lâm Vi bước vào, nhìn thấy cảnh tượng ban nãy, cũng chỉ mỉm cười.
Diệp Kính Văn mới phút trước còn cười xấu xa đầy cao hứng khi người gặp họa, vừa nhìn thấy Lâm Vi, sắc mặt trở quả thật còn nhanh hơn cả lật sách.
Bốn người xấu hổ đứng yên lặng nhìn nhau, cho tới khi từ phòng trong truyền đến tiếng chó sủa ầm ĩ.
Vệ Đằng liếc mắt trừng Tiêu Phàm một cái, đi tới ôm lấy chú chó, tiện tay quăng cái phịch túi đồ ăn lên bàn gần đó, lầm lầm lì lì vào phòng đóng sầm cửa.
Lâm Vi vẫn duy trì im lặng như cũ, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy anh thật sự là bị nhìn đến độ cả da đầu cũng muốn run rẩy.
“Khụ, hai chúng tôi thật ra….” Tiêu Phàm mở miệng không biết phải giải thích làm sao, nhưng ngược lại Diệp Kính Văn lại rất nghiêm túc, cái gì cũng không nói, chỉ chằm chằm nhìn thẳng vào Lâm Vi.
Lâm Vi khẽ cười, xoay người đi xuống bếp lấy ra một con dao.
Tiêu Phàm cùng Diệp Kính Văn âm thầm trao đổi ánh mắt, chỉ thấy Lâm Vi dứt khoát vung dao, mạnh mẽ chém xuống áo ngủ Tiêu Phàm mặc.
Mau, nhanh, chuẩn!
“Đi thôi, còn đứng đó làm gì nữa?” Lâm Vi quay sang Diệp Kính Văn mỉm cười, lại trở về hướng Tiêu Phàm khách khí cúi đầu: “Đã làm phiền cậu rồi.”
Diệp Kính Văn ho khan một tiếng, lẽo đẽo theo sau Lâm Vi ra cửa, lúc lướt qua người Tiêu Phàm liền cười khổ lảm nhảm: “Lần này thì thảm rồi.”
Bị anh liếc mắt trừng lại. “Biết thảm mà cậu còn cười!”
“Trong cực khổ có hoan lạc” (1) Bị Lâm Vi quay đầu cảnh cáo, hắn mới chịu ngoan ngoãn rời đi.
Tiêu Phàm quay đầu nhìn đến hộp thức ăn để trên bàn, thở dài thật lâu.
Nghe đồn Lâm Vi năm đó học võ chính là môn kiếm đạo (2), thảo nào lúc cầm dao chặt đứt dây lưng áo lại chuẩn xác đến như vậy – Tiêu Phàm có cảm giác, cậu ấy là đang xem cái dây lưng kia biến thành đầu mình mà mạnh bạo chém đi.
Đưa tay sửa sang lại chút quần áo, anh vội vào chạy đến phòng ngủ gõ cửa.
“Vệ Đằng, mở cửa ra nào.”
Bên trong thật lâu sau cũng không có trả lời, Tiêu Phàm thở dài. “Em trước tiên mở cửa ra cái đã, anh phải giải thích với em chút chuyện.”
Đứng đợi càng lâu càng thấy sốt ruột, Tiêu Phàm rốt cuộc đành phải lấy chìa khóa mở cửa vào, liền thấy Vệ Đằng đang ôm chú chó ngồi trên giường, cúi đầu dịu dàng vuốt lông nó, trên mặt không xuất hiện bất cứ biểu hiện gì.
Tiêu Phàm bỗng thấy thật đau lòng, tiến lại gần nhẹ nhàng ôm lấy cậu, lại bị cậu né đi.
“Kính Văn tìm anh là có công việc muốn nhờ, không ngờ lại tạo ra sự hiểu lầm như vậy, khiến em khó chịu lắm phải không?” Giọng nói Tiêu Phàm ôn nhu mà trầm bổng.
“Có liên quan gì tới em chứ.” Vệ Đằng vẫn như cũ một mực cúi đầu vuốt lông chó.
“Anh chưa từng sau lưng em lén lút làm bất cứ chuyện gì, em không tin anh sao?”
“Được rồi, mới sáng sớm đừng nói mãi mấy cái chuyện không vui này. Anh lần sau nhớ ăn mặc cho kín đáo vào, đừng để xảy ra chuyện như hôm nay nữa.”
Tiêu Phàm lúc này mới toét miệng cười. “Ừ được, từ nay về sau sẽ chỉ để mỗi mình em xem thôi.”
Nói xong liền cúi đầu hôn.
Vệ Đằng vỗ vỗ mông chú chó, nó rất biết điều nhảy xuống chạy ra ngoài, còn không quên dùng miệng kéo cửa lại.
Bên trong phòng tràn ngập không khí xuân tình, Tiêu Phàm vừa hôn môi Vệ Đằng, vừa đưa tay len lỏi vào quần áo, âu yếm xoa nắn điểm hồng trước ngực cậu.
Vệ Đằng đỏ mặt đẩy anh. “Em đói bụng rồi, ăn sáng trước đã.”
Cảnh tượng ban nãy khiến trong lòng Vệ Đằng rất khó chịu, ý nghĩ muốn độc chiếm Tiêu Phàm lại càng thêm mãnh liệt.
Mặc dù lúc đầu, khi nhìn thấy Lâm Vi đứng trước cửa nhà, cậu đã biết rõ Diệp Kính Văn đến tìm Tiêu Phàm chỉ đơn giản là bàn chuyện công việc, không có gì giấu diếm mờ ám. Tình cảnh ban nãy cũng chỉ là do tai nạn bất ngờ mà thôi.
Nhưng dẫu là vậy, trong lòng vẫn cảm thấy bứt rứt không yên.
Có thể được cùng Tiêu Phàm sống chung là một điều thật hạnh phúc, cậu cũng biết anh là người đàn ông tốt lại chung thủy, có ghen tức họa chăng chỉ do quá yêu anh mà ra thôi.
Khó có được một ngày nghỉ cuối tuần, thời tiết sáng sủa.
Tiêu Phàm sau khi tỉnh giấc, nhìn thấy bên cạnh giường có để lại tờ giấy, mặt trên viết một hàng chữ bằng bút máy, thực lòng mà nói, giống một hàng kiến bò thì đúng hơn.
‘Em ra ngoài đi mua đồ ăn cho heo lười nhà anh đây.’
Tiêu Phàm nở nụ cười, đem tờ giấy gấp lại, bỏ vào ngăn kéo.
Mấy ngày nay bởi vì gặp phải vụ án rất khó giải quyết, khiến anh bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Hôm qua vừa lên tòa, nói khản cả cổ họng, quan tòa rốt cuộc mới chấp nhận phán xét êm xuôi.
Cầm trong tay số tiền thù lao không hề nhỏ, tối hôm qua liền rủ Vệ Đằng đi ăn cho đã đời một bữa. Khi trở về đến nhà thì đã quá mệt mỏi, cư nhiên ở trong phòng tắm tẩy rửa mơ mơ hồ hồ ngủ quên lúc nào cũng không biết.
Chỉ có cực khổ cho Vệ Đằng thôi, đành vác một tên lớn xác như vầy, từ phòng tắm đến tận trên giường, còn phải tận tình săn sóc ngay cả quần lót cũng mặc vào giúp mình.
Khẳng định là cậu cảm thấy mệt lắm.
Nhu nhu huyệt thái dương đau nhức, tìm đại một cái áo ngủ tùy ý khoác vào, Tiêu Phàm xốc chăn đứng dậy xuống giường.
Hôm nay không cần đi làm, đúng lúc có thể ở nhà với Vệ Đằng cả ngày.
Hay là dẫn cậu đi ăn hải sản nhỉ, Vệ Đằng đặc biệt rất thích ăn thịt cua, mỗi lần đi ăn thịt cua, đều ra sức dùng tay tách vỏ, bẻ càng. Rơi vào trong mắt Tiêu Phàm, cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Đang nghĩ ngợi rốt cuộc là nên đi tới chỗ nào để ăn hải sản đây, thì chuông điện thoại lại reo vang.
“Alo, Vệ Đằng à. Anh….”
“Mới sáng sớm đã kêu tên Vệ Đằng rồi, muốn tìm người phát tiết ha?” – Âm thanh châm biếm rõ ràng, là Diệp Kính Văn gọi.
Tiêu Phàm nhíu nhíu mày. “Mới sáng sớm liền gọi điện thoại qua đây, bộ có bệnh à?”
Diệp Kính Văn không nhịn được mỉm cười, sau một lát, mới thấp giọng nghiêm túc nói: “Tôi là có chuyện muốn tìm đến cậu, trong điện thoại sợ là nói không được rõ ràng, định ghé qua nhà làm phiền cậu vậy.”
“Vậy sao cậu không cứ trực tiếp lại đây đi?”
“Tôi sợ là đường đột xông tới, sẽ phá hỏng chuyện tốt của cậu mất.”
Diệp Kính Văn cười đến thâm sâu khó dò, Tiêu Phàm nghe được, cũng thở dài cười khẽ.
Không biết có phải do vận khí xui xẻo hay không, mà mỗi lần đang cùng Vệ Đằng tiến đến thời điểm mấu chốt, thì lại luôn xuất hiện kẻ phá đám.
Cha mẹ hai bên không nói tới đi, em gái của Vệ Đằng cũng thật là đáng ghét, còn có Tiêu Tinh, Chu Vũ, Ngưu San San gì đó linh tinh nữa….
Tiêu Phàm cũng không hiểu, rốt cuộc là do bọn họ quá biết chọn đúng thời điểm, hay là do bản thân mình và Vệ Đằng không biết chọn thời điểm thân mật.
“Thôi được, cậu cứ qua đây đi, hôm nay vừa đúng dịp tôi được nghỉ.”
Tiêu Phàm cúp điện thoại, vào toilet rửa mặt.
Chưa đến năm phút sau, chuông cửa liền vang lên, Tiêu Phàm dùng khăn lau sạch nước trên mặt, xoay người đi tới mở cửa.
Đứng ngoài cửa đương nhiên là dáng người cao lớn của Diệp Kính Văn, hắn ta bận một bộ đồ tây trang, vẻ đường hoàng tựa như đang sắp đi đến giáo đường làm lễ.
Tiêu Phàm đánh giá liếc hắn một cái, không khỏi mím môi cười. “Làm gì mà ăn mặc nghiêm chỉnh dữ vậy?”
“Buổi chiều tôi còn phải tới bệnh viện, tới tìm cậu là muốn nhờ cố vấn giúp chút việc.”
“Ừm, vào trong rồi nói.” Tiêu Phàm nghiêng người mời Diệp Kính Văn bước vào, Diệp Kính Văn bỗng nhiên lại ý tứ sâu xa cười cười, lướt mắt từ đầu đến chân quan sát người đối diện. “Nhìn cậu bộ dáng lôi thôi lếch thếch, vẫn còn rất quyến rũ nha.”
Nói xong liền vòng qua người Tiêu Phàm đi vào trong.
Tiêu Phàm cúi đầu nhìn, chỉ thấy áo ngủ trên người mình nhăn nheo xốc xếch, để lộ một mảng ngực lớn ra bên ngoài.
Cười cười, vội vàng buộc chặt lại quần áo.
Diệp Kính Văn tìm đến Tiêu Phàm cốt ý là muốn anh giúp tư vấn một số vấn đề về pháp luật, Tiêu Phàm ôm theo đống lớn tài liệu từ trong phòng mang ra, hai người cùng nhau ngồi nghiên cứu tư liệu, thỉnh thoảng sẽ bàn bạc vài vấn đề liên quan cần thiết. Trong phòng sách im lặng dị thường, thậm chí đến tiếng lật giấy cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Cho đến tận khi đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hai người ngước lên nhìn nhau, Diệp Kính Văn cười đoán: “Chắc là Vệ Đằng đã về rồi nhỉ?”
Tiêu Phàm nghĩ thầm trong bụng, Vệ Đằng nếu đã bảo đi ra ngoài mua đồ, nhất định sẽ nhớ mang theo chìa khóa, hơn nữa nhịp độ gõ cửa này nghe ra cũng không giống của cậu ta lắm. Vệ Đằng mỗi khi về nhà, tốc độ gõ cửa lúc nào cũng như đang bị chó rượt ấy, thậm chí thỉnh thoảng còn dùng cả chân đá, sao có thể nhẹ nhàng lễ phép được như tiếng này a.
Trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không giải thích được vì sao, định bước tới mở coi thử, liền phát hiện quần áo mình đã bị giữ chặt.
“Cậu làm cái gì vậy?” Tiêu Phàm quay đầu căm tức nhìn Diệp Kính Văn, rốt cuộc mới phát hiện, dây lưng áo ngủ của mình cùng cúc áo của tên kia, không biết khi nào bị mắc lại với nhau.
Diệp Kính Văn vội cúi đầu gỡ ra.
Tiếng đập cửa bên ngoài tựa hồ bắt đầu có chút nóng nảy, Diệp Kính Văn vẫn còn chưa có gỡ ra được, Tiêu Phàm cũng sốt ruột theo, thấp giọng nói: “Bỏ luôn cái cúc áo đi.”
“Cởi bỏ dây áo ngủ của cậu đi.”
Ý kiến bất đồng, Diệp Kính Văn có chút bực buội cúi đầu. “Cúc áo này của tôi không thể bỏ, đây là bộ đồ Lâm Vi đích thân mua cho, số lượng có hạn. Hơn nữa tôi cũng đâu thể phanh ngực vậy mà tới bệnh viện được chứ.” Nói một lèo rồi lại đánh mắt nhìn tới khuôn ngực đang lộ ra của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm vô cùng bất đắc dĩ, đành phải cởi bỏ dây lưng áo ngủ ra.
Mới chỉ cởi đến một nửa, thì đột nhiên bên ngoài vang lên thanh âm chìa khóa mở cửa, Tiêu Phàm giật mình, vội vàng quay người định đi ra, quên mất dây áo mình vẫn còn bị mắc trên người Diệp Kính Văn. Anh thì dùng lực quá mạnh, Diệp Kính Văn thì muốn giữ lại cúc áo, hai người vẫn đang ở thế giằng co qua lại, Tiêu Phàm đột ngột bị vấp phải chân ghế dựa, ngã nhào đo đất, Diệp Kính Văn thuận đà cũng té theo.
Áo ngủ Tiêu Phàm bị tuột hết phân nửa, mà đôi tay Diệp Kính Văn lại đang đặt ở eo anh.
Trong TV chiếu tới cảnh này thì bao giờ nữ diễn viên chính cũng sẽ được một anh chàng nào đó xuất hiện kịp thời ra tay giải cứu, tạo thành motip anh hùng cứu mỹ nhân đầy chất lãng mạn.
Thế nhưng nếu xảy ra đối với trường hợp này của Hắc Bạch song lang, nhìn sao cũng thấy rất kì dị. Hai người trợn mắt nhìn nhau, Tiêu Phàm lạnh lùng nghiêm mặt đẩy Diệp Kính Văn ra, vươn người ngồi dậy, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Đứng trước mặt là Vệ Đằng, đang há to miệng bất động tại chỗ. Tiêu Phàm trong bụng thầm ai oán, tên ngốc này nhất định lại ăn phải dấm chua rồi đây, vừa muốn mở miệng giải thích cùng cậu, thì phía cửa lại truyền đến một giọng nói rất quen:
“Kính Văn, em có việc gấp muốn tìm anh.”
Lâm Vi bước vào, nhìn thấy cảnh tượng ban nãy, cũng chỉ mỉm cười.
Diệp Kính Văn mới phút trước còn cười xấu xa đầy cao hứng khi người gặp họa, vừa nhìn thấy Lâm Vi, sắc mặt trở quả thật còn nhanh hơn cả lật sách.
Bốn người xấu hổ đứng yên lặng nhìn nhau, cho tới khi từ phòng trong truyền đến tiếng chó sủa ầm ĩ.
Vệ Đằng liếc mắt trừng Tiêu Phàm một cái, đi tới ôm lấy chú chó, tiện tay quăng cái phịch túi đồ ăn lên bàn gần đó, lầm lầm lì lì vào phòng đóng sầm cửa.
Lâm Vi vẫn duy trì im lặng như cũ, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy anh thật sự là bị nhìn đến độ cả da đầu cũng muốn run rẩy.
“Khụ, hai chúng tôi thật ra….” Tiêu Phàm mở miệng không biết phải giải thích làm sao, nhưng ngược lại Diệp Kính Văn lại rất nghiêm túc, cái gì cũng không nói, chỉ chằm chằm nhìn thẳng vào Lâm Vi.
Lâm Vi khẽ cười, xoay người đi xuống bếp lấy ra một con dao.
Tiêu Phàm cùng Diệp Kính Văn âm thầm trao đổi ánh mắt, chỉ thấy Lâm Vi dứt khoát vung dao, mạnh mẽ chém xuống áo ngủ Tiêu Phàm mặc.
Mau, nhanh, chuẩn!
“Đi thôi, còn đứng đó làm gì nữa?” Lâm Vi quay sang Diệp Kính Văn mỉm cười, lại trở về hướng Tiêu Phàm khách khí cúi đầu: “Đã làm phiền cậu rồi.”
Diệp Kính Văn ho khan một tiếng, lẽo đẽo theo sau Lâm Vi ra cửa, lúc lướt qua người Tiêu Phàm liền cười khổ lảm nhảm: “Lần này thì thảm rồi.”
Bị anh liếc mắt trừng lại. “Biết thảm mà cậu còn cười!”
“Trong cực khổ có hoan lạc” (1) Bị Lâm Vi quay đầu cảnh cáo, hắn mới chịu ngoan ngoãn rời đi.
Tiêu Phàm quay đầu nhìn đến hộp thức ăn để trên bàn, thở dài thật lâu.
Nghe đồn Lâm Vi năm đó học võ chính là môn kiếm đạo (2), thảo nào lúc cầm dao chặt đứt dây lưng áo lại chuẩn xác đến như vậy – Tiêu Phàm có cảm giác, cậu ấy là đang xem cái dây lưng kia biến thành đầu mình mà mạnh bạo chém đi.
Đưa tay sửa sang lại chút quần áo, anh vội vào chạy đến phòng ngủ gõ cửa.
“Vệ Đằng, mở cửa ra nào.”
Bên trong thật lâu sau cũng không có trả lời, Tiêu Phàm thở dài. “Em trước tiên mở cửa ra cái đã, anh phải giải thích với em chút chuyện.”
Đứng đợi càng lâu càng thấy sốt ruột, Tiêu Phàm rốt cuộc đành phải lấy chìa khóa mở cửa vào, liền thấy Vệ Đằng đang ôm chú chó ngồi trên giường, cúi đầu dịu dàng vuốt lông nó, trên mặt không xuất hiện bất cứ biểu hiện gì.
Tiêu Phàm bỗng thấy thật đau lòng, tiến lại gần nhẹ nhàng ôm lấy cậu, lại bị cậu né đi.
“Kính Văn tìm anh là có công việc muốn nhờ, không ngờ lại tạo ra sự hiểu lầm như vậy, khiến em khó chịu lắm phải không?” Giọng nói Tiêu Phàm ôn nhu mà trầm bổng.
“Có liên quan gì tới em chứ.” Vệ Đằng vẫn như cũ một mực cúi đầu vuốt lông chó.
“Anh chưa từng sau lưng em lén lút làm bất cứ chuyện gì, em không tin anh sao?”
“Được rồi, mới sáng sớm đừng nói mãi mấy cái chuyện không vui này. Anh lần sau nhớ ăn mặc cho kín đáo vào, đừng để xảy ra chuyện như hôm nay nữa.”
Tiêu Phàm lúc này mới toét miệng cười. “Ừ được, từ nay về sau sẽ chỉ để mỗi mình em xem thôi.”
Nói xong liền cúi đầu hôn.
Vệ Đằng vỗ vỗ mông chú chó, nó rất biết điều nhảy xuống chạy ra ngoài, còn không quên dùng miệng kéo cửa lại.
Bên trong phòng tràn ngập không khí xuân tình, Tiêu Phàm vừa hôn môi Vệ Đằng, vừa đưa tay len lỏi vào quần áo, âu yếm xoa nắn điểm hồng trước ngực cậu.
Vệ Đằng đỏ mặt đẩy anh. “Em đói bụng rồi, ăn sáng trước đã.”
Cảnh tượng ban nãy khiến trong lòng Vệ Đằng rất khó chịu, ý nghĩ muốn độc chiếm Tiêu Phàm lại càng thêm mãnh liệt.
Mặc dù lúc đầu, khi nhìn thấy Lâm Vi đứng trước cửa nhà, cậu đã biết rõ Diệp Kính Văn đến tìm Tiêu Phàm chỉ đơn giản là bàn chuyện công việc, không có gì giấu diếm mờ ám. Tình cảnh ban nãy cũng chỉ là do tai nạn bất ngờ mà thôi.
Nhưng dẫu là vậy, trong lòng vẫn cảm thấy bứt rứt không yên.
Có thể được cùng Tiêu Phàm sống chung là một điều thật hạnh phúc, cậu cũng biết anh là người đàn ông tốt lại chung thủy, có ghen tức họa chăng chỉ do quá yêu anh mà ra thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.