Chương 2: Cuộc hành trình của hai người bắt đầu
Đào Tĩnh Văn
11/06/2014
“Quý khách lưu ý, chuyến tàu sắp xuất phát, xin quý khách bảo quản tốt đồ đạc của mình…”
Cùng với giọng nói mượt mà của phát thanh viên, tàu bắt đầu chuyển động.
Vé tour lần này của hiệp hội Du lịch cả đi lẫn về đều là giường nằm, so với sự ồn ào của toa ghế ngồi, nơi này yên tĩnh quá mức cần thiết.
Sau khi lên tàu, Tiêu Phàm giẫm lên bậc thang, đặt chiếc va li nhỏ màu đen của mình lên giá, vừa định bước xuống thì bắt gặp ánh mắt ngây thơ vô tội của cậu nhóc kia.
“Cần tôi giúp không?”, Tiêu Phàm thuận miệng thốt ra câu hỏi xã giao, chân sắp sửa chạm đất.
“Ừ, cảm ơn.” Tên kia chẳng chút khách khí đưa chiếc va li to tướng cho Tiêu Phàm, Tiêu Phàm đành phải thu chân lại, cau mày đón lấy món đồ từ tay cậu ta.
“Nặng lắm à?” Vẫn may cậu nhóc còn biết nhìn ra vấn đề, tự giác trèo lên bậc thang bên cạnh, định giúp Tiêu Phàm một tay.
Không ngờ Tiêu Phàm chỉ một chiêu đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó nhẹ nhàng phủi tay, nhảy xuống nền toa tàu, quay đầu đi về phía giường của mình, lấy cuốn tạp chí trong ba lô ra bắt đầu xem.
Vệ Đằng cười hi hi chạy lại trước mặt anh ta, ngưỡng mộ nói: “Đại ca, anh khỏe thật đấy!”.
“Bình thường.”
“Anh xem sách gì thế?”, Vệ Đằng nhòm trang bìa, “ Tạp chí Pháp luật? Anh học luật à?”.
Tiêu Phàm nhíu mày gật đầu.
“Sinh viên à?”
“Đang học Thạc sỹ.”
“Thạc sỹ Luật sao? Thật là lợi hại!” Vệ Đằng không kìm được cất lời khen ngợi, bỗng phát hiện đối phương cúi đầu chăm chú đọc tạp chí, tỏ vẻ không thèm để ý tới mình, vì thế đành tức tối thu lại một loạt câu hỏi sắp trào ra khỏi miệng như bao nhiêu tuổi, năm mấy rồi, học trường nào, tên gì…rồi quay về chỗ mình mở túi đồ ra nhấm nháp.
“Hình như phải chín giờ tối nay mới đến Quế Lâm”, tự biên tự diễn.
“Chán quá đi…phải ngồi nửa ngày trời trên tàu hỏa, phong cảnh bên ngoài lại chả có gì đặc sắc”, tiếp tục lảm nhảm một mình.
“Tôi đi xem xem có ai chơi tú lơ khơ không.” Màn độc thoại kết thúc, Vệ Đằng chạy ra ngoài, nhìn ngó tứ phía.
Tiêu Phàm day day hai bên thái dương, thật không hiểu nổi tên đó, nhiệt tình quá mức, lắm mồm quá đáng, lại còn thích toét miệng ra cười, như thể lúc nào cũng rất vui vẻ. Đúng là động vật đơn bào. Đang ngán ngẩm than vãn, bỗng hắn xán lại gần:
“Nè, chơi trò Đấu địa chủ* không?”
*Đấu địa chủ: một kiểu chơi tú lơ khơ, bắt nguồn từ tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc. Trò chơi gồm ba người chơi, phương thức chơi có thể trực tiếp hoặc qua mạng.
Tiêu Phàm lắc đầu, lạnh lùng nói: “Không biết chơi”.
Vệ Đằng trợn tròn mắt, không phải chứ? Thời đại nào rồi mà còn có người không biết chơi Đấu địa chủ? Nhìn bộ dạng nghiêm nghị của anh ta hoàn toàn không có chút gì là một sinh viên tràn đầy nhiệt huyết, mà giống một cán bộ nhà nước sau vài năm công tác đã bị cuộc sống bào mòn hết sức trẻ năng động.
Chậc, mặc dù có chút hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành nhưng lạnh lùng quá.
“Này, bàn bạc xong chưa?”, một giọng nói sang sảng từ hành lang vọng lại, tiếp đó, một đôi tình nhân bước vào, “ Chơi ở chỗ này nhé? Chỗ của tôi có người đang ngủ”.
Nói đoạn hai người tự động tiến sát lại.
Không gian vốn rộng rãi bỗng chốc trở nên chật chội, Tiêu Phàm dịch người về phía cửa sổ, tiếp tục xem tạp chí, không thèm để ý đến bọn họ.
“Chúng tôi chơi bài ở đây được không? Liệu có làm phiền anh không?”, người con gái vỗ nhẹ lên vai Tiêu Phàm, nụ cười quá đỗi ngọt ngào.
Tiêu Phàm đặt tạp chí xuống, nhìn cô gái một cái, nói: “Không sao”.
“Thế này nhé, nếu anh thấy ồn ào quá thì nghe mp3 của tôi đi, hi hi.” Vệ Đằng lấy mp3 từ túi xách đưa cho Tiêu Phàm, còn vô cùng chu đáo tự mình cắm tai nghe cho Tiêu Phàm, vô tinh ngón tay lướt qua dái tai anh.
Tiêu Phàm không biết đây là lần thứ mấy anh phải cau mày rồi, nếu không có cuốn tạp chí chặn lại chắc Vệ Đằng sẽ lãnh đủ cái lừ chết người đó. Sau đó anh chỉnh mp3 sang chế độ im lặng, chết tiệt, mp3 toàn những bài hát Rock đinh tai nhức óc.
Ba người bắt đầu chơi bài, quả nhiên là tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết, thoáng chốc đã cãi nhau chí chóe, than vãn không ngừng, nào là đần quá, chơi bài dốt quá, nào là đen quá, chia bài chẳng ra gì…
Giọng Vệ Đằng to nhất, mỗi lần rút được lá bài đẹp là mặt mày rạng rỡ, tưởng chừng muốn nhảy lên sung sướng, rút quân bài cũng rất mạnh, có lúc còn quật thẳng lá bài xuống.
Tiêu Phàm đưa ánh mắt lạnh lẽo về phía Vệ Đằng, tên này có phong cách thời trang thật khiến cho người ta không dám tin vào mắt mình.
Được cái dáng người cũng tương đối khá, chiếc quần bó sát cơ thể, mỗi lần hắn nhổm dậy lại nhìn thấy cặp mông tròn trịa được y phục ôm gọn.
Từ bé đến lớn, bạn bè Tiêu Phàm đều là những người nghiêm túc, đứng đắn, hiếm khi đến mấy chỗ lộn xộn như bar, song bạc, tụ tập ăn uống cũng toàn chọn nhà hàng lịch sự, chứ đừng nói đến chuyện vừa uống rượu vừa chơi Đấu địa chủ.
Cũng bởi vì Tiêu Phàm trước giờ chỉ tiếp xúc với những người có gu thẩm mỹ tao nhã, ăn mặc chỉnh tề, lịch lãm nên anh cảm thấy người như Vệ Đằng thật khó mà hiểu nổi.
Chơi bài thôi cũng phải nhảy qua nhảy lại như thế, có cần thiết không?
Quần áo thì hoa hòe hoa sói…tốt nhất không nên nhìn nữa, Tiêu Phàm e là tiếp tục nhìn sẽ không nhịn được mà vùng dậy xé toang mảnh vải đáng ghét kia để loại bỏ chướng ngại cho đôi mắt.
Càng chơi càng hăng, bọn họ làm ầm cả lên, Tiêu Phàm thấy khó chịu, liền tựa vào chăn nhắm mắt để thư thái tinh thần.
“Không chơi nữa, làm phiền đến anh ta”, giọng nói rất nhỏ nhẹ.
Tiêu Phàm nhíu mày, đột nhiên anh rất muốn mở to mắt xem biểu cảm trên gương mặt cậu ta, có điều sự yên tĩnh hiếm hoi khiến anh quyết định tiếp tục nhắm mắt vờ ngủ.
“Ừ, không chơi nữa”, cô gái cũng cố ý hạ thấp giọng, “Cậu tên gì?”.
“Vệ Đằng.”
“Ha ha…”, cô gái không nhịn được cười, sau đó vội lên tiếng, “Xin lỗi, xin lỗi, tên của cậu dễ thương quá”.
“He he, không sao, trước giờ ai cũng cười tên tớ cả, có người còn giả đò ôm bụng cơ* ”, Vệ Đằng thản nhiên giải thích.
*Trong tiếng Trung cách đọc Vệ Đằng và đau dạ dày đều như nhau (wei` téng)
Tiêu Phàm cười thầm trong bụng, cậu nhóc này có cái tên buồn cười chết mất.
“À, cậu đi du lịch Quế Lâm à?”, cô gái hỏi.
“Ừ.”
“Đi cùng với bạn của cậu à?”, cô ấy chỉ tay về phía Tiêu Phàm lúc này đang giả vờ ngủ.
“Đúng thế”.
Từ lúc nào tôi trở thành bạn của cậu vậy? Cậu tự ý thái quá rồi đấy.
Tiêu Phàm bỗng mở to mắt, Vệ Đằng giật mình,vội hỏi: “Làm phiền anh à?”.
“Không có gì, tôi đi vệ sinh.” Tiêu Phàm mặt mày lạnh te bước qua đùi Vệ Đằng, mở cửa đi về hướng nhà vệ sinh.
“Hi hi, bạn cậu…hơi đáng sợ.”
“Cảm giác khó gần.”
Đôi tình nhân thì thầm bàn tán.
“Chuẩn”, Vệ Đằng chán nản so so vai. Không biết hắn đen đủi hay mình đen đủi, vé của hai người là vé đôi, bởi vậy cả cuộc hành trình này đều phải quanh quẩn bên vị công tử lạnh như băng này.
Tôi cũng khổ sở lắm chứ, suốt ngày làm bộ tươi cười có dễ dàng không?
Đến gần trưa, tàu hỏa dừng lại ở một trạm lớn.
Tiêu Phàm xuống tàu thay đổi không khí một chút, có rất nhiều hành khách cũng xuống mua đồ ăn, còn Vệ Đằng điềm nhiên ngồi lai trên tàu, thức ăn mà cậu ta đem theo đã quá đủ rồi.
Lúc tàu hỏa tiếp tục chuyển động, cả toa tàu tràn ngập mùi mì tôm thơm phức, loa phát thanh lặp đi lặp lại, “ Qúy khách thân mến, bữa trưa đã được chuẩn bị chu đáo”…
Tiêu Phàm cau mày ngồi cạnh cửa sổ, tựa vào chăn tiếp tục đọc tạp chí, đôi tình nhân đã đi ăn cơm rồi, người nằm ở tầng trên hình như là một gia đình, từ lúc lên tàu đã chạy sang phòng bên cạnh, bây giờ mới trở về ngâm mì tôm ngồi ăn ở hành lang.
Cả toa tàu đều thơm nức mùi mì tôm, Tiêu Phàm cảm thấy khó chịu đến nỗi buồn nôn.
“ Anh ăn không ?”, Vệ Đằng hồ hởi mở túi lấy ra một bịch khoai tây chiên.
Tiêu Phàm lắc đầu cười. Không ăn đồ chiên phồng, không ăn KFC, không ăn quán vỉa hè, không ăn các loại thức ăn vặt đựng trong bao bì chính là thói quen ăn uống của Tiêu Phàm, nói dễ nghe là có quy tắc chuộng dinh dưỡng, khó nghe thì là kén cá chọn canh, vô cùng khó chiều.
“ Này, anh không đói à? Chân giò hun khói, ăn không? Bánh bích quy thì sao?”
“ Tôi không đói, cậu cứ ăn đi.”
Làm ơn đi, tôi với cậu có thân thiết gì cho cam, sao món nào cũng phải chìa ra trước mặt tôi làm gì? Chẳng biết hắn do tính cách nhiệt tình quá đáng hay thần kinh có vấn đề mà hoàn toàn không nhìn ra thái độ của đối phương.
Vệ Đằng đúng là không nhận ra thái độ của Tiêu Phàm. Mấy năm qua cậu đã đi du lịch nhiều nơi, lần nào cũng đem cả đống đồ ăn đi rồi cùng mọi người trên tàu đánh chén cho đã.
Vệ Đằng có sự nhiệt tình hiếu khách ngấm vào xương tủy người Trung Quốc, ai gặp được người không câu nệ tiểu tiết như cậu ta, đương nhiên sẽ vui vẻ vừa buôn chuyện vừa nhâm nhi đồ ăn, trên tàu nơi nào có cậu ta ngồi là nơi đó vô cùng náo nhiệt. Nhưng đối với một Tiêu Phàm lạnh lùng như thế, thậm chí luôn giữ kẽ với người lạ, Vệ Đằng không biết nên cư xử thế nào nữa.
Mặc dù khuôn mặt và ánh mắt anh ta không quá lạnh lùng, đôi lúc cũng nở nụ cười, nhưng xung quanh anh ta như được bao bọc một lớp không khí vô trùng, nếu có vật gì có ý định tiếp cận, ngay lập tức sẽ bị đánh bật lại.
Có đáng không? Có ai làm gì anh chứ?
Vệ Đằng cúi đầu, chú tâm vào cả núi đồ ăn mà cậu đem theo, nào là bánh quy, đùi gà, chân giò, táo…
Tiêu Phàm liếc cậu một cái, thầm tán thưởng, chậc, cái tướng ăn uống này rất giống một loại động vật, cúi đầu chú tâm ăn, thi thoảng còn phát ra những âm thanh khoan khoái hài lòng. Lợn.
Có điều nhìn bộ dạng cậu nhóc ăn bánh quy rất thích chí, Tiêu Phàm cũng bắt đầu thấy đói. Anh đứng dậy đi về phía toa ăn, Vệ Đằng nghe thấy tiếng động liền ngước đầu lên.
Nhìn cặp mắt mở to của cậu, Tiêu Phàm đành phải giải thích, “ Tôi đi ăn ”. Không phải đi giết người, vì thế không cần nhìn tôi như thế.
“ Không phải anh định đến toa ăn đấy chứ?”, Vệ Đằng tỏ ra rất ngạc nhiên.
Sao ? Toa ăn có vấn đề ?
Dường như hiểu được thắc mắc của Tiêu Phàm, Vệ Đằng mỉm cười giải thích, “ Đồ ăn trên tàu hỏa không vệ sinh, trên tàu chỉ có một ít nước, có thể rửa sạch đồ sao? Lại còn đắt cắt cổ, một đĩa trứng sốt cà chua vài chục tệ, bát đĩa thì bé tin hin, cơm cũng sống. Tôi dày dạn kinh nghiệm rồi, nghe tôi đi, không sai đâu”.
Nghe cậu ta nói thế, Tiêu Phàm bỏ hẳn ý định tới toa ăn, thực ra cũng chẳng có gì, chủ yếu là ba chữ “không vệ sinh”.
Tiêu Phàm có bệnh ưa sạch sẽ, không ăn được đồ không vệ sinh, không chịu được một vết nhơ trên quần áo, vì thế lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề bóng loáng, nhìn có vẻ giống viên chức nhà nước chứ không phải một chàng sinh viên.
Diệp Kính Văn cũng thường chê cậu già nua cằn cỗi quá, nhưng Tiêu Phàm lại cảm thấy cuộc sống của mình rất vui vẻ, bao năm nay đã quen vậy rồi.
Diệp Kính Văn có thể vì Lâm Vi thân yêu của cậu ta mà cắm đầu ăn lẩu cay, cay không chịu nổi thì chuyển sang nồi hải sản, Tiêu Phàm luôn cho rằng cách làm của bọn họ thật quá ngây ngô, cũng từng nghĩ, nếu như là mình thì có thể vì người yêu mà tình nguyện đi ăn mấy thứ đáng ghét đó hay không? Đáp án đương nhiên là “ không”.
“Anh ăn đồ của tôi đi, tôi đem theo nhiều lắm.” Vệ Đằng vừa nói vừa lôi ra hai bát mì, “ Mì bò chua cay hay mì bò rau củ?”
Cùng với giọng nói mượt mà của phát thanh viên, tàu bắt đầu chuyển động.
Vé tour lần này của hiệp hội Du lịch cả đi lẫn về đều là giường nằm, so với sự ồn ào của toa ghế ngồi, nơi này yên tĩnh quá mức cần thiết.
Sau khi lên tàu, Tiêu Phàm giẫm lên bậc thang, đặt chiếc va li nhỏ màu đen của mình lên giá, vừa định bước xuống thì bắt gặp ánh mắt ngây thơ vô tội của cậu nhóc kia.
“Cần tôi giúp không?”, Tiêu Phàm thuận miệng thốt ra câu hỏi xã giao, chân sắp sửa chạm đất.
“Ừ, cảm ơn.” Tên kia chẳng chút khách khí đưa chiếc va li to tướng cho Tiêu Phàm, Tiêu Phàm đành phải thu chân lại, cau mày đón lấy món đồ từ tay cậu ta.
“Nặng lắm à?” Vẫn may cậu nhóc còn biết nhìn ra vấn đề, tự giác trèo lên bậc thang bên cạnh, định giúp Tiêu Phàm một tay.
Không ngờ Tiêu Phàm chỉ một chiêu đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó nhẹ nhàng phủi tay, nhảy xuống nền toa tàu, quay đầu đi về phía giường của mình, lấy cuốn tạp chí trong ba lô ra bắt đầu xem.
Vệ Đằng cười hi hi chạy lại trước mặt anh ta, ngưỡng mộ nói: “Đại ca, anh khỏe thật đấy!”.
“Bình thường.”
“Anh xem sách gì thế?”, Vệ Đằng nhòm trang bìa, “ Tạp chí Pháp luật? Anh học luật à?”.
Tiêu Phàm nhíu mày gật đầu.
“Sinh viên à?”
“Đang học Thạc sỹ.”
“Thạc sỹ Luật sao? Thật là lợi hại!” Vệ Đằng không kìm được cất lời khen ngợi, bỗng phát hiện đối phương cúi đầu chăm chú đọc tạp chí, tỏ vẻ không thèm để ý tới mình, vì thế đành tức tối thu lại một loạt câu hỏi sắp trào ra khỏi miệng như bao nhiêu tuổi, năm mấy rồi, học trường nào, tên gì…rồi quay về chỗ mình mở túi đồ ra nhấm nháp.
“Hình như phải chín giờ tối nay mới đến Quế Lâm”, tự biên tự diễn.
“Chán quá đi…phải ngồi nửa ngày trời trên tàu hỏa, phong cảnh bên ngoài lại chả có gì đặc sắc”, tiếp tục lảm nhảm một mình.
“Tôi đi xem xem có ai chơi tú lơ khơ không.” Màn độc thoại kết thúc, Vệ Đằng chạy ra ngoài, nhìn ngó tứ phía.
Tiêu Phàm day day hai bên thái dương, thật không hiểu nổi tên đó, nhiệt tình quá mức, lắm mồm quá đáng, lại còn thích toét miệng ra cười, như thể lúc nào cũng rất vui vẻ. Đúng là động vật đơn bào. Đang ngán ngẩm than vãn, bỗng hắn xán lại gần:
“Nè, chơi trò Đấu địa chủ* không?”
*Đấu địa chủ: một kiểu chơi tú lơ khơ, bắt nguồn từ tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc. Trò chơi gồm ba người chơi, phương thức chơi có thể trực tiếp hoặc qua mạng.
Tiêu Phàm lắc đầu, lạnh lùng nói: “Không biết chơi”.
Vệ Đằng trợn tròn mắt, không phải chứ? Thời đại nào rồi mà còn có người không biết chơi Đấu địa chủ? Nhìn bộ dạng nghiêm nghị của anh ta hoàn toàn không có chút gì là một sinh viên tràn đầy nhiệt huyết, mà giống một cán bộ nhà nước sau vài năm công tác đã bị cuộc sống bào mòn hết sức trẻ năng động.
Chậc, mặc dù có chút hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành nhưng lạnh lùng quá.
“Này, bàn bạc xong chưa?”, một giọng nói sang sảng từ hành lang vọng lại, tiếp đó, một đôi tình nhân bước vào, “ Chơi ở chỗ này nhé? Chỗ của tôi có người đang ngủ”.
Nói đoạn hai người tự động tiến sát lại.
Không gian vốn rộng rãi bỗng chốc trở nên chật chội, Tiêu Phàm dịch người về phía cửa sổ, tiếp tục xem tạp chí, không thèm để ý đến bọn họ.
“Chúng tôi chơi bài ở đây được không? Liệu có làm phiền anh không?”, người con gái vỗ nhẹ lên vai Tiêu Phàm, nụ cười quá đỗi ngọt ngào.
Tiêu Phàm đặt tạp chí xuống, nhìn cô gái một cái, nói: “Không sao”.
“Thế này nhé, nếu anh thấy ồn ào quá thì nghe mp3 của tôi đi, hi hi.” Vệ Đằng lấy mp3 từ túi xách đưa cho Tiêu Phàm, còn vô cùng chu đáo tự mình cắm tai nghe cho Tiêu Phàm, vô tinh ngón tay lướt qua dái tai anh.
Tiêu Phàm không biết đây là lần thứ mấy anh phải cau mày rồi, nếu không có cuốn tạp chí chặn lại chắc Vệ Đằng sẽ lãnh đủ cái lừ chết người đó. Sau đó anh chỉnh mp3 sang chế độ im lặng, chết tiệt, mp3 toàn những bài hát Rock đinh tai nhức óc.
Ba người bắt đầu chơi bài, quả nhiên là tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết, thoáng chốc đã cãi nhau chí chóe, than vãn không ngừng, nào là đần quá, chơi bài dốt quá, nào là đen quá, chia bài chẳng ra gì…
Giọng Vệ Đằng to nhất, mỗi lần rút được lá bài đẹp là mặt mày rạng rỡ, tưởng chừng muốn nhảy lên sung sướng, rút quân bài cũng rất mạnh, có lúc còn quật thẳng lá bài xuống.
Tiêu Phàm đưa ánh mắt lạnh lẽo về phía Vệ Đằng, tên này có phong cách thời trang thật khiến cho người ta không dám tin vào mắt mình.
Được cái dáng người cũng tương đối khá, chiếc quần bó sát cơ thể, mỗi lần hắn nhổm dậy lại nhìn thấy cặp mông tròn trịa được y phục ôm gọn.
Từ bé đến lớn, bạn bè Tiêu Phàm đều là những người nghiêm túc, đứng đắn, hiếm khi đến mấy chỗ lộn xộn như bar, song bạc, tụ tập ăn uống cũng toàn chọn nhà hàng lịch sự, chứ đừng nói đến chuyện vừa uống rượu vừa chơi Đấu địa chủ.
Cũng bởi vì Tiêu Phàm trước giờ chỉ tiếp xúc với những người có gu thẩm mỹ tao nhã, ăn mặc chỉnh tề, lịch lãm nên anh cảm thấy người như Vệ Đằng thật khó mà hiểu nổi.
Chơi bài thôi cũng phải nhảy qua nhảy lại như thế, có cần thiết không?
Quần áo thì hoa hòe hoa sói…tốt nhất không nên nhìn nữa, Tiêu Phàm e là tiếp tục nhìn sẽ không nhịn được mà vùng dậy xé toang mảnh vải đáng ghét kia để loại bỏ chướng ngại cho đôi mắt.
Càng chơi càng hăng, bọn họ làm ầm cả lên, Tiêu Phàm thấy khó chịu, liền tựa vào chăn nhắm mắt để thư thái tinh thần.
“Không chơi nữa, làm phiền đến anh ta”, giọng nói rất nhỏ nhẹ.
Tiêu Phàm nhíu mày, đột nhiên anh rất muốn mở to mắt xem biểu cảm trên gương mặt cậu ta, có điều sự yên tĩnh hiếm hoi khiến anh quyết định tiếp tục nhắm mắt vờ ngủ.
“Ừ, không chơi nữa”, cô gái cũng cố ý hạ thấp giọng, “Cậu tên gì?”.
“Vệ Đằng.”
“Ha ha…”, cô gái không nhịn được cười, sau đó vội lên tiếng, “Xin lỗi, xin lỗi, tên của cậu dễ thương quá”.
“He he, không sao, trước giờ ai cũng cười tên tớ cả, có người còn giả đò ôm bụng cơ* ”, Vệ Đằng thản nhiên giải thích.
*Trong tiếng Trung cách đọc Vệ Đằng và đau dạ dày đều như nhau (wei` téng)
Tiêu Phàm cười thầm trong bụng, cậu nhóc này có cái tên buồn cười chết mất.
“À, cậu đi du lịch Quế Lâm à?”, cô gái hỏi.
“Ừ.”
“Đi cùng với bạn của cậu à?”, cô ấy chỉ tay về phía Tiêu Phàm lúc này đang giả vờ ngủ.
“Đúng thế”.
Từ lúc nào tôi trở thành bạn của cậu vậy? Cậu tự ý thái quá rồi đấy.
Tiêu Phàm bỗng mở to mắt, Vệ Đằng giật mình,vội hỏi: “Làm phiền anh à?”.
“Không có gì, tôi đi vệ sinh.” Tiêu Phàm mặt mày lạnh te bước qua đùi Vệ Đằng, mở cửa đi về hướng nhà vệ sinh.
“Hi hi, bạn cậu…hơi đáng sợ.”
“Cảm giác khó gần.”
Đôi tình nhân thì thầm bàn tán.
“Chuẩn”, Vệ Đằng chán nản so so vai. Không biết hắn đen đủi hay mình đen đủi, vé của hai người là vé đôi, bởi vậy cả cuộc hành trình này đều phải quanh quẩn bên vị công tử lạnh như băng này.
Tôi cũng khổ sở lắm chứ, suốt ngày làm bộ tươi cười có dễ dàng không?
Đến gần trưa, tàu hỏa dừng lại ở một trạm lớn.
Tiêu Phàm xuống tàu thay đổi không khí một chút, có rất nhiều hành khách cũng xuống mua đồ ăn, còn Vệ Đằng điềm nhiên ngồi lai trên tàu, thức ăn mà cậu ta đem theo đã quá đủ rồi.
Lúc tàu hỏa tiếp tục chuyển động, cả toa tàu tràn ngập mùi mì tôm thơm phức, loa phát thanh lặp đi lặp lại, “ Qúy khách thân mến, bữa trưa đã được chuẩn bị chu đáo”…
Tiêu Phàm cau mày ngồi cạnh cửa sổ, tựa vào chăn tiếp tục đọc tạp chí, đôi tình nhân đã đi ăn cơm rồi, người nằm ở tầng trên hình như là một gia đình, từ lúc lên tàu đã chạy sang phòng bên cạnh, bây giờ mới trở về ngâm mì tôm ngồi ăn ở hành lang.
Cả toa tàu đều thơm nức mùi mì tôm, Tiêu Phàm cảm thấy khó chịu đến nỗi buồn nôn.
“ Anh ăn không ?”, Vệ Đằng hồ hởi mở túi lấy ra một bịch khoai tây chiên.
Tiêu Phàm lắc đầu cười. Không ăn đồ chiên phồng, không ăn KFC, không ăn quán vỉa hè, không ăn các loại thức ăn vặt đựng trong bao bì chính là thói quen ăn uống của Tiêu Phàm, nói dễ nghe là có quy tắc chuộng dinh dưỡng, khó nghe thì là kén cá chọn canh, vô cùng khó chiều.
“ Này, anh không đói à? Chân giò hun khói, ăn không? Bánh bích quy thì sao?”
“ Tôi không đói, cậu cứ ăn đi.”
Làm ơn đi, tôi với cậu có thân thiết gì cho cam, sao món nào cũng phải chìa ra trước mặt tôi làm gì? Chẳng biết hắn do tính cách nhiệt tình quá đáng hay thần kinh có vấn đề mà hoàn toàn không nhìn ra thái độ của đối phương.
Vệ Đằng đúng là không nhận ra thái độ của Tiêu Phàm. Mấy năm qua cậu đã đi du lịch nhiều nơi, lần nào cũng đem cả đống đồ ăn đi rồi cùng mọi người trên tàu đánh chén cho đã.
Vệ Đằng có sự nhiệt tình hiếu khách ngấm vào xương tủy người Trung Quốc, ai gặp được người không câu nệ tiểu tiết như cậu ta, đương nhiên sẽ vui vẻ vừa buôn chuyện vừa nhâm nhi đồ ăn, trên tàu nơi nào có cậu ta ngồi là nơi đó vô cùng náo nhiệt. Nhưng đối với một Tiêu Phàm lạnh lùng như thế, thậm chí luôn giữ kẽ với người lạ, Vệ Đằng không biết nên cư xử thế nào nữa.
Mặc dù khuôn mặt và ánh mắt anh ta không quá lạnh lùng, đôi lúc cũng nở nụ cười, nhưng xung quanh anh ta như được bao bọc một lớp không khí vô trùng, nếu có vật gì có ý định tiếp cận, ngay lập tức sẽ bị đánh bật lại.
Có đáng không? Có ai làm gì anh chứ?
Vệ Đằng cúi đầu, chú tâm vào cả núi đồ ăn mà cậu đem theo, nào là bánh quy, đùi gà, chân giò, táo…
Tiêu Phàm liếc cậu một cái, thầm tán thưởng, chậc, cái tướng ăn uống này rất giống một loại động vật, cúi đầu chú tâm ăn, thi thoảng còn phát ra những âm thanh khoan khoái hài lòng. Lợn.
Có điều nhìn bộ dạng cậu nhóc ăn bánh quy rất thích chí, Tiêu Phàm cũng bắt đầu thấy đói. Anh đứng dậy đi về phía toa ăn, Vệ Đằng nghe thấy tiếng động liền ngước đầu lên.
Nhìn cặp mắt mở to của cậu, Tiêu Phàm đành phải giải thích, “ Tôi đi ăn ”. Không phải đi giết người, vì thế không cần nhìn tôi như thế.
“ Không phải anh định đến toa ăn đấy chứ?”, Vệ Đằng tỏ ra rất ngạc nhiên.
Sao ? Toa ăn có vấn đề ?
Dường như hiểu được thắc mắc của Tiêu Phàm, Vệ Đằng mỉm cười giải thích, “ Đồ ăn trên tàu hỏa không vệ sinh, trên tàu chỉ có một ít nước, có thể rửa sạch đồ sao? Lại còn đắt cắt cổ, một đĩa trứng sốt cà chua vài chục tệ, bát đĩa thì bé tin hin, cơm cũng sống. Tôi dày dạn kinh nghiệm rồi, nghe tôi đi, không sai đâu”.
Nghe cậu ta nói thế, Tiêu Phàm bỏ hẳn ý định tới toa ăn, thực ra cũng chẳng có gì, chủ yếu là ba chữ “không vệ sinh”.
Tiêu Phàm có bệnh ưa sạch sẽ, không ăn được đồ không vệ sinh, không chịu được một vết nhơ trên quần áo, vì thế lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề bóng loáng, nhìn có vẻ giống viên chức nhà nước chứ không phải một chàng sinh viên.
Diệp Kính Văn cũng thường chê cậu già nua cằn cỗi quá, nhưng Tiêu Phàm lại cảm thấy cuộc sống của mình rất vui vẻ, bao năm nay đã quen vậy rồi.
Diệp Kính Văn có thể vì Lâm Vi thân yêu của cậu ta mà cắm đầu ăn lẩu cay, cay không chịu nổi thì chuyển sang nồi hải sản, Tiêu Phàm luôn cho rằng cách làm của bọn họ thật quá ngây ngô, cũng từng nghĩ, nếu như là mình thì có thể vì người yêu mà tình nguyện đi ăn mấy thứ đáng ghét đó hay không? Đáp án đương nhiên là “ không”.
“Anh ăn đồ của tôi đi, tôi đem theo nhiều lắm.” Vệ Đằng vừa nói vừa lôi ra hai bát mì, “ Mì bò chua cay hay mì bò rau củ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.