Chương 5
Đồng Đồng
26/05/2017
****RENG RENG ****
MIN:A~về học rồi. Mệt quá đi~
KOOK:*Cười* Ừ. Mệt thật.
MIN: về thôi.
HỐP: Min Min à~*véo má*về thôi nào~
KOOK:Mình về đây hai cậu về sau nha. Bye bye.
MIN, HỐP:Ừ. Bye bye
Ra khỏi cổng trường Kook vẫy tay chào Hốp và Min. Tối rồi. Những tia nắng yếu ớt của buổi chiều đã tắt hẳn nhưỡng chỗ cho màn đêm. *Hôm nay học thêm nhiều mệt thật!* Kook thở dài. Mọi người đi lại đông đúc hơn, tiếng còi xe kêu inh ỏi. Kì thực cô rất ghét những âm thanh này thật sự rất muốn chạy 1 mạch về nhà. Tí tách... Tí tách... Rào. Mưa rồi. Giữa tiết giao mùa này mưa lạnh biết bao! Từng người mở ô ra bao sắc màu len lỏi một mà đêm tuyệt vời trong mưa. Người đi dần vơi đi, họ trú mưa vào những nơi khác hoặc chạy vụt trong mưa. Lạnh quá! Hai tay Kook đan xen nhau, chà vào cho ấm rồi đưa lên má. Mỗi lần mưa như vậy Kook lại nhớ đến hình ảnh ai đó mà cô không tài nào nhớ ra được. Mỗi lần như vậy cô lại cố lùng sục kí ức nhưng chẳng ăn thua gì. Mình sao vậy nhỉ? Cô đặt dấu hỏi chấm cực lớn trong đầu hình ảnh đó rất quen. Thôi không nghĩ nữa. Í sao lại có cảm giác ai đó kéo Áo mình, bất giác Kook quay lại. À thì ra là 1 cậu bé, Kook xoa đầu em nhẹ hỏi:
KOOK:Có chuyện gì sao em? Bố mẹ em đâu? Mưa này đừng đi lung tung dễ ngã lắm em lại còn hay bị lạc nữa.
Cậu bé oà lên khóc nức nở một tay ôm gấu bông một tay dụi mắt. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía cô. Không biết phản ứng ra sao thì cậu bé nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:
CẬU BÉ: Chị ơi... Hix... Em bị lạc mẹ rồi... Hix... Chị tìm mẹ cho em nha.
KOOK:*Bế cậu bé lên* Bố mẹ em tên gì? Trông họ như thế nào để chị tìm cho.
CẬU BÉ:Em không biết.
KOOK:Được rồi. Nín đi để chị tìm mẹ cho nha.*vừa nói vừa lau nước mắt cho cậu bé*
Trời ơi đông người như vậy làm sao tìm đây. Mà sao trời càng ngày càng lạnh vậy, em ấy sao có thể mặc mỗi chiếc Áo chứ. Nghĩ rồi Kook cởi chiếc Áo ra khoác cho cậu bé. Từ tốn mặc vào rồi cài cúc cho cậu bé. Ôm chặt vào lòng . Trong cơn mưa lạnh Kook vẫn chạy trên con đường nhỏ.
-Chị ướt hết rồi kìa. "Cậu bé khe khẽ nói".
-Không sao đâu em
-Có phải Bin không ngoan Bin hư nên mẹ không đón Bin không? Bin tự tiện ra ngoài vì trong nhà không ngắm được mưa..hix... Bin rất thích mưa. Nhưng Bin không muốn chị ướt, chị sẽ bị lạnh và ốm. Su sẽ giận vì chị ấy dạy không được làm người khác bị bệnh hay bị thương vì mình
Còn nhỏ mà đã có thể suy nghĩ tới mức này có lẽ em ấy được sống trong môi trường giáo dục từ nhỏ.
-Yên tâm đi chị rất khoẻ chị hứa sẽ tìm được mẹ cho Bin chịu không nè. Bin ngoan mà có hư đâu đúng không?
Nghe nói vậy cậu bé liền cười
-Dạ Bin ngoan Bin không hư đâu
MIN:A~về học rồi. Mệt quá đi~
KOOK:*Cười* Ừ. Mệt thật.
MIN: về thôi.
HỐP: Min Min à~*véo má*về thôi nào~
KOOK:Mình về đây hai cậu về sau nha. Bye bye.
MIN, HỐP:Ừ. Bye bye
Ra khỏi cổng trường Kook vẫy tay chào Hốp và Min. Tối rồi. Những tia nắng yếu ớt của buổi chiều đã tắt hẳn nhưỡng chỗ cho màn đêm. *Hôm nay học thêm nhiều mệt thật!* Kook thở dài. Mọi người đi lại đông đúc hơn, tiếng còi xe kêu inh ỏi. Kì thực cô rất ghét những âm thanh này thật sự rất muốn chạy 1 mạch về nhà. Tí tách... Tí tách... Rào. Mưa rồi. Giữa tiết giao mùa này mưa lạnh biết bao! Từng người mở ô ra bao sắc màu len lỏi một mà đêm tuyệt vời trong mưa. Người đi dần vơi đi, họ trú mưa vào những nơi khác hoặc chạy vụt trong mưa. Lạnh quá! Hai tay Kook đan xen nhau, chà vào cho ấm rồi đưa lên má. Mỗi lần mưa như vậy Kook lại nhớ đến hình ảnh ai đó mà cô không tài nào nhớ ra được. Mỗi lần như vậy cô lại cố lùng sục kí ức nhưng chẳng ăn thua gì. Mình sao vậy nhỉ? Cô đặt dấu hỏi chấm cực lớn trong đầu hình ảnh đó rất quen. Thôi không nghĩ nữa. Í sao lại có cảm giác ai đó kéo Áo mình, bất giác Kook quay lại. À thì ra là 1 cậu bé, Kook xoa đầu em nhẹ hỏi:
KOOK:Có chuyện gì sao em? Bố mẹ em đâu? Mưa này đừng đi lung tung dễ ngã lắm em lại còn hay bị lạc nữa.
Cậu bé oà lên khóc nức nở một tay ôm gấu bông một tay dụi mắt. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía cô. Không biết phản ứng ra sao thì cậu bé nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:
CẬU BÉ: Chị ơi... Hix... Em bị lạc mẹ rồi... Hix... Chị tìm mẹ cho em nha.
KOOK:*Bế cậu bé lên* Bố mẹ em tên gì? Trông họ như thế nào để chị tìm cho.
CẬU BÉ:Em không biết.
KOOK:Được rồi. Nín đi để chị tìm mẹ cho nha.*vừa nói vừa lau nước mắt cho cậu bé*
Trời ơi đông người như vậy làm sao tìm đây. Mà sao trời càng ngày càng lạnh vậy, em ấy sao có thể mặc mỗi chiếc Áo chứ. Nghĩ rồi Kook cởi chiếc Áo ra khoác cho cậu bé. Từ tốn mặc vào rồi cài cúc cho cậu bé. Ôm chặt vào lòng . Trong cơn mưa lạnh Kook vẫn chạy trên con đường nhỏ.
-Chị ướt hết rồi kìa. "Cậu bé khe khẽ nói".
-Không sao đâu em
-Có phải Bin không ngoan Bin hư nên mẹ không đón Bin không? Bin tự tiện ra ngoài vì trong nhà không ngắm được mưa..hix... Bin rất thích mưa. Nhưng Bin không muốn chị ướt, chị sẽ bị lạnh và ốm. Su sẽ giận vì chị ấy dạy không được làm người khác bị bệnh hay bị thương vì mình
Còn nhỏ mà đã có thể suy nghĩ tới mức này có lẽ em ấy được sống trong môi trường giáo dục từ nhỏ.
-Yên tâm đi chị rất khoẻ chị hứa sẽ tìm được mẹ cho Bin chịu không nè. Bin ngoan mà có hư đâu đúng không?
Nghe nói vậy cậu bé liền cười
-Dạ Bin ngoan Bin không hư đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.