Chương 77: Đi Nhậu
Anh Chen
10/06/2024
Đã ba tháng sau cái buổi tối đáng xấu hổ đấy, quan hệ giữa Tuấn Anh và Hà Anh miễn cưỡng khá ổn. Tại sao lại ở mức khá ổn? chuyện này thì cũng khá khó nói khi một người né một người chạy theo.
Hà Anh một phần do còn cay cú vì bị mang tiếng oan là “bỏ con đi chơi”, còn lại là do cô muốn tránh cậu. Cô đang cố để quên cậu đi, không thể để vì sự xuất hiện này của cậu mà bị rung rinh lần nữa được.
Nhưng mà tránh không nổi vì cô rất hay chạm mặt cậu, từ ở thang máy, cửa hàng dưới chung cư, ngay cả buổi tối dẫn Chick đi chơi cô cũng gặp cậu. Cô càng né thì càng hay gặp cậu hơn, chạy không nổi.
Mà con Chick của cô nó mắc bệnh mê trai hay sao ý, nó thích Tuấn Anh lắm luôn, lúc nào gặp cậu cũng đòi ôm, đòi bế. Tuấn Anh thì cũng thích mèo lắm nên cũng ôm rồi nựng nó, nhiều lần cậu bế nó rồi chê nó mập. Bình thường ai mà chê nó mập là nó xù lên rồi, nhưng giờ lạ lắm nha, nó chỉ dụi dụi vào lòng Tuấn Anh kêu ngao rất nhẹ nhàng tình cảm.
Hà Anh nhìn thì trố mắt ngạc nhiên:
“Chick ơi, rốt cuộc con học đâu ra cái tính mê trai này hở con? Mẹ nhớ là mẹ không dạy con nha”
“Đẹp trai thì mê là phải rồi, đúng không Chick?” Tuấn Anh gãi đầu cho con mèo đang nằm trong lòng mình, ánh mắt nhìn con mèo hiện lên vẻ cưng chiều, giọng nói trầm ấm dịu dàng, khiến cho người nghe phải tan chảy.
Tiết trời mùa đông lạnh buốt, từng cơn gió rét rít qua từng chân tơ kẽ tóc. Bây giờ việc nên làm nhất chính là leo lên giường làm bạn với chăn gối, chứ không phải đi ra ngoài mua đồ ăn cho con heo và gặp đúng người không nên gặp. (Cho nên bây giờ hai đứa mới về chung với nhau)
Hà Anh càng đi càng chậm để cách xa Tuấn Anh ra, trong đầu cô mắng chửi bảy bảy bốn chín câu “đm, sao mà đen thế không biết”
Tuấn Anh nhận ra Hà Anh càng ngày càng tách xa khỏi mình, cậu liền dừng lại chờ cô. Hà Anh chỉ mải cắm mặt xuống đất mà đi nên chẳng để ý phía trước, cô cứ vậy mà đâm xầm vào tấm lưng vững chắc của người trước mặt.
Ngước lên nhìn, vừa vặn làm sao mà người ấy cũng đang nhìn cô. Gương mặt đẹp trai cộng với cặp mắt đen láy hút hồn, cô đơ người ra nhìn chằm chằm khoảng tầm mười giây.
Ngay sau đó cô vội vàng lùi lại, trên gương mặt lộ rõ vẻ ngại ngùng, cô nói:
“Làm cái gì vậy?”
“Đi nhanh lên một chút, làm cái gì mà cứ né tôi như né tà vậy?” Cậu cau mày hỏi.
“Tôi chẳng có lí do gì phải làm thế cả” cô lập tức phản bác.
“Được, nếu vậy thì đi gần tôi một chút, tôi không có ăn thịt cậu”
Cậu ấy có ý gì đây?
Hà Anh nghĩ vậy nhưng cô vẫn một mực từ chối:
“Tôi không thích, cậu cứ đi đi, đừng để ý đến tôi”
Tuấn Anh thấy cô bướng như vậy liền đi vòng ra phía sau cô rồi nói:
“Nếu vậy thì cậu đi trước tôi đi, để cậu đi sau tôi không yên tâm, chẳng may có biến thái hay bắt cóc thì sao?”
“Tôi gặp biến thái là tôi đập luôn, tôi đếch sợ”
“Thôi thôi, về nhà” Cậu thở dài nhắc.
Cứ như vậy người trước người sau cùng bước đi trên con đường đầy ánh sáng của đèn điện.
____
Vào một buổi chiều, Hà Anh vẫn đang ngồi đánh máy lạch cạch trên công ty. Ánh mắt cô lờ đà lờ đờ nhìn từng dòng chữ đang chạy trên màn hình, thi thoảng thì cô nhìn về phía đồng hồ đeo tay xem còn bao nhiêu phút nữa là được về.
Chợt điện thoại cô rung lên.
Ánh mắt cô lúc này mới rời khỏi màn hình máy tính mà nhìn sang bên cái điện thoại đặt ngay bên cạnh. Cô nhíu mày khi nhìn thấy màn hình hiện lên tên người gọi là “My Best friend” và người đó không ai khác ngoài Lê Huyền My, cô cầm điện thoại lên nhấc máy:
“Alo”
Một giọng nữ rất quen thuộc từ đầu dây bên kia cất lên.
“Mày ơi, tối đi nhậu không?”
“Sao đấy mày? Dịp gì à mà rủ tao đi nhậu vậy?” Cô hỏi.
“Chẳng có dịp gì cả, lâu rồi không gặp mày, chị em mình đi nhậu đi”
Hà Anh dạo này cũng hơi căng thẳng thật cô cũng muốn làm một bữa cho ra trò nên liền gật đầu đồng ý:
“Ok, mấy giờ? ở đâu?”
“Mày ra luôn cũng được, ở quán mình hay đi ý”
“Được, tao xong việc lập tức qua”
Sau khi tắt máy Hà Anh mới ngộ ra lời mà con bạn mình vừa nói, cô tự hỏi: Ra luôn là sao ta? Tức là nó đã ở quán rồi à?
Hà Anh loáng thoáng nhận ra lí do My rủ cô đi nhậu, cô thầm nói:
“Con này lại buồn tình rồi”
Lê Huyền My hiện tại đang học ở đại học Y, để thực hiện ước mơ làm bác sĩ của mình My không ngừng cố gắng học tập. Vậy nên là suốt mấy năm học đại học mặc dù hai đứa ở chung một thành phố, nhưng số lần gặp nhau rất ít. Trước đây vì vướng lịch học, còn bây giờ Hà Anh vướng thêm cả đi thực tập nữa. My thì học Y ngay cả giành thời gian học còn không có, nói gì đến việc hẹn Hà Anh đi chơi. Trùng hợp một cái Triệu Minh Quân- người yêu hiện tại của My cũng học ở trường đó.
Trước khi đi, cô quyết định quay về nhà lấy đồ ăn và nước cho Chick, rồi mới yên tâm đi ghé qua chỗ hẹn với Lê Huyền My.
Bước vào quán cô đã nhìn thấy Lê Huyền My ngồi một mình với bàn thức ăn và hai chai rượu, cô nàng vừa gắp gắp mấy hạt lạc bỏ vào miệng ăn, vừa chống cằm hóng hớt drama ở bàn bên cạnh.
Hà Anh đi đến hỏi:
“Chờ có lâu lắm không?”
My hơi giật mình quay sang đáp:
“Không, đồ ăn mới dọn lên thôi”
Thế là hai đứa ngồi vừa ăn uống vừa tám chuyện với nhau, khi đã chìm vào men say, lời nói ra ngày càng mất kiểm soát hơn.
My vừa khóc lóc vừa kể về chuyện tình của mình với Triệu Minh Quân.
“Mày có biết không? Tên đó dám ngó lơ tao, hức hức… Hôm nay ở trường tên đó còn đang tình tình tứ tứ với cái đứa khoá dưới đó, cái đứa tao kể với mày ý mày nhớ không?”
Hà Anh lúc này cũng say ngoắc cần câu, nghe My nói vậy liền gật gà gật gù nói:
“Nhớ chứ, cái con mùi trà nồng nặc như vậy mà thằng Quân vẫn lại gần”
“Đúng vậy đấy, hôm nay thấy đứng sát rạt như vậy mà dám nói là không có ý gì cả, mày xem có đáng đấm không?”
Hà Anh nghe vậy liền lập tức sắn tay áo lên nói:
“Đáng đấm nha, phải cho nó một trận. Mày gọi nó đến đây, tao xử đẹp nó cho mày”
“Mày bị điên à, mày phải để tao đánh, nó là người yêu tao, tao mới là người có quyền đập nó”
Vừa nói xong điện thoại My reo lên, cô nàng cầm điện thoại lên lè nhè đáp:
“Alo, ai đấy?”
“Em đang ở đâu?” một giọng trầm trầm khàn khàn của con trai vang lên.
“Hơ! Ở đâu cần anh quan tâm à? Đi mà lo cho bé Hân Candy của anh đi”
“Em hiểu lầm gì rồi đúng không?”
“Hiểu lầm cái mặt anh ấy, chính tôi thấy anh ôm con nhỏ ấy ở sân trường”
Đầu dây bên kia có tiếng thở dài rồi nói tiếp:
“Em đang ở đâu? Có phải lại hẹn Dương Anh đi nhậu đúng không?”
“Đi đâu mặc kệ tôi” nói xong My dập máy luôn.
Lúc này Hà Anh nằm gục trên bàn vì thấy có hơi buồn nôn, trong đầu lẫn lộn đủ loại suy nghĩ không đâu ra đâu, cố điều chỉnh một chút cô lại coi như không sao cả. Cô nhìn My nói:
“Mày ơi, Tuấn Anh về nước rồi đấy”
“Thật à?”
Hà Anh cầm chai rượu rót rượu vào ly sau đó uống cạn một hơi trên gương mặt lộ ra vẻ thống khổ nói:
“Ừ, giờ cậu ấy là hàng xóm nhà tao. Ngày nào cũng phải chạm mặt, tao sợ tao rung động lần nữa lắm mày, tao đã cố quên cậu ấy rồi, tại sao cậu ấy cứ liên tục xuất hiện trước mặt tao vậy chứ?”
Cô vừa nói vừa khóc nấc lên, tay cầm chai rượu tiếp tục rót vào ly rồi lại uống cạn, cô nói tiếp:
“Tao ghét cậu ấy, tao ghét vì cậu ấy đã quên tao, ghét vì cậu ấy cứ lảng vảng trước mặt tao… Tao ghét vì tao vẫn còn yêu cậu ấy rất nhiều, mày ơi phải làm gì đây, tao muốn chuyển nhà, tao không muốn nhìn thấy cậu ấy nữa đâu”
Nói chuyển thì không thể chuyển được luôn, vì Hà Anh đã cọc trước căn hộ đang sống rồi, muốn chuyển đi cũng khó.
Ba năm trước, Hà Anh đã tâm sự với My về chuyện của mình và Tuấn Anh cho nàng nghe, lúc ấy My tức lắm, cô nàng đập bàn mắng:
“Đậu xanh rau má thằng Hoàng Tuấn, tao mà gặp nó ở đây tao lập tức phang đôi guốc này vào mặt nó cho mày xem, dám làm bạn tao phải khóc. Đm, thằng nào trước đây hứa là sẽ yêu mày, sẽ không làm mày khóc, mẹ nó đúng là bọn đàn ông chỉ được cái mồm. Mày nín đi, không cần phải khóc vì cái loại đấy”
Hai cô nàng vừa ngồi khóc vừa kể lể về chuyện tình cảm của mình, đến mức nằm gục xuống bàn.
Có một người con trai bước đến, lặng lẽ thanh toán hết hoá đơn của hai đứa, lặng lẽ lay lay người Hà Anh dậy.
Hà Anh cũng say nhưng vẫn còn giữ được tỉnh táo, cảm thấy có người đang lay mình cô liền mở mắt ra ngước lên nhìn người đang đứng trước mặt, cô lơ mơ hỏi:
“Quân đó hả?”
“Ừ, dậy đi về thôi”
Triệu Minh Quân một tay đang ôm Lê Huyền My ở trong lòng mình, một tay đặt lên bàn gõ gõ để gọi Hà Anh dậy.
Hà Anh giật mình nói:
“Hấc…Phải thanh toán nữa”
“Tôi trả rồi, về thôi” Quân đáp.
Hà Anh lật đật dọn đồ rồi cùng Quân đi ra ngoài, khi đi thì cứ xiêu vẹo, Quân thấy vậy liền hỏi:
“Bà có đi được không?”
Cô lè nhè đáp:
“Đi được”
Quân đặt My vào xe, cậu ta tính bảo Hà Anh đi chung nhưng cậu thấy Hà Anh đã xiêu xiêu vẹo vẹo bỏ đi về hướng ngược lại rồi để lại cho cậu ta một câu:
“Tôi tự về, ông đưa My về đi”
Quân cạn lời.
Cái nết của nàng này hỏi chấm thật sự.
___
Spoil tập sau
Tuấn Anh nhìn người con gái đang rúc trong lòng mình mà cảm thấy bối rối vô cùng, cậu xoa đầu cô rồi an ủi:
“Không sao cả, tên đó đi rồi”
Hà Anh ôm cậu thật chặt, cô dụi dụi vào người cậu khóc nức nở nói:
“Đừng buông, tôi sợ lắm, xin cậu đừng buông tôi ra”
Hà Anh một phần do còn cay cú vì bị mang tiếng oan là “bỏ con đi chơi”, còn lại là do cô muốn tránh cậu. Cô đang cố để quên cậu đi, không thể để vì sự xuất hiện này của cậu mà bị rung rinh lần nữa được.
Nhưng mà tránh không nổi vì cô rất hay chạm mặt cậu, từ ở thang máy, cửa hàng dưới chung cư, ngay cả buổi tối dẫn Chick đi chơi cô cũng gặp cậu. Cô càng né thì càng hay gặp cậu hơn, chạy không nổi.
Mà con Chick của cô nó mắc bệnh mê trai hay sao ý, nó thích Tuấn Anh lắm luôn, lúc nào gặp cậu cũng đòi ôm, đòi bế. Tuấn Anh thì cũng thích mèo lắm nên cũng ôm rồi nựng nó, nhiều lần cậu bế nó rồi chê nó mập. Bình thường ai mà chê nó mập là nó xù lên rồi, nhưng giờ lạ lắm nha, nó chỉ dụi dụi vào lòng Tuấn Anh kêu ngao rất nhẹ nhàng tình cảm.
Hà Anh nhìn thì trố mắt ngạc nhiên:
“Chick ơi, rốt cuộc con học đâu ra cái tính mê trai này hở con? Mẹ nhớ là mẹ không dạy con nha”
“Đẹp trai thì mê là phải rồi, đúng không Chick?” Tuấn Anh gãi đầu cho con mèo đang nằm trong lòng mình, ánh mắt nhìn con mèo hiện lên vẻ cưng chiều, giọng nói trầm ấm dịu dàng, khiến cho người nghe phải tan chảy.
Tiết trời mùa đông lạnh buốt, từng cơn gió rét rít qua từng chân tơ kẽ tóc. Bây giờ việc nên làm nhất chính là leo lên giường làm bạn với chăn gối, chứ không phải đi ra ngoài mua đồ ăn cho con heo và gặp đúng người không nên gặp. (Cho nên bây giờ hai đứa mới về chung với nhau)
Hà Anh càng đi càng chậm để cách xa Tuấn Anh ra, trong đầu cô mắng chửi bảy bảy bốn chín câu “đm, sao mà đen thế không biết”
Tuấn Anh nhận ra Hà Anh càng ngày càng tách xa khỏi mình, cậu liền dừng lại chờ cô. Hà Anh chỉ mải cắm mặt xuống đất mà đi nên chẳng để ý phía trước, cô cứ vậy mà đâm xầm vào tấm lưng vững chắc của người trước mặt.
Ngước lên nhìn, vừa vặn làm sao mà người ấy cũng đang nhìn cô. Gương mặt đẹp trai cộng với cặp mắt đen láy hút hồn, cô đơ người ra nhìn chằm chằm khoảng tầm mười giây.
Ngay sau đó cô vội vàng lùi lại, trên gương mặt lộ rõ vẻ ngại ngùng, cô nói:
“Làm cái gì vậy?”
“Đi nhanh lên một chút, làm cái gì mà cứ né tôi như né tà vậy?” Cậu cau mày hỏi.
“Tôi chẳng có lí do gì phải làm thế cả” cô lập tức phản bác.
“Được, nếu vậy thì đi gần tôi một chút, tôi không có ăn thịt cậu”
Cậu ấy có ý gì đây?
Hà Anh nghĩ vậy nhưng cô vẫn một mực từ chối:
“Tôi không thích, cậu cứ đi đi, đừng để ý đến tôi”
Tuấn Anh thấy cô bướng như vậy liền đi vòng ra phía sau cô rồi nói:
“Nếu vậy thì cậu đi trước tôi đi, để cậu đi sau tôi không yên tâm, chẳng may có biến thái hay bắt cóc thì sao?”
“Tôi gặp biến thái là tôi đập luôn, tôi đếch sợ”
“Thôi thôi, về nhà” Cậu thở dài nhắc.
Cứ như vậy người trước người sau cùng bước đi trên con đường đầy ánh sáng của đèn điện.
____
Vào một buổi chiều, Hà Anh vẫn đang ngồi đánh máy lạch cạch trên công ty. Ánh mắt cô lờ đà lờ đờ nhìn từng dòng chữ đang chạy trên màn hình, thi thoảng thì cô nhìn về phía đồng hồ đeo tay xem còn bao nhiêu phút nữa là được về.
Chợt điện thoại cô rung lên.
Ánh mắt cô lúc này mới rời khỏi màn hình máy tính mà nhìn sang bên cái điện thoại đặt ngay bên cạnh. Cô nhíu mày khi nhìn thấy màn hình hiện lên tên người gọi là “My Best friend” và người đó không ai khác ngoài Lê Huyền My, cô cầm điện thoại lên nhấc máy:
“Alo”
Một giọng nữ rất quen thuộc từ đầu dây bên kia cất lên.
“Mày ơi, tối đi nhậu không?”
“Sao đấy mày? Dịp gì à mà rủ tao đi nhậu vậy?” Cô hỏi.
“Chẳng có dịp gì cả, lâu rồi không gặp mày, chị em mình đi nhậu đi”
Hà Anh dạo này cũng hơi căng thẳng thật cô cũng muốn làm một bữa cho ra trò nên liền gật đầu đồng ý:
“Ok, mấy giờ? ở đâu?”
“Mày ra luôn cũng được, ở quán mình hay đi ý”
“Được, tao xong việc lập tức qua”
Sau khi tắt máy Hà Anh mới ngộ ra lời mà con bạn mình vừa nói, cô tự hỏi: Ra luôn là sao ta? Tức là nó đã ở quán rồi à?
Hà Anh loáng thoáng nhận ra lí do My rủ cô đi nhậu, cô thầm nói:
“Con này lại buồn tình rồi”
Lê Huyền My hiện tại đang học ở đại học Y, để thực hiện ước mơ làm bác sĩ của mình My không ngừng cố gắng học tập. Vậy nên là suốt mấy năm học đại học mặc dù hai đứa ở chung một thành phố, nhưng số lần gặp nhau rất ít. Trước đây vì vướng lịch học, còn bây giờ Hà Anh vướng thêm cả đi thực tập nữa. My thì học Y ngay cả giành thời gian học còn không có, nói gì đến việc hẹn Hà Anh đi chơi. Trùng hợp một cái Triệu Minh Quân- người yêu hiện tại của My cũng học ở trường đó.
Trước khi đi, cô quyết định quay về nhà lấy đồ ăn và nước cho Chick, rồi mới yên tâm đi ghé qua chỗ hẹn với Lê Huyền My.
Bước vào quán cô đã nhìn thấy Lê Huyền My ngồi một mình với bàn thức ăn và hai chai rượu, cô nàng vừa gắp gắp mấy hạt lạc bỏ vào miệng ăn, vừa chống cằm hóng hớt drama ở bàn bên cạnh.
Hà Anh đi đến hỏi:
“Chờ có lâu lắm không?”
My hơi giật mình quay sang đáp:
“Không, đồ ăn mới dọn lên thôi”
Thế là hai đứa ngồi vừa ăn uống vừa tám chuyện với nhau, khi đã chìm vào men say, lời nói ra ngày càng mất kiểm soát hơn.
My vừa khóc lóc vừa kể về chuyện tình của mình với Triệu Minh Quân.
“Mày có biết không? Tên đó dám ngó lơ tao, hức hức… Hôm nay ở trường tên đó còn đang tình tình tứ tứ với cái đứa khoá dưới đó, cái đứa tao kể với mày ý mày nhớ không?”
Hà Anh lúc này cũng say ngoắc cần câu, nghe My nói vậy liền gật gà gật gù nói:
“Nhớ chứ, cái con mùi trà nồng nặc như vậy mà thằng Quân vẫn lại gần”
“Đúng vậy đấy, hôm nay thấy đứng sát rạt như vậy mà dám nói là không có ý gì cả, mày xem có đáng đấm không?”
Hà Anh nghe vậy liền lập tức sắn tay áo lên nói:
“Đáng đấm nha, phải cho nó một trận. Mày gọi nó đến đây, tao xử đẹp nó cho mày”
“Mày bị điên à, mày phải để tao đánh, nó là người yêu tao, tao mới là người có quyền đập nó”
Vừa nói xong điện thoại My reo lên, cô nàng cầm điện thoại lên lè nhè đáp:
“Alo, ai đấy?”
“Em đang ở đâu?” một giọng trầm trầm khàn khàn của con trai vang lên.
“Hơ! Ở đâu cần anh quan tâm à? Đi mà lo cho bé Hân Candy của anh đi”
“Em hiểu lầm gì rồi đúng không?”
“Hiểu lầm cái mặt anh ấy, chính tôi thấy anh ôm con nhỏ ấy ở sân trường”
Đầu dây bên kia có tiếng thở dài rồi nói tiếp:
“Em đang ở đâu? Có phải lại hẹn Dương Anh đi nhậu đúng không?”
“Đi đâu mặc kệ tôi” nói xong My dập máy luôn.
Lúc này Hà Anh nằm gục trên bàn vì thấy có hơi buồn nôn, trong đầu lẫn lộn đủ loại suy nghĩ không đâu ra đâu, cố điều chỉnh một chút cô lại coi như không sao cả. Cô nhìn My nói:
“Mày ơi, Tuấn Anh về nước rồi đấy”
“Thật à?”
Hà Anh cầm chai rượu rót rượu vào ly sau đó uống cạn một hơi trên gương mặt lộ ra vẻ thống khổ nói:
“Ừ, giờ cậu ấy là hàng xóm nhà tao. Ngày nào cũng phải chạm mặt, tao sợ tao rung động lần nữa lắm mày, tao đã cố quên cậu ấy rồi, tại sao cậu ấy cứ liên tục xuất hiện trước mặt tao vậy chứ?”
Cô vừa nói vừa khóc nấc lên, tay cầm chai rượu tiếp tục rót vào ly rồi lại uống cạn, cô nói tiếp:
“Tao ghét cậu ấy, tao ghét vì cậu ấy đã quên tao, ghét vì cậu ấy cứ lảng vảng trước mặt tao… Tao ghét vì tao vẫn còn yêu cậu ấy rất nhiều, mày ơi phải làm gì đây, tao muốn chuyển nhà, tao không muốn nhìn thấy cậu ấy nữa đâu”
Nói chuyển thì không thể chuyển được luôn, vì Hà Anh đã cọc trước căn hộ đang sống rồi, muốn chuyển đi cũng khó.
Ba năm trước, Hà Anh đã tâm sự với My về chuyện của mình và Tuấn Anh cho nàng nghe, lúc ấy My tức lắm, cô nàng đập bàn mắng:
“Đậu xanh rau má thằng Hoàng Tuấn, tao mà gặp nó ở đây tao lập tức phang đôi guốc này vào mặt nó cho mày xem, dám làm bạn tao phải khóc. Đm, thằng nào trước đây hứa là sẽ yêu mày, sẽ không làm mày khóc, mẹ nó đúng là bọn đàn ông chỉ được cái mồm. Mày nín đi, không cần phải khóc vì cái loại đấy”
Hai cô nàng vừa ngồi khóc vừa kể lể về chuyện tình cảm của mình, đến mức nằm gục xuống bàn.
Có một người con trai bước đến, lặng lẽ thanh toán hết hoá đơn của hai đứa, lặng lẽ lay lay người Hà Anh dậy.
Hà Anh cũng say nhưng vẫn còn giữ được tỉnh táo, cảm thấy có người đang lay mình cô liền mở mắt ra ngước lên nhìn người đang đứng trước mặt, cô lơ mơ hỏi:
“Quân đó hả?”
“Ừ, dậy đi về thôi”
Triệu Minh Quân một tay đang ôm Lê Huyền My ở trong lòng mình, một tay đặt lên bàn gõ gõ để gọi Hà Anh dậy.
Hà Anh giật mình nói:
“Hấc…Phải thanh toán nữa”
“Tôi trả rồi, về thôi” Quân đáp.
Hà Anh lật đật dọn đồ rồi cùng Quân đi ra ngoài, khi đi thì cứ xiêu vẹo, Quân thấy vậy liền hỏi:
“Bà có đi được không?”
Cô lè nhè đáp:
“Đi được”
Quân đặt My vào xe, cậu ta tính bảo Hà Anh đi chung nhưng cậu thấy Hà Anh đã xiêu xiêu vẹo vẹo bỏ đi về hướng ngược lại rồi để lại cho cậu ta một câu:
“Tôi tự về, ông đưa My về đi”
Quân cạn lời.
Cái nết của nàng này hỏi chấm thật sự.
___
Spoil tập sau
Tuấn Anh nhìn người con gái đang rúc trong lòng mình mà cảm thấy bối rối vô cùng, cậu xoa đầu cô rồi an ủi:
“Không sao cả, tên đó đi rồi”
Hà Anh ôm cậu thật chặt, cô dụi dụi vào người cậu khóc nức nở nói:
“Đừng buông, tôi sợ lắm, xin cậu đừng buông tôi ra”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.