Chương 47: Nghỉ Hè
Anh Chen
24/04/2024
Hai thằng con trai ngồi trong căn phòng nhỏ nhưng gọn gàng sạch sẽ, Hoàng Tuấn Anh cầm cái túi quần áo của Bảo cậu đặt lên bàn học rồi nhắc:
“Mày cứ ngồi ở đây, muốn thay quần áo đi ngủ thì đến cái phòng phía cuối kia kìa, phòng tắm ở đấy nhà vệ sinh cũng ngay bên cạnh”
“Cảm ơn mày” Bảo gật đầu đáp.
Tuấn Anh không nói gì cậu đi qua phía móc áo khoác lấy xuống một cái quần đùi, cậu tính ra ngoài nhưng lại quay lại nhìn Bảo rồi hỏi:
“Ngủ luôn chưa? Muốn ngủ thì thay quần áo đi”
Bảo vẫn đang nhìn quanh căn phòng khi nghe thằng bạn gọi thì giật mình, cậu ta vội gật đầu.
Cả hai người bạn tuy nói chuyện điện thoại hùng hổ như thế nhưng khi gặp nhau lại không nói gì nhiều. Ai bảo là ngại, mà do cả ngày hôm nay đã đủ mệt rồi không buồn tranh cãi lắm.
Xong xuôi mọi việc cả hai cùng về phòng, Nguyễn Quốc Bảo giờ mới để ý thấy phía đầu gối trái của Tuấn Anh có một vết sẹo không to lắm nhưng khá sâu, cậu ta khó hiểu: Quái lạ, trước đây thằng này có sẹo này đâu ta. Bảo liền hỏi:
“Cái ở chân mày là sao đấy?”
“Tháng trước bị ngã, không sao đâu” Tuấn Anh nhàn nhạt trả lời, cậu không hề muốn đề cập đến cái chuyện đáng xấu hổ đấy. Cậu không muốn kể việc mình bị chơi xấu rồi bị ngã trước mặt nhiều người cho thằng Bảo biết, kể ra rồi thì làm được cái gì? Đánh thằng ném bóng vào cậu à?
Giọng của Bảo trùng xuống:
“Thế mà mày không nói tao biết”
Tuấn Anh chỉ cười không đáp lại. Khi đi ngang qua phòng Dương Hà Anh, Bảo lại hỏi:
“Đây là phòng của Hà Anh à?”
“Phải” cậu đáp rồi mở cửa phòng bên cạnh ra đi vào.
Cả hai thằng cùng nằm lên giường mỗi thằng cầm một cái điện thoại, mà không hề chơi điện thoại mà là cầm đấy nhưng mắt lại dán lên trần nhà, một câu cũng không nói kể cả cái lời đe doạ của Bảo hai tiếng trước cũng theo gió mà bay.
Bảo thấy khó hiểu cực kì, hai người là bạn thân từ bé, cứ mỗi khi gặp nhau là lời ra lời vào nườm nượp sao giờ lại câm nín vậy trời. Cậu ta quay qua nhìn thằng bạn thân nói:
“Tao với mày cứ là lạ kiểu gì ý nhỉ? Từ nãy đến giờ cứ ngài ngại thế nào ý”
Đang cố gắng tâm sự thầm kín với nó thế mà Bảo lại bị tạt một gáo nước lạnh:
“Mày ngại thế nào thì ngại chứ tao thì không, vì đây là nhà tao”
“Fu*k! Thằng chó này!!” Nguyễn Quốc Bảo nổi cáu cậu ta ném cái điện thoại lên giường rồi nhảy dựng lên đấm vào vai cậu bạn.
Tuấn Anh bị đau cậu kêu á một tiếng, hắc tuyến nổi đầy mặt cậu ngồi bật dậy cầm cái gối như cầm cuốn ‘Bách khoa toàn thư dạy cách làm người’ đập thẳng vào mặt của Nguyễn Quốc Bảo.
Thù mới nới hận cũ Nguyễn Quốc Bảo cũng với lấy cái gối đập lại Tuấn Anh miệng chửi liên hồi:
“Má mày, tao còn chưa xử lý mày cái tội lắm mồm đâu nhá, mày còn dám đập bố à. Mười con người yêu cũ đã làm bố mệt lắm rồi lại còn thêm cái thằng trời đánh như mày nữa”
“Ha! Bố lại sợ mày quá cơ đấy” Cậu vẫn còn nhiệt tình đập thằng bạn nhưng cái mồm không yên phận chọc ghẹo.
Cậu chỉ kể sự thật thôi mà, chứ ai như Nguyễn Quốc Bảo nói láo từ đầu đến cuối, làm tổn hại mất thanh danh của cậu. Quyết định lập Facebook mới và không kết bạn với nó là điều hoàn toàn sáng suốt.
Hai cậu con trai trao đổi chiêu thức bằng gối xong một hồi thì cũng đừng lại.
Bảo không thèm đập nữa, cậu ta ném cái gối xuống giường rồi nằm phịch xuống. Tuấn Anh thấy thế không trêu thêm, tắt đèn đi chỉ để lại cái đèn bàn còn sáng trưng.
Nằm xuống giường cạnh thằng bạn thân nhắm mắt lại muốn ngủ. Tuấn Anh tò mò không hiểu tại sao thằng này lại lên đây, còn biết cả nhà cậu nữa. Cậu hỏi:
“Sao lên sớm mà không bảo với tao? Tao còn nghĩ là hôm nay mày đi học”
Nguyễn Quốc Bảo trả lời xong cậu ta nhíu mi hỏi lại cậu: “Hôm qua tổng kết xong rồi, tao nhắn tin với mày đấy, mày không xem à?”
“Tao bận đi văn nghệ, không xem được” Tuấn Anh đáp. Cậu cũng không có thói quen check tin nhắn làm sao mà biết được chứ.
Bảo thừa biết cái kiểu của Tuấn Anh, cho dù có nhắn tin ở mọi mặt trận thì thằng này cũng không thấy đâu, xấu tính ghê luôn chứ. Nhưng mà không phải lúc nào nó cũng thế, nếu lúc nào nó thật sự rảnh thì rep tin nhắn vô cùng nhanh. Mà Bảo cũng không có quyền chê bai Tuấn Anh trong khi cậu ta cũng vậy.
“Thế hôm nay mày diễn văn nghệ tổng kết à? Mày lại solo dance à?” Bảo không nhắc gì đến tin nhắn nữa, cậu ta chồm người dậy chống tay nằm nghiêng nhìn Tuấn Anh cười hỏi.
Tuấn Anh liếc qua cậu ta buồn bực đáp:
“Chân tao chưa khỏi, nhảy để hỏng chân à?”
Nguyễn Quốc Bảo bật cười ha hả cậu ta vỗ tay đôm đốp:
“Phải rồi phải rồi, thế là đi hát à? Tao hỏi thật nha, mày hát không có em nào chạy chứ?”
Tuấn Anh cọc, cậu chỉ bĩu môi bất mãn tập trung bấm điện thoại và không nói gì cả. Điều này khiến Nguyễn Quốc Bảo cười to hơn đến mức muốn ngã lăn xuống giường, cậu ta vừa lau nước mắt vừa nói:
“Mày đẹp trai thế này, dù có hát dở tệ đến đâu ai cũng nhắm mắt cho qua mà” rồi cậu ta lại lăn ra mà cười.
Tuấn Anh bấm vào Facebook Trường THPT S vô tình làm sao lại thấy được hình sáng nay ở lễ Tổng kết, Nguyễn Quốc Bảo cũng ngó vào xem cậu lướt qua hình nào là cậu ta chậc lưỡi câu nấy:
“Trường mày đẹp nhỉ? Tổng kết cũng tổ chức hoành tráng phết. Còn mày nữa, hoá ra là không phải là hát đơn ca mà chơi luôn tốp ca à? Vào bình luận tao xem nào?” Nói rồi cậu ta tự nhiên ấn vào bình luận trên màn hình, ở ảnh có mặt của Hoàng Tuấn Anh.
Vừa lướt cậu ta liền quay qua nhìn cậu:
“Hoá ra ở trường này mày vẫn nổi tiếng vãi” nhìn mấy cái lời cảm thán về vẻ đẹp trai của Hoàng Tuấn Anh, Nguyễn Quốc Bảo mới nhận ra là thằng bạn mình đến đâu là đều được săn đón hết á.
Ở trường cũ của Tuấn Anh từ lúc cậu đi thì ảm đạm hẳn, trên confession trường đó không còn lời tỏ tình Hoàng Tuấn Anh nữa đa phần là những tâm sự nhớ nhung nó của nhiều đứa con gái. Năm ngoái cả khối 10 trường đó như muốn bùng nổ vì sự xuất hiện của thằng này. Đó là cậu ta nghe loáng thoáng bàn tán của mấy đứa bạn cùng lớp và lời phàn nàn của Tuấn Anh vì độ phiền phức của đám con gái.
“Phiền phức lắm, hôm nào cũng bị bế lên confession” chưa kể đến thư tình và quà Valentine.
Đúng là phiền thật. Bảo cũng thừa nhận chuyện này.
Cả hai thằng cùng nằm lướt ảnh, soi bình luận một hồi cũng dừng. Tuấn Anh thoát màn hình đi xong tắt điện thoại.
“Ê mày, Cô bạn cùng nhà của mày đó tao thấy xinh vãi, xinh hơn trên ảnh nhiều” Bảo đột nhiên nhớ đến Hà Anh thì vu vơ nói.
Tuấn Anh cười: “Thì rõ ràng là như thế mà” Ngáo của cậu càng ngày càng xinh hơn khiến cho cậu đôi khi còn phải đứng hình cơ mà.
Thật may mắn vì cái sự xinh đẹp này chỉ có cậu được nhìn thấy thôi. (Cả lớp cũng được thấy mặt cô rồi, hôm nay ăn uống phải bỏ khẩu trang ra chứ. Nhưng mà họ không để ý lắm đến mặt của cô, nên sao mà nhận ra được)
Cả hai không bàn đến Hà Anh nữa, liền đổi chủ đề qua kế hoạch nghỉ hè, Bảo hỏi:
“Mày ơi, mày định đón hè thế nào đấy?”
Tuấn Anh nghe thấy cậu không đáp luôn để một lúc cậu mới trả lời:
“Học hè”
Bảo sốc, cậu ta mở to mắt ngạc nhiên nhìn cậu:
“Mày điên à mà học hè, thế thì tao lên đây có ý nghĩa gì” Bảo muốn lên đây chơi cùng thằng bạn thân cho bớt cô đơn, dẹp hết sách vở qua một bên để tính sau, thế mà thằng bạn Bảo bản tính không đổi cứ mỗi hè lại cắm mặt vào học.
Cả hai thằng là hàng xóm từ bé, đã vậy còn cùng lớp cùng trường từ mầm non đến hết cấp 2, đã từng đánh nhau, ngủ chung, tắm chung vô số lần.
Cho đến năm cấp 3, Tuấn Anh thi vào Trường Chuyên Amsterdam còn Bảo thi vào Trường Chu Văn An, nhưng không vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình bạn của cả hai đứa, mỗi khi không phải đi học lại rủ nhau đi chơi, hè thì lại đi du lịch cứ mỗi khi nhớ đến lại cảm thấy vui. Mà đó là do Bảo nài nỉ mất mấy ngày Tuấn Anh mới đi đấy chứ không thì đừng có mơ!
“Đầu tháng 8 tao mới học hè, hai tháng đầu chỉ tranh thủ tối học qua thôi. Còn chiều thì đi chăn trâu với Dương Anh, sáng có gì làm thì làm”
“Đi chăn trâu có vui không?” Bảo nghe thế cũng khá hào hứng.
Đúng là tấm chiếu mới, từ nhỏ cả hai đứa luôn ở thành phố, những ngày hè thì luôn đi du lịch khắp trốn còn năm nay thì có một kì nghỉ hè ở nông thôn. Có lẽ đây sẽ là một mùa hè cực kỳ đáng nhớ.
Tuấn Anh cười đáp:
“Cũng vui, mà nóng như năm nay chắc không vui lắm”
Cậu đã từng đi cùng Hà Anh mấy lần rồi, nhưng dưới tiết trời mùa đông lạnh giá và mùa xuân ấm áp cũng không quá khó chịu. Giờ với cái tiết trời có thể chảy mỡ ra thế này cậu cũng chịu thua.
“…” Bảo Im lặng.
Tuấn Anh xua xua tay cười khì khì nói:
“Mà thôi, vui thật mà mày. Cứ vào mỗi cuối chiều nhìn lên bầu trời nơi mặt trời lặn trông đẹp lắm. Mỗi ngày được ở một nơi có không gian rộng rãi không bị tiếng xe cộ làm ồn cả ngày cũng được lắm đó. Và ở đây không có nóng như dưới Hà Nội đâu”
Bảo coi như chấp nhận.
Sáng hôm sau, Dương Hà Anh gõ cửa phòng bên cạnh gọi hai đứa bên trong mau dậy ăn sáng. Gõ muốn gãy tay luôn rồi nhưng bên trong không có động tĩnh gì, Hà Anh mở cửa đi vào. Cánh cửa vừa hé ra, nhìn thấy cảnh tượng bên trong cô cười khì.
Đúng là tinh hoa hội tụ, phụ nữ rất yêu là đây chứ đâu. Hai cậu bạn siêu cấp đẹp trai đang nằm sát sạt vào nhau ngủ, mà ngủ ngoan nha không ai đạp ai đâu.
Sẵn chiếc điện thoại trên tay cô chụp một tấm rồi phủi tay ra ngoài không quên đặt một cái loa Bluetooth ở đó, làm gì thì xíu nữa khác biết.
Sau khi cánh cửa vừa khép lại thì cái loa kia cũng đã được phát huy tác dụng. Một giai điệu nhẹ nhàng nhưng khó nghe phát ra cộng theo đó là giọng nói cất lên theo:
“Dậy! Dậy con moẹ mày ngay đi! Trưa rồi, 12 giờ trưa rồi, Con gái con đứa ngủ quá giờ trưa sau này tao đố mày giàu được. Dậy! Dậy ngay!!”
(Mọi người có xem Monsieurtuna không?)
Nhạc vừa bật lên, cả hai đều chùm chăn lại tiếp tục ngủ nhưng rồi khi cái giọng vừa cất lên lại là một chuyện khác.
Hoàng Tuấn Anh bật dậy với mái tóc rối tinh rối mù hét lên:
“Dương Hà Ngáo!!! Báo thức này nên dùng cho cậu chứ không phải tôi!”
“Thế có dậy không? Hay để tôi tận mồm gọi cậu dậy. Để tôi phải ra tay là cậu với cậu ta không xong đâu”
Giọng của cô lanh lảnh từ bên ngoài cất lên làm cho tên nào đó rén quá đành ngậm ngùi nghe lời.
“Tôi dậy ngay đây”
Cậu ngồi vò tóc một hồi mới quay người xuống giường. Nguyễn Quốc Bảo vẫn nằm ở đó mắt chớp chớp cho tỉnh táo hơn xong mới ngồi dậy, cậu ta hỏi Tuấn Anh với cái giọng khàn khàn vừa mới dậy:
“Sao mày sợ cậu ấy thế?”
Tuấn Anh đứng dậy vươn vai một cái rồi nói:
“Đó là do mày chưa bị nó đấm thôi”
Hả?? Bảo ngơ ngác không hiểu gì.
Tuấn Anh không quan tâm đến nữa mà đi ra ngoài đến phòng tắm nhưng vẫn nhắc:
“Đi vệ sinh cá nhân đi xong ăn sáng, rồi chờ bọn tao dọn đồ về nhà”
Bảo gật đầu đồng ý.
Hai cậu con trai vệ sinh cá nhân xong đi vào bếp ăn sáng. Trong bữa cả ba ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, à mà chỉ có Tuấn Anh với Bảo nói chứ Hà Anh chỉ ngồi cười thôi.
Nguyễn Quốc Bảo kể ngày xưa Hoàng Tuấn Anh nghịch rất ngu những cái trò như bấm chuông, trêu chó cậu đều làm qua rồi, Bảo còn cho Hà Anh xem vết sẹo của việc đi trêu chó cùng Hoàng Tuấn Anh ngày xưa nữa.
Hà Anh không quá bất ngờ khi biết chuyện này, bây giờ thi thoảng cậu cũng hay nghịch dại mà, nên sẽ chẳng có gì khi ngày xưa cậu cũng thế.
Hết kể chuyện ngày xửa ngày xưa rồi lại đến câu chuyện chiều cao cân nặng. Bảo phàn nàn với cô:
“Cậu không biết đâu, năm lớp 10 thằng này còn chưa đến một mét sáu, cân nặng còn chưa tới 45 kí trông cứ như cá mắm ý. Gia đình và mọi người đều rất khổ tâm với nó, tôi cũng thế, mỗi khi đi với nó ai cũng bảo tôi phải nhường nhịn nó. Thật đó trông nó lúc đó không khác gì em trai tôi, Tôi thì lớp 10 đã trên một mét bảy lăm rồi, còn nó thì vẫn thế. Tôi khá vui vì đợt Tết nó về, tôi gặp nó mà suýt chút nữa là không nhận ra thằng bạn thân luôn, ai bảo nó khác quá làm gì”
Tuấn Anh đang ăn cắn nốt miếng thịt nghe Nguyễn Quốc Bảo nói thế cậu cũng dừng ăn lại, cậu nhíu mày nói:
“Tao cũng không nhìn ra mày nữa luôn, còn quên luôn cả họ tên của mày nữa”
Rồi cậu tủm tỉm cười. Bảo bực bội cậu ta cục xúc xì một cái nhưng cũng chẳng nói gì thêm.
Hà Anh hạ hoả không khí bằng cách hỏi han cậu ta:
“Thế Bảo tính ở đây hơn tháng à?” Hà Anh hỏi.
“Đúng rồi, giữa tháng bảy tôi về, tại trường tôi cho khối 12 vào học sớm á” Bảo nhiệt tình trả lời cô.
“Tôi nghe anh bột kể là cậu ấy có một cậu bạn thân học ở trường Chu Văn An, nghe bảo là học rất giỏi và cũng rất đẹp trai. Bây giờ tôi mới có cơ hội được gặp mặt”
“Ai ya, cậu khen quá lời làm tôi ngại đấy” Bảo mỉm cười đáp, cậu ta nhìn Hà Anh thầm cảm thán ‘sao càng nhìn càng thấy xinh vậy, hối hận khi trước đây chê cậu ấy’
Cả ba đứa cứ ngồi nói chuyện một hồi. Đột nhiên Nguyễn Quốc Bảo nhận ra điều gì đó, cậu ta à lên một tiếng sau đó quay sang hỏi Tuấn Anh: “À, Suýt chút nữa thì quên…Tuấn Anh hình như tao quên cái áo ba lỗ rồi, mày còn cái nào không?”
“Áo ba lỗ nào?” Tuấn Anh hỏi.
“Cái áo tao hay mặc trong mấy cái áo sơ mi ý, tao quên mất rồi”
“…” Tuấn Anh và Hà Anh câm nín không nói gì.
“Chút nữa dẫn mày đi mua” Tuấn Anh thở dài.
“Sao mày không cho tao một cái? Tao thấy mày còn mấy cái chưa bóc tem mà” Bảo hỏi.
“Không cho,tự đi mà mua” Cậu liền từ chối thẳng thừng.
Ơ? Bảo câm nín cậu ta bĩu môi, sao lại keo kiệt vậy hả?
__
Sau khi dọn dẹp lại căn nhà sạch bách, sập áp cầu dao ngắt hết thiết bị điện, khoá cửa lại, cả ba đứa mới phóng xe đi.
Hoàng Tuấn Anh đèo theo Nguyễn Quốc Bảo, Hà Anh đi một mình một xe song song với hai người.
Cả hai đứa dẫn Bảo đến một cửa hàng quần áo để lựa áo. Cả hai thằng con trai cùng nhau lựa áo, Hà Anh thì ra chỗ đồ nữ mua một vài bộ cho mẹ Ngân và bà nội.
Nguyễn Quốc Bảo lựa rất lâu không được cái áo nào nên hồn, Hà Anh đã lựa xong cho Mẹ với Bà xong, tiện tay lựa thêm cho Thắng và Bố Hoàng. Thanh toán xong xuôi rồi nhưng Bảo vẫn chưa xong.
Bảo lúng túng không biết lựa cái nào bèn nhờ Tuấn Anh. Tuấn Anh bực bội ném đại cho nó mấy cái áo, Nguyễn Quốc Bảo còn với thêm mấy cái quần đùi nữa rồi mang qua quầy thanh toán.
Mua sắm cùng Nguyễn Quốc Bảo mất một tiếng mới được về. Khi đi ngang qua trường THPT A, Tuấn Anh hỏi Bảo:
“Bố mày cho mày bao nhiêu ở đây thế?”
Bảo trả lời: “30 củ”
“Tiền mặt hay tài khoản”
“Tiền mặt”
“…” Tuấn Anh câm nín luôn, một hồi sau cậu ngạc nhiên nói: “Sao nhiều thế mày? Ở hơn tháng cho 30 củ lận”
“Bố mẹ tao sợ tao tiêu hoang nên cho lắm bỏ xừ ra à, với cái tình hình này tao nghĩ tao không dùng hết nổi đâu?” Bảo dở khóc dở cười.
Sáng hôm qua Nguyễn Quốc Bảo có nói với bố mẹ là cậu ta sẽ qua nhà Tuấn Anh. Bố của Bảo sợ con trai không có tiền tiêu bèn đưa cho cậu ta 20 triệu và nói:
“Lên đấy thích gì cứ mua, hết thì nói với bố, bố chuyển tiếp cho”
Mẹ của Bảo cũng đưa cho Bảo 10 triệu nói:
“Con cầm số tiền này nhớ phải mua quà để biếu chú Kiên cô Thủy đấy, còn lại thì giữ lấy mà dùng, Hết thì cứ alo cho bố mẹ”
Ơ? Bố mẹ ơi? Sao nhiều thế bố mẹ?
“Haizzz, tao không biết phải làm thế nào với đống đấy, nhét hết bốn cái ví mới đủ. Với lại tiền của tao vẫn còn nhiều” Bảo thở dài.
Xem cách người giàu than thở kìa.
Tuấn Anh buồn cười nói:
“Không dùng hết thì để đấy tiết kiệm cũng được, Ở nhà tao cái gì cũng có, mày không cần lo về việc này. Mà cái tao lo ngại là cái thói mua sắm của mày kìa, mày vừa bay hai củ rưỡi cho quần áo của mày rồi đấy”
“Thôi nào, mày cũng mua mà, đâu phải chỉ có mình tao “
Rồi hai thằng không nói gì thêm nữa, Hà Anh đang chạy xe phía trước thi thoảng cô nàng nhìn trái nhìn phải nhưng tay lái vẫn còn rất vững vàng.
Xe chạy qua hàng cây ruối dài, trước tầm mắt chính là quang cảnh quen thuộc bao năm gắn bó, cuối cùng cũng có cảm giác an tâm.
Mỗi khi rời khỏi quê hương xong trở về, chạy trên con đường quen thuộc trở về mái ấm luôn là một cảm giác hạnh phúc nhất trên đời. Ánh nắng buổi sáng không quá gay gắt trải dài khắp nơi thắp sáng vạn vật, dãy núi phía xa nhờ có những tia nắng trở nên nổi bật giữa những làn mây che lấp đi chúng.
__
Tôi trở về nơi mà tôi sinh ra, tôi trở về nơi mà tôi nhìn thấy thế giới, tôi trở về nơi tôi lớn lên, tôi trở về nơi cho tôi hạnh phúc và đau thương…-Dương Hà Anh
Mở bát phần hai
“Mày cứ ngồi ở đây, muốn thay quần áo đi ngủ thì đến cái phòng phía cuối kia kìa, phòng tắm ở đấy nhà vệ sinh cũng ngay bên cạnh”
“Cảm ơn mày” Bảo gật đầu đáp.
Tuấn Anh không nói gì cậu đi qua phía móc áo khoác lấy xuống một cái quần đùi, cậu tính ra ngoài nhưng lại quay lại nhìn Bảo rồi hỏi:
“Ngủ luôn chưa? Muốn ngủ thì thay quần áo đi”
Bảo vẫn đang nhìn quanh căn phòng khi nghe thằng bạn gọi thì giật mình, cậu ta vội gật đầu.
Cả hai người bạn tuy nói chuyện điện thoại hùng hổ như thế nhưng khi gặp nhau lại không nói gì nhiều. Ai bảo là ngại, mà do cả ngày hôm nay đã đủ mệt rồi không buồn tranh cãi lắm.
Xong xuôi mọi việc cả hai cùng về phòng, Nguyễn Quốc Bảo giờ mới để ý thấy phía đầu gối trái của Tuấn Anh có một vết sẹo không to lắm nhưng khá sâu, cậu ta khó hiểu: Quái lạ, trước đây thằng này có sẹo này đâu ta. Bảo liền hỏi:
“Cái ở chân mày là sao đấy?”
“Tháng trước bị ngã, không sao đâu” Tuấn Anh nhàn nhạt trả lời, cậu không hề muốn đề cập đến cái chuyện đáng xấu hổ đấy. Cậu không muốn kể việc mình bị chơi xấu rồi bị ngã trước mặt nhiều người cho thằng Bảo biết, kể ra rồi thì làm được cái gì? Đánh thằng ném bóng vào cậu à?
Giọng của Bảo trùng xuống:
“Thế mà mày không nói tao biết”
Tuấn Anh chỉ cười không đáp lại. Khi đi ngang qua phòng Dương Hà Anh, Bảo lại hỏi:
“Đây là phòng của Hà Anh à?”
“Phải” cậu đáp rồi mở cửa phòng bên cạnh ra đi vào.
Cả hai thằng cùng nằm lên giường mỗi thằng cầm một cái điện thoại, mà không hề chơi điện thoại mà là cầm đấy nhưng mắt lại dán lên trần nhà, một câu cũng không nói kể cả cái lời đe doạ của Bảo hai tiếng trước cũng theo gió mà bay.
Bảo thấy khó hiểu cực kì, hai người là bạn thân từ bé, cứ mỗi khi gặp nhau là lời ra lời vào nườm nượp sao giờ lại câm nín vậy trời. Cậu ta quay qua nhìn thằng bạn thân nói:
“Tao với mày cứ là lạ kiểu gì ý nhỉ? Từ nãy đến giờ cứ ngài ngại thế nào ý”
Đang cố gắng tâm sự thầm kín với nó thế mà Bảo lại bị tạt một gáo nước lạnh:
“Mày ngại thế nào thì ngại chứ tao thì không, vì đây là nhà tao”
“Fu*k! Thằng chó này!!” Nguyễn Quốc Bảo nổi cáu cậu ta ném cái điện thoại lên giường rồi nhảy dựng lên đấm vào vai cậu bạn.
Tuấn Anh bị đau cậu kêu á một tiếng, hắc tuyến nổi đầy mặt cậu ngồi bật dậy cầm cái gối như cầm cuốn ‘Bách khoa toàn thư dạy cách làm người’ đập thẳng vào mặt của Nguyễn Quốc Bảo.
Thù mới nới hận cũ Nguyễn Quốc Bảo cũng với lấy cái gối đập lại Tuấn Anh miệng chửi liên hồi:
“Má mày, tao còn chưa xử lý mày cái tội lắm mồm đâu nhá, mày còn dám đập bố à. Mười con người yêu cũ đã làm bố mệt lắm rồi lại còn thêm cái thằng trời đánh như mày nữa”
“Ha! Bố lại sợ mày quá cơ đấy” Cậu vẫn còn nhiệt tình đập thằng bạn nhưng cái mồm không yên phận chọc ghẹo.
Cậu chỉ kể sự thật thôi mà, chứ ai như Nguyễn Quốc Bảo nói láo từ đầu đến cuối, làm tổn hại mất thanh danh của cậu. Quyết định lập Facebook mới và không kết bạn với nó là điều hoàn toàn sáng suốt.
Hai cậu con trai trao đổi chiêu thức bằng gối xong một hồi thì cũng đừng lại.
Bảo không thèm đập nữa, cậu ta ném cái gối xuống giường rồi nằm phịch xuống. Tuấn Anh thấy thế không trêu thêm, tắt đèn đi chỉ để lại cái đèn bàn còn sáng trưng.
Nằm xuống giường cạnh thằng bạn thân nhắm mắt lại muốn ngủ. Tuấn Anh tò mò không hiểu tại sao thằng này lại lên đây, còn biết cả nhà cậu nữa. Cậu hỏi:
“Sao lên sớm mà không bảo với tao? Tao còn nghĩ là hôm nay mày đi học”
Nguyễn Quốc Bảo trả lời xong cậu ta nhíu mi hỏi lại cậu: “Hôm qua tổng kết xong rồi, tao nhắn tin với mày đấy, mày không xem à?”
“Tao bận đi văn nghệ, không xem được” Tuấn Anh đáp. Cậu cũng không có thói quen check tin nhắn làm sao mà biết được chứ.
Bảo thừa biết cái kiểu của Tuấn Anh, cho dù có nhắn tin ở mọi mặt trận thì thằng này cũng không thấy đâu, xấu tính ghê luôn chứ. Nhưng mà không phải lúc nào nó cũng thế, nếu lúc nào nó thật sự rảnh thì rep tin nhắn vô cùng nhanh. Mà Bảo cũng không có quyền chê bai Tuấn Anh trong khi cậu ta cũng vậy.
“Thế hôm nay mày diễn văn nghệ tổng kết à? Mày lại solo dance à?” Bảo không nhắc gì đến tin nhắn nữa, cậu ta chồm người dậy chống tay nằm nghiêng nhìn Tuấn Anh cười hỏi.
Tuấn Anh liếc qua cậu ta buồn bực đáp:
“Chân tao chưa khỏi, nhảy để hỏng chân à?”
Nguyễn Quốc Bảo bật cười ha hả cậu ta vỗ tay đôm đốp:
“Phải rồi phải rồi, thế là đi hát à? Tao hỏi thật nha, mày hát không có em nào chạy chứ?”
Tuấn Anh cọc, cậu chỉ bĩu môi bất mãn tập trung bấm điện thoại và không nói gì cả. Điều này khiến Nguyễn Quốc Bảo cười to hơn đến mức muốn ngã lăn xuống giường, cậu ta vừa lau nước mắt vừa nói:
“Mày đẹp trai thế này, dù có hát dở tệ đến đâu ai cũng nhắm mắt cho qua mà” rồi cậu ta lại lăn ra mà cười.
Tuấn Anh bấm vào Facebook Trường THPT S vô tình làm sao lại thấy được hình sáng nay ở lễ Tổng kết, Nguyễn Quốc Bảo cũng ngó vào xem cậu lướt qua hình nào là cậu ta chậc lưỡi câu nấy:
“Trường mày đẹp nhỉ? Tổng kết cũng tổ chức hoành tráng phết. Còn mày nữa, hoá ra là không phải là hát đơn ca mà chơi luôn tốp ca à? Vào bình luận tao xem nào?” Nói rồi cậu ta tự nhiên ấn vào bình luận trên màn hình, ở ảnh có mặt của Hoàng Tuấn Anh.
Vừa lướt cậu ta liền quay qua nhìn cậu:
“Hoá ra ở trường này mày vẫn nổi tiếng vãi” nhìn mấy cái lời cảm thán về vẻ đẹp trai của Hoàng Tuấn Anh, Nguyễn Quốc Bảo mới nhận ra là thằng bạn mình đến đâu là đều được săn đón hết á.
Ở trường cũ của Tuấn Anh từ lúc cậu đi thì ảm đạm hẳn, trên confession trường đó không còn lời tỏ tình Hoàng Tuấn Anh nữa đa phần là những tâm sự nhớ nhung nó của nhiều đứa con gái. Năm ngoái cả khối 10 trường đó như muốn bùng nổ vì sự xuất hiện của thằng này. Đó là cậu ta nghe loáng thoáng bàn tán của mấy đứa bạn cùng lớp và lời phàn nàn của Tuấn Anh vì độ phiền phức của đám con gái.
“Phiền phức lắm, hôm nào cũng bị bế lên confession” chưa kể đến thư tình và quà Valentine.
Đúng là phiền thật. Bảo cũng thừa nhận chuyện này.
Cả hai thằng cùng nằm lướt ảnh, soi bình luận một hồi cũng dừng. Tuấn Anh thoát màn hình đi xong tắt điện thoại.
“Ê mày, Cô bạn cùng nhà của mày đó tao thấy xinh vãi, xinh hơn trên ảnh nhiều” Bảo đột nhiên nhớ đến Hà Anh thì vu vơ nói.
Tuấn Anh cười: “Thì rõ ràng là như thế mà” Ngáo của cậu càng ngày càng xinh hơn khiến cho cậu đôi khi còn phải đứng hình cơ mà.
Thật may mắn vì cái sự xinh đẹp này chỉ có cậu được nhìn thấy thôi. (Cả lớp cũng được thấy mặt cô rồi, hôm nay ăn uống phải bỏ khẩu trang ra chứ. Nhưng mà họ không để ý lắm đến mặt của cô, nên sao mà nhận ra được)
Cả hai không bàn đến Hà Anh nữa, liền đổi chủ đề qua kế hoạch nghỉ hè, Bảo hỏi:
“Mày ơi, mày định đón hè thế nào đấy?”
Tuấn Anh nghe thấy cậu không đáp luôn để một lúc cậu mới trả lời:
“Học hè”
Bảo sốc, cậu ta mở to mắt ngạc nhiên nhìn cậu:
“Mày điên à mà học hè, thế thì tao lên đây có ý nghĩa gì” Bảo muốn lên đây chơi cùng thằng bạn thân cho bớt cô đơn, dẹp hết sách vở qua một bên để tính sau, thế mà thằng bạn Bảo bản tính không đổi cứ mỗi hè lại cắm mặt vào học.
Cả hai thằng là hàng xóm từ bé, đã vậy còn cùng lớp cùng trường từ mầm non đến hết cấp 2, đã từng đánh nhau, ngủ chung, tắm chung vô số lần.
Cho đến năm cấp 3, Tuấn Anh thi vào Trường Chuyên Amsterdam còn Bảo thi vào Trường Chu Văn An, nhưng không vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình bạn của cả hai đứa, mỗi khi không phải đi học lại rủ nhau đi chơi, hè thì lại đi du lịch cứ mỗi khi nhớ đến lại cảm thấy vui. Mà đó là do Bảo nài nỉ mất mấy ngày Tuấn Anh mới đi đấy chứ không thì đừng có mơ!
“Đầu tháng 8 tao mới học hè, hai tháng đầu chỉ tranh thủ tối học qua thôi. Còn chiều thì đi chăn trâu với Dương Anh, sáng có gì làm thì làm”
“Đi chăn trâu có vui không?” Bảo nghe thế cũng khá hào hứng.
Đúng là tấm chiếu mới, từ nhỏ cả hai đứa luôn ở thành phố, những ngày hè thì luôn đi du lịch khắp trốn còn năm nay thì có một kì nghỉ hè ở nông thôn. Có lẽ đây sẽ là một mùa hè cực kỳ đáng nhớ.
Tuấn Anh cười đáp:
“Cũng vui, mà nóng như năm nay chắc không vui lắm”
Cậu đã từng đi cùng Hà Anh mấy lần rồi, nhưng dưới tiết trời mùa đông lạnh giá và mùa xuân ấm áp cũng không quá khó chịu. Giờ với cái tiết trời có thể chảy mỡ ra thế này cậu cũng chịu thua.
“…” Bảo Im lặng.
Tuấn Anh xua xua tay cười khì khì nói:
“Mà thôi, vui thật mà mày. Cứ vào mỗi cuối chiều nhìn lên bầu trời nơi mặt trời lặn trông đẹp lắm. Mỗi ngày được ở một nơi có không gian rộng rãi không bị tiếng xe cộ làm ồn cả ngày cũng được lắm đó. Và ở đây không có nóng như dưới Hà Nội đâu”
Bảo coi như chấp nhận.
Sáng hôm sau, Dương Hà Anh gõ cửa phòng bên cạnh gọi hai đứa bên trong mau dậy ăn sáng. Gõ muốn gãy tay luôn rồi nhưng bên trong không có động tĩnh gì, Hà Anh mở cửa đi vào. Cánh cửa vừa hé ra, nhìn thấy cảnh tượng bên trong cô cười khì.
Đúng là tinh hoa hội tụ, phụ nữ rất yêu là đây chứ đâu. Hai cậu bạn siêu cấp đẹp trai đang nằm sát sạt vào nhau ngủ, mà ngủ ngoan nha không ai đạp ai đâu.
Sẵn chiếc điện thoại trên tay cô chụp một tấm rồi phủi tay ra ngoài không quên đặt một cái loa Bluetooth ở đó, làm gì thì xíu nữa khác biết.
Sau khi cánh cửa vừa khép lại thì cái loa kia cũng đã được phát huy tác dụng. Một giai điệu nhẹ nhàng nhưng khó nghe phát ra cộng theo đó là giọng nói cất lên theo:
“Dậy! Dậy con moẹ mày ngay đi! Trưa rồi, 12 giờ trưa rồi, Con gái con đứa ngủ quá giờ trưa sau này tao đố mày giàu được. Dậy! Dậy ngay!!”
(Mọi người có xem Monsieurtuna không?)
Nhạc vừa bật lên, cả hai đều chùm chăn lại tiếp tục ngủ nhưng rồi khi cái giọng vừa cất lên lại là một chuyện khác.
Hoàng Tuấn Anh bật dậy với mái tóc rối tinh rối mù hét lên:
“Dương Hà Ngáo!!! Báo thức này nên dùng cho cậu chứ không phải tôi!”
“Thế có dậy không? Hay để tôi tận mồm gọi cậu dậy. Để tôi phải ra tay là cậu với cậu ta không xong đâu”
Giọng của cô lanh lảnh từ bên ngoài cất lên làm cho tên nào đó rén quá đành ngậm ngùi nghe lời.
“Tôi dậy ngay đây”
Cậu ngồi vò tóc một hồi mới quay người xuống giường. Nguyễn Quốc Bảo vẫn nằm ở đó mắt chớp chớp cho tỉnh táo hơn xong mới ngồi dậy, cậu ta hỏi Tuấn Anh với cái giọng khàn khàn vừa mới dậy:
“Sao mày sợ cậu ấy thế?”
Tuấn Anh đứng dậy vươn vai một cái rồi nói:
“Đó là do mày chưa bị nó đấm thôi”
Hả?? Bảo ngơ ngác không hiểu gì.
Tuấn Anh không quan tâm đến nữa mà đi ra ngoài đến phòng tắm nhưng vẫn nhắc:
“Đi vệ sinh cá nhân đi xong ăn sáng, rồi chờ bọn tao dọn đồ về nhà”
Bảo gật đầu đồng ý.
Hai cậu con trai vệ sinh cá nhân xong đi vào bếp ăn sáng. Trong bữa cả ba ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, à mà chỉ có Tuấn Anh với Bảo nói chứ Hà Anh chỉ ngồi cười thôi.
Nguyễn Quốc Bảo kể ngày xưa Hoàng Tuấn Anh nghịch rất ngu những cái trò như bấm chuông, trêu chó cậu đều làm qua rồi, Bảo còn cho Hà Anh xem vết sẹo của việc đi trêu chó cùng Hoàng Tuấn Anh ngày xưa nữa.
Hà Anh không quá bất ngờ khi biết chuyện này, bây giờ thi thoảng cậu cũng hay nghịch dại mà, nên sẽ chẳng có gì khi ngày xưa cậu cũng thế.
Hết kể chuyện ngày xửa ngày xưa rồi lại đến câu chuyện chiều cao cân nặng. Bảo phàn nàn với cô:
“Cậu không biết đâu, năm lớp 10 thằng này còn chưa đến một mét sáu, cân nặng còn chưa tới 45 kí trông cứ như cá mắm ý. Gia đình và mọi người đều rất khổ tâm với nó, tôi cũng thế, mỗi khi đi với nó ai cũng bảo tôi phải nhường nhịn nó. Thật đó trông nó lúc đó không khác gì em trai tôi, Tôi thì lớp 10 đã trên một mét bảy lăm rồi, còn nó thì vẫn thế. Tôi khá vui vì đợt Tết nó về, tôi gặp nó mà suýt chút nữa là không nhận ra thằng bạn thân luôn, ai bảo nó khác quá làm gì”
Tuấn Anh đang ăn cắn nốt miếng thịt nghe Nguyễn Quốc Bảo nói thế cậu cũng dừng ăn lại, cậu nhíu mày nói:
“Tao cũng không nhìn ra mày nữa luôn, còn quên luôn cả họ tên của mày nữa”
Rồi cậu tủm tỉm cười. Bảo bực bội cậu ta cục xúc xì một cái nhưng cũng chẳng nói gì thêm.
Hà Anh hạ hoả không khí bằng cách hỏi han cậu ta:
“Thế Bảo tính ở đây hơn tháng à?” Hà Anh hỏi.
“Đúng rồi, giữa tháng bảy tôi về, tại trường tôi cho khối 12 vào học sớm á” Bảo nhiệt tình trả lời cô.
“Tôi nghe anh bột kể là cậu ấy có một cậu bạn thân học ở trường Chu Văn An, nghe bảo là học rất giỏi và cũng rất đẹp trai. Bây giờ tôi mới có cơ hội được gặp mặt”
“Ai ya, cậu khen quá lời làm tôi ngại đấy” Bảo mỉm cười đáp, cậu ta nhìn Hà Anh thầm cảm thán ‘sao càng nhìn càng thấy xinh vậy, hối hận khi trước đây chê cậu ấy’
Cả ba đứa cứ ngồi nói chuyện một hồi. Đột nhiên Nguyễn Quốc Bảo nhận ra điều gì đó, cậu ta à lên một tiếng sau đó quay sang hỏi Tuấn Anh: “À, Suýt chút nữa thì quên…Tuấn Anh hình như tao quên cái áo ba lỗ rồi, mày còn cái nào không?”
“Áo ba lỗ nào?” Tuấn Anh hỏi.
“Cái áo tao hay mặc trong mấy cái áo sơ mi ý, tao quên mất rồi”
“…” Tuấn Anh và Hà Anh câm nín không nói gì.
“Chút nữa dẫn mày đi mua” Tuấn Anh thở dài.
“Sao mày không cho tao một cái? Tao thấy mày còn mấy cái chưa bóc tem mà” Bảo hỏi.
“Không cho,tự đi mà mua” Cậu liền từ chối thẳng thừng.
Ơ? Bảo câm nín cậu ta bĩu môi, sao lại keo kiệt vậy hả?
__
Sau khi dọn dẹp lại căn nhà sạch bách, sập áp cầu dao ngắt hết thiết bị điện, khoá cửa lại, cả ba đứa mới phóng xe đi.
Hoàng Tuấn Anh đèo theo Nguyễn Quốc Bảo, Hà Anh đi một mình một xe song song với hai người.
Cả hai đứa dẫn Bảo đến một cửa hàng quần áo để lựa áo. Cả hai thằng con trai cùng nhau lựa áo, Hà Anh thì ra chỗ đồ nữ mua một vài bộ cho mẹ Ngân và bà nội.
Nguyễn Quốc Bảo lựa rất lâu không được cái áo nào nên hồn, Hà Anh đã lựa xong cho Mẹ với Bà xong, tiện tay lựa thêm cho Thắng và Bố Hoàng. Thanh toán xong xuôi rồi nhưng Bảo vẫn chưa xong.
Bảo lúng túng không biết lựa cái nào bèn nhờ Tuấn Anh. Tuấn Anh bực bội ném đại cho nó mấy cái áo, Nguyễn Quốc Bảo còn với thêm mấy cái quần đùi nữa rồi mang qua quầy thanh toán.
Mua sắm cùng Nguyễn Quốc Bảo mất một tiếng mới được về. Khi đi ngang qua trường THPT A, Tuấn Anh hỏi Bảo:
“Bố mày cho mày bao nhiêu ở đây thế?”
Bảo trả lời: “30 củ”
“Tiền mặt hay tài khoản”
“Tiền mặt”
“…” Tuấn Anh câm nín luôn, một hồi sau cậu ngạc nhiên nói: “Sao nhiều thế mày? Ở hơn tháng cho 30 củ lận”
“Bố mẹ tao sợ tao tiêu hoang nên cho lắm bỏ xừ ra à, với cái tình hình này tao nghĩ tao không dùng hết nổi đâu?” Bảo dở khóc dở cười.
Sáng hôm qua Nguyễn Quốc Bảo có nói với bố mẹ là cậu ta sẽ qua nhà Tuấn Anh. Bố của Bảo sợ con trai không có tiền tiêu bèn đưa cho cậu ta 20 triệu và nói:
“Lên đấy thích gì cứ mua, hết thì nói với bố, bố chuyển tiếp cho”
Mẹ của Bảo cũng đưa cho Bảo 10 triệu nói:
“Con cầm số tiền này nhớ phải mua quà để biếu chú Kiên cô Thủy đấy, còn lại thì giữ lấy mà dùng, Hết thì cứ alo cho bố mẹ”
Ơ? Bố mẹ ơi? Sao nhiều thế bố mẹ?
“Haizzz, tao không biết phải làm thế nào với đống đấy, nhét hết bốn cái ví mới đủ. Với lại tiền của tao vẫn còn nhiều” Bảo thở dài.
Xem cách người giàu than thở kìa.
Tuấn Anh buồn cười nói:
“Không dùng hết thì để đấy tiết kiệm cũng được, Ở nhà tao cái gì cũng có, mày không cần lo về việc này. Mà cái tao lo ngại là cái thói mua sắm của mày kìa, mày vừa bay hai củ rưỡi cho quần áo của mày rồi đấy”
“Thôi nào, mày cũng mua mà, đâu phải chỉ có mình tao “
Rồi hai thằng không nói gì thêm nữa, Hà Anh đang chạy xe phía trước thi thoảng cô nàng nhìn trái nhìn phải nhưng tay lái vẫn còn rất vững vàng.
Xe chạy qua hàng cây ruối dài, trước tầm mắt chính là quang cảnh quen thuộc bao năm gắn bó, cuối cùng cũng có cảm giác an tâm.
Mỗi khi rời khỏi quê hương xong trở về, chạy trên con đường quen thuộc trở về mái ấm luôn là một cảm giác hạnh phúc nhất trên đời. Ánh nắng buổi sáng không quá gay gắt trải dài khắp nơi thắp sáng vạn vật, dãy núi phía xa nhờ có những tia nắng trở nên nổi bật giữa những làn mây che lấp đi chúng.
__
Tôi trở về nơi mà tôi sinh ra, tôi trở về nơi mà tôi nhìn thấy thế giới, tôi trở về nơi tôi lớn lên, tôi trở về nơi cho tôi hạnh phúc và đau thương…-Dương Hà Anh
Mở bát phần hai
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.