Chương 74: Sự Ấm Áp Từ Gia Đình
Anh Chen
07/06/2024
Quay ngược thời gian lại ba năm trước, sau ngày Hà Anh từ Mỹ về Việt Nam.
Cô nhốt mình trong phòng, không ăn uống không đi đâu cả, cô nằm cuộn trong chăn xem lại từng bức ảnh mà hai đứa đã chụp chung với nhau, vừa xem cô vừa khóc.
___
Ba ngày sau cửa phòng cô có người gõ cửa.
Sau ba bốn năm ngày thức trắng, cô vô thức ngủ gục đi.
Tiếng gõ cửa cộng với tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi, cô không chịu được nên lười biếng với lấy điện thoại trên bàn để xem ai gọi.
Bấm nghe máy thì là một giọng trầm trầm của con trai vang lên:
“Chị, mở cửa cho em”
Hà Anh cố lật chăn ra, chầm chậm bò dậy để đi ra ngoài mở cửa. Cánh cửa vừa hé ra, chưa kịp nhìn ra ai, thì có bóng người lao vào ôm lấy cô.
Hương nước hoa dịu nhẹ này Hà Anh chẳng còn xa lạ gì nữa, đó là mẹ cô. Cô hơi bất ngờ khi nhìn thấy cả Thắng và bố cũng ở đây, cô mở miệng hỏi:
“Sao mọi người lại ở đây?”
Mấy ngày chỉ có khóc và khóc cho nên giọng của Hà Anh rất khàn, nói không ra tiếng nữa.
Mẹ Ngân buông cô ra, bà đau lòng xoa đầu cô giọng điệu trách móc:
“Bố mẹ mà không ở đây thì mày tính để bản thân thành ra như nào nữa?”.
Gần một tuần trời Hà Anh gầy đi đến đáng thương, dáng vẻ nhếch nhác không sức sống, hai mắt vì khóc quá nhiều mà trở nên sưng vù, nhìn mà đau lòng.
Ngày hôm qua nghe được tin này từ nhà Tuấn Anh, bố Hoàng mẹ Ngân đều rất sốc, hai người lập tức thu sếp đồ đạc chuẩn bị đi Hà Nội luôn vào sáng sớm ngày hôm sau. Thắng thấy như vậy cũng xin đi theo, cậu bé đang trong kì nghỉ hè nên bố mẹ cũng lập tức đồng ý.
(Tại Hà Anh không muốn để bố mẹ biết nên mới giấu giếm, cô còn bảo với bố mẹ Tuấn Anh là đừng có nói. Nhưng mà bố mẹ Tuấn Anh làm sao nỡ nhìn cô chịu khổ, cho nên họ phải nói)
Nói chuyện với chủ trọ một hồi cả ba người đều tìm đến phòng của Hà Anh.
Hà Anh không làm rộn, không khóc to một trận lớn, cô chỉ im lặng nằm một cục trên giường khóc thôi.
Những người hay khóc một mình như vậy mới khiến cho chúng ta cảm thấy đau lòng, đau đến thấu tâm can. Họ không muốn để ai biết mình đang khóc cả, họ cứ yên lặng một chỗ như vậy thôi, trái tim họ đã quá đau đớn đến mức chẳng có biểu cảm hay cảm xúc nào diễn tả nổi.
Bố mẹ đưa Hà Anh đi Trung tâm Thương mại chơi, chơi chán chê lại đưa cô đi ăn buffet. Cô ngồi cạnh Dương Quang Thắng, khẽ nhắm hờ mắt lại nghỉ ngơi một chút, mấy ngày không ngủ khiến cho cô rất mệt, cho dù lúc nãy có tỉnh táo được một chút nhưng bây giờ hai mắt cô chỉ muốn dính chặt vào nhau thôi.
“Nào, ngủ cái gì mà ngủ, ăn xong rồi về ngủ” Thắng đẩy đầu Hà Anh ra khỏi vai mình, tay thằng nhóc cầm khăn giấy lau xong bát sau đó thuần thục gấp lại và để gọn vào một góc.
“Cho chị mày dựa một tí, mày to cao hơn chị rồi mà không chịu được một đứa bé tí như chị dựa lên vai à?” Hà Anh bướng bỉnh không nghe đáp.
“Ăn xong đã, nhìn chị xem càng ngày càng gầy” Thắng vẫn ngoan cố đẩy Hà Anh ra nói.
Hà Anh hờn dỗi nhìn Thắng nhưng rồi sau đó cũng tập trung vào ăn uống.
Năm nay Thắng vào lớp 9, sau mấy năm trời thằng nhóc thay đổi rõ rệt, vì là theo gen bố nên Thắng rất cao được hơn một mét bảy rồi, gương mặt khi trước còn baby dễ thương ngày càng trở nên góc cạnh, đẹp trai hơn, thằng nhóc cũng đang trong giai đoạn vỡ giọng nên giọng nó bây giờ có hơi khàn khàn.
Ăn uống xong xuôi bố mẹ lại đưa Hà Anh và Thắng đến một căn biệt thự cách hồ Hoàn Kiếm 500 mét và nói rằng đây là nhà mình. Thắng và Hà Anh đứng trước cửa nhìn căn biệt thự chằm chằm không dám vào, hai đứa chưa tin đây là nhà mình.
Bố Hoàng mẹ Ngân nhìn hai đứa con như vậy mà vừa thương vừa buồn cười, có lẽ là hai người giả vờ quá giỏi cho dù đã nói với hai đứa là nhà mình giàu lắm, nhưng không ngờ là đến mức này.
Hà Anh méo mặt nhìn bố mẹ mình rồi hỏi:
“Bố mẹ có gì giấu bọn con nữa không ạ?”
Bố Hoàng cười khì khì nói:
“Hết rồi”
Bố mẹ cô đã dành gần hai chục năm cày cuốc tiết kiệm mới có cơ ngơi ngày hôm nay, nhưng mà hề thay hai người lại dành cả thanh xuân để giấu giếm gia đình về khối tài sản kếch xù này.
Bố Hoàng mẹ Ngân của Hà Anh phải cho đi làm diễn viên vì họ diễn quá đạt, ai ai cũng tin sái cổ.
Mẹ Ngân dẫn Hà Anh vào một căn phòng được bày trí gọn gàng đúng tông màu sáng cô ưa thích, đồ dùng, chăn ga giống kiểu mà cô hay dùng. Trong lúc cô còn hơi ngạc nhiên thì mẹ đã vỗ vai cô rồi phì cười nói:
“Mẹ là mẹ mày, sở thích sở ghét của mày là gì chẳng lẽ mẹ lại không biết”
Hà Anh cảm động ôm chặt lấy mẹ, một câu cũng không nói ra nhưng bả vai cô lại run bần bật. Mẹ Ngân thở dài xoa lưng an ủi cô nhẹ nhàng nói:
“Được rồi, hôm nay bố mẹ và em mày xuống đây vì biết mày đang không vui. Bố mẹ thì cũng không thể làm mày vui vẻ trở lại như trước ngay được, sau ngày hôm nay phải điều chỉnh lại tâm trạng, hứa với mẹ hãy cứ sống thật tốt và hạnh phúc rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi”
Hà Anh ôm chặt lấy mẹ rồi gật đầu lia lịa.
Bố mẹ đã cất công bỏ cả công việc ở nhà chỉ để an ủi cô như vậy thì cô phải thật hạnh phúc thôi.
Thời tiết vào đêm khá mát mẻ Hà Anh ngồi trước cửa sổ nhìn ra phía xa xa, một phần vì lạ giường cho nên Hà Anh không ngủ được, phần còn lại là do bị ác mộng làm cho không ngủ được.
Nhìn từng hàng đèn toả sáng dọc con đường, nhìn từng ngôi sao nhỏ lấp ló ở trên bầu trời đen kịt kia Hà Anh lại nhớ đến những lần cùng Hoàng Tuấn Anh lên gác mái ngắm sao.
Cái kí ức tươi đẹp ấy bây giờ chỉ có mình cô nhớ mà thôi, buồn thật.
Cạch
Cánh cửa mở ra sau đó là một cái đầu ngó vào, cái giọng khàn khàn của cậu trai mới lớn cất lên hỏi:
“Chị chưa ngủ à?”
Hà Anh lắc đầu nói:
“Chị không ngủ được, bị lạ giường”
Thắng phì cười nói:
“Em cũng lạ giường”
Nói rồi Hà Anh vẫy Thắng vào ngồi cùng với mình, hai chị em cùng nói chuyện với nhau. Hà Anh hỏi Thắng rất nhiều điều từ học tập cho đến ở nhà có vụ gì hot không? Thắng cũng rất nhiệt tình kể lại cho chị mình nghe. Sau đó Thắng có hỏi qua về Tuấn Anh, Hà Anh nghe xong chỉ biết thở dài não nề.
Thắng nghe chị mình kể chuyện xong thì bực lắm, nó gắt lên nói:
“Nếu anh ta cứ mất trí kiểu đấy thì chị cứ độc thân đi, em nuôi”
Thật sự là người đủ điều kiện để trở thành bạn trai chị gái của Thắng chỉ có Hoàng Tuấn Anh thôi. Tuấn Anh quá hoàn hảo, đến mức Thắng nhìn thằng khác là đã thấy đéo bằng một góc Tuấn Anh rồi
Hà Anh búng trán của thằng em nói:
“Mày không nuôi nổi chị đâu, chị mày khó chiều như nào, mày biết thừa rồi còn gì”
Thắng bĩu môi đáp:
“Top những người chị có thể tin tưởng thì trong đó em là top một đấy, chị biết không?”
“Top một từ dưới lên nha em” Hà Anh tủm tỉm cười.
“Chị quá đáng vừa thôi chứ, em không muốn nói chuyện với chị nữa”
Hà Anh chỉ cười và cũng không nói gì thêm nữa, cũng nhờ có bố mẹ và Thắng, Hà Anh cũng suy nghĩ thông suốt hơn rồi.
Dù có buồn hay đau đớn như thế nào, nhưng mà vẫn còn có rất nhiều người thương và sót cho cô. Bố mẹ, Thắng, bà Nội luôn là những người mà Hà Anh yêu nhất trên đời, họ chính là liều thuốc chữa lành cho những tháng ngày đau khổ của cô.
Vậy nên là cô không muốn khiến họ lo lắng nữa…
____
“Tuấn Anh này, có lẽ tớ nên cất giấu tình cảm này đi và tìm hạnh phúc mới thôi, mà chắc tớ cũng không tìm được đâu, bởi vì tớ sẽ không thể quên nổi cậu.”
Điều bí mật của yang ying
Tình yêu đầu tiên đau đớn và khó quên như vậy đấy
Cô nhốt mình trong phòng, không ăn uống không đi đâu cả, cô nằm cuộn trong chăn xem lại từng bức ảnh mà hai đứa đã chụp chung với nhau, vừa xem cô vừa khóc.
___
Ba ngày sau cửa phòng cô có người gõ cửa.
Sau ba bốn năm ngày thức trắng, cô vô thức ngủ gục đi.
Tiếng gõ cửa cộng với tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi, cô không chịu được nên lười biếng với lấy điện thoại trên bàn để xem ai gọi.
Bấm nghe máy thì là một giọng trầm trầm của con trai vang lên:
“Chị, mở cửa cho em”
Hà Anh cố lật chăn ra, chầm chậm bò dậy để đi ra ngoài mở cửa. Cánh cửa vừa hé ra, chưa kịp nhìn ra ai, thì có bóng người lao vào ôm lấy cô.
Hương nước hoa dịu nhẹ này Hà Anh chẳng còn xa lạ gì nữa, đó là mẹ cô. Cô hơi bất ngờ khi nhìn thấy cả Thắng và bố cũng ở đây, cô mở miệng hỏi:
“Sao mọi người lại ở đây?”
Mấy ngày chỉ có khóc và khóc cho nên giọng của Hà Anh rất khàn, nói không ra tiếng nữa.
Mẹ Ngân buông cô ra, bà đau lòng xoa đầu cô giọng điệu trách móc:
“Bố mẹ mà không ở đây thì mày tính để bản thân thành ra như nào nữa?”.
Gần một tuần trời Hà Anh gầy đi đến đáng thương, dáng vẻ nhếch nhác không sức sống, hai mắt vì khóc quá nhiều mà trở nên sưng vù, nhìn mà đau lòng.
Ngày hôm qua nghe được tin này từ nhà Tuấn Anh, bố Hoàng mẹ Ngân đều rất sốc, hai người lập tức thu sếp đồ đạc chuẩn bị đi Hà Nội luôn vào sáng sớm ngày hôm sau. Thắng thấy như vậy cũng xin đi theo, cậu bé đang trong kì nghỉ hè nên bố mẹ cũng lập tức đồng ý.
(Tại Hà Anh không muốn để bố mẹ biết nên mới giấu giếm, cô còn bảo với bố mẹ Tuấn Anh là đừng có nói. Nhưng mà bố mẹ Tuấn Anh làm sao nỡ nhìn cô chịu khổ, cho nên họ phải nói)
Nói chuyện với chủ trọ một hồi cả ba người đều tìm đến phòng của Hà Anh.
Hà Anh không làm rộn, không khóc to một trận lớn, cô chỉ im lặng nằm một cục trên giường khóc thôi.
Những người hay khóc một mình như vậy mới khiến cho chúng ta cảm thấy đau lòng, đau đến thấu tâm can. Họ không muốn để ai biết mình đang khóc cả, họ cứ yên lặng một chỗ như vậy thôi, trái tim họ đã quá đau đớn đến mức chẳng có biểu cảm hay cảm xúc nào diễn tả nổi.
Bố mẹ đưa Hà Anh đi Trung tâm Thương mại chơi, chơi chán chê lại đưa cô đi ăn buffet. Cô ngồi cạnh Dương Quang Thắng, khẽ nhắm hờ mắt lại nghỉ ngơi một chút, mấy ngày không ngủ khiến cho cô rất mệt, cho dù lúc nãy có tỉnh táo được một chút nhưng bây giờ hai mắt cô chỉ muốn dính chặt vào nhau thôi.
“Nào, ngủ cái gì mà ngủ, ăn xong rồi về ngủ” Thắng đẩy đầu Hà Anh ra khỏi vai mình, tay thằng nhóc cầm khăn giấy lau xong bát sau đó thuần thục gấp lại và để gọn vào một góc.
“Cho chị mày dựa một tí, mày to cao hơn chị rồi mà không chịu được một đứa bé tí như chị dựa lên vai à?” Hà Anh bướng bỉnh không nghe đáp.
“Ăn xong đã, nhìn chị xem càng ngày càng gầy” Thắng vẫn ngoan cố đẩy Hà Anh ra nói.
Hà Anh hờn dỗi nhìn Thắng nhưng rồi sau đó cũng tập trung vào ăn uống.
Năm nay Thắng vào lớp 9, sau mấy năm trời thằng nhóc thay đổi rõ rệt, vì là theo gen bố nên Thắng rất cao được hơn một mét bảy rồi, gương mặt khi trước còn baby dễ thương ngày càng trở nên góc cạnh, đẹp trai hơn, thằng nhóc cũng đang trong giai đoạn vỡ giọng nên giọng nó bây giờ có hơi khàn khàn.
Ăn uống xong xuôi bố mẹ lại đưa Hà Anh và Thắng đến một căn biệt thự cách hồ Hoàn Kiếm 500 mét và nói rằng đây là nhà mình. Thắng và Hà Anh đứng trước cửa nhìn căn biệt thự chằm chằm không dám vào, hai đứa chưa tin đây là nhà mình.
Bố Hoàng mẹ Ngân nhìn hai đứa con như vậy mà vừa thương vừa buồn cười, có lẽ là hai người giả vờ quá giỏi cho dù đã nói với hai đứa là nhà mình giàu lắm, nhưng không ngờ là đến mức này.
Hà Anh méo mặt nhìn bố mẹ mình rồi hỏi:
“Bố mẹ có gì giấu bọn con nữa không ạ?”
Bố Hoàng cười khì khì nói:
“Hết rồi”
Bố mẹ cô đã dành gần hai chục năm cày cuốc tiết kiệm mới có cơ ngơi ngày hôm nay, nhưng mà hề thay hai người lại dành cả thanh xuân để giấu giếm gia đình về khối tài sản kếch xù này.
Bố Hoàng mẹ Ngân của Hà Anh phải cho đi làm diễn viên vì họ diễn quá đạt, ai ai cũng tin sái cổ.
Mẹ Ngân dẫn Hà Anh vào một căn phòng được bày trí gọn gàng đúng tông màu sáng cô ưa thích, đồ dùng, chăn ga giống kiểu mà cô hay dùng. Trong lúc cô còn hơi ngạc nhiên thì mẹ đã vỗ vai cô rồi phì cười nói:
“Mẹ là mẹ mày, sở thích sở ghét của mày là gì chẳng lẽ mẹ lại không biết”
Hà Anh cảm động ôm chặt lấy mẹ, một câu cũng không nói ra nhưng bả vai cô lại run bần bật. Mẹ Ngân thở dài xoa lưng an ủi cô nhẹ nhàng nói:
“Được rồi, hôm nay bố mẹ và em mày xuống đây vì biết mày đang không vui. Bố mẹ thì cũng không thể làm mày vui vẻ trở lại như trước ngay được, sau ngày hôm nay phải điều chỉnh lại tâm trạng, hứa với mẹ hãy cứ sống thật tốt và hạnh phúc rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi”
Hà Anh ôm chặt lấy mẹ rồi gật đầu lia lịa.
Bố mẹ đã cất công bỏ cả công việc ở nhà chỉ để an ủi cô như vậy thì cô phải thật hạnh phúc thôi.
Thời tiết vào đêm khá mát mẻ Hà Anh ngồi trước cửa sổ nhìn ra phía xa xa, một phần vì lạ giường cho nên Hà Anh không ngủ được, phần còn lại là do bị ác mộng làm cho không ngủ được.
Nhìn từng hàng đèn toả sáng dọc con đường, nhìn từng ngôi sao nhỏ lấp ló ở trên bầu trời đen kịt kia Hà Anh lại nhớ đến những lần cùng Hoàng Tuấn Anh lên gác mái ngắm sao.
Cái kí ức tươi đẹp ấy bây giờ chỉ có mình cô nhớ mà thôi, buồn thật.
Cạch
Cánh cửa mở ra sau đó là một cái đầu ngó vào, cái giọng khàn khàn của cậu trai mới lớn cất lên hỏi:
“Chị chưa ngủ à?”
Hà Anh lắc đầu nói:
“Chị không ngủ được, bị lạ giường”
Thắng phì cười nói:
“Em cũng lạ giường”
Nói rồi Hà Anh vẫy Thắng vào ngồi cùng với mình, hai chị em cùng nói chuyện với nhau. Hà Anh hỏi Thắng rất nhiều điều từ học tập cho đến ở nhà có vụ gì hot không? Thắng cũng rất nhiệt tình kể lại cho chị mình nghe. Sau đó Thắng có hỏi qua về Tuấn Anh, Hà Anh nghe xong chỉ biết thở dài não nề.
Thắng nghe chị mình kể chuyện xong thì bực lắm, nó gắt lên nói:
“Nếu anh ta cứ mất trí kiểu đấy thì chị cứ độc thân đi, em nuôi”
Thật sự là người đủ điều kiện để trở thành bạn trai chị gái của Thắng chỉ có Hoàng Tuấn Anh thôi. Tuấn Anh quá hoàn hảo, đến mức Thắng nhìn thằng khác là đã thấy đéo bằng một góc Tuấn Anh rồi
Hà Anh búng trán của thằng em nói:
“Mày không nuôi nổi chị đâu, chị mày khó chiều như nào, mày biết thừa rồi còn gì”
Thắng bĩu môi đáp:
“Top những người chị có thể tin tưởng thì trong đó em là top một đấy, chị biết không?”
“Top một từ dưới lên nha em” Hà Anh tủm tỉm cười.
“Chị quá đáng vừa thôi chứ, em không muốn nói chuyện với chị nữa”
Hà Anh chỉ cười và cũng không nói gì thêm nữa, cũng nhờ có bố mẹ và Thắng, Hà Anh cũng suy nghĩ thông suốt hơn rồi.
Dù có buồn hay đau đớn như thế nào, nhưng mà vẫn còn có rất nhiều người thương và sót cho cô. Bố mẹ, Thắng, bà Nội luôn là những người mà Hà Anh yêu nhất trên đời, họ chính là liều thuốc chữa lành cho những tháng ngày đau khổ của cô.
Vậy nên là cô không muốn khiến họ lo lắng nữa…
____
“Tuấn Anh này, có lẽ tớ nên cất giấu tình cảm này đi và tìm hạnh phúc mới thôi, mà chắc tớ cũng không tìm được đâu, bởi vì tớ sẽ không thể quên nổi cậu.”
Điều bí mật của yang ying
Tình yêu đầu tiên đau đớn và khó quên như vậy đấy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.