Tình Yêu Định Mệnh

Chương 24

Ngocngominhminhngo

16/09/2015

Nhắm mắt lại em vẫn thấy anh…

Trong mỗi giấc mơ anh điều tồn tại…

Anh cứ như thiên sứ luôn âm thâm bảo vệ em…

Nhưng mà…..!!!

Anh thật khó nắm bắt……..

Vì sao ???

Nước mắt em rơi! Một câu hỏi vì sao đến chạnh lòng…

Gần như vậy xa đến thế…

Anh và em đã là người của hai thế giới…

Trong một ngày mưa giá buốt…..

Lê đôi chân mõi mệt bước trên khu hành lang yên ắng, tâm trạng Thiên Bình một mảng rối bời. Mặc kệ những lời bình luận, bàn tán chẳng mấy đẹp đẽ. Đôi chân cước bộ ngày càng nhanh hơn, chẳng biết Vũ Ngôn hẹn cô ra sân sau trường làm gì… Mặc kệ! Cô chẳng quan tâm. Ý nghĩ càng thêm chắc nịch, hôm nay bằng mọi giá cô phải nói rõ mọi chuyện với anh. Có thể như thế sẽ làm anh tổn thương. Nhưng mà…, bảo cô cứ để mọi việc diễn ra bình thường thế này..!!! Xin lỗi, cô thật không làm được. Có lẽ một lí do thật đơn giản để lí giải, tim cô vẫn chưa thể vơi đi hình ảnh của một người vốn đã khắc sâu vào tâm tưởng…

Bốp… Bốp… Bốp

Tiếng vỗ tay lảnh lót vang lên kéo cô về với thực tại. Một thoáng giật mình, đứng đối diễn với cô chẳng phải Vũ Ngôn gì cả… Một toáng con gái khoảng bốn năm người mà thật sự cô chưa từng quen. Lòng thầm nghỉ cô chẳng hề đắc tội với họ… Vậy thì tại sao..???

Một cô gái xinh đẹp, thân hình cao lớn, tóc cắt ngang vai, tiến lên vài bước trợn mắt nhìn cô. Thiên Bình cũng không nói gì, chỉ là đưa cặp mắt bình thản nhìn họ. Giờ thì cô đã hiểu, đây chỉ là một cái bẫy, Vũ Ngôn gì chứ..??? Vẫn biết sớm muộn cũng sẽ có loại chuyện này phát sinh, nhưng lại không ngời nói đến nhanh đến vậy…

– “Hẹn tôi ra đây có chuyện gì ? “_ Thiên Bình lạnh lùng nói, tầm mắt đảo quanh một lượt đánh giá bọn họ.

– “Nhanh như vậy đã nghĩ ra chúng tôi làm rồi sao? Xem ra đầu óc của cô không ngu như tôi tưởng..”

Cô gái kia vừa dứt lời, một tràng cười chế nhạo rõ to vang lên… Hừ! Muốn dùng cách này để cô tức giận à? Thật là một lũ ngu xuẩn. Thiên Bình chẳng buồn nói chuyện, ngắn gọn chấm dứt cuộc đối thoại..

– “Nếu các cô hẹn tôi ra để xem tôi thông minh hay ngu xuẩn thì thật xin lỗi, tôi không có thời gian. Xin cáo lỗi “_ Nói rồi Thiên Bình cất nhanh bước chân bỏ đi… Nhưng mà…! Đâu dễ thế chứ, phía trước phía sau cô đã bị chặn cứng, tiến chẳng được mà lùi không xong. Bất đắc dĩ cô đành quay đầu đối diện người cầm quyền.

Cô nàng kia tỏ vẻ bình thản với đôi mắt lạnh lùng của Thiên Bình. Nhếch miệng nở nụ cười thâm hiểm, hướng đôi mắt về phía xa xa nói:

– “Có thấy cái tháp đằng kia không? ”

Theo tầm mắt, Thiên Bình hướng về phía xa xa. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn mày cô theo phản xạ đột nhiên nhíu lại. Chao ôi! Ngôi trường này thật có nhiều danh lam thắng cảnh, cũng phải thôi trường này được lập ra cách đây hơn mấy mươi năm mà. Trước mắt cô là một cái hồ nhỏ, dòng nước phẳng lặng chậm chap trôi, chính giữa một ngọn tháp hiên ngang đồ sộ sừng sững đứng, lối dẫn vào là một chiếc cầu theo kiến trúc người xưa. Lòng vẫn thầm nghỉ: cô ta muốn mình xem cái tháp này làm gì? Chẳng lẽ muốn làm hướng diễn viễn du lịch miễn phí cho mình? Giải thuyết được đưa ra, nữa giây sao rất nhanh Thiên Bình đã bác bỏ. Đôi mắt vẫn thể hiện sự bình thản nhưng…, đâu ái biết rằng đôi tay cô đã co lại thành nắm đấm….

Đương nhiên, cô gái hẹn cô đến không phải để giết thời gian mà cũng phải làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí, rất nhanh cô ta dã bộc lộ bản chất chanh chua đanh đá. Tiếng nhanh về phía Thiên Bình một cái tát thật mạnh giáng xuống. Nhưng thật không may, đối thủ cô đánh lại là người vốn rất am hiểu võ thuật thành thạo. Muốn đánh cô ư? Đúng là suy nghĩ đơn giản. Đôi tay bị cầm chặt giữa không chung, nhưng gương mặt hung tợn của cô ta chỉ có tăng chứ chẳng giảm…..

– “Tại sao? Tại sao Vũ Ngôn lại chọn cô? Tôi vốn dĩ là người đến trước? Tôi vốn xinh hơn cô, ưu tú hơn cô. Rột cục tôi thua cô ở điểm nào..??? “_ Nhìn xâu vào đôi mắt cô ta, cũng chất chứa một tia thống khổ một tia đâu thương một tia tan nát… Nỗi đau này Thiên Bình hiểu chứ? Bất đắc dĩ lắc đầu, cô gài này cũng thật đáng thương…..

Từng giây từng phút trôi qua, đôi mắt cô gái kia càng trở nên hung tơn… Liếc Thiên Bình mà nghiềm ngấu. Sát khí tỏa ra ngùn ngụt, một tức giận một lạnh băng đám đàn em xung quanh hai người sợ hãi chỉ biết đứng chôn chân nhìn cuộc chiến tiếp tục xảy ra… Cô gái đột nhiên quay về đối diện phía Thiên Bình, đôi mắt thương tổn đã biến đâu mất giờ chỉ còn lại là đôi mắt uất hận…



– “Nếu như tôi không có được anh ta, ai cũng đừng mong có được. Đừng nói chi đến hạng người xấu xí như cô…. Đã vậy thì….. ”

—————————————————————–

Trong hội trường đông nghẹt, tiếng hò hét tiếng hô hoán, tiếng rầm rú như bầy sư tử cái của đám nữ sinh phát ra… Vì sao? Một lí do hết sức đơn giản.. Bình thương Lục đại thiên vương luôn có vệ sĩ theo bảo vệ, hôm nay vì cớ gì lại đến những nơi đông đúc mà chẳng cần đến một người vệ sĩ nào…??? Phía dưới khán đài, đám con gái đang chia thành những phe canh để cổ vũ cho thần tượng của họ…. Nghỉ lại cũng thật trái ngược, người dự thi rõ ràng là các cô, vậy thì tại sao….. có nhưng tiếng hét lảng xẹt thế hả…

– “Oa..oa…anh Bạch Dương yêu…”

– “Anh Kim Ngưu đẹp trai..”

– “Hội trưởng Ma Kết em đây… nhìn bên này…. chúng em ở bên này..”

Đứng trong khán đài, các sao nư không khỏi một trận rùng mình… Các cô dễ dàng cảm nhận một cơn lốc tình yêu đang ào ào lao tới, khiến các cô chẳng thể nhúc nhích nỗi… Phía dưới kháng đài chia thành nhiều phe cô vũ cho thần tượng của mình, bên trong sân khấu các sau nữ đang một hồi trầm mặc, dù gì các cô cũng là những đại tiêu thư nỗi tiếng bên Anh, dù gì các cô cũng là những bông hoa trong các gia tộc… vậy mà hôm nay mình thi đấu chẳng có ai cổ vũ mà ngược lại nhưng cái tên không thi đâu lại cỗ vũ ác liệt… thối đời ôi ôi thật bạc bẽo… Cũng chẳng qua các cô thay đổi thân phận một chút, gương mặt biến dạng có chút xíu.. Vậy mà! Các cô ngước mắt lên hỏi trời: Than ôi thời oanh liệt nay còn đâu!

– “Haizz, thật là điếc hết cả tai mà……”_ Nhân Mã chịu không được xoa xoa lỗ tay khốn khổ của mình

– “Chuyện nãy chẳng phải cũng liên quan đến bạn trai tương lai của cậu sao? “_ Cự giải nói, hướng Nhân Mã châm chọc

– “Gì chứ? Tớ mà thèm…”_ Nhân Mã chưa nói xong, cái tên theo đuôi Thiên Yết đang lù lù hiện ra trước mặt cô

– “Cô không thèm gì..?

Tiếng nói trầm thấp lộ tia nguy hiểm: Nhân Mã cô dám nói không thèm tôi đi.. Anh đưa đôi mắt thách thức…

– “À…ha…ha..”_ Nhân Mã vội gãi gãi đầu, cười trừ như không nói….. Tên Thiên Yết xấu xa, tên Thiên Yết thối tha tại sao ngươi lại cứ lù lù theo đuôi ta chứ… Càng nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhân Mã bắt đầu đỏ lên nhưng người nào đó lại hiểm lằm là cô đang ngượng ngùng.. không tự chủ anh nở nụ cười thõa mãn…

– “Đến lượt thi rồi kia Bảo bảo..”_ Xử Nữ lên tiếng nhắc nhỡ kéo mọi người về việc chính

– “Tơ biết rồi..”_ Giọng bảo bình xụi lơ rất không cam tâm tình nguyên đi về phía khán đài.. cái này cũng phải trách vận mệnh cô đen đuỗi….lại đi rút ngay lá thăm chí mạng…

Đây là hội thi nấu nương. Nhưng mà, thảm càng thêm thảm kêu cô phát minh ra trò gì mớ còn dễ hơn….còn cái này thì….. Nhớ lại khi cò bên Anh quốc, có lần cô vào phòng bếp nấu ăn kết quả lại bị bỏng còn nhà bếp thì…như một bãi thế chiến của chiến tranh thư hai… Thân hình chầm chap đi lên sân khấu, phía dưới khàn đài hàng nghìn con mắt đang nhìn chầm chầm vào cô. Huhu… đừng cí nhìn nữa, bây giờ cô đã đủ căng thẳng lắm rồi, nếu như cứ nhìn chầm chầm vào tay cô sẽ không biết run như thế nào nữa…Cô nhìn về phía nhỏ Bảo Uyên phát hiện nhỏ cũng đang nhìn cô vẻ thách thức….Cái con nhỏ Bảo Uyên này, ta sẽ sẽ băm dầm con mắt người ra. Bảo Bình nghiến răng ken két….

Bên đây cái cô Mc dẫn chương trình đang bận làm duyên làm dáng đủ kiểu trong bộ váy cánh dơi gợi cảm, rồi chu đôi môi đỏ chét như quả ớt hướng dưới xuống khán đài, quăng ngay một nụ hôn gió rõ rớm con đom đóm *chụt*

Không nói giỡn, theo tầm mắt Bảo Bình đã có mấy vị khán giả lăn ra té xỉu vì độ ghê tỏm….

– “Sau đây cuộc thi nhanh chóng bắt đầu. Như các bạn đã biết đằng sau tài nghệ sắc sảo là một khả năng uyên thầm……”

Khi mọi người sắp lăn ra ngáy khò khò thì bài diễn thuyết mấy chục trang của cô Mc cuối cùng chấm hết….. Hiểu được số phận bi thảm đến mình, bước đi về phía bàn nguyên liêu đang chuẩn bị sẵn…dùng nguyên liệu có sẵn trên bàn để nấu ăn đùa chắc…..

Trong khi mọi người đang bắt đầu tác phẩm của mình, phía xa xa nhỏ Bảo Uyên đang chăm chú cắt từng cọng rau …. Tay cô run run cầm con da trên tay suýt chút rớt xuống. Nấu gì đây? Làm gì đây? Có ai giúp cô không?… Thôi thì liều vậy…

Cô đem tất cả tất cả rau để trên bàn cho vào nồi, sau đó đem miếng thịt bò cắt miếng to đợi đén lúc tất cả đã chín cô đỗ nước ra sau đó đem chén gạo nếp bỏ vào..nêm nếm gia vị… thế là cô là người bắt đầu muộn nhất lại là người hoàn thành tác phẩm nhanh nhất. Chấp hai tay lại cầu trời..hi vọng hi vọng ăn xong sẽ đừng có biến cố….

Vị ban giám khảo già bắt đầu đi từng người nhận xét, thành tích của những người tham gia rất cao, ngay cả nhỏ Bảo Uyên cũng đã được 9…nhìn lại mình Bảo Bình thầm nghĩ nếu cô thua thì sao…..???

Bên trong sân khấu



– “Cầu trời cho Bảo Bình được 8 như thế thôi con đã mãn nguyện..”_ Song Ngư thành khẩn

Chân Bảo Bình càng lúc càng run, vị bán giám khảo đứng trước mặt nhìn tác phẩm cô như thể không tin được… Cũng phải thôi, nếu như nhìn nhầm bạn sez tưởng rằng đây chính là một bức tranh sơn thủy…. Vị ban giám khảo đưa đôi đũa nếm thử, chân mày ông dần giãn ra…sau đó hướng Bảo Bình hỏi

– “Đây là món ăn chính tay em làm đó à..? “_ Bảo Bình xỉu tại chỗ, cô biết tác phẩm mình không mấy tốt đẹp nhưng mà cũng không cần lớn tiếng như thế chư làm bẻ mặt cô, còn nữa đây là câu hỏi kiểu gì thế hả? Không phải cô làm, vậy thì con bé nào nãy giờ đứng đây.. chẳng lẽ ma chắc???

– “Vâng ”

– “Đây gọi là món gì? ”

Món gì? Sau cô biết đây là món gì? Nhưng cái não cô không phải chỉ có hư danh, nhớ đến lời dặn của Xử nữ là nên lấy chủ đề bình đẳng, búng tay một cái chốc, cô nói

– “Đây gọi là món ăn nụ cười? Không phân biết bất kì thành phần nào, không phân biệt bắt kì ai, món ăn nụ cười này sẽ mang lại hạnh phúc cho mọi người. Bởi lẽ, nụ cười không biết phân biệt ai là người giàu và ai là người nghèo cả? “_ Bảo Bình liếc nhìn vị bạn giám khảo giọng rụt rè…

Vị ban giám khảo gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sao đó hỏi tiếp:

– “Món ăn nụ cười là gì? ”

– “À, mọi món ăn điều thể hiện sắc thái tình cảm riêng, đem chúng nấu chung với nhau rồi dùng gạo nếp để kết dính lại, có như vậy niềm vui mới kết dính lại với nhau..”_ Bảo Bình thấp thỏm trả lời

Bốp bốp bốp

Tiếng vỗ tay của ban giám khảo cùng mọi người phía dưới vang lên… Bảo Bình trố mắt không tin vào mình…. Có thật, cô..cô… được điểm tối đa … Đôi chân cứng như đá, cô đứng chết chân tại chỗ……

– “Bảo Bình! Cậu không hỗ danh là bạn của tớ! “_ Xử Nữ tân bốc Bảo bình

Bảo Bình vẫn không nói, có thật tác phẩm đó là của cô hay không? Cô bắt đầu ngớ ngẫn…

——————————————————————————-

Khu hành lang yên ẳng, Ma Kết thông thả bước đi. Vốn dĩ anh tới hội trường là để gặp mặt Thiên Bình vậy mà chẳng thấy cô đâu! Chắc có lẽ đã bị Vũ Ngôn kéo đi đâu đó. Nghĩ tớ đây, lòng anh lại hiện lên một tia tức giận… Đôi chân vỗi vã bước nhanh hơn

Binh….

Có một lực rất mạnh đập vào người anh, ngước mắt lên vẻ tức giận khuôn mặt lo lắng của Vũ Ngôn đập vào mắt anh…

Có chuyện gì thế nhỉ? Ma Kết nghi hoặc

– “Xin lỗi tớ bất cản? “_ Vũ Ngôn rối rích , giọng có vẻ thấp tấp

– “Cậu đi đâu vội thế? ”

– “Tớ… tớ…đi tìm Thiên Bình, cô ấy đi đâu tớ tìm hoài chả thấy, gọi di động chả nghe, tớ nghĩ có chuyện gì.. Không nói cậu nữa..”_ Nói rồi Vũ Ngôn hối hả chạy đi

Không thấy! Điện thoại chả được! Có chuyện!

Không tự chủ nhíu mày… Đôi chân anh cũng rảo bước anh: Thiên Bình cô tuyệt đối không có chuyện​.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Định Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook