Chương 29
Ngocngominhminhngo
16/09/2015
Cố ý…! Cố ý…! Hoàn toàn là cố ý…!
Xử Nữ dám cá cái tên Bạch Dương này hoàn toàn là cố ý trả thù. Cô sống đến tuần tuổi này, cũng đã 18 năm, đây là lần đầu tiên cô biết thế nào là đau khổ khi ngồi trên xe đạp. Tên Bạch Dương chết tiệc! Dám lấy xe đạp đi đoán cô, hơn nữa còn cố ý chạy xe vào chỗ đường gồ ghề, làm hại cái..cái mông của cô đau đến ê ẩm…. Cô biết ngay mà, cái tên này làm gì có chỗ tốt cơ chứ….
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, thân hình của tên này thật hoàn mỹ. Đôi bờ vai rộng lớn thật tráng kiện, thân hình hoàn hảo, gương mặt tự tin pha một chút ngạo nghễ, bá đạo kèm theo một chút quy quyền không ai dám trái lệnh. Mùi hương tự nhiên của anh lan tỏa trong gió hoàn cùng mây tạo cho người khác cảm giác dễ chịu. Ánh chiều tà rải rác trên người anh, phủ lên một lớp ánh sáng như ảo mộng. Xử Nữ nhất thời mê mẩn, một lúc sau sâu trong tâm khảm của cô có một loại cảm giác, rất phức tạp, một bên khi nhìn đến thân hình như tượng Roma lại khiến tim cô bất giác đạp nhanh, một bên là một cảm giác tức giận khi bị anh đùa giỡn… Đúng rồi! Cô rõ ràng bị anh đùa giỡn cơ mà, cô thật ngốc nhìn anh đến nỗi quên mất cả sự nghiệp phục thù…
Nghỉ là làm, nhìn nhìn phía trước có một con dốc, ý nghỉ trong đầu cô dần lóe lên tia giảo hoạt…. xe chạy càng gần đến con dốc, nụ cười tinh ranh của Xử Nữ càng thêm sâu…
Một…
Hai…
Ba….
“ Ình…”
-“ Ây da! “_ Tiếng rên rỉ nhỏ nhỏ vang lên, đương nhiên đó không phải là tiếng hét của Bạch Dương mà lại là tiếng kêu của cô- Xử Nữ, cô lấy tay bịch chặt miệng mình lại cho nhằm ngăn cản âm thanh, thật mất mặt quá mà.
Xử Nữ đáng thương xoa xoa cái đầu tội nghiệp của mình, trong lòng cô thầm mắng “ Đúng là hại người hại mình”, cô chỉ định lấy đầu mình đạp vào lưng anh thôi, ai biết được rằng lưng anh lại cứng hơn cả sắt thép thế này…..
-“ Sao nào? Định trả thù tôi sao? Rất xin lỗi, phải nói cho cô biết, tôi là người luyện võ từ nhỏ cho nên đối với mấy công phu mèo nhỏ nhoi này của cô…hâh.. thật là vo ích..”_ Bạch Dương hơi ngoảnh mặt nhìn lại, trên môi càng hiện lên nụ cười xấu xa, nhất là khi anh nhìn thấy đôi mắt bùng bùng lửa giận của Xử Nữ, tinh thần anh càng thêm phán chấn và có một chút gì đó thật thoải mái, thật tự nhiên, không giống như cảm giác khi ở cạnh các cô gái khác…
Xử Nữ im lặng, thế nào cô lại quên hắn là đại diện của quốc gia đi thi võ của thế giới chứ…. Cô ngóc ngốc thật mà…
-“ Cẩn thận nhe”
Đương lúc cô đang miên mang giễu cợt mình thì tiếng nói tên Bạch Dương vang lên, cô chưa kịp hiểu điều gì ý thức khiến cô hoảng hốt thân hình cô đổ ập về phía trước với sức lực cực lớn, rồi theo quán tính thân hình cô nghiêng nghiêng giữa không chung, nhắm chặc mắt lại, đôi tay ôm cứng một thứ gì mềm mềm làm điểm tựa, đến bây giờ sức chịu đựng đã mất hết cả rồi, không còn hình tượng thục nữ gì nữa hết, Xử Nữ gân cổ lên mà hét lớn
-“ Bạch Dướng đáng ghét, anh cố ý đúng không, anh thật quá đáng có biết suýt nữa là tôi té xuống rồi không? “_ Vừa nói cô vừa lấy tay đánh ình ịch vào lưng Bạch Dương…, nhưng cô đâu biết rằng hành đọng bây giờ của cô rất giống làm nũng đấy chứ..
– “ Ha..ha.. cái này là tôi cho cô thử cảm giác mạnh thôi mà, nè không ngời cô nhanh tay lẹ mắt quá..”_ Bạch Dương bày ra giáng vẻ cà lơ phất phơi trêu trọc cô
– “…”
-“ Cô giận rồi à? Nè đừng giận nữa, ngước đầu nhìn xung quanh đi, cho cô khám phá địa danh riêng của tôi”_ Bạch Dương nghiêm túc đáp
Mặc dù rất ghét anh, nhưng cô vẫn tin lời mà ngước mắt lên nhìn thử. Ôi! Đập vào mắt cô là một cánh đồng hoa hướng dương, sắc hoa vàng rực đưa mắt hướng về phía ánh nắng mặt trời ấm áp…
-“ Đẹp đẹp quá! Bạch Dương sao anh biết được nơi này?”_ Đứng trước cảnh đẹp bất tận, Xử Nữ đã quên đi cái gọi là tức giận cá nhân, gương đôi mắt kinh ngạc chờ mong đáp án của Bạch Dương..
-“ Tôi đã nói rồi đây là căn cứ bí mật của tôi! Rất ích người biết được nơi này! Tôi thường dạo xe đạp ra đây mỗi khi tâm trạng không vui… Có thể như thế, đứng trước nơi này tôi sẽ suy nghĩ được nhiều hơn, ích áp lực hơn…”_ Anh thành thật đáp, giọng nói anh mang theo một nỗi buồn mờ hồ ẩn hiện…
– “ Hả? Vậy anh mà lại có chuyện không vui nữa hả? Tôi tưởng với điều kiện và hoàn cảnh như anh sẽ không ẩn chứa nỗi buồn đầu chứ?”_ Xử Nữ ngây ngô hỏi, cô đâu thấy anh có gì là không vui, cô thấy anh rất lạc quan mà…, chẳng lẽ đến cuối cùng anh cũng giống cô, cũng có nhiều chuyện không vui sao?
– “ Xử Nữ, tôi là người chứ không phải là thần thánh mà không biết buồn vui… Điều kiện tôi tốt thì sao? Gia thế tôi hiển thách thì sao? Có những thứ cái tôi muốn chưa hẳn tiền đã mua được… Mà thôi đi nói cô cũng không hiểu đâu. Nói cho cô biết đây là lần đầu tiên tôi mang con gái đến đây, cho nên cô nên cô gắng mà tận hưởng…”_ Giọng điều của anh lại mang vẻ ngang bướng như lúc nào..
Cái gì? Lần đầu? Cô không nghe nhầm đấy chứ? Đây là vinh hạnh của cô hay là bất hạnh nhỉ?
Thấy người con gái phía sau mãi không nói gì, Bạch Dương có chút hối hận, anh làm sao mà nói nhiều với cô ta thế hả? Mà quan trọng hơn là nói chuyện với cô anh cảm thấy rất thoải mái và..,có một chút chờ mong nữa chứ…
-“ Khụ, chân cô không sao đấy chứ? “_ Anh chuyển chủ đề…
-“ À…, không sao đâu”
-“ Đau thì nói là đau đi! Tại sao cô phải giấu chứ? Cô tưởng che giấu vẻ yếu đuối như thế sẽ chứng tỏ cô mạnh mẽ sao? “_ Bạch Dương đột nhiên phát cáu, ra sức đạp càng nhanh hơn….
-“…”
Ngồi ở phía sau Xử Nữ há hốc mồm, cô lại làm gì đắc tội đến anh thế chứ? Người con trai này có phải là đầu óc có vấn đề rồi không? Thật tức mà, cô không thèm chấp, lo ngắm cảnh còn hơn là ngồi đó cãi nhau với anh…
Nhất thời, không gian đột nhiên yên tĩnh lạ thường…..
Dưới ánh mặt trời, trên cánh đồng vàng rực một người con trai cao lớn đạp xe đạp trắng đèo một cô gái ê ấp đáng yêu….
———————————————————–
-“ Bỏ ra! Thiên Yết, bỏ tôi ra…! “_ Tiếng hét của Nhân Mã vang lên, kèm theo đó là chân tay cô không ngừng đấm đá cái tên Thiên Yết đáng ghét…
-“ Im lặng một chút cho tôi nhờ nào? “_ Thật tội cho Thiên Yết, cái tai của anh hiện giờ đang ông ông cả lên, tức giận anh càng dùng sức kéo Nhân Mã…
-“ Này! Anh bỏ ra coi, đồ biến thái, đồ cờ hội.. Anh bỏ….”
Nhân Mã nói đến đây thì im bật, một chữ một câu một lời cô cũng chẳng dám nói tiếp nữa bởi vì.., bời vì cái tên Thiên Yết đang đưa đôi mắt đầy sát khí của mình mà nhìn chầm chầm cô, ý bảo như: Con nói nữa cô sẽ biết tay tôi…
-“ Anh..anh muốn..muốn..làm gì đây? “_ Nhân Mã lắp bắp, làm ơn đưa khuốn mắt gây chết người của anh nhanh nhanh ra đi, tim tôi sắp đập mất…
– “ Làm gì? Em nghĩ tôi sẽ làm gì nào? “_ Vừa nói anh vừa đưa gương mặt yêu nghiệp của mình tiến gần đến gương mặt Nhân Mã, khiến cô sợ hãi lùi về sau hai bước…
Tên này chẳng lẽ có ý đồ không tốt với mình? Chẳng lẽ tên này bị đuôi mắt rồi sao, chẳng lẽ không nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của cô? Hay là chẳng lẽ tên này có bệnh, thần kinh không ổn định, không có người cho hắn đánh nên mới tìm đến cô? Ngộ nhớ một lát nữa hắn dỡ trò đồ bại với cô thì làm sao? Lỡ như hắn túm hai tay cô không cho cô chạy, ừm nếu thế cô sẽ dùng judo cho hắn chết, nhưng ngỗ nhờ hắn ôm cả người cô lại rồi làm sao? Còn nữa sức lực giữa nam và nữ phải có giới hạn chứ, mà tên này lại có giỏi nữa… Không lẽ kì này, Nhân Mã cô xong đời luôn… Nghỉ như thế sắc mặt Nhân Mã hiện lên một tầng phòng bị. Thiên Yết, xem như tôi sợ anh đi…
Nhưng được một lúc, Thiên Yết chủ động buông tay cô ra, nếu như cô lùi một bước anh lại lùi gấp đôi số bước của cô, thấy lại Nhân Mã bèn hỏi
-“ Này anh làm gì vậy?”
-“ Nhân Mã cô cứ đứng tại chỗ đi đừng tiến lên”
Nhân Mã càng nghi hoặc, tiện miệng cô hỏi
-“ Vì sao?”
-“ Tôi sợ”_ Giọng Thiên Yết run run….-“ Tôi sợ cô làm chuyện đồi bại với tôi”
-“….”
Nhân Mã sắc nước miếng.. Cái gì? Cô mà đi cướp sắc anh… Rồi! Cô khẳng định tên này không những điên mà còn biến thái, giàu chí tưởng tượng nữa, ngỗ nhỡ có một ngày hắn thật sự lên dây thần kinh tự đánh mình rồi đồi thừa cho cô không trời?
Qủa nhiên khi lời Thiên Yết vừa thốt ra, tuy không lớn nhưng cũng đủ để mọi người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt xem thương, ý như họ bảo: Không biết lượng sức. Nhân Mã âm thầm kêu trời, oan oan cho cô lắm mà, trong nhất thời Nhân Mã lung túng chẳng biết phải làm gì….
– “ Được rồi! Xem như anh thắng. Rốt cuộc anh muốn làm gì đây Thiên Yết?”_ Nhân Mã nghiến răng mà nói…
-“ Ngoan”_ Anh vỗ vỗ đầu cô như vỗ một đứa tre-“ Đưa em đến một nơi, đảm bảo sẽ giúp em được nhiều thứ”_ Không đợi cô nói hết anh trực tiếp túm áo cô lôi đi như túm cổ một con gà…
Khoảng 30 phút sau…
Phinh..phinh…phịch…phịch…
Thiên Yết đứng một bên đang mắt tròn mắt dẹp nhìn Nhân Mã…. Đây có thật là cô không? Dường như không tin anh lấy lấy tay dụi dụi lại mắt mình, không phải áo giác…. Nếu không chứng kiến cảnh này, đánh chết anh cũng chẳng tin Nhân Mã lại tàn độc hơn cả anh nữ…
Không đợi anh ra tay mà đã xử đẹp hai gã to tướng cùng một đáp con gái…, Thiên Yết suy sụp.. Chẳng lẽ bạn gái anh chọn lại mang tính bạo lực đến thế…
Về phía Nhân Mã, sau khi dọn dẹp xong bọn côn đồ, không thềm liếc mắt đến cái tên Thiên Yết đang ngẩn ngơi, cô trực tiếp bước về phía thân ảnh một cô gái xinh đẹp đang rung sợ trên mặt đất..
-“ Này! Cô có sao không?”_ Nhân Mã từ tốn hỏi
Đầu tóc cô gái rồi bời, gương mặt nhòa lệ xanh xao từ từ ngước lên
-“ Hả? Sao lại là cô?” _ Nhân Mã kinh ngạc hỏi
Rõ ràng trong mắt cô gái kia cũng hiện lên vẻ không thể tin được….
—————————————————–
– “ Cô ngồi yên đó không được đi đâu”_ Bạch Dương bá đạo ra lệnh
Xử Nữ hoàn toàn kinh ngạc mà mở to mắt ra nhìn. Hắn..hắn..hắn uống nhầm thuốc gì vậy, sao lại tốt bụng như thế chứ? Chẳng những chở cô về mà còn bế cô lên nhà, hơn thế bây giờ kêu cô ở đây ngồi yên làm cái gì chứ…???
Không lâu sau, Bach Dương bước ra phòng khách, trên tay anh cầm theo họp băng ý tế, Ồ! Hiểu rồi là muốn băng bó giúp cô sao? Thấy anh cũng đã cực khổ chở cô về nhà, sức phát từ lòng tốt Xử Nữ từ chối
-“ Ách! Không cần tôi tự làm được, anh…”
Nhưng không đợi cô nói xong, Bạch Dương đã báo đạo kéo chân cô ra thay cô xử lý những dấu vết bị thương, động tác anh thuần thục, nhẹ nhàng như sợ cô sẽ đau, như cố năng niu một thứ bảo bối quý hiếm trên thế gian này… Trong lúc nhất thời, cỗi lòng Xử Nữ dâng lên một niềm xúc động mãnh liệt.. Đã bao lâu rồi? Bao lâu rồi cô không được chăm sóc chu đáo đến thế? Có lễ, kể từ khi ba mẹ cô dần chìm trong biển lửa…?
-“ Đau không?”
Bạch Dương đột nhiên ngẩn đầu lên nhẹ nhàng hỏi, đã thế còn nhẽ nhàng nở nụ cười với cô. Nụ cười thật tươi, thật rạng rỡ, nhất thời khiến lòng Xử Nữ nhộn nhịp, giờ phút này cô bỗng nhận ra tên Bạch Dương này cũng không xấu là mấy….
-“ À, ừ, không đau”_ Xử Nữ hoàn hồn đáp
Rắc
-“ Á”
Thiếu chút nữa Xử Nữ chảy cả nước mắt. Đau! Đau chết cô rồi… Cô thề, tên này là cố ý hoàn toàn, vậy mà lúc nãy con mắt cô bị đui hay sao mà bảo tên này tính tình không xấu chứ…..
-“ Anh muốn bẻ gẫy chân tôi phải không?”
-“ Cô thử cử động chân xem”_ Không trả lời, anh nở nụ cười ra lệnh…
Qủa thực, đúng là lúc nãy có đâu nhưng bây giờ chân cô đã không còn đau nữa, hơn thế cự động cũng đã bình thường. Không nhìn ra tên này, ừm thì hơi bị điên điên, tự kiêu, tự đại, tự mãn, báo đạo, khó ưa, xấu tính… nhưng thật ra cũng thật có tài đấy nhỉ chấm anh một điểm..
-“ Cảm ơn”_ Đây là lời thực xuất phát tự nội tâm của Xử Nữ
-“ Không cần, không cần cách sao…”
Chấm thêm cho anh một điểm người tốt
-“ Giúp đỡ người khác là một niềm vui”
Chấm thêm một điểm lương thiện cho anh nữa
-“ Tôi cũng thường xuyên giúp đỡ nhiều con khỉ băng bó vết thương”
Ong..ong..ong..
Cái gì? Anh giám ví cô là con khỉ?
-“ Nhưng mà Xử Nữ này, tuy rằng giúp người là một niềm vui nhưng người được giúp cũng cần phải báo đáp phải không? Cô xem này, tôi không quãng khó nhọc đường xá xa xôi chở cô về đây, rồi lại tự tay không ngại xương máu tanh hôi băn bó vết thương cho cô cô nghỉ cũng phải nên báo đáp phải không?”_ Ánh mắt Bạch Dường hiện lên tia giản hoạt…
Đấy! Biêt ngay anh chẳng là người tốt mà.. Nhất thời, tất cả tình cảm cô vừa có với anh không cánh mà tiêu tan như bột nước, Xử Nữ chừng mắt nhìn anh lạnh giọng hỏi…
-“ Rốt cuộc anh muốn gì?”
-“ Không muốn gì nhiều, chắc cô cũng biết theo quy luật của người xưa nếu một vị anh hùng nào đó cứu một người con gái, cô ta sẽ lấy thân báo đáp, có đúng vậy không?”_ Ánh cười của anh càng thêm nham hiểm
-“ Anh tự ví mình là anh hùng….”. Cái gì? Lấy thân báo đáp? Điên rồi, Xử Nữ khẳng định tên này điên rồi…
Cô gương mắt nhìn Bạch Dương như nhìn người ngoài hành tinh, anh mắt càng thêm xem thường, trong vô thức Xử Nữ sụt lùi lại phía sâu..
Ý cười trong mắt Bach Dương càng sâu. Xem ra cô gái lạnh lùng này cũng có nhiều biểu tình phong phú đến vậy, xem ra nên thường xuyên trêu chọc cô cũng là một ý hay đấy chứ (anh này biến thái)…
Xử Nữ cứ lùi thì tên Bạch Dương cứ tiến lên, hoảng sợ cô quơ quơ tay về phía sau tìm vật gì đó, trong lòng cô âm thầm hi vọng sẽ tìm thấy một con dao quăng một cái cho tên này đi chầu diêm vương luôn đi, yêu nghiệp hại dân hại nước (cũng ích ác nhỉ?)
-“ Cẩn thận”
Cô còn chưa chụp được vật gì, đã bị một vật thể tự do đầy sang một bên rồi nằm đè lên người mình, tiếp theo là tiếng đỗ vỡ của thủy… Không phải xui xẻo thế chứ? Xử Nữ nhắm chặt mắt lại nhưng một lúc lâu lại không có cảm giác đau là gì, vội đánh bạo mở mắt ra thì….
Không phải chứ? Cái tên Bạch Dương thế mà lại đè lên người cô, gần đến mức cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh, gần đến mức cô có thể thấy được gương mặt đẹp nhưng điêu khắc của anh. Trong lúc nhất thời, tim Xử Nữ đập càng nhanh hơn, gương mặt cô ngây ngốc chẳng biết phản ứng gì nữa, chỉ mở to mắt mà nhìn gương mặt người con trai đang dần cần kề…1s…2s…3s …
Inh..Inh…Ịch…Ịch…
-“ Ây da! Bảo Bình, tớ đã bảo là cho tớ xem với mà”_ Song Ngư không phục
-“ Tớ kêu cậu đừng có gấp, đau chết tớ rồi…”_ Bảo Bình không vừa cải lại
-“ Này đừng cãi nữa, nhìn kia”_ Thiên Bình tốt bụng nhắc nhỡ hai con người đang hồn nhiên phá đám
-“ Ha..ha..Xử Nữ, Bach Dương..hai người tiếp tục đi, không quấy rầy nữa”
Nói xong Bảo Bình lôi cả hai người bạn còn lại chạy trối lên lâu. Nguy hiểm, nguy hiểm quá, suýt nữa mất mạng rồi….
-“ Á…Á…”
Tiếng kêu ai oán của Xử Nữ như muốn đánh tan cả biệt thự
Là thế đó! Danh dự, uy nghiêm của cô đã bị hủy hoại ngay từ hôm nay…
(Còn tiếp)
Xử Nữ dám cá cái tên Bạch Dương này hoàn toàn là cố ý trả thù. Cô sống đến tuần tuổi này, cũng đã 18 năm, đây là lần đầu tiên cô biết thế nào là đau khổ khi ngồi trên xe đạp. Tên Bạch Dương chết tiệc! Dám lấy xe đạp đi đoán cô, hơn nữa còn cố ý chạy xe vào chỗ đường gồ ghề, làm hại cái..cái mông của cô đau đến ê ẩm…. Cô biết ngay mà, cái tên này làm gì có chỗ tốt cơ chứ….
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, thân hình của tên này thật hoàn mỹ. Đôi bờ vai rộng lớn thật tráng kiện, thân hình hoàn hảo, gương mặt tự tin pha một chút ngạo nghễ, bá đạo kèm theo một chút quy quyền không ai dám trái lệnh. Mùi hương tự nhiên của anh lan tỏa trong gió hoàn cùng mây tạo cho người khác cảm giác dễ chịu. Ánh chiều tà rải rác trên người anh, phủ lên một lớp ánh sáng như ảo mộng. Xử Nữ nhất thời mê mẩn, một lúc sau sâu trong tâm khảm của cô có một loại cảm giác, rất phức tạp, một bên khi nhìn đến thân hình như tượng Roma lại khiến tim cô bất giác đạp nhanh, một bên là một cảm giác tức giận khi bị anh đùa giỡn… Đúng rồi! Cô rõ ràng bị anh đùa giỡn cơ mà, cô thật ngốc nhìn anh đến nỗi quên mất cả sự nghiệp phục thù…
Nghỉ là làm, nhìn nhìn phía trước có một con dốc, ý nghỉ trong đầu cô dần lóe lên tia giảo hoạt…. xe chạy càng gần đến con dốc, nụ cười tinh ranh của Xử Nữ càng thêm sâu…
Một…
Hai…
Ba….
“ Ình…”
-“ Ây da! “_ Tiếng rên rỉ nhỏ nhỏ vang lên, đương nhiên đó không phải là tiếng hét của Bạch Dương mà lại là tiếng kêu của cô- Xử Nữ, cô lấy tay bịch chặt miệng mình lại cho nhằm ngăn cản âm thanh, thật mất mặt quá mà.
Xử Nữ đáng thương xoa xoa cái đầu tội nghiệp của mình, trong lòng cô thầm mắng “ Đúng là hại người hại mình”, cô chỉ định lấy đầu mình đạp vào lưng anh thôi, ai biết được rằng lưng anh lại cứng hơn cả sắt thép thế này…..
-“ Sao nào? Định trả thù tôi sao? Rất xin lỗi, phải nói cho cô biết, tôi là người luyện võ từ nhỏ cho nên đối với mấy công phu mèo nhỏ nhoi này của cô…hâh.. thật là vo ích..”_ Bạch Dương hơi ngoảnh mặt nhìn lại, trên môi càng hiện lên nụ cười xấu xa, nhất là khi anh nhìn thấy đôi mắt bùng bùng lửa giận của Xử Nữ, tinh thần anh càng thêm phán chấn và có một chút gì đó thật thoải mái, thật tự nhiên, không giống như cảm giác khi ở cạnh các cô gái khác…
Xử Nữ im lặng, thế nào cô lại quên hắn là đại diện của quốc gia đi thi võ của thế giới chứ…. Cô ngóc ngốc thật mà…
-“ Cẩn thận nhe”
Đương lúc cô đang miên mang giễu cợt mình thì tiếng nói tên Bạch Dương vang lên, cô chưa kịp hiểu điều gì ý thức khiến cô hoảng hốt thân hình cô đổ ập về phía trước với sức lực cực lớn, rồi theo quán tính thân hình cô nghiêng nghiêng giữa không chung, nhắm chặc mắt lại, đôi tay ôm cứng một thứ gì mềm mềm làm điểm tựa, đến bây giờ sức chịu đựng đã mất hết cả rồi, không còn hình tượng thục nữ gì nữa hết, Xử Nữ gân cổ lên mà hét lớn
-“ Bạch Dướng đáng ghét, anh cố ý đúng không, anh thật quá đáng có biết suýt nữa là tôi té xuống rồi không? “_ Vừa nói cô vừa lấy tay đánh ình ịch vào lưng Bạch Dương…, nhưng cô đâu biết rằng hành đọng bây giờ của cô rất giống làm nũng đấy chứ..
– “ Ha..ha.. cái này là tôi cho cô thử cảm giác mạnh thôi mà, nè không ngời cô nhanh tay lẹ mắt quá..”_ Bạch Dương bày ra giáng vẻ cà lơ phất phơi trêu trọc cô
– “…”
-“ Cô giận rồi à? Nè đừng giận nữa, ngước đầu nhìn xung quanh đi, cho cô khám phá địa danh riêng của tôi”_ Bạch Dương nghiêm túc đáp
Mặc dù rất ghét anh, nhưng cô vẫn tin lời mà ngước mắt lên nhìn thử. Ôi! Đập vào mắt cô là một cánh đồng hoa hướng dương, sắc hoa vàng rực đưa mắt hướng về phía ánh nắng mặt trời ấm áp…
-“ Đẹp đẹp quá! Bạch Dương sao anh biết được nơi này?”_ Đứng trước cảnh đẹp bất tận, Xử Nữ đã quên đi cái gọi là tức giận cá nhân, gương đôi mắt kinh ngạc chờ mong đáp án của Bạch Dương..
-“ Tôi đã nói rồi đây là căn cứ bí mật của tôi! Rất ích người biết được nơi này! Tôi thường dạo xe đạp ra đây mỗi khi tâm trạng không vui… Có thể như thế, đứng trước nơi này tôi sẽ suy nghĩ được nhiều hơn, ích áp lực hơn…”_ Anh thành thật đáp, giọng nói anh mang theo một nỗi buồn mờ hồ ẩn hiện…
– “ Hả? Vậy anh mà lại có chuyện không vui nữa hả? Tôi tưởng với điều kiện và hoàn cảnh như anh sẽ không ẩn chứa nỗi buồn đầu chứ?”_ Xử Nữ ngây ngô hỏi, cô đâu thấy anh có gì là không vui, cô thấy anh rất lạc quan mà…, chẳng lẽ đến cuối cùng anh cũng giống cô, cũng có nhiều chuyện không vui sao?
– “ Xử Nữ, tôi là người chứ không phải là thần thánh mà không biết buồn vui… Điều kiện tôi tốt thì sao? Gia thế tôi hiển thách thì sao? Có những thứ cái tôi muốn chưa hẳn tiền đã mua được… Mà thôi đi nói cô cũng không hiểu đâu. Nói cho cô biết đây là lần đầu tiên tôi mang con gái đến đây, cho nên cô nên cô gắng mà tận hưởng…”_ Giọng điều của anh lại mang vẻ ngang bướng như lúc nào..
Cái gì? Lần đầu? Cô không nghe nhầm đấy chứ? Đây là vinh hạnh của cô hay là bất hạnh nhỉ?
Thấy người con gái phía sau mãi không nói gì, Bạch Dương có chút hối hận, anh làm sao mà nói nhiều với cô ta thế hả? Mà quan trọng hơn là nói chuyện với cô anh cảm thấy rất thoải mái và..,có một chút chờ mong nữa chứ…
-“ Khụ, chân cô không sao đấy chứ? “_ Anh chuyển chủ đề…
-“ À…, không sao đâu”
-“ Đau thì nói là đau đi! Tại sao cô phải giấu chứ? Cô tưởng che giấu vẻ yếu đuối như thế sẽ chứng tỏ cô mạnh mẽ sao? “_ Bạch Dương đột nhiên phát cáu, ra sức đạp càng nhanh hơn….
-“…”
Ngồi ở phía sau Xử Nữ há hốc mồm, cô lại làm gì đắc tội đến anh thế chứ? Người con trai này có phải là đầu óc có vấn đề rồi không? Thật tức mà, cô không thèm chấp, lo ngắm cảnh còn hơn là ngồi đó cãi nhau với anh…
Nhất thời, không gian đột nhiên yên tĩnh lạ thường…..
Dưới ánh mặt trời, trên cánh đồng vàng rực một người con trai cao lớn đạp xe đạp trắng đèo một cô gái ê ấp đáng yêu….
———————————————————–
-“ Bỏ ra! Thiên Yết, bỏ tôi ra…! “_ Tiếng hét của Nhân Mã vang lên, kèm theo đó là chân tay cô không ngừng đấm đá cái tên Thiên Yết đáng ghét…
-“ Im lặng một chút cho tôi nhờ nào? “_ Thật tội cho Thiên Yết, cái tai của anh hiện giờ đang ông ông cả lên, tức giận anh càng dùng sức kéo Nhân Mã…
-“ Này! Anh bỏ ra coi, đồ biến thái, đồ cờ hội.. Anh bỏ….”
Nhân Mã nói đến đây thì im bật, một chữ một câu một lời cô cũng chẳng dám nói tiếp nữa bởi vì.., bời vì cái tên Thiên Yết đang đưa đôi mắt đầy sát khí của mình mà nhìn chầm chầm cô, ý bảo như: Con nói nữa cô sẽ biết tay tôi…
-“ Anh..anh muốn..muốn..làm gì đây? “_ Nhân Mã lắp bắp, làm ơn đưa khuốn mắt gây chết người của anh nhanh nhanh ra đi, tim tôi sắp đập mất…
– “ Làm gì? Em nghĩ tôi sẽ làm gì nào? “_ Vừa nói anh vừa đưa gương mặt yêu nghiệp của mình tiến gần đến gương mặt Nhân Mã, khiến cô sợ hãi lùi về sau hai bước…
Tên này chẳng lẽ có ý đồ không tốt với mình? Chẳng lẽ tên này bị đuôi mắt rồi sao, chẳng lẽ không nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của cô? Hay là chẳng lẽ tên này có bệnh, thần kinh không ổn định, không có người cho hắn đánh nên mới tìm đến cô? Ngộ nhớ một lát nữa hắn dỡ trò đồ bại với cô thì làm sao? Lỡ như hắn túm hai tay cô không cho cô chạy, ừm nếu thế cô sẽ dùng judo cho hắn chết, nhưng ngỗ nhờ hắn ôm cả người cô lại rồi làm sao? Còn nữa sức lực giữa nam và nữ phải có giới hạn chứ, mà tên này lại có giỏi nữa… Không lẽ kì này, Nhân Mã cô xong đời luôn… Nghỉ như thế sắc mặt Nhân Mã hiện lên một tầng phòng bị. Thiên Yết, xem như tôi sợ anh đi…
Nhưng được một lúc, Thiên Yết chủ động buông tay cô ra, nếu như cô lùi một bước anh lại lùi gấp đôi số bước của cô, thấy lại Nhân Mã bèn hỏi
-“ Này anh làm gì vậy?”
-“ Nhân Mã cô cứ đứng tại chỗ đi đừng tiến lên”
Nhân Mã càng nghi hoặc, tiện miệng cô hỏi
-“ Vì sao?”
-“ Tôi sợ”_ Giọng Thiên Yết run run….-“ Tôi sợ cô làm chuyện đồi bại với tôi”
-“….”
Nhân Mã sắc nước miếng.. Cái gì? Cô mà đi cướp sắc anh… Rồi! Cô khẳng định tên này không những điên mà còn biến thái, giàu chí tưởng tượng nữa, ngỗ nhỡ có một ngày hắn thật sự lên dây thần kinh tự đánh mình rồi đồi thừa cho cô không trời?
Qủa nhiên khi lời Thiên Yết vừa thốt ra, tuy không lớn nhưng cũng đủ để mọi người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt xem thương, ý như họ bảo: Không biết lượng sức. Nhân Mã âm thầm kêu trời, oan oan cho cô lắm mà, trong nhất thời Nhân Mã lung túng chẳng biết phải làm gì….
– “ Được rồi! Xem như anh thắng. Rốt cuộc anh muốn làm gì đây Thiên Yết?”_ Nhân Mã nghiến răng mà nói…
-“ Ngoan”_ Anh vỗ vỗ đầu cô như vỗ một đứa tre-“ Đưa em đến một nơi, đảm bảo sẽ giúp em được nhiều thứ”_ Không đợi cô nói hết anh trực tiếp túm áo cô lôi đi như túm cổ một con gà…
Khoảng 30 phút sau…
Phinh..phinh…phịch…phịch…
Thiên Yết đứng một bên đang mắt tròn mắt dẹp nhìn Nhân Mã…. Đây có thật là cô không? Dường như không tin anh lấy lấy tay dụi dụi lại mắt mình, không phải áo giác…. Nếu không chứng kiến cảnh này, đánh chết anh cũng chẳng tin Nhân Mã lại tàn độc hơn cả anh nữ…
Không đợi anh ra tay mà đã xử đẹp hai gã to tướng cùng một đáp con gái…, Thiên Yết suy sụp.. Chẳng lẽ bạn gái anh chọn lại mang tính bạo lực đến thế…
Về phía Nhân Mã, sau khi dọn dẹp xong bọn côn đồ, không thềm liếc mắt đến cái tên Thiên Yết đang ngẩn ngơi, cô trực tiếp bước về phía thân ảnh một cô gái xinh đẹp đang rung sợ trên mặt đất..
-“ Này! Cô có sao không?”_ Nhân Mã từ tốn hỏi
Đầu tóc cô gái rồi bời, gương mặt nhòa lệ xanh xao từ từ ngước lên
-“ Hả? Sao lại là cô?” _ Nhân Mã kinh ngạc hỏi
Rõ ràng trong mắt cô gái kia cũng hiện lên vẻ không thể tin được….
—————————————————–
– “ Cô ngồi yên đó không được đi đâu”_ Bạch Dương bá đạo ra lệnh
Xử Nữ hoàn toàn kinh ngạc mà mở to mắt ra nhìn. Hắn..hắn..hắn uống nhầm thuốc gì vậy, sao lại tốt bụng như thế chứ? Chẳng những chở cô về mà còn bế cô lên nhà, hơn thế bây giờ kêu cô ở đây ngồi yên làm cái gì chứ…???
Không lâu sau, Bach Dương bước ra phòng khách, trên tay anh cầm theo họp băng ý tế, Ồ! Hiểu rồi là muốn băng bó giúp cô sao? Thấy anh cũng đã cực khổ chở cô về nhà, sức phát từ lòng tốt Xử Nữ từ chối
-“ Ách! Không cần tôi tự làm được, anh…”
Nhưng không đợi cô nói xong, Bạch Dương đã báo đạo kéo chân cô ra thay cô xử lý những dấu vết bị thương, động tác anh thuần thục, nhẹ nhàng như sợ cô sẽ đau, như cố năng niu một thứ bảo bối quý hiếm trên thế gian này… Trong lúc nhất thời, cỗi lòng Xử Nữ dâng lên một niềm xúc động mãnh liệt.. Đã bao lâu rồi? Bao lâu rồi cô không được chăm sóc chu đáo đến thế? Có lễ, kể từ khi ba mẹ cô dần chìm trong biển lửa…?
-“ Đau không?”
Bạch Dương đột nhiên ngẩn đầu lên nhẹ nhàng hỏi, đã thế còn nhẽ nhàng nở nụ cười với cô. Nụ cười thật tươi, thật rạng rỡ, nhất thời khiến lòng Xử Nữ nhộn nhịp, giờ phút này cô bỗng nhận ra tên Bạch Dương này cũng không xấu là mấy….
-“ À, ừ, không đau”_ Xử Nữ hoàn hồn đáp
Rắc
-“ Á”
Thiếu chút nữa Xử Nữ chảy cả nước mắt. Đau! Đau chết cô rồi… Cô thề, tên này là cố ý hoàn toàn, vậy mà lúc nãy con mắt cô bị đui hay sao mà bảo tên này tính tình không xấu chứ…..
-“ Anh muốn bẻ gẫy chân tôi phải không?”
-“ Cô thử cử động chân xem”_ Không trả lời, anh nở nụ cười ra lệnh…
Qủa thực, đúng là lúc nãy có đâu nhưng bây giờ chân cô đã không còn đau nữa, hơn thế cự động cũng đã bình thường. Không nhìn ra tên này, ừm thì hơi bị điên điên, tự kiêu, tự đại, tự mãn, báo đạo, khó ưa, xấu tính… nhưng thật ra cũng thật có tài đấy nhỉ chấm anh một điểm..
-“ Cảm ơn”_ Đây là lời thực xuất phát tự nội tâm của Xử Nữ
-“ Không cần, không cần cách sao…”
Chấm thêm cho anh một điểm người tốt
-“ Giúp đỡ người khác là một niềm vui”
Chấm thêm một điểm lương thiện cho anh nữa
-“ Tôi cũng thường xuyên giúp đỡ nhiều con khỉ băng bó vết thương”
Ong..ong..ong..
Cái gì? Anh giám ví cô là con khỉ?
-“ Nhưng mà Xử Nữ này, tuy rằng giúp người là một niềm vui nhưng người được giúp cũng cần phải báo đáp phải không? Cô xem này, tôi không quãng khó nhọc đường xá xa xôi chở cô về đây, rồi lại tự tay không ngại xương máu tanh hôi băn bó vết thương cho cô cô nghỉ cũng phải nên báo đáp phải không?”_ Ánh mắt Bạch Dường hiện lên tia giản hoạt…
Đấy! Biêt ngay anh chẳng là người tốt mà.. Nhất thời, tất cả tình cảm cô vừa có với anh không cánh mà tiêu tan như bột nước, Xử Nữ chừng mắt nhìn anh lạnh giọng hỏi…
-“ Rốt cuộc anh muốn gì?”
-“ Không muốn gì nhiều, chắc cô cũng biết theo quy luật của người xưa nếu một vị anh hùng nào đó cứu một người con gái, cô ta sẽ lấy thân báo đáp, có đúng vậy không?”_ Ánh cười của anh càng thêm nham hiểm
-“ Anh tự ví mình là anh hùng….”. Cái gì? Lấy thân báo đáp? Điên rồi, Xử Nữ khẳng định tên này điên rồi…
Cô gương mắt nhìn Bạch Dương như nhìn người ngoài hành tinh, anh mắt càng thêm xem thường, trong vô thức Xử Nữ sụt lùi lại phía sâu..
Ý cười trong mắt Bach Dương càng sâu. Xem ra cô gái lạnh lùng này cũng có nhiều biểu tình phong phú đến vậy, xem ra nên thường xuyên trêu chọc cô cũng là một ý hay đấy chứ (anh này biến thái)…
Xử Nữ cứ lùi thì tên Bạch Dương cứ tiến lên, hoảng sợ cô quơ quơ tay về phía sau tìm vật gì đó, trong lòng cô âm thầm hi vọng sẽ tìm thấy một con dao quăng một cái cho tên này đi chầu diêm vương luôn đi, yêu nghiệp hại dân hại nước (cũng ích ác nhỉ?)
-“ Cẩn thận”
Cô còn chưa chụp được vật gì, đã bị một vật thể tự do đầy sang một bên rồi nằm đè lên người mình, tiếp theo là tiếng đỗ vỡ của thủy… Không phải xui xẻo thế chứ? Xử Nữ nhắm chặt mắt lại nhưng một lúc lâu lại không có cảm giác đau là gì, vội đánh bạo mở mắt ra thì….
Không phải chứ? Cái tên Bạch Dương thế mà lại đè lên người cô, gần đến mức cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh, gần đến mức cô có thể thấy được gương mặt đẹp nhưng điêu khắc của anh. Trong lúc nhất thời, tim Xử Nữ đập càng nhanh hơn, gương mặt cô ngây ngốc chẳng biết phản ứng gì nữa, chỉ mở to mắt mà nhìn gương mặt người con trai đang dần cần kề…1s…2s…3s …
Inh..Inh…Ịch…Ịch…
-“ Ây da! Bảo Bình, tớ đã bảo là cho tớ xem với mà”_ Song Ngư không phục
-“ Tớ kêu cậu đừng có gấp, đau chết tớ rồi…”_ Bảo Bình không vừa cải lại
-“ Này đừng cãi nữa, nhìn kia”_ Thiên Bình tốt bụng nhắc nhỡ hai con người đang hồn nhiên phá đám
-“ Ha..ha..Xử Nữ, Bach Dương..hai người tiếp tục đi, không quấy rầy nữa”
Nói xong Bảo Bình lôi cả hai người bạn còn lại chạy trối lên lâu. Nguy hiểm, nguy hiểm quá, suýt nữa mất mạng rồi….
-“ Á…Á…”
Tiếng kêu ai oán của Xử Nữ như muốn đánh tan cả biệt thự
Là thế đó! Danh dự, uy nghiêm của cô đã bị hủy hoại ngay từ hôm nay…
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.