Chương 47: Đêm nhẹ nhàng
Khánh Huyền Trần
04/01/2021
Vu Quân xoay người lại, điếu thuốc bị nhấn mạnh xuống gạt tàn. Nam nhân dựa vào thành bàn, tay đút túi quần, nhẹ nhàng hỏi:
\- Biểu hiện của cô ấy ra sao?
A Điền ngẫm nghĩ rồi trả lời:
\- Bình tĩnh vô cùng... Cô ấy hỏi tôi như thể mình vô tội, chỉ đang quan tâm, tò mò xem ai mới là chủ mưu...
Vu Quân cười lớn, giọng hào sảng:
\- Vậy chứ... Đúng là Uyển Sam của tôi...Ha ha...
Bỗng dưng anh lao nhanh về phía A Điền, vẻ mặt mất bình tĩnh, tay nắm nhàu nhĩ lấy cổ áo anh ta, gầm lớn:
\- A Điền.... Anh điều tra sai rồi... Hoàn toàn không phải Uyển Sam, cô ấy không bao giờ lại phản bội tôi... Uyển Sam không có động cơ nào để làm chuyện này...
A Điền vẻ mặt thất kinh, người run run, trước đây chưa thấy vẻ ngoài giận dữ ác quỷ như vậy của chủ nhân mình. Anh ta lấy lại can đảm và nói:
\- Ngài bĩnh tĩnh lại đi... Đừng quên ngài Chương đang nằm thập tử nhất sinh, ngày đêm chịu giày vò hành hạ...
Vu Quân buông thõng hai tay ra, im lặng chờ đợi A Điền nói tiếp:
\- Tôi biết cô chủ đã hai lần bán mạng bảo vệ ngài và ông chủ... Nhưng sự thật chỉ có một, ta phải chấp nhận nó...Còn về động cơ cô chủ hành động như vậy, tôi chưa điều tra ra...Tôi sẽ...
Vu Quân phẩy tay chỉ ý im lặng, bước chân anh nặng trịu lê ra phía bàn làm việc, giọng mệt mỏi:
\- Đủ rồi... Anh về đi...
A Điền gập người cúi chào xong nhanh chóng rời ra ngoài. Lúc này chỉ còn một mình nam nhân bên trong, căn phòng tối mập mờ ánh sáng từ cửa sổ hắt vào. Vu Quân cúi gầm mặt xuống, ngón tay nắm chắc vào thành bàn lên gân, bỗng xô đổ hết mọi vật xuống nền đất. Tiếng va đập hay vỡ đồ vang lên chói tai, Vu Quân sau cùng lầm bầm:
\- Uyển Sam... Sao em dám...
Anh cứ thế bước ra ngoài, lấy lại phong thái. Bên trong căn phòng, đống đổ nát kia có một bức ảnh chụp Vu Quân và Uyển Sam, hai người cười tươi, rất hạnh phúc, chỉ tiếc là bức ảnh đóng khung giờ vỡ tan tành ra. Báo hiệu cho một điềm chẳng may về mối quan hệ trái ngang này
A Điền xuống lấy xe, toan đi về thấy Uyển Sam lại nán mình, chạy ra chỗ cô, gọi:
\- Cô chủ...
Uyển Sam đang đi dạo quanh, liền tươi rói đáp lại:
\- Chú Điền... Có chuyện gì sao?
A Điền đứng thần ra nhìn cô một lúc, ánh mắt anh ta cũng hiu hiu buồn, lòng biết rõ sự thật về chuyện cô làm những cũng không nỡ mà để cô chịu hành hạ nhỡ mọi chuyện bị bại lộ. Một kẻ trung thành chỉ thờ một chủ, dù gì đã gắn bó với Chương thị từ xưa và là tâm phúc, A Điền rốt cuộc cũng không cách nào giúp cô. Uyển Sam thấy A Điền bần thần mãi, lái chuyện:
\- Dạo này thời tiết không chỉ lạnh mà còn có cả mưa xuân...
Bỗng A Điền cắt ngang:
\- Cô chủ... Hãy bảo trọng...
Nói rồi anh ta rời đi, vẻ ngoài bụi bặm và có chút già bởi đã trạc gần 50 nhưng vô cùng sung sức. A Điền không người thân, cũng không vợ con, chỉ chu tâm toàn ý với Chương thị, ở người đàn ông này khác với những tên đàn ông trong thế giới ngầm rằng luôn giữ cho mình một phong thái và lối sống đĩnh đạc, giữ uy tín vô cùng
Uyển Sam nghe vậy rồi trông theo chiếc xe rời khỏi cổng lớn Chương thị, vẻ mặt man mác buồn, lại ngước lên trời cao, thầm thì:
\- Haiz... Vậy là... Cũng đến lúc đó
Đêm đó Uyển Sam an nhàn nằm trên giường, bỗng cánh cửa mở ra, bước vào là Vu Quân. Như mọi hôm sẽ có rất nhiều chuyện cho hai người châm chọc nhau, hôm nay bỗng lòng cả hai nặng trĩu, nhìn nhau ánh mắt đều trầm mặc. Lòng cô hơi bất an, chờ đợi xem nam nhân định làm gì. Phía Vu Quân lại nóng ruột, vẫn chưa tin là Uyển Sam rắp tâm hại ba anh. Sau cùng là nữ nhân nhỏ nhẹ lên tiếng:
\- Vu Quân...
Lời nói nhẹ tựa như gió mây khiến anh mềm yếu, Vu Quân ngay tức khắc đi lại phía cô, ôm chặt nữ nhân trong lòng, mũi đưa ra hửi thấy mùi hương khiến anh mê dại. Uyển Sam không chống cự, tay nhẹ nhàng sờ soạng khắp người nam nhân đầy kích thích. Vu Quân đưa tay lên áp vài bầu má phúng phính mịn màng của cô, khàn khàn:
\- Yêu tinh của anh...
Cô cười nhẹ tủm tỉm, hai chân cạ cạ vào bắp đùi nam nhân, mê hoặc:
\- Còn anh là vị pháp sư nuôi giữ em sao, Vu Quân?
Lời nói đùa đầy tinh tế khiến Vu Quân khẽ cười, môi cong nhẹ lên. Anh thoát y cho cơ thể, rồi từ tốn cởi chiếc váy len trên cơ thể cô ra. Thời tiết lạnh khiến da cô bật trắng, da gà nổi lên khiến người run run, e thẹn nằm dưới thân anh. Vu Quân mơn trớn nhẹ nhàng qua thớ da, đặt lên môi cô nụ hôn sâu nhưng đầy mê luyến
Dự là đêm nay như một đêm mà cả hai còn thực sự yêu và mặn nồng với nhau. Bởi mai kia thôi, mối quan hệ cả hai sẽ tan vỡ. Vu Quân anh nhất định không tha thứ cho kẻ hãm hại ba mình. Còn Uyển Sam đã biết nhưng không tránh né, vẫn can đảm mà đối mặt với chuyện này
\- Biểu hiện của cô ấy ra sao?
A Điền ngẫm nghĩ rồi trả lời:
\- Bình tĩnh vô cùng... Cô ấy hỏi tôi như thể mình vô tội, chỉ đang quan tâm, tò mò xem ai mới là chủ mưu...
Vu Quân cười lớn, giọng hào sảng:
\- Vậy chứ... Đúng là Uyển Sam của tôi...Ha ha...
Bỗng dưng anh lao nhanh về phía A Điền, vẻ mặt mất bình tĩnh, tay nắm nhàu nhĩ lấy cổ áo anh ta, gầm lớn:
\- A Điền.... Anh điều tra sai rồi... Hoàn toàn không phải Uyển Sam, cô ấy không bao giờ lại phản bội tôi... Uyển Sam không có động cơ nào để làm chuyện này...
A Điền vẻ mặt thất kinh, người run run, trước đây chưa thấy vẻ ngoài giận dữ ác quỷ như vậy của chủ nhân mình. Anh ta lấy lại can đảm và nói:
\- Ngài bĩnh tĩnh lại đi... Đừng quên ngài Chương đang nằm thập tử nhất sinh, ngày đêm chịu giày vò hành hạ...
Vu Quân buông thõng hai tay ra, im lặng chờ đợi A Điền nói tiếp:
\- Tôi biết cô chủ đã hai lần bán mạng bảo vệ ngài và ông chủ... Nhưng sự thật chỉ có một, ta phải chấp nhận nó...Còn về động cơ cô chủ hành động như vậy, tôi chưa điều tra ra...Tôi sẽ...
Vu Quân phẩy tay chỉ ý im lặng, bước chân anh nặng trịu lê ra phía bàn làm việc, giọng mệt mỏi:
\- Đủ rồi... Anh về đi...
A Điền gập người cúi chào xong nhanh chóng rời ra ngoài. Lúc này chỉ còn một mình nam nhân bên trong, căn phòng tối mập mờ ánh sáng từ cửa sổ hắt vào. Vu Quân cúi gầm mặt xuống, ngón tay nắm chắc vào thành bàn lên gân, bỗng xô đổ hết mọi vật xuống nền đất. Tiếng va đập hay vỡ đồ vang lên chói tai, Vu Quân sau cùng lầm bầm:
\- Uyển Sam... Sao em dám...
Anh cứ thế bước ra ngoài, lấy lại phong thái. Bên trong căn phòng, đống đổ nát kia có một bức ảnh chụp Vu Quân và Uyển Sam, hai người cười tươi, rất hạnh phúc, chỉ tiếc là bức ảnh đóng khung giờ vỡ tan tành ra. Báo hiệu cho một điềm chẳng may về mối quan hệ trái ngang này
A Điền xuống lấy xe, toan đi về thấy Uyển Sam lại nán mình, chạy ra chỗ cô, gọi:
\- Cô chủ...
Uyển Sam đang đi dạo quanh, liền tươi rói đáp lại:
\- Chú Điền... Có chuyện gì sao?
A Điền đứng thần ra nhìn cô một lúc, ánh mắt anh ta cũng hiu hiu buồn, lòng biết rõ sự thật về chuyện cô làm những cũng không nỡ mà để cô chịu hành hạ nhỡ mọi chuyện bị bại lộ. Một kẻ trung thành chỉ thờ một chủ, dù gì đã gắn bó với Chương thị từ xưa và là tâm phúc, A Điền rốt cuộc cũng không cách nào giúp cô. Uyển Sam thấy A Điền bần thần mãi, lái chuyện:
\- Dạo này thời tiết không chỉ lạnh mà còn có cả mưa xuân...
Bỗng A Điền cắt ngang:
\- Cô chủ... Hãy bảo trọng...
Nói rồi anh ta rời đi, vẻ ngoài bụi bặm và có chút già bởi đã trạc gần 50 nhưng vô cùng sung sức. A Điền không người thân, cũng không vợ con, chỉ chu tâm toàn ý với Chương thị, ở người đàn ông này khác với những tên đàn ông trong thế giới ngầm rằng luôn giữ cho mình một phong thái và lối sống đĩnh đạc, giữ uy tín vô cùng
Uyển Sam nghe vậy rồi trông theo chiếc xe rời khỏi cổng lớn Chương thị, vẻ mặt man mác buồn, lại ngước lên trời cao, thầm thì:
\- Haiz... Vậy là... Cũng đến lúc đó
Đêm đó Uyển Sam an nhàn nằm trên giường, bỗng cánh cửa mở ra, bước vào là Vu Quân. Như mọi hôm sẽ có rất nhiều chuyện cho hai người châm chọc nhau, hôm nay bỗng lòng cả hai nặng trĩu, nhìn nhau ánh mắt đều trầm mặc. Lòng cô hơi bất an, chờ đợi xem nam nhân định làm gì. Phía Vu Quân lại nóng ruột, vẫn chưa tin là Uyển Sam rắp tâm hại ba anh. Sau cùng là nữ nhân nhỏ nhẹ lên tiếng:
\- Vu Quân...
Lời nói nhẹ tựa như gió mây khiến anh mềm yếu, Vu Quân ngay tức khắc đi lại phía cô, ôm chặt nữ nhân trong lòng, mũi đưa ra hửi thấy mùi hương khiến anh mê dại. Uyển Sam không chống cự, tay nhẹ nhàng sờ soạng khắp người nam nhân đầy kích thích. Vu Quân đưa tay lên áp vài bầu má phúng phính mịn màng của cô, khàn khàn:
\- Yêu tinh của anh...
Cô cười nhẹ tủm tỉm, hai chân cạ cạ vào bắp đùi nam nhân, mê hoặc:
\- Còn anh là vị pháp sư nuôi giữ em sao, Vu Quân?
Lời nói đùa đầy tinh tế khiến Vu Quân khẽ cười, môi cong nhẹ lên. Anh thoát y cho cơ thể, rồi từ tốn cởi chiếc váy len trên cơ thể cô ra. Thời tiết lạnh khiến da cô bật trắng, da gà nổi lên khiến người run run, e thẹn nằm dưới thân anh. Vu Quân mơn trớn nhẹ nhàng qua thớ da, đặt lên môi cô nụ hôn sâu nhưng đầy mê luyến
Dự là đêm nay như một đêm mà cả hai còn thực sự yêu và mặn nồng với nhau. Bởi mai kia thôi, mối quan hệ cả hai sẽ tan vỡ. Vu Quân anh nhất định không tha thứ cho kẻ hãm hại ba mình. Còn Uyển Sam đã biết nhưng không tránh né, vẫn can đảm mà đối mặt với chuyện này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.