Chương 37: Mổ ruột thừa
Khánh Huyền Trần
04/01/2021
Vị bác sĩ riêng của Chương gia tới rất nhanh, sau một hồi khám ông liền đổi sắc mặt, quay ra báo:
\- Đây không phải cơn đau bụng kinh thông thường rồi... Lập tức nhập viện ngay
Vu Quân nghe vậy liền thấy tâm can mình nóng bừng, chạy lại chỗ Uyển Sam nằm thều thào trên giường, sốt sắng:
\- Rốt cuộc cô ấy bị bệnh gì chứ?
Vị bác sĩ thở dài:
\- Chắc đau ruột thừa phải mổ... Sáng nay đã phát tác vậy mà cô chủ vẫn tưởng là đau bụng kinh, nằm từ sáng giờ chịu đựng...
Vu Quân căng mặt lên, tay cuộn tròn nắm đấm. Uyển Sam là vậy, lúc nào đau nhức cơ thể hay gặp vấn đề gì cứ lẳng lặng cam chịu và cho rằng mình vẫn ổn. Xe cấp cứu được điều động ngay sau, chở cô tới bệnh viện.
Ca mổ ruột thừa diễn ra nhanh chóng, may thay cũng chưa có chuyện gì xảy ra đột ngột. Bác sĩ chỉ dặn sau về nhà chú ý chế độ ăn uống. Vu Quân rảo bước trên hành lang ngoài phòng bệnh, bên trong Uyển Sam đang ngủ say, dáng anh mệt nhoài nhìn lấy cô rồi dựa người ngồi xuống hàng ghế. A Điền từ xa đi lại, tay xách theo cặp lồng thức ăn, nói nhỏ:
\- Ngài Chương... Có phần cơm thím Liên nấu, ngài ăn một chút...
Vu Quân phủi tay, rút ra trong túi quần điếu thuốc lá, toan châm lên hút thì chợt nhớ ra quy tắc bệnh viện không được có khói thuốc. Sau cùng lại hoài niệm một lần anh đnag giải quyết công việc bên thư phòng, đợt đó tập đoàn có dự án lớn nên bản thân có hơi căng thẳng, Vu Quân châm một điếu thuốc, ngả người ra ghế, mắt nhắm nghiền lại. Đang yên tĩnh bỗng tiếng Uyển Sam lảnh lót bên ngoài gọi lớn:
\- Anh à... Em vào được không?
Ngay sau đó cô thoăn thoắt như sóc nhỏ, không đợi câu trả lời mà tự nhiên mở cửa vào. Uyển Sam cầm theo tách trà nóng, đặt lên bàn, nhoẻn miệng:
\- Em pha đó...hì
Vu Quân giãn cơ mặt ra dễ chịu một chút, môi cười nhẹ, lòng thoải mái hơn vì cứ hễ thấy vật nhỏ là âu lo lại tan biến. Trái lại Uyển Sam thấy anh tay cầm điếu thuốc, mặt cau có, hùng hồn đi lại giựt lấy nhấn xuống gạt tàn, đành hanh:
\- Em cấm anh hút thuốc...
Vu Quân cười phá lên, nghiêng đầu hỏi:
\- Sao? Em cấm được anh ư?
Uyển Sam bỗng cúi xuống sát mặt anh, đầu mũi hai người chạm vào nhau. Ánh mắt cô đăm chiêu nhìn liếc lên khuôn mặt ưu tú của nam nhân, xong thả giọng:
\- Những đôi môi hút thuốc...là những đôi môi đang thiếu nụ hôn, phải không anh?
Vu Quân ban đầu còn hơi bất ngờ, sau cà rỡn nhìn cô, lông mày anh nhếch lên thích thú chờ đợi hành động tiếp theo của vật nhỏ.
Uyển Sam đứng thẳng dậy, đưa tách trà lại sát chỗ anh, giọng mè nheo:
\- Em nói rồi đấy... Anh không được hút thuốc nữa
Xong cô rời đi, kể từ lần đó Vu Quân cũng dặn lòng từ bỏ khói thuốc, trên người có cầm vài điếu nhưng tuyệt nhiên không động vào. Suy cho cùng, Uyển Sam xuất hiện trong cuộc đời anh như một làn gió mớ mang sức sống tràn trề cho nam nhân vậy, trước đây thế giới anh chỉ một màu đen tối, sau có cô mà điểm chút ánh cầu vồng
Sau một đêm Uyển Sam đã đỡ hơn rất nhiều, bác sĩ bảo có thể xuất viện về nhà chăm sóc. Vu Quân vui mừng, quay ra ngồi bên giường bệnh cạnh cô, vuốt lấy tóc mai gọn vào mang tai, cúi xuống hôn lên mu bàn tay nhỏ của nữ nhân, thủ thỉ:
\- Không sao rồi, Sam Sam...
Cô nhìn theo chỉ cười nhẹ, sau ho he nói:
\- Em khát nước
Vu Quân chạy ra rót một cốc đầy rồi đỡ cô dậy, từ tốn để Uyển Sam uống hết. Đôi môi khô rốc bợt bạt giờ như bừng sức sống, trở nên căng mọng và ẩm ướt như thường. Không kiềm lòng mà anh tiến lại, hôn nhẹ nhàng nhưng vẫn thói càn quét khoang miệng cô, sau nhả ra vẫn lưu luyến hương vị. Uyển Sam đỏ mặt, đấm nhẹ lên ngực anh, thỏ thẻ:
\- Đồ xấu...
Nam nhân cười tươi như hoa, châm chọc đến độ hôn tới tấp lên môi rồi quanh mặt cô, tiếng cười lại cứ vang lên trong phòng bệnh.
Ông Chương nghe tin Uyển Sam vậy, ngay tức khắc gọi điện hỏi thăm. Mới nhấc máy lên, chưa kịp chào hỏi, ông Chương chen giọng:
\- Uyển Sam, con phải không? Ta nghe con mới mổ ruột thừa... Trời ơi có đau nhức nữa không con?
Cô để điện thoại ra xa, thở một hơi dài xong nói:
\- Ba à.... Con ổn mà, ba nói nhanh quá con không nghe rõ...
Chương Cảnh Điền bình tĩnh lại, sau cười hà hà trong máy, đáp:
\- Vậy tốt rồi...
Bỗng Vu Quân nói lớn:
\- Ba yên tâm đi.. Có con chăm sóc Uyển Sam rồi, ba cứ bên đó chơi lâu chút...
Uyển Sam giật bắn mình, che ống nghe lại, mặt hằm hằm nhìn anh, trợn mắt đầy ý đe dọa. Trái lại chỉ là vẻ mặt thỏa mãn của nam nhân, anh nói thêm:
\- Uyển Sam à, em nói với ba xem phải vậy không?
Sau cùng cô thẹn quá, hét lớn:
\- Vu Quân... Anh chỉ giỏi bắt nạt người khác...
Ông Chương nghe toàn bộ cuộc hội thoại thì cũng vui lây, sau trêu chọc:
\- Thôi ta cúp máy đây.. Để cho hai đứa còn có thời gian riêng tư
Tiếng Tút dài... Uyển Sam nằm trên giường, dựa người vào, quay ra liếc anh đây ai oán, hận cái vẻ mặt thỏa mãn kia, cơn đau nhẹ ở vết mổ truyền lên khiến cô khó cử động. Nếu không chắc đã băm vằm anh ra
\- Đây không phải cơn đau bụng kinh thông thường rồi... Lập tức nhập viện ngay
Vu Quân nghe vậy liền thấy tâm can mình nóng bừng, chạy lại chỗ Uyển Sam nằm thều thào trên giường, sốt sắng:
\- Rốt cuộc cô ấy bị bệnh gì chứ?
Vị bác sĩ thở dài:
\- Chắc đau ruột thừa phải mổ... Sáng nay đã phát tác vậy mà cô chủ vẫn tưởng là đau bụng kinh, nằm từ sáng giờ chịu đựng...
Vu Quân căng mặt lên, tay cuộn tròn nắm đấm. Uyển Sam là vậy, lúc nào đau nhức cơ thể hay gặp vấn đề gì cứ lẳng lặng cam chịu và cho rằng mình vẫn ổn. Xe cấp cứu được điều động ngay sau, chở cô tới bệnh viện.
Ca mổ ruột thừa diễn ra nhanh chóng, may thay cũng chưa có chuyện gì xảy ra đột ngột. Bác sĩ chỉ dặn sau về nhà chú ý chế độ ăn uống. Vu Quân rảo bước trên hành lang ngoài phòng bệnh, bên trong Uyển Sam đang ngủ say, dáng anh mệt nhoài nhìn lấy cô rồi dựa người ngồi xuống hàng ghế. A Điền từ xa đi lại, tay xách theo cặp lồng thức ăn, nói nhỏ:
\- Ngài Chương... Có phần cơm thím Liên nấu, ngài ăn một chút...
Vu Quân phủi tay, rút ra trong túi quần điếu thuốc lá, toan châm lên hút thì chợt nhớ ra quy tắc bệnh viện không được có khói thuốc. Sau cùng lại hoài niệm một lần anh đnag giải quyết công việc bên thư phòng, đợt đó tập đoàn có dự án lớn nên bản thân có hơi căng thẳng, Vu Quân châm một điếu thuốc, ngả người ra ghế, mắt nhắm nghiền lại. Đang yên tĩnh bỗng tiếng Uyển Sam lảnh lót bên ngoài gọi lớn:
\- Anh à... Em vào được không?
Ngay sau đó cô thoăn thoắt như sóc nhỏ, không đợi câu trả lời mà tự nhiên mở cửa vào. Uyển Sam cầm theo tách trà nóng, đặt lên bàn, nhoẻn miệng:
\- Em pha đó...hì
Vu Quân giãn cơ mặt ra dễ chịu một chút, môi cười nhẹ, lòng thoải mái hơn vì cứ hễ thấy vật nhỏ là âu lo lại tan biến. Trái lại Uyển Sam thấy anh tay cầm điếu thuốc, mặt cau có, hùng hồn đi lại giựt lấy nhấn xuống gạt tàn, đành hanh:
\- Em cấm anh hút thuốc...
Vu Quân cười phá lên, nghiêng đầu hỏi:
\- Sao? Em cấm được anh ư?
Uyển Sam bỗng cúi xuống sát mặt anh, đầu mũi hai người chạm vào nhau. Ánh mắt cô đăm chiêu nhìn liếc lên khuôn mặt ưu tú của nam nhân, xong thả giọng:
\- Những đôi môi hút thuốc...là những đôi môi đang thiếu nụ hôn, phải không anh?
Vu Quân ban đầu còn hơi bất ngờ, sau cà rỡn nhìn cô, lông mày anh nhếch lên thích thú chờ đợi hành động tiếp theo của vật nhỏ.
Uyển Sam đứng thẳng dậy, đưa tách trà lại sát chỗ anh, giọng mè nheo:
\- Em nói rồi đấy... Anh không được hút thuốc nữa
Xong cô rời đi, kể từ lần đó Vu Quân cũng dặn lòng từ bỏ khói thuốc, trên người có cầm vài điếu nhưng tuyệt nhiên không động vào. Suy cho cùng, Uyển Sam xuất hiện trong cuộc đời anh như một làn gió mớ mang sức sống tràn trề cho nam nhân vậy, trước đây thế giới anh chỉ một màu đen tối, sau có cô mà điểm chút ánh cầu vồng
Sau một đêm Uyển Sam đã đỡ hơn rất nhiều, bác sĩ bảo có thể xuất viện về nhà chăm sóc. Vu Quân vui mừng, quay ra ngồi bên giường bệnh cạnh cô, vuốt lấy tóc mai gọn vào mang tai, cúi xuống hôn lên mu bàn tay nhỏ của nữ nhân, thủ thỉ:
\- Không sao rồi, Sam Sam...
Cô nhìn theo chỉ cười nhẹ, sau ho he nói:
\- Em khát nước
Vu Quân chạy ra rót một cốc đầy rồi đỡ cô dậy, từ tốn để Uyển Sam uống hết. Đôi môi khô rốc bợt bạt giờ như bừng sức sống, trở nên căng mọng và ẩm ướt như thường. Không kiềm lòng mà anh tiến lại, hôn nhẹ nhàng nhưng vẫn thói càn quét khoang miệng cô, sau nhả ra vẫn lưu luyến hương vị. Uyển Sam đỏ mặt, đấm nhẹ lên ngực anh, thỏ thẻ:
\- Đồ xấu...
Nam nhân cười tươi như hoa, châm chọc đến độ hôn tới tấp lên môi rồi quanh mặt cô, tiếng cười lại cứ vang lên trong phòng bệnh.
Ông Chương nghe tin Uyển Sam vậy, ngay tức khắc gọi điện hỏi thăm. Mới nhấc máy lên, chưa kịp chào hỏi, ông Chương chen giọng:
\- Uyển Sam, con phải không? Ta nghe con mới mổ ruột thừa... Trời ơi có đau nhức nữa không con?
Cô để điện thoại ra xa, thở một hơi dài xong nói:
\- Ba à.... Con ổn mà, ba nói nhanh quá con không nghe rõ...
Chương Cảnh Điền bình tĩnh lại, sau cười hà hà trong máy, đáp:
\- Vậy tốt rồi...
Bỗng Vu Quân nói lớn:
\- Ba yên tâm đi.. Có con chăm sóc Uyển Sam rồi, ba cứ bên đó chơi lâu chút...
Uyển Sam giật bắn mình, che ống nghe lại, mặt hằm hằm nhìn anh, trợn mắt đầy ý đe dọa. Trái lại chỉ là vẻ mặt thỏa mãn của nam nhân, anh nói thêm:
\- Uyển Sam à, em nói với ba xem phải vậy không?
Sau cùng cô thẹn quá, hét lớn:
\- Vu Quân... Anh chỉ giỏi bắt nạt người khác...
Ông Chương nghe toàn bộ cuộc hội thoại thì cũng vui lây, sau trêu chọc:
\- Thôi ta cúp máy đây.. Để cho hai đứa còn có thời gian riêng tư
Tiếng Tút dài... Uyển Sam nằm trên giường, dựa người vào, quay ra liếc anh đây ai oán, hận cái vẻ mặt thỏa mãn kia, cơn đau nhẹ ở vết mổ truyền lên khiến cô khó cử động. Nếu không chắc đã băm vằm anh ra
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.