Chương 5: Một chữ cấm của nhân loại
Tieuanh451
27/08/2021
"Không ngờ trên đời lại có người bẩm sinh đã kì lạ như vậy!", cô gái này đang dán mắt vào túi hồ sơ mà ban nãy có người đem đến.
"Ha, là lần đầu tiên nhìn thấy sao? Trường hợp này tuy rất hiếm gặp nhưng không phải là duy nhất, mấy chục năm trước tôi cũng đã gặp một người, lần này cô gặp được là rất may mắn đấy", đằng sau đống máy móc bề bộn, một người đàn ông đầu tóc rối bời ngước lên nói với cô gái còn không quên mỉm cười.
Cô ta mở to đôi mắt kinh ngạc, lại nhìn vào hồ sơ, "Ây gù, lại có thứ người này trên đời sao, giáo sư Tào, mấy chục năm trước ông đã gặp một người như vậy, thế bây giờ người ấy đang ở đâu?"
"Người đó... bây giờ là đang đứng bên ngoài vòng xã hội", giáo sư Tào không nói rõ, chỉ là lặng lẽ có chút không tự nhiên.
Cô gái cũng nhận ra điều khác biệt ở người đối diện liền chuyển chủ đề, "Giáo sư, giáo sư! Con mèo của tôi hôm qua vừa mới bị người ta đánh chết, mà ngài biết đó tôi rất thích con mèo này..."
Không để cô nói hết, giáo sư Tào ngắt lời, "Ý cô là muốn tôi cho mượn máy nhân bản vô tính?"
"Đúng thế, đúng thế!"
"Ngạn Ly, tiếc thật, tháng trước tôi đã đem tặng chiếc mấy đó cho người đứng bên ngoài vòng xã hội rồi!", vừa nói ông vừa quay sang cười bất đắc dĩ với cô gái tên Ngạn Ly trên mặt còn vờ tỏ vẻ tiếc nuối.
Ngạn Ly thất kinh la lên, "Cái gì??? Giáo sư, ông đem tặng á??? Ông có biết cái mấy đó là chữ cấm trong khoa học không?"
Tào Dịch- giáo sư Tào ung dung đưa tay đẩy nhẹ gọng kính rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Ngạn Ly, "Tất nhiên là biết, và người đó cũng là chữ cấm của nhân loại".
Cô ấy như một chút nhìn thấy tâm tư của giáo sư, không nói nữa, chỉ cảm thấy tiếc cho cái máy nhân bản ADN vô tính đó, sao không tặng cho cô chứ.
Tào Dịch thở dài một hơi, "Một chữ cấm khác của nhân loại sắp được mang đến đây rồi, tôi cũng phải nên chuẩn bị một chút thôi".
.
.
•••
.
.
.
"Cháy...! Cháy...! Mau gọi cứu hỏa...! Nhanh lên".
Tề Thiển trong biển lửa, cả căn phòng bốc cháy khói bay nghi ngút, cánh cửa bị chặn cứng không thể mở ra.
Lửa ngày càng cháy mạnh, lan mạnh xung quanh Tề Thiển, cô như một bình dầu, lửa cứ không ngừng tấn công, không ngừng vồ lấy.
Tiếng khóc oe oe cách mấy bức tường dần trở nên im lặng, đó là đứa em trai chỉ vừa mới chào ba tháng của Tề Thiển, có vẻ như... thằng bé không qua khỏi rồi.
Tề Vũ, Tề Vũ đang đập cửa phòng của cô, không sao mở được, không ngừng gọi tên "Tề Thiển... Tề Thiển..."
Còn có giọng nói yếu ớt của mẹ, đang kêu khóc không ngừng nhưng... chỉ một lát sau... nó đã dần tắt ngấm...
Tề Vũ hoảng loạn, thôi đập cửa, bơi qua biển lửa và màn khói, chạy đến lay vợ mình nhưng cô ấy đã nằm im bất động.
Chiếc đèn chùm phía trên đầu hai người họ, lửa đã bén lên, vang vang tiếng "lách tách" của thủy tinh, từng mãnh vụn nhỏ của chiếc đèn đang dần vỡ ra rồi rơi xuống.
"Bựt...?"
"Choang..."
Không thể cứu vãng, chiếc đèn chùm nặng nề đã rơi, sợi dây điện thòng xuống ngay đúng vị trí của hai người bọn họ.
Trong phòng Tề Thiển cũng đang dần rơi vào hôn mê vì ngạt khí, trên tay là chiếc khăn đã thấm nước bịt lên mũi và họng, khói lửa cứ từng cơn từng cơn tấp vào người, trước khi bị hôn mê hoàn toàn, Tề Thiển đã kịp nhìn thấy một cánh tay khoác áo đen đang vươn ra.
.
.
.
•••
*Bản Tin Sáng Nay*
"Đêm qua, tại khu vực phía Nam thành phố B, không rõ nguyên do một căn hộ bị cháy lớn, đám cháy không được kịp thời kiểm soát, do đó đã thiêu rụi căn hộ này và cháy lan qua những căn hộ gần đó nhưng không có thiệt hại đáng kể. Tuy nhiên, gia đình bốn người của hộ dân này đã không may không qua khỏi, ba người chết và một người mất tích, tình hình và nguyên nhân đám cháy đang được cảnh sát điều tra và theo dõi, phía phòng chống tội phạm lần này cũng hợp tác và tìm kiếm người mất tích..."
Ngạn Ly đang nằm trên sofa, tay cầm điều khiển vừa tắt tivi, buồn chán quay sang giáo sư Tào, "Này Tào Dịch, thật là không có việc gì cho tôi làm sao?"
"Từ khi nào cô được gọi thẳng tên tôi vậy hả? Không có phép tắc!", Tào Dịch đang chăm chú pha mấy ống nghiệm màu xanh màu đỏ, không hề ngước lên nhìn Ngạn Ly.
Cô đổi qua nét mặt mờ ám, "Vậy là Tào Dịch không thích tôi gọi như vậy sao, thế mà tối qua lại có người bắt tôi phải gọi tên Tào Dịch gần cả một đêm đấy!"
Ống nghiệm trước mặt Tào Dịch nổ một cái, làn khói tím bốc lên rồi nhanh chóng tản đi, vừa rồi là vì run tay mà cho thuốc dẫn quá liều.
"Khụ khụ, đừng nói nhiều về chuyện này, thật bây giờ tôi chẳng có việc gì cho cô làm cả!", vừa nói Tào Dịch vừa giả vờ như bận bịu quay sang nơi khác mà không nhìn Ngạn Ly đến một cái.
"Haha, Tào Dịch có cần phải run tay mức làm nổ cả phòng thí nghiệm này không"
Nói rồi, cô lại nằm ườn trên sofa, miệng lẩm bẩm "Yaaaa, chán chết mất".
Nằm lăn qua lăn lại vài vòng, hình như sựt nhớ ra điều gì đó, Ngạn Ly ngồi bật dậy hỏi to, "Tào Dịch! Tào Dịch! Chẳng phải ngài nói có người là chữ cấm của nhân loại sắp đến đây sao, đã hơn hai tháng rồi mà tôi có nhìn thấy ai đến đây cả đâu".
Lần này Tào giáo sư là bị giọng nói của cô nương này làm cho giật mình, ống nghiệm nổ còn lớn hơn lần trước, khói tím bay ngập cả phòng khiến hai người ho khụ khụ.
Tào Dịch phải đi mở hết cửa còn mở luôn máy lọc khí thì khói mới tản ra hết, ông lớn tiếng, "Có phải cô quá nhàm chán hết lần này tới lần khác giả vờ vô ý hại tôi đúng không hả?"
Đối mặt với khuôn mặt giận dữ của Tào Dịch, Ngạn Ly chỉ biết cười hì hì, đi tới ôm lấy cổ Tào Dịch, hai chân vòng qua eo ôm hết cả cơ thể vào ông ta, "Thôi mà giáo sư Tào, đừng giận dữ với tôi mà, chẳng phải chỉ vì quá nhàn rỗi nên tôi nói tìm chuyện để hỏi thôi sao~~ đi mà".
Lại làm ra bộ dáng nũng nịu, Tào Dịch ngoài mặt thì không hạ hỏa nhưng vẫn để cho cô đeo bám lên người.
Ông ấy vòng hai tay xuống dưới đỡ mông cô lên, đi về phía sofa, trước khi thả Ngạn Ly xuống còn bóp mông cô một cái, miệng không quên cau có, "Có cô thật phiền phức".
Miệng nói một đằng nhưng tay lại rất nhẹ nhàng, giáo sư Tào Dịch à, đối với Ngạn Ly dù tức giận thế nào, ông vẫn luôn dành sự nhẫn nại nhất để dành cho cô.
Sau khi bỏ Ngạn Ly xuống, ông quay lại bàn làm việc, vừa bắt đầu làm lại từ đầu vừa nói, "Bản tin cô vừa xem, nhìn vào đó tự nghĩ đi, đừng làm phiền tôi, tôi không muốn nó nổ thêm một lần nữa".
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Tác giả Tiểuanh451
Tất cả các tác phẩm truyện dưới bút danh Tiểuanh451
Truyện được đăng chính chủ tại các nền tảng
•dtruyen.com
•noveltoon.mobi
•www.wattpad.com
Mong các độc giả ủng hộ các website do chính chủ đăng, đó là niềm động lực của mình.
Mình xin cảm ơn mọi người !!!
"Ha, là lần đầu tiên nhìn thấy sao? Trường hợp này tuy rất hiếm gặp nhưng không phải là duy nhất, mấy chục năm trước tôi cũng đã gặp một người, lần này cô gặp được là rất may mắn đấy", đằng sau đống máy móc bề bộn, một người đàn ông đầu tóc rối bời ngước lên nói với cô gái còn không quên mỉm cười.
Cô ta mở to đôi mắt kinh ngạc, lại nhìn vào hồ sơ, "Ây gù, lại có thứ người này trên đời sao, giáo sư Tào, mấy chục năm trước ông đã gặp một người như vậy, thế bây giờ người ấy đang ở đâu?"
"Người đó... bây giờ là đang đứng bên ngoài vòng xã hội", giáo sư Tào không nói rõ, chỉ là lặng lẽ có chút không tự nhiên.
Cô gái cũng nhận ra điều khác biệt ở người đối diện liền chuyển chủ đề, "Giáo sư, giáo sư! Con mèo của tôi hôm qua vừa mới bị người ta đánh chết, mà ngài biết đó tôi rất thích con mèo này..."
Không để cô nói hết, giáo sư Tào ngắt lời, "Ý cô là muốn tôi cho mượn máy nhân bản vô tính?"
"Đúng thế, đúng thế!"
"Ngạn Ly, tiếc thật, tháng trước tôi đã đem tặng chiếc mấy đó cho người đứng bên ngoài vòng xã hội rồi!", vừa nói ông vừa quay sang cười bất đắc dĩ với cô gái tên Ngạn Ly trên mặt còn vờ tỏ vẻ tiếc nuối.
Ngạn Ly thất kinh la lên, "Cái gì??? Giáo sư, ông đem tặng á??? Ông có biết cái mấy đó là chữ cấm trong khoa học không?"
Tào Dịch- giáo sư Tào ung dung đưa tay đẩy nhẹ gọng kính rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Ngạn Ly, "Tất nhiên là biết, và người đó cũng là chữ cấm của nhân loại".
Cô ấy như một chút nhìn thấy tâm tư của giáo sư, không nói nữa, chỉ cảm thấy tiếc cho cái máy nhân bản ADN vô tính đó, sao không tặng cho cô chứ.
Tào Dịch thở dài một hơi, "Một chữ cấm khác của nhân loại sắp được mang đến đây rồi, tôi cũng phải nên chuẩn bị một chút thôi".
.
.
•••
.
.
.
"Cháy...! Cháy...! Mau gọi cứu hỏa...! Nhanh lên".
Tề Thiển trong biển lửa, cả căn phòng bốc cháy khói bay nghi ngút, cánh cửa bị chặn cứng không thể mở ra.
Lửa ngày càng cháy mạnh, lan mạnh xung quanh Tề Thiển, cô như một bình dầu, lửa cứ không ngừng tấn công, không ngừng vồ lấy.
Tiếng khóc oe oe cách mấy bức tường dần trở nên im lặng, đó là đứa em trai chỉ vừa mới chào ba tháng của Tề Thiển, có vẻ như... thằng bé không qua khỏi rồi.
Tề Vũ, Tề Vũ đang đập cửa phòng của cô, không sao mở được, không ngừng gọi tên "Tề Thiển... Tề Thiển..."
Còn có giọng nói yếu ớt của mẹ, đang kêu khóc không ngừng nhưng... chỉ một lát sau... nó đã dần tắt ngấm...
Tề Vũ hoảng loạn, thôi đập cửa, bơi qua biển lửa và màn khói, chạy đến lay vợ mình nhưng cô ấy đã nằm im bất động.
Chiếc đèn chùm phía trên đầu hai người họ, lửa đã bén lên, vang vang tiếng "lách tách" của thủy tinh, từng mãnh vụn nhỏ của chiếc đèn đang dần vỡ ra rồi rơi xuống.
"Bựt...?"
"Choang..."
Không thể cứu vãng, chiếc đèn chùm nặng nề đã rơi, sợi dây điện thòng xuống ngay đúng vị trí của hai người bọn họ.
Trong phòng Tề Thiển cũng đang dần rơi vào hôn mê vì ngạt khí, trên tay là chiếc khăn đã thấm nước bịt lên mũi và họng, khói lửa cứ từng cơn từng cơn tấp vào người, trước khi bị hôn mê hoàn toàn, Tề Thiển đã kịp nhìn thấy một cánh tay khoác áo đen đang vươn ra.
.
.
.
•••
*Bản Tin Sáng Nay*
"Đêm qua, tại khu vực phía Nam thành phố B, không rõ nguyên do một căn hộ bị cháy lớn, đám cháy không được kịp thời kiểm soát, do đó đã thiêu rụi căn hộ này và cháy lan qua những căn hộ gần đó nhưng không có thiệt hại đáng kể. Tuy nhiên, gia đình bốn người của hộ dân này đã không may không qua khỏi, ba người chết và một người mất tích, tình hình và nguyên nhân đám cháy đang được cảnh sát điều tra và theo dõi, phía phòng chống tội phạm lần này cũng hợp tác và tìm kiếm người mất tích..."
Ngạn Ly đang nằm trên sofa, tay cầm điều khiển vừa tắt tivi, buồn chán quay sang giáo sư Tào, "Này Tào Dịch, thật là không có việc gì cho tôi làm sao?"
"Từ khi nào cô được gọi thẳng tên tôi vậy hả? Không có phép tắc!", Tào Dịch đang chăm chú pha mấy ống nghiệm màu xanh màu đỏ, không hề ngước lên nhìn Ngạn Ly.
Cô đổi qua nét mặt mờ ám, "Vậy là Tào Dịch không thích tôi gọi như vậy sao, thế mà tối qua lại có người bắt tôi phải gọi tên Tào Dịch gần cả một đêm đấy!"
Ống nghiệm trước mặt Tào Dịch nổ một cái, làn khói tím bốc lên rồi nhanh chóng tản đi, vừa rồi là vì run tay mà cho thuốc dẫn quá liều.
"Khụ khụ, đừng nói nhiều về chuyện này, thật bây giờ tôi chẳng có việc gì cho cô làm cả!", vừa nói Tào Dịch vừa giả vờ như bận bịu quay sang nơi khác mà không nhìn Ngạn Ly đến một cái.
"Haha, Tào Dịch có cần phải run tay mức làm nổ cả phòng thí nghiệm này không"
Nói rồi, cô lại nằm ườn trên sofa, miệng lẩm bẩm "Yaaaa, chán chết mất".
Nằm lăn qua lăn lại vài vòng, hình như sựt nhớ ra điều gì đó, Ngạn Ly ngồi bật dậy hỏi to, "Tào Dịch! Tào Dịch! Chẳng phải ngài nói có người là chữ cấm của nhân loại sắp đến đây sao, đã hơn hai tháng rồi mà tôi có nhìn thấy ai đến đây cả đâu".
Lần này Tào giáo sư là bị giọng nói của cô nương này làm cho giật mình, ống nghiệm nổ còn lớn hơn lần trước, khói tím bay ngập cả phòng khiến hai người ho khụ khụ.
Tào Dịch phải đi mở hết cửa còn mở luôn máy lọc khí thì khói mới tản ra hết, ông lớn tiếng, "Có phải cô quá nhàm chán hết lần này tới lần khác giả vờ vô ý hại tôi đúng không hả?"
Đối mặt với khuôn mặt giận dữ của Tào Dịch, Ngạn Ly chỉ biết cười hì hì, đi tới ôm lấy cổ Tào Dịch, hai chân vòng qua eo ôm hết cả cơ thể vào ông ta, "Thôi mà giáo sư Tào, đừng giận dữ với tôi mà, chẳng phải chỉ vì quá nhàn rỗi nên tôi nói tìm chuyện để hỏi thôi sao~~ đi mà".
Lại làm ra bộ dáng nũng nịu, Tào Dịch ngoài mặt thì không hạ hỏa nhưng vẫn để cho cô đeo bám lên người.
Ông ấy vòng hai tay xuống dưới đỡ mông cô lên, đi về phía sofa, trước khi thả Ngạn Ly xuống còn bóp mông cô một cái, miệng không quên cau có, "Có cô thật phiền phức".
Miệng nói một đằng nhưng tay lại rất nhẹ nhàng, giáo sư Tào Dịch à, đối với Ngạn Ly dù tức giận thế nào, ông vẫn luôn dành sự nhẫn nại nhất để dành cho cô.
Sau khi bỏ Ngạn Ly xuống, ông quay lại bàn làm việc, vừa bắt đầu làm lại từ đầu vừa nói, "Bản tin cô vừa xem, nhìn vào đó tự nghĩ đi, đừng làm phiền tôi, tôi không muốn nó nổ thêm một lần nữa".
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Tác giả Tiểuanh451
Tất cả các tác phẩm truyện dưới bút danh Tiểuanh451
Truyện được đăng chính chủ tại các nền tảng
•dtruyen.com
•noveltoon.mobi
•www.wattpad.com
Mong các độc giả ủng hộ các website do chính chủ đăng, đó là niềm động lực của mình.
Mình xin cảm ơn mọi người !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.