Chương 8: -Ngọn Ngành Của Hiện Tại (1)
Tieuanh451
03/02/2024
Tề Thiển hét lên một tiếng kinh hoàng, khóa sắt cũng bung ra, chưa kịp vùng vẫy, Tề Thiển đã gục xuống không chút động đậy, Tào Dịch cũng tắt nguồn ghế điện, Ngạn Ly mon men đến xem thử, vừa chạm vào cô bé thì liền lập tức rút tay lại, nhiệt độ nóng hổi như vừa từ lò nung lấy ra, trên người còn có chút điện lưu lại.
"Ngạn Ly, mang con bé vào phòng đông lạnh giúp tôi, xả nitơ lỏng ở mức cao nhất" Ngạn Ly giật mình, "À được".
Sau tám tiếng ở trong phòng đông lạnh, Ngạn Ly lại đẩy chiếc xe có Tề Thiển trở lại phòng thí nghiệm, Tào Dịch bắt đầu rã đông các khớp xương trước, rồi cho Tề Thiển lần nữa ngồi lên ghế điện, cho dòng điện nhỏ chạy từ từ.
Đến khi rã đông hoàn toàn, da thịt Tề Thiển vì thay đổi nhiệt độ đột ngột liên tục ba lần nên bề mặt nứt ra.
Sau khi tỉnh lại, Tề Thiển sở hữu đôi mắt xám, màu môi đỏ, từ chân tóc xuất hiện màu vàng, mảnh da bong tróc rơi ra, lộ màu trắng bạch giống như hai người bọn họ.
Nhưng Ngạn Ly nhận thấy Tề Thiển trở nên đần độn, đầu óc ngơ ngác, thần trí không minh mẫn.
"Tào Dịch, tôi thấy con bé không đúng lắm, ông xem, không phải nó lại giả vờ chứ?", Ngạn Ly hốt hoảng hỏi.
"Không vấn đề gì đâu, hai tuần tới chăm sóc nó cho cẩn thận, tôi cần một cơ thể khỏe mạnh cho lần tiêm thuốc sắp tới, đừng để tâm đến đầu óc của nó" Tào Dịch như thể biết trước tình trạng của cô sẽ trở nên như vậy, chẳng thấy ngạc nhiên, vô cùng bình thản nói.
A... còn một lần tiêm thuốc nữa sao, vấn đề này Ngạn ly không hề biết, đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy ông ta thí nghiệm loại thuốc này.
Trong hai tuần, Ngạn Ly không những chăm sóc Tề Thiển rất tốt, còn dẫn cô đi huấn luyện thể lực, một ngày cứ mười hai tiếng sẽ không ngừng huấn luyện và huấn luyện, cơ thể Tề Thiển vốn dĩ chưa thể thích ứng được nhưng vì bị trì độn nên chỉ biết nhận lệnh, ngã xuống rồi đứng lên.
Thời gian còn lại ngoài việc ăn và ngủ, Ngạn Ly xem cô như một con búp bê biết cử động, nói gì làm đó, vô cùng thích thú.
Quả thực trong hai tuần này, Tề Thiển như một con rối không có nhận thức.
.
.
Tề Thiển một lần nữa được khóa trên ghế điện, khi thuốc được tiêm xong không hề có phản ứng ngay như lần đầu, hơn một phút, ánh mắt mơ hồ của cô đột nhiên trở nên sắc bén như đã có lại được ý thức.
Nhìn vẻ mặt đau đớn của cô, đang cố gắng cắn rặng chịu đựng, lần trước các notron thần kinh của Tề Thiển bị tách rời bây giờ đang lần lượt được nối lại, sau một tiếng rên thõa mãn, cơ thể lại trở về trạng thái bình thường, cô ngồi trên ghế vô cùng thoải mái, không phải kích điện, không phải đông lạnh.
"Cảm thấy thế nào, mừng cho ý thức đã quay về, Tề Thiển.", Tào Dịch đứng trước mặt cô vẻ mặt tự đặc, "Ông đã cho tôi thứ quái quỷ gì vậy, nhưng mà... nó cũng là đồ tốt lắm... ha" có vẻ như cô đang vô cùng thưởng thức sự thay đổi này.
Ngạn Ly tung tăng mang đến trước mặt Tề Thiển một cái gương, vô cùng phấn khích như muốn khoe khoang điều gì đó "Bé con nhìn xem, em có một sự thay đổi lớn đấy, ohhhh... em thật giống những con ma cà rồng trong cuốn truyện tranh của thế giới bên ngoài".
Tề Thiển nhìn vào người trong gương, hơi không giữ được bình tĩnh, trên khuôn mặt xuất hiện sự kinh dị, đó là bản thân của mình hay sao? Sau đó một lần nữa nhìn xuống tay chân của mình, cảm nhận dòng khí huyết sôi trào, tinh thần muốn bộc phát sự cuồng nhiệt.
"Chưa hết đâu, cứ tận hưởng từ từ, chỉ vài năm nữa khi cơ thể hoàn thiện cô sẽ còn phải cảm ơn tôi".
Tào Dịch vô cùng hài lòng, cười ha hả.
.
Loại thuốc này... đã thử nghiệm lần thứ tư rồi, mỗi lần thử nghiệm là mỗi lần hoàn thiện, đến hôm nay nó đã đạt đến mức hiệu quả cao như vậy.
.
.
.
.
Thứ thuốc này và máy nhân bản ADN vô tính là do Tào Dịch cùng một người bạn nghiên cứu.
Thuốc có tác dụng làm biến đổi mã gen, cấu trúc nhiễm sắc thể, sau khi sử dụng thì con người trở nên siêu việt, từ đầu óc cho đến cơ thể, nó còn phóng thích tính cách làm cho tinh thần luôn trong trạng thái hưng phấn hơn so với bản thể gốc, phải là người có tâm lý vững vàng như thép với có thể chế trụ các loại cảm xúc đang điên cuồng bộc phát.
Năm đó Ngạn Ly là người từ thế giới bên ngoài bị đưa đến vùng đất nhân tạo này, làm một con sủng vật cho lão đại của một đại thế lực lớn nhất nơi đây, các thế lực bên dưới muốn lật đổ con rồng này hòng thiết lập lại quy tắc.
Thời thế loạn lạc, bọn chúng chém giết và lão đại của Ngạn Ly thất thủ, bị giết chết trước mặt cô, lúc đó cô đang trốn trong một góc tối tăm sợ hãi, nên bọn chúng đã bỏ sót qua Ngạn Ly, chúng cũng không mấy để tâm vì cô chỉ là một con sủng vật vô dụng.
Nhưng chúng không ngờ rằng ngay lúc ấy Ngạn Ly lại bộc phát ra nhân cách thứ hai- điên loạn và tàn bạo, giết không ít người gây nên bạo loạn khắp nơi, nhưng vì con quái vật này đã bị giam cầm quá lâu, cũng có ngày sẩy chân.
Ngày hôm đó, Ngạn Ly nửa sống nửa chết gặp được người cùng làm nghiên cứu với Tào Dịch, hắn như vớ được vàng mang nửa cái mạng của Ngạn Ly về, vừa hay thuốc cường hóa mà hai bọn họ nghiên cứu cũng vừa hoàn thành, đang cần tìm vật thí nghiệm, vì cả hai đều không biết cô là ai nên đã thí nghiệm thuốc lên người cô, sau đó cô trốn thoát ngay khi hoàn thành biến đổi, dưới tác dụng của thuốc Ngạn Ly được cuồng hóa trở thành cơn ác mộng của cả vùng đất.
Mất đi vật thí nghiệm quan trọng, bọn họ cũng vô cùng lo sợ, tiếp tục cải tạo thuốc, Tào Dịch đã thử nghiệm lên chính cơ thể của mình, còn người bằng hữu của ông vì hai lần chứng kiến cảnh tác dụng thuốc hoạt động, sợ hãi không dám thử nghiệm.
Sau đó hai người bọn họ phát triển mấy nhân bản ADN vô tính, chiếc máy này vốn dĩ không phải thứ công nghệ độc nhất do bọn họ tạo ra, ở thế giới bên ngoài cũng đã có các công trình nghiên cứu tương tự, nhưng bởi vì tính dị biệt do Tào Dịch phát minh ra nên nó mới được các thế lực không tiếc giá nào nhiều lần tìm cách thương thảo.
"Ngạn Ly, mang con bé vào phòng đông lạnh giúp tôi, xả nitơ lỏng ở mức cao nhất" Ngạn Ly giật mình, "À được".
Sau tám tiếng ở trong phòng đông lạnh, Ngạn Ly lại đẩy chiếc xe có Tề Thiển trở lại phòng thí nghiệm, Tào Dịch bắt đầu rã đông các khớp xương trước, rồi cho Tề Thiển lần nữa ngồi lên ghế điện, cho dòng điện nhỏ chạy từ từ.
Đến khi rã đông hoàn toàn, da thịt Tề Thiển vì thay đổi nhiệt độ đột ngột liên tục ba lần nên bề mặt nứt ra.
Sau khi tỉnh lại, Tề Thiển sở hữu đôi mắt xám, màu môi đỏ, từ chân tóc xuất hiện màu vàng, mảnh da bong tróc rơi ra, lộ màu trắng bạch giống như hai người bọn họ.
Nhưng Ngạn Ly nhận thấy Tề Thiển trở nên đần độn, đầu óc ngơ ngác, thần trí không minh mẫn.
"Tào Dịch, tôi thấy con bé không đúng lắm, ông xem, không phải nó lại giả vờ chứ?", Ngạn Ly hốt hoảng hỏi.
"Không vấn đề gì đâu, hai tuần tới chăm sóc nó cho cẩn thận, tôi cần một cơ thể khỏe mạnh cho lần tiêm thuốc sắp tới, đừng để tâm đến đầu óc của nó" Tào Dịch như thể biết trước tình trạng của cô sẽ trở nên như vậy, chẳng thấy ngạc nhiên, vô cùng bình thản nói.
A... còn một lần tiêm thuốc nữa sao, vấn đề này Ngạn ly không hề biết, đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy ông ta thí nghiệm loại thuốc này.
Trong hai tuần, Ngạn Ly không những chăm sóc Tề Thiển rất tốt, còn dẫn cô đi huấn luyện thể lực, một ngày cứ mười hai tiếng sẽ không ngừng huấn luyện và huấn luyện, cơ thể Tề Thiển vốn dĩ chưa thể thích ứng được nhưng vì bị trì độn nên chỉ biết nhận lệnh, ngã xuống rồi đứng lên.
Thời gian còn lại ngoài việc ăn và ngủ, Ngạn Ly xem cô như một con búp bê biết cử động, nói gì làm đó, vô cùng thích thú.
Quả thực trong hai tuần này, Tề Thiển như một con rối không có nhận thức.
.
.
Tề Thiển một lần nữa được khóa trên ghế điện, khi thuốc được tiêm xong không hề có phản ứng ngay như lần đầu, hơn một phút, ánh mắt mơ hồ của cô đột nhiên trở nên sắc bén như đã có lại được ý thức.
Nhìn vẻ mặt đau đớn của cô, đang cố gắng cắn rặng chịu đựng, lần trước các notron thần kinh của Tề Thiển bị tách rời bây giờ đang lần lượt được nối lại, sau một tiếng rên thõa mãn, cơ thể lại trở về trạng thái bình thường, cô ngồi trên ghế vô cùng thoải mái, không phải kích điện, không phải đông lạnh.
"Cảm thấy thế nào, mừng cho ý thức đã quay về, Tề Thiển.", Tào Dịch đứng trước mặt cô vẻ mặt tự đặc, "Ông đã cho tôi thứ quái quỷ gì vậy, nhưng mà... nó cũng là đồ tốt lắm... ha" có vẻ như cô đang vô cùng thưởng thức sự thay đổi này.
Ngạn Ly tung tăng mang đến trước mặt Tề Thiển một cái gương, vô cùng phấn khích như muốn khoe khoang điều gì đó "Bé con nhìn xem, em có một sự thay đổi lớn đấy, ohhhh... em thật giống những con ma cà rồng trong cuốn truyện tranh của thế giới bên ngoài".
Tề Thiển nhìn vào người trong gương, hơi không giữ được bình tĩnh, trên khuôn mặt xuất hiện sự kinh dị, đó là bản thân của mình hay sao? Sau đó một lần nữa nhìn xuống tay chân của mình, cảm nhận dòng khí huyết sôi trào, tinh thần muốn bộc phát sự cuồng nhiệt.
"Chưa hết đâu, cứ tận hưởng từ từ, chỉ vài năm nữa khi cơ thể hoàn thiện cô sẽ còn phải cảm ơn tôi".
Tào Dịch vô cùng hài lòng, cười ha hả.
.
Loại thuốc này... đã thử nghiệm lần thứ tư rồi, mỗi lần thử nghiệm là mỗi lần hoàn thiện, đến hôm nay nó đã đạt đến mức hiệu quả cao như vậy.
.
.
.
.
Thứ thuốc này và máy nhân bản ADN vô tính là do Tào Dịch cùng một người bạn nghiên cứu.
Thuốc có tác dụng làm biến đổi mã gen, cấu trúc nhiễm sắc thể, sau khi sử dụng thì con người trở nên siêu việt, từ đầu óc cho đến cơ thể, nó còn phóng thích tính cách làm cho tinh thần luôn trong trạng thái hưng phấn hơn so với bản thể gốc, phải là người có tâm lý vững vàng như thép với có thể chế trụ các loại cảm xúc đang điên cuồng bộc phát.
Năm đó Ngạn Ly là người từ thế giới bên ngoài bị đưa đến vùng đất nhân tạo này, làm một con sủng vật cho lão đại của một đại thế lực lớn nhất nơi đây, các thế lực bên dưới muốn lật đổ con rồng này hòng thiết lập lại quy tắc.
Thời thế loạn lạc, bọn chúng chém giết và lão đại của Ngạn Ly thất thủ, bị giết chết trước mặt cô, lúc đó cô đang trốn trong một góc tối tăm sợ hãi, nên bọn chúng đã bỏ sót qua Ngạn Ly, chúng cũng không mấy để tâm vì cô chỉ là một con sủng vật vô dụng.
Nhưng chúng không ngờ rằng ngay lúc ấy Ngạn Ly lại bộc phát ra nhân cách thứ hai- điên loạn và tàn bạo, giết không ít người gây nên bạo loạn khắp nơi, nhưng vì con quái vật này đã bị giam cầm quá lâu, cũng có ngày sẩy chân.
Ngày hôm đó, Ngạn Ly nửa sống nửa chết gặp được người cùng làm nghiên cứu với Tào Dịch, hắn như vớ được vàng mang nửa cái mạng của Ngạn Ly về, vừa hay thuốc cường hóa mà hai bọn họ nghiên cứu cũng vừa hoàn thành, đang cần tìm vật thí nghiệm, vì cả hai đều không biết cô là ai nên đã thí nghiệm thuốc lên người cô, sau đó cô trốn thoát ngay khi hoàn thành biến đổi, dưới tác dụng của thuốc Ngạn Ly được cuồng hóa trở thành cơn ác mộng của cả vùng đất.
Mất đi vật thí nghiệm quan trọng, bọn họ cũng vô cùng lo sợ, tiếp tục cải tạo thuốc, Tào Dịch đã thử nghiệm lên chính cơ thể của mình, còn người bằng hữu của ông vì hai lần chứng kiến cảnh tác dụng thuốc hoạt động, sợ hãi không dám thử nghiệm.
Sau đó hai người bọn họ phát triển mấy nhân bản ADN vô tính, chiếc máy này vốn dĩ không phải thứ công nghệ độc nhất do bọn họ tạo ra, ở thế giới bên ngoài cũng đã có các công trình nghiên cứu tương tự, nhưng bởi vì tính dị biệt do Tào Dịch phát minh ra nên nó mới được các thế lực không tiếc giá nào nhiều lần tìm cách thương thảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.