Chương 18: Đổ bệnh
Tuyết Linh Tử
13/11/2021
Tô Thư Niệm bị cảm, phải gọi bác sĩ đến để khám bệnh. Khi vú Đồng lên phòng gọi cô xuống ăn tối, đứng ngoài gõ cửa thì không thấy ai trả lời nên bà mở cửa đi vào trong.
Bà còn nhớ như in dáng vẻ tiều tụy của Tô Thư Niệm khi nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch toàn thân nóng như lửa nhưng miệng thì luôn kêu lạnh làm bà vô cùng hoảng sợ.
"Cho cô ấy uống thuốc vào lúc mười giờ, sáng mai tôi sẽ đến khám lại. Nếu mà không hạ sốt thì ngày mai bắt buộc phải đi bệnh viện"
Bác sĩ dặn dò vú Đồng cho cô uống thuốc rồi thu dọn đồ đạc ra về. Tiễn bác sĩ xuống dưới nhà vú Đồng nhìn Từ Âm dặn
"Cháu nấu nồi cháo với thịt nạc, lát nữa Tiểu Niệm tỉnh dậy có đói bụng còn ăn. Nhắc nhở mấy đứa kia có dọn dẹp gì thì nhẹ tay một chút, đừng làm ồn".
"Vâng"
Từ Âm đi vào bếp lấy gạo ra vo sạch rồi cho vào nồi bắt đầu nấu cháo. Cô thật không hiểu nổi cô gái trên phòng kia rõ ràng có thể sống một cuộc sống suиɠ sướиɠ nhưng cô ấy lại không thích, cứ nhất định phải tự chuốc lấy khổ cực.
Vú Đồng lên phòng lấy khăn ướt đắp lên trán cho cô ánh mắt hiền từ nhìn cô gái nằm trên giường, bà nhìn thấy những dấu hôn xanh tím trên người cô liền thở dài. Nghĩ tới dáng vẻ quật cường cãi lại ông chủ thì bật cười, lá gan của cô gái này cũng thật lớn.
Chợt nhớ đến Tiêu Cảnh Hoàn bà mới nhớ ra chưa gọi điện thông báo việc Tô Thư Niệm bị bệnh cho cậu ấy liền lấy điện thoại trong túi áo ra ấn dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia rất lâu sau mới chịu bắt máy giọng nói bực bội của người đàn ông vang lên
"Chuyện gì?"
"Ông chủ, cô Tô bị bệnh rồi".
"Bị bệnh? Bệnh thì gọi bác sĩ, gọi tôi làm gì? Tôi cũng đâu có chữa khỏi cho cô ta được, phiền phức!!!"
Dứt lời Tiêu Cảnh Hoàn tắt máy.
Vú Đồng nhìn chiếc điện thoại thở dài ngao ngán. Ông chủ của bà càng lớn tính cách càng khó chiều, thật hết chịu nổi!
Chín giờ Tô Thư Niệm liền tỉnh dậy, cảm giác đau đầu vẫn còn chưa hết cô chống tay ngồi dậy thấy vú Đồng ngủ gục bên giường liền khẽ gọi "Vú Đồng, vú về phòng ngủ đi ạ"
"Tiểu Niệm, con tỉnh rồi? Chắc là đói bụng rồi đúng không, để ta xuống lấy cháo cho con".
Vú Đồng thấy cô tỉnh dậy liền vui vẻ cười nói, bà đứng dậy khẽ vươn vai rồi đi xuống bếp cầm lên một bát cháo. Mùi thơm của gạo và thịt nạc làm bụng cô không nhịn được sôi lên vài tiếng, Tô Thư Niệm cầm bát cháo nhanh chóng ăn hết rồi đặt chiếc bát không lên tủ đầu giường
"Con không sao rồi, vú về phòng ngủ đi".
"Được rồi, thuốc ta để trên bàn con mau uống đi. Nhớ ngủ sớm đó".
Vú Đồng cầm bát xuống dưới nhà vẫn không quên nhắc nhở cô uống thuốc.
Đợi đến khi vú Đồng đi xuống nhà Tô Thư Niệm mới từ trên giường đi xuống đến bên bàn phấn cầm túi thuốc đi vào nhà vệ sinh ném thẳng vào bồn cầu rồi xả nước sạch sẽ mới đi trở lại giường.
Cô thật mong cứ bệnh như vậy mà chết đi. Chết rồi có thể cùng đoàn tụ với mẹ và Lâm Thù.
------------
Tiêu Cảnh Hoàn đứng bên cửa sổ trong phòng lạnh lùng hút thuốc, cuộc hoan ái vừa rồi không làm anh cảm thấy vơi bớt đi bực bội trong người chút nào. Bỗng nhiên cánh tay phụ nữ trắng trẻo ôm chặt lấy hông anh giọng nói mềm mại vang lên
"Hoàn, anh không ngủ sao?"
"Em ngủ đi, tôi chưa buồn ngủ". Anh nhả ra một làn khói đáp lại.
"Nhưng không có anh người ta ngủ không được". Thạch Thảo nũng nịu nói, giọng nói ngọt ngào làm đàn ông mê mệt.
Tiêu Cảnh Hoàn gỡ tay cô ra khỏi người mình đi vào phòng mặc quần áo vào trước khi rời đi ánh mắt lạnh băng nhìn Thạch Thảo "Anh có việc, em ngủ đi".
"Đừng mà..."
Thạch Thảo muốn lên tiếng ngăn cản nhưng thấy gương mặt anh căng ra liền cắn môi không chút tình nguyện nhìn người đàn ông đi khỏi phòng. Cánh cửa phòng vừa đóng lại cô bực bội ném chiếc gối xuống đất
"Mẹ kiếp, anh cứ chờ mà xem".
Tiêu Cảnh Hoàn lái xe về nhà, lúc này đã là mười hai giờ đêm rồi đèn trong biệt thự đều tắt hết chỉ có bóng điện mờ ảo ở cổng còn sáng. Hai người bảo vệ thấy anh về nhanh chóng đi ra mở cửa cúi người chào
"Ông chủ mới về".
Anh khẽ hừ một tiếng rồi đi vào nhà. Đưa tay bật đèn ở cầu thang anh bước từng bước đi lên phòng, mở cửa phòng theo ánh trăng anh nhìn thấy người con gái nằm trên giường.
Bật đèn trong phòng lên anh đi tới bên giường, Tô Thư Niệm sắc mặt nhợt nhạt chùm chăn kín mít chỉ để hở mỗi gương mặt nhỏ nhắn. Anh đưa tay chạm vào cô liền giật mình lùi lại, người cô nóng như lửa đốt mồ hôi lạnh túa ra khắp người
"Tô Thư Niệm, cô tỉnh dậy cho tôi"
Tiêu Cảnh Hoàn lay mạnh nhưng Tô Thư Niệm đã hoàn toàn bị sốt đến mê man, hai đầu lông mày nhíu chặt lại sắc mặt trắng bệch làm người khác sợ hãi. Tiêu Cảnh Hoàn hất chăn ra bế cô xuống dưới nhà, vú Đồng thấy tiếng động cũng từ trong phòng chạy ra hốt hoảng hỏi
"Xảy ra chuyện gì?"
"Vú Đồng, tôi bảo bà coi chừng cô ấy vậy mà bà lại để cô ấy sốt đến hôn mê bất tỉnh như vậy? Bà già rồi nên lẩm cẩm sao?"
Tiêu Cảnh Hoàn bế Tô Thư Niệm trên tay nhìn thấy vú Đồng tức giận rống to. Không chờ vú đồng giải thích anh bế cô vào xe rồi nhanh chóng đi đến bệnh viện.
Bà còn nhớ như in dáng vẻ tiều tụy của Tô Thư Niệm khi nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch toàn thân nóng như lửa nhưng miệng thì luôn kêu lạnh làm bà vô cùng hoảng sợ.
"Cho cô ấy uống thuốc vào lúc mười giờ, sáng mai tôi sẽ đến khám lại. Nếu mà không hạ sốt thì ngày mai bắt buộc phải đi bệnh viện"
Bác sĩ dặn dò vú Đồng cho cô uống thuốc rồi thu dọn đồ đạc ra về. Tiễn bác sĩ xuống dưới nhà vú Đồng nhìn Từ Âm dặn
"Cháu nấu nồi cháo với thịt nạc, lát nữa Tiểu Niệm tỉnh dậy có đói bụng còn ăn. Nhắc nhở mấy đứa kia có dọn dẹp gì thì nhẹ tay một chút, đừng làm ồn".
"Vâng"
Từ Âm đi vào bếp lấy gạo ra vo sạch rồi cho vào nồi bắt đầu nấu cháo. Cô thật không hiểu nổi cô gái trên phòng kia rõ ràng có thể sống một cuộc sống suиɠ sướиɠ nhưng cô ấy lại không thích, cứ nhất định phải tự chuốc lấy khổ cực.
Vú Đồng lên phòng lấy khăn ướt đắp lên trán cho cô ánh mắt hiền từ nhìn cô gái nằm trên giường, bà nhìn thấy những dấu hôn xanh tím trên người cô liền thở dài. Nghĩ tới dáng vẻ quật cường cãi lại ông chủ thì bật cười, lá gan của cô gái này cũng thật lớn.
Chợt nhớ đến Tiêu Cảnh Hoàn bà mới nhớ ra chưa gọi điện thông báo việc Tô Thư Niệm bị bệnh cho cậu ấy liền lấy điện thoại trong túi áo ra ấn dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia rất lâu sau mới chịu bắt máy giọng nói bực bội của người đàn ông vang lên
"Chuyện gì?"
"Ông chủ, cô Tô bị bệnh rồi".
"Bị bệnh? Bệnh thì gọi bác sĩ, gọi tôi làm gì? Tôi cũng đâu có chữa khỏi cho cô ta được, phiền phức!!!"
Dứt lời Tiêu Cảnh Hoàn tắt máy.
Vú Đồng nhìn chiếc điện thoại thở dài ngao ngán. Ông chủ của bà càng lớn tính cách càng khó chiều, thật hết chịu nổi!
Chín giờ Tô Thư Niệm liền tỉnh dậy, cảm giác đau đầu vẫn còn chưa hết cô chống tay ngồi dậy thấy vú Đồng ngủ gục bên giường liền khẽ gọi "Vú Đồng, vú về phòng ngủ đi ạ"
"Tiểu Niệm, con tỉnh rồi? Chắc là đói bụng rồi đúng không, để ta xuống lấy cháo cho con".
Vú Đồng thấy cô tỉnh dậy liền vui vẻ cười nói, bà đứng dậy khẽ vươn vai rồi đi xuống bếp cầm lên một bát cháo. Mùi thơm của gạo và thịt nạc làm bụng cô không nhịn được sôi lên vài tiếng, Tô Thư Niệm cầm bát cháo nhanh chóng ăn hết rồi đặt chiếc bát không lên tủ đầu giường
"Con không sao rồi, vú về phòng ngủ đi".
"Được rồi, thuốc ta để trên bàn con mau uống đi. Nhớ ngủ sớm đó".
Vú Đồng cầm bát xuống dưới nhà vẫn không quên nhắc nhở cô uống thuốc.
Đợi đến khi vú Đồng đi xuống nhà Tô Thư Niệm mới từ trên giường đi xuống đến bên bàn phấn cầm túi thuốc đi vào nhà vệ sinh ném thẳng vào bồn cầu rồi xả nước sạch sẽ mới đi trở lại giường.
Cô thật mong cứ bệnh như vậy mà chết đi. Chết rồi có thể cùng đoàn tụ với mẹ và Lâm Thù.
------------
Tiêu Cảnh Hoàn đứng bên cửa sổ trong phòng lạnh lùng hút thuốc, cuộc hoan ái vừa rồi không làm anh cảm thấy vơi bớt đi bực bội trong người chút nào. Bỗng nhiên cánh tay phụ nữ trắng trẻo ôm chặt lấy hông anh giọng nói mềm mại vang lên
"Hoàn, anh không ngủ sao?"
"Em ngủ đi, tôi chưa buồn ngủ". Anh nhả ra một làn khói đáp lại.
"Nhưng không có anh người ta ngủ không được". Thạch Thảo nũng nịu nói, giọng nói ngọt ngào làm đàn ông mê mệt.
Tiêu Cảnh Hoàn gỡ tay cô ra khỏi người mình đi vào phòng mặc quần áo vào trước khi rời đi ánh mắt lạnh băng nhìn Thạch Thảo "Anh có việc, em ngủ đi".
"Đừng mà..."
Thạch Thảo muốn lên tiếng ngăn cản nhưng thấy gương mặt anh căng ra liền cắn môi không chút tình nguyện nhìn người đàn ông đi khỏi phòng. Cánh cửa phòng vừa đóng lại cô bực bội ném chiếc gối xuống đất
"Mẹ kiếp, anh cứ chờ mà xem".
Tiêu Cảnh Hoàn lái xe về nhà, lúc này đã là mười hai giờ đêm rồi đèn trong biệt thự đều tắt hết chỉ có bóng điện mờ ảo ở cổng còn sáng. Hai người bảo vệ thấy anh về nhanh chóng đi ra mở cửa cúi người chào
"Ông chủ mới về".
Anh khẽ hừ một tiếng rồi đi vào nhà. Đưa tay bật đèn ở cầu thang anh bước từng bước đi lên phòng, mở cửa phòng theo ánh trăng anh nhìn thấy người con gái nằm trên giường.
Bật đèn trong phòng lên anh đi tới bên giường, Tô Thư Niệm sắc mặt nhợt nhạt chùm chăn kín mít chỉ để hở mỗi gương mặt nhỏ nhắn. Anh đưa tay chạm vào cô liền giật mình lùi lại, người cô nóng như lửa đốt mồ hôi lạnh túa ra khắp người
"Tô Thư Niệm, cô tỉnh dậy cho tôi"
Tiêu Cảnh Hoàn lay mạnh nhưng Tô Thư Niệm đã hoàn toàn bị sốt đến mê man, hai đầu lông mày nhíu chặt lại sắc mặt trắng bệch làm người khác sợ hãi. Tiêu Cảnh Hoàn hất chăn ra bế cô xuống dưới nhà, vú Đồng thấy tiếng động cũng từ trong phòng chạy ra hốt hoảng hỏi
"Xảy ra chuyện gì?"
"Vú Đồng, tôi bảo bà coi chừng cô ấy vậy mà bà lại để cô ấy sốt đến hôn mê bất tỉnh như vậy? Bà già rồi nên lẩm cẩm sao?"
Tiêu Cảnh Hoàn bế Tô Thư Niệm trên tay nhìn thấy vú Đồng tức giận rống to. Không chờ vú đồng giải thích anh bế cô vào xe rồi nhanh chóng đi đến bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.