Chương 54: Làm cơm
Tuyết Linh Tử
13/11/2021
Tiêu Cảnh Hoàn kí xong tập tài liệu cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía sofa Tô Thư Niệm đã thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Anh cầm áo khoác đắp lên người cô thì Tô Thư Niệm cũng tỉnh giấc, nhìn thấy anh liền dụi mắt lẩm bẩm
"Em ngủ lâu chưa?"
"Chưa, có muốn ngủ thêm chút nữa không?" Tiêu Cảnh Hoàn ân cần xoa đầu cô.
Tô Thư Niệm vòng tay ôm lấy hông anh lắc đầu "Nếu ngủ nữa thì đêm làm sao mà ngủ được, em đói rồi".
"Vậy đi ăn tối thôi, em muốn ăn ở ngoài hay về nhà?" Anh vừa nói vừa hưởng thụ khi được người đẹp ôm.
"Em muốn về thăm bố, không biết chân ông đã khỏi hẳn chưa"
Mặc dù Tô Triết không quan tâm cô nhưng dù sao ông ấy vẫn là bố cô, thử hỏi làm sao Tô Thư Niệm có thể bỏ mặc không ngó ngàng đến được?
"Vậy anh về với em, được chứ?"
Tiêu Cảnh Hoàn nhìn cô như vậy anh lại càng đau lòng, lỡ cô về đó bị người mẹ kế kia bắt nạt thì sao?
"Anh sợ em bị Ôn Kiều làm khó à? Yên tâm, bà ấy không làm gì được em đâu. Từ nhỏ đến lớn đều là em không muốn chấp nhặt với bà ấy, dù gì bố em ở giữa cũng khó xử"
Cô chính là người như vậy, nhìn bên ngoài mềm yếu nhưng tính tình lại vô cùng quật cường. Chỉ là Tô Thư Niệm không muốn dây vào mấy chuyện phiền phức chứ không phải cô sợ hãi họ.
————
Tô Thư Niệm về nhà trên tay xách theo một túi thuốc bổ. Cô đưa cho Tô Triết dặn dò
"Đây là canxi, đây là sữa dành cho người loãng xương... bố nhớ uống đúng giờ đấy"
"Tiểu Niệm, không cần phải phí tiền vậy đâu".
Tô Triết nhìn túi thuốc thở dài, ông thật sự cảm thấy có lỗi với đứa con gái này.
"Chị, chắc chị chưa ăn tối đúng không? Mau ngồi xuống ăn cơm đi". Tô Niệm Thành kéo cô ngồi xuống ghế nhanh chóng lấy cơm cho cô.
Ôn Kiều ngồi đối diện cũng không nói gì chỉ là trong lòng không thoải mái. Bà gắp miếng thịt nạc vào bát Tô Triết nói
"Ông ăn đi, nói nhiều thế làm gì".
Tô Niệm Thành gắp vào bát cô miếng trứng cuộn cười "Chị không phải thích ăn trứng cuộn sao? Ăn thử xem có ngon không?"
Tô Thư Niệm gắp miếng trứng lên cắn một miếng liền gật đầu "Ngon, em cũng ăn đi".
"Niệm Thành, học hành vẫn ổn chứ?"
Ăn cơm xong Tô Thư Niệm cùng Niệm Thành dọn bát đũa, cô vừa lau bàn vừa hỏi.
"Không thành vấn đề, sắp tới em đang tìm công ty để thực tập".
"Vậy sao? Với học lực của em chọn một công ty có tiếng tăm cũng không thành vấn đề".
Cô biết từ nhỏ Tô Niệm Thành đã học rất giỏi, đến nỗi người làm chị gái như cô đôi lúc cũng thấy ghen tị.
Rửa bát xong, Tô Thư Niệm từ trong túi xách lấy ra một phong bì đưa cho Ôn Kiều
"Đây là 5 triệu, tôi biết là không nhiều nhưng dì cầm lấy mà đi chợ. Đừng mua mấy đồ giảm giá nữa".
Ôn Kiều ngay trước mặt cô bóc phong bì ra đếm tiền, đủ 5 triệu mới cất vào túi liếc mắt hỏi cô
"Thằng đàn ông của cô có phải là có rất nhiều tiền không? Nếu nó yêu cô như thế sao cô không lựa lời mà nói với nó, biết đâu nó lại đổi cho chúng ta ngôi nhà mới to với rộng hơn".
"Mẹ nói linh tinh cái gì thế, những lời như thế mà mẹ cũng nói được sao?"
Tô Niệm Thành từ bếp đi ra nghe thấy lời của Ôn Kiều liền quát khẽ, anh thật không hiểu sao mẹ mình lại có thể tham lam như vậy.
Ôn Kiều thấy sắc mặt Tô Thư Niệm khó coi lại liếc nhìn sang Niệm Thành đang trách mắng mình liền phẩy tay
"Mẹ cũng chỉ nói vậy thôi, nếu không được thì thôi".
Tô Thư Niệm nắm chặt túi xách trong tay kiềm chế cơn giận đang dâng trào
"Loại người như bà, dù có đánh chết cũng không thể thay đổi cái tính tham lam của mình. Rồi có ngày, bà sẽ bị cái lòng tham của mình hại mà thôi".
Nói xong cô liền đi khỏi nhà. Tô Niệm Thành gọi với theo "Chị" nhưng cô không hề quay lại. Anh quay sang nổi giận với mẹ
"Mẹ, mẹ thật là quá đáng".
—————
Tô Thư Niệm vừa ra đến ngõ liền nhìn thấy xe của Tiêu Cảnh Hoàn đỗ ở bên đường, cô đi đến gõ cửa.
Nhìn thấy cô đứng bên ngoài Tiêu Cảnh Hoàn liền mở cửa bước xuống xe "Mau vào đi không lạnh".
"Anh...luôn đợi em ở ngoài này sao?"
Ngồi vào ghế phụ Tô Thư Niệm liền hỏi.
"Đợi một chút thì có sao đâu, hôm nay về nhà thế nào? Có vui không?" Tiêu Cảnh Hoàn bật cười, anh nghiêng mình giúp cô cài dây an toàn.
"Đừng nhắc đến nữa, anh lái xe đi".
Tô Thư Niệm không muốn nói đến chuyện đó, đến bây giờ cô vẫn hận không thể tát cho Ôn Kiều một cái.
Biết cô không vui anh cũng không gặng hỏi liền khởi động xe rời đi. Về đến biệt thự bụng Tiêu Cảnh Hoàn không nhịn được nữa mà kêu.
Tô Thư Niệm nhìn anh mím môi cười chỉ vào nhà bếp "Để em làm gì đó cho anh ăn".
Nói rồi cô đặt túi xách lên bàn buộc tóc lại đi tới tủ lạnh xem một lượt liền quyết định lấy ra hai quả trứng và hai cái xúc xích.
Cô đập trứng vào bát khuấy đều rồi cho vào chảo dầu chiên một lượt. Trứng chín rồi liền cho ra địa đợi nguội liền dùng dao thái thành từng sợi nhỏ. Tiếp đến xúc xích cũng được cô thái nhỏ như vậy.
Cô lấy cơm trong nồi ra rang lên rồi đổ trứng với xúc xích vào, bỏ thêm chút hành lá liền cho ra đĩa.
"Ăn thử xem". Tô Thư Niệm đặt đĩa cơm rang trước mặt anh nhướn mày.
Tiêu Cảnh Hoàn xúc một thìa bỏ vào miệng liền mở to hai mắt "Tiểu Niệm, em làm món cơm rang này thật ngon."
"Đương nhiên, em là ai chứ!!!"
Được anh khen Tô Thư Niệm liền khoanh tay trước ngực vênh mặt lên thích chí.
"Đúng là cô gái nhỏ dễ thoả mãn".
Tiêu Cảnh Hoàn xoa đầu cô yêu chiều nói.
Anh cầm áo khoác đắp lên người cô thì Tô Thư Niệm cũng tỉnh giấc, nhìn thấy anh liền dụi mắt lẩm bẩm
"Em ngủ lâu chưa?"
"Chưa, có muốn ngủ thêm chút nữa không?" Tiêu Cảnh Hoàn ân cần xoa đầu cô.
Tô Thư Niệm vòng tay ôm lấy hông anh lắc đầu "Nếu ngủ nữa thì đêm làm sao mà ngủ được, em đói rồi".
"Vậy đi ăn tối thôi, em muốn ăn ở ngoài hay về nhà?" Anh vừa nói vừa hưởng thụ khi được người đẹp ôm.
"Em muốn về thăm bố, không biết chân ông đã khỏi hẳn chưa"
Mặc dù Tô Triết không quan tâm cô nhưng dù sao ông ấy vẫn là bố cô, thử hỏi làm sao Tô Thư Niệm có thể bỏ mặc không ngó ngàng đến được?
"Vậy anh về với em, được chứ?"
Tiêu Cảnh Hoàn nhìn cô như vậy anh lại càng đau lòng, lỡ cô về đó bị người mẹ kế kia bắt nạt thì sao?
"Anh sợ em bị Ôn Kiều làm khó à? Yên tâm, bà ấy không làm gì được em đâu. Từ nhỏ đến lớn đều là em không muốn chấp nhặt với bà ấy, dù gì bố em ở giữa cũng khó xử"
Cô chính là người như vậy, nhìn bên ngoài mềm yếu nhưng tính tình lại vô cùng quật cường. Chỉ là Tô Thư Niệm không muốn dây vào mấy chuyện phiền phức chứ không phải cô sợ hãi họ.
————
Tô Thư Niệm về nhà trên tay xách theo một túi thuốc bổ. Cô đưa cho Tô Triết dặn dò
"Đây là canxi, đây là sữa dành cho người loãng xương... bố nhớ uống đúng giờ đấy"
"Tiểu Niệm, không cần phải phí tiền vậy đâu".
Tô Triết nhìn túi thuốc thở dài, ông thật sự cảm thấy có lỗi với đứa con gái này.
"Chị, chắc chị chưa ăn tối đúng không? Mau ngồi xuống ăn cơm đi". Tô Niệm Thành kéo cô ngồi xuống ghế nhanh chóng lấy cơm cho cô.
Ôn Kiều ngồi đối diện cũng không nói gì chỉ là trong lòng không thoải mái. Bà gắp miếng thịt nạc vào bát Tô Triết nói
"Ông ăn đi, nói nhiều thế làm gì".
Tô Niệm Thành gắp vào bát cô miếng trứng cuộn cười "Chị không phải thích ăn trứng cuộn sao? Ăn thử xem có ngon không?"
Tô Thư Niệm gắp miếng trứng lên cắn một miếng liền gật đầu "Ngon, em cũng ăn đi".
"Niệm Thành, học hành vẫn ổn chứ?"
Ăn cơm xong Tô Thư Niệm cùng Niệm Thành dọn bát đũa, cô vừa lau bàn vừa hỏi.
"Không thành vấn đề, sắp tới em đang tìm công ty để thực tập".
"Vậy sao? Với học lực của em chọn một công ty có tiếng tăm cũng không thành vấn đề".
Cô biết từ nhỏ Tô Niệm Thành đã học rất giỏi, đến nỗi người làm chị gái như cô đôi lúc cũng thấy ghen tị.
Rửa bát xong, Tô Thư Niệm từ trong túi xách lấy ra một phong bì đưa cho Ôn Kiều
"Đây là 5 triệu, tôi biết là không nhiều nhưng dì cầm lấy mà đi chợ. Đừng mua mấy đồ giảm giá nữa".
Ôn Kiều ngay trước mặt cô bóc phong bì ra đếm tiền, đủ 5 triệu mới cất vào túi liếc mắt hỏi cô
"Thằng đàn ông của cô có phải là có rất nhiều tiền không? Nếu nó yêu cô như thế sao cô không lựa lời mà nói với nó, biết đâu nó lại đổi cho chúng ta ngôi nhà mới to với rộng hơn".
"Mẹ nói linh tinh cái gì thế, những lời như thế mà mẹ cũng nói được sao?"
Tô Niệm Thành từ bếp đi ra nghe thấy lời của Ôn Kiều liền quát khẽ, anh thật không hiểu sao mẹ mình lại có thể tham lam như vậy.
Ôn Kiều thấy sắc mặt Tô Thư Niệm khó coi lại liếc nhìn sang Niệm Thành đang trách mắng mình liền phẩy tay
"Mẹ cũng chỉ nói vậy thôi, nếu không được thì thôi".
Tô Thư Niệm nắm chặt túi xách trong tay kiềm chế cơn giận đang dâng trào
"Loại người như bà, dù có đánh chết cũng không thể thay đổi cái tính tham lam của mình. Rồi có ngày, bà sẽ bị cái lòng tham của mình hại mà thôi".
Nói xong cô liền đi khỏi nhà. Tô Niệm Thành gọi với theo "Chị" nhưng cô không hề quay lại. Anh quay sang nổi giận với mẹ
"Mẹ, mẹ thật là quá đáng".
—————
Tô Thư Niệm vừa ra đến ngõ liền nhìn thấy xe của Tiêu Cảnh Hoàn đỗ ở bên đường, cô đi đến gõ cửa.
Nhìn thấy cô đứng bên ngoài Tiêu Cảnh Hoàn liền mở cửa bước xuống xe "Mau vào đi không lạnh".
"Anh...luôn đợi em ở ngoài này sao?"
Ngồi vào ghế phụ Tô Thư Niệm liền hỏi.
"Đợi một chút thì có sao đâu, hôm nay về nhà thế nào? Có vui không?" Tiêu Cảnh Hoàn bật cười, anh nghiêng mình giúp cô cài dây an toàn.
"Đừng nhắc đến nữa, anh lái xe đi".
Tô Thư Niệm không muốn nói đến chuyện đó, đến bây giờ cô vẫn hận không thể tát cho Ôn Kiều một cái.
Biết cô không vui anh cũng không gặng hỏi liền khởi động xe rời đi. Về đến biệt thự bụng Tiêu Cảnh Hoàn không nhịn được nữa mà kêu.
Tô Thư Niệm nhìn anh mím môi cười chỉ vào nhà bếp "Để em làm gì đó cho anh ăn".
Nói rồi cô đặt túi xách lên bàn buộc tóc lại đi tới tủ lạnh xem một lượt liền quyết định lấy ra hai quả trứng và hai cái xúc xích.
Cô đập trứng vào bát khuấy đều rồi cho vào chảo dầu chiên một lượt. Trứng chín rồi liền cho ra địa đợi nguội liền dùng dao thái thành từng sợi nhỏ. Tiếp đến xúc xích cũng được cô thái nhỏ như vậy.
Cô lấy cơm trong nồi ra rang lên rồi đổ trứng với xúc xích vào, bỏ thêm chút hành lá liền cho ra đĩa.
"Ăn thử xem". Tô Thư Niệm đặt đĩa cơm rang trước mặt anh nhướn mày.
Tiêu Cảnh Hoàn xúc một thìa bỏ vào miệng liền mở to hai mắt "Tiểu Niệm, em làm món cơm rang này thật ngon."
"Đương nhiên, em là ai chứ!!!"
Được anh khen Tô Thư Niệm liền khoanh tay trước ngực vênh mặt lên thích chí.
"Đúng là cô gái nhỏ dễ thoả mãn".
Tiêu Cảnh Hoàn xoa đầu cô yêu chiều nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.