Chương 2: Tiêu Cảnh Hoàn
Tuyết Linh Tử
13/11/2021
Một chiếc xe Bugatti màu đen chạy như bay trên đường, Tiêu Cảnh Hoàn đeo kính râm gương mặt điển trai xuất chúng khẽ xoay vô lăng chiếc xe đi đến cửa của tập đoàn Tiêu Thị.
Mở cửa xe bước xuống, các vị cổ đông không biết đã đứng thành hai hàng từ bao giờ cúi người một góc 90 độ cung kính lên tiếng
"Hoan nghênh Tiêu tổng".
Tiêu Cảnh Hoàn lạnh lùng sải bước qua các vị cổ đông đi thẳng vào trong công ty, ấn thang máy lên tầng cao nhất mới đưa tay gỡ kính râm xuống.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng cái mũi thẳng tắp cùng với đôi môi cương nghị khẽ nhếch lên một nụ cười như có như không. Tiêu Cảnh Hoàn là người đàn ông độc thân giàu có khiến bao người nghe đến đều nể phục nhưng cách làm việc của anh lại khiến người khác phải rùng mình sợ hãi.
Tiêu Cảnh Hoàn vừa là chủ tịch của tập đoàn Tiêu Thị vừa là người người đứng đầu của tổ chức Vệ - tổ chức Hắc đạo đứng đầu trong nước và Thế giới.
Cửa thang máy mở ra Tiêu Cảnh Hoàn nhấc giày đi khỏi thang máy, thư kí Tiểu Lục đã đợi sẵn ở ngoài thấy anh liền cầm tài liệu đi tới
"Tiêu tổng, dự án xây dựng tàu điện ngầm xuyên quốc gia gặp chút vấn đề. Phía bên trên muốn anh phải đích thân đến bàn bạc với họ".
Tiêu Cảnh Hoàn đang đi phía trước dừng lại bước chân quay đầu lại nhìn Tiểu Lục vẻ không hài lòng hiện rõ trong đôi mắt lạnh lẽo của anh ta đôi môi cương nghị khẽ nói ra bốn chữ
"Cho bọn chúng tiền".
Giọng nói lạnh lùng mỗi chữ thoát ra như băng lãnh làm Tiểu Lục không rét mà run.
Tiêu Cảnh Hoàn đi vào phòng làm việc của mình ngồi xuống sofa hai chân gác lên bàn trà đối diện nói với căn phòng trống không "Đi ra!!!".
Từ phía sau ghế làm việc của anh một người đàn ông với mái tóc đỏ rượu đi ra, đến trước mặt anh liền cúi người lễ phép chào "Đại ca"
"Sao rồi? Mọi việc ổn chứ?"
Tiêu Cảnh Hoàn khẽ hỏi người đàn ông đứng trước mặt với giọng điệu lạnh nhạt, người đàn ông nghe vậy liền gật đầu
"Đã xong hết rồi. Những gã truy đuổi anh hôm đó đều không còn ai sống sót, trên người chúng tổng cộng có 40 phát súng".
"Làm tốt lắm, Tiểu Ngũ".
Trong căn phòng lại trở về với trạng thái yên tĩnh ban đầu. Lúc này Tiêu Cảnh Hoàn mới đứng dậy đi tới két bảo hiểm ấn mật mã mở ra, bên trong là một cây súng lục anh đưa tay cầm nó lên đạn làm động tác bắn rồi nở nụ cười lạnh lẽo. Trên thế giới này người muốn gϊếŧ anh còn ít hay sao nhưng đáng tiếc là chưa có kẻ nào sống sót sau khi đến gặp anh.
Bọn chúng bắn vào người anh 4 viên đạn vậy thì anh sẽ khoan trên người chúng 40 lỗ, để cho chúng có làm ma cũng phải nhớ là phải tránh xa Tiêu Cảnh Hoàn anh.
Nhớ lại sự việc xảy ra 1 tháng trước, anh lại nhớ đến người con gái đêm hôm đó. Người con gái đêm hôm đó lại dám nhìn thẳng vào mặt của anh, dám bỏ qua lời nói của anh trên đời này cô ta là người đầu tiên dám.
"Đúng là một cô gái thú vị".
-----------
Đêm đến Tiêu Cảnh Hoàn cùng với mấy người bạn đến Ảo - quán bar nổi tiếng nhất tại thành phố B.
"Tiêu tổng, hôm nay tôi có một món quà tặng anh".
Một người đàn ông nhìn anh cười đầy giả tạo, đưa tay lên vỗ hai tiếng một người phụ nữ mặc váy màu đen xẻ ngực đi vào nở nụ cười quyến rũ
"Tiêu tổng, hôm nay tôi sẽ phục vụ anh thật tốt".
Tiêu Cảnh Hoàn nhếch môi cười anh khẽ khoác tay ra hiệu cho cô ta tiến đến trước mặt mình hỏi
"Tên gì?"
"Thạch Thảo ạ"
Người phụ nữ nói ra tên mình với giọng nói ngọt ngào, cô ta ngồi xuống bên cạnh Tiêu Cảnh Hoàn rót rượu cho anh.
Tiêu Cảnh Hoàn cầm lấy cốc rượu Thạch Thảo rót cho một hơi uống cạn.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ từ chối phụ nữ tự dâng đến cửa và tất nhiên người phụ nữ này cũng không ngoại lệ.
Trong không gian ồn ào của tiếng nhạc ánh mắt sắc bén của anh nhìn qua cánh cửa kính thấy một nhân viên phục vụ bên ngoài.
Cô ta có mái tóc xoăn dài buộc thành đuôi ngựa phía sau, trên tay cầm khay rượu đi về bàn phía đó không xa. Khác hẳn với những người phụ nữ ở đây, cô không trang điểm lòe loẹt mà ngược lại để mặt mộc mọi cảm xúc trên gương mặt chỉ có thể dùng hai chữ để miêu tả đó là lạnh nhạt.
"Gọi thêm rượu đi, để cô ta đem vào".
Tiêu Cảnh Hoàn lên tiếng với những người ngồi quanh mình, ngón tay thon dài chỉ về người phụ nữ ban nãy.
"Anh Hoàn, có hứng thú với cô bé đó sao?"
Mục Thanh ngồi bên cạnh nhìn theo ngón tay anh huýt sáo trêu chọc.
Tiêu Cảnh Hoàn khẽ cười không nói gì nhìn thấy cốc rượu trước mặt đã cạn liền không vui liếc mắt đến người con gái đang nép vào mình lạnh lùng nói "Rót rượu".
"Vâng".
Thạch Thảo khẽ run khi nghe thấy giọng nói lạnh băng của anh, vừa rồi cô mải nhìn nữ phục vụ kia mà quên rót rượu cho anh làm anh không được hài lòng. Cô nở nụ cười xinh đẹp cố áp bộ ngực to lớn của mình vào cánh tay Tiêu Cảnh Hoàn nũng nịu
"Anh Hoàn, đừng giận. Em sẽ hoảng sợ đó".
Tiêu Cảnh Hoàn nghe thấy cô ta thay đổi cách xưng hô cũng không tức giận mà nở nụ cười bàn tay khẽ vỗ mông cô ta
"Đêm nay e rằng cô sẽ hoảng sợ hơn nữa đấy".
Thạch Thảo làm ra vẻ e lệ cúi đầu ngượng ngùng, cô ta cầm cốc rượu lên đưa đến môi anh dịu dàng cười.
--------
Thế là nam chính nữ chính đã lên sàn hết rồi nhé các chế
Mở cửa xe bước xuống, các vị cổ đông không biết đã đứng thành hai hàng từ bao giờ cúi người một góc 90 độ cung kính lên tiếng
"Hoan nghênh Tiêu tổng".
Tiêu Cảnh Hoàn lạnh lùng sải bước qua các vị cổ đông đi thẳng vào trong công ty, ấn thang máy lên tầng cao nhất mới đưa tay gỡ kính râm xuống.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng cái mũi thẳng tắp cùng với đôi môi cương nghị khẽ nhếch lên một nụ cười như có như không. Tiêu Cảnh Hoàn là người đàn ông độc thân giàu có khiến bao người nghe đến đều nể phục nhưng cách làm việc của anh lại khiến người khác phải rùng mình sợ hãi.
Tiêu Cảnh Hoàn vừa là chủ tịch của tập đoàn Tiêu Thị vừa là người người đứng đầu của tổ chức Vệ - tổ chức Hắc đạo đứng đầu trong nước và Thế giới.
Cửa thang máy mở ra Tiêu Cảnh Hoàn nhấc giày đi khỏi thang máy, thư kí Tiểu Lục đã đợi sẵn ở ngoài thấy anh liền cầm tài liệu đi tới
"Tiêu tổng, dự án xây dựng tàu điện ngầm xuyên quốc gia gặp chút vấn đề. Phía bên trên muốn anh phải đích thân đến bàn bạc với họ".
Tiêu Cảnh Hoàn đang đi phía trước dừng lại bước chân quay đầu lại nhìn Tiểu Lục vẻ không hài lòng hiện rõ trong đôi mắt lạnh lẽo của anh ta đôi môi cương nghị khẽ nói ra bốn chữ
"Cho bọn chúng tiền".
Giọng nói lạnh lùng mỗi chữ thoát ra như băng lãnh làm Tiểu Lục không rét mà run.
Tiêu Cảnh Hoàn đi vào phòng làm việc của mình ngồi xuống sofa hai chân gác lên bàn trà đối diện nói với căn phòng trống không "Đi ra!!!".
Từ phía sau ghế làm việc của anh một người đàn ông với mái tóc đỏ rượu đi ra, đến trước mặt anh liền cúi người lễ phép chào "Đại ca"
"Sao rồi? Mọi việc ổn chứ?"
Tiêu Cảnh Hoàn khẽ hỏi người đàn ông đứng trước mặt với giọng điệu lạnh nhạt, người đàn ông nghe vậy liền gật đầu
"Đã xong hết rồi. Những gã truy đuổi anh hôm đó đều không còn ai sống sót, trên người chúng tổng cộng có 40 phát súng".
"Làm tốt lắm, Tiểu Ngũ".
Trong căn phòng lại trở về với trạng thái yên tĩnh ban đầu. Lúc này Tiêu Cảnh Hoàn mới đứng dậy đi tới két bảo hiểm ấn mật mã mở ra, bên trong là một cây súng lục anh đưa tay cầm nó lên đạn làm động tác bắn rồi nở nụ cười lạnh lẽo. Trên thế giới này người muốn gϊếŧ anh còn ít hay sao nhưng đáng tiếc là chưa có kẻ nào sống sót sau khi đến gặp anh.
Bọn chúng bắn vào người anh 4 viên đạn vậy thì anh sẽ khoan trên người chúng 40 lỗ, để cho chúng có làm ma cũng phải nhớ là phải tránh xa Tiêu Cảnh Hoàn anh.
Nhớ lại sự việc xảy ra 1 tháng trước, anh lại nhớ đến người con gái đêm hôm đó. Người con gái đêm hôm đó lại dám nhìn thẳng vào mặt của anh, dám bỏ qua lời nói của anh trên đời này cô ta là người đầu tiên dám.
"Đúng là một cô gái thú vị".
-----------
Đêm đến Tiêu Cảnh Hoàn cùng với mấy người bạn đến Ảo - quán bar nổi tiếng nhất tại thành phố B.
"Tiêu tổng, hôm nay tôi có một món quà tặng anh".
Một người đàn ông nhìn anh cười đầy giả tạo, đưa tay lên vỗ hai tiếng một người phụ nữ mặc váy màu đen xẻ ngực đi vào nở nụ cười quyến rũ
"Tiêu tổng, hôm nay tôi sẽ phục vụ anh thật tốt".
Tiêu Cảnh Hoàn nhếch môi cười anh khẽ khoác tay ra hiệu cho cô ta tiến đến trước mặt mình hỏi
"Tên gì?"
"Thạch Thảo ạ"
Người phụ nữ nói ra tên mình với giọng nói ngọt ngào, cô ta ngồi xuống bên cạnh Tiêu Cảnh Hoàn rót rượu cho anh.
Tiêu Cảnh Hoàn cầm lấy cốc rượu Thạch Thảo rót cho một hơi uống cạn.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ từ chối phụ nữ tự dâng đến cửa và tất nhiên người phụ nữ này cũng không ngoại lệ.
Trong không gian ồn ào của tiếng nhạc ánh mắt sắc bén của anh nhìn qua cánh cửa kính thấy một nhân viên phục vụ bên ngoài.
Cô ta có mái tóc xoăn dài buộc thành đuôi ngựa phía sau, trên tay cầm khay rượu đi về bàn phía đó không xa. Khác hẳn với những người phụ nữ ở đây, cô không trang điểm lòe loẹt mà ngược lại để mặt mộc mọi cảm xúc trên gương mặt chỉ có thể dùng hai chữ để miêu tả đó là lạnh nhạt.
"Gọi thêm rượu đi, để cô ta đem vào".
Tiêu Cảnh Hoàn lên tiếng với những người ngồi quanh mình, ngón tay thon dài chỉ về người phụ nữ ban nãy.
"Anh Hoàn, có hứng thú với cô bé đó sao?"
Mục Thanh ngồi bên cạnh nhìn theo ngón tay anh huýt sáo trêu chọc.
Tiêu Cảnh Hoàn khẽ cười không nói gì nhìn thấy cốc rượu trước mặt đã cạn liền không vui liếc mắt đến người con gái đang nép vào mình lạnh lùng nói "Rót rượu".
"Vâng".
Thạch Thảo khẽ run khi nghe thấy giọng nói lạnh băng của anh, vừa rồi cô mải nhìn nữ phục vụ kia mà quên rót rượu cho anh làm anh không được hài lòng. Cô nở nụ cười xinh đẹp cố áp bộ ngực to lớn của mình vào cánh tay Tiêu Cảnh Hoàn nũng nịu
"Anh Hoàn, đừng giận. Em sẽ hoảng sợ đó".
Tiêu Cảnh Hoàn nghe thấy cô ta thay đổi cách xưng hô cũng không tức giận mà nở nụ cười bàn tay khẽ vỗ mông cô ta
"Đêm nay e rằng cô sẽ hoảng sợ hơn nữa đấy".
Thạch Thảo làm ra vẻ e lệ cúi đầu ngượng ngùng, cô ta cầm cốc rượu lên đưa đến môi anh dịu dàng cười.
--------
Thế là nam chính nữ chính đã lên sàn hết rồi nhé các chế
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.