Chương 10: Có những chuyện không nên vương vấn
Mai Linh Nhung
05/11/2024
Nụ cười trên môi như đông cứng. Hai hàng lông mày bất chợt nhíu chặt lại, trên mặt Minh Châu hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Là hắn, chính là hắn. Hai năm không gặp, so với hai năm trước nhìn hắn có
chút gầy đi nhưng lại càng thêm khí chất của sự trưởng thành, còn có vẻ
cao ngạo, liêm khiết thu hút mọi ánh nhìn. Nhưng nơi này rõ ràng là cung điện hoàng thất, tại sao hắn lại có mặt ở đây, trên người còn mang
triều phục của quan tam phẩm. Hai năm qua nàng đã bỏ lỡ điều gì rồi.
Trong đầu nàng liền trở nên chao đảo, không còn tâm trạng để ý tới những nghi thức liên miên bất tận tiếp theo. Rườm rà nửa ngày, tới khi kết thúc
tất cả các nghi thức ấy đã là buổi trưa.
Trên đường trở về, Minh Châu tựa vào một bên kiệu, trong đầu không ngừng
hiện lên khuôn mặt của Thẩm An. Ngỡ như là đã quên mà hình như không
phải vậy.
Trưởng công chúa nhìn nàng : " Minh Châu, đã hai năm qua rồi, có những chuyện không nên vương vấn."
"Mẫu Thân" Nàng sửng sốt ngẩng đầu.
Trưởng công chúa thở dài nói với nàng:
" Sửng sốt như vậy làm gì, con chui ra từ bụng ta, là do ta một tay nuôi lớn, chút tâm tư này của con ta còn không biết sao."
" Từ khi nhìn thấy hắn trong cung yến con liền ngẩn ngơ nhưng nay mọi
chuyện đã khác nhiều rồi. Hắn không còn là một ám vệ để cho con tùy ý an bài số phận.
Ngày thứ hai sau
khi con tới Lăng miếu, Vân Thư đi lễ chùa, trên đường về gặp một nam
nhân uống rượu tới say nhừ nhưng lại không có tiền trả, hắn bị người ta
đánh bầm dập tới không còn nhận rõ mặt rồi ném ra đường. Con bé rủ lòng
thương, sai người đưa hắn về Hoài Vương phủ.
Là Vân Thư tự tay chăm sóc hắn suốt một ngày một đêm hắn mới tỉnh lại.
Hoài Vương nhìn khuê nữ nhà mình mang về một nam nhân lạ còn túc trực bên
hắn một ngày một đêm thì vô cùng tức giận nhưng nghĩ lại Vân Thư từ nhỏ
đã nương tựa cửa phật, nàng làm vậy cũng là vì thiện tâm cuối cùng chỉ
đành nén giận phạt nàng quỳ trong từ đường một ngày một đêm.
Còn nam nhân kia nương nhờ phủ Hoài Vương, dưỡng thương bảy ngày mới hồi phục.
Sau đó khoảng một tháng, một lần Hoài Vương ra ngoài thành làm nhiệm vụ bị
thích khách ám sát. Nghe nói chính nam nhân say rượu mà Vân Thư đưa về
đã cứu ngài ấy một mạng.
Nhận thấy thân thủ của hắn nhanh nhẹn, võ công lại tốt Hoài Vương đã giữ lại hắn bên cạnh xem như tạ ơn cứu mạng.
Hoài Vương khi còn trẻ đã tự dẫn quân trinh chiến, là một anh hùng trong
lòng bách tính, được ngài ấy coi trọng có ai không mong.
Đi theo Hoài Vương một thời gian, hắn được ngài ấy đích thân tiến cử vào cẩm y vệ.
Hắn cũng không phụ sự mong đợi của Hoài Vương, từng bước trở thành chỉ huy
cẩm y vệ, lập nhiều công lao. Ngay cả Hoàng Thượng cũng rất hài lòng,
trọng dụng hắn. Biết hắn không cha không mẹ còn ban cho hắn một Thẩm phủ nằm ở phố đông.
Vừa mang ơn
cứu mạng của Vân Thư, vừa được Hoài Vương nâng đỡ, trong mắt mọi người
hắn chính là người của phủ Hoài Vương. Người ta còn nói Quận chúa Vân
Thư và chỉ huy cẩm y vệ, người tài người sắc, trời sinh một đôi. Hoài
Vương dù không nói ra nhưng cũng ngầm thừa nhận muốn gả Vân Thư cho hắn.
Thân phận hiện tại của hắn đã khác, dù con không coi đó là người của Hoài
Vương phủ thì hắn cũng là trọng thần của triều đình. Tốt nhất sau này
con đừng có liên hệ gì với hắn.
Dù cho thánh thượng có yêu thương con đến thế nào cũng sẽ đặt đại cục lên
đầu, không hy sinh trọng thần của triều đình chỉ để cưng chiều con."
Minh Châu nghe những lời này xong trong lòng liền cảm thấy lạnh lẽo, còn có
chút đau xót. Thì ra là như vậy, dù có cố gắng thay đổi như thế nào thì
cũng vẫn là như vậy. Dù không phải cứu hắn từ trong tay nàng thì Tống
Vân Thư cũng vẫn sẽ là ân nhân cứu mạng hắn. Dù là kiếp trước hay kiếp
này, cái gọi là vòng tròn định mệnh vẫn sẽ kéo họ về bên nhau.
Trưởng công chúa lại buông ra một tiếng thở dài, tiếp tục nói: " Con đã trở
về, cũng đã hai mươi tuổi, không thể trốn tránh hôn sự mãi được. Phụ
thân con đã nhìn được mấy chỗ tốt, vài hôm nữa sẽ sắp xếp cho con gặp
mặt."
" Con không muốn." Nàng
vừa nói vừa lắc lắc cánh tay trưởng công chúa cầu cứu nhưng bà lại làm
ra vẻ như không thấy. Cốc một cái trên trán nàng nói :
"Ở tuổi của con nhiều người đã làm mẫu thân rồi đấy. Con muốn cả đời này
nương tựa phụ mẫu hay sao. Hơn nữa chỉ có sắp xếp hôn sự cho con chúng
ta mới có thể yên tâm về chuyện của con và Thẩm An. "
Lần này xem ra phụ mẫu nàng đã quyết tâm rồi, cho dù có phải chói nàng ném lên kiệu hoa cũng nhất quyết muốn nàng thành thân. Minh Chấu thấy không có cơ hội cứu vãn chớp mắt cái lại ủ rũ tựa vào một bên kiệu không nói thêm lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.