Chương 4: Năm mới
Mai Linh Nhung
05/11/2024
Chẳng mấy chốc thời tiết đã vào đông. Tuyết rơi trắng xóa khắp nơi, gió gào thét dữ dội, lạnh như cắt da cắt thịt.
Vết thương trên chân Thẩm An cũng vì vậy mà đau buốt gấp bội lần.
Lão thái y nói thời tiết như vậy không thuận lợi cho việc dưỡng thương của hắn.
Minh Châu nhớ lại Xuân Đào đã từng nói, quê của nàng ta ở phía nam, quanh
năm mát mẻ, không có nắng gay gắt cũng không có cái lạnh thấu xương như ở kinh thành.
Sau đó người trong kinh thành, ai ai cũng biết, Quận chúa Minh Châu sức khỏe không tốt đã
tới phía Nam dưỡng bệnh chỉ là có đi dưỡng bệnh vẫn không quên mang theo chú chim hoàng yến gãy cánh của mình.
Nơi họ đến là một ngôi làng nhỏ có tên Châu Sơn, non xanh nước biếc, hoa cỏ xanh tốt, chim muông líu lo.
Trang viên họ ở, tiền trang có hai căn phòng đối diện, một là nơi ở của quận
chúa, một là nơi ở của Thẩm An. Hạ nhân mang theo lần này chỉ có Xuân
Đào và Tiểu Chiêu. Nơi ở của họ nằm ở hậu trang.
Để Thẩm An được dưỡng thương tốt nhất, nàng phân phó Tiểu Chiêu phụ trách
việc chăm sóc hắn. Quét dọn, cơm nước giao cho Xuân Đào. Còn nàng mỗi
ngày đều châm cứu, đắp thuốc, thậm chí còn muốn tự tay sắc thuốc cho
hắn, chỉ là một người sinh ra trong nhung lụa như nàng trước giờ chưa
từng phải vào bếp.
Mới có một
thời gian ngắn, căn bếp nhỏ không biết đã bốc cháy bao nhiêu lần. Sau đó Tiểu Chiêu mang về cho nàng một chiếc bếp lò đặt ngoài sân. Từ đó bếp
không còn bị cháy nhưng mỗi lần nàng sắc thuốc không lấm lem mặt mày thì cũng bị hơi khói làm cho ho sặc sụa.
Nhiều ngày trôi qua, không biết Thẩm An không thể uống nổi những bát thuốc
toàn hơi khói hay không lỡ nhìn nàng vất vả. Hắn ngồi trên xe lăn nhìn
nàng, thấp giọng.
“ Chủ nhân, nhóm bếp phải dùng những thanh củi nhỏ trước rồi mới cho thêm củi lớn như vậy mới nhanh được lửa mà không bị khói.”
Minh Châu gật gật như đã hiểu rồi lại giật mình quay đầu lại. Người đang nói chuyện với nàng là Thẩm An. Trong kí ức của nàng từ kiếp trước đến nay, hắn chưa bao giờ chủ động nói chuyện với nàng hơn nữa lúc này nàng cũng không tìm được chút hư tình giả ý nào trên mặt hắn.
Dưới ánh nắng dịu nhẹ của sớm mai, hắn nhìn cô nương xinh đẹp ngồi bên bếp lò tới ngây ngốc.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt hoàn mĩ của nàng, hai hàng mi dài như cánh
bướm rung động nhè nhẹ, đôi mắt trong veo như nước hoàn toàn không có
nửa phần tàn độc. Làn da trắng nõn trong nắng như phát sáng lại được
điểm thêm những vết bụi bặm. Nhìn nàng lúc này hoàn toàn không có dáng
vẻ của một quận chúa được nuông chiều tới vô pháp vô thiên mà hệt như
một chú mèo nhỏ khiến người ta không nhịn được mà muốn yêu thương.
Thẩm An hắng giọng ho nhẹ vài tiếng. “ Chủ nhân, bếp của người…”
Những ngày sau đó, có sự giúp đỡ của Thẩm An, Minh Châu cũng dần thành thạo
hơn, nàng không còn sặc khói cũng không còn lấm lem mặt mày. Mà hắn đối
với nàng vẫn là vẻ lãnh đạm nhưng ánh mắt không còn phô ra sự ghét bỏ
mọi lúc mọi nơi.
Chớp mắt cái
đã cần kề năm mới. Thời gian chữa trị cũng đã kéo dài tới mấy tháng vậy
nhưng chân của Thẩm An vẫn không có tiến triển tốt. Xem ra năm nay bọn
họ sẽ phải đón năm mới ở một nơi xa lạ. Hơn nữa đầu xuân thời tiết trong kinh thành cũng vẫn rất lạnh, e rằng còn phải ở lại đây thêm một thời
gian nữa rồi.
Mặc dù là một làng quê nhỏ nhưng đêm giao thừa cũng rất nhộn nhịp. Thời khắc chuyển giao giữa năm
cũ và năm mới tiếng pháo nổ vang lên giòn giã.
Trong mái hiên nhỏ, bốn người cùng ngồi ngắm pháo hoa, uống rượu mừng năm
mới. Giữa họ không còn tồn tại khoảng cách giữa chủ và tớ mà chỉ là
những bằng hữu xa quê.
Xuân Đào chỉ tay lên chùm pháo sáng lấp lánh trên bầu trời, nàng ta nói: “Quận
chúa, người xem pháo hoa nơi này cũng rất đẹp phải không?”
“ Đúng là rất đẹp, trước đây ta đã từng được ngắm pháo hoa rất nhiều lần
nhưng kinh thành đèn đuốc sáng chói nên không thấy rõ vẻ đẹp của những
chùm pháo hoa.”
Minh Châu nói xong lại hướng ánh nhìn tới Thẩm An cùng Tiểu Chiêu: “ Còn hai người thấy thế nào?”
Tiểu Chiêu nói: “ Lúc nhỏ nhà tiểu nhân nghèo tới nỗi trong nhà không có nổi một cái bát lành vậy nên cũng chưa từng biết tới tết. sau này nhờ ơn
Thái Phó mới biết cái gọi là tết. Đây là lần thứ tám trong đời tiểu nhân được ngắm pháo hoa.”
Tiểu
Chiêu vừa dứt lời, Xuân Đào liền đưa một ly rượu đến trước mặt hắn: “
Thì ra ngươi cũng mệnh khổ như vậy. Phụ Mẫu ta cần sáu lượng bạc cho
huynh trưởng ta đi học vì vậy mà không ngần ngại bán ta đi. Nào uống đi, ta
mời ngươi một ly, chúc cho những người mệnh khổ như chúng ta có thể gặp được chủ nhân tốt như Thái phó, như quận chúa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.