Chương 44: Tiên nhân hạ phàm
Mai Linh Nhung
05/11/2024
Trong ngôi làng Châu Sơn ở phía nam, có một y quán nhỏ.
Nghe nói chủ nhân của y quán là một nữ nhân. Dáng người mảnh mai, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo.
Tính nết ôn hòa.
Phương thức chữa bệnh của nàng có chút kì lạ nhưng lại có thể chữa được nhiều bệnh khó.
Lúc mới mở y quán, không ít người khinh miệt nàng vì thân phận nữ tử.
Bệnh nhân ban đầu chỉ là những phụ nhân nghèo khó trong thôn. Một truyền mười, mười truyền trăm cho tới bây giờ bệnh nhân đã đông tới mức phải xếp hàng đợi khám.
Nàng không chỉ chữa bệnh giỏi mà còn có tấm lòng lương thiện. Dù là người bệnh có tiền hay nghèo khó, họ đã tìm tới y quán, nàng đều sẽ giúp.
Người dân trong làng đều ca ngợi nàng là bổ tát sống. Thương nàng một thân nữ nhân vất vả, cũng dành không ít tình yêu thương cho nàng.
Thím Lý vừa giúp nàng phơi thảo dược vừa nói:
"Minh Châu, một mình con trông nom y quán này thật vất vả, không bằng tìm một nam nhân tới giúp đỡ đi. "
" Nhìn xem, nhi tử của Xuân Đào và Tiểu Chiêu cũng đã biết đi rồi kia kìa."
"Con cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, không lẽ muốn ở vậy cả đời này hay sao?"
Minh Châu đang giã thảo dược, nàng ngẩng đầu lên mỉm cười nhưng không nói gì.
Thím Lý sống ở nhà bên cạnh. Từ nhỏ bà đã bị bệnh hen suyễn, mấy chục năm sống chung cùng bệnh tật.
Từ khi gặp nàng, được nàng chữa khỏi bệnh, bà liền xem nàng như ân nhân mà đối đãi. Mỗi ngày đều phụ giúp nàng dọn dẹp lúc rảnh dỗi.
Mấy năm nay cũng đã mai mối cho nàng không ít người nhưng đều bị nàng từ chối. Thấy Minh Châu vẫn thờ ơ như thường lệ bà lại tiếp tục nói.
"Minh Châu, nam nhân này quả thật rất xuất chúng, gia cảnh giàu có, dung mạo bất phàm, quan trọng nhất chính là nhân phẩm của hắn."
" Con biết không, điền trang lớn nhất thôn là của hắn, mấy năm trước mưa lớn ngập lụt, người dân ở đây đều rơi vào cảnh ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Là hắn quyên góp gạo thóc giúp đỡ cả làng."
"Cũng trong trận mưa lũ ấy, trường học đã bị cuốn trôi, là hắn tự bỏ tiền giúp dân làng xây dựng lại trường học.
Bọn trẻ được đến trường đều là nhờ công lao của hắn."
Thím lý ngập ngừng một lúc lại nói tiếp:
"Thật ra hắn không phải người ở đây. Điền trang đó, bao nhiêu năm nay chỉ có gia đinh trông nom. Nghe nói hắn từng làm quan lớn ở kinh thành, chán cảnh đấu đá quan trường nên mới lui về ẩn cư."
"Sáng nay ta đã gặp qua hắn rồi, quả thật hắn rất đẹp, vẻ đẹp của hắn tuấn tú tới mức... giống như tiên nhân hạ pham."
"Vừa nhìn thấy hắn ta liền nghĩ tới con. Dù là dung mạo hay nhân phẩm đều rất xứng đôi."
Minh Châu vẫn không dừng tay giã thảo dược, nàng bật cười thành tiếng trêu chọc thím Lý:
" Tiên nhân hạ phàm như vậy chắc chắn có không ít cô nương xinh đẹp muốn tranh giành, con không muốn góp sức vào trận chiến náo nhiệt này đầu."
Những vị quan lớn trong kinh thành còn có ai mà nàng không rõ mặt, người trẻ nhất e là cũng đã qua tuổi tứ tuần.
Không con cháu đẩy đàn thì trong nhà cũng có đến vài người thê thiếp.
Bọn họ ở lại kinh thành góp sức vì dân, không tham ô hưởng lạc đã là cảm tạ trời đất lắm rồi. Tìm đâu ra một tiên nhân hạ phàm lui về đây ở ẩn.
Còn người giống như tiên nhân hạ phàm trong lòng nàng, người mà nàng thích sớm đã rời bỏ nàng từ lâu.
Năm đó người nàng phái đi tìm hẳn, từng người, từng người đều khiến nàng thất vọng.
Dù muốn dù không thì nàng vẫn phải tin cái xác cháy đen tới không còn hình dạng nguyên vẹn kia chính là hắn.
Năm tháng dần qua đi, nỗi đau dần nguôi ngoai nhưng khoảng trống trong tim do hắn để lại vẫn không thể lấp đầy bởi lẽ Thấm An của nàng là duy nhất.
Thời tiết mùa hè, nắng thì nắng gắt, mưa thì mưa xối xả. Mới ban chiều còn nắng chói chang vậy mà chỉ một cơn mây đen kéo đến, trời đã bắt đầu đồ mưa.
Không còn khách tới khám bệnh, Xuân Đào và Tiểu Chiêu thu dọn y quán rồi đóng cửa sớm, trở về bên hài nhi.
Minh Châu ngồi bên cửa sổ, nhìn những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống mặt đất.
Ở làng quê này đã từng là nơi nàng đưa hắn tới tránh rét, chữa chân. Là nơi nàng và hắn có thể sống chung một mái nhà. Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trò chuyện.
Tới bây giờ ngẫm lại, khoảng thời gian đó thật bình yên.
Nàng từ bỏ tất cả để đến đây cũng chỉ mong có thể hoài niệm lại một chút kí ức êm đềm.
Chỉ là khi nàng quay trở lại, ngôi nhà họ từng ở đã có người mua lại trước nàng.
Hắn không còn, nhà cũ cũng không còn, chỉ còn lại mình nàng đơn độc.
Minh Châu cười chua xót, có lẽ chia cắt âm dương chính là sự chia cắt tàn độc nhất trên cõi đời này.
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập hoà vào tiếng mưa xối xả. Minh Châu giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ miên
man.
Trời vừa mưa vừa tối, người gõ cửa gấp gáp như vậy hẳn là tìm nàng vì việc quan trọng.
Nghe nói chủ nhân của y quán là một nữ nhân. Dáng người mảnh mai, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo.
Tính nết ôn hòa.
Phương thức chữa bệnh của nàng có chút kì lạ nhưng lại có thể chữa được nhiều bệnh khó.
Lúc mới mở y quán, không ít người khinh miệt nàng vì thân phận nữ tử.
Bệnh nhân ban đầu chỉ là những phụ nhân nghèo khó trong thôn. Một truyền mười, mười truyền trăm cho tới bây giờ bệnh nhân đã đông tới mức phải xếp hàng đợi khám.
Nàng không chỉ chữa bệnh giỏi mà còn có tấm lòng lương thiện. Dù là người bệnh có tiền hay nghèo khó, họ đã tìm tới y quán, nàng đều sẽ giúp.
Người dân trong làng đều ca ngợi nàng là bổ tát sống. Thương nàng một thân nữ nhân vất vả, cũng dành không ít tình yêu thương cho nàng.
Thím Lý vừa giúp nàng phơi thảo dược vừa nói:
"Minh Châu, một mình con trông nom y quán này thật vất vả, không bằng tìm một nam nhân tới giúp đỡ đi. "
" Nhìn xem, nhi tử của Xuân Đào và Tiểu Chiêu cũng đã biết đi rồi kia kìa."
"Con cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, không lẽ muốn ở vậy cả đời này hay sao?"
Minh Châu đang giã thảo dược, nàng ngẩng đầu lên mỉm cười nhưng không nói gì.
Thím Lý sống ở nhà bên cạnh. Từ nhỏ bà đã bị bệnh hen suyễn, mấy chục năm sống chung cùng bệnh tật.
Từ khi gặp nàng, được nàng chữa khỏi bệnh, bà liền xem nàng như ân nhân mà đối đãi. Mỗi ngày đều phụ giúp nàng dọn dẹp lúc rảnh dỗi.
Mấy năm nay cũng đã mai mối cho nàng không ít người nhưng đều bị nàng từ chối. Thấy Minh Châu vẫn thờ ơ như thường lệ bà lại tiếp tục nói.
"Minh Châu, nam nhân này quả thật rất xuất chúng, gia cảnh giàu có, dung mạo bất phàm, quan trọng nhất chính là nhân phẩm của hắn."
" Con biết không, điền trang lớn nhất thôn là của hắn, mấy năm trước mưa lớn ngập lụt, người dân ở đây đều rơi vào cảnh ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Là hắn quyên góp gạo thóc giúp đỡ cả làng."
"Cũng trong trận mưa lũ ấy, trường học đã bị cuốn trôi, là hắn tự bỏ tiền giúp dân làng xây dựng lại trường học.
Bọn trẻ được đến trường đều là nhờ công lao của hắn."
Thím lý ngập ngừng một lúc lại nói tiếp:
"Thật ra hắn không phải người ở đây. Điền trang đó, bao nhiêu năm nay chỉ có gia đinh trông nom. Nghe nói hắn từng làm quan lớn ở kinh thành, chán cảnh đấu đá quan trường nên mới lui về ẩn cư."
"Sáng nay ta đã gặp qua hắn rồi, quả thật hắn rất đẹp, vẻ đẹp của hắn tuấn tú tới mức... giống như tiên nhân hạ pham."
"Vừa nhìn thấy hắn ta liền nghĩ tới con. Dù là dung mạo hay nhân phẩm đều rất xứng đôi."
Minh Châu vẫn không dừng tay giã thảo dược, nàng bật cười thành tiếng trêu chọc thím Lý:
" Tiên nhân hạ phàm như vậy chắc chắn có không ít cô nương xinh đẹp muốn tranh giành, con không muốn góp sức vào trận chiến náo nhiệt này đầu."
Những vị quan lớn trong kinh thành còn có ai mà nàng không rõ mặt, người trẻ nhất e là cũng đã qua tuổi tứ tuần.
Không con cháu đẩy đàn thì trong nhà cũng có đến vài người thê thiếp.
Bọn họ ở lại kinh thành góp sức vì dân, không tham ô hưởng lạc đã là cảm tạ trời đất lắm rồi. Tìm đâu ra một tiên nhân hạ phàm lui về đây ở ẩn.
Còn người giống như tiên nhân hạ phàm trong lòng nàng, người mà nàng thích sớm đã rời bỏ nàng từ lâu.
Năm đó người nàng phái đi tìm hẳn, từng người, từng người đều khiến nàng thất vọng.
Dù muốn dù không thì nàng vẫn phải tin cái xác cháy đen tới không còn hình dạng nguyên vẹn kia chính là hắn.
Năm tháng dần qua đi, nỗi đau dần nguôi ngoai nhưng khoảng trống trong tim do hắn để lại vẫn không thể lấp đầy bởi lẽ Thấm An của nàng là duy nhất.
Thời tiết mùa hè, nắng thì nắng gắt, mưa thì mưa xối xả. Mới ban chiều còn nắng chói chang vậy mà chỉ một cơn mây đen kéo đến, trời đã bắt đầu đồ mưa.
Không còn khách tới khám bệnh, Xuân Đào và Tiểu Chiêu thu dọn y quán rồi đóng cửa sớm, trở về bên hài nhi.
Minh Châu ngồi bên cửa sổ, nhìn những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống mặt đất.
Ở làng quê này đã từng là nơi nàng đưa hắn tới tránh rét, chữa chân. Là nơi nàng và hắn có thể sống chung một mái nhà. Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trò chuyện.
Tới bây giờ ngẫm lại, khoảng thời gian đó thật bình yên.
Nàng từ bỏ tất cả để đến đây cũng chỉ mong có thể hoài niệm lại một chút kí ức êm đềm.
Chỉ là khi nàng quay trở lại, ngôi nhà họ từng ở đã có người mua lại trước nàng.
Hắn không còn, nhà cũ cũng không còn, chỉ còn lại mình nàng đơn độc.
Minh Châu cười chua xót, có lẽ chia cắt âm dương chính là sự chia cắt tàn độc nhất trên cõi đời này.
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập hoà vào tiếng mưa xối xả. Minh Châu giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ miên
man.
Trời vừa mưa vừa tối, người gõ cửa gấp gáp như vậy hẳn là tìm nàng vì việc quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.