Chương 1: Trọng sinh
Mai Linh Nhung
05/11/2024
Còn chưa kể tới cô cô của nàng là hoàng hậu nương nương, mà cữu cữu của nàng lại là đương kim thánh thượng.
Từ nhỏ tới lớn, cầm kỳ thi họa hay công dung ngôn hạnh với nàng thật là
một thứ rẻ mạt không đáng nhắc tới. Phụ mẫu nàng có trách phạt, đế hậu
lại nói “Châu Nhi sinh ra là để hưởng phúc, những thứ đó con bé chỉ cần
học để biết là được rồi, không cần phải am hiểu tới tinh thông. Đừng
giam cầm nó trong những khuôn mẫu chói buộc.”
Là quận chúa nhưng ân sủng nàng nhận được chẳng khác gì công chúa đương triều. Vàng bạc châu báu hay
gấm vóc lụa là cũng chẳng đáng gì so với việc đương kim thánh thượng ban
tặng cho nàng cả một phủ quận chúa xa hoa ngay bên cạnh phủ thái phó làm quà tặng trong lễ cập kê của nàng.
Đế Hậu che chở, nuông chiều, phụ mẫu nàng cũng chỉ đành bất lực nhìn nữ
nhi của mình tối ngày chạy tới chạy lui trong thái y viện quấy phá mấy
lão thái y già.
Dưới chân thiên tử, nàng nhận được muôn vàn ân sủng. Ngoại trừ sao trên trời không thể
hái xuống, còn lại những gì nàng muốn đều sẽ có người dâng tới tận tay.
Muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền. Trưởng thành cùng nàng chính là
sự vô pháp vô thiên.
Quận chúa Minh Châu tính tình kiêu ngạo, ương bướng bẩm sinh. Tài hoa không thấy, tật xấu lại phủ kín trời.
Cả kinh thành này, từ trẻ nhỏ tới người già chẳng ai không biết tới điều
này thế nhưng nàng cũng chẳng bận tâm, ung dung hưởng phúc.
Năm đó nàng đụng phải nam nhân vai rộng, eo thon, một thân hắc y, mày kiếm
mắt sáng. Hắn ta vừa cười lên một cái nàng liền nhất kiến chung tình.
Khi hỏi ra mới biết hắn là Thẩm An, một trong số những ám vệ mới được tuyển chọn trong phủ thái phó.
Nàng năn nỉ, khẩn cầu, cuối cùng sau một ngày liền nhận được cái gật đầu của phụ thân, đồng ý để Thẩm An trở thành ám vệ riêng cho nàng.
Ngày hôm đó bầu trời cao trong xanh, nàng không màng tới thân phận nữ tử của mình, lấy hết dũng khí bày tỏ tình cảm với Thẩm An nhưng lại không có
kết quả, một người được nuông chiều tới vô pháp vô thiên như nàng vì
chuyện này mà cảm thấy không cam tâm rồi sinh lòng oán hận.
Nàng hạ xuân dược cực mạnh chỉ để sỉ nhục hắn dưới gấu váy của nàng. Hắn
muốn phản kháng, nàng sai người đánh đập hắn để cảnh cáo, cảnh cáo tới
mức khiến cho hắn không thể tự đứng trên đôi chân của mình, ngày ngày
dựa dẫm vào chiếc xe lăn để di chuyển.
Sau này cả kinh thành đều biết trong phủ của quận chúa Minh Châu đang giam
lỏng một con chim hoàng yến gãy cánh. Nghe nói con chim hoàng yến này có một vẻ đẹp vô song nhưng lại chẳng có mấy ai được chiêm ngưỡng vì sự
bảo hộ cẩn trọng của quận chúa.
Chuyện cũng chẳng có gì to tát cho tới khi biểu muội Tống Vân Thư của nàng trở về. Nàng ta không chỉ nâng đỡ, cứu giúp Thẩm An khỏi vũng bùn lầy mà
còn từng bước, từng bước phò tá cho Thẩm An thăng quan tiến chức.
Sau khi Thẩm An trở thành Nhiếp chính vương quyền thế, việc đầu tiên hắn
làm là ném nàng vào thanh lâu mặc cho những tên cặn bã giày vò nàng tới
chết.
Linh hồn của nàng sau khi chết không biết vì cảm thấy tội lỗi hay vì oán hận mà không thể đi đầu
thai, mỗi ngày đều lơ lửng bay sau lưng Thẩm An. Tận mắt chứng kiến hắn ân ái cùng biểu muội Tống Vân Thư, tận mắt chứng kiến hắn dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để tiêu diệt cả phủ thái phó của nàng.
...................
Ngoài trời mưa rơi xối xả, gió thét gào từng cơn dữ dội.
Trong khuê phòng, một nha hoàn trẻ tuổi búi tóc cao ngồi trước cửa, cẩn thận
thêm củi vào chậu than rồi lại đi tới mép giường. Nàng nhìn nữ tử trên
giường không khỏi rầu rĩ, than thở.
“ Quận chúa à, người đã ngủ quá lâu rồi, sao vẫn còn chưa tỉnh dậy.”
Nữ tử đang nằm trên giường có gương mặt thanh tú, sống mũi cao thẳng tắp chỉ là thần khí lúc này lại nhợt nhạt đến cực điểm.
Nha hoàn nhìn nàng thêm một lượt lại nói: “ Không phải bình thường quận
chúa đều thích tự do, tự tại, nháo loạn cả ngày hay sao, đột nhiên nằm
lười một chỗ thế này thật không giống người.”
Chẳng biết là vì nha hoàn kia ồn ào hay là trùng hợp đúng thời điểm. Chỉ thấy lời nàng ta vừa dứt, nữ tử trên giường từ từ mở mắt một cách khó nhọc,
trong con người toàn là sự uể oải. Nàng nhíu mày nhìn nha hoàn một cái, cất giọng khàn khàn.
“ Xuân Đào, ngươi đang mắng gì ta vậy.”
Nha hoàn vốn đang rầu rĩ, nàng ta như không dám tin vào tai mình, vội vàng
nhìn xuống, sau khi xác nhận đúng là người trên giường đã mở mắt, nàng
ta vội vã hét lên:
“ Quận chúa đã tỉnh rồi. Người đâu, quận chúa tỉnh lại rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.