Chương 40: Tự sinh tự diệt
Mai Linh Nhung
05/11/2024
Rõ ràng là đã trải qua ba lần sinh tử, sống tới ba kiếp người. Ba kiếp ăn chay niệm phật, lớn lên bên cửa chùa vậy mà có thể nói ra những lời bất đạo, u mê chấp niệm như vậy, thật khiến người ta khó lòng ái mộ
Giữa lúc Minh Châu còn chưa biết phải nói sao với Tổng Vân Thư thì cánh cửa đột nhiên bị một lực mạnh đạp bật tung ra.
Cả hai người cùng hoảng hốt nhìn về phía cửa. Đứng đầu là Hoài Vương, lúc này sắc mặt đã u ám tới cực điểm.
Ánh mắt nhìn Tống Vân Thư như một người xa lạ.
Tống Vân Thư bị ánh nhìn của Hoài Vương làm cho thêm phần hoảng loạn, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an, nàng ta khó nhọc mở miệng: "Phụ...phụ thân... Tại sao mọi người đều ở đây?"
Một chút suy nghĩ loé lên trong đầu, nàng ta lại quay sang trừng mắt với Minh Châu, giận dữ quát lên: "Cố Minh Châu...là ngươi cố ý hại ta. Ngươi biết rõ họ sẽ tới đây..."
" Đủ rồi."
Biết chuyện Minh Châu gặp nạn lại lưu lại Thẩm phủ dưỡng thương tới hôm nay mới trở về, Hoài Vương có lòng tới thăm chất nữ thật không ngờ lại được chứng kiến một màn đặc sắc thế này.
Đứa con gái dịu dàng, thánh thiện được ông xem như bảo bối thì ra còn có một mặt đáng sợ như vậy. Sau khi cắt ngang lời Tống Vân Thư, Trên mặt Hoài Vương hiện rõ lên vẻ thất vọng. Trong chớp mắt vị vương gia anh dũng, khí chất trên chiến trường đã như già đi mấy tuổi, ông nuốt vào từng ngụm khí lạnh thật lâu sau mới buồn rầu nói với Tống Vân Thư:
"Vân Thư, từ nhỏ ngươi đã yếu ớt. Quốc sư xem mệnh nói ngươi nên nương tựa cửa phật mới có thể bình an. Thật ra ta cũng không tin vào mấy chuyện này nhưng khi đó ngươi đau ốm triển miên, những phương thuốc đã thử đều không có tác dụng, chúng ta chỉ có thể thử làm theo lời Quốc Sư."
"Kì lạ là từ khi tới chùa ngươi không còn đau ốm, sau một tháng đã có thể xuống giường chạy nhảy như bao đứa trẻ khác. Vì vậy chúng ta mới quyết định để ngươi lại đó."
"Ngươi nói xem mùa đồng lạnh như vậy, ngươi đã từng phải chịu rét bao giờ chưa? Chăn ngươi đắp là chăn phù dung, áo ngươi mặc là áo choàng lông thỏ. Ca ca của ngươi không ở chùa mà theo ta ra chiến trường, từ năm mười bốn tuổi tới giờ nó chưa từng nhìn thấy chăn phù dung, cũng chưa từng thấy áo lông thỏ."
"Một năm hơn ba trăm ngày, ngươi đã bao giờ phải chịu đói chưa. Ngươi đã từng ăn bánh bao mốc chưa? Cái ngươi gọi là ăn uống kham khổ chính là bữa cơm xa hoa của ca ca ngươi trong những ngày chiến loạn."
"Ngươi ở trong chùa nhưng có mấy ngày mẫu thân và cô mẫu của ngươi không tới thăm, có bao giờ trong cung yến ban thưởng mà Hoàng Hậu không nhớ tới ngươi."
"Chúng ta cũng đếm từng ngày, đợi chờ tới lễ cập kê của ngươi, vừa hôm trước hôm sau đã đón ngươi về. Gấm vóc lụa là, tiền bạc trang sức đã bao giờ khắt khe với ngươi chưa?"
"Tấm lòng của mọi người đối với ngươi như vậy lẽ nào vẫn chưa đủ tốt."
"Ta còn tưởng rắng những năm qua là ngươi thật tâm thật dạ đổi với chúng ta, thật không ngờ ngươi lại là loài sói mắt trắng vô ơn phụ bạc, sống không biết cái gọi là "đủ", dù chúng ta có đối tốt với ngươi thế nào cũng không khiến ngươi thỏa mãn."
"Vân Thư, nếu đã không hài lòng với thân phận này như vậy thì cũng không cần dùng thân phận này nữa. Tình phụ tử chúng ta tới đây là cạn. Tống Hoài Viễn ta thà rằng không có con chứ không thể chấp nhận một đứa con vô ơn phụ bạc. Từ nay về sau ngươi không còn là người của Tống gia, nửa bước không được vào Hoài Vương phủ, tự sinh tự diệt."
Hoài Vương nói xong hốc mắt đỏ hoe, cũng không nhìn Tống Vân Thư thêm một lượt đã vội xoay người rời đi.
Phu thê Trưởng công chúa cũng không ngờ tới Hoài Vương lại có thể đưa ra hình phạt nặng như vậy cho Tống
Vân Thư. Nói thế nào đây cũng là đứa con mà ngài ấy đặt nơi đầu tim, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Cái gọi là tự sinh tự diệt khác nào đẩy nàng ta vào đường chết.
Sau Trưởng công chúa và Thái phó đuổi theo Hoài Vương, trong phòng chỉ còn lại ba người. Tổng Vân Thư cười một cách điên dại, ánh mắt vô hồn, một lúc lâu sau nàng ta lại nói:
"Cố Minh Châu, ngươi đã hài lòng chưa. Ngươi biết vì sao ta phải cố chấp tới như vậy không?"
"Không phải ta yêu hẳn tới chết đi sống lại không thể buông bỏ, chỉ là ta muốn đánh bại ngươi. Ta không cam lòng nhìn một người chẳng ra gì như ngươi lại có được mọi thứ tốt đẹp. Ta chỉ muốn đánh bại ngươi nhưng không ngờ rằng đấu đá tới ba kiếp người ta vẫn bại trong tay ngươi."
Minh Châu thở dài: "Tống Vân Thư, ta chưa từng có suy nghĩ đấu đá với ngươi, cũng chưa từng tranh đoạt thứ gì của ngươi."
"Không phải ngươi thua ta mà là ngươi thua chính bản thân ngươi. Là chấp niệm của ngươi quá lớn. Ngươi không biết trân quý cơ hội tái sinh, không biết buông bỏ cái cũ đề hướng tới cái mới tốt đẹp hơn. Sống tới ba kiếp người mà vẫn u mê chấp niệm không giác ngộ ra được thì có thể trách ai.
Giữa lúc Minh Châu còn chưa biết phải nói sao với Tổng Vân Thư thì cánh cửa đột nhiên bị một lực mạnh đạp bật tung ra.
Cả hai người cùng hoảng hốt nhìn về phía cửa. Đứng đầu là Hoài Vương, lúc này sắc mặt đã u ám tới cực điểm.
Ánh mắt nhìn Tống Vân Thư như một người xa lạ.
Tống Vân Thư bị ánh nhìn của Hoài Vương làm cho thêm phần hoảng loạn, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an, nàng ta khó nhọc mở miệng: "Phụ...phụ thân... Tại sao mọi người đều ở đây?"
Một chút suy nghĩ loé lên trong đầu, nàng ta lại quay sang trừng mắt với Minh Châu, giận dữ quát lên: "Cố Minh Châu...là ngươi cố ý hại ta. Ngươi biết rõ họ sẽ tới đây..."
" Đủ rồi."
Biết chuyện Minh Châu gặp nạn lại lưu lại Thẩm phủ dưỡng thương tới hôm nay mới trở về, Hoài Vương có lòng tới thăm chất nữ thật không ngờ lại được chứng kiến một màn đặc sắc thế này.
Đứa con gái dịu dàng, thánh thiện được ông xem như bảo bối thì ra còn có một mặt đáng sợ như vậy. Sau khi cắt ngang lời Tống Vân Thư, Trên mặt Hoài Vương hiện rõ lên vẻ thất vọng. Trong chớp mắt vị vương gia anh dũng, khí chất trên chiến trường đã như già đi mấy tuổi, ông nuốt vào từng ngụm khí lạnh thật lâu sau mới buồn rầu nói với Tống Vân Thư:
"Vân Thư, từ nhỏ ngươi đã yếu ớt. Quốc sư xem mệnh nói ngươi nên nương tựa cửa phật mới có thể bình an. Thật ra ta cũng không tin vào mấy chuyện này nhưng khi đó ngươi đau ốm triển miên, những phương thuốc đã thử đều không có tác dụng, chúng ta chỉ có thể thử làm theo lời Quốc Sư."
"Kì lạ là từ khi tới chùa ngươi không còn đau ốm, sau một tháng đã có thể xuống giường chạy nhảy như bao đứa trẻ khác. Vì vậy chúng ta mới quyết định để ngươi lại đó."
"Ngươi nói xem mùa đồng lạnh như vậy, ngươi đã từng phải chịu rét bao giờ chưa? Chăn ngươi đắp là chăn phù dung, áo ngươi mặc là áo choàng lông thỏ. Ca ca của ngươi không ở chùa mà theo ta ra chiến trường, từ năm mười bốn tuổi tới giờ nó chưa từng nhìn thấy chăn phù dung, cũng chưa từng thấy áo lông thỏ."
"Một năm hơn ba trăm ngày, ngươi đã bao giờ phải chịu đói chưa. Ngươi đã từng ăn bánh bao mốc chưa? Cái ngươi gọi là ăn uống kham khổ chính là bữa cơm xa hoa của ca ca ngươi trong những ngày chiến loạn."
"Ngươi ở trong chùa nhưng có mấy ngày mẫu thân và cô mẫu của ngươi không tới thăm, có bao giờ trong cung yến ban thưởng mà Hoàng Hậu không nhớ tới ngươi."
"Chúng ta cũng đếm từng ngày, đợi chờ tới lễ cập kê của ngươi, vừa hôm trước hôm sau đã đón ngươi về. Gấm vóc lụa là, tiền bạc trang sức đã bao giờ khắt khe với ngươi chưa?"
"Tấm lòng của mọi người đối với ngươi như vậy lẽ nào vẫn chưa đủ tốt."
"Ta còn tưởng rắng những năm qua là ngươi thật tâm thật dạ đổi với chúng ta, thật không ngờ ngươi lại là loài sói mắt trắng vô ơn phụ bạc, sống không biết cái gọi là "đủ", dù chúng ta có đối tốt với ngươi thế nào cũng không khiến ngươi thỏa mãn."
"Vân Thư, nếu đã không hài lòng với thân phận này như vậy thì cũng không cần dùng thân phận này nữa. Tình phụ tử chúng ta tới đây là cạn. Tống Hoài Viễn ta thà rằng không có con chứ không thể chấp nhận một đứa con vô ơn phụ bạc. Từ nay về sau ngươi không còn là người của Tống gia, nửa bước không được vào Hoài Vương phủ, tự sinh tự diệt."
Hoài Vương nói xong hốc mắt đỏ hoe, cũng không nhìn Tống Vân Thư thêm một lượt đã vội xoay người rời đi.
Phu thê Trưởng công chúa cũng không ngờ tới Hoài Vương lại có thể đưa ra hình phạt nặng như vậy cho Tống
Vân Thư. Nói thế nào đây cũng là đứa con mà ngài ấy đặt nơi đầu tim, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Cái gọi là tự sinh tự diệt khác nào đẩy nàng ta vào đường chết.
Sau Trưởng công chúa và Thái phó đuổi theo Hoài Vương, trong phòng chỉ còn lại ba người. Tổng Vân Thư cười một cách điên dại, ánh mắt vô hồn, một lúc lâu sau nàng ta lại nói:
"Cố Minh Châu, ngươi đã hài lòng chưa. Ngươi biết vì sao ta phải cố chấp tới như vậy không?"
"Không phải ta yêu hẳn tới chết đi sống lại không thể buông bỏ, chỉ là ta muốn đánh bại ngươi. Ta không cam lòng nhìn một người chẳng ra gì như ngươi lại có được mọi thứ tốt đẹp. Ta chỉ muốn đánh bại ngươi nhưng không ngờ rằng đấu đá tới ba kiếp người ta vẫn bại trong tay ngươi."
Minh Châu thở dài: "Tống Vân Thư, ta chưa từng có suy nghĩ đấu đá với ngươi, cũng chưa từng tranh đoạt thứ gì của ngươi."
"Không phải ngươi thua ta mà là ngươi thua chính bản thân ngươi. Là chấp niệm của ngươi quá lớn. Ngươi không biết trân quý cơ hội tái sinh, không biết buông bỏ cái cũ đề hướng tới cái mới tốt đẹp hơn. Sống tới ba kiếp người mà vẫn u mê chấp niệm không giác ngộ ra được thì có thể trách ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.