Chương 24: Cứu người
Dã Thảo Hoang Sơn
18/02/2021
- Nhưng... Hoa tỷ, Đông ca sẽ khỏi sao, em lo lắm.
- Không cần lo, loại độc dược này tuy khó trị nhưng cũng không phải là bất trị, ta sẽ chữa trị cho y. Hai người hiện đang sống ở đâu, có nhà cửa gì không?
- Dạ, có. Cũng ở gần đây thôi.
- Vậy chúng ta đến đó.
Hai người một ngựa cứ đủng đỉnh rảo bước. Thấy Ngọc Khiết vẫn còn tỏ ra lo lắng, Huỳnh Hoa cười an ủi:
- Không cần quá lo lắng như vậy đâu, ta đã hứa sẽ chữa trị cho y thì sẽ cố gắng hết sức mình, y nhất định sẽ không sao đâu!
Đến lúc này Ngọc Khiết mới chợt để ý đến lời nói của Huỳnh Hoa, bất ngờ hỏi lại:
- Nói vậy Hoa tỷ cũng là đại phu đúng không?
Huỳnh Hoa cười nhẹ.
- Có thể nói như vậy.
- Vậy thì hay quá! Được tỷ giúp, bọn em không cần tìm đến các vị đại phu khác trong trấn rồi...
Huỳnh Hoa cười hiền:
- Ừm. Ra thị trấn, hai người trước sau gì cũng bị tóm thôi...
- Lần nữa bọn em xin đa tạ tỷ tỷ.
- Thôi, miễn mấy câu cảm tạ khuôn sáo trống rỗng đó đi, thật phiền phức. Mở môi là cứ cảm ơn với lại tạ ơn...
- Tỷ không thích?
- ...
- Nếu tỷ không thích thì em sẽ không nói mãi câu đó nữa, nhưng bọn em thật lòng mang ơn tỷ...
- Lại nữa rồi. Cứ cho ta là người ơn cũng được, nhưng cái ơn đó các người có muốn mang cũng tốt, không mang ta cũng chẳng quan tâm đâu.
- Em biết rồi. À, cho em tò mò một chút, Hoa tỷ hiện giờ đang ở đâu?
Huỳnh Hoa bình thản đáp:
- Ta không có nhà, đến đâu thì thuê phòng trọ ở đó, khi nào chán sẽ rời đi.
Ngọc Khiết nghe xong ngẩn người mất lúc lâu mới ngập ngừng hỏi dò:
- Ý của tỷ là...
- Đừng tỏ ra ngạc nhiên như vậy! Thật ra, nhà cha mẹ ta ở đất Bắc kia, tại ta ham vui nên mới xuống miền Nam này dạo chơi vài hôm. Bao giờ chán thì quay về…
- Ra là vậy, làm em cứ tưởng...
Ngọc Khiết tin những gì Huỳnh Hoa nói thật! Nhưng với Huỳnh Hoa, từ ngày bắt đầu phiêu du lưu lạc, cô đã không còn giữ được tính dễ tin người và đương nhiên cũng hiếm lời nói thật, có thật chăng là ở tấm lòng đối với thế nhân: hiệp nghĩa và bao dung.
Ngọc Khiết nghe Huỳnh Hoa nói, gương mặt cô thoáng vẻ vui mừng thầm nghĩ: “Hoa tỷ không có nhà ở gần đây vậy nghĩa là không cần chốc chốc đến chốc chốc về, vậy thì mình có thể mời tỷ ấy về thẳng nhà mình chữa trị cho Đông ca mà không sợ tỷ ấy cứ đi về làm lộ hành tung. Mình sẽ có người bầu bạn trong lúc Đông ca không nói năng gì được thế này cũng đỡ buồn”.
- Hiện giờ tỷ chưa thuê nơi nào để ở, vậy hãy ở lại nhà bọn em một thời gian nhé! Có được không?
Huỳnh Hoa gật đầu:
- Được.
Nãy giờ tuy không nhìn sang xung quanh nhưng Huỳnh Hoa biết đang có một đôi mắt đăm đắm nhìn mình. Đến lúc này, cô mới bất ngờ quay lại nhìn Đông, gã đang chăm chú nhìn cô lại bắt gặp ánh mắt cô xoáy thẳng về mình, gã bất giác khẽ giật mình cụp mắt xuống. Huỳnh Hoa nhếch môi cười hàm ý.
Ngọc Khiết cứ tiếp tục đi, Huỳnh Hoa vẫn dắt con bạch mã đi theo bên cạnh. Cả ba người đi qua được một đoạn đường lớn thì rẽ vào một con đường nhỏ, đi được đoạn Ngọc Khiết lại rẽ vào một cánh rừng ven một ngọn đồi vô danh nào đó. Càng đi sâu con đường đi càng khó, dốc cứ mỗi lúc một cao, đi thêm đoạn nữa cả lối mòn cũng mất, Huỳnh Hoa cau mày lẩm nhẩm:
“Đi tìm nhà mà vào tận rừng sâu núi thẳm thế này sao? Hai tên này thực ra là như thế nào nhỉ?”
Bọn họ đi thêm lúc nữa quả nhiên trông thấy một căn nhà. Ngọc Khiết quay lại nói với Huỳnh Hoa:
- Hoa tỷ, đây là nhà của bọn em.
Huỳnh Hoa cau mày:
- Hai người… sống ở một nơi như thế này á?
- Dạ.
Ngọc Khiết đáp xong lập tức ngượng nghịu cúi đầu, Huỳnh Hoa cũng không mấy để tâm thái độ của Ngọc Khiết, cô rảo chân xem xét chung quanh một vòng. Ngọc Khiết không đợi nhắc nhở, đỡ Đông xuống ngựa rồi dìu gã vào nhà.
Huỳnh Hoa vẫn đứng bên ngoài nhìn trời đất bao la, một lúc sau cô mới chầm chậm bước vào căn nhà tranh của Ngọc Khiết.
- Thật ra hắn ta trúng độc không nhẹ, nhưng chất độc này không gây nguy hiểm gì cho tính mạng cả, chỉ là nếu không biết cách giải, suốt đời này hắn sẽ không thể nói được nữa.
Câu nói đột ngột của Huỳnh Hoa làm Ngọc Khiết trở lại trạng thái hoang mang như trước:
- Hoa tỷ, vậy phải làm sao?
- Những loại dược độc gây ra cùng một tác dụng như vậy trên đời này không phải ít, một số loại chỉ chạm vào đầu lưỡi sẽ làm cả lưỡi và cổ tê cứng sau đó không nói được. Không biết được thành phần của độc thì vô phương tìm ra thuốc giải.
- Nhưng mà anh ấy đã nuốt viên thuốc kia vào bụng rồi. Giờ biết phải làm sao?
- Hắn mới nuốt thứ độc ấy chưa lâu, ta nghĩ rằng độc vẫn chưa tiêu tán hết chỉ cần làm cho hắn ói ra là biết được. Ta cũng có cách làm cho hắn ói ra nhưng hắn lại mới bị thương chưa khỏi, làm như vậy ta e hắn không chịu nổi.
Ngọc Khiết chợt khẩn thiết:
- Hoa tỷ, dù bằng bất cứ giá nào cũng xin tỷ chữa khỏi cho anh ấy, muội cầu xin tỷ. Bọn em ở đây chỉ có hai người, cứ nghĩ đến từ nay về sau anh ấy không nói với em một lời…
Ngọc Khiết nói đến đó chợt nghẹn ngào ứa lệ. Huỳnh Hoa bước đến cạnh Đông, nhè nhẹ vỗ lên vai gã:
- Tiểu tử, còn ngươi thì thế nào?
Đông hơi cau mày, gã đang khó chịu với hai từ “tiểu tử” mà Huỳnh Hoa vừa gọi thì phải. Nhưng rồi cuối cùng gã cũng cúi đầu khẽ gật gật. Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười:
- Vậy là đồng ý! Ngọc Khiết.
- Dạ.
- Ta cho cậu ấy ói xong, cô nương hãy nấu ít cháo cho cậu ta ăn vào ngay nhé.
- Dạ.
Huỳnh Hoa liền lấy trong người ra một lọ thuốc, đưa cho Đông:
- Uống vào đi.
Đông thoáng ngần ngại nhưng cuối cùng cũng uống vào. Ngọc Khiết nhìn Huỳnh Hoa, ánh mắt chứa đầy những điều nghi vấn chưa thể thành lời. Huỳnh Hoa mỉm cười đặt tay lên vai Ngọc Khiết:
- Đừng quá lo…
Ngay lúc đó, Đông bất ngờ ho khan lên mấy tiếng, rồi thì dài cổ ói. Huỳnh Hoa quay lại đưa tay đỡ cho cậu chàng khỏi bị chúi xuống đất, Ngọc Khiết cũng đưa tay vịn. Ban đầu Đông ói ra toàn nước, đến cuối cùng một viên thuốc màu đen chưa tan hết cũng rơi ra. Huỳnh Hoa lấy ra một viên thuốc khác cho Đông uống, cơn ói ngay lập tức dừng lại, gã gục đầu lên vai Hoa thở dốc rồi ngất lịm đi. Huỳnh Hoa đỡ y nằm xuống:
- Tiểu Khiết, cô nương đi nấu thức ăn cho cậu ta ngay đi!
- Vâng ạ.
Ngọc Khiết mau mắn rời đi. Huỳnh Hoa nhặt viên thuốc đang nằm dưới đất lên xem xét rồi mỉm cười:
- May cho cậu đấy, vì đã gặp ta, nếu gặp phải người khác chưa chắc biết cách giải loại độc này, kể như suốt đời này cậu trở thành một kẻ câm!
Huỳnh Hoa vò nát viên thuốc rồi quẳng đi. Vũng nước Đông ói ra ban nãy cũng thấm sâu vào đất không còn dấu vết.
Huỳnh Hoa lại lấy ra thêm lọ thuốc, bên trong là chất nước màu ngọc thạch. Cô đưa lọ thuốc lên mũi ngửi ngửi, rồi bước lại đỡ phần đầu Đông lên rồi đổ tất cả nước thuốc ấy vào miệng gã. Xong, cô lại đặt gã nằm xuống, khẽ giọng nói một mình:
- Thủ đoạn của kẻ ra tay này thật là đê tiện!
Kéo tấm chăn mỏng đắp lên người cho Đông, xong Huỳnh Hoa rảo chân bước ra ngoài. Ra khỏi nhà Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn quanh, khu rừng bao bọc xung quanh nơi này khá rậm rạp và hiểm trở.
Căn nhà của Ngọc Khiết nằm lưng chừng của một sườn đồi, xung quanh ngoài cây to lá rậm là những bụi cỏ thấp bé luôn luôn lúc nào cũng nở hoa, những cơn gió chốc chốc nhẹ nhàng lướt qua mang theo hương của cây và cỏ. Huỳnh Hoa hít một hơi sâu thấy tinh thần sảng khoái vô cùng. Nơi này có cỏ có hoa, ong bướm thi nhau bay lượn, khung cảnh ấy đích thực là một cảnh thiên nhiên hoang dã, đứng giữa nơi đây dù là ai cũng thấy lòng mình bất giác thanh thản nhẹ nhàng.
Nhìn cảnh vật, Huỳnh Hoa chợt thấy nhớ những ngày sống cùng nghĩa phụ ở Nam Sơn Trấn. Căn nhà của ông cũng nằm ở một nơi giống như thế này, hoang vu, lẻ loi, cũng cây rừng, cỏ, hoa và ong bướm. Huỳnh Hoa đang để dòng kí ức nhẹ nhàng trôi, bất chợt nghe sống mũi cay cay làm cô bừng tỉnh. Tự nhủ:
- Không khóc, mình không thể khóc.
Huỳnh Hoa thở hắt ra một hơi dài, xua tan kí ức vừa bất chợt kéo về, thì Ngọc Khiết cũng vừa đến:
- Hoa tỷ!
Huỳnh Hoa quay lại mỉm cười với Ngọc Khiết:
- Em vào chăm sóc cho Đông, ta phải đi tìm vài thứ thảo dược, một lát ta trở lại.
- Dạ.
Huỳnh Hoa nói rồi liền rảo bước đi, nói là rảo bước nhưng thực chất chỉ thoáng cái bóng cô đã khuất hẳn vào những lùm cây ở phía xa xa. Ngọc Khiết cứ đứng nhìn theo trân trố, nàng đang kinh ngạc:
- Sao Hoa tỷ đi nhanh thế nhỉ? Không phải, trông thì giống như đi nhưng nếu là đi thì không nhanh như vậy. Tỷ ấy còn trẻ vậy mà đã luyện được công phu như thế… quả thật rất đáng khâm phục!
***
Huỳnh Hoa đi một lúc thì quay lại, Đông cũng đã tỉnh dậy. Huỳnh Hoa nhanh chóng phối thuốc, hướng dẫn Ngọc Khiết ước lượng phần nước lúc cho vào và lúc cô cạn là bao nhiêu. Phần còn lại cô ném cả lên mái tranh phơi nắng, bảo quản thảo dược cho không bị lên mốc cách tốt nhất là phơi khô!
Ngọc Khiết mau mắn làm theo những gì Huỳnh Hoa căn dặn. Xong phần việc của mình Hoa trở vào nhà, cô đến ngồi lên chiếc giường trống đối diện với chiếc giường Đông đang nằm, ở giữa là một cái bàn. Lúc này Đông đang nằm và nhắm mắt, cũng không rõ y đang ngủ hay thức nhưng hơi thở y cứ đều đều. Huỳnh Hoa cứ lặng lẽ ngắm con người đang nằm đó, gương mặt y tuy còn trẻ trung nhưng đã đượm chất phong trần sương gió, chỉ thoáng nhìn cũng có thể nhận ra y là một tay từng phiêu bạt giang hồ.
Càng nhìn Đông, Huỳnh Hoa càng thấy nhớ đến Kiệt, anh cũng có võ công. Nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm đó cô chợt nhận ra, tên hành khất hẳn là đồng bọn của anh. Ngày đó anh ra đi có vẻ rất vội vàng như sắp phải làm một điều gì hệ trọng.
Đến tận bây giờ Huỳnh Hoa mới chợt nhận ra, ngày đó, ngay phút anh đuổi theo tên hành khất cô cũng có thể đuổi theo anh, sau đó dù anh có muốn chia tay cũng phải nói rõ ràng với cô. Nhưng cô đã không làm như vậy, cô tin tưởng anh và quay về chờ đợi, thứ cuối cùng cô nhận lại là sự biến mất của anh, còn cô mãi kiếm tìm trong vô vọng. Sau ngày hôm ấy hình bóng anh chừng như biến tan, như sương như khói, như vốn dĩ anh không hề tồn tại trên thế gian này, anh thật sự là ai?
Càng nhớ đến con người đó, Huỳnh Hoa càng muốn khóc, muốn cho dòng lệ nóng chảy dài để giải tỏa bao niềm u uất đã chất chứa bấy lâu. Nhưng khóc cũng có được gì đâu, anh sẽ không như một vị thần hiện ra trước mắt cô như trong những chuyện cổ tích ngày xưa. Anh có việc của anh, dù là như thế nào Huỳnh Hoa vẫn nuôi một niềm hy vọng, sẽ có một ngày cô lại gặp được anh.
Huỳnh Hoa nhắm mắt dựa lưng vào vách, xua tan tất cả suy nghĩ về Kiệt và rồi cô thiếp đi lúc nào cô cũng không hay biết. Một tiếng động khẽ làm Huỳnh Hoa giật mình mở bừng mắt, chút nắng chiều vẫn còn le lói hắt hiu, Huỳnh Hoa khẽ thở phào: “Thì ra mình chỉ thiếp đi một lúc không lâu”.
Trên chiếc giường đối diện, Đông đang ngồi và chăm chú nhìn Hoa. Cô cứ để mặc hắn muốn nhìn bao lâu cũng được. Cô lần nữa nhắm mắt lại vẫn giữ nguyên tư thế ngồi dựa lưng vào vách như trước, cô mơ màng nhớ về một giấc mơ mờ ảo cô vừa trông thấy, trong giấc mơ ấy cô đã được gặp Kiệt.
Lúc sau, Ngọc Khiết vào, nhìn thấy Huỳnh Hoa đang ngồi nhắm nghiền mắt dường như say ngủ thì cô gái mạnh dạn ngồi xuống bên cạnh Đông, ân cần cho gã uống thuốc và khẽ khàng huyên thuyên những câu quan tâm lo lắng, rất mực ngọt ngào và tình tứ. Quả thật cô nàng này yêu cậu chàng thật rồi nhưng vì sao tình cảm thắm thiết như vậy mà vẫn chưa kết thành đôi thì thật tình không sao hiểu nổi.
Những gì Ngọc Khiết làm và nói, Huỳnh Hoa nghe thấy tất cả không khỏi cười thầm: “Cô nàng Ngọc Khiết tốt với cậu chàng như vậy, cả mình còn thấy cảm động huống hồ là cậu ta. Kẻ nào từ chối tình cảm chân thành ấy chỉ có thể là kẻ ngốc!”
Ngọc Khiết đi rồi, Huỳnh Hoa vẫn ngồi như thế, những lúc không gian chung quanh mình trở nên tĩnh lặng là cô lại nhớ về “anh”, hình ảnh của anh từ lâu đã khắc vào kí ức của cô sâu đậm gần như vĩnh hằng không cách gì xua tan được nữa. Lúc lâu sau Ngọc Khiết lại trở vào, cô bưng theo một mâm thức ăn mà mình đã cố công chuẩn bị từ chiều, đặt mâm thức ăn lên bàn rồi Khiết đến nhẹ nhàng lay gọi Huỳnh Hoa, có lẽ cô nghĩ Huỳnh Hoa vẫn còn đang ngủ.
- Hoa tỷ, dậy dùng cơm với em nè!
Huỳnh Hoa mở mắt ra, vờ kinh ngạc.
- A, chiều rồi! Ta chỉ ngồi một chút không ngờ lại ngủ quên!
Ngọc Khiết cười hiền rồi quay lại dọn thức ăn trong mâm ra bàn, Huỳnh Hoa cúi đầu mỉm cười thầm nghĩ:
"Ngọc Khiết cũng là một cô nương xinh đẹp đấy chứ, hai người này quả thật xứng đôi."
Huỳnh Hoa đứng lên nhưng cô không lại chỗ chiếc bàn mà bước đến cạnh Đông, tươi cười:
- Cậu cảm thấy thân thể mình đỡ hơn ban sáng chút nào chưa?
Đông khẽ gật đầu. Hoa nhẹ vỗ vai y một cái:
- Vậy qua kia cùng dùng bữa với Ngọc Khiết luôn nào!
Ngọc Khiết lên tiếng:
- Hoa tỷ, anh ấy đang bị thương, có thể sao?
Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Cậu ta đã uống thuốc rồi, không sao đâu!
Nói với Khiết rồi Hoa quay lại nhìn Đông:
- Đông, qua đây!
Đôi môi Đông dường như lộ nét cười nhưng không phải cười, gã đứng lên bước lại chỗ chiếc bàn. Với gã bây giờ mỗi lời của Huỳnh Hoa là lệnh, gã răm rắp tuân theo. Huỳnh Hoa chỉ tay xuống chiếc ghế cười hiền nhìn Đông:
- Hãy ngồi đi chứ!
Đông ngồi xuống, nhưng ánh mắt y vẫn cứ dán vào Huỳnh Hoa, ánh mắt của gã sâu thẳm có chút gì hao hao với Kiệt. Ánh mắt đó như cuốn hút lấy tâm trí người đối diện, Huỳnh Hoa không dám nhìn lâu vào ánh mắt đó, cô vội nhìn sang chỗ khác. Đông vẫn nhìn, nhìn mãi, lúc sau Huỳnh Hoa cảm thấy bực, quay lại:
- Cậu làm gì mà nhìn ta kinh vậy? Mặt ta dính gì à?
Đông lắc đầu lia lịa, gã muốn nói gì đó nhưng không thể nói nên lời liền cúi đầu cặm cụi ăn mà không nhìn cô thêm lần nào nữa.
- Không cần lo, loại độc dược này tuy khó trị nhưng cũng không phải là bất trị, ta sẽ chữa trị cho y. Hai người hiện đang sống ở đâu, có nhà cửa gì không?
- Dạ, có. Cũng ở gần đây thôi.
- Vậy chúng ta đến đó.
Hai người một ngựa cứ đủng đỉnh rảo bước. Thấy Ngọc Khiết vẫn còn tỏ ra lo lắng, Huỳnh Hoa cười an ủi:
- Không cần quá lo lắng như vậy đâu, ta đã hứa sẽ chữa trị cho y thì sẽ cố gắng hết sức mình, y nhất định sẽ không sao đâu!
Đến lúc này Ngọc Khiết mới chợt để ý đến lời nói của Huỳnh Hoa, bất ngờ hỏi lại:
- Nói vậy Hoa tỷ cũng là đại phu đúng không?
Huỳnh Hoa cười nhẹ.
- Có thể nói như vậy.
- Vậy thì hay quá! Được tỷ giúp, bọn em không cần tìm đến các vị đại phu khác trong trấn rồi...
Huỳnh Hoa cười hiền:
- Ừm. Ra thị trấn, hai người trước sau gì cũng bị tóm thôi...
- Lần nữa bọn em xin đa tạ tỷ tỷ.
- Thôi, miễn mấy câu cảm tạ khuôn sáo trống rỗng đó đi, thật phiền phức. Mở môi là cứ cảm ơn với lại tạ ơn...
- Tỷ không thích?
- ...
- Nếu tỷ không thích thì em sẽ không nói mãi câu đó nữa, nhưng bọn em thật lòng mang ơn tỷ...
- Lại nữa rồi. Cứ cho ta là người ơn cũng được, nhưng cái ơn đó các người có muốn mang cũng tốt, không mang ta cũng chẳng quan tâm đâu.
- Em biết rồi. À, cho em tò mò một chút, Hoa tỷ hiện giờ đang ở đâu?
Huỳnh Hoa bình thản đáp:
- Ta không có nhà, đến đâu thì thuê phòng trọ ở đó, khi nào chán sẽ rời đi.
Ngọc Khiết nghe xong ngẩn người mất lúc lâu mới ngập ngừng hỏi dò:
- Ý của tỷ là...
- Đừng tỏ ra ngạc nhiên như vậy! Thật ra, nhà cha mẹ ta ở đất Bắc kia, tại ta ham vui nên mới xuống miền Nam này dạo chơi vài hôm. Bao giờ chán thì quay về…
- Ra là vậy, làm em cứ tưởng...
Ngọc Khiết tin những gì Huỳnh Hoa nói thật! Nhưng với Huỳnh Hoa, từ ngày bắt đầu phiêu du lưu lạc, cô đã không còn giữ được tính dễ tin người và đương nhiên cũng hiếm lời nói thật, có thật chăng là ở tấm lòng đối với thế nhân: hiệp nghĩa và bao dung.
Ngọc Khiết nghe Huỳnh Hoa nói, gương mặt cô thoáng vẻ vui mừng thầm nghĩ: “Hoa tỷ không có nhà ở gần đây vậy nghĩa là không cần chốc chốc đến chốc chốc về, vậy thì mình có thể mời tỷ ấy về thẳng nhà mình chữa trị cho Đông ca mà không sợ tỷ ấy cứ đi về làm lộ hành tung. Mình sẽ có người bầu bạn trong lúc Đông ca không nói năng gì được thế này cũng đỡ buồn”.
- Hiện giờ tỷ chưa thuê nơi nào để ở, vậy hãy ở lại nhà bọn em một thời gian nhé! Có được không?
Huỳnh Hoa gật đầu:
- Được.
Nãy giờ tuy không nhìn sang xung quanh nhưng Huỳnh Hoa biết đang có một đôi mắt đăm đắm nhìn mình. Đến lúc này, cô mới bất ngờ quay lại nhìn Đông, gã đang chăm chú nhìn cô lại bắt gặp ánh mắt cô xoáy thẳng về mình, gã bất giác khẽ giật mình cụp mắt xuống. Huỳnh Hoa nhếch môi cười hàm ý.
Ngọc Khiết cứ tiếp tục đi, Huỳnh Hoa vẫn dắt con bạch mã đi theo bên cạnh. Cả ba người đi qua được một đoạn đường lớn thì rẽ vào một con đường nhỏ, đi được đoạn Ngọc Khiết lại rẽ vào một cánh rừng ven một ngọn đồi vô danh nào đó. Càng đi sâu con đường đi càng khó, dốc cứ mỗi lúc một cao, đi thêm đoạn nữa cả lối mòn cũng mất, Huỳnh Hoa cau mày lẩm nhẩm:
“Đi tìm nhà mà vào tận rừng sâu núi thẳm thế này sao? Hai tên này thực ra là như thế nào nhỉ?”
Bọn họ đi thêm lúc nữa quả nhiên trông thấy một căn nhà. Ngọc Khiết quay lại nói với Huỳnh Hoa:
- Hoa tỷ, đây là nhà của bọn em.
Huỳnh Hoa cau mày:
- Hai người… sống ở một nơi như thế này á?
- Dạ.
Ngọc Khiết đáp xong lập tức ngượng nghịu cúi đầu, Huỳnh Hoa cũng không mấy để tâm thái độ của Ngọc Khiết, cô rảo chân xem xét chung quanh một vòng. Ngọc Khiết không đợi nhắc nhở, đỡ Đông xuống ngựa rồi dìu gã vào nhà.
Huỳnh Hoa vẫn đứng bên ngoài nhìn trời đất bao la, một lúc sau cô mới chầm chậm bước vào căn nhà tranh của Ngọc Khiết.
- Thật ra hắn ta trúng độc không nhẹ, nhưng chất độc này không gây nguy hiểm gì cho tính mạng cả, chỉ là nếu không biết cách giải, suốt đời này hắn sẽ không thể nói được nữa.
Câu nói đột ngột của Huỳnh Hoa làm Ngọc Khiết trở lại trạng thái hoang mang như trước:
- Hoa tỷ, vậy phải làm sao?
- Những loại dược độc gây ra cùng một tác dụng như vậy trên đời này không phải ít, một số loại chỉ chạm vào đầu lưỡi sẽ làm cả lưỡi và cổ tê cứng sau đó không nói được. Không biết được thành phần của độc thì vô phương tìm ra thuốc giải.
- Nhưng mà anh ấy đã nuốt viên thuốc kia vào bụng rồi. Giờ biết phải làm sao?
- Hắn mới nuốt thứ độc ấy chưa lâu, ta nghĩ rằng độc vẫn chưa tiêu tán hết chỉ cần làm cho hắn ói ra là biết được. Ta cũng có cách làm cho hắn ói ra nhưng hắn lại mới bị thương chưa khỏi, làm như vậy ta e hắn không chịu nổi.
Ngọc Khiết chợt khẩn thiết:
- Hoa tỷ, dù bằng bất cứ giá nào cũng xin tỷ chữa khỏi cho anh ấy, muội cầu xin tỷ. Bọn em ở đây chỉ có hai người, cứ nghĩ đến từ nay về sau anh ấy không nói với em một lời…
Ngọc Khiết nói đến đó chợt nghẹn ngào ứa lệ. Huỳnh Hoa bước đến cạnh Đông, nhè nhẹ vỗ lên vai gã:
- Tiểu tử, còn ngươi thì thế nào?
Đông hơi cau mày, gã đang khó chịu với hai từ “tiểu tử” mà Huỳnh Hoa vừa gọi thì phải. Nhưng rồi cuối cùng gã cũng cúi đầu khẽ gật gật. Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười:
- Vậy là đồng ý! Ngọc Khiết.
- Dạ.
- Ta cho cậu ấy ói xong, cô nương hãy nấu ít cháo cho cậu ta ăn vào ngay nhé.
- Dạ.
Huỳnh Hoa liền lấy trong người ra một lọ thuốc, đưa cho Đông:
- Uống vào đi.
Đông thoáng ngần ngại nhưng cuối cùng cũng uống vào. Ngọc Khiết nhìn Huỳnh Hoa, ánh mắt chứa đầy những điều nghi vấn chưa thể thành lời. Huỳnh Hoa mỉm cười đặt tay lên vai Ngọc Khiết:
- Đừng quá lo…
Ngay lúc đó, Đông bất ngờ ho khan lên mấy tiếng, rồi thì dài cổ ói. Huỳnh Hoa quay lại đưa tay đỡ cho cậu chàng khỏi bị chúi xuống đất, Ngọc Khiết cũng đưa tay vịn. Ban đầu Đông ói ra toàn nước, đến cuối cùng một viên thuốc màu đen chưa tan hết cũng rơi ra. Huỳnh Hoa lấy ra một viên thuốc khác cho Đông uống, cơn ói ngay lập tức dừng lại, gã gục đầu lên vai Hoa thở dốc rồi ngất lịm đi. Huỳnh Hoa đỡ y nằm xuống:
- Tiểu Khiết, cô nương đi nấu thức ăn cho cậu ta ngay đi!
- Vâng ạ.
Ngọc Khiết mau mắn rời đi. Huỳnh Hoa nhặt viên thuốc đang nằm dưới đất lên xem xét rồi mỉm cười:
- May cho cậu đấy, vì đã gặp ta, nếu gặp phải người khác chưa chắc biết cách giải loại độc này, kể như suốt đời này cậu trở thành một kẻ câm!
Huỳnh Hoa vò nát viên thuốc rồi quẳng đi. Vũng nước Đông ói ra ban nãy cũng thấm sâu vào đất không còn dấu vết.
Huỳnh Hoa lại lấy ra thêm lọ thuốc, bên trong là chất nước màu ngọc thạch. Cô đưa lọ thuốc lên mũi ngửi ngửi, rồi bước lại đỡ phần đầu Đông lên rồi đổ tất cả nước thuốc ấy vào miệng gã. Xong, cô lại đặt gã nằm xuống, khẽ giọng nói một mình:
- Thủ đoạn của kẻ ra tay này thật là đê tiện!
Kéo tấm chăn mỏng đắp lên người cho Đông, xong Huỳnh Hoa rảo chân bước ra ngoài. Ra khỏi nhà Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn quanh, khu rừng bao bọc xung quanh nơi này khá rậm rạp và hiểm trở.
Căn nhà của Ngọc Khiết nằm lưng chừng của một sườn đồi, xung quanh ngoài cây to lá rậm là những bụi cỏ thấp bé luôn luôn lúc nào cũng nở hoa, những cơn gió chốc chốc nhẹ nhàng lướt qua mang theo hương của cây và cỏ. Huỳnh Hoa hít một hơi sâu thấy tinh thần sảng khoái vô cùng. Nơi này có cỏ có hoa, ong bướm thi nhau bay lượn, khung cảnh ấy đích thực là một cảnh thiên nhiên hoang dã, đứng giữa nơi đây dù là ai cũng thấy lòng mình bất giác thanh thản nhẹ nhàng.
Nhìn cảnh vật, Huỳnh Hoa chợt thấy nhớ những ngày sống cùng nghĩa phụ ở Nam Sơn Trấn. Căn nhà của ông cũng nằm ở một nơi giống như thế này, hoang vu, lẻ loi, cũng cây rừng, cỏ, hoa và ong bướm. Huỳnh Hoa đang để dòng kí ức nhẹ nhàng trôi, bất chợt nghe sống mũi cay cay làm cô bừng tỉnh. Tự nhủ:
- Không khóc, mình không thể khóc.
Huỳnh Hoa thở hắt ra một hơi dài, xua tan kí ức vừa bất chợt kéo về, thì Ngọc Khiết cũng vừa đến:
- Hoa tỷ!
Huỳnh Hoa quay lại mỉm cười với Ngọc Khiết:
- Em vào chăm sóc cho Đông, ta phải đi tìm vài thứ thảo dược, một lát ta trở lại.
- Dạ.
Huỳnh Hoa nói rồi liền rảo bước đi, nói là rảo bước nhưng thực chất chỉ thoáng cái bóng cô đã khuất hẳn vào những lùm cây ở phía xa xa. Ngọc Khiết cứ đứng nhìn theo trân trố, nàng đang kinh ngạc:
- Sao Hoa tỷ đi nhanh thế nhỉ? Không phải, trông thì giống như đi nhưng nếu là đi thì không nhanh như vậy. Tỷ ấy còn trẻ vậy mà đã luyện được công phu như thế… quả thật rất đáng khâm phục!
***
Huỳnh Hoa đi một lúc thì quay lại, Đông cũng đã tỉnh dậy. Huỳnh Hoa nhanh chóng phối thuốc, hướng dẫn Ngọc Khiết ước lượng phần nước lúc cho vào và lúc cô cạn là bao nhiêu. Phần còn lại cô ném cả lên mái tranh phơi nắng, bảo quản thảo dược cho không bị lên mốc cách tốt nhất là phơi khô!
Ngọc Khiết mau mắn làm theo những gì Huỳnh Hoa căn dặn. Xong phần việc của mình Hoa trở vào nhà, cô đến ngồi lên chiếc giường trống đối diện với chiếc giường Đông đang nằm, ở giữa là một cái bàn. Lúc này Đông đang nằm và nhắm mắt, cũng không rõ y đang ngủ hay thức nhưng hơi thở y cứ đều đều. Huỳnh Hoa cứ lặng lẽ ngắm con người đang nằm đó, gương mặt y tuy còn trẻ trung nhưng đã đượm chất phong trần sương gió, chỉ thoáng nhìn cũng có thể nhận ra y là một tay từng phiêu bạt giang hồ.
Càng nhìn Đông, Huỳnh Hoa càng thấy nhớ đến Kiệt, anh cũng có võ công. Nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm đó cô chợt nhận ra, tên hành khất hẳn là đồng bọn của anh. Ngày đó anh ra đi có vẻ rất vội vàng như sắp phải làm một điều gì hệ trọng.
Đến tận bây giờ Huỳnh Hoa mới chợt nhận ra, ngày đó, ngay phút anh đuổi theo tên hành khất cô cũng có thể đuổi theo anh, sau đó dù anh có muốn chia tay cũng phải nói rõ ràng với cô. Nhưng cô đã không làm như vậy, cô tin tưởng anh và quay về chờ đợi, thứ cuối cùng cô nhận lại là sự biến mất của anh, còn cô mãi kiếm tìm trong vô vọng. Sau ngày hôm ấy hình bóng anh chừng như biến tan, như sương như khói, như vốn dĩ anh không hề tồn tại trên thế gian này, anh thật sự là ai?
Càng nhớ đến con người đó, Huỳnh Hoa càng muốn khóc, muốn cho dòng lệ nóng chảy dài để giải tỏa bao niềm u uất đã chất chứa bấy lâu. Nhưng khóc cũng có được gì đâu, anh sẽ không như một vị thần hiện ra trước mắt cô như trong những chuyện cổ tích ngày xưa. Anh có việc của anh, dù là như thế nào Huỳnh Hoa vẫn nuôi một niềm hy vọng, sẽ có một ngày cô lại gặp được anh.
Huỳnh Hoa nhắm mắt dựa lưng vào vách, xua tan tất cả suy nghĩ về Kiệt và rồi cô thiếp đi lúc nào cô cũng không hay biết. Một tiếng động khẽ làm Huỳnh Hoa giật mình mở bừng mắt, chút nắng chiều vẫn còn le lói hắt hiu, Huỳnh Hoa khẽ thở phào: “Thì ra mình chỉ thiếp đi một lúc không lâu”.
Trên chiếc giường đối diện, Đông đang ngồi và chăm chú nhìn Hoa. Cô cứ để mặc hắn muốn nhìn bao lâu cũng được. Cô lần nữa nhắm mắt lại vẫn giữ nguyên tư thế ngồi dựa lưng vào vách như trước, cô mơ màng nhớ về một giấc mơ mờ ảo cô vừa trông thấy, trong giấc mơ ấy cô đã được gặp Kiệt.
Lúc sau, Ngọc Khiết vào, nhìn thấy Huỳnh Hoa đang ngồi nhắm nghiền mắt dường như say ngủ thì cô gái mạnh dạn ngồi xuống bên cạnh Đông, ân cần cho gã uống thuốc và khẽ khàng huyên thuyên những câu quan tâm lo lắng, rất mực ngọt ngào và tình tứ. Quả thật cô nàng này yêu cậu chàng thật rồi nhưng vì sao tình cảm thắm thiết như vậy mà vẫn chưa kết thành đôi thì thật tình không sao hiểu nổi.
Những gì Ngọc Khiết làm và nói, Huỳnh Hoa nghe thấy tất cả không khỏi cười thầm: “Cô nàng Ngọc Khiết tốt với cậu chàng như vậy, cả mình còn thấy cảm động huống hồ là cậu ta. Kẻ nào từ chối tình cảm chân thành ấy chỉ có thể là kẻ ngốc!”
Ngọc Khiết đi rồi, Huỳnh Hoa vẫn ngồi như thế, những lúc không gian chung quanh mình trở nên tĩnh lặng là cô lại nhớ về “anh”, hình ảnh của anh từ lâu đã khắc vào kí ức của cô sâu đậm gần như vĩnh hằng không cách gì xua tan được nữa. Lúc lâu sau Ngọc Khiết lại trở vào, cô bưng theo một mâm thức ăn mà mình đã cố công chuẩn bị từ chiều, đặt mâm thức ăn lên bàn rồi Khiết đến nhẹ nhàng lay gọi Huỳnh Hoa, có lẽ cô nghĩ Huỳnh Hoa vẫn còn đang ngủ.
- Hoa tỷ, dậy dùng cơm với em nè!
Huỳnh Hoa mở mắt ra, vờ kinh ngạc.
- A, chiều rồi! Ta chỉ ngồi một chút không ngờ lại ngủ quên!
Ngọc Khiết cười hiền rồi quay lại dọn thức ăn trong mâm ra bàn, Huỳnh Hoa cúi đầu mỉm cười thầm nghĩ:
"Ngọc Khiết cũng là một cô nương xinh đẹp đấy chứ, hai người này quả thật xứng đôi."
Huỳnh Hoa đứng lên nhưng cô không lại chỗ chiếc bàn mà bước đến cạnh Đông, tươi cười:
- Cậu cảm thấy thân thể mình đỡ hơn ban sáng chút nào chưa?
Đông khẽ gật đầu. Hoa nhẹ vỗ vai y một cái:
- Vậy qua kia cùng dùng bữa với Ngọc Khiết luôn nào!
Ngọc Khiết lên tiếng:
- Hoa tỷ, anh ấy đang bị thương, có thể sao?
Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Cậu ta đã uống thuốc rồi, không sao đâu!
Nói với Khiết rồi Hoa quay lại nhìn Đông:
- Đông, qua đây!
Đôi môi Đông dường như lộ nét cười nhưng không phải cười, gã đứng lên bước lại chỗ chiếc bàn. Với gã bây giờ mỗi lời của Huỳnh Hoa là lệnh, gã răm rắp tuân theo. Huỳnh Hoa chỉ tay xuống chiếc ghế cười hiền nhìn Đông:
- Hãy ngồi đi chứ!
Đông ngồi xuống, nhưng ánh mắt y vẫn cứ dán vào Huỳnh Hoa, ánh mắt của gã sâu thẳm có chút gì hao hao với Kiệt. Ánh mắt đó như cuốn hút lấy tâm trí người đối diện, Huỳnh Hoa không dám nhìn lâu vào ánh mắt đó, cô vội nhìn sang chỗ khác. Đông vẫn nhìn, nhìn mãi, lúc sau Huỳnh Hoa cảm thấy bực, quay lại:
- Cậu làm gì mà nhìn ta kinh vậy? Mặt ta dính gì à?
Đông lắc đầu lia lịa, gã muốn nói gì đó nhưng không thể nói nên lời liền cúi đầu cặm cụi ăn mà không nhìn cô thêm lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.