Chương 100: Đuổi xua
Dã Thảo Hoang Sơn
18/02/2021
Hồ Kỳ đích thân ra cổng tiếp đón người bạn già. Dương phu nhân quá cố đã lâu nên hôm nay chỉ có cha con Dương gia đến Hồ phủ, đi cùng chỉ có thêm một vài người hầu. Hồ Kỳ đưa họ vào phủ vào tiếp đãi ân cần. Sau những lời thăm hỏi nhau Dương gia chính thức ngỏ ý cầu thân. Như đã nói từ trước, Hồ Kỳ đáp lời Dương gia là tùy thuộc vào quyết định của con gái, Dương gia liền đòi gặp mặt “Hồ tiểu thư”. Nhật Lan vẫy tay ra hiệu cho người hầu đi gọi con gái.
Gian đại sảnh Hồ phủ rộng thênh thang phía trước lối vào là hai dãy quân canh. Bên trong Hồ Kỳ và vợ đang ngồi đối diện với khách nhân, cười cười nói nói. Huỳnh Hoa từ cửa lớn đi vào, xinh đẹp như tiên nga, tôn quý như một vị công chúa khiến mọi người ai cũng phải khe khẽ “ồ” lên kinh ngạc. Hôm nay cô được Nhật Lan trang điểm cho lộng lẫy hơn mọi ngày rất nhiều.
Phía sau gian đại sảnh có tấm vách mỏng. Hiện tại sau tấm vách mỏng lố nhố đầy những con người, những kẻ hiếu kỳ với cuộc xem mắt này đều mò đến để nghe lỏm.
Khi nãy, Dương Long đang nói chuyện với Huỳnh Hoa, có người đến gọi cô đi, anh thẩn thờ quay bước ra sau hậu hoa viên. Dẫu biết tim cô đang hướng về mình nhưng anh vẫn thấy lòng rộn niềm lo lắng. Đang ngơ ngẩn xuất thần bước đi vô định chợt bị một ai đó chụp mạnh cánh tay, theo phản ứng tự nhiên Dương Long đưa tay gạt đi sau đó anh mới nhận ra người đó là Tứ Bình. Bình mỉm cười nhìn Long hỏi:
- Làm gì căng thẳng vậy, mặt đăm đăm, đang lo à?
Dương Long không đáp chỉ lắc đầu. Bình chộp tay Long kéo trở vào. Long ngạc nhiên:
- Cậu làm gì vậy?
- Chẳng có gì phải lo lắng cả, vào đây xem xem Huỳnh Hoa trả lời người ta thế nào!
- Không cần.
- Cậu đi không thì bảo, nếu không chịu tôi đánh cậu một trận ngay đó.
- Tôi…
- Đi thôi.
Tứ Bình kéo Dương Long đến bức vách phía sau sảnh phòng mới thấy ở đó đã có vài người đứng, căng thẳng lắng nghe, còn có Hạnh Nguyên và Tuấn Kiệt. Tứ Bình mở môi định hỏi, Kiệt vội đưa tay lên môi bảo im lặng. Bình và Long im lặng, đứng cạnh vách hơn chút để lắng nghe cuộc nói chuyện bên ngoài. Khi Dương Long áp tai vào vách, anh chỉ nghe Huỳnh Hoa bước vào chào cha mẹ và hai vị khách lạ trong phòng. Sau đó hai tiếng Phụng Nga bật lên.
Một khoảng lặng bao trùm lấy không gian, sau đó là giọng của Huỳnh Hoa chối bỏ. Có hai giọng nam nhân cùng lúc xác nhận cô là Phụng Nga. Họ nói họ quen biết với Phụng Nga ở Linh Lung Lầu, họ và cô từng thề non hẹn biển gì đó. Huỳnh Hoa lại lần nữa chối bỏ. Có người đòi xem vết xăm hình hoa hồng ở vai trái của cô, nếu cô là Phụng Nga nhất định có hình xăm. Vì khi ở Linh Lung Lầu cô từng múa điệu thoát y, phần vai để trống, vạn khách làng chơi đều trông thấy.
Kiệt nghe xong khẽ cau mày nhìn mẹ gật đầu. Những người phía sau không ai biết bên ngoài kia nét mặt Huỳnh Hoa như thế nào chỉ biết sau đó không gian im lặng. Cuối cùng Huỳnh Hoa thừa nhận mình chính là kỹ nữ Phụng Nga của Linh Lung Lầu năm năm trước. Hồ Kỳ và Nhật Lan kinh ngạc đến lặng người, đáng kinh ngạc hơn Vĩnh Tiến và cả Thái Hồ đều từng là khách làng chơi được Phụng Nga tiếp đón, cùng thề hẹn với nhau. Và tất nhiên một thời quá khứ Huỳnh Hoa rắp tâm che giấu trước giờ nhanh chóng "được" phơi bày.
Chuyện đã như vậy Huỳnh Hoa cũng chẳng miễn cưỡng che giấu làm gì, cô thừa nhận tất cả. Vì tình xưa nghĩa cũ với Phụng Nga, Thái Hồ đòi cha cưới nàng làm vợ, ngay lập tức y bị Vĩnh Tiến tát cho một tát tai nảy lửa. Vĩnh Tiến không nói gì đến việc hôn nhân nữa chỉ từ biệt Hồ Kỳ ra về, ông không thể nào chấp nhận cô gái mình từng say mê trở thành con dâu của mình được, như vậy là không công bằng, vì chính ông cũng muốn có cô. Nên thà rằng không được thì cả cha lẫn con cùng không được chứ nhường người con gái xinh đẹp này lại cho con trai, ngày ngày gặp mặt con dâu ông chắc chắn không chịu nổi.
Khách khứa đã về cả, Hồ Kỳ vỗ mạnh tay lên bàn một cái, chiếc bàn rả ra thành ngàn mảnh gỗ vụn làm Nhật Lan giật mình. Sau phút ngỡ ngàng khi biết về sự thật cuộc đời con gái, cô từng là kỹ nữ, Hồ Kỳ thật sự giận đến run người. Ông quát mắng con gái ầm lên: nào hư thân mất nết, ngu ngốc mới lao đầu vào cái nghề ô nhục đó, làm ông ô nhục theo, ông cho rằng con gái làm mất danh giá gia đình, không xứng đáng mang họ Hồ của ông và nhiều điều khác nữa… ông vừa mắng vừa tiến dần đến chỗ con gái đang đứng. Huỳnh Hoa chỉ còn biết đứng lặng cúi đầu lắng nghe. Câu cuối cùng ông hét lên thật lớn:
- Mi là con ta, lại làm nhục ta, mi không đáng sống trên đời này, ta đánh chết mi.
Hồ Kỳ vung tay vận lực định đánh xuống. Huỳnh Hoa đứng im. Nhật Lan thấy vậy hốt hoảng vội chụp tay chồng kêu lên:
- Lão gia đừng mà!
Đến lúc này Huỳnh Hoa mới lên tiếng, giọng cô nhẹ như ru:
- Mẹ buông tay cha ra đi, cho ông ấy một chưởng đánh chết con, con có lỗi… là con có lỗi.
Hồ Kỳ gạt mạnh tay Nhật Lan rồi chỉ tay ra cửa quát lớn:
- Đi đi, đi khỏi đây và đừng bao giờ về nữa. Đừng để ta trông thấy mặt mi, chỉ khiến ta càng thêm nhục. Cút đi!
Nhật Lan giật mình kêu lên:
- Lão gia, dù gì nó cũng là con của mình sao ông lại đuổi nó. Ông đuổi nó rồi nó biết đi đâu…
Hồ Kỳ không đáp, gương mặt vẫn còn bừng bừng lửa giận. Huỳnh Hoa nghe thấy lời mẹ, nước mắt chực trào tuôn. Nhật Lan khẽ giọng:
- Quyên nhi!
Huỳnh Hoa lạc giọng trong tiếng nấc nghẹn ngào:
- Con không phải là Lệ Quyên, cô ta đã chết rồi. Lệ Quyên đã chết, chết khi vừa lên năm tuổi, chết trong biển lửa ngút ngàn. Cô ấy đã chết rồi, chết vì bị cha mẹ bỏ rơi khi vừa lên năm tuổi, mặc sóng gió cuộc đời vùi dập… Lệ Quyên đã chết rất lâu rồi…
Nước mắt Huỳnh Hoa chảy dài. Nhật Lan cũng khóc:
- Quyên nhi con đừng nói nữa… mẹ đau lòng lắm…
Những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má, Huỳnh Hoa nhẹ giọng như thì thầm.
- Mẹ hãy để cho con nói, nói một lần rồi thôi, không bao giờ nói nữa. Con sẽ đi, vì với con lệnh cha là trên hết, mẹ cha là tất cả đối với con.
Nhật Lan khóc ròng gọi:
- Quyên nhi!
Huỳnh Hoa cảm thấy mọi thứ trước mắt nhòa đi. Lòng đau quặn từng cơn, chưa bao giờ cô thấy lòng mình đau như vậy, nỗi đau bị người thân ruồng bỏ dường như là vô cùng vô tận. Theo dòng nước mắt lăn dài, giọng cô cất lên nhẹ nhàng như gió thoảng.
- Con không dám cầu xin cha tha thứ, càng không dám giải thích gì thêm. Là con có lỗi, là con lầm đường lạc lối. Cha chẳng nhận nhìn, con xin cam chịu. Nhưng xin cha mẹ hãy hiểu cho lòng lúc nào cũng cần cha mẹ, cần một vòng tay yêu thương, một lời răn dạy cho con biết đâu là điều hay, đâu lẽ phải.
Nhật Lan nhìn con gái mà không thể nên lời, nước mắt bà cứ chảy dài. Huỳnh Hoa lại tiếp tục thì thầm:
- Con đã gây nên lỗi lớn, con đã làm ô nhục cho cha, ngàn vạn lần không dám van xin cha tha thứ. Nhưng con nào muốn vậy… thân gái một mình, không người thân kẻ thích, lưu lạc chợ đời, ngơ ngác nai tơ, nếu như ngày ấy cha mẹ bên con thì sẽ không có ngày hôm nay đau nhục thế này… Một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi, lứa tuổi ngây thơ hồn nhiên đó con cần vòng tay cha mẹ biết bao, cần những lời răn dạy chỉ bảo cho con biết lối đi nào là đúng đắn biết bao. Nếu có mẹ cha bên con ngày ấy… thì con đâu bị hết kẻ này, đến người khác lần lượt dối lừa gạt gẫm, để rồi chỉ một bước sa chân là cả đời không làm sao rửa sạch vết nhơ, làm liên lụy đến danh tiếng của cha. Ước gì ngày ấy có cha mẹ bên con, cho con một cái tát tai hay một giọt roi đau buốt, nói với con rằng con đã sai đường, con lập tức quay đầu mà không sa chân thêm nữa. Nhưng nay mọi chuyện đã muộn rồi… con đã sai đường, con hoen ố, con đã làm ô danh cha mẹ. Bởi ngày ấy lúc con nhận ra mình sai thì đã không thể rút chân ra khỏi vũng bùn… Con đã gọi cha đến lạc giọng, gọi mẹ đến khàn hơi, nhưng mọi người ai cũng quá xa xôi, không ai nghe thấy, không ai đến cứu vớt đời con cả.
Huỳnh Hoa để mặc cho đôi dòng lệ cứ lăn dài. Nhật Lan nghe xong chỉ thốt lên được hai tiếng “Quyên nhi!” rồi bà cũng nghẹn lời.
Hồ Kỳ vẫn đứng lặng đó không biết ông đang nghĩ gì.
Huỳnh Hoa tiếp tục nói, giọng cô đượm ngàn nỗi thê lương, âm điệu nghẹn ngào:
- Con biết dù con có nói gì thì mọi chuyện cũng đã muộn rồi, tất cả đã an bày. Chỉ cần sai một li con đã đi xa vạn dặm, chẳng còn lối nào cho con quay lại nữa. Thân con giờ đây ô nhục, con biết mình không xứng đáng ở lại đây, con sẽ đi để không làm cho mẹ cha ô danh nhục tiếng. Con xin được lạy mẹ cha ba lạy để trả ơn người đã ban cho con tấm hình hài này, kiếp này đã chẳng báo đáp được gì, xin nguyện kiếp sau đáp đền gấp bội. Từ nay xin hãy xem như con đã chết rồi.
Hoa quỳ xuống lạy Nhật Lan và Hồ Kỳ ba lạy rồi đứng dậy, giọng cô run rẩy trong trước mắt:
- Xin cha mẹ ở lại bảo trọng, con đi.
Huỳnh Hoa nấc lên nghẹn ngào, cô đứng lặng nhìn mẹ một lúc rồi quay lưng lao nhanh ra cửa. Nhật Lan gọi theo “Quyên nhi” nhưng bóng con gái bà đã khuất sau những tầng cửa của Hồ Phủ có lẽ cô không nghe thấy. Hồ Kỳ không nói gì, chỉ bần thần đứng lặng.
Những người đứng sau đại sảnh cũng ngỡ ngàng trước biến cố vừa rồi, phải một lúc lâu mới hoàn hồn bước ra. Nhật Lan cứ thế khóc ròng, bà đã một lần đau đớn mất con, giờ thấy mình lại đánh mất con gái thêm lần nữa thì trong lòng bấn loạn, trong tâm tư bà lúc này chỉ còn hai cảm giác, xót thương con và oán hận chồng. Nhưng trong nhất thời bà không biết phải làm sao, tay chân lạnh buốt, toàn thân bà run lên bần bật. Tứ Bình vừa bước ra liền thấy thần sắc Nhật Lan tái xanh đi thì giật mình, vội đỡ lấy cánh tay bà, lo lắng hỏi:
- Phu nhân người ổn chứ?
Bình vội dìu bà đến chiếc ghế ngồi.
Hồ Kỳ vẫn còn đứng ngây người giữa đại sảnh mênh mông, ông đang thẫn thờ. Hạnh Nguyên tiến đến trước mặt Hồ Kỳ, nhẹ nhàng cất tiếng:
- Lão gia, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, tại sao ông lại vội vàng phán quyết tội tình của Quyên nhi như vậy?
Hồ Kỳ vẫn đứng im, không rõ có nghe câu hỏi của Hạnh Nguyên hay không chỉ lẩm bẩm:
- Phụng Nga… Lệ Quyên…
Tứ Bình vận công xoa bóp cho Nhật Lan, bà thở gấp một lúc thì trấn tĩnh. Ngay sau đó bà, lau nước mắt rồi bước thẳng đến trước mặt Hồ Kỳ. Tiếp theo là một tiếng “Bốp”, Nhật Lan vung tay tát mạnh vào mặt chồng. Hồ Kỳ ngay lập tức bừng tỉnh, quát lên:
- Bà làm cái gì vậy?
Nhật Lan lùi ra sau, tay chỉ thẳng mặt Hồ Kỳ mắng:
- Ông là một người đàn ông vô lương tâm, vô trách nhiệm, độc ác, mất hết tính người, là một người bạc nhược, vô liêm sỉ,…
Trong lúc tức giận Nhật Lan xổ một tràng tiếng mắng. Hồ Kỳ bị mắng xối xả thì tức giận quát lên:
- Bà.
Ông định tiến lên tát tai vợ thì Hạnh Nguyên đã ra đứng chắn trước Nhật Lan. Bà quắc mắt nhìn Hồ Kỳ, cao giọng:
- Nhật Lan muội muội nói đúng chứ có sai đâu mà ông làm hùng làm hổ như vậy?
- Ta…
Hồ Kỳ từ từ hạ tay xuống quay đi. Nhật Lan bước chéo sang thành thế mặt đối mặt với chồng. Nước mắt lưng tròng:
- Tôi đã nói sai hay sao mà ông lại muốn đánh tôi, sao không đánh đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?
- Bà đừng thách tôi.
- Tôi không thách ông. Nhưng dù có thách thì ông cũng không bao giờ dám đâu. Với mẹ con tôi ông chỉ thọ ơn mà chưa một lần đáp trả, nếu ông dám đánh tôi thì ông đúng là một kẻ bất nhân, bất nghĩa, một con bệnh bất trị…
- Bà…
- Ông im đi, để cho tôi nói hết, nói xong rồi thì tôi cũng bỏ mặc ông luôn, tôi đi theo con tôi. Nếu nó có mệnh hệ gì thì tôi sẽ chết theo con. Chứ trên đời này tôi chẳng còn gì để lưu luyến cả.
Hồ Kỳ rối bời.
- Sao bà lại nói như vậy… tôi…
- Không nói vậy thì nói sao? Tôi mang tiếng có chồng là một Tổng Đốc đại nhân mà còn khốn khổ hơn một thường dân thì có gì để ham chứ? Suốt đời ông chỉ ôm khư khư cái gọi là danh dự mà yêu thương để cho mẹ con tôi chết sống gì cũng mặc. Vì danh dự ông bán cả nhân cách, bán cả lương tâm cho quỷ dữ…
- Bà…
Nhật Lan lạnh lùng hỏi:
- Không phải sao? Nếu ông không phải mất đi trái tim thì sao lại một một hai hai xua đuổi con gái mình ra khỏi nhà. Con nhỏ một thân một mình biết đi đâu để sống?
- Tôi…
- Ông cho rằng con mình từng là kỹ nữ thì có tội à. Nhưng con nó lỗi một thì ông tội lỗi gấp mười, là ông chứ không ai khác đâu. Ông bắt tội con sao không xét kỹ lại mình.
- Ta làm gì?
- Ngày xưa tôi có lòng tốt cứu ông, thấy tình ông sâu đậm tôi mềm lòng trao thân. Kết quả tình yêu là Quyên nhi hôm nay. Tất cả đã an bày thật tình tôi không muốn nhắc, nhưng không nhắc thì ông không nhớ. Ngày ấy, khi đã có được tôi ông liền rời đi, đằng đẵng năm năm tôi nuôi con khổ sở. Ngày ông trở lại mang đến nhà tôi một trời tan tóc.
- Đó không phải lỗi ở ta.
- Lỗi đó của ai không quan trọng. Nhưng sau cái ngày hôm đó tôi lại mất ông, lạc mất con, nhà tan cửa nát, cha mẹ vùi thây nơi biển lửa. Âu cũng là định mệnh an bày, khốn khổ thân tôi, tôi chịu. Nhưng còn Quyên nhi, một đứa con gái vừa tròn năm tuổi lạc cả mẹ lẫn cha, tôi thương thế đầy mình nằm liệt được người ta cứu sống, không thể tìm con ngay được đã đành. Còn ông bên cạnh có vợ đẹp vợ sang, biến cố xảy ra ông cắm đầu bỏ chạy có ngó ngàng gì mẹ con tôi không? Suốt gần hai mươi năm sau đó có bao giờ ông tìm kiếm con gái mình không?
- Ta… không có…
- Vậy thì rõ quá rồi, ông là một người cha vô trách nhiệm. Tôi đây không lo được cho con hổ thẹn với lương tâm muốn chết được. Còn ông thì sao? Nay đã đoàn viên lại bứt tình xua đuổi con mình, trong khi gần hai mươi năm con nhỏ lạc loài chưa một lần nào ông đích thân tìm kiếm con về chăm sóc dưỡng nuôi. Trong hai mươi năm đó, nếu là ông, ông sẽ sống ra sao, có sống nổi hay không còn chưa biết nếu như ông chỉ mới lên năm lên sáu tuổi đầu! Trong hai mươi năm đó con nhỏ phải một thân một mình chống chọi với sóng gió cuộc đời, phải mưu sinh, phải kiếm tìm cha mẹ. Dù cho nó có làm nên hàng ngàn hàng vạn lỗi ông cũng không có quyền, không đủ tư cách để trách phạt nó, đằng này ông lại đuổi nó đi. Ông hãy xem lại mình đi, với Quyên nhi ông là ai, là thứ gì, ông là cha, là chung huyết thống, tại sao ông lại làm như vậy?
- Tôi…
- Phân ly hai lần tôi đau đớn gần như chết được, gặp lại chồng con mừng mừng tủi tủi. Ngỡ từ đây về sau sẽ không bao giờ khổ nữa, nhất gia đoàn tụ, chung tay lo hạnh phúc cho con, nào ngờ đâu ông chỉ là một người cho ham danh hám lợi, vì một chút danh khỏa lấp tội mình vạch tội của con rồi đuổi nó đi. Thà rằng ngày xưa ông đừng tạo ra nó. Chứ làm chi một hành động tàn ác như vậy. Ông là một người cha quá ư là độc ác… không xứng đáng cho Quyên nhi gọi bằng “Cha” mấy tháng qua một chút nào…
- Bà … Thật ra tôi không phải trách Quyên nhi làm điều sai trái. Nhưng tại sao nó không nói cho tôi biết sớm tất cả những việc này để tôi không phải mất mặt trước mặt khách một cách ê chề như hôm nay như vậy.
Nhật Lan quắc mắc:
- Gì chứ… mặt ông vẫn còn đó chứ có mất đi đâu.
Hồ Kỳ khựng người. Nhật Lan tiếp luôn:
- Ông trách con nó dối gian à? Vậy còn ông, ông có thật lòng không? Lúc gặp tôi ông nói với tôi ông vẫn đang phòng không chiếc bóng. Tôi giống vợ quá cố của ông nên ông thương tôi, ông nói sau khi trở về sẽ đem cau trầu đến hỏi cưới đàng hoàng, hẹn thề chung thủy sắc son, cho nên tôi tin ông. Nhưng tôi đã lầm, khi gặp lại nhau cạnh ông là một người vợ vừa đẹp vừa sang, tôi cứ ngỡ rằng sau khi gặp tôi rồi cách xa, ông mới sinh tâm, bội tình. Nhưng lần nữa tôi lại lầm, mãi đến tận bây giờ tôi mới rõ. Khi đến với tôi ông đã trải qua không biết bao nhiêu xác đàn bà rồi. Như vậy là ông thật lòng đó sao?
- Ta…
- Phàm làm người trên thế gian ai có chắc mình không một lần làm lỗi. Lỗi của ông mọi người ở đây đều tha thứ được. Tại sao lỗi của con mình ông không thể thứ tha?
Hồ Kỳ im lặng. Nhật Lan vẫn chưa hết giận, bà tiếp luôn:
- Trên thế gian này, bất cứ việc làm nào cũng có nguyên nhân của nó, thiện do thiện tâm, ác do ác tính, lỗi lầm cũng vậy. Cứ cho là Quyên nhi đã làm sai thì cũng có nguyên nhân nào đó đẩy đưa, ông vừa nghe đã nổi cơn thịnh nộ đuổi con mình đi. Sao ông không xét suy thêm một chút, nếu là con mình cố ý dấn thân thì ông trách ông phạt tôi không nói. Nhưng con đường bán sắc bán thân ấy có một người con gái nào tự mình dấn bước, có chăng là bị dụ dỗ, gạt bán… Ông nổi tiếng là một vị quan thanh liêm chính trực, nhà nhà quý, người người mến, lại đi cư xử với con mình một cách vội vàng và hồ đồ như vậy ông không thấy thẹn với lòng sao? Ông thanh liêm chính chính trực mà như vậy đó sao?
Hồi Kỳ im lặng không đáp lời vợ nữa. Chợt ông nghe văng vẳng bên tay tiếng con gái nói trong nước mắt:
“…thân gái một mình không người thân kẻ thích, lưu lạc chợ đời, ngơ ngác nai tơ. Nếu như ngày ấy cha mẹ bên con thì sẽ không có ngày hôm nay đau nhục thế này… Một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi, cái thuở ngây thơ hồn nhiên đó con cần vòng tay cha mẹ biết bao, cần những lời răn dạy chỉ bảo cho con biết lối đi nào là đúng đắn biết bao.”
“Ước gì ngày ấy có cha mẹ bên con, cho con một cái tát tai hay một giọt roi đau buốt, nói với con rằng con đã sai đường, con lập tức quay đầu mà không sa chân thêm nữa. Nhưng nay mọi chuyện đã muộn rồi… con đã sai đường, con hoen ố, con đã làm ô danh cha mẹ. Bởi ngày ấy lúc con nhận ra mình sai thì đã không thể rút chân ra khỏi vũng bùn… Con đã gọi cha đến lạc giọng, gọi mẹ đến khàn hơi, nhưng mọi người ai cũng quá xa xôi, không ai nghe thấy, không ai đến cứu vớt đời con cả."
Hồ Kỳ lẩm nhẩm một mình:
- Là lỗi của ta sao? Là lỗi ở ta sao? Là ta đã hại đời con mình mà lại hồ đồ trách tội con sao? Nếu là ta lưu lạc khi tròn năm tuổi ta sẽ làm gì, trộm cắp hay xin ăn hay rủ xác ở một vệ đường nào đó?
Hồ Kỳ nghĩ về những viễn cảnh lập tức thấy rùng mình. Cũng lúc đó ông nghe tim mình buốt đau, ông đưa tay đặt lên ngực. Nhật Lan im lặng mặc cho nước mắt cứ ra chảy dài trên má. Kiệt đến trước mắt Hồ Kỳ, thấp giọng:
- Cha, con dám cam đoan Quyên muội sa chân vào chốn thanh lâu không phải do muội ấy tự ý muốn. Bởi lúc con gặp muội ấy Quyên muội đang rất khao khát tự do. Nếu muội ấy tự ý vấn thân thì ai lại muốn thoát ra làm gì! Một điều nữa, mặc dù Quyên muội là kỹ nữ Linh Lung Lầu thật nhưng chỉ bán sắc không bán thân, lại lấy tên là Phụng Nga, thiết nghĩ điều ấy không ảnh hưởng tới danh tiếng của cha nhiều đâu. Nhưng dù sao muội ấy cũng là nhi nữ của cha, giết chết hay đuổi đi muội ấy vẫn là nhi nữ của cha.
Hạnh Nguyên tiếp lời:
- Hai mươi mấy năm qua, Quyên nhi đã chịu nhiều bất hạnh, giờ ông là cha lại đành lòng xô con mình vào ngõ tối lạc loài lần nữa hay sao, ông không tội nghiệp cho đứa con gái do chính mình tạo ra hay sao? Lão gia, Quyên nhi là đứa con gái hiếu nghĩa, luôn vâng lời ông, lại rất kiên cường, mười mấy năm lưu lạc vẫn tìm cách gặp lại mẹ cha, để mưu sinh vạn kế bất khả thi mới một lần lầm đường lạc lối. Giờ đoàn tụ một nhà, ông không cưu mang chăm sóc lại muốn đẩy con nó vào lối lạc đường lầm lần nữa hay sao. Khi đến đây tôi đã nghe nói hơn một lần Quyên nhi vì ông mà vào sinh ra tử, cái tước vị ông đang mang lẫn cái danh dự to lớn ngày hôm nay đều là do Quyên nhi mạo hiểm đến Hắc Long bang mang bản đồ về, nào là vào thạch đạo lấy Bảo Vật ra. Lúc hộ tống Bảo Vật hồi cung nó đã dùng chính sinh mạng mình để cứu sống ông, ông quên tất cả rồi sao? Những việc đó đáng lẽ ra ông nên trọng chứ không nên khinh. Bởi ông xét kỹ trong những đứa con của ông, đứa nào được như vậy. Kiệt nhi của tôi ngàn vạn lần không bì kịp, còn phải mang ơn cứu tử một mạng ở Sư Tử sơn. Ông xét lại mà coi, Quyên nhi đối với ông đâu tệ, chỉ có ông đối tệ với con nhỏ mà thôi.
Hồ kỳ lẩm nhẩm:
- Ta sai rồi ư?
Hạnh Nguyên tiếp:
- Nói cách khác, sau cái ngày ông lãnh oan án ở phủ Triệu Lục Hoàn là ông đã mất tất cả danh tiếng lẫn tên tuổi. Giờ chẳng phải trong mắt mọi người Hồ Nam đã chết rồi sao. Nói không quá, ông có được ngày hôm nay là do Quyên nhi ban tặng, từ danh tiếng đến bổng lộc của vua. Nên nếu bây giờ Quyên nhi có lấy lại tất cả trong tay ông, ông cũng không có quyền trách nó. Ông hãy suy nghĩ kỹ lại mà coi.
Hồ Kỳ vẫn im lặng. Nhật Lan lau nước mắt, nhỏ giọng:
- Tôi đã cạn lời mà ông vẫn không chịu nghĩ lại, tôi không ngờ ông cố chấp đến như vậy. Không biết bây giờ Quyên nhi nó đã đi đâu rồi nữa, không biết nó có làm chuyện gì dại dột hay không… Không được, tôi phải đi tìm con tôi… Nó mà có mệnh hề nào, tôi làm ma cũng không tha cho ông đâu, Hồ đại nhân!
Câu cuối Nhật Lan gằn thật mạnh, bà căm hờn nhìn Hồ Kỳ lần cuối rồi quay đi. Bình ngăn bà lại, anh ôn tồn:
- Phu nhân yên tâm. Tiểu thư là một người con gái cứng rắn nên không sợ cô ấy nghĩ quẩn làm việc rồ dại gì đâu. Giờ quan trọng nhất là ta thuyết phục lão gia cho tiểu thư trở về nhà.
Nhật Lan gật đầu đứng lại. Hồ Kỳ đứng lặng, có mùi hương nào đó thoang thoảng bay qua, trong tâm trí ông vô thức hiện lên hàng loạt viễn cảnh con gái đang tự vẫn, nào treo cổ, nào cắt tay rồi nhảy sông,… Ông không kiềm được bật thốt:
- Quyên nhi, con đừng chết, đừng bỏ mẹ và cha, ta biết lỗi ta rồi.
Và ông bừng tỉnh, ông đang đứng giữa sảnh đường, quanh ông là những người thân. Ông không nhìn thấy Lệ Quyên, Hồ Kỳ nghe tâm thần bấn loạn. Từ ngoài một tên lính bước vào:
- Bẩm đại nhân…
Hồ Kỳ vẫn còn đang lơ mơ giữa thực vào ảo. Hạnh Nguyên thấy vậy hỏi thay:
- Có chuyện gì?
- Bẩm, có người gửi cho đại nhân bức thư ạ.
Hồ Kỳ nghe vậy vội hỏi:
- Thư gì, của ai?
- Bẩm, người đó nói là bằng hữu của đại nhân ạ.
Tên lính cung kính đưa bức thư tận tay Hồ Kỳ rồi lui ra. Hồ Kỳ mở thư ra xem lập tức cau mày:
- Chuyện này chưa hết lại đến chuyện khác, thật là…
Hạnh Nguyên thấy vậy cũng hơi lo lắng:
- Chuyện gì vậy?
Hồ Kỳ vẫn tỏ ra căng thẳng đáp:
- Có mấy vị bằng hữu của ta bảo ngày mai đến thăm, để cầu thân Quyên nhi cho con trai họ. Họ nhắc đến chuyện trước kia khi giao tình còn đậm, những lần say rượu đã từng hứa hẹn với nhau nếu sau này hai bên sanh cùng trai, hoặc cùng gái thì cho chúng kết giao bằng hữu như trưởng bối. Còn nếu bên sinh trai, bên có gái thì kết thông gia. Giờ họ biết tôi đã tìm được nữ nhi nên tìm đến.
Mọi người nhìn nhau. Hạnh Nguyên cũng cau mày:
- Rồi lão gia quyết định sao?
Mùi hương lạ vẫn cứ xộc vào mũi, Hồ Kỳ cứ nhìn thấy hình ảnh con gái gặp cảnh không may. Đầu bắt đầu cảm thấy đau đớn quay cuồng.
- Ta không biết, bây giờ ta không nghĩ được điều gì cả, phu nhân nghĩ giúp ta được không?
- Khó thật, khách đến thì không thể không tiếp. Giờ thế này mọi người chia nhau ra đi tìm Quyên nhi về, rồi quyết định ưng hay không ưng là tùy nó, lão gia thấy như vậy có ổn không?
Hồ Kỳ vẫn cau mày:
- Nhưng biết Quyên nhi nó ở đâu mà tìm.
- Ừ nhỉ? Nếu lên ngựa mà phi nước đại đến giờ ắt đã xa rồi.
- Giờ phải làm sao đây.
Cả Nhật Lan cũng thấy rối. Bình chợt nói:
- Đại nhân và phu nhân xin chớ lo, bây giờ đuổi theo cũng chưa muộn, cứ hỏi lính canh và người dân trước phủ là biết tiểu thư đi theo hướng nào, cứ theo đó mà tìm là được. Cũng có thể cô ấy đã đến Việt Xuân Yên.
Hồ Kỳ thoáng mừng:
- Cũng phải, mọi người cùng chia ra tìm người ngay đi, ta có lỗi với Quyên nhi, ta phải đích thân xin lỗi nó.
Tứ Bình ngăn lại:
- Mọi người đừng đi.
Hồ Kỳ không hiểu hỏi lại:
- Cậu nói vậy là có ý gì?
- Ý của con là bất cứ ai đi tìm cô ấy bây giờ đều rất có thể nguy hiểm đến tính mạng. Tính khí của cô ấy có thể nhiều người chưa biết nhưng con là người biết rất rõ. Khi tức giận sẽ không tự làm tổn thương mình nhưng mọi thứ xung quanh rất có khả năng bị dập cho tan nát. Nên người nào đi thì chịu khổ một người thôi, nhiều người đi có khi lại hỏng việc, lão gia nóng tính, gặp tính khí tiểu thư, nhất định mọi chuyện càng khó hơn…
Tứ Bình nói vậy không phải không có lý. Nhưng một người đi thì ai sẽ đi? Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Tứ Bình. Bình vỗ vai Long, cười cười:
- Này cậu đi đi.
- Sao lại là tôi?
- Không cậu thì là ai? Nếu bây giờ cô ấy không để cậu vào mắt thì những người khác đi cũng không được gì. Nên cậu hãy đi chuyến này, có thể phải chịu khổ một chút, nhưng tôi tin cậu làm được. Còn nữa, nếu cô ấy có tức giận quá mà mất kiểm soát bản thân cậu tốt nhất nên tránh đi, đừng để cô ấy thịt luôn cả cậu.
- Hả…
- Đi đi, tôi tin tưởng cậu.
- Ờ…
Dương Long đang định quay đi Tứ Bình gọi ngược lại:
- Dương Long, chờ đã!
- Gì nữa?
- Đối với cô ấy, đừng hạ mình năn nỉ, đừng dùng quyền oai ép buộc, tất cả điều vô ích. Hãy dùng tình cảm chân thành để thuyết phục.
- Ừm!
Long đi rồi, Kiệt mới lơ mơ hỏi lại:
- Long huynh yêu Quyên muội sao?
- Họ là một đôi.
- Vừa rồi Bình huynh nói tính khí Quyên nhi…
Tứ Bình cười, thản nhiên đáp:
- Tôi từng sống chung với tiểu thư mấy năm nên rõ tính khí cô ấy, dù còn rất bé tính khí đã rất quật cường. Một khi đã giận thì không dễ nguội, trước giờ chưa từng nhẫn nhịn trước bất kỳ ai dám chọc giận cô ấy. Nhưng hôm nay người làm buồn tiểu thư là cha ruột cô ấy nên lúc nãy ở đây, cô ấy nén giận mà uất ức phát khóc. Ai biết sau khi ra khỏi đây, cơn giận không phát tác? Mà cơn giận phát tát rồi thì giết trăm người cũng không chớp mắt.
- Hả…?
- Có một chuyện có lẽ mọi người chưa biết… ban đầu con không định cho mọi người biết nhưng bây giờ có lẽ con nên nói ra…
Bình kể lại việc Huỳnh Hoa gặp cơ duyên học võ công mà không bái tổ cốt là để chữa bệnh. Nhưng về sau võ công cô lại tăng tiến vượt bật làm cho sư phụ và cả sư thúc anh bắt đầu lo sợ. Họ sợ có một ngày cô phát tác sức mạnh thì không một ai khống chế được, nhất là sau khi biết cô được Linh Vật trấn phái chấm chọn là Thiên Cầm. Một điều nữa, bất kỳ người nào được chọn làm Thiên Cầm đều bị một lời nguyền xa xưa ảnh hưởng nên rất dễ bị kích động, mỗi khi bị kinh hỷ hay tức giận, họ rất dễ mất tự chủ không thể khống chế bản thân, sức mạnh tự do bùng phát, khi đó rất có thể máu sẽ đổ thành sông, thây chất thành núi. Bởi Thiên Cầm là người mang trong mình sức mạnh khủng khiếp hơn người thường nên các đời đệ tử trước đó ai vào học nghệ cũng phải bái sư. Chỉ trừ Lệ Quyên, sư phụ và sư thúc tuy biết sau này có thể đứa con gái ấy sẽ gây nên sóng gió nhưng phân vân mãi vẫn không ép buộc cô phải bái sư lập thệ. Còn ẩn ý bên trong anh đã khôn khéo không nói ra.
Ai nghe cũng phải bàng hoàng biến sắc. Bây giờ mọi người không còn cảm thấy giận hay thương nữa mà chỉ còn mỗi cảm giác khiếp sợ. Hồ Kỳ cũng nghe thấy, trong đầu ông hiện ra loạt viễn cảnh hãi hùng về một ngày con gái không kiềm chế được sức mạnh trong mình. Trong phút chốc Hồ Kỳ cảm thấy dường như mình đang đứng giữ dòng sông chỉ toàn là máu và ông bị con gái chỉ kiếm thẳng vào ngực mình. Hồ Kỳ rùng mình vội vàng xua những viễn cảnh ấy đi. Và không phải chỉ Hồ Kỳ nghĩ vậy mà mọi người có mặt nơi ấy đều nghĩ vậy.
Trong cùng một lúc lại xảy ra quá nhiều biến cố, đầu tiên là kinh ngạc, rồi tức giận, rồi bị hết người này mắng người kia chỉ trích, bây giờ là sợ hãi. Hồ Kỳ dường như cảm thấy nhịp tim bấn loạn, đầu đau như búa bổ, một tay ông đưa lên vò trán, một tay ông bấu chặt vào bờ ngực. Thân người chao đi chực ngã. Mọi người thấy vậy đều giật mình kêu lên:
- Lão gia sao vậy?
Tứ Bình đứng gần ông nhất vội đưa tay đỡ lấy dìu ông lại ghế ngồi. Chiếc hộp vuông trong tay áo anh đóng nhanh lại, mùi hương kỳ lạ ngay lập tức biến mất nhưng không một ai để ý. Bàn tay Tứ Bình xoa đều vùng lưng phía sau tim Hồ Kỳ, ông thở gấp một lúc mới bình tĩnh lại. Hồ Kỳ thở dài:
- Tước vị, danh vọng càng lúc càng dẫn ta vào con đường tội lỗi, ta cảm thấy mệt mỏi, đau đầu. Ta muốn buông tay…
Nhật Lan vừa rồi tuy có giận nhưng lúc này không thể không lo lắng, bà hỏi dồn:
- Tứ Bình, ông ấy thế nào? Có phải lại phát bệnh không?
Tứ Bình chỉ gật đầu không nói, lúc sau anh dừng tay lại. Hạnh Nguyên lên tiếng:
- Kiệt nhi, đưa cha con vào phòng.
Bình giơ tay ra hiệu cho Hồ Kỳ ngồi nghỉ thêm lúc nữa. Nhìn người đàn ông trung niên ngồi trên ghế, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt căng thẳng và đau đớn. Hạnh Nguyên và Nhật Lan chỉ còn biết nhìn nhau. Lúc sau, Tứ Bình lại nhẹ nhàng xoa xoa vào bờ vai Hồ Kỳ. Ông hít sâu thở ra vài hơi nữa cho tinh thần bình tĩnh lại mới từ từ mở mắt. Tứ Bình dịu giọng:
- Đại nhân đã lao tâm khổ trí suốt mấy tháng qua, nguyên khí suy giảm lắm rồi. Tạm thời, hãy để tâm bình ý hòa, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nếu không thần kinh sẽ nhanh chóng suy nhược, tâm can từ đó cũng bị suy theo. Đại nhân hãy vào nghĩ ngơi, con sẽ kê cho đại nhân đơn thuốc.
Kiệt thấy vậy cũng lên tiếng:
- Cha cũng đừng lo nghĩ nhiều về chuyện của Quyên muội, đã có mẹ, dì và con lo. Cha hãy bình tâm và ngơi nghỉ.
Hồ Kỳ gật đầu. Kiệt đưa ông vào phòng. Hạnh Nguyên vỗ nhẹ vào vai Nhật Lan:
- Đừng lo quá, Quyên nhi sẽ không sao đâu.
Nhật Lan thở dài:
- Chúng ta một thời khốn khổ vì người đàn ông này. Vì sao lại như vậy…
Hạnh Nguyên dịu giọng:
- Đừng nhắc quá khứ. Kể từ bây giờ chúng ta phải chung tay lo cho con mình không phải khổ như chúng ta ngày trước. Không cần biết ông ta làm gì, chỉ cần tổn hại đến con cái chúng ta, ta nhất định ngăn ông ấy lại cho bằng được.
- Phải.
***
Quán trọ Việt Xuân Yên.
Tứ Bình đoán không hề sai. Đúng là Huỳnh Hoa rời khỏi Hồ phủ lập tức đến quán trọ. Cô vừa bước vào đã đập mạnh tay lên một cái bàn. “Ầm” một tiếng chiếc bàn vỡ vụn tanh bành. Huỳnh Hoa cao giọng:
- Tức chết đi được mà!
“Ầm” một tiếng nữa, cái bàn khác bị đập nát tan, gỗ vụn bay tứ tung. Cũng may trong quán lúc ấy không hề đông khách, nếu không đã bị Hoa dọa cho chạy tán loạn. Những người làm thấy thần sắc hầm hầm của cô chủ thì kinh sợ tránh xa, ngay khi cái bàn đầu tiên bị đập nát bọn họ đã mau lẹ tìm chỗ trốn đi biệt bóng. Ai cũng sợ cô chủ thấy mình cũng chướng mắt đập cho một cái, phần thưởng đó không vui một chút nào, họ không muốn!
Đại Hắc đang đứng ở quầy thu ngân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì ngẩn người không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thập Toàn đứng trên gác trọ nghe tiếng đập đổ “ầm, ầm” rồi tiếng của nhị tỷ thì vội vàng chạy xuống. Vừa đến nơi nhìn cảnh tang hoang của quán trọ anh không khỏi lặng người. Huỳnh Hoa lại vung tay đập thêm chiếc bàn nữa, cô vẫn chưa hết giận.
Thập Toàn chạy đến chỗ Đại Hắc hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Tại sao tỷ tỷ lại…
Đại Hắc nhăn mặt:
- Tôi cũng không biết. Nhưng không ngăn lại cái quán này từ mai nhất định phải đóng cửa nghỉ luôn.
Vừa nói Đại Hắc vừa lao người ra, cao giọng:
- Đại tỷ, đại tỷ bớt giận.
Thập Toàn cũng bước đến lo lắng hỏi:
- Nhị tỷ, đã xảy ra chuyện gì sao tỷ giận dữ như vậy? Tỷ vừa gây nhau với ai à?
Hoa cao giọng không điếm xỉa gì tới Thập Toàn và Đại Hắc:
- Kỹ nữ thì sao chứ, kỹ nữ thì nhơ nhuốc hết sao, kỹ nữ thì cũng là con người chứ có là gỗ đá đâu mà tha hồ nguyền rủa.
Thập Toàn ngẩn ngơ không hiểu chuyện nên hỏi lại:
- Nhị tỷ lại vì chuyện của đệ mà gây gổ với cha à, tỷ hà tất…
Huỳnh Hoa cao giọng:
- Đúng là ta mới cãi nhau với ông ta, nhưng không phải vì chuyện của đệ.
- Vậy thì chuyện gì?
Hoa không thèm trả lời câu hỏi của em trai, cô đi thẳng về phòng. Toàn vội theo sau, hỏi han xem có chuyện gì. “Rầm” một tiếng Hoa vào phòng và đóng mạnh cửa lại. Toàn vỗ cửa gọi, cánh cửa phẳng lì vững chắc, hẳn bên trong đã bị gài chặt.
Thập Toàn chỉ còn biết cau mày quay trở ra. Đại Hắc không dám đi theo chỉ chờ Thập Toàn trở xuống mới nhỏ giọng hỏi:
- Cô ấy hôm nay có chuyện gì vậy thiếu gia?
Toàn nhếch môi:
- Ta mà biết tỷ ấy có chuyện gì thì chết liền tại chỗ đó. Chẳng biết nhị tỷ ta hôm nay làm sao nữa…
Đại Hắc thở hắt ra một tiếng:
- Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy cô ấy giận đến như vậy. Thật kinh khủng… Cũng may khi nãy bước vào cô ấy gặp cái bàn nếu là một người chắc người đó chết không kịp ngáp…
Từ trong phòng tiếng Huỳnh Hoa quát lên:
- Đại Hắc.
- Dạ có!
- Đóng cửa quán ngay cho ta, hôm nay không bán buôn gì hết. Không ai được cho người khác vào, nếu cãi lệnh đừng trách ta.
- Dạ.
Đại Hắc mau mau đi đóng cửa rồi nhìn Thập Toàn lắc đầu khó hiểu. Toàn cũng so vai, anh không tài nào hiểu tỷ tỷ mình, nhưng giận như thế thì chắc có chuyện lớn gì đó chứ không thể đang yên đang lành lại nổi giận. Thập Toàn nghĩ ngợi một lúc lại đến đập cửa phòng nhị tỷ, han hỏi. Bên trong im lặng, lúc lâu sau Thập Toàn mới nghe nhị tỷ lên tiếng, âm thanh đã dịu lại:
- Ta muốn yên tĩnh một lúc, hãy để ta yên.
Thập Toàn đành rời đi để cho nhị tỷ được yên.
***
Lúc sau, bên ngoài quán trọ có tiếng đập cửa dữ dội. Dương Long đã đuổi kịp đến nơi:
- Huỳnh Hoa hãy mở cửa, tôi biết em đang ở đây, hãy cho tôi vào, tôi có lời muốn nói với em. Hãy mở cửa, Hoa ơi! Huỳnh Hoa!
Cánh cửa đã được gài chặt nên không hề động đậy. Thập Toàn nhìn Đại Hắc hỏi nhỏ:
- Là ai vậy?
- Làm sao tôi biết! Nhưng giọng rất quen…
- Hay là ra xem đi.
- Đại tỷ đâu cho mở cửa.
- Thì nhìn qua khe cửa.
- Ừ nhỉ.
Cả hai cùng ghé mắt vào khe cửa để xem, xem rồi ai nấy điều kinh ngạc. Toàn kéo Đại Hắc vào trong mới cất tiếng hỏi nhỏ:
- Sao lại là anh ta?
- Làm sao tôi biết được!
Toàn thở hắt ra một tiếng, ngẫm nghĩ:
- Hay là cho nhị tỷ hay, chứ để anh ta đập cửa mãi như vậy, cửa vỡ mất. Cậu ở đây quan sát động tĩnh nhé.
- Ờ.
Toàn đi mau lên phòng Hoa vỗ cửa kêu lên:
- Nhị tỷ ơi, nhị tỷ. Long ca đến tìm tỷ, mở cửa cho anh ta vào không?
Toàn kêu gọi một lúc bên trong vẫn im lặng. Toàn còn đang kinh ngạc, Hoa nhẹ giọng:
- Bảo anh ta về đi, đừng cho anh ta vào đây.
Toàn trở ra, trước cửa Long vẫn đập ầm ầm. Đại Hắc chạy ra nhỏ giọng:
- Thế nào thiếu gia… Đại tỷ…
- Vẫn cương quyết không cho bất kỳ ai được vào.
- Nhưng cứ để như vậy thì còn gì là cái cửa quán trọ nữa chứ! Thiếu gia làm ơn nghĩ cách mau đi.
- Được rồi, ta ra ngoài đuổi anh ta, cậu ở trong canh cửa, đừng để anh ta thừa cơ xông vào trong.
Đại Hắc vội xua tay:
- Không được, tôi không phải đối thủ của anh ta!
- Chứ bây giờ đâu còn cách nào.
- Đại tỷ thiệt là…
- Để ta vào hỏi lại nhị tỷ xem sao.
Toàn lại đi vào trong, đập cửa phòng của Hoa gọi to:
- Nhị tỷ, Dương Long vẫn…
Chưa hết câu Huỳnh Hoa đã quát lớn cướp lời:
- Ra đuổi cổ anh ta về ngay cho ta! Không được để bất kỳ ai vào quán!
- Dạ!
Tiếng quát to quá, suýt chút kinh tâm động phách. Toàn giật mình lỡ "Dạ" đành lui ra. Thấy Thập Toàn thất thiểu từ trên thang lầu đi xuống, Đại Hắc chạy lại:
- Thế nào…
- Vẫn không thay đổi gì. Hay chúng ta mở cửa cho anh ta vào.
- Ấy, không được, lệnh đại tỷ nghiêm lắm, cãi lệnh là to chuyện đó.
- Chứ biết làm sao bây giờ.
Bên ngoài Long vẫn còn đập cửa ầm ầm đòi gặp Huỳnh Hoa. Toàn kề tai Hắc nói nhỏ vài điều, xong anh ra mở cửa. Long hơi ngạc nhiên khi thấy Toàn ra, hỏi ngay:
- Chị cậu đang ở đây phải không?
Miệng hỏi, chân Long đã sấn vào, Thập Toàn vội dang tay ngăn lại:
- Nhị tỷ tôi đúng là đang ở đây, nhưng tỷ tỷ đã có lệnh từ giờ đến mai không cho bất kỳ ai vào quán. Xin anh đừng làm tôi khó xử.
- Van thiếu gia cho tôi gặp tỷ tỷ cậu một lúc, tôi có chuyện muốn nói.
- Tỷ tỷ không muốn gặp bất kỳ ai, anh về ngay đi, đừng phí công vô ích.
- Thập Toàn, tôi van cậu hãy cho tôi vào, chỉ gặp tỷ tỷ cậu một chút thôi có được không.
- Anh làm gì mà van nài dữ vậy. A, hay chính anh làm tỷ ấy giận, muốn xin lỗi phải không?
- Cứ xem là như vậy, cậu hãy cho tôi gặp chị cậu.
- Không được!
- Tam thiếu gia, đừng làm khó tôi như vậy, cho tôi gặp chị cậu một chút, một chút thôi cũng được mà.
- Không được, không phải tôi muốn làm khó anh, tất cả đều là ý của nhị tỷ, tôi không dám cãi.
- Cô ấy bảo sao?
- Nhị tỷ nói… nếu từ giờ tới mai chúng tôi cho người ngoài vào quán sẽ giết sạch người làm trong quán…
Long sững người:
- Vậy à! Vậy thôi, tôi không làm khó cậu. Nhưng hãy chuyển lời giúp tôi tới tỷ tỷ cậu.
- Được anh nói đi.
- Nếu cô ấy quyết không chịu ra gặp, tôi sẽ đứng chờ ở ngoài đến lúc nào cô ấy chịu gặp mới thôi!
- Hả, nắng vầy, anh hà tất tự làm khổ mình như thế. Tỷ tỷ tôi sẽ không ra gặp anh đâu!
- Tôi tin mình đợi được.
- Tùy anh vậy.
Long đi ra đứng cách cửa quán trọ một quãng và đợi thật, giữa cái nắng trưa như đổ lửa, mồ hôi tuôn ra như tắm nhưng Dương Long vẫn cứ đứng đó. Thập Toàn đành trở vào, Đại Hắc nhìn dò xét:
- Sao lại như thế?
- Là anh ta muốn, ta đâu biết phải làm sao.
- Dù sao cũng không còn kẻ đập cửa ầm ầm.
Thập Toàn và Đại Hắc im lặng nhìn nhau, chốc chốc họ thay nhau nhìn qua khe cửa. Dương Long vẫn đứng yên chỗ cũ, Thập Toàn và Đại Hắc chỉ còn biết lắc đầu rồi thở dài. Thập Toàn lên lầu, đập cửa báo mọi chuyện cho nhị tỷ, có lẽ cô nghe thấy nhưng vẫn dửng dưng chẳng buồn trả lời. Thập Toàn chỉ còn biết thở dài quay trở xuống.
Trưa qua, chiều đến. Long vẫn cứ đứng như chôn chân tại chỗ, mồ hôi vã ra như tắm. Toàn ra khuyên anh về, anh không đáp chỉ lắc đầu. Toàn thấy tội nghiệp anh nặng tình với nhị tỷ, tự ý cho anh vào nhưng anh vẫn chỉ lắc đầu không nói gì. Toàn cũng đành lắc đầu thán phục tính kiên trì của Dương Long và nhị tỷ. Khuyên không được, gọi vào cũng không được, Thập Toàn đành trở vào đóng chặt cửa theo lệnh của nhị tỷ. Anh và Đại Hắc cứ ngồi canh, chốc chốc nhìn qua khe hở của quán. Thêm lúc nữa Đại Hắc mệt mỏi thở dài, nhoài người nằm luôn lên bàn.
***
Khi Thập Toàn không đến phiền cô nữa. Huỳnh Hoa ngã người nằm lên chiếc giường rộng của mình. Cô thả hồn cho kí ức mặc tình ào ạt ùa về. Mẹ cô từng kể bà gặp cha cô trong dịp tình cờ, họ đến với nhau sinh ra cô nhưng rồi ông vội vã bỏ đi, ngày cô sinh ra chỉ có mẹ và ông bà bên cạnh. Cô không biết cha là như thế nào đến tận năm năm tuổi, cô lần đầu gặp Hồ Kỳ mẹ bảo cô gọi ông bằng cha nhưng đó chưa phải là đoàn viên vĩnh cửu. Ngọn lửa vô tâm chia cắt thâm tình, đứa bé năm tuổi đầu phải xa cha lẫn mẹ, bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời.
Nghĩ lại cô thấy mình may mắn vì ngày đó gặp được nghĩa phụ, ông nhặt cô về cưu mang dạy dỗ. Nhưng chỉ được mười năm ông cũng xa lìa cô để về thế giới bên kia. Từ ấy cô một mình phiêu bạt, một đứa trẻ vừa tròn mười lăm tuổi, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ ngây thơ hồn nhiên, vì một chút ghen hờn người ta đem cô bán vào kỹ viện. Lúc ấy khi nghe hai từ “Kỹ Viện” cô chưa hề hình dung được nó đáng kinh tởm đến mức nào, chỉ cho rằng đó là một nghề để mưu sinh. Nghĩa phụ cũng chưa từng nói với cô rằng nó là như thế nào, nó đáng sợ hay không, nói đúng hơn ông chưa bao giờ vào nơi đó cũng không hề đưa cô đến gần nơi đó.
Đứa trẻ thơ ngây ngày đó vì để mưu sinh đã dấn thân vào cái nghề mà muôn người đều khinh rẻ đó, để kết cuộc ngày hôm nay bị chính người thân của mình ruồng bỏ đuổi xua. Nhớ lại từng câu từng chữ thốt ra từ miệng người cha thân yêu Huỳnh Hoa nghe tim mình đau buốt, nước mắt không kiềm chảy dài trên má, càng đau càng hận kẻ đã xua mình vào kết cuộc ngày hôm nay. Huỳnh Hoa đứng lên, đến mở cánh cửa sổ nhìn về phía trời tây, ánh nắng chiều còn chói chang hắt vào làm căn phòng nóng rực lên. Và ánh mặt trời chói lòa sắc lửa ấy đi dần dần về phía tây xa xôi, ánh nắng cứ nhạt dần, nhạt dần.
Huỳnh Hoa đứng nhìn một lúc khép cửa sổ lại, lững thững bước trở vào trong. Cô đến mở cửa tủ lấy ra vài bộ y phục, xếp gọn và gói lại thành một gói, tháo nửa mảnh cẩm thạch tím, vật làm tin của cha cô trao cô thuở trước bỏ vào ngăn tủ. Nơi đây với cô đã chẳng còn gì để lưu luyến, từ bé cô đã biết phải sống thế nào khi không có mẹ cha bên cạnh nên lúc này đây cho dù người thân có không thừa nhận cũng chẳng sao. Ông đã muốn cô đi vậy thì cô sẽ đi, không có ông cô vẫn có thể sống tốt mười mấy năm nay. Chuẩn bị hành lý xong, Huỳnh Hoa trở lại giường ngồi tựa lưng vào vách, nhắm mắt và ngủ thiếp đi, mặc kệ ngàn biến đổi xung quanh mình. Sau đó, Thập Toàn có đến gõ cửa phòng nhưng Huỳnh Hoa không thức giấc. Một khi cô đã tự ức chế bản thân chìm vào giấc ngủ sau những căng thẳng tinh thần thì dù trời có sập xuống cũng không thể làm cô tỉnh dậy huống hồ chỉ là âm thanh đập cửa của em trai.
Cô ngủ say sưa mặc thời gian trôi đi. Không biết thời gian qua bao lâu, có tiếng “ầm” to tướng không rõ từ đâu phát ra. Huỳnh Hoa bừng tỉnh giấc, bốn bề quanh cô giờ là một màu đen tối. Huỳnh Hoa đang nằm với một tư thế vô cùng hoạt kê, ban chiều khi đang ngồi suy nghĩ cô đã ngủ thiếp đi, chẳng biết lúc ngủ nghiêng người thế nào bây giờ cô đã nằm vật ra giường, người uốn cong như con rắn. Huỳnh Hoa bật dậy đấm lưng và cổ, tư thế nằm khi nãy đúng là cực kỳ mỏi cổ và đau lưng!
Chẳng biết lúc ấy là canh mấy của đêm mà đất trời đen đặc. Bên ngoài lại có những tiếng rào rào dữ dội, đó là âm thanh quen thuộc của mưa. Huỳnh Hoa bước đến chiếc bàn giữa phòng, bật quẹt lửa thắp ngọn nến lên, ánh nến cháy sáng lên và chao chao theo từng đợt gió lùa qua khe hở căn nhà, cũng nhờ đó căn phòng cô càng trở nên lung linh huyền ảo.
Huỳnh Hoa đến bên cửa sổ, nhẹ mở, một làn gió lạnh hắt vào mang theo cả làn hơi nước ẩm ướt. Huỳnh Hoa hít mạnh một hơi, cảm thấy khoan khoái dễ chịu hơn nhiều. Mọi phiền não tan đi gần hết, cơn tức giận cũng không còn. Huỳnh Hoa đưa tay ra ngoài cửa sổ, mưa lộp bộp rơi vào tay cô tạo cảm giác tê tê đủ biết cơn mưa này không hề nhỏ. Bên ngoài trời tối đen như mực, chốc chốc có tia chớp rạch trời và tiếp theo là một tiếng nổ run chuyển cả màn đêm. Gió mang hơi nước ào vào phòng từng đợt, làm ngọn nến nhiều lần suýt tắt. Hoa khép cửa sổ lại, quay người trở vào giữa phòng. Ngay lúc đó có tiếng vỗ cửa và tiếng gọi rất gấp:
- Nhị tỷ làm ơn mở cửa ra, tỷ đừng nhẫn tâm quá như vậy. Long ca đã đứng dưới mưa để chờ tỷ gần hai canh giờ rồi, anh ấy lạnh tới mức sắp chịu không nổi rồi, như vậy chưa đủ làm động lòng của tỷ hay sao. Tỷ ác tâm đến thế sao?
- Đại tỷ, Long huynh thành tâm thành ý với tỷ vậy chưa đủ sao? Ra gặp một chút cũng không được sao. Người ta dám đứng dưới mưa chờ tỷ. Tỷ lại không dám ra gặp người ta một lúc hay sao? Hãy ra mà xem, Long huynh vì tỷ mà khổ sở thế nào.
- Nhị tỷ, hãy mở cửa ra có được không? Long ca đã đứng bên ngoài suốt mấy canh giờ rồi đó, hết nắng rồi mưa, tỷ còn chưa chịu ra là có án mạng đó.
Huỳnh Hoa nghe vậy thì giật mình cô không nghĩ anh vẫn đang kiên trì đứng ngoài kia để đợi như vậy, chẳng phải ban chiều cô bảo Đại Hắc và Thập Toàn đuổi anh về rồi sao. Lúc đó anh nói anh sẽ đứng chờ chẳng lẽ anh đứng đó từ chiều đến giờ chỉ để chờ cô ra gặp hay sao? Huỳnh Hoa ra định mở cửa chợt nghĩ nếu hai tên em út này dùng cách kèm Dương Long vào để khích cho cô ra thì… Bàn tay sắp chạm vào chốt cửa của cô bỗng dừng lại. Từ chiều cô đã gài chặt cửa phòng nên Đại Hắc và Thập Toàn mới không xông vào được. Tiếng của Toàn khẩn khoản:
- Nhị tỷ, làm ơn ra gặp Long ca một lúc có được không? Tỷ cố lỳ không ra thì có án mạng thiệt đó, đừng trách sao đệ không nói trước. Long ca từ nhỏ tư chất không khỏe mạnh như đệ đâu, tỷ lại để anh ta tắm nắng từ trưa tới chiều, rồi tắm mưa từ chiều đến giờ, sức nào mà chịu nổi. Tỷ vô tình vậy sao? Nhị tỷ hãy mở cửa ra đi. Tỷ làm ơn ra gọi anh ta vào, tỷ không ra anh ta cũng không chịu vào đâu.
- Đại tỷ ơi, đại tỷ… Làm ơn ra gọi anh chàng rồ ngoài kia vào, đừng để anh ta chết trước cửa quán trọ này là hết làm ăn buôn bán luôn đó. Trời ơi, van xin hai người đừng có cứng đầu khó bảo như vậy mà!
Cánh cửa bật mở. Thập Toàn reo lên:
- Cuối cùng cũng chịu ra rồi.
Huỳnh Hoa lạnh lùng:
- Các người làm gì mà ồn ào vậy?
- Nhị tỷ, Long ca đang đứng dưới mưa đợi tỷ bảo có chuyện muốn nói.
- Anh ta chưa về sao?
- Nếu về rồi đệ đâu cần cong lưng gọi tỷ ra làm gì. Đệ tự ý gọi vào, anh ta không chịu là khác.
- Đúng là đồ ngốc.
Huỳnh Hoa vừa nói vừa lao nhanh ra cửa, Thập Toàn và Đại Hắc vội chạy theo. Lúc này những người làm trong quán hẳn đã ngủ hết rồi nên cả căn nhà rộng vắng tanh không một bóng người. Đại Hắc đốt thêm đèn cho sáng. Huỳnh Hoa vừa xuống lầu lao ngay ra mở cửa, một ánh chớp chói lòa rạch trời soi rõ dáng Long đang ướt sũng, anh co ro đứng trước quán trọ, dường như đang run lên vì lạnh. Huỳnh Hoa mặc kệ gió mưa bước ra, Toàn kêu lên:
- Tỷ không lấy gì che sẽ ướt…
Huỳnh Hoa không để ý lời em trai, lao người đến trước anh đưa tay nắm tay anh. Bàn tay anh đã lạnh như đồng và đang rung lên từng đợt. Huỳnh Hoa nghẹn giọng trách:
- Thấy mưa sao anh không vào. Một mình em ngang bướng là đủ rồi, còn anh cứng đầu chi cho thiệt thân?
Một ánh chớp rạch trời nữa soi sáng gương mặt hai người, Huỳnh Hoa nhìn thấy đôi môi anh nở một nụ cười. Anh cười vì cuối cùng cũng đợi được cô bước ra chăng? Hoa nhẹ kéo tay anh:
- Vào trong thôi!
Ngay lúc đó toàn thân Dương Long chao đi, anh gục ngay xuống. Huỳnh Hoa hốt hoảng kêu lên:
- Long ca, anh sao rồi?
Thập Toàn đứng nơi cửa thấy vậy lập tức đội mưa lao ra, cùng nhị tỷ đỡ Long dậy. Chạm vào cơ thể lạnh ngắt của Long. Thập Toàn cằn nhằn:
- Anh ta ngất xỉu luôn rồi, đệ nói mà tỷ không chịu nghe, nếu mà có chuyện gì thật đừng trách đệ không nói trước đấy!
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Giúp tỷ đưa anh ấy vào trong.
Thập Toàn cõng Dương Long chạy nhanh vào bên trong quán, lo lắng hỏi:
- Nhị tỷ, anh ấy bất tỉnh rồi, để anh ấy nằm phòng nào đây?
- Hãy dọn phòng.
- Không kịp đâu giờ phải thay y phục cho anh ta ngay.
- Vậy… phòng Đại Hắc.
- Không được phòng đệ chật chội lắm.
- Toàn đệ.
- Phòng đệ là phòng đơn chật lắm, phòng tỷ là phòng đôi cho anh ta vào đấy nhé! Việc rối rắm này do tỷ gây ra thì tự mà lo lấy luôn đi nhé!
Không đợi nhị tỷ chịu hay không chịu, Thập Toàn cõng Dương Long phóng thẳng vào phòng cô. Hoa cũng bước vội theo sau, đang đi như chợt nhớ điều gì cô ngoảnh lại gọi Đại Hắc:
- Hãy chuẩn bị cho ta bộ y phục khô cho Dương Long mặc, nhanh đi.
Đại Hắc gật đầu, quay đi lầm bầm:
- Xảy ra chuyện rồi thì lo cuống lên, vậy mà trước đó cứ tỏ ra vô tình vô nghĩa…
Hoa không thắc mắc lời Đại Hắc. Bởi cô biết anh nói đúng, giờ cô đang lo cuống lên thật. Thoáng cái, Đại Hắc quay trở lại đưa cô bộ y phục khô của nam. Huỳnh Hoa cầm lấy bước nhanh về phòng.
- Toàn đệ, Long ca sao rồi?
- Bất tỉnh rồi chứ sao? Tỷ thay y phục cho anh ngay đi, đệ cũng phải thay đồ đây, ướt cả rồi.
Toàn vừa nói vừa bước ra cửa. Hoa nghĩ nhanh “Mình là con gái làm sao thay y phục cho anh ta…” Cô vội gọi:
- Toàn đệ, khoan đi đã.
- Gì thế tỷ tỷ?
- Giúp tỷ thay y phục cho anh ấy.
- Không giúp, tỷ gây ra thì tự giải quyết lấy đi nhé.
- Toàn đệ, định không giúp thật sao? Ta là con gái làm sao có thể…
- Vậy thì tỷ van xin đệ đi, đệ sẽ giúp.
- Ờ thì… xem như tỷ van đệ giúp tỷ, một lần này thôi, có được không?
Thập Toàn tủm tỉm cười:
- Thôi tỷ ra ngoài chút đi!
Huỳnh Hoa ra ngoài đứng tự vỗ vỗ trán lầm bầm một mình:
- Mình cũng thật là quá đáng mà, anh ta làm lỗi gì với mình đâu mà mình hành hạ anh ta như vậy để giờ lo cuống lên. Mà anh cũng ngốc hết biết, vì chuyện không đâu lại đến đây chịu khổ…
- Nhị tỷ, xong rồi, vào chăm sóc cho người ta đi, phải thật tốt đó nha.
Huỳnh Hoa không nói không rằng bước vào phòng đóng ầm cửa lại. Toàn cười phá lên:
- Nhị tỷ khéo chọn tỷ phu lắm, hai người ương ngạnh cứng đầu như nhau.
Hoa mở toang cửa quát:
- Này, đệ nói vậy là có ý gì?
Toàn tủm tỉm cười, chuồn thẳng. Hoa vào phòng, đến cạnh giường, anh nằm đó, môi tái đi vì mưa lạnh. Người vẫn đang run từng cơn, anh đang hôn mê bất tỉnh. Hoa nhẹ kéo chăn đắp lên cho anh và ngồi xuống cạnh bên rồi cứ thế nhìn anh. Lúc sau cô đưa tay vuốt tóc anh, bỗng giật mình rụt tay lại kêu khẽ:
- Sao lại nóng thế này.
Cô đưa tay chạm lên trán anh và cổ anh, kêu thầm:
- Sốt rồi, đàn ông con trai gì mà yếu xìu như vậy không biết, mới tắm mưa một chút đã bệnh rồi. Mà không phải, anh ta trước đó đứng dưới nắng cơ thể đang nóng, lại gặp mưa xuống lạnh đột ngột, lại kéo dài không bệnh mới lạ. Ôi cũng tại mình cả, trong chuyện này anh ta đâu có lỗi mà mình hành hạ, cũng không liên quan anh, anh lại muốn nhúng tay vào chi cho khổ sở vậy không biết. Dương Long, anh đúng là tên ngốc. Con người thế này sao mình lại đi yêu kia chứ! Bây giờ tính sao đây… quán trọ không trữ thuốc…
Khi người ta cuống lên thì hay quên, mãi lúc sau Huỳnh Hoa mới sực nhớ. Cô luồn tay vào thắt lưng lấy ra lọ thuốc, không cần nghĩ ngợi cô mở nắp ngửa cổ hớp một ngụm rồi cúi xuống nâng đầu anh lên, dùng miệng đút thuốc là cách nhanh nhất đối với người bệnh đang bất tỉnh thế này. Xong, cô đặt anh nằm xuống, nhẹ vuốt tóc anh khẽ giọng triều mến:
- Long ca, anh đừng bao giờ xảy ra chuyện nha, đừng để em phải cả đời ân hận về chuyện này nha.
Hoa nói vậy là vì quá lo. Cũng may giờ trong phòng chỉ còn cô và anh đang hôn mê nằm đó. Chứ nếu còn người khác thì đã cười phá lên. Huỳnh Hoa nói xong mới giật mình, nghe mặt nóng bừng. Và bây giờ cô mới biết như thế nào là yêu, là quan tâm lo lắng và cả thẹn thùng.
Gian đại sảnh Hồ phủ rộng thênh thang phía trước lối vào là hai dãy quân canh. Bên trong Hồ Kỳ và vợ đang ngồi đối diện với khách nhân, cười cười nói nói. Huỳnh Hoa từ cửa lớn đi vào, xinh đẹp như tiên nga, tôn quý như một vị công chúa khiến mọi người ai cũng phải khe khẽ “ồ” lên kinh ngạc. Hôm nay cô được Nhật Lan trang điểm cho lộng lẫy hơn mọi ngày rất nhiều.
Phía sau gian đại sảnh có tấm vách mỏng. Hiện tại sau tấm vách mỏng lố nhố đầy những con người, những kẻ hiếu kỳ với cuộc xem mắt này đều mò đến để nghe lỏm.
Khi nãy, Dương Long đang nói chuyện với Huỳnh Hoa, có người đến gọi cô đi, anh thẩn thờ quay bước ra sau hậu hoa viên. Dẫu biết tim cô đang hướng về mình nhưng anh vẫn thấy lòng rộn niềm lo lắng. Đang ngơ ngẩn xuất thần bước đi vô định chợt bị một ai đó chụp mạnh cánh tay, theo phản ứng tự nhiên Dương Long đưa tay gạt đi sau đó anh mới nhận ra người đó là Tứ Bình. Bình mỉm cười nhìn Long hỏi:
- Làm gì căng thẳng vậy, mặt đăm đăm, đang lo à?
Dương Long không đáp chỉ lắc đầu. Bình chộp tay Long kéo trở vào. Long ngạc nhiên:
- Cậu làm gì vậy?
- Chẳng có gì phải lo lắng cả, vào đây xem xem Huỳnh Hoa trả lời người ta thế nào!
- Không cần.
- Cậu đi không thì bảo, nếu không chịu tôi đánh cậu một trận ngay đó.
- Tôi…
- Đi thôi.
Tứ Bình kéo Dương Long đến bức vách phía sau sảnh phòng mới thấy ở đó đã có vài người đứng, căng thẳng lắng nghe, còn có Hạnh Nguyên và Tuấn Kiệt. Tứ Bình mở môi định hỏi, Kiệt vội đưa tay lên môi bảo im lặng. Bình và Long im lặng, đứng cạnh vách hơn chút để lắng nghe cuộc nói chuyện bên ngoài. Khi Dương Long áp tai vào vách, anh chỉ nghe Huỳnh Hoa bước vào chào cha mẹ và hai vị khách lạ trong phòng. Sau đó hai tiếng Phụng Nga bật lên.
Một khoảng lặng bao trùm lấy không gian, sau đó là giọng của Huỳnh Hoa chối bỏ. Có hai giọng nam nhân cùng lúc xác nhận cô là Phụng Nga. Họ nói họ quen biết với Phụng Nga ở Linh Lung Lầu, họ và cô từng thề non hẹn biển gì đó. Huỳnh Hoa lại lần nữa chối bỏ. Có người đòi xem vết xăm hình hoa hồng ở vai trái của cô, nếu cô là Phụng Nga nhất định có hình xăm. Vì khi ở Linh Lung Lầu cô từng múa điệu thoát y, phần vai để trống, vạn khách làng chơi đều trông thấy.
Kiệt nghe xong khẽ cau mày nhìn mẹ gật đầu. Những người phía sau không ai biết bên ngoài kia nét mặt Huỳnh Hoa như thế nào chỉ biết sau đó không gian im lặng. Cuối cùng Huỳnh Hoa thừa nhận mình chính là kỹ nữ Phụng Nga của Linh Lung Lầu năm năm trước. Hồ Kỳ và Nhật Lan kinh ngạc đến lặng người, đáng kinh ngạc hơn Vĩnh Tiến và cả Thái Hồ đều từng là khách làng chơi được Phụng Nga tiếp đón, cùng thề hẹn với nhau. Và tất nhiên một thời quá khứ Huỳnh Hoa rắp tâm che giấu trước giờ nhanh chóng "được" phơi bày.
Chuyện đã như vậy Huỳnh Hoa cũng chẳng miễn cưỡng che giấu làm gì, cô thừa nhận tất cả. Vì tình xưa nghĩa cũ với Phụng Nga, Thái Hồ đòi cha cưới nàng làm vợ, ngay lập tức y bị Vĩnh Tiến tát cho một tát tai nảy lửa. Vĩnh Tiến không nói gì đến việc hôn nhân nữa chỉ từ biệt Hồ Kỳ ra về, ông không thể nào chấp nhận cô gái mình từng say mê trở thành con dâu của mình được, như vậy là không công bằng, vì chính ông cũng muốn có cô. Nên thà rằng không được thì cả cha lẫn con cùng không được chứ nhường người con gái xinh đẹp này lại cho con trai, ngày ngày gặp mặt con dâu ông chắc chắn không chịu nổi.
Khách khứa đã về cả, Hồ Kỳ vỗ mạnh tay lên bàn một cái, chiếc bàn rả ra thành ngàn mảnh gỗ vụn làm Nhật Lan giật mình. Sau phút ngỡ ngàng khi biết về sự thật cuộc đời con gái, cô từng là kỹ nữ, Hồ Kỳ thật sự giận đến run người. Ông quát mắng con gái ầm lên: nào hư thân mất nết, ngu ngốc mới lao đầu vào cái nghề ô nhục đó, làm ông ô nhục theo, ông cho rằng con gái làm mất danh giá gia đình, không xứng đáng mang họ Hồ của ông và nhiều điều khác nữa… ông vừa mắng vừa tiến dần đến chỗ con gái đang đứng. Huỳnh Hoa chỉ còn biết đứng lặng cúi đầu lắng nghe. Câu cuối cùng ông hét lên thật lớn:
- Mi là con ta, lại làm nhục ta, mi không đáng sống trên đời này, ta đánh chết mi.
Hồ Kỳ vung tay vận lực định đánh xuống. Huỳnh Hoa đứng im. Nhật Lan thấy vậy hốt hoảng vội chụp tay chồng kêu lên:
- Lão gia đừng mà!
Đến lúc này Huỳnh Hoa mới lên tiếng, giọng cô nhẹ như ru:
- Mẹ buông tay cha ra đi, cho ông ấy một chưởng đánh chết con, con có lỗi… là con có lỗi.
Hồ Kỳ gạt mạnh tay Nhật Lan rồi chỉ tay ra cửa quát lớn:
- Đi đi, đi khỏi đây và đừng bao giờ về nữa. Đừng để ta trông thấy mặt mi, chỉ khiến ta càng thêm nhục. Cút đi!
Nhật Lan giật mình kêu lên:
- Lão gia, dù gì nó cũng là con của mình sao ông lại đuổi nó. Ông đuổi nó rồi nó biết đi đâu…
Hồ Kỳ không đáp, gương mặt vẫn còn bừng bừng lửa giận. Huỳnh Hoa nghe thấy lời mẹ, nước mắt chực trào tuôn. Nhật Lan khẽ giọng:
- Quyên nhi!
Huỳnh Hoa lạc giọng trong tiếng nấc nghẹn ngào:
- Con không phải là Lệ Quyên, cô ta đã chết rồi. Lệ Quyên đã chết, chết khi vừa lên năm tuổi, chết trong biển lửa ngút ngàn. Cô ấy đã chết rồi, chết vì bị cha mẹ bỏ rơi khi vừa lên năm tuổi, mặc sóng gió cuộc đời vùi dập… Lệ Quyên đã chết rất lâu rồi…
Nước mắt Huỳnh Hoa chảy dài. Nhật Lan cũng khóc:
- Quyên nhi con đừng nói nữa… mẹ đau lòng lắm…
Những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má, Huỳnh Hoa nhẹ giọng như thì thầm.
- Mẹ hãy để cho con nói, nói một lần rồi thôi, không bao giờ nói nữa. Con sẽ đi, vì với con lệnh cha là trên hết, mẹ cha là tất cả đối với con.
Nhật Lan khóc ròng gọi:
- Quyên nhi!
Huỳnh Hoa cảm thấy mọi thứ trước mắt nhòa đi. Lòng đau quặn từng cơn, chưa bao giờ cô thấy lòng mình đau như vậy, nỗi đau bị người thân ruồng bỏ dường như là vô cùng vô tận. Theo dòng nước mắt lăn dài, giọng cô cất lên nhẹ nhàng như gió thoảng.
- Con không dám cầu xin cha tha thứ, càng không dám giải thích gì thêm. Là con có lỗi, là con lầm đường lạc lối. Cha chẳng nhận nhìn, con xin cam chịu. Nhưng xin cha mẹ hãy hiểu cho lòng lúc nào cũng cần cha mẹ, cần một vòng tay yêu thương, một lời răn dạy cho con biết đâu là điều hay, đâu lẽ phải.
Nhật Lan nhìn con gái mà không thể nên lời, nước mắt bà cứ chảy dài. Huỳnh Hoa lại tiếp tục thì thầm:
- Con đã gây nên lỗi lớn, con đã làm ô nhục cho cha, ngàn vạn lần không dám van xin cha tha thứ. Nhưng con nào muốn vậy… thân gái một mình, không người thân kẻ thích, lưu lạc chợ đời, ngơ ngác nai tơ, nếu như ngày ấy cha mẹ bên con thì sẽ không có ngày hôm nay đau nhục thế này… Một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi, lứa tuổi ngây thơ hồn nhiên đó con cần vòng tay cha mẹ biết bao, cần những lời răn dạy chỉ bảo cho con biết lối đi nào là đúng đắn biết bao. Nếu có mẹ cha bên con ngày ấy… thì con đâu bị hết kẻ này, đến người khác lần lượt dối lừa gạt gẫm, để rồi chỉ một bước sa chân là cả đời không làm sao rửa sạch vết nhơ, làm liên lụy đến danh tiếng của cha. Ước gì ngày ấy có cha mẹ bên con, cho con một cái tát tai hay một giọt roi đau buốt, nói với con rằng con đã sai đường, con lập tức quay đầu mà không sa chân thêm nữa. Nhưng nay mọi chuyện đã muộn rồi… con đã sai đường, con hoen ố, con đã làm ô danh cha mẹ. Bởi ngày ấy lúc con nhận ra mình sai thì đã không thể rút chân ra khỏi vũng bùn… Con đã gọi cha đến lạc giọng, gọi mẹ đến khàn hơi, nhưng mọi người ai cũng quá xa xôi, không ai nghe thấy, không ai đến cứu vớt đời con cả.
Huỳnh Hoa để mặc cho đôi dòng lệ cứ lăn dài. Nhật Lan nghe xong chỉ thốt lên được hai tiếng “Quyên nhi!” rồi bà cũng nghẹn lời.
Hồ Kỳ vẫn đứng lặng đó không biết ông đang nghĩ gì.
Huỳnh Hoa tiếp tục nói, giọng cô đượm ngàn nỗi thê lương, âm điệu nghẹn ngào:
- Con biết dù con có nói gì thì mọi chuyện cũng đã muộn rồi, tất cả đã an bày. Chỉ cần sai một li con đã đi xa vạn dặm, chẳng còn lối nào cho con quay lại nữa. Thân con giờ đây ô nhục, con biết mình không xứng đáng ở lại đây, con sẽ đi để không làm cho mẹ cha ô danh nhục tiếng. Con xin được lạy mẹ cha ba lạy để trả ơn người đã ban cho con tấm hình hài này, kiếp này đã chẳng báo đáp được gì, xin nguyện kiếp sau đáp đền gấp bội. Từ nay xin hãy xem như con đã chết rồi.
Hoa quỳ xuống lạy Nhật Lan và Hồ Kỳ ba lạy rồi đứng dậy, giọng cô run rẩy trong trước mắt:
- Xin cha mẹ ở lại bảo trọng, con đi.
Huỳnh Hoa nấc lên nghẹn ngào, cô đứng lặng nhìn mẹ một lúc rồi quay lưng lao nhanh ra cửa. Nhật Lan gọi theo “Quyên nhi” nhưng bóng con gái bà đã khuất sau những tầng cửa của Hồ Phủ có lẽ cô không nghe thấy. Hồ Kỳ không nói gì, chỉ bần thần đứng lặng.
Những người đứng sau đại sảnh cũng ngỡ ngàng trước biến cố vừa rồi, phải một lúc lâu mới hoàn hồn bước ra. Nhật Lan cứ thế khóc ròng, bà đã một lần đau đớn mất con, giờ thấy mình lại đánh mất con gái thêm lần nữa thì trong lòng bấn loạn, trong tâm tư bà lúc này chỉ còn hai cảm giác, xót thương con và oán hận chồng. Nhưng trong nhất thời bà không biết phải làm sao, tay chân lạnh buốt, toàn thân bà run lên bần bật. Tứ Bình vừa bước ra liền thấy thần sắc Nhật Lan tái xanh đi thì giật mình, vội đỡ lấy cánh tay bà, lo lắng hỏi:
- Phu nhân người ổn chứ?
Bình vội dìu bà đến chiếc ghế ngồi.
Hồ Kỳ vẫn còn đứng ngây người giữa đại sảnh mênh mông, ông đang thẫn thờ. Hạnh Nguyên tiến đến trước mặt Hồ Kỳ, nhẹ nhàng cất tiếng:
- Lão gia, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, tại sao ông lại vội vàng phán quyết tội tình của Quyên nhi như vậy?
Hồ Kỳ vẫn đứng im, không rõ có nghe câu hỏi của Hạnh Nguyên hay không chỉ lẩm bẩm:
- Phụng Nga… Lệ Quyên…
Tứ Bình vận công xoa bóp cho Nhật Lan, bà thở gấp một lúc thì trấn tĩnh. Ngay sau đó bà, lau nước mắt rồi bước thẳng đến trước mặt Hồ Kỳ. Tiếp theo là một tiếng “Bốp”, Nhật Lan vung tay tát mạnh vào mặt chồng. Hồ Kỳ ngay lập tức bừng tỉnh, quát lên:
- Bà làm cái gì vậy?
Nhật Lan lùi ra sau, tay chỉ thẳng mặt Hồ Kỳ mắng:
- Ông là một người đàn ông vô lương tâm, vô trách nhiệm, độc ác, mất hết tính người, là một người bạc nhược, vô liêm sỉ,…
Trong lúc tức giận Nhật Lan xổ một tràng tiếng mắng. Hồ Kỳ bị mắng xối xả thì tức giận quát lên:
- Bà.
Ông định tiến lên tát tai vợ thì Hạnh Nguyên đã ra đứng chắn trước Nhật Lan. Bà quắc mắt nhìn Hồ Kỳ, cao giọng:
- Nhật Lan muội muội nói đúng chứ có sai đâu mà ông làm hùng làm hổ như vậy?
- Ta…
Hồ Kỳ từ từ hạ tay xuống quay đi. Nhật Lan bước chéo sang thành thế mặt đối mặt với chồng. Nước mắt lưng tròng:
- Tôi đã nói sai hay sao mà ông lại muốn đánh tôi, sao không đánh đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?
- Bà đừng thách tôi.
- Tôi không thách ông. Nhưng dù có thách thì ông cũng không bao giờ dám đâu. Với mẹ con tôi ông chỉ thọ ơn mà chưa một lần đáp trả, nếu ông dám đánh tôi thì ông đúng là một kẻ bất nhân, bất nghĩa, một con bệnh bất trị…
- Bà…
- Ông im đi, để cho tôi nói hết, nói xong rồi thì tôi cũng bỏ mặc ông luôn, tôi đi theo con tôi. Nếu nó có mệnh hệ gì thì tôi sẽ chết theo con. Chứ trên đời này tôi chẳng còn gì để lưu luyến cả.
Hồ Kỳ rối bời.
- Sao bà lại nói như vậy… tôi…
- Không nói vậy thì nói sao? Tôi mang tiếng có chồng là một Tổng Đốc đại nhân mà còn khốn khổ hơn một thường dân thì có gì để ham chứ? Suốt đời ông chỉ ôm khư khư cái gọi là danh dự mà yêu thương để cho mẹ con tôi chết sống gì cũng mặc. Vì danh dự ông bán cả nhân cách, bán cả lương tâm cho quỷ dữ…
- Bà…
Nhật Lan lạnh lùng hỏi:
- Không phải sao? Nếu ông không phải mất đi trái tim thì sao lại một một hai hai xua đuổi con gái mình ra khỏi nhà. Con nhỏ một thân một mình biết đi đâu để sống?
- Tôi…
- Ông cho rằng con mình từng là kỹ nữ thì có tội à. Nhưng con nó lỗi một thì ông tội lỗi gấp mười, là ông chứ không ai khác đâu. Ông bắt tội con sao không xét kỹ lại mình.
- Ta làm gì?
- Ngày xưa tôi có lòng tốt cứu ông, thấy tình ông sâu đậm tôi mềm lòng trao thân. Kết quả tình yêu là Quyên nhi hôm nay. Tất cả đã an bày thật tình tôi không muốn nhắc, nhưng không nhắc thì ông không nhớ. Ngày ấy, khi đã có được tôi ông liền rời đi, đằng đẵng năm năm tôi nuôi con khổ sở. Ngày ông trở lại mang đến nhà tôi một trời tan tóc.
- Đó không phải lỗi ở ta.
- Lỗi đó của ai không quan trọng. Nhưng sau cái ngày hôm đó tôi lại mất ông, lạc mất con, nhà tan cửa nát, cha mẹ vùi thây nơi biển lửa. Âu cũng là định mệnh an bày, khốn khổ thân tôi, tôi chịu. Nhưng còn Quyên nhi, một đứa con gái vừa tròn năm tuổi lạc cả mẹ lẫn cha, tôi thương thế đầy mình nằm liệt được người ta cứu sống, không thể tìm con ngay được đã đành. Còn ông bên cạnh có vợ đẹp vợ sang, biến cố xảy ra ông cắm đầu bỏ chạy có ngó ngàng gì mẹ con tôi không? Suốt gần hai mươi năm sau đó có bao giờ ông tìm kiếm con gái mình không?
- Ta… không có…
- Vậy thì rõ quá rồi, ông là một người cha vô trách nhiệm. Tôi đây không lo được cho con hổ thẹn với lương tâm muốn chết được. Còn ông thì sao? Nay đã đoàn viên lại bứt tình xua đuổi con mình, trong khi gần hai mươi năm con nhỏ lạc loài chưa một lần nào ông đích thân tìm kiếm con về chăm sóc dưỡng nuôi. Trong hai mươi năm đó, nếu là ông, ông sẽ sống ra sao, có sống nổi hay không còn chưa biết nếu như ông chỉ mới lên năm lên sáu tuổi đầu! Trong hai mươi năm đó con nhỏ phải một thân một mình chống chọi với sóng gió cuộc đời, phải mưu sinh, phải kiếm tìm cha mẹ. Dù cho nó có làm nên hàng ngàn hàng vạn lỗi ông cũng không có quyền, không đủ tư cách để trách phạt nó, đằng này ông lại đuổi nó đi. Ông hãy xem lại mình đi, với Quyên nhi ông là ai, là thứ gì, ông là cha, là chung huyết thống, tại sao ông lại làm như vậy?
- Tôi…
- Phân ly hai lần tôi đau đớn gần như chết được, gặp lại chồng con mừng mừng tủi tủi. Ngỡ từ đây về sau sẽ không bao giờ khổ nữa, nhất gia đoàn tụ, chung tay lo hạnh phúc cho con, nào ngờ đâu ông chỉ là một người cho ham danh hám lợi, vì một chút danh khỏa lấp tội mình vạch tội của con rồi đuổi nó đi. Thà rằng ngày xưa ông đừng tạo ra nó. Chứ làm chi một hành động tàn ác như vậy. Ông là một người cha quá ư là độc ác… không xứng đáng cho Quyên nhi gọi bằng “Cha” mấy tháng qua một chút nào…
- Bà … Thật ra tôi không phải trách Quyên nhi làm điều sai trái. Nhưng tại sao nó không nói cho tôi biết sớm tất cả những việc này để tôi không phải mất mặt trước mặt khách một cách ê chề như hôm nay như vậy.
Nhật Lan quắc mắc:
- Gì chứ… mặt ông vẫn còn đó chứ có mất đi đâu.
Hồ Kỳ khựng người. Nhật Lan tiếp luôn:
- Ông trách con nó dối gian à? Vậy còn ông, ông có thật lòng không? Lúc gặp tôi ông nói với tôi ông vẫn đang phòng không chiếc bóng. Tôi giống vợ quá cố của ông nên ông thương tôi, ông nói sau khi trở về sẽ đem cau trầu đến hỏi cưới đàng hoàng, hẹn thề chung thủy sắc son, cho nên tôi tin ông. Nhưng tôi đã lầm, khi gặp lại nhau cạnh ông là một người vợ vừa đẹp vừa sang, tôi cứ ngỡ rằng sau khi gặp tôi rồi cách xa, ông mới sinh tâm, bội tình. Nhưng lần nữa tôi lại lầm, mãi đến tận bây giờ tôi mới rõ. Khi đến với tôi ông đã trải qua không biết bao nhiêu xác đàn bà rồi. Như vậy là ông thật lòng đó sao?
- Ta…
- Phàm làm người trên thế gian ai có chắc mình không một lần làm lỗi. Lỗi của ông mọi người ở đây đều tha thứ được. Tại sao lỗi của con mình ông không thể thứ tha?
Hồ Kỳ im lặng. Nhật Lan vẫn chưa hết giận, bà tiếp luôn:
- Trên thế gian này, bất cứ việc làm nào cũng có nguyên nhân của nó, thiện do thiện tâm, ác do ác tính, lỗi lầm cũng vậy. Cứ cho là Quyên nhi đã làm sai thì cũng có nguyên nhân nào đó đẩy đưa, ông vừa nghe đã nổi cơn thịnh nộ đuổi con mình đi. Sao ông không xét suy thêm một chút, nếu là con mình cố ý dấn thân thì ông trách ông phạt tôi không nói. Nhưng con đường bán sắc bán thân ấy có một người con gái nào tự mình dấn bước, có chăng là bị dụ dỗ, gạt bán… Ông nổi tiếng là một vị quan thanh liêm chính trực, nhà nhà quý, người người mến, lại đi cư xử với con mình một cách vội vàng và hồ đồ như vậy ông không thấy thẹn với lòng sao? Ông thanh liêm chính chính trực mà như vậy đó sao?
Hồi Kỳ im lặng không đáp lời vợ nữa. Chợt ông nghe văng vẳng bên tay tiếng con gái nói trong nước mắt:
“…thân gái một mình không người thân kẻ thích, lưu lạc chợ đời, ngơ ngác nai tơ. Nếu như ngày ấy cha mẹ bên con thì sẽ không có ngày hôm nay đau nhục thế này… Một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi, cái thuở ngây thơ hồn nhiên đó con cần vòng tay cha mẹ biết bao, cần những lời răn dạy chỉ bảo cho con biết lối đi nào là đúng đắn biết bao.”
“Ước gì ngày ấy có cha mẹ bên con, cho con một cái tát tai hay một giọt roi đau buốt, nói với con rằng con đã sai đường, con lập tức quay đầu mà không sa chân thêm nữa. Nhưng nay mọi chuyện đã muộn rồi… con đã sai đường, con hoen ố, con đã làm ô danh cha mẹ. Bởi ngày ấy lúc con nhận ra mình sai thì đã không thể rút chân ra khỏi vũng bùn… Con đã gọi cha đến lạc giọng, gọi mẹ đến khàn hơi, nhưng mọi người ai cũng quá xa xôi, không ai nghe thấy, không ai đến cứu vớt đời con cả."
Hồ Kỳ lẩm nhẩm một mình:
- Là lỗi của ta sao? Là lỗi ở ta sao? Là ta đã hại đời con mình mà lại hồ đồ trách tội con sao? Nếu là ta lưu lạc khi tròn năm tuổi ta sẽ làm gì, trộm cắp hay xin ăn hay rủ xác ở một vệ đường nào đó?
Hồ Kỳ nghĩ về những viễn cảnh lập tức thấy rùng mình. Cũng lúc đó ông nghe tim mình buốt đau, ông đưa tay đặt lên ngực. Nhật Lan im lặng mặc cho nước mắt cứ ra chảy dài trên má. Kiệt đến trước mắt Hồ Kỳ, thấp giọng:
- Cha, con dám cam đoan Quyên muội sa chân vào chốn thanh lâu không phải do muội ấy tự ý muốn. Bởi lúc con gặp muội ấy Quyên muội đang rất khao khát tự do. Nếu muội ấy tự ý vấn thân thì ai lại muốn thoát ra làm gì! Một điều nữa, mặc dù Quyên muội là kỹ nữ Linh Lung Lầu thật nhưng chỉ bán sắc không bán thân, lại lấy tên là Phụng Nga, thiết nghĩ điều ấy không ảnh hưởng tới danh tiếng của cha nhiều đâu. Nhưng dù sao muội ấy cũng là nhi nữ của cha, giết chết hay đuổi đi muội ấy vẫn là nhi nữ của cha.
Hạnh Nguyên tiếp lời:
- Hai mươi mấy năm qua, Quyên nhi đã chịu nhiều bất hạnh, giờ ông là cha lại đành lòng xô con mình vào ngõ tối lạc loài lần nữa hay sao, ông không tội nghiệp cho đứa con gái do chính mình tạo ra hay sao? Lão gia, Quyên nhi là đứa con gái hiếu nghĩa, luôn vâng lời ông, lại rất kiên cường, mười mấy năm lưu lạc vẫn tìm cách gặp lại mẹ cha, để mưu sinh vạn kế bất khả thi mới một lần lầm đường lạc lối. Giờ đoàn tụ một nhà, ông không cưu mang chăm sóc lại muốn đẩy con nó vào lối lạc đường lầm lần nữa hay sao. Khi đến đây tôi đã nghe nói hơn một lần Quyên nhi vì ông mà vào sinh ra tử, cái tước vị ông đang mang lẫn cái danh dự to lớn ngày hôm nay đều là do Quyên nhi mạo hiểm đến Hắc Long bang mang bản đồ về, nào là vào thạch đạo lấy Bảo Vật ra. Lúc hộ tống Bảo Vật hồi cung nó đã dùng chính sinh mạng mình để cứu sống ông, ông quên tất cả rồi sao? Những việc đó đáng lẽ ra ông nên trọng chứ không nên khinh. Bởi ông xét kỹ trong những đứa con của ông, đứa nào được như vậy. Kiệt nhi của tôi ngàn vạn lần không bì kịp, còn phải mang ơn cứu tử một mạng ở Sư Tử sơn. Ông xét lại mà coi, Quyên nhi đối với ông đâu tệ, chỉ có ông đối tệ với con nhỏ mà thôi.
Hồ kỳ lẩm nhẩm:
- Ta sai rồi ư?
Hạnh Nguyên tiếp:
- Nói cách khác, sau cái ngày ông lãnh oan án ở phủ Triệu Lục Hoàn là ông đã mất tất cả danh tiếng lẫn tên tuổi. Giờ chẳng phải trong mắt mọi người Hồ Nam đã chết rồi sao. Nói không quá, ông có được ngày hôm nay là do Quyên nhi ban tặng, từ danh tiếng đến bổng lộc của vua. Nên nếu bây giờ Quyên nhi có lấy lại tất cả trong tay ông, ông cũng không có quyền trách nó. Ông hãy suy nghĩ kỹ lại mà coi.
Hồ Kỳ vẫn im lặng. Nhật Lan lau nước mắt, nhỏ giọng:
- Tôi đã cạn lời mà ông vẫn không chịu nghĩ lại, tôi không ngờ ông cố chấp đến như vậy. Không biết bây giờ Quyên nhi nó đã đi đâu rồi nữa, không biết nó có làm chuyện gì dại dột hay không… Không được, tôi phải đi tìm con tôi… Nó mà có mệnh hề nào, tôi làm ma cũng không tha cho ông đâu, Hồ đại nhân!
Câu cuối Nhật Lan gằn thật mạnh, bà căm hờn nhìn Hồ Kỳ lần cuối rồi quay đi. Bình ngăn bà lại, anh ôn tồn:
- Phu nhân yên tâm. Tiểu thư là một người con gái cứng rắn nên không sợ cô ấy nghĩ quẩn làm việc rồ dại gì đâu. Giờ quan trọng nhất là ta thuyết phục lão gia cho tiểu thư trở về nhà.
Nhật Lan gật đầu đứng lại. Hồ Kỳ đứng lặng, có mùi hương nào đó thoang thoảng bay qua, trong tâm trí ông vô thức hiện lên hàng loạt viễn cảnh con gái đang tự vẫn, nào treo cổ, nào cắt tay rồi nhảy sông,… Ông không kiềm được bật thốt:
- Quyên nhi, con đừng chết, đừng bỏ mẹ và cha, ta biết lỗi ta rồi.
Và ông bừng tỉnh, ông đang đứng giữa sảnh đường, quanh ông là những người thân. Ông không nhìn thấy Lệ Quyên, Hồ Kỳ nghe tâm thần bấn loạn. Từ ngoài một tên lính bước vào:
- Bẩm đại nhân…
Hồ Kỳ vẫn còn đang lơ mơ giữa thực vào ảo. Hạnh Nguyên thấy vậy hỏi thay:
- Có chuyện gì?
- Bẩm, có người gửi cho đại nhân bức thư ạ.
Hồ Kỳ nghe vậy vội hỏi:
- Thư gì, của ai?
- Bẩm, người đó nói là bằng hữu của đại nhân ạ.
Tên lính cung kính đưa bức thư tận tay Hồ Kỳ rồi lui ra. Hồ Kỳ mở thư ra xem lập tức cau mày:
- Chuyện này chưa hết lại đến chuyện khác, thật là…
Hạnh Nguyên thấy vậy cũng hơi lo lắng:
- Chuyện gì vậy?
Hồ Kỳ vẫn tỏ ra căng thẳng đáp:
- Có mấy vị bằng hữu của ta bảo ngày mai đến thăm, để cầu thân Quyên nhi cho con trai họ. Họ nhắc đến chuyện trước kia khi giao tình còn đậm, những lần say rượu đã từng hứa hẹn với nhau nếu sau này hai bên sanh cùng trai, hoặc cùng gái thì cho chúng kết giao bằng hữu như trưởng bối. Còn nếu bên sinh trai, bên có gái thì kết thông gia. Giờ họ biết tôi đã tìm được nữ nhi nên tìm đến.
Mọi người nhìn nhau. Hạnh Nguyên cũng cau mày:
- Rồi lão gia quyết định sao?
Mùi hương lạ vẫn cứ xộc vào mũi, Hồ Kỳ cứ nhìn thấy hình ảnh con gái gặp cảnh không may. Đầu bắt đầu cảm thấy đau đớn quay cuồng.
- Ta không biết, bây giờ ta không nghĩ được điều gì cả, phu nhân nghĩ giúp ta được không?
- Khó thật, khách đến thì không thể không tiếp. Giờ thế này mọi người chia nhau ra đi tìm Quyên nhi về, rồi quyết định ưng hay không ưng là tùy nó, lão gia thấy như vậy có ổn không?
Hồ Kỳ vẫn cau mày:
- Nhưng biết Quyên nhi nó ở đâu mà tìm.
- Ừ nhỉ? Nếu lên ngựa mà phi nước đại đến giờ ắt đã xa rồi.
- Giờ phải làm sao đây.
Cả Nhật Lan cũng thấy rối. Bình chợt nói:
- Đại nhân và phu nhân xin chớ lo, bây giờ đuổi theo cũng chưa muộn, cứ hỏi lính canh và người dân trước phủ là biết tiểu thư đi theo hướng nào, cứ theo đó mà tìm là được. Cũng có thể cô ấy đã đến Việt Xuân Yên.
Hồ Kỳ thoáng mừng:
- Cũng phải, mọi người cùng chia ra tìm người ngay đi, ta có lỗi với Quyên nhi, ta phải đích thân xin lỗi nó.
Tứ Bình ngăn lại:
- Mọi người đừng đi.
Hồ Kỳ không hiểu hỏi lại:
- Cậu nói vậy là có ý gì?
- Ý của con là bất cứ ai đi tìm cô ấy bây giờ đều rất có thể nguy hiểm đến tính mạng. Tính khí của cô ấy có thể nhiều người chưa biết nhưng con là người biết rất rõ. Khi tức giận sẽ không tự làm tổn thương mình nhưng mọi thứ xung quanh rất có khả năng bị dập cho tan nát. Nên người nào đi thì chịu khổ một người thôi, nhiều người đi có khi lại hỏng việc, lão gia nóng tính, gặp tính khí tiểu thư, nhất định mọi chuyện càng khó hơn…
Tứ Bình nói vậy không phải không có lý. Nhưng một người đi thì ai sẽ đi? Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Tứ Bình. Bình vỗ vai Long, cười cười:
- Này cậu đi đi.
- Sao lại là tôi?
- Không cậu thì là ai? Nếu bây giờ cô ấy không để cậu vào mắt thì những người khác đi cũng không được gì. Nên cậu hãy đi chuyến này, có thể phải chịu khổ một chút, nhưng tôi tin cậu làm được. Còn nữa, nếu cô ấy có tức giận quá mà mất kiểm soát bản thân cậu tốt nhất nên tránh đi, đừng để cô ấy thịt luôn cả cậu.
- Hả…
- Đi đi, tôi tin tưởng cậu.
- Ờ…
Dương Long đang định quay đi Tứ Bình gọi ngược lại:
- Dương Long, chờ đã!
- Gì nữa?
- Đối với cô ấy, đừng hạ mình năn nỉ, đừng dùng quyền oai ép buộc, tất cả điều vô ích. Hãy dùng tình cảm chân thành để thuyết phục.
- Ừm!
Long đi rồi, Kiệt mới lơ mơ hỏi lại:
- Long huynh yêu Quyên muội sao?
- Họ là một đôi.
- Vừa rồi Bình huynh nói tính khí Quyên nhi…
Tứ Bình cười, thản nhiên đáp:
- Tôi từng sống chung với tiểu thư mấy năm nên rõ tính khí cô ấy, dù còn rất bé tính khí đã rất quật cường. Một khi đã giận thì không dễ nguội, trước giờ chưa từng nhẫn nhịn trước bất kỳ ai dám chọc giận cô ấy. Nhưng hôm nay người làm buồn tiểu thư là cha ruột cô ấy nên lúc nãy ở đây, cô ấy nén giận mà uất ức phát khóc. Ai biết sau khi ra khỏi đây, cơn giận không phát tác? Mà cơn giận phát tát rồi thì giết trăm người cũng không chớp mắt.
- Hả…?
- Có một chuyện có lẽ mọi người chưa biết… ban đầu con không định cho mọi người biết nhưng bây giờ có lẽ con nên nói ra…
Bình kể lại việc Huỳnh Hoa gặp cơ duyên học võ công mà không bái tổ cốt là để chữa bệnh. Nhưng về sau võ công cô lại tăng tiến vượt bật làm cho sư phụ và cả sư thúc anh bắt đầu lo sợ. Họ sợ có một ngày cô phát tác sức mạnh thì không một ai khống chế được, nhất là sau khi biết cô được Linh Vật trấn phái chấm chọn là Thiên Cầm. Một điều nữa, bất kỳ người nào được chọn làm Thiên Cầm đều bị một lời nguyền xa xưa ảnh hưởng nên rất dễ bị kích động, mỗi khi bị kinh hỷ hay tức giận, họ rất dễ mất tự chủ không thể khống chế bản thân, sức mạnh tự do bùng phát, khi đó rất có thể máu sẽ đổ thành sông, thây chất thành núi. Bởi Thiên Cầm là người mang trong mình sức mạnh khủng khiếp hơn người thường nên các đời đệ tử trước đó ai vào học nghệ cũng phải bái sư. Chỉ trừ Lệ Quyên, sư phụ và sư thúc tuy biết sau này có thể đứa con gái ấy sẽ gây nên sóng gió nhưng phân vân mãi vẫn không ép buộc cô phải bái sư lập thệ. Còn ẩn ý bên trong anh đã khôn khéo không nói ra.
Ai nghe cũng phải bàng hoàng biến sắc. Bây giờ mọi người không còn cảm thấy giận hay thương nữa mà chỉ còn mỗi cảm giác khiếp sợ. Hồ Kỳ cũng nghe thấy, trong đầu ông hiện ra loạt viễn cảnh hãi hùng về một ngày con gái không kiềm chế được sức mạnh trong mình. Trong phút chốc Hồ Kỳ cảm thấy dường như mình đang đứng giữ dòng sông chỉ toàn là máu và ông bị con gái chỉ kiếm thẳng vào ngực mình. Hồ Kỳ rùng mình vội vàng xua những viễn cảnh ấy đi. Và không phải chỉ Hồ Kỳ nghĩ vậy mà mọi người có mặt nơi ấy đều nghĩ vậy.
Trong cùng một lúc lại xảy ra quá nhiều biến cố, đầu tiên là kinh ngạc, rồi tức giận, rồi bị hết người này mắng người kia chỉ trích, bây giờ là sợ hãi. Hồ Kỳ dường như cảm thấy nhịp tim bấn loạn, đầu đau như búa bổ, một tay ông đưa lên vò trán, một tay ông bấu chặt vào bờ ngực. Thân người chao đi chực ngã. Mọi người thấy vậy đều giật mình kêu lên:
- Lão gia sao vậy?
Tứ Bình đứng gần ông nhất vội đưa tay đỡ lấy dìu ông lại ghế ngồi. Chiếc hộp vuông trong tay áo anh đóng nhanh lại, mùi hương kỳ lạ ngay lập tức biến mất nhưng không một ai để ý. Bàn tay Tứ Bình xoa đều vùng lưng phía sau tim Hồ Kỳ, ông thở gấp một lúc mới bình tĩnh lại. Hồ Kỳ thở dài:
- Tước vị, danh vọng càng lúc càng dẫn ta vào con đường tội lỗi, ta cảm thấy mệt mỏi, đau đầu. Ta muốn buông tay…
Nhật Lan vừa rồi tuy có giận nhưng lúc này không thể không lo lắng, bà hỏi dồn:
- Tứ Bình, ông ấy thế nào? Có phải lại phát bệnh không?
Tứ Bình chỉ gật đầu không nói, lúc sau anh dừng tay lại. Hạnh Nguyên lên tiếng:
- Kiệt nhi, đưa cha con vào phòng.
Bình giơ tay ra hiệu cho Hồ Kỳ ngồi nghỉ thêm lúc nữa. Nhìn người đàn ông trung niên ngồi trên ghế, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt căng thẳng và đau đớn. Hạnh Nguyên và Nhật Lan chỉ còn biết nhìn nhau. Lúc sau, Tứ Bình lại nhẹ nhàng xoa xoa vào bờ vai Hồ Kỳ. Ông hít sâu thở ra vài hơi nữa cho tinh thần bình tĩnh lại mới từ từ mở mắt. Tứ Bình dịu giọng:
- Đại nhân đã lao tâm khổ trí suốt mấy tháng qua, nguyên khí suy giảm lắm rồi. Tạm thời, hãy để tâm bình ý hòa, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nếu không thần kinh sẽ nhanh chóng suy nhược, tâm can từ đó cũng bị suy theo. Đại nhân hãy vào nghĩ ngơi, con sẽ kê cho đại nhân đơn thuốc.
Kiệt thấy vậy cũng lên tiếng:
- Cha cũng đừng lo nghĩ nhiều về chuyện của Quyên muội, đã có mẹ, dì và con lo. Cha hãy bình tâm và ngơi nghỉ.
Hồ Kỳ gật đầu. Kiệt đưa ông vào phòng. Hạnh Nguyên vỗ nhẹ vào vai Nhật Lan:
- Đừng lo quá, Quyên nhi sẽ không sao đâu.
Nhật Lan thở dài:
- Chúng ta một thời khốn khổ vì người đàn ông này. Vì sao lại như vậy…
Hạnh Nguyên dịu giọng:
- Đừng nhắc quá khứ. Kể từ bây giờ chúng ta phải chung tay lo cho con mình không phải khổ như chúng ta ngày trước. Không cần biết ông ta làm gì, chỉ cần tổn hại đến con cái chúng ta, ta nhất định ngăn ông ấy lại cho bằng được.
- Phải.
***
Quán trọ Việt Xuân Yên.
Tứ Bình đoán không hề sai. Đúng là Huỳnh Hoa rời khỏi Hồ phủ lập tức đến quán trọ. Cô vừa bước vào đã đập mạnh tay lên một cái bàn. “Ầm” một tiếng chiếc bàn vỡ vụn tanh bành. Huỳnh Hoa cao giọng:
- Tức chết đi được mà!
“Ầm” một tiếng nữa, cái bàn khác bị đập nát tan, gỗ vụn bay tứ tung. Cũng may trong quán lúc ấy không hề đông khách, nếu không đã bị Hoa dọa cho chạy tán loạn. Những người làm thấy thần sắc hầm hầm của cô chủ thì kinh sợ tránh xa, ngay khi cái bàn đầu tiên bị đập nát bọn họ đã mau lẹ tìm chỗ trốn đi biệt bóng. Ai cũng sợ cô chủ thấy mình cũng chướng mắt đập cho một cái, phần thưởng đó không vui một chút nào, họ không muốn!
Đại Hắc đang đứng ở quầy thu ngân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì ngẩn người không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thập Toàn đứng trên gác trọ nghe tiếng đập đổ “ầm, ầm” rồi tiếng của nhị tỷ thì vội vàng chạy xuống. Vừa đến nơi nhìn cảnh tang hoang của quán trọ anh không khỏi lặng người. Huỳnh Hoa lại vung tay đập thêm chiếc bàn nữa, cô vẫn chưa hết giận.
Thập Toàn chạy đến chỗ Đại Hắc hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Tại sao tỷ tỷ lại…
Đại Hắc nhăn mặt:
- Tôi cũng không biết. Nhưng không ngăn lại cái quán này từ mai nhất định phải đóng cửa nghỉ luôn.
Vừa nói Đại Hắc vừa lao người ra, cao giọng:
- Đại tỷ, đại tỷ bớt giận.
Thập Toàn cũng bước đến lo lắng hỏi:
- Nhị tỷ, đã xảy ra chuyện gì sao tỷ giận dữ như vậy? Tỷ vừa gây nhau với ai à?
Hoa cao giọng không điếm xỉa gì tới Thập Toàn và Đại Hắc:
- Kỹ nữ thì sao chứ, kỹ nữ thì nhơ nhuốc hết sao, kỹ nữ thì cũng là con người chứ có là gỗ đá đâu mà tha hồ nguyền rủa.
Thập Toàn ngẩn ngơ không hiểu chuyện nên hỏi lại:
- Nhị tỷ lại vì chuyện của đệ mà gây gổ với cha à, tỷ hà tất…
Huỳnh Hoa cao giọng:
- Đúng là ta mới cãi nhau với ông ta, nhưng không phải vì chuyện của đệ.
- Vậy thì chuyện gì?
Hoa không thèm trả lời câu hỏi của em trai, cô đi thẳng về phòng. Toàn vội theo sau, hỏi han xem có chuyện gì. “Rầm” một tiếng Hoa vào phòng và đóng mạnh cửa lại. Toàn vỗ cửa gọi, cánh cửa phẳng lì vững chắc, hẳn bên trong đã bị gài chặt.
Thập Toàn chỉ còn biết cau mày quay trở ra. Đại Hắc không dám đi theo chỉ chờ Thập Toàn trở xuống mới nhỏ giọng hỏi:
- Cô ấy hôm nay có chuyện gì vậy thiếu gia?
Toàn nhếch môi:
- Ta mà biết tỷ ấy có chuyện gì thì chết liền tại chỗ đó. Chẳng biết nhị tỷ ta hôm nay làm sao nữa…
Đại Hắc thở hắt ra một tiếng:
- Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy cô ấy giận đến như vậy. Thật kinh khủng… Cũng may khi nãy bước vào cô ấy gặp cái bàn nếu là một người chắc người đó chết không kịp ngáp…
Từ trong phòng tiếng Huỳnh Hoa quát lên:
- Đại Hắc.
- Dạ có!
- Đóng cửa quán ngay cho ta, hôm nay không bán buôn gì hết. Không ai được cho người khác vào, nếu cãi lệnh đừng trách ta.
- Dạ.
Đại Hắc mau mau đi đóng cửa rồi nhìn Thập Toàn lắc đầu khó hiểu. Toàn cũng so vai, anh không tài nào hiểu tỷ tỷ mình, nhưng giận như thế thì chắc có chuyện lớn gì đó chứ không thể đang yên đang lành lại nổi giận. Thập Toàn nghĩ ngợi một lúc lại đến đập cửa phòng nhị tỷ, han hỏi. Bên trong im lặng, lúc lâu sau Thập Toàn mới nghe nhị tỷ lên tiếng, âm thanh đã dịu lại:
- Ta muốn yên tĩnh một lúc, hãy để ta yên.
Thập Toàn đành rời đi để cho nhị tỷ được yên.
***
Lúc sau, bên ngoài quán trọ có tiếng đập cửa dữ dội. Dương Long đã đuổi kịp đến nơi:
- Huỳnh Hoa hãy mở cửa, tôi biết em đang ở đây, hãy cho tôi vào, tôi có lời muốn nói với em. Hãy mở cửa, Hoa ơi! Huỳnh Hoa!
Cánh cửa đã được gài chặt nên không hề động đậy. Thập Toàn nhìn Đại Hắc hỏi nhỏ:
- Là ai vậy?
- Làm sao tôi biết! Nhưng giọng rất quen…
- Hay là ra xem đi.
- Đại tỷ đâu cho mở cửa.
- Thì nhìn qua khe cửa.
- Ừ nhỉ.
Cả hai cùng ghé mắt vào khe cửa để xem, xem rồi ai nấy điều kinh ngạc. Toàn kéo Đại Hắc vào trong mới cất tiếng hỏi nhỏ:
- Sao lại là anh ta?
- Làm sao tôi biết được!
Toàn thở hắt ra một tiếng, ngẫm nghĩ:
- Hay là cho nhị tỷ hay, chứ để anh ta đập cửa mãi như vậy, cửa vỡ mất. Cậu ở đây quan sát động tĩnh nhé.
- Ờ.
Toàn đi mau lên phòng Hoa vỗ cửa kêu lên:
- Nhị tỷ ơi, nhị tỷ. Long ca đến tìm tỷ, mở cửa cho anh ta vào không?
Toàn kêu gọi một lúc bên trong vẫn im lặng. Toàn còn đang kinh ngạc, Hoa nhẹ giọng:
- Bảo anh ta về đi, đừng cho anh ta vào đây.
Toàn trở ra, trước cửa Long vẫn đập ầm ầm. Đại Hắc chạy ra nhỏ giọng:
- Thế nào thiếu gia… Đại tỷ…
- Vẫn cương quyết không cho bất kỳ ai được vào.
- Nhưng cứ để như vậy thì còn gì là cái cửa quán trọ nữa chứ! Thiếu gia làm ơn nghĩ cách mau đi.
- Được rồi, ta ra ngoài đuổi anh ta, cậu ở trong canh cửa, đừng để anh ta thừa cơ xông vào trong.
Đại Hắc vội xua tay:
- Không được, tôi không phải đối thủ của anh ta!
- Chứ bây giờ đâu còn cách nào.
- Đại tỷ thiệt là…
- Để ta vào hỏi lại nhị tỷ xem sao.
Toàn lại đi vào trong, đập cửa phòng của Hoa gọi to:
- Nhị tỷ, Dương Long vẫn…
Chưa hết câu Huỳnh Hoa đã quát lớn cướp lời:
- Ra đuổi cổ anh ta về ngay cho ta! Không được để bất kỳ ai vào quán!
- Dạ!
Tiếng quát to quá, suýt chút kinh tâm động phách. Toàn giật mình lỡ "Dạ" đành lui ra. Thấy Thập Toàn thất thiểu từ trên thang lầu đi xuống, Đại Hắc chạy lại:
- Thế nào…
- Vẫn không thay đổi gì. Hay chúng ta mở cửa cho anh ta vào.
- Ấy, không được, lệnh đại tỷ nghiêm lắm, cãi lệnh là to chuyện đó.
- Chứ biết làm sao bây giờ.
Bên ngoài Long vẫn còn đập cửa ầm ầm đòi gặp Huỳnh Hoa. Toàn kề tai Hắc nói nhỏ vài điều, xong anh ra mở cửa. Long hơi ngạc nhiên khi thấy Toàn ra, hỏi ngay:
- Chị cậu đang ở đây phải không?
Miệng hỏi, chân Long đã sấn vào, Thập Toàn vội dang tay ngăn lại:
- Nhị tỷ tôi đúng là đang ở đây, nhưng tỷ tỷ đã có lệnh từ giờ đến mai không cho bất kỳ ai vào quán. Xin anh đừng làm tôi khó xử.
- Van thiếu gia cho tôi gặp tỷ tỷ cậu một lúc, tôi có chuyện muốn nói.
- Tỷ tỷ không muốn gặp bất kỳ ai, anh về ngay đi, đừng phí công vô ích.
- Thập Toàn, tôi van cậu hãy cho tôi vào, chỉ gặp tỷ tỷ cậu một chút thôi có được không.
- Anh làm gì mà van nài dữ vậy. A, hay chính anh làm tỷ ấy giận, muốn xin lỗi phải không?
- Cứ xem là như vậy, cậu hãy cho tôi gặp chị cậu.
- Không được!
- Tam thiếu gia, đừng làm khó tôi như vậy, cho tôi gặp chị cậu một chút, một chút thôi cũng được mà.
- Không được, không phải tôi muốn làm khó anh, tất cả đều là ý của nhị tỷ, tôi không dám cãi.
- Cô ấy bảo sao?
- Nhị tỷ nói… nếu từ giờ tới mai chúng tôi cho người ngoài vào quán sẽ giết sạch người làm trong quán…
Long sững người:
- Vậy à! Vậy thôi, tôi không làm khó cậu. Nhưng hãy chuyển lời giúp tôi tới tỷ tỷ cậu.
- Được anh nói đi.
- Nếu cô ấy quyết không chịu ra gặp, tôi sẽ đứng chờ ở ngoài đến lúc nào cô ấy chịu gặp mới thôi!
- Hả, nắng vầy, anh hà tất tự làm khổ mình như thế. Tỷ tỷ tôi sẽ không ra gặp anh đâu!
- Tôi tin mình đợi được.
- Tùy anh vậy.
Long đi ra đứng cách cửa quán trọ một quãng và đợi thật, giữa cái nắng trưa như đổ lửa, mồ hôi tuôn ra như tắm nhưng Dương Long vẫn cứ đứng đó. Thập Toàn đành trở vào, Đại Hắc nhìn dò xét:
- Sao lại như thế?
- Là anh ta muốn, ta đâu biết phải làm sao.
- Dù sao cũng không còn kẻ đập cửa ầm ầm.
Thập Toàn và Đại Hắc im lặng nhìn nhau, chốc chốc họ thay nhau nhìn qua khe cửa. Dương Long vẫn đứng yên chỗ cũ, Thập Toàn và Đại Hắc chỉ còn biết lắc đầu rồi thở dài. Thập Toàn lên lầu, đập cửa báo mọi chuyện cho nhị tỷ, có lẽ cô nghe thấy nhưng vẫn dửng dưng chẳng buồn trả lời. Thập Toàn chỉ còn biết thở dài quay trở xuống.
Trưa qua, chiều đến. Long vẫn cứ đứng như chôn chân tại chỗ, mồ hôi vã ra như tắm. Toàn ra khuyên anh về, anh không đáp chỉ lắc đầu. Toàn thấy tội nghiệp anh nặng tình với nhị tỷ, tự ý cho anh vào nhưng anh vẫn chỉ lắc đầu không nói gì. Toàn cũng đành lắc đầu thán phục tính kiên trì của Dương Long và nhị tỷ. Khuyên không được, gọi vào cũng không được, Thập Toàn đành trở vào đóng chặt cửa theo lệnh của nhị tỷ. Anh và Đại Hắc cứ ngồi canh, chốc chốc nhìn qua khe hở của quán. Thêm lúc nữa Đại Hắc mệt mỏi thở dài, nhoài người nằm luôn lên bàn.
***
Khi Thập Toàn không đến phiền cô nữa. Huỳnh Hoa ngã người nằm lên chiếc giường rộng của mình. Cô thả hồn cho kí ức mặc tình ào ạt ùa về. Mẹ cô từng kể bà gặp cha cô trong dịp tình cờ, họ đến với nhau sinh ra cô nhưng rồi ông vội vã bỏ đi, ngày cô sinh ra chỉ có mẹ và ông bà bên cạnh. Cô không biết cha là như thế nào đến tận năm năm tuổi, cô lần đầu gặp Hồ Kỳ mẹ bảo cô gọi ông bằng cha nhưng đó chưa phải là đoàn viên vĩnh cửu. Ngọn lửa vô tâm chia cắt thâm tình, đứa bé năm tuổi đầu phải xa cha lẫn mẹ, bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời.
Nghĩ lại cô thấy mình may mắn vì ngày đó gặp được nghĩa phụ, ông nhặt cô về cưu mang dạy dỗ. Nhưng chỉ được mười năm ông cũng xa lìa cô để về thế giới bên kia. Từ ấy cô một mình phiêu bạt, một đứa trẻ vừa tròn mười lăm tuổi, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ ngây thơ hồn nhiên, vì một chút ghen hờn người ta đem cô bán vào kỹ viện. Lúc ấy khi nghe hai từ “Kỹ Viện” cô chưa hề hình dung được nó đáng kinh tởm đến mức nào, chỉ cho rằng đó là một nghề để mưu sinh. Nghĩa phụ cũng chưa từng nói với cô rằng nó là như thế nào, nó đáng sợ hay không, nói đúng hơn ông chưa bao giờ vào nơi đó cũng không hề đưa cô đến gần nơi đó.
Đứa trẻ thơ ngây ngày đó vì để mưu sinh đã dấn thân vào cái nghề mà muôn người đều khinh rẻ đó, để kết cuộc ngày hôm nay bị chính người thân của mình ruồng bỏ đuổi xua. Nhớ lại từng câu từng chữ thốt ra từ miệng người cha thân yêu Huỳnh Hoa nghe tim mình đau buốt, nước mắt không kiềm chảy dài trên má, càng đau càng hận kẻ đã xua mình vào kết cuộc ngày hôm nay. Huỳnh Hoa đứng lên, đến mở cánh cửa sổ nhìn về phía trời tây, ánh nắng chiều còn chói chang hắt vào làm căn phòng nóng rực lên. Và ánh mặt trời chói lòa sắc lửa ấy đi dần dần về phía tây xa xôi, ánh nắng cứ nhạt dần, nhạt dần.
Huỳnh Hoa đứng nhìn một lúc khép cửa sổ lại, lững thững bước trở vào trong. Cô đến mở cửa tủ lấy ra vài bộ y phục, xếp gọn và gói lại thành một gói, tháo nửa mảnh cẩm thạch tím, vật làm tin của cha cô trao cô thuở trước bỏ vào ngăn tủ. Nơi đây với cô đã chẳng còn gì để lưu luyến, từ bé cô đã biết phải sống thế nào khi không có mẹ cha bên cạnh nên lúc này đây cho dù người thân có không thừa nhận cũng chẳng sao. Ông đã muốn cô đi vậy thì cô sẽ đi, không có ông cô vẫn có thể sống tốt mười mấy năm nay. Chuẩn bị hành lý xong, Huỳnh Hoa trở lại giường ngồi tựa lưng vào vách, nhắm mắt và ngủ thiếp đi, mặc kệ ngàn biến đổi xung quanh mình. Sau đó, Thập Toàn có đến gõ cửa phòng nhưng Huỳnh Hoa không thức giấc. Một khi cô đã tự ức chế bản thân chìm vào giấc ngủ sau những căng thẳng tinh thần thì dù trời có sập xuống cũng không thể làm cô tỉnh dậy huống hồ chỉ là âm thanh đập cửa của em trai.
Cô ngủ say sưa mặc thời gian trôi đi. Không biết thời gian qua bao lâu, có tiếng “ầm” to tướng không rõ từ đâu phát ra. Huỳnh Hoa bừng tỉnh giấc, bốn bề quanh cô giờ là một màu đen tối. Huỳnh Hoa đang nằm với một tư thế vô cùng hoạt kê, ban chiều khi đang ngồi suy nghĩ cô đã ngủ thiếp đi, chẳng biết lúc ngủ nghiêng người thế nào bây giờ cô đã nằm vật ra giường, người uốn cong như con rắn. Huỳnh Hoa bật dậy đấm lưng và cổ, tư thế nằm khi nãy đúng là cực kỳ mỏi cổ và đau lưng!
Chẳng biết lúc ấy là canh mấy của đêm mà đất trời đen đặc. Bên ngoài lại có những tiếng rào rào dữ dội, đó là âm thanh quen thuộc của mưa. Huỳnh Hoa bước đến chiếc bàn giữa phòng, bật quẹt lửa thắp ngọn nến lên, ánh nến cháy sáng lên và chao chao theo từng đợt gió lùa qua khe hở căn nhà, cũng nhờ đó căn phòng cô càng trở nên lung linh huyền ảo.
Huỳnh Hoa đến bên cửa sổ, nhẹ mở, một làn gió lạnh hắt vào mang theo cả làn hơi nước ẩm ướt. Huỳnh Hoa hít mạnh một hơi, cảm thấy khoan khoái dễ chịu hơn nhiều. Mọi phiền não tan đi gần hết, cơn tức giận cũng không còn. Huỳnh Hoa đưa tay ra ngoài cửa sổ, mưa lộp bộp rơi vào tay cô tạo cảm giác tê tê đủ biết cơn mưa này không hề nhỏ. Bên ngoài trời tối đen như mực, chốc chốc có tia chớp rạch trời và tiếp theo là một tiếng nổ run chuyển cả màn đêm. Gió mang hơi nước ào vào phòng từng đợt, làm ngọn nến nhiều lần suýt tắt. Hoa khép cửa sổ lại, quay người trở vào giữa phòng. Ngay lúc đó có tiếng vỗ cửa và tiếng gọi rất gấp:
- Nhị tỷ làm ơn mở cửa ra, tỷ đừng nhẫn tâm quá như vậy. Long ca đã đứng dưới mưa để chờ tỷ gần hai canh giờ rồi, anh ấy lạnh tới mức sắp chịu không nổi rồi, như vậy chưa đủ làm động lòng của tỷ hay sao. Tỷ ác tâm đến thế sao?
- Đại tỷ, Long huynh thành tâm thành ý với tỷ vậy chưa đủ sao? Ra gặp một chút cũng không được sao. Người ta dám đứng dưới mưa chờ tỷ. Tỷ lại không dám ra gặp người ta một lúc hay sao? Hãy ra mà xem, Long huynh vì tỷ mà khổ sở thế nào.
- Nhị tỷ, hãy mở cửa ra có được không? Long ca đã đứng bên ngoài suốt mấy canh giờ rồi đó, hết nắng rồi mưa, tỷ còn chưa chịu ra là có án mạng đó.
Huỳnh Hoa nghe vậy thì giật mình cô không nghĩ anh vẫn đang kiên trì đứng ngoài kia để đợi như vậy, chẳng phải ban chiều cô bảo Đại Hắc và Thập Toàn đuổi anh về rồi sao. Lúc đó anh nói anh sẽ đứng chờ chẳng lẽ anh đứng đó từ chiều đến giờ chỉ để chờ cô ra gặp hay sao? Huỳnh Hoa ra định mở cửa chợt nghĩ nếu hai tên em út này dùng cách kèm Dương Long vào để khích cho cô ra thì… Bàn tay sắp chạm vào chốt cửa của cô bỗng dừng lại. Từ chiều cô đã gài chặt cửa phòng nên Đại Hắc và Thập Toàn mới không xông vào được. Tiếng của Toàn khẩn khoản:
- Nhị tỷ, làm ơn ra gặp Long ca một lúc có được không? Tỷ cố lỳ không ra thì có án mạng thiệt đó, đừng trách sao đệ không nói trước. Long ca từ nhỏ tư chất không khỏe mạnh như đệ đâu, tỷ lại để anh ta tắm nắng từ trưa tới chiều, rồi tắm mưa từ chiều đến giờ, sức nào mà chịu nổi. Tỷ vô tình vậy sao? Nhị tỷ hãy mở cửa ra đi. Tỷ làm ơn ra gọi anh ta vào, tỷ không ra anh ta cũng không chịu vào đâu.
- Đại tỷ ơi, đại tỷ… Làm ơn ra gọi anh chàng rồ ngoài kia vào, đừng để anh ta chết trước cửa quán trọ này là hết làm ăn buôn bán luôn đó. Trời ơi, van xin hai người đừng có cứng đầu khó bảo như vậy mà!
Cánh cửa bật mở. Thập Toàn reo lên:
- Cuối cùng cũng chịu ra rồi.
Huỳnh Hoa lạnh lùng:
- Các người làm gì mà ồn ào vậy?
- Nhị tỷ, Long ca đang đứng dưới mưa đợi tỷ bảo có chuyện muốn nói.
- Anh ta chưa về sao?
- Nếu về rồi đệ đâu cần cong lưng gọi tỷ ra làm gì. Đệ tự ý gọi vào, anh ta không chịu là khác.
- Đúng là đồ ngốc.
Huỳnh Hoa vừa nói vừa lao nhanh ra cửa, Thập Toàn và Đại Hắc vội chạy theo. Lúc này những người làm trong quán hẳn đã ngủ hết rồi nên cả căn nhà rộng vắng tanh không một bóng người. Đại Hắc đốt thêm đèn cho sáng. Huỳnh Hoa vừa xuống lầu lao ngay ra mở cửa, một ánh chớp chói lòa rạch trời soi rõ dáng Long đang ướt sũng, anh co ro đứng trước quán trọ, dường như đang run lên vì lạnh. Huỳnh Hoa mặc kệ gió mưa bước ra, Toàn kêu lên:
- Tỷ không lấy gì che sẽ ướt…
Huỳnh Hoa không để ý lời em trai, lao người đến trước anh đưa tay nắm tay anh. Bàn tay anh đã lạnh như đồng và đang rung lên từng đợt. Huỳnh Hoa nghẹn giọng trách:
- Thấy mưa sao anh không vào. Một mình em ngang bướng là đủ rồi, còn anh cứng đầu chi cho thiệt thân?
Một ánh chớp rạch trời nữa soi sáng gương mặt hai người, Huỳnh Hoa nhìn thấy đôi môi anh nở một nụ cười. Anh cười vì cuối cùng cũng đợi được cô bước ra chăng? Hoa nhẹ kéo tay anh:
- Vào trong thôi!
Ngay lúc đó toàn thân Dương Long chao đi, anh gục ngay xuống. Huỳnh Hoa hốt hoảng kêu lên:
- Long ca, anh sao rồi?
Thập Toàn đứng nơi cửa thấy vậy lập tức đội mưa lao ra, cùng nhị tỷ đỡ Long dậy. Chạm vào cơ thể lạnh ngắt của Long. Thập Toàn cằn nhằn:
- Anh ta ngất xỉu luôn rồi, đệ nói mà tỷ không chịu nghe, nếu mà có chuyện gì thật đừng trách đệ không nói trước đấy!
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Giúp tỷ đưa anh ấy vào trong.
Thập Toàn cõng Dương Long chạy nhanh vào bên trong quán, lo lắng hỏi:
- Nhị tỷ, anh ấy bất tỉnh rồi, để anh ấy nằm phòng nào đây?
- Hãy dọn phòng.
- Không kịp đâu giờ phải thay y phục cho anh ta ngay.
- Vậy… phòng Đại Hắc.
- Không được phòng đệ chật chội lắm.
- Toàn đệ.
- Phòng đệ là phòng đơn chật lắm, phòng tỷ là phòng đôi cho anh ta vào đấy nhé! Việc rối rắm này do tỷ gây ra thì tự mà lo lấy luôn đi nhé!
Không đợi nhị tỷ chịu hay không chịu, Thập Toàn cõng Dương Long phóng thẳng vào phòng cô. Hoa cũng bước vội theo sau, đang đi như chợt nhớ điều gì cô ngoảnh lại gọi Đại Hắc:
- Hãy chuẩn bị cho ta bộ y phục khô cho Dương Long mặc, nhanh đi.
Đại Hắc gật đầu, quay đi lầm bầm:
- Xảy ra chuyện rồi thì lo cuống lên, vậy mà trước đó cứ tỏ ra vô tình vô nghĩa…
Hoa không thắc mắc lời Đại Hắc. Bởi cô biết anh nói đúng, giờ cô đang lo cuống lên thật. Thoáng cái, Đại Hắc quay trở lại đưa cô bộ y phục khô của nam. Huỳnh Hoa cầm lấy bước nhanh về phòng.
- Toàn đệ, Long ca sao rồi?
- Bất tỉnh rồi chứ sao? Tỷ thay y phục cho anh ngay đi, đệ cũng phải thay đồ đây, ướt cả rồi.
Toàn vừa nói vừa bước ra cửa. Hoa nghĩ nhanh “Mình là con gái làm sao thay y phục cho anh ta…” Cô vội gọi:
- Toàn đệ, khoan đi đã.
- Gì thế tỷ tỷ?
- Giúp tỷ thay y phục cho anh ấy.
- Không giúp, tỷ gây ra thì tự giải quyết lấy đi nhé.
- Toàn đệ, định không giúp thật sao? Ta là con gái làm sao có thể…
- Vậy thì tỷ van xin đệ đi, đệ sẽ giúp.
- Ờ thì… xem như tỷ van đệ giúp tỷ, một lần này thôi, có được không?
Thập Toàn tủm tỉm cười:
- Thôi tỷ ra ngoài chút đi!
Huỳnh Hoa ra ngoài đứng tự vỗ vỗ trán lầm bầm một mình:
- Mình cũng thật là quá đáng mà, anh ta làm lỗi gì với mình đâu mà mình hành hạ anh ta như vậy để giờ lo cuống lên. Mà anh cũng ngốc hết biết, vì chuyện không đâu lại đến đây chịu khổ…
- Nhị tỷ, xong rồi, vào chăm sóc cho người ta đi, phải thật tốt đó nha.
Huỳnh Hoa không nói không rằng bước vào phòng đóng ầm cửa lại. Toàn cười phá lên:
- Nhị tỷ khéo chọn tỷ phu lắm, hai người ương ngạnh cứng đầu như nhau.
Hoa mở toang cửa quát:
- Này, đệ nói vậy là có ý gì?
Toàn tủm tỉm cười, chuồn thẳng. Hoa vào phòng, đến cạnh giường, anh nằm đó, môi tái đi vì mưa lạnh. Người vẫn đang run từng cơn, anh đang hôn mê bất tỉnh. Hoa nhẹ kéo chăn đắp lên cho anh và ngồi xuống cạnh bên rồi cứ thế nhìn anh. Lúc sau cô đưa tay vuốt tóc anh, bỗng giật mình rụt tay lại kêu khẽ:
- Sao lại nóng thế này.
Cô đưa tay chạm lên trán anh và cổ anh, kêu thầm:
- Sốt rồi, đàn ông con trai gì mà yếu xìu như vậy không biết, mới tắm mưa một chút đã bệnh rồi. Mà không phải, anh ta trước đó đứng dưới nắng cơ thể đang nóng, lại gặp mưa xuống lạnh đột ngột, lại kéo dài không bệnh mới lạ. Ôi cũng tại mình cả, trong chuyện này anh ta đâu có lỗi mà mình hành hạ, cũng không liên quan anh, anh lại muốn nhúng tay vào chi cho khổ sở vậy không biết. Dương Long, anh đúng là tên ngốc. Con người thế này sao mình lại đi yêu kia chứ! Bây giờ tính sao đây… quán trọ không trữ thuốc…
Khi người ta cuống lên thì hay quên, mãi lúc sau Huỳnh Hoa mới sực nhớ. Cô luồn tay vào thắt lưng lấy ra lọ thuốc, không cần nghĩ ngợi cô mở nắp ngửa cổ hớp một ngụm rồi cúi xuống nâng đầu anh lên, dùng miệng đút thuốc là cách nhanh nhất đối với người bệnh đang bất tỉnh thế này. Xong, cô đặt anh nằm xuống, nhẹ vuốt tóc anh khẽ giọng triều mến:
- Long ca, anh đừng bao giờ xảy ra chuyện nha, đừng để em phải cả đời ân hận về chuyện này nha.
Hoa nói vậy là vì quá lo. Cũng may giờ trong phòng chỉ còn cô và anh đang hôn mê nằm đó. Chứ nếu còn người khác thì đã cười phá lên. Huỳnh Hoa nói xong mới giật mình, nghe mặt nóng bừng. Và bây giờ cô mới biết như thế nào là yêu, là quan tâm lo lắng và cả thẹn thùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.