Chương 120: Giải độc
Dã Thảo Hoang Sơn
18/02/2021
Chạng vạng.
Huỳnh Hoa được người làm trong nhà trưởng làng đến giục chuẩn bị đến dự lễ hội. Đến lần thứ hai cô mới khoác thêm chiếc áo trắng và đi ra, khi cô bước ra Minh Tường vừa đến, có lẽ anh định đến giục cô lần nữa. Huỳnh Hoa mỉm cười nói:
- Tôi xong rồi, không cần chuẩn bị gì thêm.
Tường vui mừng nói:
- Vậy chúng ta đến dạ hội.
Huỳnh Hoa gật đầu, khép cửa nhà rồi rảo bước theo sau Minh Tường đến dạ hội. Vừa rồi trước khi đi cô thấy Dương Long đã ngủ nên cũng chẳng cần kinh động đến anh làm gì. Nhưng anh không ngủ, cô đi rồi anh bật người ngồi dậy. Anh ngồi và trầm mặc, rất lâu sau dường như anh đã thở dài, chép miệng nói một mình:
- Có lẽ bây giờ dạ hội đang rất vui.
Và anh đã đúng. Dạ hội đang rất vui với đủ những trò chơi, có thứ Huỳnh Hoa nhìn thấy quen, có những trò chơi đặc trưng cho miền biển cô chưa từng thấy bao giờ. Có rất nhiều bàn tiệc được xếp thành hai hàng, giữa là khoảng trống cho mọi người cùng nhau nhảy múa vui chơi. Trên những bàn tiệc thức ăn được bày ra la liệt. Phía hai đầu của hai dãy bàn song song là hai đống củi lớn dự định khi trời tối sẽ đốt lên. Khoảng trống phía trước là nơi các chàng trai cô gái trong làng cùng nhau múa bài múa đưa tiễn mùa xuân, vũ điệu nhịp nhàng và rộn ràng như sóng biển. Chung quanh có những nhóm người cùng chơi đấu vật, đánh kiếm, gieo xúc xắc, ai thấy thích trò nào thì cứ đến xem, cũng có thể tham gia. Minh Tường đưa Huỳnh Hoa dạo quanh lễ hội và giới thiệu tỉ mỉ mọi thứ cho cô.
Đi hết một vòng, Minh Tường mới kéo tay Huỳnh Hoa đến một chiếc bàn bày đủ thứ thức ăn, thức uống và hoa quả thơm ngon. Minh Tường ân cần:
- Hoa cô nương ngồi đi.
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Tường ca hãy để tôi được tự nhiên, đừng khách sáo vậy mà…
Minh Tường mỉm cười đáp:
- Được. Hoa cô nương thấy dạ hội đêm nay thế nào?
- Ưm… rất vui. Có phải năm nào làng cũng tổ chức lễ hội sau những vụ mùa như thế này không?
- Đúng vậy. Cứ sau mỗi vụ mùa mọi người cùng nhau vui chơi cho thỏa thích một lần trước khi bắt đầu mùa mới.
Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn về phía dạ hội rồi quay lại nhìn Tường gật đầu, xác nhận mình đã hiểu những gì anh nói. Minh Tường chìa tay về phía những thức ăn trên bàn, ân cần mời:
- Hoa cô nương, mời dùng.
Huỳnh Hoa gật đầu nhưng không hề đụng tới những thứ đó, cô ngước mắt nhìn lên bầu trời. Đêm nay là đêm rằm tháng ba, nhưng vầng trăng lại bị mây mù che khuất, xa xa có ánh chớp lóe lên, trời hẳn sắp đổ cơn mưa. Vì trời đã tối, hai đống lửa đã được đốt cho cháy bùng lên rực rỡ. Những cơn gió lạnh từ biển lùa vào làm cho ánh lửa lao chao. Dạ hội vẫn còn đang tiếp tục.
Minh Tường bưng hũ rượu lên nốc một ngụm quay sang hỏi Huỳnh Hoa:
- Hoa cô nương có lạnh không?
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Tôi vẫn còn chịu được.
- Có muốn uống chút rượu cho ấm không? Rượu này nấu từ gạo nếp đấy!
Huỳnh Hoa lắc đầu. Minh Tường nhẹ giọng:
- Cô nương không biết uống à?
Huỳnh Hoa im lặng một lúc khẽ ừm. Minh Tường lại nốc rượu, dường như anh đang muốn được say. Trong ánh mắt anh lấp lánh ánh sáng của những ngọn lửa bập bùng. Có một vài điều anh muốn nói nhưng khi tỉnh táo anh không đủ can đảm để mở lời nên đành nhờ rượu. Huỳnh Hoa bưng tách trà nóng lên nhấm nháp, đôi mắt to tròn của cô như dán chặt vào những điệu múa rộn ràng trong dạ hội.
Lúc sau khi Minh Tường cảm thấy ngà say anh mới cất tiếng gọi cô:
- Hoa cô nương.
Giọng anh nhè đi trong men rượu. Huỳnh Hoa lên tiếng đáp:
- Tường ca, dường như anh say rồi phải không?
Minh Tường nhìn xoáy vào cô một lúc mới nói:
- Có những chuyện lúc tỉnh táo tôi không dám nói, chỉ khi say rồi tôi mới thấy mình chó chút can đảm để nói ra. Cô nương bằng lòng nghe tôi nói chứ?
Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu:
- Tôi đang nghe, anh nói đi.
Tuy được lời của Huỳnh Hoa, Minh Tường vẫn ngần ngừ chưa mở môi điều mình muốn nói. Chợt có một cô gái bước đến bên cạnh dịu giọng gọi Huỳnh Hoa:
- Hoa cô nương, cô nương xinh đẹp thế này chắc là cô nương múa cũng đẹp lắm. Cô nương có thể múa góp vui cho dạ hội một bài không?
Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười:
- Tiếc rằng tôi không biết múa.
- Vậy cô nương có thể đánh đàn hay thổi sáo chăng? Dạ hội đêm nay không có sự góp vui của cô thì không thể nào vui được đâu.
Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn Minh Tường, anh không nói gì vẫn ngồi đó nốc rượu. Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Tôi có thể thổi sáo nhưng không hay cho lắm. Không biết khi tôi thổi có làm mọi người mất hứng hay không…
Cô gái mỉm cười:
- Không đâu, cô nương xinh đẹp ắt có tài, đừng khiêm tốn quá như vậy mà.
Cô gái vừa nói vừa đưa Huỳnh Hoa ống sáo trúc, dịu giọng:
- Mời Hoa cô nương.
Lúc này có khá nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Huỳnh Hoa. Huỳnh Hoa nhận ống sáo đứng lên mỉm cười nói:
- Mọi người đã có lời, thôi thì Huỳnh Hoa xin được thổi khúc “Tình thu”, nếu không hay mọi người đừng chê.
Mọi người nhìn nhau, một số vỗ tay khích lệ một số im lặng đợi chờ. Và tiếng sáo cất lên, du dương, huyễn hoặc, mọi hoạt động của những người quanh đó gần như đều cùng lúc dừng lại. Ai cũng cảm thấy như có giọt mưa thu lất phất thấm vào vai, thấy chung quanh có những bông hoa cúc nở vàng, đâu đó có tiếng chim chuyền cành réo gọi nhau tìm nơi xây tổ ấm. Lúc sau tiếng hát ai đó khe khẽ cất lên, rõ dần, chính là khúc hát “Tình Thu”, tiếng sáo tiếng người hòa quyện vào nhau. Giọng người hát là của cô gái vừa đến mời Huỳnh Hoa thổi nhạc.
Tiếng sáo dứt, giọng người cũng lắng xuống, không gian chung quanh lặng phắt. Phải một lúc sau mới mọi người mới tỉnh hồn sau phút giây thả hồn theo tiếng sáo, tiếng vỗ tay hoan hô vang lên. Cô gái khi nãy nhìn Huỳnh Hoa đầy bội phục. Huỳnh Hoa mỉm cười trả ống sáo lại cho cô gái rồi ngồi xuống ghế.
Gió mỗi lúc một mạnh dần, mây đen càng dày đặc như sắp đổ mưa nhưng chẳng ai quan tâm đến, mọi người say sưa hòa mình vào cuộc vui của đêm dạ hội mỗi năm mới có một lần này. Minh Tường đã say lại càng thêm say, khi Huỳnh Hoa thổi sáo anh không ngừng nốc rượu, khi cô dừng lại anh mới dừng tay. Anh nhìn cô, say đắm đến mơ màng. Lúc sau anh định bưng hũ rượu lên uống nữa, Huỳnh Hoa vội nhắc:
- Tường ca, anh say rồi, hay là anh về nghỉ ngơi đi. Trời cũng sắp mưa rồi!
Tường xua tay:
- Tôi chưa muốn về, khi nãy tôi vẫn chưa nói cho cô nương biết một điều. Điều ấy rất quan trọng với tôi.
- Tôi vẫn đang chờ nghe.
- Tôi… cô nương biết không, cô nương rất có duyên, ngay lần đầu gặp cô nương tôi thấy lòng mình kỳ lạ lắm…
Huỳnh Hoa có chút sững sờ, Minh Tường tiếp luôn:
- Tôi từng yêu một người con gái, cô ấy cũng đẹp, cũng dịu hiền, tiếc rằng số phần ngắn ngủi. Từ đó tôi cứ ngỡ mình không thể yêu bất kỳ người con gái nào khác nữa. Nhưng không, khi gặp cô nương tôi mới biết tôi vẫn còn có thể yêu, còn rung động. Bởi vậy… Huỳnh Hoa cô nương, tôi muốn nói tôi yêu cô, tôi… hôm nay chính thức nói lời cầu hôn cô nương, hãy bằng lòng làm nương tử của tôi, tôi sẽ lo cho cô nương chu đáo.
Những lời này có lẽ Minh Tường đã viết ra giấy học cho kỳ thuộc rồi hôm nay mới dám nói ra, lời lẽ đã hoa mỹ khác với bản chất của anh rất nhiều. Tuy anh vẫn còn ngượng ngập nhưng Huỳnh Hoa hiểu những gì con người này đang nói, cô mỉm cười dịu giọng:
- Tường ca có lòng, Huỳnh Hoa vô cùng cảm kích, nhưng Huỳnh Hoa là gái đã có chồng, xin anh hãy hiểu cho…
Minh Tường không chờ nghe thêm gì nữa vội vàng gân cổ cãi:
- Không, không đúng. Long huynh là anh trai của cô nương chứ đâu phải là chồng. Như vậy việc chúng ta đến với nhau có gì trở ngại đâu.
Huỳnh Hoa kinh ngạc hỏi lại:
- Anh vừa mới nói gì?
- Tôi… tôi nói là cô nương và Long huynh là anh em thì có gì trở ngại chuyện chúng ta đến với nhau.
- Ai nói với anh điều đó?
- Chính miệng Long huynh nói với tôi như vậy. Anh ấy nói cô nương vì thương anh ấy mù lòa tật nguyền nên mới quyết định gọi nhau là vợ chồng để mãi cận kề nhau, chăm sóc cho nhau, chính vì vậy đến tận bây giờ cô nương vẫn chưa chịu nghĩ cho hạnh phúc riêng mình. Nhưng làm như vậy cô nương chẳng phải chịu thiệt thân sao, cô nương cũng nên tìm riêng cho mình một tấm chồng, nếu cô nương bằng lòng làm nương tử của tôi, tôi hứa chăm sóc cô nương và cả đại ca thật chu đáo đến hết quãng đời còn lại
Huỳnh Hoa đứng bật đậy lắc đầu:
- Không, anh ấy là chồng tôi, không phải anh trai.
Minh Tường cũng đứng bật dậy:
- Làm sao có thể, chính miệng anh ấy nói với tôi như vậy, anh ấy còn kêu tôi hãy hỏi cưới cô nương. Anh ấy nói rất sẵn lòng kết mối lương duyên cho chúng ta…
Huỳnh Hoa lắc đầu:
- Không, không phải, anh ấy là chồng tôi không phải anh trai. Vừa rồi anh nói chính miệng Long ca nói với anh như vậy sao?
Minh Tường gật đầu:
- Đúng vậy.
Huỳnh Hoa run giọng:
- Lẽ nào...
Nhìn thấy Huỳnh Hoa biến sắc Minh Tường cũng phát hoảng gọi:
- Hoa cô nương.
Huỳnh Hoa nói như hét lên:
- Anh ấy không phải là anh trai tôi mà chính là chồng của tôi. Anh làm vậy là phá hoại gia can gia đình chúng tôi rồi đó, anh có biết không?
Minh Tường sững sờ. Huỳnh Hoa quay lưng bỏ chạy, Minh Tường cứ ngẩn người đứng đó không gọi theo cũng chẳng phản ứng gì. Huỳnh Hoa rời khỏi buổi dạ tiệc liền chạy thẳng về nhà. Cô chạy từ trước ra sau nhưng chẳng thấy anh đâu, gọi cũng chẳng tiếng trả lời. Huỳnh Hoa hốt hoảng nhào ra cửa dáo dác nhìn quanh, chợt có một bé gái tay cầm những thứ trái cây trong dạ tiệc chạy đến gọi to:
- Cô cô ơi, thúc thúc đi rồi.
Huỳnh Hoa thẫn thờ, vậy là những gì cô lo lắng đã trở thành sự thật.
“Đi, anh ấy có thể đi đâu kia chứ?”
Đứa bé lay tay Huỳnh Hoa, gọi:
- Cô cô ơi, thúc thúc đi rồi. Con có hỏi thúc ấy đi đâu để con đưa thúc đi, nhưng thúc thúc không nói cho biết là thúc ấy muốn đi đâu. Thúc thúc chỉ bảo thúc đi một mình là được rồi.
Huỳnh Hoa cúi xuống hỏi nhanh:
- Thúc thúc đi lâu chưa, đi về hướng nào con có thấy không?
- Thúc thúc đi lâu rồi, cô cô vừa đi thúc thúc cũng đi, đi về phía cuối làng.
Huỳnh Hoa nghe xong liền dợm chân bước về phía cuối làng để tìm anh, chợt bé gái lại kêu lên:
- Cô cô đừng tìm thúc thúc, thúc thúc bảo cô cô đừng tìm.
Huỳnh Hoa khựng lại, dịu dàng hỏi:
- Trước khi đi thúc thúc còn nói gì nữa không?
- Thúc thúc kêu con nói với cô cô đừng tìm thúc thúc, vì dạ hội tàn thúc thúc đã đi xa rồi. Thúc thúc còn kêu con chuyển lời với cô cô.
Huỳnh Hoa run giọng:
- Thế nào?
- Thúc ấy nói như thế này: “Anh cho phép em về với Kim gia. Anh không muốn em vì anh mà cả đời chịu khổ. Anh đã chọn cho mình một con đường. Khi em về không thấy anh cũng đừng tìm kiếm.”
Huỳnh Hoa lặng người một lúc mới hỏi lại:
- Chỉ vậy thôi sao? Thúc thúc còn nói gì nữa hay không?
Bé gái lắc đầu. Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn về phía cuối làng, lẩm nhẩm một mình:
“Anh cho em là hạng người tham sang phụ khó như thế này sao? Nếu em là người như vậy thì đã không cùng anh phiêu bạt đến tận nơi này. Đã hẹn cùng nhau dù xảy ra chuyện gì cũng vẫn bên nhau, sao bây giờ anh lại đành lòng sai hẹn?”
Huỳnh Hoa ứa nước mắt, cô cảm thấy uất ức. Đứa bé thấy Huỳnh Hoa trầm tư cũng chợt lặng im. Thêm lúc nữa cô bé mới lay lay tay Huỳnh Hoa gọi:
- Cô cô ơi.
Huỳnh Hoa cúi xuống nhìn, giọng nói non nớt của cô bé lại cất lên:
- Thúc thúc thì bảo cô cô đừng tìm thúc nhưng mắt thúc thúc không nhìn thấy, đi một mình trong đêm nguy hiểm lắm, trời lại sắp mưa nữa. Cô cô hãy đi tìm thúc thúc về mau đi, đừng để thúc thúc đi một mình như vậy.
Huỳnh Hoa khẽ gật đầu:
- Ừm, cô cảm ơn con!
Huỳnh Hoa nhẹ nhàng vuốt tóc đứa bé rồi lao nhanh về phía cuối làng. Dưới ánh sáng mờ mờ của trăng rằm đã bị mây che khuất, Huỳnh Hoa vừa chạy vừa gọi tên anh, cô tự trách mình không chu đáo. Càng nghĩ cô càng thấy uất ức vì anh sai lời ước hẹn, nước mắt cơ hồ muốn trào ra. Đêm tối mịt mùng ẩn chứa biết bao nguy hiểm anh đi một mình như vậy làm sao cô có thể không lo lắng được đây.
Huỳnh Hoa sải chân trên con đường đất dẫn ra khỏi làng, cô nghe thấy tiếng dạ hội ngày một nhỏ dần, cô biết mình đang đi mỗi lúc một xa làng chài Đông Hải. Bóng anh vẫn bặt tăm, anh đi nhưng chẳng để lại dấu vết gì. Trời có lẽ sắp đổ mưa nên gió mỗi lúc một mạnh dần và lạnh giá nhưng lòng của Huỳnh Hoa lại đang nóng như có lửa.
Trở lại hai canh giờ trước. Dương Long nằm lắng nghe tiếng chân của Huỳnh Hoa ngày một xa dần, anh ngồi dậy lần tay tìm chiếc gậy tre. Sau khi đến nơi này cô hay nói với anh về một người, người đó là con trai của trưởng làng. Có lần người đó tặng cô vỏ ốc, cô mang về áp vào tai anh, cô hỏi anh có nghe thấy gì không? Anh nghe, nghe rất rõ, lòng mình nhói đau. Sau đó cô kể cho anh nghe về cuộc đời người đó. Rồi anh nghe những lời bàn tán của dân làng, họ nói chiều nào người đó cũng cùng cô ngắm biển, chuyện trò...
Sáng nay, chàng trai đó lại đích thân đến đây hỏi xin anh cho Huỳnh Hoa đến đầu làng dự hội đêm. Anh ướm lời và người kia đã nói thật lòng mình. Chàng trai chất phác kia đã yêu cô chân thành như vậy hẳn có thể chăm lo cho cô yên ổn cả cuộc đời. Còn anh, ngoài việc làm khổ cô, khiến cô phải vất vả chăm sóc cho mình suốt mấy năm qua thì chẳng làm được cái gì.
"Huỳnh Hoa ơi, em hy sinh cho anh bao nhiêu đó đủ rồi, đêm nay anh sẽ làm một việc cuối cùng cho em, chính là rời xa em."
Dương Long đưa tay lần theo vách nhà để đi ra cửa. Ra đến cửa rồi anh mới chợt ngẩn người.
"Mình nên đi hướng nào đây, hướng nào rời khỏi nơi này mà chẳng ai nhìn thấy?"
Chợt ai đó nắm lấy tay anh, sau đó là giọng nói non tơ của một bé gái cất lên:
- Thúc thúc định đi đâu, có phải thúc muốn tìm cô cô hay không, cô cô đang ở chỗ dạ hội, để con đưa thúc đi.
- Không, thúc không tìm cô cô. Con gái cho thúc hỏi một chuyện có được không?
- Vâng ạ.
- Lúc này mọi người trong làng đều đến dạ hội rồi phải không?
- Vâng ạ.
- Trong làng có con đường nào dẫn ra ngoài mà không cần đi ngang qua dạ hội hay không?
- Có ạ, cuối làng có một con đường.
- Vậy từ đây phải đi theo hướng nào mới tới được cuối làng?
Cô bé nhanh nhảu đáp:
- Thúc thúc quay người sang trái rồi đi thẳng là đến cuối làng.
Dương Long quay người sang trái rồi hỏi lại:
- Có phải đi thẳng theo hướng này là được phải không?
- Vâng ạ, thúc muốn đến đó làm gì? Để con đưa thúc đi!
- Không cần đâu, thúc đi một mình được rồi.
Cô bé kêu lên:
- Trời tối rồi, thúc đi như vậy nguy hiểm lắm.
Dương Long cười hiền.
- Con không cần lo, thúc có thể tự đi một mình được mà.
- Vậy lúc cô cô về con phải nói làm sao?
Dương Long im lặng, lúc sau mới nói:
- Con chuyển lời với cô cô, đừng tìm thúc thúc, vì lúc dạ hội tàn thúc thúc đi xa rồi. Còn nữa, con gái chuyển lời lại với cô cô giúp thúc thúc câu này: "Anh cho phép em về với Kim gia. Anh không muốn em vì anh mà cả đời chịu khổ. Anh đã chọn cho mình một con đường. Khi em về không thấy anh cũng đừng tìm kiếm."
Cô bé ngoan ngoãn nhận chuyển lời cho anh. Không hiểu sao khoảnh khắc ấy anh nghe lòng trống vắng. Chiếc gậy tre khua trên nền cát, bước chân anh vô định về cuối làng. Con đường này anh chưa từng đi cũng chưa từng nhìn thấy sao hôm nay anh không cảm thấy mình sợ hãi giống trước kia. Dương Long cố bước thật nhanh để lúc tiệc tàn Huỳnh Hoa trở về không thấy anh dù có tìm cũng không tìm gặp được. Mỗi lần vấp té anh đều vội vã đứng lên để tiếp tục đi về phía trước. Tay anh nắm chặt chiếc gậy tre để có té ngã cũng không rơi mất.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, anh nghe mình mệt lả nhưng anh không dám dừng lại, đôi chân vẫn cứ bước. Mỗi khi anh thở gấp vùng ngực lại đau lên nhoi nhói khiến anh phải đưa tay lên bấu chặt. Trước khi rời đi anh đã uống thuốc để ngăn chất độc phát tác nên đến lúc này anh vẫn chưa gục xuống.
Bỗng dưng gió thổi mạnh. Dương Long cảm thấy toàn thân mình lạnh buốt, lẽ nào đã rất khuya, sương đêm xuống lạnh? Anh không biết trời sắp đổ mưa.
Những giọt mưa đầu mùa rơi xuống cùng với tiếng sấm rung động cả đất trời. Âm thanh đột ngột vang lên khiến Dương Long giật mình dừng chân đứng lại, anh xòe ngửa bàn tay đưa ra phía trước, có vài giọt mưa rơi vào lòng tay anh lạnh buốt. Bàn tay Dương Long vô thức nắm chặt chiếc gậy tre thêm nữa. Anh bước nhanh về phía trước, anh chỉ hy vọng mình có thể đi xa thêm chút nữa, để khi cô tìm thấy anh, anh đã bình yên rời khỏi thế gian này, vì anh biết hiện tại cơ thể này không chịu được mưa to và gió lạnh.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, gió mỗi lúc một thét gào cuồng loạn. Dương Long cảm nhận được toàn thân mình đang run lên vì lạnh, đôi chân cũng không chịu nghe lời. Anh cố lê chân nhưng rồi mọi thứ như đảo lộn, anh biết mình vừa ngã gục, muốn nhổm dậy nhưng không thể, ý thức cứ lịm dần đi.
Mưa đầu mùa đến nhanh, tạnh cũng nhanh. Mưa tạnh gió cũng ngừng, mây trên trời chậm rãi tan ra nhường chỗ cho ánh sáng của trăng len lõi chiếu rọi không gian bên dưới.
Trên con đường vừa bị đẫm nước mưa, dưới ánh trăng nhàn nhạt, có một con ngựa trắng phóng bon bon về phía làng chài Đông Hải, người cưỡi bên trên cũng mặc bộ y phục màu trắng, đó là một người đàn ông râu tóc đã điểm sương. Con ngựa đang phi mau bỗng hí vang rồi đứng thẳng lên bằng hai chân, giơ hai chân trước lên cao. Người đàn ông cũng là một tay lão luyện, con ngựa bất ngờ dựng đứng lên thân người ông vẫn bám chặt vào yên ngựa không hề ngã bật ra sau. Đến khi con ngựa buông bốn vó xuống đất người đàn ông mới nhảy xuống ngựa vì ông nhận ra trước mặt có một người đang nằm, dường như bị ngất. Chính con người ấy làm con bạch mã của ông giật mình dựng vó hí vang khi nãy…
Người đàn ông đến đỡ người nằm dưới đất lên thấy toàn thân người kia ướt đẫm nước mưa và lạnh buốt. Lão lay người ấy và gọi:
- Chàng trai trẻ tỉnh lại, mau tỉnh lại, sao lại bị ngất giữa đường thế này?
Phải một lúc sau chàng trai mới hồi tỉnh, môi mấp máy không thành lời vì quá lạnh. Người đàn ông đỡ chàng trai ngồi dậy, đặt hai tay lên lưng rồi dùng chính nội lực của mình sưởi ấm cho chàng. Một lúc sau, cơ thể chàng trai ấm dần lên, người đàn ông ân cần hỏi:
- Này cậu trai, cậu ở đâu, đi đâu, làm sao lại ngất giữa đường như vậy?
- Con…
Hiện tại màn mây đã tan nhường khoảng trống cho ánh trăng soi sáng nhân gian. Người đàn ông cau mày nhìn chàng trai như cố nhớ điều gì đó, một lúc sau ông bất chợt kêu to:
- Dương Long, là cậu phải không, sao lại ở đây, sao lại ngất giữa đường?
Chàng trai ngất xỉu giữa đường được lão nhân kia cứu tỉnh là Dương Long. Anh nghe giọng nói người kia hoàn toàn xa lạ lại kêu đích tên mình thì sờ soạng run giọng hỏi:
- Ông… ông là ai, sao lại biết tên tôi?
- Ta… Hả? Mắt cậu không nhìn thấy à? Sao lại vậy, cậu trở nên như thế này từ khi nào?
Dương Long không trả lời mà hỏi lại:
- Nhưng… ông là ai?
- Ta quen cậu.
Người đàn ông trầm giọng đáp rồi đưa tay đỡ Dương Long đứng lên. Anh gượng đứng dậy theo sức nâng của người đó nhưng toàn thân anh hiện không còn chút sức lực nào, nên chưa đứng được thẳng người anh đã khuỵu ngay xuống. Có cơn gió nhẹ lùa qua, toàn thân anh không kiềm được lại run lên. Người đàn ông ngạc nhiên:
- Cậu làm sao vậy?
- Con…
Dương Long không biết phải trả lời sao. Cùng lúc đó tiếng gọi của Huỳnh Hoa vang đến, cuối cùng cô cũng đuổi kịp anh. Người đàn ông nghe thấy tiếng gọi ấm giọng nói:
- Dường như có người đang tìm cậu kìa, tiếng của một cô gái đang gọi tên cậu.
Dương Long cũng nghe thấy, anh hoảng sợ kêu lên:
- Không… con không muốn gặp cô ấy, con không thể gặp cô ấy. Ông ơi, làm ơn giúp con, đừng để cô gái ấy tìm thấy con.
Người đàn ông kinh ngạc:
- Tại sao vậy?
Dương Long chỉ lắc đầu, anh không biết phải giải thích sao cho người đàn ông rõ. Anh bám vào người kia để đứng lên nhưng thân thể anh không chịu nghe lời cứ khuỵu xuống.
- Ông ơi, con van xin ông hãy giúp con...
Người đàn ông còn đang phân vân chưa quyết định thì Huỳnh Hoa trờ tới, cô trông thấy anh thì lao mau lại, có tiếng nấc nghẹn ngào bật lên, cô kêu lên, âm điệu nửa oán trách nửa yêu thương.
- Long ca, sao anh bỏ em đi mà không nói một lời nào hết vậy?
- Huỳnh Hoa…
Anh chỉ máy môi kêu tên cô rồi im lặng. Huỳnh Hoa buông người xuống bên anh, đôi bàn tay cô choàng qua ôm chầm lấy anh. Dương Long chỉ cảm thấy cơ thể cô ấm áp, anh nghe thấy tiếng nấc của cô. Cô lo lắng cho anh đến bật khóc hay sao?
- Anh xin lỗi.
Người đàn ông kia ngẩn người nhìn hai người bọn họ ôm nhau thắm thiết như vậy. Mãi lúc sau cả hai mới rời tay, lúc ấy người đàn ông mới nở nụ cười hiền:
- Thì ra là hai người.
Lúc này Huỳnh Hoa mới ngẩn lên nhìn người đàn ông, ngay lập tức cô máy môi bật thốt:
- Ông… ông chính là Nam Cung tiền bối!?
Người đàn ông gật đầu:
- Chính là ta. À, tại sao cô nương và Dương Long cũng có mặt ở đây, cậu ta tại sao lại trở nên như thế, có phải…
Huỳnh Hoa dịu giọng đáp:
- Là do Mai Hoa độc châm phát tác anh ấy mới trở nên như thế.
- Mai Hoa độc châm.
Nam Cung Vọng chầm chậm lập lại. Huỳnh Hoa như sực nhớ vội hỏi:
- À đúng rồi, lúc trước tiền bối cũng trúng độc châm nhưng cũng chưa giải được tận gốc chất độc, đến nay độc của người đã bao giờ phát tác hay chưa?
Nam Cung Vọng gật đầu:
- Rồi.
Huỳnh Hoa kinh ngạc:
- Vậy…
Nam Cung Vọng người hiền:
- Cô nương muốn hỏi là tại sao độc đã phát mà ta vẫn khỏe mạnh đi lại bình thường như thế này có phải không?
Huỳnh Hoa gật đầu. Nam Cung Vọng tiếp:
- Lúc ta phát độc cách nay tám tháng, lúc đó ta may mắn gặp được người có thể hóa giải độc châm nên tính mạng mới bảo toàn, sức khỏe cũng không giảm sút. Bây giờ độc trong người ta hoàn toàn được giải rồi.
Huỳnh Hoa nghe vậy vội hỏi:
- Tiền bối đã gặp được người có thể giải được Mai Hoa châm ư? Người đó là ai, hiện đang ở đâu?
- Người đó chính là sư phụ của hai đại ma đầu Kỳ Vân – Hạnh Bạch. Tên lão là Tất Đạo Chung.
Huỳnh Hoa cau mày:
- Sư phụ của Kỳ Vân – Hạnh Bạch…
Nam Cung Vọng cười hiền:
- Tuy lão ta là thầy của hai tên ác bá nhưng lòng dạ rất thiện lương, ông ta cả đời chỉ đam mê chế độc và giải độc không màn thế sự nên ngày trước bị hai kẻ kia lợi dụng bái sư, tiếp cận, học lén những phương pháp chế độc rồi bỏ trốn. Chính vì vậy mới ra cớ sự.
- Vậy hiện giờ ông ấy đang ở đâu?
- Lão ấy và ta đang ở một nơi tạm gọi là “bán đảo Sơn Hải”, cũng gần đây thôi. À, cô nương vừa bảo Dương Long vì phát độc nên mới trở nên như thế này à?
Huỳnh Hoa gật đầu:
- Đúng vậy. Đến nay đã hơn hai năm, không biết có còn cứu chữa được không. Không biết vị tiền bối kia có chịu cứu giúp hay không.
- Ông ấy nhất định sẽ giúp cậu ấy mà, chỉ cần hai người nói vài lời lễ phép với ông ta thôi. Hôm nay làng Đông Hải tổ chức dạ hội, lão trưởng làng mời ta, ta đang định đến đó chén thù chén tạc, giờ không đến nữa, ta đưa hai người về gặp Chung lão.
Huỳnh Hoa nói nhanh:
- Đa tạ tiền bối.
Cô choàng tay ôm lấy bờ lưng Dương Long, kề môi vào bên tai anh vui mừng nói như reo:
- Long ca, vậy là anh được cứu rồi.
Anh cũng mừng nhưng lúc này anh cảm thấy thần trí mình cứ mơ màng, anh không đáp lời cô được. Thân thể không tự chủ dựa hẳn vào người cô. Anh nghe tiếng cô hốt hoảng gọi:
- Long ca, anh sao rồi?
Sau đó bộ y phục ướt trên người anh bị cởi ra, tiếp theo có cái gì âm ấm phủ lên người anh, giọng của Nam Cung Vọng gấp rút:
- Mau đưa cậu ấy đến chỗ ta.
Và rồi anh lại lịm đi.
Nam Cung Vọng để Huỳnh Hoa ôm Dương Long và cưỡi ngựa của mình còn ông cuốc bộ về lại nơi được gọi là bán đảo Sơn Hải, cái tên đó do Tất Đạo Chung đặt cho nơi mình ở. Huỳnh Hoa thật sự không ngờ suốt thời gian vừa qua người có thể giải được độc châm ở gần mình đến vậy. Cũng vì lão họ Tất này ẩn dật kỹ quá mức nên Huỳnh Hoa tìm mãi cũng tìm không ra. Nếu hôm nay không gặp được Nam Cung Vọng có lẽ cô vẫn chưa tìm thấy được nơi này.
Bán đảo Sơn Hải – một mảnh đất rộng nằm nhô xa ra biển, phía sau là rừng núi bạt ngàn. Trên nền đất phẳng đó có gian nhà tre khá rộng, cửa hướng ra biển quanh năm hứng gió biển thổi vào, chỉ cần nhìn thôi đã thấy vô cùng mát mẻ.
Đến nơi Nam Cung Vọng mau lẹ ẵm Dương Long vào nhà. Vừa bước vào Huỳnh Hoa nhìn thấy một người đang ngồi tọa công trên ghế. Đó là một người đàn ông mặc y phục toàn đen, mái tóc thì lại bạc phơ. Nghe tiếng động lão mở mắt, nhìn thấy nhà có thêm người lạ thì ngạc nhiên hỏi:
- Họ là ai vậy?
Nam Cung Vọng đáp:
- Hai đồ đệ của huynh ra ngoài gây sự quá nhiều, bây giờ huynh có trách nhiệm cứu bệnh cho mọi người đây.
- Lại có người trúng độc à?
Nam Cung Vọng nói:
- Đúng vậy, thằng nhỏ ta đang ẵm đây trúng độc cùng lúc với ta. Chung huynh hãy xem thử xem còn cứu chữa được không.
Đạo Chung thở dài:
- Thật không ngờ hai tên nghiệt súc ấy từ khi ra ngoài lại trở nên tác tệ như vậy.
Nam Cung Vọng tiếp luôn:
- Cũng may chúng chết rồi nếu không hẳn còn rất nhiều người bị hại.
Đạo Chung thở dài đáp:
- Ừ.
- Chung huynh, lại xem xem cậu ta thế nào?
- Đưa cậu ta vào nhà, ta xem bệnh cho.
Nam Cung Vọng đưa Dương Long vào một căn phòng, đặt anh nằm xuống cho Tất Đạo Chung xem xét. Vừa chạm tay vào người Long ông cau mày nói:
- Cậu ta đang sốt cao, hạ sốt trước đã.
Dù được uống thuốc hạ sốt nhưng Dương Long vẫn còn mê man, thân thể cứ nóng hâm hấp cả ngày hôm sau. Thời gian gần đây hễ nhiễm gió sương là anh lại phát sốt, hôm qua lại dầm mình cả đám mưa nên tình trạng không thể tốt hơn. Mãi đến ngày thứ ba anh mới mơ màng tỉnh dậy. Dù tỉnh dậy vẫn chỉ có thể nằm liệt trên giường.
Sau khi Dương Long tỉnh dậy, Đạo Chung đến nhìn vết thương ngày trước của anh rồi bắt mạch, hỏi han tỉ mỉ, sau đó lão rạch tay anh lấy ít máu ra nếm thử. Xong, lão chỉ im lặng không nói gì.
Huỳnh Hoa thấy vậy thì lo lắng hỏi:
- Lão tiền bối, bệnh tình của anh ấy còn có thể cứu trị hay không?
Ông gật đầu đáp:
- Có thể.
Nhưng ông lại đưa mắt ra hiệu cho cô cùng ra ngoài nói chuyện với mình. Huỳnh Hoa bước theo ông ra bờ biển, Đạo Chung im lặng lúc lâu mới nói:
- Sau khi cậu ấy trúng độc Mai Hoa châm đã trúng thêm loại độc nguy hiểm khác nữa đúng không?
- Đúng vậy.
- Là thứ gì?
- Hàn Băng Vương.
- Ra là vậy. Hiện tại trong người cậu ấy có đến hai loại độc nên tốc độ tàn phá của cơ thể nhanh hơn những ai chỉ trúng mỗi độc châm. Cũng nhờ phương thuốc giữ mạng kia mà cậu ấy cầm cự được nếu không hẳn đã mất mạng lâu rồi. Hiện tại ta có thể ngay lập tức giải độc châm nhưng chút hàn độc còn lại sẽ công tâm lấy mạng cậu ấy. Cho ta vài hôm suy nghĩ cách giải hàn độc, sau đó ta sẽ giải cả độc châm.
- Đa tạ tiền bối.
- Còn nữa, thời gian phát độc cậu ấy cũng lâu rồi nên ta không chắc khi giải hết chất độc cậu ta có thể hồi phục lại được như trước. Nhất là đôi mắt, đối với cậu ta đó là nơi yếu nhất nên bị ảnh hưởng nhiều nhất. Sau khi giải độc có thể không chữa trị được, dẫu được cũng rất yếu, cần phải chú ý kỹ, chăm sóc tốt.
- Con biết rồi.
Mười ngày sau đó Tất Đạo Chung nói mình đã giải được hàn độc cho Dương Long. Sau đó ông cho anh uống viên thuốc màu đen láy. Dương Long uống vào rồi lập tức đưa tay ôm ngực vẻ mặt lộ rõ đớn đau. Huỳnh Hoa quay sang Đạo Chung, thấy nét hoảng loạn trên mặt cô, ông vội trấn an:
- Viên thuốc đó sẽ tách độc khí và huyết khí vốn đang trộn lẫn vào nhau thành hai luồng riêng biệt. Trong quá trình đó nhất định phải chịu đau đớn, người phát độc càng lâu độc ngấm vào nội thể càng nhiều lúc tách ra càng đau đớn gấp bội. Nếu cậu ta chịu được trong vòng một canh giờ, ta sẽ vận công đẩy chất độc ra ngoài. Như vậy mới được cứu cậu ấy.
Huỳnh Hoa im lặng. Bất ngờ ngay sau đó Dương Long kêu thét lên một tiếng rồi gục xuống. Huỳnh Hoa quay lại nhìn Đạo Chung, ông mỉm cười trấn an:
- Không việc gì đâu, cô nương đừng quá lo. Hãy chăm sóc cậu ấy một lúc đi.
Huỳnh Hoa gật đầu. Nhìn anh nằm trên chiếc chõng tre mắt nhắm nghiền nhưng vẻ mặt cứ nhăn nhúm đi một cách đớn đau Huỳnh Hoa nghe lòng quặn lại. Rất lâu, rất lâu sau nét mặt anh mới từ từ giãn ra, Huỳnh Hoa mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc sau, Long từ từ mở mắt, Huỳnh Hoa luồn tay qua vai anh đỡ anh ngồi dậy, dịu giọng hỏi:
- Long ca, anh thấy trong người sao rồi?
Toàn thân Long chừng như vô lực anh ngã hẳn vào lòng cô thều thào:
- Mệt quá, khó chịu quá…
Huỳnh Hoa không trúng độc nhưng cô vẫn nghe thân mình như đau nhói. Vừa lúc Đạo Chung bước vào, ông cười hiền hỏi:
- Tỉnh rồi à, đến lúc phải giải độc rồi. Nếu để lâu, độc khí và huyết khí lại hòa vào nhau, tách ra lần nữa sẽ phải đau đớn thêm lần nữa…
Đạo Chung vừa nói vừa bước đến đặt tay lên vai Long, Huỳnh Hoa đứng lên nhường chỗ cho lão. Lão chưa ngồi xuống đã điểm nhanh lên mười mấy huyệt đạo trên người anh, đó là những huyệt nào không quan trọng, quan trọng là thủ pháp của lão cực nhanh, Huỳnh Hoa nhìn thôi muốn hoa cả mắt, không nhớ nổi vừa rồi lão điểm vào đâu. Ngay sau đó, Đạo Chung lên giường ngồi xếp bằng ngay phía sau lưng Dương Long, bắt đầu vận công tiêu trừ độc tố cho anh. Huỳnh Hoa và Nam Cung Vọng cùng đứng bên chăm chú theo dõi từng diễn biến. Chỉ thấy lão vận công một lúc lâu trên đỉnh đầu có làn khói trắng mờ vương vất, mồ hôi lão lấm tấm đổ ra. Nam Cung Vọng lo lắng hỏi:
- Chung huynh, đã xong chưa?
Đạo Chung lắc đầu. Nam Cung Vọng lại hỏi:
- Có cần đệ phụ một tay không?
Đạo Chung gật đầu. Nam Cung Vọng liền nhảy lên ngồi bên cạnh Đạo Chung, tiếp thêm nội lực cho ông. Huỳnh Hoa đứng bên cạnh chăm chú nhìn vào ba người bọn họ, lúc sau cô thấy cả ba người đều vã mồ hôi, đỉnh đầu ai cũng có làn khói trắng bốc lên, nói đúng hơn là màn hơi nước. Thêm lúc nữa, Dương Long ho lên một tiếng phun ra ngụm máu đen làm Huỳnh Hoa suýt chút giật mình. Đạo Chung và Nam Cung Vọng cùng thu tay, người Dương Long nghiêng đi, Huỳnh Hoa vội vươn tay ra đỡ, lo lắng hỏi:
- Tiền bối, anh ấy…
Đạo Chung cười hiền:
- Xong rồi, chất độc đã được giải trừ hết. Vừa mới ép độc ra hẳn cậu ta đang rất mệt, cô nương đỡ cậu ta nằm xuống nghỉ một lúc đi.
Huỳnh Hoa đỡ anh nằm xuống, dùng khăn nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi đang thấm ướt trán anh và vệt máu bên mép miệng anh. Đạo Chung đưa cho Huỳnh Hoa viên thuốc màu trắng đục nói:
- Thuốc này là thuốc đặc trị, giúp người trúng Mai Hoa châm sau khi được giải độc nhanh chóng phục hồi sức khỏe và công lực. Bao giờ cậu ta tỉnh lại hãy cho cậu ta uống. Nếu không uống nó từ nay cậu ta vĩnh viễn trở thành một người bình thường.
Đạo Chung nói rồi cùng Nam Cung Vọng rời đi. Huỳnh Hoa nhận viên thuốc ngồi xuống bên mép giường, có lẽ anh quá mệt nên nhắm mắt và ngủ thiếp đi rồi. Thời gian chầm chậm trôi qua, Dương Long ngủ gần cả canh giờ thì tỉnh dậy, Huỳnh Hoa theo lời Đạo Chung cho anh uống viên thuốc màu trắng. Xong, cô lo lắng hỏi:
- Long ca, bây giờ anh thấy trong người thế nào rồi?
- Dễ chịu hơn trước nhưng toàn thân ê ẩm.
- Vậy anh nằm xuống nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi.
- Ừm.
Huỳnh Hoa và Dương Long ở lại nhà của Đạo Chung thêm vài hôm nữa. Sau khi giải độc, được uống viên thuốc của Đạo Chung và được Huỳnh Hoa nấu cho những món ăn tẩm bổ, sức khỏe Dương Long nhanh chóng phục hồi. Chỉ một tháng sức khỏe anh đã phục hồi được gần một nửa so với trước kia, anh có thể luyện công.
Đạo Chung thấy vậy cười nói:
- Sức khỏe cậu ta hồi phục nhanh thật, đúng là tráng niên trai trẻ mà. Đến nay cũng được một tháng rồi, hãy để ta kiểm tra mắt của cậu ta xem còn có thể chữa trị được không.
Huỳnh Hoa nghe nói vậy thì mừng. Đạo Chung nói tiếp:
- Có vài điều ta phải nói cho hai người biết. Thứ nhất, thuốc của ta chỉ là thuốc giúp hồi phục những phần đã bị Mai Hoa độc làm tổn thương, nhưng ta không chắc có thể chữa khỏi đôi mắt cho cậu, vì thời gian phát độc của cậu khá lâu rồi. Thứ hai, độc Mai Hoa là do ta chế nên việc chữa trị di chứng của nó chỉ có ta mới làm được, nếu ta không trị được, hai người không cần tìm đại phu khác, vì ta không chữa được, họ cũng không chữa được đâu.
Dương Long mỉm cười:
- Không sao, dù không chữa được cũng không sao, mấy năm qua con cũng đã quen rồi.
Đạo Chung gật đầu dịu giọng:
- Cô nương đưa cậu ấy về phòng đi, ta mang thuốc thử đến sau, trước tiên ta sẽ thử xem mắt cậu ta còn cảm giác hay không, nếu còn ta sẽ chữa trị, nếu không phản ứng với thuốc thử, thì ta đành chịu vậy.
Huỳnh Hoa gật đầu. Đạo Chung đi rồi Huỳnh Hoa đưa anh về phòng. Lúc sau Đạo Chung đến mang theo lọ thuốc nhỏ chứa thứ nước màu trắng đục bên trong. Đạo Chung bảo Long mở to mắt rồi nhỏ thứ thuốc ấy vào, vừa nhỏ thuốc vào Dương Long đưa tay ôm mắt và lăn lộn. Huỳnh Hoa hốt hoảng đưa tay ôm lấy anh kêu lên:
- Long ca, anh sao vậy?
- Đau rát quá…
Đạo Chung đưa tay lên búng vào nhau kêu tách một tiếng, lão cười nói:
- Vẫn còn chữa được. Cô nương đừng quá lo, chỉ một lúc là cậu ấy hết đau ngay mà.
Lão nói rồi trở ra lấy thêm vài lọ thuốc, lão dùng tách đựng trà phối thuốc. Sau đó nhỏ vào mắt anh ít thuốc màu trắng trong rồi đắp bên ngoài thứ cao màu xám và băng lại. Sau đó, mỗi ngày, sau khi nhỏ thuốc lão dùng loại cao khác màu nhau để đắp vào mắt cho anh. Đến ngày thứ bảy lão không đắp thứ cao kia nữa mà chỉ nhỏ thuốc rồi lấy vải băng lại cho anh. Trong những ngày đó Đạo Chung đưa cho Huỳnh Hoa những thang thuốc bảo cô sắc cho Dương Long uống. Qua ngày thứ mười lão nói với cô và anh:
- Ta đã làm hết sức mình rồi, nếu cậu là người may mắn thì năm hôm nữa mắt cậu sẽ sáng lại, còn nếu không thì ta đành chịu.
Dương Long mỉm cười:
- Nhưng dù thế nào con cũng cảm ơn tiền bối đã tận tình chữa trị cho con. Con thật sự cảm kích.
Đạo Chung cười hiền:
- Vậy bây giờ hai người cứ tạm ở lại đây, ta và Nam Cung huynh phải đi rồi. Nhớ là trong vòng năm ngày tới vẫn phải cho cậu ấy uống thuốc đầy đủ, sau đó hãy mở băng nhé, Hoa cô nương.
Huỳnh Hoa gật đầu:
- Dạ, con biết rồi. Nhưng tiền bối định đi đâu?
- Lúc trước ra không nghĩ hai tên nghiệt đồ kia ra ngoài lại gây họa nhiều như vậy. Đến nay Nam Cung huynh mang đã về cho ta chữa tận năm người trúng độc Mai Hoa, ta nghĩ ngoài kia hẳn còn nhiều người khác đang cần ta giải độc nên ta quyết định ra mặt cứu chữa cho mọi người. Thôi, ta đi đây.
Nam Cung Vọng cũng nói lời giã biệt hai người, xong hai lão nhân cùng rời khỏi bán đảo Sơn Hải, chỉ thoáng chốc người và ngựa của họ chỉ còn là hai chiếc bóng mờ một trắng một đen phía xa xa. Huỳnh Hoa ra cửa tiễn hai người họ đi rồi trở vào ngồi xuống cạnh anh cười nói:
- Họ đi rồi, nơi này bây giờ chỉ còn lại hai ta.
- Kỳ Vân, Hạnh Bạch tàn bạo như vậy thật không ai nghĩ sư phụ của họ lại là người tốt bụng như Chung lão tiền bối.
- Phải.
- Huỳnh Hoa này.
- Dạ.
- Năm ngày nữa khi mở băng mắt, em có muốn anh sáng mắt hay không?
- Sao lại không. Sao tự dưng anh lại hỏi em như vậy? Dù anh không nhìn thấy, em cũng sẽ cố gắng tìm cách chữa trị cho anh, chỉ cần Độc Châm không còn trong người anh thì không có gì là không thể.
- Mới đó mà đã hai năm rồi, anh sống trong tăm tối cũng đã quen, giờ nghĩ đến việc có thể tìm lại được ánh sáng, không hiểu sao trong lòng lại vừa nôn nao vừa sợ hãi.
Huỳnh Hoa đưa tay nắm lấy tay anh:
- Dù cho anh có trở nên như thế nào đi nữa em vẫn bên anh, không có gì phải sợ hãi cả.
Anh cũng nắm chặt lấy tay cô, kéo cô dựa hẳn vào lòng mình.
- Suốt mấy năm qua, em vì anh mà chịu khổ, anh thấy ái náy vô cùng. Hy vọng anh có thể sáng mắt để bù đắp những vất vả cho em.
- Em không cần nhiều thứ, chỉ cần anh bên em, như thế là quá đủ rồi.
Anh bướng bỉnh cãi lại:
- Không được, anh phải trả cho kỳ hết tất cả tổn thất cho em... để đòi hỏi thêm một thứ.
Huỳnh Hoa ngạc nhiên:
- Thứ gì cơ?
Anh cười hiền:
- Là sinh con cho anh.
Huỳnh Hoa bật cười, cô nhụi đầu vào ngực anh, khẽ giọng:
- Cứ tưởng anh đòi thứ gì chứ sinh con, em nhất định sinh cho anh cả trai lẫn gái.
Cả hai ngồi bên nhau nghe nhịp thời gian trôi. Sáng trưa chiều ba buổi cô điều cho anh uống thuốc đúng giờ. Những buổi chiều, sau khi ăn cơm cô thường dắt tay anh ra bờ biển hóng gió, gió biển buổi chiều mang vị mặn và ấm áp. Cả hai cùng ngồi bên nhau nói những chuyện xa gần. Khi trời tối hẳn cả hai mới dắt tay quay trở vào nhà. Đêm thứ năm, lúc trở vào phòng, anh nhẹ nắm tay cô kéo cô ngã lên người anh. Huỳnh Hoa giật mình hỏi:
- Long ca, anh làm gì vậy?
- Chẳng phải hôm trước em hứa là sẽ sinh con cho anh sao?
Huỳnh Hoa chợt hiểu, cô hôn nhẹ vào má anh, khẽ giọng thì thầm:
- Căn nhà này giờ chỉ còn lại hai ta, chắc là sẽ không có ai đến quấy rầy…
Một câu nói ẩn chứa cả lời chấp nhận. Anh dang tay ghì chặt cô vào lòng. Sau đó là những nụ hôn nồng nàn ấm áp. Anh từ từ cởi bỏ xiêm y của cô và họ đã thuộc về nhau đêm này. Bên ngoài sóng biển êm êm xô bờ như khúc nhạc tình được tấu lên để chúc mừng cho đêm động phòng của đôi tân lang, tân giai nhân ấy. Gió vi vu cũng phụ họa cùng, giữa khoái lạc đê mê, giữa mặn nồng hương lửa, giọng anh cất lên dịu dàng và ấm áp:
- Anh không nghĩ em từng là kỹ nữ mà vẫn là trinh nữ.
- Hửm.
- Anh nghe nói chỉ có trinh nữ nơi ấy mới hẹp như vậy.
Huỳnh Hoa bật cười:
- Nghe nói… nghĩa là anh chưa thử qua sao? Nói cho anh biết, không phải hễ ai là kỹ nữ thì đều bán thân đâu, em chính là kỹ nữ bán kỹ nghệ không bán thân đấy… anh ngạc nhiên sao?
Anh cười nói:
- Có một chút.
Và định mệnh lần này cũng đã ngoảnh mặt làm ngơ cho họ đến bên nhau, không còn ngăn cản nữa. Bên ngoài gió xô sóng, sóng êm êm xô bờ. Cuối cùng thì đêm tối cũng qua đi, nhường chỗ cho ánh bình minh rực rỡ.
Sáng hôm nay cũng là lúc có thể mở băng mắt cho anh. Buổi sáng này cũng là buổi sáng được đợi chờ nhất trong những ngày qua, ngày của hân hoan và hy vọng. Anh và cô cùng khấp khởi đợi chờ. Huỳnh Hoa thật sự mong anh sẽ nhìn thấy lại được ánh sáng cuộc đời, không phải sống trong tối tăm và khổ sở.
Huỳnh Hoa đứng đối diện Long, đưa tay vuốt nhẹ lên chiếc băng trắng còn đang băng ngang mắt của anh, cô cất giọng dịu dàng:
- Long ca, giờ em mở băng mắt cho anh, anh hãy từ từ mở mắt ra, nếu cảm thấy chói cũng đừng vội.
- Ừm.
Huỳnh Hoa đưa tay nhẹ tháo những vòng băng quanh mắt anh xuống và hồi hộp đợi chờ. Dương Long từ từ mở mắt, những tia nắng sớm rực rỡ xuyên vào màng mắt anh sau bao ngày tăm tối, bị chói anh đưa tay che bớt phần ánh sáng phía trước rồi mới từ từ mở mắt. Huỳnh Hoa đang đứng trước mặt anh, thấy anh có cảm giác với ánh sáng thì mừng gần như phát khóc. Đôi môi cô nở nụ cười xinh xắn như nụ hoa nở rộ trong buổi sáng mùa xuân.
Dương Long từ từ mở mắt ra, anh đưa bàn tay lên nhìn ngắm, giờ anh đã có thể nhìn rõ tay mình. Ngước mắt lên nhìn Huỳnh Hoa, cô đang mỉm cười nhìn anh, nụ cười cô rất tươi, anh dang tay kéo cô vào lòng ôm chặt, niềm vui, nỗi mừng bất chợt vỡ òa, anh nói như reo:
- Huỳnh Hoa, anh sáng mắt rồi, anh có thể nhìn thấy em rồi.
Huỳnh Hoa cũng mừng dịu giọng đáp:
- Ừm, em mừng lắm, em mừng cho anh.
Anh cứ thế ôm chầm lấy cô một lúc thật lâu mới chịu buông tay. Huỳnh Hoa nở nụ cười hiền, nói khẽ:
- Giờ cũng trưa rồi, em vào chuẩn bị điểm tâm, anh chắc cũng đói rồi phải không?
- Ừm.
Anh cười hiền, bất ngờ kéo cô vào lòng lần nữa, đặt lên trán cô nụ hôn:
- Vợ anh thật đảm đang.
Huỳnh Hoa nhẹ đẩy anh ra, khẽ giọng:
- Anh… thật là…
- Thế nào?
Huỳnh Hoa cười tươi, không trả lời anh, loáng cái bóng cô đã khuất vào gian trong của căn nhà, để Long ở lại một mình nơi phòng khách. Giờ ánh sáng đã về lại với anh, nỗi mừng và những lo toan cũng đang lẫn lộn trong anh. Dương Long rảo chân bước quanh căn phòng để xem các bức tranh, trong căn phòng này có rất nhiều tranh trang trí, nào tranh hoa, phong thủy, còn có cả tranh chữ nữa. Vừa xem tranh, anh vừa miên man nhớ lại nụ cười tuyệt mỹ của Huỳnh Hoa vừa rồi, nó mới tươi đẹp làm sao.
Long dừng lại trước một góc phòng, nơi đó có chiếc gậy tre của anh, ký ức về những ngày tháng gian khổ bên nhau chợt hiện về. Cô đã cùng anh sống những tháng ngày lang bạt, cô chăm sóc anh vô cùng chu đáo, ân cần. Dương Long nhẹ nở nụ cười, anh biết một người con gái như Huỳnh Hoa, đi khắp thế gian để kiếm tìm chưa hẳn gặp được người thứ hai như vậy. Một người con gái bền lòng chặt dạ bên một người chồng tật nguyền, lại phải sống cảnh cơ cực bần hàn. Xung quanh cô lại có những công tử thế gia hào phú ngày đêm đeo đuổi, ngỏ lời cầu hôn, nhưng cô nhất định chối từ, chỉ một lòng một dạ thương anh. Tình của cô cao đẹp quá, làm cho anh không thể không yêu, nhưng trong tận đáy tâm hồn anh biết, hiện tại anh yêu thương cô chỉ một phần, hai phần còn lại chính là niềm kính phục.
Huỳnh Hoa được người làm trong nhà trưởng làng đến giục chuẩn bị đến dự lễ hội. Đến lần thứ hai cô mới khoác thêm chiếc áo trắng và đi ra, khi cô bước ra Minh Tường vừa đến, có lẽ anh định đến giục cô lần nữa. Huỳnh Hoa mỉm cười nói:
- Tôi xong rồi, không cần chuẩn bị gì thêm.
Tường vui mừng nói:
- Vậy chúng ta đến dạ hội.
Huỳnh Hoa gật đầu, khép cửa nhà rồi rảo bước theo sau Minh Tường đến dạ hội. Vừa rồi trước khi đi cô thấy Dương Long đã ngủ nên cũng chẳng cần kinh động đến anh làm gì. Nhưng anh không ngủ, cô đi rồi anh bật người ngồi dậy. Anh ngồi và trầm mặc, rất lâu sau dường như anh đã thở dài, chép miệng nói một mình:
- Có lẽ bây giờ dạ hội đang rất vui.
Và anh đã đúng. Dạ hội đang rất vui với đủ những trò chơi, có thứ Huỳnh Hoa nhìn thấy quen, có những trò chơi đặc trưng cho miền biển cô chưa từng thấy bao giờ. Có rất nhiều bàn tiệc được xếp thành hai hàng, giữa là khoảng trống cho mọi người cùng nhau nhảy múa vui chơi. Trên những bàn tiệc thức ăn được bày ra la liệt. Phía hai đầu của hai dãy bàn song song là hai đống củi lớn dự định khi trời tối sẽ đốt lên. Khoảng trống phía trước là nơi các chàng trai cô gái trong làng cùng nhau múa bài múa đưa tiễn mùa xuân, vũ điệu nhịp nhàng và rộn ràng như sóng biển. Chung quanh có những nhóm người cùng chơi đấu vật, đánh kiếm, gieo xúc xắc, ai thấy thích trò nào thì cứ đến xem, cũng có thể tham gia. Minh Tường đưa Huỳnh Hoa dạo quanh lễ hội và giới thiệu tỉ mỉ mọi thứ cho cô.
Đi hết một vòng, Minh Tường mới kéo tay Huỳnh Hoa đến một chiếc bàn bày đủ thứ thức ăn, thức uống và hoa quả thơm ngon. Minh Tường ân cần:
- Hoa cô nương ngồi đi.
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Tường ca hãy để tôi được tự nhiên, đừng khách sáo vậy mà…
Minh Tường mỉm cười đáp:
- Được. Hoa cô nương thấy dạ hội đêm nay thế nào?
- Ưm… rất vui. Có phải năm nào làng cũng tổ chức lễ hội sau những vụ mùa như thế này không?
- Đúng vậy. Cứ sau mỗi vụ mùa mọi người cùng nhau vui chơi cho thỏa thích một lần trước khi bắt đầu mùa mới.
Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn về phía dạ hội rồi quay lại nhìn Tường gật đầu, xác nhận mình đã hiểu những gì anh nói. Minh Tường chìa tay về phía những thức ăn trên bàn, ân cần mời:
- Hoa cô nương, mời dùng.
Huỳnh Hoa gật đầu nhưng không hề đụng tới những thứ đó, cô ngước mắt nhìn lên bầu trời. Đêm nay là đêm rằm tháng ba, nhưng vầng trăng lại bị mây mù che khuất, xa xa có ánh chớp lóe lên, trời hẳn sắp đổ cơn mưa. Vì trời đã tối, hai đống lửa đã được đốt cho cháy bùng lên rực rỡ. Những cơn gió lạnh từ biển lùa vào làm cho ánh lửa lao chao. Dạ hội vẫn còn đang tiếp tục.
Minh Tường bưng hũ rượu lên nốc một ngụm quay sang hỏi Huỳnh Hoa:
- Hoa cô nương có lạnh không?
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Tôi vẫn còn chịu được.
- Có muốn uống chút rượu cho ấm không? Rượu này nấu từ gạo nếp đấy!
Huỳnh Hoa lắc đầu. Minh Tường nhẹ giọng:
- Cô nương không biết uống à?
Huỳnh Hoa im lặng một lúc khẽ ừm. Minh Tường lại nốc rượu, dường như anh đang muốn được say. Trong ánh mắt anh lấp lánh ánh sáng của những ngọn lửa bập bùng. Có một vài điều anh muốn nói nhưng khi tỉnh táo anh không đủ can đảm để mở lời nên đành nhờ rượu. Huỳnh Hoa bưng tách trà nóng lên nhấm nháp, đôi mắt to tròn của cô như dán chặt vào những điệu múa rộn ràng trong dạ hội.
Lúc sau khi Minh Tường cảm thấy ngà say anh mới cất tiếng gọi cô:
- Hoa cô nương.
Giọng anh nhè đi trong men rượu. Huỳnh Hoa lên tiếng đáp:
- Tường ca, dường như anh say rồi phải không?
Minh Tường nhìn xoáy vào cô một lúc mới nói:
- Có những chuyện lúc tỉnh táo tôi không dám nói, chỉ khi say rồi tôi mới thấy mình chó chút can đảm để nói ra. Cô nương bằng lòng nghe tôi nói chứ?
Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu:
- Tôi đang nghe, anh nói đi.
Tuy được lời của Huỳnh Hoa, Minh Tường vẫn ngần ngừ chưa mở môi điều mình muốn nói. Chợt có một cô gái bước đến bên cạnh dịu giọng gọi Huỳnh Hoa:
- Hoa cô nương, cô nương xinh đẹp thế này chắc là cô nương múa cũng đẹp lắm. Cô nương có thể múa góp vui cho dạ hội một bài không?
Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười:
- Tiếc rằng tôi không biết múa.
- Vậy cô nương có thể đánh đàn hay thổi sáo chăng? Dạ hội đêm nay không có sự góp vui của cô thì không thể nào vui được đâu.
Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn Minh Tường, anh không nói gì vẫn ngồi đó nốc rượu. Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Tôi có thể thổi sáo nhưng không hay cho lắm. Không biết khi tôi thổi có làm mọi người mất hứng hay không…
Cô gái mỉm cười:
- Không đâu, cô nương xinh đẹp ắt có tài, đừng khiêm tốn quá như vậy mà.
Cô gái vừa nói vừa đưa Huỳnh Hoa ống sáo trúc, dịu giọng:
- Mời Hoa cô nương.
Lúc này có khá nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Huỳnh Hoa. Huỳnh Hoa nhận ống sáo đứng lên mỉm cười nói:
- Mọi người đã có lời, thôi thì Huỳnh Hoa xin được thổi khúc “Tình thu”, nếu không hay mọi người đừng chê.
Mọi người nhìn nhau, một số vỗ tay khích lệ một số im lặng đợi chờ. Và tiếng sáo cất lên, du dương, huyễn hoặc, mọi hoạt động của những người quanh đó gần như đều cùng lúc dừng lại. Ai cũng cảm thấy như có giọt mưa thu lất phất thấm vào vai, thấy chung quanh có những bông hoa cúc nở vàng, đâu đó có tiếng chim chuyền cành réo gọi nhau tìm nơi xây tổ ấm. Lúc sau tiếng hát ai đó khe khẽ cất lên, rõ dần, chính là khúc hát “Tình Thu”, tiếng sáo tiếng người hòa quyện vào nhau. Giọng người hát là của cô gái vừa đến mời Huỳnh Hoa thổi nhạc.
Tiếng sáo dứt, giọng người cũng lắng xuống, không gian chung quanh lặng phắt. Phải một lúc sau mới mọi người mới tỉnh hồn sau phút giây thả hồn theo tiếng sáo, tiếng vỗ tay hoan hô vang lên. Cô gái khi nãy nhìn Huỳnh Hoa đầy bội phục. Huỳnh Hoa mỉm cười trả ống sáo lại cho cô gái rồi ngồi xuống ghế.
Gió mỗi lúc một mạnh dần, mây đen càng dày đặc như sắp đổ mưa nhưng chẳng ai quan tâm đến, mọi người say sưa hòa mình vào cuộc vui của đêm dạ hội mỗi năm mới có một lần này. Minh Tường đã say lại càng thêm say, khi Huỳnh Hoa thổi sáo anh không ngừng nốc rượu, khi cô dừng lại anh mới dừng tay. Anh nhìn cô, say đắm đến mơ màng. Lúc sau anh định bưng hũ rượu lên uống nữa, Huỳnh Hoa vội nhắc:
- Tường ca, anh say rồi, hay là anh về nghỉ ngơi đi. Trời cũng sắp mưa rồi!
Tường xua tay:
- Tôi chưa muốn về, khi nãy tôi vẫn chưa nói cho cô nương biết một điều. Điều ấy rất quan trọng với tôi.
- Tôi vẫn đang chờ nghe.
- Tôi… cô nương biết không, cô nương rất có duyên, ngay lần đầu gặp cô nương tôi thấy lòng mình kỳ lạ lắm…
Huỳnh Hoa có chút sững sờ, Minh Tường tiếp luôn:
- Tôi từng yêu một người con gái, cô ấy cũng đẹp, cũng dịu hiền, tiếc rằng số phần ngắn ngủi. Từ đó tôi cứ ngỡ mình không thể yêu bất kỳ người con gái nào khác nữa. Nhưng không, khi gặp cô nương tôi mới biết tôi vẫn còn có thể yêu, còn rung động. Bởi vậy… Huỳnh Hoa cô nương, tôi muốn nói tôi yêu cô, tôi… hôm nay chính thức nói lời cầu hôn cô nương, hãy bằng lòng làm nương tử của tôi, tôi sẽ lo cho cô nương chu đáo.
Những lời này có lẽ Minh Tường đã viết ra giấy học cho kỳ thuộc rồi hôm nay mới dám nói ra, lời lẽ đã hoa mỹ khác với bản chất của anh rất nhiều. Tuy anh vẫn còn ngượng ngập nhưng Huỳnh Hoa hiểu những gì con người này đang nói, cô mỉm cười dịu giọng:
- Tường ca có lòng, Huỳnh Hoa vô cùng cảm kích, nhưng Huỳnh Hoa là gái đã có chồng, xin anh hãy hiểu cho…
Minh Tường không chờ nghe thêm gì nữa vội vàng gân cổ cãi:
- Không, không đúng. Long huynh là anh trai của cô nương chứ đâu phải là chồng. Như vậy việc chúng ta đến với nhau có gì trở ngại đâu.
Huỳnh Hoa kinh ngạc hỏi lại:
- Anh vừa mới nói gì?
- Tôi… tôi nói là cô nương và Long huynh là anh em thì có gì trở ngại chuyện chúng ta đến với nhau.
- Ai nói với anh điều đó?
- Chính miệng Long huynh nói với tôi như vậy. Anh ấy nói cô nương vì thương anh ấy mù lòa tật nguyền nên mới quyết định gọi nhau là vợ chồng để mãi cận kề nhau, chăm sóc cho nhau, chính vì vậy đến tận bây giờ cô nương vẫn chưa chịu nghĩ cho hạnh phúc riêng mình. Nhưng làm như vậy cô nương chẳng phải chịu thiệt thân sao, cô nương cũng nên tìm riêng cho mình một tấm chồng, nếu cô nương bằng lòng làm nương tử của tôi, tôi hứa chăm sóc cô nương và cả đại ca thật chu đáo đến hết quãng đời còn lại
Huỳnh Hoa đứng bật đậy lắc đầu:
- Không, anh ấy là chồng tôi, không phải anh trai.
Minh Tường cũng đứng bật dậy:
- Làm sao có thể, chính miệng anh ấy nói với tôi như vậy, anh ấy còn kêu tôi hãy hỏi cưới cô nương. Anh ấy nói rất sẵn lòng kết mối lương duyên cho chúng ta…
Huỳnh Hoa lắc đầu:
- Không, không phải, anh ấy là chồng tôi không phải anh trai. Vừa rồi anh nói chính miệng Long ca nói với anh như vậy sao?
Minh Tường gật đầu:
- Đúng vậy.
Huỳnh Hoa run giọng:
- Lẽ nào...
Nhìn thấy Huỳnh Hoa biến sắc Minh Tường cũng phát hoảng gọi:
- Hoa cô nương.
Huỳnh Hoa nói như hét lên:
- Anh ấy không phải là anh trai tôi mà chính là chồng của tôi. Anh làm vậy là phá hoại gia can gia đình chúng tôi rồi đó, anh có biết không?
Minh Tường sững sờ. Huỳnh Hoa quay lưng bỏ chạy, Minh Tường cứ ngẩn người đứng đó không gọi theo cũng chẳng phản ứng gì. Huỳnh Hoa rời khỏi buổi dạ tiệc liền chạy thẳng về nhà. Cô chạy từ trước ra sau nhưng chẳng thấy anh đâu, gọi cũng chẳng tiếng trả lời. Huỳnh Hoa hốt hoảng nhào ra cửa dáo dác nhìn quanh, chợt có một bé gái tay cầm những thứ trái cây trong dạ tiệc chạy đến gọi to:
- Cô cô ơi, thúc thúc đi rồi.
Huỳnh Hoa thẫn thờ, vậy là những gì cô lo lắng đã trở thành sự thật.
“Đi, anh ấy có thể đi đâu kia chứ?”
Đứa bé lay tay Huỳnh Hoa, gọi:
- Cô cô ơi, thúc thúc đi rồi. Con có hỏi thúc ấy đi đâu để con đưa thúc đi, nhưng thúc thúc không nói cho biết là thúc ấy muốn đi đâu. Thúc thúc chỉ bảo thúc đi một mình là được rồi.
Huỳnh Hoa cúi xuống hỏi nhanh:
- Thúc thúc đi lâu chưa, đi về hướng nào con có thấy không?
- Thúc thúc đi lâu rồi, cô cô vừa đi thúc thúc cũng đi, đi về phía cuối làng.
Huỳnh Hoa nghe xong liền dợm chân bước về phía cuối làng để tìm anh, chợt bé gái lại kêu lên:
- Cô cô đừng tìm thúc thúc, thúc thúc bảo cô cô đừng tìm.
Huỳnh Hoa khựng lại, dịu dàng hỏi:
- Trước khi đi thúc thúc còn nói gì nữa không?
- Thúc thúc kêu con nói với cô cô đừng tìm thúc thúc, vì dạ hội tàn thúc thúc đã đi xa rồi. Thúc thúc còn kêu con chuyển lời với cô cô.
Huỳnh Hoa run giọng:
- Thế nào?
- Thúc ấy nói như thế này: “Anh cho phép em về với Kim gia. Anh không muốn em vì anh mà cả đời chịu khổ. Anh đã chọn cho mình một con đường. Khi em về không thấy anh cũng đừng tìm kiếm.”
Huỳnh Hoa lặng người một lúc mới hỏi lại:
- Chỉ vậy thôi sao? Thúc thúc còn nói gì nữa hay không?
Bé gái lắc đầu. Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn về phía cuối làng, lẩm nhẩm một mình:
“Anh cho em là hạng người tham sang phụ khó như thế này sao? Nếu em là người như vậy thì đã không cùng anh phiêu bạt đến tận nơi này. Đã hẹn cùng nhau dù xảy ra chuyện gì cũng vẫn bên nhau, sao bây giờ anh lại đành lòng sai hẹn?”
Huỳnh Hoa ứa nước mắt, cô cảm thấy uất ức. Đứa bé thấy Huỳnh Hoa trầm tư cũng chợt lặng im. Thêm lúc nữa cô bé mới lay lay tay Huỳnh Hoa gọi:
- Cô cô ơi.
Huỳnh Hoa cúi xuống nhìn, giọng nói non nớt của cô bé lại cất lên:
- Thúc thúc thì bảo cô cô đừng tìm thúc nhưng mắt thúc thúc không nhìn thấy, đi một mình trong đêm nguy hiểm lắm, trời lại sắp mưa nữa. Cô cô hãy đi tìm thúc thúc về mau đi, đừng để thúc thúc đi một mình như vậy.
Huỳnh Hoa khẽ gật đầu:
- Ừm, cô cảm ơn con!
Huỳnh Hoa nhẹ nhàng vuốt tóc đứa bé rồi lao nhanh về phía cuối làng. Dưới ánh sáng mờ mờ của trăng rằm đã bị mây che khuất, Huỳnh Hoa vừa chạy vừa gọi tên anh, cô tự trách mình không chu đáo. Càng nghĩ cô càng thấy uất ức vì anh sai lời ước hẹn, nước mắt cơ hồ muốn trào ra. Đêm tối mịt mùng ẩn chứa biết bao nguy hiểm anh đi một mình như vậy làm sao cô có thể không lo lắng được đây.
Huỳnh Hoa sải chân trên con đường đất dẫn ra khỏi làng, cô nghe thấy tiếng dạ hội ngày một nhỏ dần, cô biết mình đang đi mỗi lúc một xa làng chài Đông Hải. Bóng anh vẫn bặt tăm, anh đi nhưng chẳng để lại dấu vết gì. Trời có lẽ sắp đổ mưa nên gió mỗi lúc một mạnh dần và lạnh giá nhưng lòng của Huỳnh Hoa lại đang nóng như có lửa.
Trở lại hai canh giờ trước. Dương Long nằm lắng nghe tiếng chân của Huỳnh Hoa ngày một xa dần, anh ngồi dậy lần tay tìm chiếc gậy tre. Sau khi đến nơi này cô hay nói với anh về một người, người đó là con trai của trưởng làng. Có lần người đó tặng cô vỏ ốc, cô mang về áp vào tai anh, cô hỏi anh có nghe thấy gì không? Anh nghe, nghe rất rõ, lòng mình nhói đau. Sau đó cô kể cho anh nghe về cuộc đời người đó. Rồi anh nghe những lời bàn tán của dân làng, họ nói chiều nào người đó cũng cùng cô ngắm biển, chuyện trò...
Sáng nay, chàng trai đó lại đích thân đến đây hỏi xin anh cho Huỳnh Hoa đến đầu làng dự hội đêm. Anh ướm lời và người kia đã nói thật lòng mình. Chàng trai chất phác kia đã yêu cô chân thành như vậy hẳn có thể chăm lo cho cô yên ổn cả cuộc đời. Còn anh, ngoài việc làm khổ cô, khiến cô phải vất vả chăm sóc cho mình suốt mấy năm qua thì chẳng làm được cái gì.
"Huỳnh Hoa ơi, em hy sinh cho anh bao nhiêu đó đủ rồi, đêm nay anh sẽ làm một việc cuối cùng cho em, chính là rời xa em."
Dương Long đưa tay lần theo vách nhà để đi ra cửa. Ra đến cửa rồi anh mới chợt ngẩn người.
"Mình nên đi hướng nào đây, hướng nào rời khỏi nơi này mà chẳng ai nhìn thấy?"
Chợt ai đó nắm lấy tay anh, sau đó là giọng nói non tơ của một bé gái cất lên:
- Thúc thúc định đi đâu, có phải thúc muốn tìm cô cô hay không, cô cô đang ở chỗ dạ hội, để con đưa thúc đi.
- Không, thúc không tìm cô cô. Con gái cho thúc hỏi một chuyện có được không?
- Vâng ạ.
- Lúc này mọi người trong làng đều đến dạ hội rồi phải không?
- Vâng ạ.
- Trong làng có con đường nào dẫn ra ngoài mà không cần đi ngang qua dạ hội hay không?
- Có ạ, cuối làng có một con đường.
- Vậy từ đây phải đi theo hướng nào mới tới được cuối làng?
Cô bé nhanh nhảu đáp:
- Thúc thúc quay người sang trái rồi đi thẳng là đến cuối làng.
Dương Long quay người sang trái rồi hỏi lại:
- Có phải đi thẳng theo hướng này là được phải không?
- Vâng ạ, thúc muốn đến đó làm gì? Để con đưa thúc đi!
- Không cần đâu, thúc đi một mình được rồi.
Cô bé kêu lên:
- Trời tối rồi, thúc đi như vậy nguy hiểm lắm.
Dương Long cười hiền.
- Con không cần lo, thúc có thể tự đi một mình được mà.
- Vậy lúc cô cô về con phải nói làm sao?
Dương Long im lặng, lúc sau mới nói:
- Con chuyển lời với cô cô, đừng tìm thúc thúc, vì lúc dạ hội tàn thúc thúc đi xa rồi. Còn nữa, con gái chuyển lời lại với cô cô giúp thúc thúc câu này: "Anh cho phép em về với Kim gia. Anh không muốn em vì anh mà cả đời chịu khổ. Anh đã chọn cho mình một con đường. Khi em về không thấy anh cũng đừng tìm kiếm."
Cô bé ngoan ngoãn nhận chuyển lời cho anh. Không hiểu sao khoảnh khắc ấy anh nghe lòng trống vắng. Chiếc gậy tre khua trên nền cát, bước chân anh vô định về cuối làng. Con đường này anh chưa từng đi cũng chưa từng nhìn thấy sao hôm nay anh không cảm thấy mình sợ hãi giống trước kia. Dương Long cố bước thật nhanh để lúc tiệc tàn Huỳnh Hoa trở về không thấy anh dù có tìm cũng không tìm gặp được. Mỗi lần vấp té anh đều vội vã đứng lên để tiếp tục đi về phía trước. Tay anh nắm chặt chiếc gậy tre để có té ngã cũng không rơi mất.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, anh nghe mình mệt lả nhưng anh không dám dừng lại, đôi chân vẫn cứ bước. Mỗi khi anh thở gấp vùng ngực lại đau lên nhoi nhói khiến anh phải đưa tay lên bấu chặt. Trước khi rời đi anh đã uống thuốc để ngăn chất độc phát tác nên đến lúc này anh vẫn chưa gục xuống.
Bỗng dưng gió thổi mạnh. Dương Long cảm thấy toàn thân mình lạnh buốt, lẽ nào đã rất khuya, sương đêm xuống lạnh? Anh không biết trời sắp đổ mưa.
Những giọt mưa đầu mùa rơi xuống cùng với tiếng sấm rung động cả đất trời. Âm thanh đột ngột vang lên khiến Dương Long giật mình dừng chân đứng lại, anh xòe ngửa bàn tay đưa ra phía trước, có vài giọt mưa rơi vào lòng tay anh lạnh buốt. Bàn tay Dương Long vô thức nắm chặt chiếc gậy tre thêm nữa. Anh bước nhanh về phía trước, anh chỉ hy vọng mình có thể đi xa thêm chút nữa, để khi cô tìm thấy anh, anh đã bình yên rời khỏi thế gian này, vì anh biết hiện tại cơ thể này không chịu được mưa to và gió lạnh.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, gió mỗi lúc một thét gào cuồng loạn. Dương Long cảm nhận được toàn thân mình đang run lên vì lạnh, đôi chân cũng không chịu nghe lời. Anh cố lê chân nhưng rồi mọi thứ như đảo lộn, anh biết mình vừa ngã gục, muốn nhổm dậy nhưng không thể, ý thức cứ lịm dần đi.
Mưa đầu mùa đến nhanh, tạnh cũng nhanh. Mưa tạnh gió cũng ngừng, mây trên trời chậm rãi tan ra nhường chỗ cho ánh sáng của trăng len lõi chiếu rọi không gian bên dưới.
Trên con đường vừa bị đẫm nước mưa, dưới ánh trăng nhàn nhạt, có một con ngựa trắng phóng bon bon về phía làng chài Đông Hải, người cưỡi bên trên cũng mặc bộ y phục màu trắng, đó là một người đàn ông râu tóc đã điểm sương. Con ngựa đang phi mau bỗng hí vang rồi đứng thẳng lên bằng hai chân, giơ hai chân trước lên cao. Người đàn ông cũng là một tay lão luyện, con ngựa bất ngờ dựng đứng lên thân người ông vẫn bám chặt vào yên ngựa không hề ngã bật ra sau. Đến khi con ngựa buông bốn vó xuống đất người đàn ông mới nhảy xuống ngựa vì ông nhận ra trước mặt có một người đang nằm, dường như bị ngất. Chính con người ấy làm con bạch mã của ông giật mình dựng vó hí vang khi nãy…
Người đàn ông đến đỡ người nằm dưới đất lên thấy toàn thân người kia ướt đẫm nước mưa và lạnh buốt. Lão lay người ấy và gọi:
- Chàng trai trẻ tỉnh lại, mau tỉnh lại, sao lại bị ngất giữa đường thế này?
Phải một lúc sau chàng trai mới hồi tỉnh, môi mấp máy không thành lời vì quá lạnh. Người đàn ông đỡ chàng trai ngồi dậy, đặt hai tay lên lưng rồi dùng chính nội lực của mình sưởi ấm cho chàng. Một lúc sau, cơ thể chàng trai ấm dần lên, người đàn ông ân cần hỏi:
- Này cậu trai, cậu ở đâu, đi đâu, làm sao lại ngất giữa đường như vậy?
- Con…
Hiện tại màn mây đã tan nhường khoảng trống cho ánh trăng soi sáng nhân gian. Người đàn ông cau mày nhìn chàng trai như cố nhớ điều gì đó, một lúc sau ông bất chợt kêu to:
- Dương Long, là cậu phải không, sao lại ở đây, sao lại ngất giữa đường?
Chàng trai ngất xỉu giữa đường được lão nhân kia cứu tỉnh là Dương Long. Anh nghe giọng nói người kia hoàn toàn xa lạ lại kêu đích tên mình thì sờ soạng run giọng hỏi:
- Ông… ông là ai, sao lại biết tên tôi?
- Ta… Hả? Mắt cậu không nhìn thấy à? Sao lại vậy, cậu trở nên như thế này từ khi nào?
Dương Long không trả lời mà hỏi lại:
- Nhưng… ông là ai?
- Ta quen cậu.
Người đàn ông trầm giọng đáp rồi đưa tay đỡ Dương Long đứng lên. Anh gượng đứng dậy theo sức nâng của người đó nhưng toàn thân anh hiện không còn chút sức lực nào, nên chưa đứng được thẳng người anh đã khuỵu ngay xuống. Có cơn gió nhẹ lùa qua, toàn thân anh không kiềm được lại run lên. Người đàn ông ngạc nhiên:
- Cậu làm sao vậy?
- Con…
Dương Long không biết phải trả lời sao. Cùng lúc đó tiếng gọi của Huỳnh Hoa vang đến, cuối cùng cô cũng đuổi kịp anh. Người đàn ông nghe thấy tiếng gọi ấm giọng nói:
- Dường như có người đang tìm cậu kìa, tiếng của một cô gái đang gọi tên cậu.
Dương Long cũng nghe thấy, anh hoảng sợ kêu lên:
- Không… con không muốn gặp cô ấy, con không thể gặp cô ấy. Ông ơi, làm ơn giúp con, đừng để cô gái ấy tìm thấy con.
Người đàn ông kinh ngạc:
- Tại sao vậy?
Dương Long chỉ lắc đầu, anh không biết phải giải thích sao cho người đàn ông rõ. Anh bám vào người kia để đứng lên nhưng thân thể anh không chịu nghe lời cứ khuỵu xuống.
- Ông ơi, con van xin ông hãy giúp con...
Người đàn ông còn đang phân vân chưa quyết định thì Huỳnh Hoa trờ tới, cô trông thấy anh thì lao mau lại, có tiếng nấc nghẹn ngào bật lên, cô kêu lên, âm điệu nửa oán trách nửa yêu thương.
- Long ca, sao anh bỏ em đi mà không nói một lời nào hết vậy?
- Huỳnh Hoa…
Anh chỉ máy môi kêu tên cô rồi im lặng. Huỳnh Hoa buông người xuống bên anh, đôi bàn tay cô choàng qua ôm chầm lấy anh. Dương Long chỉ cảm thấy cơ thể cô ấm áp, anh nghe thấy tiếng nấc của cô. Cô lo lắng cho anh đến bật khóc hay sao?
- Anh xin lỗi.
Người đàn ông kia ngẩn người nhìn hai người bọn họ ôm nhau thắm thiết như vậy. Mãi lúc sau cả hai mới rời tay, lúc ấy người đàn ông mới nở nụ cười hiền:
- Thì ra là hai người.
Lúc này Huỳnh Hoa mới ngẩn lên nhìn người đàn ông, ngay lập tức cô máy môi bật thốt:
- Ông… ông chính là Nam Cung tiền bối!?
Người đàn ông gật đầu:
- Chính là ta. À, tại sao cô nương và Dương Long cũng có mặt ở đây, cậu ta tại sao lại trở nên như thế, có phải…
Huỳnh Hoa dịu giọng đáp:
- Là do Mai Hoa độc châm phát tác anh ấy mới trở nên như thế.
- Mai Hoa độc châm.
Nam Cung Vọng chầm chậm lập lại. Huỳnh Hoa như sực nhớ vội hỏi:
- À đúng rồi, lúc trước tiền bối cũng trúng độc châm nhưng cũng chưa giải được tận gốc chất độc, đến nay độc của người đã bao giờ phát tác hay chưa?
Nam Cung Vọng gật đầu:
- Rồi.
Huỳnh Hoa kinh ngạc:
- Vậy…
Nam Cung Vọng người hiền:
- Cô nương muốn hỏi là tại sao độc đã phát mà ta vẫn khỏe mạnh đi lại bình thường như thế này có phải không?
Huỳnh Hoa gật đầu. Nam Cung Vọng tiếp:
- Lúc ta phát độc cách nay tám tháng, lúc đó ta may mắn gặp được người có thể hóa giải độc châm nên tính mạng mới bảo toàn, sức khỏe cũng không giảm sút. Bây giờ độc trong người ta hoàn toàn được giải rồi.
Huỳnh Hoa nghe vậy vội hỏi:
- Tiền bối đã gặp được người có thể giải được Mai Hoa châm ư? Người đó là ai, hiện đang ở đâu?
- Người đó chính là sư phụ của hai đại ma đầu Kỳ Vân – Hạnh Bạch. Tên lão là Tất Đạo Chung.
Huỳnh Hoa cau mày:
- Sư phụ của Kỳ Vân – Hạnh Bạch…
Nam Cung Vọng cười hiền:
- Tuy lão ta là thầy của hai tên ác bá nhưng lòng dạ rất thiện lương, ông ta cả đời chỉ đam mê chế độc và giải độc không màn thế sự nên ngày trước bị hai kẻ kia lợi dụng bái sư, tiếp cận, học lén những phương pháp chế độc rồi bỏ trốn. Chính vì vậy mới ra cớ sự.
- Vậy hiện giờ ông ấy đang ở đâu?
- Lão ấy và ta đang ở một nơi tạm gọi là “bán đảo Sơn Hải”, cũng gần đây thôi. À, cô nương vừa bảo Dương Long vì phát độc nên mới trở nên như thế này à?
Huỳnh Hoa gật đầu:
- Đúng vậy. Đến nay đã hơn hai năm, không biết có còn cứu chữa được không. Không biết vị tiền bối kia có chịu cứu giúp hay không.
- Ông ấy nhất định sẽ giúp cậu ấy mà, chỉ cần hai người nói vài lời lễ phép với ông ta thôi. Hôm nay làng Đông Hải tổ chức dạ hội, lão trưởng làng mời ta, ta đang định đến đó chén thù chén tạc, giờ không đến nữa, ta đưa hai người về gặp Chung lão.
Huỳnh Hoa nói nhanh:
- Đa tạ tiền bối.
Cô choàng tay ôm lấy bờ lưng Dương Long, kề môi vào bên tai anh vui mừng nói như reo:
- Long ca, vậy là anh được cứu rồi.
Anh cũng mừng nhưng lúc này anh cảm thấy thần trí mình cứ mơ màng, anh không đáp lời cô được. Thân thể không tự chủ dựa hẳn vào người cô. Anh nghe tiếng cô hốt hoảng gọi:
- Long ca, anh sao rồi?
Sau đó bộ y phục ướt trên người anh bị cởi ra, tiếp theo có cái gì âm ấm phủ lên người anh, giọng của Nam Cung Vọng gấp rút:
- Mau đưa cậu ấy đến chỗ ta.
Và rồi anh lại lịm đi.
Nam Cung Vọng để Huỳnh Hoa ôm Dương Long và cưỡi ngựa của mình còn ông cuốc bộ về lại nơi được gọi là bán đảo Sơn Hải, cái tên đó do Tất Đạo Chung đặt cho nơi mình ở. Huỳnh Hoa thật sự không ngờ suốt thời gian vừa qua người có thể giải được độc châm ở gần mình đến vậy. Cũng vì lão họ Tất này ẩn dật kỹ quá mức nên Huỳnh Hoa tìm mãi cũng tìm không ra. Nếu hôm nay không gặp được Nam Cung Vọng có lẽ cô vẫn chưa tìm thấy được nơi này.
Bán đảo Sơn Hải – một mảnh đất rộng nằm nhô xa ra biển, phía sau là rừng núi bạt ngàn. Trên nền đất phẳng đó có gian nhà tre khá rộng, cửa hướng ra biển quanh năm hứng gió biển thổi vào, chỉ cần nhìn thôi đã thấy vô cùng mát mẻ.
Đến nơi Nam Cung Vọng mau lẹ ẵm Dương Long vào nhà. Vừa bước vào Huỳnh Hoa nhìn thấy một người đang ngồi tọa công trên ghế. Đó là một người đàn ông mặc y phục toàn đen, mái tóc thì lại bạc phơ. Nghe tiếng động lão mở mắt, nhìn thấy nhà có thêm người lạ thì ngạc nhiên hỏi:
- Họ là ai vậy?
Nam Cung Vọng đáp:
- Hai đồ đệ của huynh ra ngoài gây sự quá nhiều, bây giờ huynh có trách nhiệm cứu bệnh cho mọi người đây.
- Lại có người trúng độc à?
Nam Cung Vọng nói:
- Đúng vậy, thằng nhỏ ta đang ẵm đây trúng độc cùng lúc với ta. Chung huynh hãy xem thử xem còn cứu chữa được không.
Đạo Chung thở dài:
- Thật không ngờ hai tên nghiệt súc ấy từ khi ra ngoài lại trở nên tác tệ như vậy.
Nam Cung Vọng tiếp luôn:
- Cũng may chúng chết rồi nếu không hẳn còn rất nhiều người bị hại.
Đạo Chung thở dài đáp:
- Ừ.
- Chung huynh, lại xem xem cậu ta thế nào?
- Đưa cậu ta vào nhà, ta xem bệnh cho.
Nam Cung Vọng đưa Dương Long vào một căn phòng, đặt anh nằm xuống cho Tất Đạo Chung xem xét. Vừa chạm tay vào người Long ông cau mày nói:
- Cậu ta đang sốt cao, hạ sốt trước đã.
Dù được uống thuốc hạ sốt nhưng Dương Long vẫn còn mê man, thân thể cứ nóng hâm hấp cả ngày hôm sau. Thời gian gần đây hễ nhiễm gió sương là anh lại phát sốt, hôm qua lại dầm mình cả đám mưa nên tình trạng không thể tốt hơn. Mãi đến ngày thứ ba anh mới mơ màng tỉnh dậy. Dù tỉnh dậy vẫn chỉ có thể nằm liệt trên giường.
Sau khi Dương Long tỉnh dậy, Đạo Chung đến nhìn vết thương ngày trước của anh rồi bắt mạch, hỏi han tỉ mỉ, sau đó lão rạch tay anh lấy ít máu ra nếm thử. Xong, lão chỉ im lặng không nói gì.
Huỳnh Hoa thấy vậy thì lo lắng hỏi:
- Lão tiền bối, bệnh tình của anh ấy còn có thể cứu trị hay không?
Ông gật đầu đáp:
- Có thể.
Nhưng ông lại đưa mắt ra hiệu cho cô cùng ra ngoài nói chuyện với mình. Huỳnh Hoa bước theo ông ra bờ biển, Đạo Chung im lặng lúc lâu mới nói:
- Sau khi cậu ấy trúng độc Mai Hoa châm đã trúng thêm loại độc nguy hiểm khác nữa đúng không?
- Đúng vậy.
- Là thứ gì?
- Hàn Băng Vương.
- Ra là vậy. Hiện tại trong người cậu ấy có đến hai loại độc nên tốc độ tàn phá của cơ thể nhanh hơn những ai chỉ trúng mỗi độc châm. Cũng nhờ phương thuốc giữ mạng kia mà cậu ấy cầm cự được nếu không hẳn đã mất mạng lâu rồi. Hiện tại ta có thể ngay lập tức giải độc châm nhưng chút hàn độc còn lại sẽ công tâm lấy mạng cậu ấy. Cho ta vài hôm suy nghĩ cách giải hàn độc, sau đó ta sẽ giải cả độc châm.
- Đa tạ tiền bối.
- Còn nữa, thời gian phát độc cậu ấy cũng lâu rồi nên ta không chắc khi giải hết chất độc cậu ta có thể hồi phục lại được như trước. Nhất là đôi mắt, đối với cậu ta đó là nơi yếu nhất nên bị ảnh hưởng nhiều nhất. Sau khi giải độc có thể không chữa trị được, dẫu được cũng rất yếu, cần phải chú ý kỹ, chăm sóc tốt.
- Con biết rồi.
Mười ngày sau đó Tất Đạo Chung nói mình đã giải được hàn độc cho Dương Long. Sau đó ông cho anh uống viên thuốc màu đen láy. Dương Long uống vào rồi lập tức đưa tay ôm ngực vẻ mặt lộ rõ đớn đau. Huỳnh Hoa quay sang Đạo Chung, thấy nét hoảng loạn trên mặt cô, ông vội trấn an:
- Viên thuốc đó sẽ tách độc khí và huyết khí vốn đang trộn lẫn vào nhau thành hai luồng riêng biệt. Trong quá trình đó nhất định phải chịu đau đớn, người phát độc càng lâu độc ngấm vào nội thể càng nhiều lúc tách ra càng đau đớn gấp bội. Nếu cậu ta chịu được trong vòng một canh giờ, ta sẽ vận công đẩy chất độc ra ngoài. Như vậy mới được cứu cậu ấy.
Huỳnh Hoa im lặng. Bất ngờ ngay sau đó Dương Long kêu thét lên một tiếng rồi gục xuống. Huỳnh Hoa quay lại nhìn Đạo Chung, ông mỉm cười trấn an:
- Không việc gì đâu, cô nương đừng quá lo. Hãy chăm sóc cậu ấy một lúc đi.
Huỳnh Hoa gật đầu. Nhìn anh nằm trên chiếc chõng tre mắt nhắm nghiền nhưng vẻ mặt cứ nhăn nhúm đi một cách đớn đau Huỳnh Hoa nghe lòng quặn lại. Rất lâu, rất lâu sau nét mặt anh mới từ từ giãn ra, Huỳnh Hoa mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc sau, Long từ từ mở mắt, Huỳnh Hoa luồn tay qua vai anh đỡ anh ngồi dậy, dịu giọng hỏi:
- Long ca, anh thấy trong người sao rồi?
Toàn thân Long chừng như vô lực anh ngã hẳn vào lòng cô thều thào:
- Mệt quá, khó chịu quá…
Huỳnh Hoa không trúng độc nhưng cô vẫn nghe thân mình như đau nhói. Vừa lúc Đạo Chung bước vào, ông cười hiền hỏi:
- Tỉnh rồi à, đến lúc phải giải độc rồi. Nếu để lâu, độc khí và huyết khí lại hòa vào nhau, tách ra lần nữa sẽ phải đau đớn thêm lần nữa…
Đạo Chung vừa nói vừa bước đến đặt tay lên vai Long, Huỳnh Hoa đứng lên nhường chỗ cho lão. Lão chưa ngồi xuống đã điểm nhanh lên mười mấy huyệt đạo trên người anh, đó là những huyệt nào không quan trọng, quan trọng là thủ pháp của lão cực nhanh, Huỳnh Hoa nhìn thôi muốn hoa cả mắt, không nhớ nổi vừa rồi lão điểm vào đâu. Ngay sau đó, Đạo Chung lên giường ngồi xếp bằng ngay phía sau lưng Dương Long, bắt đầu vận công tiêu trừ độc tố cho anh. Huỳnh Hoa và Nam Cung Vọng cùng đứng bên chăm chú theo dõi từng diễn biến. Chỉ thấy lão vận công một lúc lâu trên đỉnh đầu có làn khói trắng mờ vương vất, mồ hôi lão lấm tấm đổ ra. Nam Cung Vọng lo lắng hỏi:
- Chung huynh, đã xong chưa?
Đạo Chung lắc đầu. Nam Cung Vọng lại hỏi:
- Có cần đệ phụ một tay không?
Đạo Chung gật đầu. Nam Cung Vọng liền nhảy lên ngồi bên cạnh Đạo Chung, tiếp thêm nội lực cho ông. Huỳnh Hoa đứng bên cạnh chăm chú nhìn vào ba người bọn họ, lúc sau cô thấy cả ba người đều vã mồ hôi, đỉnh đầu ai cũng có làn khói trắng bốc lên, nói đúng hơn là màn hơi nước. Thêm lúc nữa, Dương Long ho lên một tiếng phun ra ngụm máu đen làm Huỳnh Hoa suýt chút giật mình. Đạo Chung và Nam Cung Vọng cùng thu tay, người Dương Long nghiêng đi, Huỳnh Hoa vội vươn tay ra đỡ, lo lắng hỏi:
- Tiền bối, anh ấy…
Đạo Chung cười hiền:
- Xong rồi, chất độc đã được giải trừ hết. Vừa mới ép độc ra hẳn cậu ta đang rất mệt, cô nương đỡ cậu ta nằm xuống nghỉ một lúc đi.
Huỳnh Hoa đỡ anh nằm xuống, dùng khăn nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi đang thấm ướt trán anh và vệt máu bên mép miệng anh. Đạo Chung đưa cho Huỳnh Hoa viên thuốc màu trắng đục nói:
- Thuốc này là thuốc đặc trị, giúp người trúng Mai Hoa châm sau khi được giải độc nhanh chóng phục hồi sức khỏe và công lực. Bao giờ cậu ta tỉnh lại hãy cho cậu ta uống. Nếu không uống nó từ nay cậu ta vĩnh viễn trở thành một người bình thường.
Đạo Chung nói rồi cùng Nam Cung Vọng rời đi. Huỳnh Hoa nhận viên thuốc ngồi xuống bên mép giường, có lẽ anh quá mệt nên nhắm mắt và ngủ thiếp đi rồi. Thời gian chầm chậm trôi qua, Dương Long ngủ gần cả canh giờ thì tỉnh dậy, Huỳnh Hoa theo lời Đạo Chung cho anh uống viên thuốc màu trắng. Xong, cô lo lắng hỏi:
- Long ca, bây giờ anh thấy trong người thế nào rồi?
- Dễ chịu hơn trước nhưng toàn thân ê ẩm.
- Vậy anh nằm xuống nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi.
- Ừm.
Huỳnh Hoa và Dương Long ở lại nhà của Đạo Chung thêm vài hôm nữa. Sau khi giải độc, được uống viên thuốc của Đạo Chung và được Huỳnh Hoa nấu cho những món ăn tẩm bổ, sức khỏe Dương Long nhanh chóng phục hồi. Chỉ một tháng sức khỏe anh đã phục hồi được gần một nửa so với trước kia, anh có thể luyện công.
Đạo Chung thấy vậy cười nói:
- Sức khỏe cậu ta hồi phục nhanh thật, đúng là tráng niên trai trẻ mà. Đến nay cũng được một tháng rồi, hãy để ta kiểm tra mắt của cậu ta xem còn có thể chữa trị được không.
Huỳnh Hoa nghe nói vậy thì mừng. Đạo Chung nói tiếp:
- Có vài điều ta phải nói cho hai người biết. Thứ nhất, thuốc của ta chỉ là thuốc giúp hồi phục những phần đã bị Mai Hoa độc làm tổn thương, nhưng ta không chắc có thể chữa khỏi đôi mắt cho cậu, vì thời gian phát độc của cậu khá lâu rồi. Thứ hai, độc Mai Hoa là do ta chế nên việc chữa trị di chứng của nó chỉ có ta mới làm được, nếu ta không trị được, hai người không cần tìm đại phu khác, vì ta không chữa được, họ cũng không chữa được đâu.
Dương Long mỉm cười:
- Không sao, dù không chữa được cũng không sao, mấy năm qua con cũng đã quen rồi.
Đạo Chung gật đầu dịu giọng:
- Cô nương đưa cậu ấy về phòng đi, ta mang thuốc thử đến sau, trước tiên ta sẽ thử xem mắt cậu ta còn cảm giác hay không, nếu còn ta sẽ chữa trị, nếu không phản ứng với thuốc thử, thì ta đành chịu vậy.
Huỳnh Hoa gật đầu. Đạo Chung đi rồi Huỳnh Hoa đưa anh về phòng. Lúc sau Đạo Chung đến mang theo lọ thuốc nhỏ chứa thứ nước màu trắng đục bên trong. Đạo Chung bảo Long mở to mắt rồi nhỏ thứ thuốc ấy vào, vừa nhỏ thuốc vào Dương Long đưa tay ôm mắt và lăn lộn. Huỳnh Hoa hốt hoảng đưa tay ôm lấy anh kêu lên:
- Long ca, anh sao vậy?
- Đau rát quá…
Đạo Chung đưa tay lên búng vào nhau kêu tách một tiếng, lão cười nói:
- Vẫn còn chữa được. Cô nương đừng quá lo, chỉ một lúc là cậu ấy hết đau ngay mà.
Lão nói rồi trở ra lấy thêm vài lọ thuốc, lão dùng tách đựng trà phối thuốc. Sau đó nhỏ vào mắt anh ít thuốc màu trắng trong rồi đắp bên ngoài thứ cao màu xám và băng lại. Sau đó, mỗi ngày, sau khi nhỏ thuốc lão dùng loại cao khác màu nhau để đắp vào mắt cho anh. Đến ngày thứ bảy lão không đắp thứ cao kia nữa mà chỉ nhỏ thuốc rồi lấy vải băng lại cho anh. Trong những ngày đó Đạo Chung đưa cho Huỳnh Hoa những thang thuốc bảo cô sắc cho Dương Long uống. Qua ngày thứ mười lão nói với cô và anh:
- Ta đã làm hết sức mình rồi, nếu cậu là người may mắn thì năm hôm nữa mắt cậu sẽ sáng lại, còn nếu không thì ta đành chịu.
Dương Long mỉm cười:
- Nhưng dù thế nào con cũng cảm ơn tiền bối đã tận tình chữa trị cho con. Con thật sự cảm kích.
Đạo Chung cười hiền:
- Vậy bây giờ hai người cứ tạm ở lại đây, ta và Nam Cung huynh phải đi rồi. Nhớ là trong vòng năm ngày tới vẫn phải cho cậu ấy uống thuốc đầy đủ, sau đó hãy mở băng nhé, Hoa cô nương.
Huỳnh Hoa gật đầu:
- Dạ, con biết rồi. Nhưng tiền bối định đi đâu?
- Lúc trước ra không nghĩ hai tên nghiệt đồ kia ra ngoài lại gây họa nhiều như vậy. Đến nay Nam Cung huynh mang đã về cho ta chữa tận năm người trúng độc Mai Hoa, ta nghĩ ngoài kia hẳn còn nhiều người khác đang cần ta giải độc nên ta quyết định ra mặt cứu chữa cho mọi người. Thôi, ta đi đây.
Nam Cung Vọng cũng nói lời giã biệt hai người, xong hai lão nhân cùng rời khỏi bán đảo Sơn Hải, chỉ thoáng chốc người và ngựa của họ chỉ còn là hai chiếc bóng mờ một trắng một đen phía xa xa. Huỳnh Hoa ra cửa tiễn hai người họ đi rồi trở vào ngồi xuống cạnh anh cười nói:
- Họ đi rồi, nơi này bây giờ chỉ còn lại hai ta.
- Kỳ Vân, Hạnh Bạch tàn bạo như vậy thật không ai nghĩ sư phụ của họ lại là người tốt bụng như Chung lão tiền bối.
- Phải.
- Huỳnh Hoa này.
- Dạ.
- Năm ngày nữa khi mở băng mắt, em có muốn anh sáng mắt hay không?
- Sao lại không. Sao tự dưng anh lại hỏi em như vậy? Dù anh không nhìn thấy, em cũng sẽ cố gắng tìm cách chữa trị cho anh, chỉ cần Độc Châm không còn trong người anh thì không có gì là không thể.
- Mới đó mà đã hai năm rồi, anh sống trong tăm tối cũng đã quen, giờ nghĩ đến việc có thể tìm lại được ánh sáng, không hiểu sao trong lòng lại vừa nôn nao vừa sợ hãi.
Huỳnh Hoa đưa tay nắm lấy tay anh:
- Dù cho anh có trở nên như thế nào đi nữa em vẫn bên anh, không có gì phải sợ hãi cả.
Anh cũng nắm chặt lấy tay cô, kéo cô dựa hẳn vào lòng mình.
- Suốt mấy năm qua, em vì anh mà chịu khổ, anh thấy ái náy vô cùng. Hy vọng anh có thể sáng mắt để bù đắp những vất vả cho em.
- Em không cần nhiều thứ, chỉ cần anh bên em, như thế là quá đủ rồi.
Anh bướng bỉnh cãi lại:
- Không được, anh phải trả cho kỳ hết tất cả tổn thất cho em... để đòi hỏi thêm một thứ.
Huỳnh Hoa ngạc nhiên:
- Thứ gì cơ?
Anh cười hiền:
- Là sinh con cho anh.
Huỳnh Hoa bật cười, cô nhụi đầu vào ngực anh, khẽ giọng:
- Cứ tưởng anh đòi thứ gì chứ sinh con, em nhất định sinh cho anh cả trai lẫn gái.
Cả hai ngồi bên nhau nghe nhịp thời gian trôi. Sáng trưa chiều ba buổi cô điều cho anh uống thuốc đúng giờ. Những buổi chiều, sau khi ăn cơm cô thường dắt tay anh ra bờ biển hóng gió, gió biển buổi chiều mang vị mặn và ấm áp. Cả hai cùng ngồi bên nhau nói những chuyện xa gần. Khi trời tối hẳn cả hai mới dắt tay quay trở vào nhà. Đêm thứ năm, lúc trở vào phòng, anh nhẹ nắm tay cô kéo cô ngã lên người anh. Huỳnh Hoa giật mình hỏi:
- Long ca, anh làm gì vậy?
- Chẳng phải hôm trước em hứa là sẽ sinh con cho anh sao?
Huỳnh Hoa chợt hiểu, cô hôn nhẹ vào má anh, khẽ giọng thì thầm:
- Căn nhà này giờ chỉ còn lại hai ta, chắc là sẽ không có ai đến quấy rầy…
Một câu nói ẩn chứa cả lời chấp nhận. Anh dang tay ghì chặt cô vào lòng. Sau đó là những nụ hôn nồng nàn ấm áp. Anh từ từ cởi bỏ xiêm y của cô và họ đã thuộc về nhau đêm này. Bên ngoài sóng biển êm êm xô bờ như khúc nhạc tình được tấu lên để chúc mừng cho đêm động phòng của đôi tân lang, tân giai nhân ấy. Gió vi vu cũng phụ họa cùng, giữa khoái lạc đê mê, giữa mặn nồng hương lửa, giọng anh cất lên dịu dàng và ấm áp:
- Anh không nghĩ em từng là kỹ nữ mà vẫn là trinh nữ.
- Hửm.
- Anh nghe nói chỉ có trinh nữ nơi ấy mới hẹp như vậy.
Huỳnh Hoa bật cười:
- Nghe nói… nghĩa là anh chưa thử qua sao? Nói cho anh biết, không phải hễ ai là kỹ nữ thì đều bán thân đâu, em chính là kỹ nữ bán kỹ nghệ không bán thân đấy… anh ngạc nhiên sao?
Anh cười nói:
- Có một chút.
Và định mệnh lần này cũng đã ngoảnh mặt làm ngơ cho họ đến bên nhau, không còn ngăn cản nữa. Bên ngoài gió xô sóng, sóng êm êm xô bờ. Cuối cùng thì đêm tối cũng qua đi, nhường chỗ cho ánh bình minh rực rỡ.
Sáng hôm nay cũng là lúc có thể mở băng mắt cho anh. Buổi sáng này cũng là buổi sáng được đợi chờ nhất trong những ngày qua, ngày của hân hoan và hy vọng. Anh và cô cùng khấp khởi đợi chờ. Huỳnh Hoa thật sự mong anh sẽ nhìn thấy lại được ánh sáng cuộc đời, không phải sống trong tối tăm và khổ sở.
Huỳnh Hoa đứng đối diện Long, đưa tay vuốt nhẹ lên chiếc băng trắng còn đang băng ngang mắt của anh, cô cất giọng dịu dàng:
- Long ca, giờ em mở băng mắt cho anh, anh hãy từ từ mở mắt ra, nếu cảm thấy chói cũng đừng vội.
- Ừm.
Huỳnh Hoa đưa tay nhẹ tháo những vòng băng quanh mắt anh xuống và hồi hộp đợi chờ. Dương Long từ từ mở mắt, những tia nắng sớm rực rỡ xuyên vào màng mắt anh sau bao ngày tăm tối, bị chói anh đưa tay che bớt phần ánh sáng phía trước rồi mới từ từ mở mắt. Huỳnh Hoa đang đứng trước mặt anh, thấy anh có cảm giác với ánh sáng thì mừng gần như phát khóc. Đôi môi cô nở nụ cười xinh xắn như nụ hoa nở rộ trong buổi sáng mùa xuân.
Dương Long từ từ mở mắt ra, anh đưa bàn tay lên nhìn ngắm, giờ anh đã có thể nhìn rõ tay mình. Ngước mắt lên nhìn Huỳnh Hoa, cô đang mỉm cười nhìn anh, nụ cười cô rất tươi, anh dang tay kéo cô vào lòng ôm chặt, niềm vui, nỗi mừng bất chợt vỡ òa, anh nói như reo:
- Huỳnh Hoa, anh sáng mắt rồi, anh có thể nhìn thấy em rồi.
Huỳnh Hoa cũng mừng dịu giọng đáp:
- Ừm, em mừng lắm, em mừng cho anh.
Anh cứ thế ôm chầm lấy cô một lúc thật lâu mới chịu buông tay. Huỳnh Hoa nở nụ cười hiền, nói khẽ:
- Giờ cũng trưa rồi, em vào chuẩn bị điểm tâm, anh chắc cũng đói rồi phải không?
- Ừm.
Anh cười hiền, bất ngờ kéo cô vào lòng lần nữa, đặt lên trán cô nụ hôn:
- Vợ anh thật đảm đang.
Huỳnh Hoa nhẹ đẩy anh ra, khẽ giọng:
- Anh… thật là…
- Thế nào?
Huỳnh Hoa cười tươi, không trả lời anh, loáng cái bóng cô đã khuất vào gian trong của căn nhà, để Long ở lại một mình nơi phòng khách. Giờ ánh sáng đã về lại với anh, nỗi mừng và những lo toan cũng đang lẫn lộn trong anh. Dương Long rảo chân bước quanh căn phòng để xem các bức tranh, trong căn phòng này có rất nhiều tranh trang trí, nào tranh hoa, phong thủy, còn có cả tranh chữ nữa. Vừa xem tranh, anh vừa miên man nhớ lại nụ cười tuyệt mỹ của Huỳnh Hoa vừa rồi, nó mới tươi đẹp làm sao.
Long dừng lại trước một góc phòng, nơi đó có chiếc gậy tre của anh, ký ức về những ngày tháng gian khổ bên nhau chợt hiện về. Cô đã cùng anh sống những tháng ngày lang bạt, cô chăm sóc anh vô cùng chu đáo, ân cần. Dương Long nhẹ nở nụ cười, anh biết một người con gái như Huỳnh Hoa, đi khắp thế gian để kiếm tìm chưa hẳn gặp được người thứ hai như vậy. Một người con gái bền lòng chặt dạ bên một người chồng tật nguyền, lại phải sống cảnh cơ cực bần hàn. Xung quanh cô lại có những công tử thế gia hào phú ngày đêm đeo đuổi, ngỏ lời cầu hôn, nhưng cô nhất định chối từ, chỉ một lòng một dạ thương anh. Tình của cô cao đẹp quá, làm cho anh không thể không yêu, nhưng trong tận đáy tâm hồn anh biết, hiện tại anh yêu thương cô chỉ một phần, hai phần còn lại chính là niềm kính phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.