Chương 12: Truyền thuyết
Dã Thảo Hoang Sơn
18/02/2021
Minh Tâm kể:
- Đại Quyển Quốc ta xưa nay có một truyền thuyết, người sáng lập Cầm Thiên phái là công chúa nhà trời tên gọi Cầm Âm. Từ trên cao nàng nhìn xuống, thấy nhân gian đói khổ bệnh tật chết chóc tang thương nên đau xót, nàng cầu xin Cha Trời cho được xuống trần cứu nhân độ thế. Khi xuống trần gian nàng đi khắp nơi ban phép lành cứu sống vô số người. Sau đó nàng gặp và đem lòng yêu một chàng trai người trần gian, họ sống cùng nhau và cùng đi khắp mọi nơi hành thiện cứu đời. Một thời gian sau công chúa hạ sinh một cặp song sinh nam nữ, đặt tên nữ là Cầm Thiên và nam là Cầm Địa.
Càng lúc càng có nhiều người theo gia đình công chúa học y dược. Cầm Âm thu nhận và truyền dạy cho họ pháp thuật, võ thuật và y thuật, không lâu sau số lượng đệ tử lên đến ngàn người. Công chúa nghĩ đông như vậy cũng nên có một tên gọi để sau này còn có thứ gì đó lưu lại, và chúng đệ tử cũng dễ nhận ra nhau. Công chúa cùng những vị đệ tử đầu tiên nhất chí thành lập môn phái, lấy tên đứa con lớn của công chúa là Cầm Thiên đặt tên cho bổn môn.
Đúng trăm năm thời hạn ước định của Cha Trời, công chúa từ giã chồng con để trở về trời. Nàng chỉ để lại cho chồng một viên Dạ Minh Châu chứa đựng sức mạnh tiên thiên của mình, hy vọng chồng và con tiếp tục dùng sức mạnh ấy cứu độ chúng sinh. Khi người cha hấp hối giao viên minh châu lại cho người con gái lớn nắm giữ. Người em trai thấy vậy cho rằng cha thiên vị chị gái nên tìm cách cướp đoạt viên châu chứa đựng linh lực của mẹ. Tuy nhiên, người chị lại đang nắm giữ linh vật chứa linh lực thiên mẫu nên người em không đấu lại. Người em quyết định lập khế ước bán linh hồn cho Ác Thần để mượn sức mạnh của Thần chế tạo ra một thanh Hắc Kiếm. Sau đó người em dùng Hắc Kiếm đánh bại chị mình cướp lấy linh lực của thiên mẫu. Nhưng ngay sau khi cướp được sức mạnh của mẫu thân người em bị ác thần khống chế thân xác, bắt đầu ra tay tàn sát sinh linh vô tội, gây nên nào nạn hạn hán, lũ lụt, động đất, sinh linh đồ thán.
Cầm Thiên thấy vậy cầu xin thiên mẫu lần nữa xuống trần giải nạn. Công chúa Cầm Âm nghe lời cầu cứu của con gái đã mượn sức mạnh của Thiện Thần để giúp con gái chế tạo hai thanh Thiên Kiếm để khắc chế Hắc Kiếm. Biết được chị gái đang chế kiếm khắc chế vũ khí của mình người em tìm đến phá hoại. Để sớm hoàn thành việc đúc kiếm, hai người con gái của Cầm Thiên là Tiểu Cầm và Tiểu Kiếm dùng máu mình tế kiếm, hai linh hồn của hai cô gái từ đó vĩnh viễn phong ấn trong kiếm. Phu thê Cầm Thiên dùng kiếm chiến thắng người em, đoạt lấy Hắc Kiếm và Minh Châu.
Thiên mẫu nhận thấy nếu cứ để vậy thì không ổn nên phong bế sức mạnh của Minh Châu thêm nhiều tầng pháp thuật, chỉ những ai được Thiên Kiếm nhận làm chủ nhân mới có thể sử dụng sức mạnh của Minh Châu để cứu người. Trước khi quay về thiên cung, thiên mẫu phong bế sức mạnh tà ác của Hắc Kiếm vào một nơi bí mật. Sau đó, nàng dùng tiên thuật đặt ra những quy luật cho Cầm Thiên phái, linh hồn của Tiểu Cầm và Tiểu Kiếm có trách nhiệm chấp quản, trong trăm năm lựa chọn một người giỏi nhất đặt dấu ấn. Người được đặt dấu ấn được gọi là Thiên Cầm đồng thời cũng là trưởng môn của bổn phái trong trăm năm ấy. Thiên Cầm có thể điều khiển được Thiên Kiếm, có thể sử dụng sức mạnh trong Minh Châu để cứu người, hơn hết là có thể hồi sinh người đã chết nếu dương số chưa tận.
Lệ Quyên nhíu mày:
- Đó chỉ là truyền thuyết, người tin đó là thật sao? Trong đó có một thứ gọi là Hắc Kiếm, có liên quan gì kẻ sát hại sư thúc sao?
Minh Tâm gật đầu đáp:
- Đúng vậy, vũ khí kẻ đó đang nắm giữ chính là Hắc Kiếm.
Lệ Quyên tròn mắt:
- Sao có thể, vị thiên mẫu kia đã phong ấn nó ở một nơi bí mật rồi kia mà.
- Ta nghe sư phụ nói, Hắc Kiếm đã bị lấy ra khỏi nơi phong ấn rồi. Một trong những sư tổ đã có lần tái chiến với hậu nhân nắm giữ Hắc Kiếm, một trong hai thanh Thiên Kiếm đã phá vỡ để ngăn chặn sự cuồng bạo của Hắc Kiếm, đồng thời đặt lại hiệp ước giữa hai truyền nhân thiện và ác.
Lệ Quyên hỏi:
- Hiệp ước gì?
Minh Tâm lắc đầu:
- Ta cũng không biết chính xác, đại khái, cứ trăm năm hai thanh kiếm sẽ phải đổi chủ. Hai chủ nhân nếu ở gần nhau trong trăm dặm sẽ cảm nhận được vị trí của nhau, ngoài trăm dặm thì sẽ không tìm được vị trí của nhau. Thương thế do Hắc Kiếm gây ra, dù cho người giữ Thiên Kiếm muốn chữa trị cũng không được và ngược lại.
Lệ Quyên trầm ngâm ra chiều suy nghĩ, lúc sau chợt hỏi:
- Nói như vậy, một khi thực lực chúng ta chưa đủ lại buộc phải đối đầu với người nắm giữ Hắc Kiếm, nếu bị thương dù sư tổ có mặt ở đây cũng không thể cứu chúng ta sao?
- Chính là như vậy. Trước khi rời khỏi Tiên Sơn sư tổ con có căn dặn. Tên tiểu tướng chính là kẻ nắm giữ Hắc Kiếm trong trăm năm này, tất cả đệ tử biết được hành tung của hắn phải lẫn tránh ngay, không được đối đầu với hắn trừ khi kẻ đó được Thiên Kiếm chọn là chưởng môn đời kế tiếp và nắm giữ Thiên Kiếm trong tay.
***
Bảo Định Giang – dòng sông phân chia đôi bờ nam bắc. Tuy đã bao lần qua lại, mỗi lần lại là một dư vị khác nhau. Riêng lần này là lần duy nhất Lệ Quyên cảm thấy vô cùng lo lắng bất an. Cảm giác miên man khi lênh đênh trên sông nước luôn có một mãnh lực thúc đẩy Lệ Quyên, cô thích đứng trước mũi thuyền phóng tầm mắt nhìn về xa xăm. Cũng như bao lần, Minh Tâm đến bên cô bé, choàng tay kéo con gái vào lòng. Lệ Quyên ngước mắt nhìn lên, Minh Tâm hơi kinh ngạc:
- Làm sao vậy, đang lo lắng à?
- Vâng, trong lòng con cảm thấy thật bất an.
Minh Tâm cười hiền:
- Không cần phải lo, qua sông rồi mọi chuyện sẽ ổn.
Lệ Quyên im lặng.
Qua sông, đặt chân lên mảnh đất được Minh Tâm gọi là an toàn, cả hai không còn vội vã như trước, nét mặt Minh Tâm dãn ra khiến Lệ Quyên cũng thấy yên tâm được đôi phần. Dọc đường đi Minh Tâm có ghé thăm một vài người quen, những người đã từng được ông chữa khỏi những bệnh hiểm nghèo, ai nấy vui mừng khi gặp lại ông, đến nhà nào họ cũng tiếp đãi rất mực ân cần.
Nhưng không hiểu sao càng đi Lệ Quyên càng cảm thấy có cái gì không bình yên nhen nhóm, mỗi lúc một rõ ràng, nhất là khi Minh Tâm ở sau lưng cô bé lộ vẻ ưu thương. Hóa ra trước mặt cô, nghĩa phụ tỏ ra bình thản tựa như nguy hiểm đã qua đi rồi chỉ là giả dối, cốt yếu để cô bé không còn cảm thấy hoang mang hoảng loạn.
Tiên Sơn ngày một gần lại. Nếu đi nhanh thì ba hôm, chậm thì bốn năm hôm sẽ đến. Nhưng Minh Tâm bỗng dừng lại không đi tiếp, ông quanh quẩn ở thị trấn nọ đến nay đã ba hôm không biết để làm gì. Cả ba ngày, đêm nào Lệ Quyên cũng mơ thấy cùng một giấc mơ, trong mơ cô thấy Minh Tâm bị thanh kiếm màu đen đâm xuyên thân thể. Khi tỉnh dậy cô bé mới biết đó là mơ, Minh Tâm lại chần chờ không chịu rời đi khiến Lệ Quyên càng lo sợ giấc mơ kia trở thành sự thật.
Ngày thứ tư, Lệ Quyên nhớ rất rõ, hôm ấy chính là sinh nhật của cô, sáng đó Minh Tâm dẫn cô bé vào một tiệm rèn. Minh Tâm hỏi lão thợ rèn về thanh kiếm ông thuê lão rèn cho hôm trước, ông chủ đưa cho ông thanh đoản kiếm. Nếu dùng gang tay để đo, cả thanh kiếm chỉ dài hơn một gang tay. Minh Tâm đưa nó cho Lệ Quyên và nói:
- Đoản kiếm có thể giấu trong tay áo, làm vật phòng thân rất tiện lợi.
Lệ Quyên rút kiếm, sắc thép xanh trong lạnh lẽo. Lão thợ rèn nói, loại thép dùng làm lưỡi kiếm là một thứ kim loại cực phẩm trong cực phẩm, chỉ tiếc khối lượng Minh Tâm đưa cho ông quá ít nên chỉ rèn được lưỡi kiếm cực mỏng và ngắn như vậy, tuy nhiên dù là đoản kiếm thanh kiếm này vẫn có mức sát thương không nhỏ, cực kỳ sắc bén.
Rời khỏi tiệm rèn, Lệ Quyên vui vẻ mân mê thanh đoản kiếm, đang đi Minh Tâm bất ngờ kéo cô bé nép nhanh vào một góc đường. Lệ Quyên kinh ngạc ngẩng lên nhìn quanh vừa kịp thấy một bóng đen vụt qua phía trước. Thấy nghĩa phụ ra dấu im lặng nên Lệ Quyên cũng không dám hỏi. Hôm đó, Minh Tâm vẫn không chịu lên đường mà trở về biếm trọ để nghỉ. Đêm đó là một đêm rằm, trăng tròn vằng vặc, Minh Tâm cùng Lệ Quyên ngồi bên cửa sổ tầng hai của ngôi tửu quán vừa là biếm trọ ấy. Nét mặt ông hơi đượm chút ưu tư:
- Qua hôm nay con gái mười sáu tuổi rồi phải không?
- Vâng ạ.
Nghe xong Minh Tâm chợt cảm thán:
- Vẫn còn quá nhỏ!
- Nghĩa phụ, người nói gì vậy?
- Không có gì. Bàn tiệc này là tiệc mừng sinh nhật của con gái đấy. Nào, cạn chén với ta nào. Chúc mừng con gái tròn mười sáu tuổi!
- Vâng.
- Uống rượu, ngắm trăng cũng là một điều thú vị phải không con gái?
- Dạ phải.
Uống một lúc cả hai đều ngà ngà say, Minh Tâm ngẩng mặt nhìn trăng, vừa lúc một khối mây dày bay ngang che khuất ánh trăng. Minh Tâm tặc lưỡi:
- Chậc… trăng bị mây che rồi, mới sáng đó rồi tăm tối đó, tiếc thật!
Lệ Quyên cũng ngẩng mặt nhìn trăng, quả thật vầng trăng tròn vừa mới sáng vằng vặc đó, giờ mây che khuất bầu trời bỗng tối tăm u ám làm sao, đám mây đen, to và dày đã không cho ánh trăng có một chút cơ hội nào len lỏi để rọi xuống không gian bên dưới, hình như trời lại sắp đổ mưa. Nhìn cảnh này khiến Lệ Quyên nhớ đến sinh nhật năm năm tuổi của mình, trong lòng không tránh được cảm giác xót xa, cô tự rót cho mình chén rượu và uống cạn.
Minh Tâm ngơ ngẩn hồi lâu mới lấy từ trong ngực ra một quyển sách đưa cho Lệ Quyên.
- Thanh đoản kiếm và cả quyển sách này là quà sinh nhật, ta tặng con đấy. Hy vọng con gái sau này sống tốt.
Lệ Quyên kinh ngạc hỏi:
- Nghĩa phụ, đây là sách gì?
- Đây là toàn bộ công pháp Cầm Thiên công của môn phái chúng ta. Công pháp này đã truyền qua rất nhiều thế hệ, không rõ nội dung bên trong có thất thoát phần nào hay không, nhưng hiện tại nó trở nên quá khó để một người bình thường có thể lĩnh hội được. Giờ ta giao nó lại cho con, con hãy tự mình nghiên cứu, nếu lĩnh hội được thì luyện tập, nếu không hiểu được thì thôi, từ nay ta sẽ không truyền dạy gì cho con nữa.
Lệ Quyên ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy nghĩa phụ? Người không chỉ dạy thì làm sao con biết phải luyện tập như thế nào?
Minh Tâm bật cười:
- Thật ra chính ta còn chưa luyện thành được toàn bộ, thì làm sao chỉ dạy cho con đây? Những phần ta biết ta đã truyền lại cho con cả rồi đấy! Từ nay con hãy tự suy ngẫm rồi tập luyện, ta chờ một ngày được bại dưới tay con!
Ông nói rồi bật cười. Lệ Quyên cũng nở nhẹ nụ cười:
- Dạ, con hứa sẽ cố gắng.
- Cạn chén nào.
- Cạn…
Minh Tâm chợt trầm giọng xuống:
- Quyên nhi, nếu một ngày nào đó… ta không thể ở bên cạnh con nữa, con hãy cố gắng tự mình tìm lại song thân, sống yên bình bên họ.
- Nghĩa phụ, tự dưng sao người lại nói đến chuyện biệt ly như vậy, người đừng làm con sợ mà.
Minh Tâm cười hiền từ:
- Đừng lo lắng, không việc gì phải sợ, ta chỉ nói là nếu thôi chứ nào phải thật đâu.
- Không, tuy người luôn bảo con đừng lo lắng, nhưng con vẫn có một linh cảm rất xấu. Nghĩa phụ, có phải người đang muốn rời bỏ con phải không?
- Ta không hề có ý đó. Con gái đừng đa nghi!
Lệ Quyên phụng phịu:
- Con không đa nghi… nếu thật sự có chuyện gì, con xin nghĩa phụ đừng giấu con.
Minh Tâm cười giòn tan:
- Được, được. Giờ cạn thêm chén nữa nào!
- Vâng.
- Quyên nhi.
- Dạ.
- Nếu… một ngày nào đó ta thật sự xảy ra chuyện, con nhớ phải tìm cho bằng được Linh Vật trấn phái của chúng ta rồi hãy đối đầu với gã áo đen ấy, lúc đó thì may ra…
Lệ Quyên kêu lên:
- Nghĩa phụ, người lại nói vậy nữa rồi...
Minh Tâm đưa tay ngăn cô bé rồi nói tiếp:
- Quyên nhi, nghe ta nói hết đã. Ta biết con đã có dấu ấn Thiên Cầm, cũng chính là người được Linh Vật lựa chọn, khi con có Linh Vật trong tay sức mạnh con sẽ tăng lên bội phần, khi đó con mới có thể là đối thủ của gã áo đen kia.
- Nhưng Linh Vật là những gì, hiện đang ở đâu?
Minh Tâm bỗng thở dài:
- Theo truyền thuyết nó là hai thanh kiếm và một viên dạ minh châu, chúng có thể khắc chế được Hắc Kiếm.
- Nhưng nghĩa phụ nói đó là truyền thuyết!
Minh Tâm nói:
- Với thiên hạ, đó là truyền thuyết. Còn với bổn môn đó là sự thật.
- Vậy làm sao con mới có thể tìm?
- Những đời Thiên Cầm trước đều có cơ duyên gặp được Linh Vật trấn phái, con là người được chọn, Linh Vật sẽ tự tìm đến con.
Lệ Quyên cúi đầu im lặng.
- Quyên nhi, ta biết con đường này không do con lựa chọn nhưng chỉ mình con có thể bước tiếp, nó có thể rất gian nan nhưng dù ta có ở cạnh con mãi mãi cũng không giúp được gì.
Lệ Quyên im lặng lúc lâu như ngộ ra được điều gì, chợt hỏi:
- Ngay từ khi quyết định dạy võ công cho con, nghĩa phụ và sư bá đã biết con sẽ là người được chọn đúng không? Người và sư bá muốn con nắm giữ sức mạnh của Linh Vật để đối đầu, nói đúng hơn là giết chết tên hắc y kia có phải không?
Minh Tâm thở hắt ra một tiếng rồi gật đầu xác nhận:
- Cuối cùng con cũng nhận ra rồi, là hai người bọn ta ích kỷ, liên lụy con. Con biết rồi có hận ta không?
Lệ Quyên im lặng rất lâu mới nhẹ giọng:
- Việc học võ công là do con chọn, con chấp nhận bước trên con đường chông gai ấy. Nghĩa phụ không sinh con ra nhưng có công dạy dưỡng, tâm nguyện của người con hứa sẽ hoàn thành!
Minh Tâm xúc động:
- Quyên nhi, cảm ơn con.
Đêm đó, Minh Tâm nói với Lệ Quyên rất nhiều điều, nào là những điều trăn trở chưa hoàn thành, nào là những việc khiến ông cả đời ân hận, những điều tâm đắc… Cả hai cứ ngồi như vậy cho đến nửa khuya, Minh Tâm thật sự đã say, Lệ Quyên dìu ông vào phòng trọ. Xong, cô bé trở lại phòng mình, men rượu làm cô bé chìm sâu vào giấc ngủ bình yên không mộng mị.
- Đại Quyển Quốc ta xưa nay có một truyền thuyết, người sáng lập Cầm Thiên phái là công chúa nhà trời tên gọi Cầm Âm. Từ trên cao nàng nhìn xuống, thấy nhân gian đói khổ bệnh tật chết chóc tang thương nên đau xót, nàng cầu xin Cha Trời cho được xuống trần cứu nhân độ thế. Khi xuống trần gian nàng đi khắp nơi ban phép lành cứu sống vô số người. Sau đó nàng gặp và đem lòng yêu một chàng trai người trần gian, họ sống cùng nhau và cùng đi khắp mọi nơi hành thiện cứu đời. Một thời gian sau công chúa hạ sinh một cặp song sinh nam nữ, đặt tên nữ là Cầm Thiên và nam là Cầm Địa.
Càng lúc càng có nhiều người theo gia đình công chúa học y dược. Cầm Âm thu nhận và truyền dạy cho họ pháp thuật, võ thuật và y thuật, không lâu sau số lượng đệ tử lên đến ngàn người. Công chúa nghĩ đông như vậy cũng nên có một tên gọi để sau này còn có thứ gì đó lưu lại, và chúng đệ tử cũng dễ nhận ra nhau. Công chúa cùng những vị đệ tử đầu tiên nhất chí thành lập môn phái, lấy tên đứa con lớn của công chúa là Cầm Thiên đặt tên cho bổn môn.
Đúng trăm năm thời hạn ước định của Cha Trời, công chúa từ giã chồng con để trở về trời. Nàng chỉ để lại cho chồng một viên Dạ Minh Châu chứa đựng sức mạnh tiên thiên của mình, hy vọng chồng và con tiếp tục dùng sức mạnh ấy cứu độ chúng sinh. Khi người cha hấp hối giao viên minh châu lại cho người con gái lớn nắm giữ. Người em trai thấy vậy cho rằng cha thiên vị chị gái nên tìm cách cướp đoạt viên châu chứa đựng linh lực của mẹ. Tuy nhiên, người chị lại đang nắm giữ linh vật chứa linh lực thiên mẫu nên người em không đấu lại. Người em quyết định lập khế ước bán linh hồn cho Ác Thần để mượn sức mạnh của Thần chế tạo ra một thanh Hắc Kiếm. Sau đó người em dùng Hắc Kiếm đánh bại chị mình cướp lấy linh lực của thiên mẫu. Nhưng ngay sau khi cướp được sức mạnh của mẫu thân người em bị ác thần khống chế thân xác, bắt đầu ra tay tàn sát sinh linh vô tội, gây nên nào nạn hạn hán, lũ lụt, động đất, sinh linh đồ thán.
Cầm Thiên thấy vậy cầu xin thiên mẫu lần nữa xuống trần giải nạn. Công chúa Cầm Âm nghe lời cầu cứu của con gái đã mượn sức mạnh của Thiện Thần để giúp con gái chế tạo hai thanh Thiên Kiếm để khắc chế Hắc Kiếm. Biết được chị gái đang chế kiếm khắc chế vũ khí của mình người em tìm đến phá hoại. Để sớm hoàn thành việc đúc kiếm, hai người con gái của Cầm Thiên là Tiểu Cầm và Tiểu Kiếm dùng máu mình tế kiếm, hai linh hồn của hai cô gái từ đó vĩnh viễn phong ấn trong kiếm. Phu thê Cầm Thiên dùng kiếm chiến thắng người em, đoạt lấy Hắc Kiếm và Minh Châu.
Thiên mẫu nhận thấy nếu cứ để vậy thì không ổn nên phong bế sức mạnh của Minh Châu thêm nhiều tầng pháp thuật, chỉ những ai được Thiên Kiếm nhận làm chủ nhân mới có thể sử dụng sức mạnh của Minh Châu để cứu người. Trước khi quay về thiên cung, thiên mẫu phong bế sức mạnh tà ác của Hắc Kiếm vào một nơi bí mật. Sau đó, nàng dùng tiên thuật đặt ra những quy luật cho Cầm Thiên phái, linh hồn của Tiểu Cầm và Tiểu Kiếm có trách nhiệm chấp quản, trong trăm năm lựa chọn một người giỏi nhất đặt dấu ấn. Người được đặt dấu ấn được gọi là Thiên Cầm đồng thời cũng là trưởng môn của bổn phái trong trăm năm ấy. Thiên Cầm có thể điều khiển được Thiên Kiếm, có thể sử dụng sức mạnh trong Minh Châu để cứu người, hơn hết là có thể hồi sinh người đã chết nếu dương số chưa tận.
Lệ Quyên nhíu mày:
- Đó chỉ là truyền thuyết, người tin đó là thật sao? Trong đó có một thứ gọi là Hắc Kiếm, có liên quan gì kẻ sát hại sư thúc sao?
Minh Tâm gật đầu đáp:
- Đúng vậy, vũ khí kẻ đó đang nắm giữ chính là Hắc Kiếm.
Lệ Quyên tròn mắt:
- Sao có thể, vị thiên mẫu kia đã phong ấn nó ở một nơi bí mật rồi kia mà.
- Ta nghe sư phụ nói, Hắc Kiếm đã bị lấy ra khỏi nơi phong ấn rồi. Một trong những sư tổ đã có lần tái chiến với hậu nhân nắm giữ Hắc Kiếm, một trong hai thanh Thiên Kiếm đã phá vỡ để ngăn chặn sự cuồng bạo của Hắc Kiếm, đồng thời đặt lại hiệp ước giữa hai truyền nhân thiện và ác.
Lệ Quyên hỏi:
- Hiệp ước gì?
Minh Tâm lắc đầu:
- Ta cũng không biết chính xác, đại khái, cứ trăm năm hai thanh kiếm sẽ phải đổi chủ. Hai chủ nhân nếu ở gần nhau trong trăm dặm sẽ cảm nhận được vị trí của nhau, ngoài trăm dặm thì sẽ không tìm được vị trí của nhau. Thương thế do Hắc Kiếm gây ra, dù cho người giữ Thiên Kiếm muốn chữa trị cũng không được và ngược lại.
Lệ Quyên trầm ngâm ra chiều suy nghĩ, lúc sau chợt hỏi:
- Nói như vậy, một khi thực lực chúng ta chưa đủ lại buộc phải đối đầu với người nắm giữ Hắc Kiếm, nếu bị thương dù sư tổ có mặt ở đây cũng không thể cứu chúng ta sao?
- Chính là như vậy. Trước khi rời khỏi Tiên Sơn sư tổ con có căn dặn. Tên tiểu tướng chính là kẻ nắm giữ Hắc Kiếm trong trăm năm này, tất cả đệ tử biết được hành tung của hắn phải lẫn tránh ngay, không được đối đầu với hắn trừ khi kẻ đó được Thiên Kiếm chọn là chưởng môn đời kế tiếp và nắm giữ Thiên Kiếm trong tay.
***
Bảo Định Giang – dòng sông phân chia đôi bờ nam bắc. Tuy đã bao lần qua lại, mỗi lần lại là một dư vị khác nhau. Riêng lần này là lần duy nhất Lệ Quyên cảm thấy vô cùng lo lắng bất an. Cảm giác miên man khi lênh đênh trên sông nước luôn có một mãnh lực thúc đẩy Lệ Quyên, cô thích đứng trước mũi thuyền phóng tầm mắt nhìn về xa xăm. Cũng như bao lần, Minh Tâm đến bên cô bé, choàng tay kéo con gái vào lòng. Lệ Quyên ngước mắt nhìn lên, Minh Tâm hơi kinh ngạc:
- Làm sao vậy, đang lo lắng à?
- Vâng, trong lòng con cảm thấy thật bất an.
Minh Tâm cười hiền:
- Không cần phải lo, qua sông rồi mọi chuyện sẽ ổn.
Lệ Quyên im lặng.
Qua sông, đặt chân lên mảnh đất được Minh Tâm gọi là an toàn, cả hai không còn vội vã như trước, nét mặt Minh Tâm dãn ra khiến Lệ Quyên cũng thấy yên tâm được đôi phần. Dọc đường đi Minh Tâm có ghé thăm một vài người quen, những người đã từng được ông chữa khỏi những bệnh hiểm nghèo, ai nấy vui mừng khi gặp lại ông, đến nhà nào họ cũng tiếp đãi rất mực ân cần.
Nhưng không hiểu sao càng đi Lệ Quyên càng cảm thấy có cái gì không bình yên nhen nhóm, mỗi lúc một rõ ràng, nhất là khi Minh Tâm ở sau lưng cô bé lộ vẻ ưu thương. Hóa ra trước mặt cô, nghĩa phụ tỏ ra bình thản tựa như nguy hiểm đã qua đi rồi chỉ là giả dối, cốt yếu để cô bé không còn cảm thấy hoang mang hoảng loạn.
Tiên Sơn ngày một gần lại. Nếu đi nhanh thì ba hôm, chậm thì bốn năm hôm sẽ đến. Nhưng Minh Tâm bỗng dừng lại không đi tiếp, ông quanh quẩn ở thị trấn nọ đến nay đã ba hôm không biết để làm gì. Cả ba ngày, đêm nào Lệ Quyên cũng mơ thấy cùng một giấc mơ, trong mơ cô thấy Minh Tâm bị thanh kiếm màu đen đâm xuyên thân thể. Khi tỉnh dậy cô bé mới biết đó là mơ, Minh Tâm lại chần chờ không chịu rời đi khiến Lệ Quyên càng lo sợ giấc mơ kia trở thành sự thật.
Ngày thứ tư, Lệ Quyên nhớ rất rõ, hôm ấy chính là sinh nhật của cô, sáng đó Minh Tâm dẫn cô bé vào một tiệm rèn. Minh Tâm hỏi lão thợ rèn về thanh kiếm ông thuê lão rèn cho hôm trước, ông chủ đưa cho ông thanh đoản kiếm. Nếu dùng gang tay để đo, cả thanh kiếm chỉ dài hơn một gang tay. Minh Tâm đưa nó cho Lệ Quyên và nói:
- Đoản kiếm có thể giấu trong tay áo, làm vật phòng thân rất tiện lợi.
Lệ Quyên rút kiếm, sắc thép xanh trong lạnh lẽo. Lão thợ rèn nói, loại thép dùng làm lưỡi kiếm là một thứ kim loại cực phẩm trong cực phẩm, chỉ tiếc khối lượng Minh Tâm đưa cho ông quá ít nên chỉ rèn được lưỡi kiếm cực mỏng và ngắn như vậy, tuy nhiên dù là đoản kiếm thanh kiếm này vẫn có mức sát thương không nhỏ, cực kỳ sắc bén.
Rời khỏi tiệm rèn, Lệ Quyên vui vẻ mân mê thanh đoản kiếm, đang đi Minh Tâm bất ngờ kéo cô bé nép nhanh vào một góc đường. Lệ Quyên kinh ngạc ngẩng lên nhìn quanh vừa kịp thấy một bóng đen vụt qua phía trước. Thấy nghĩa phụ ra dấu im lặng nên Lệ Quyên cũng không dám hỏi. Hôm đó, Minh Tâm vẫn không chịu lên đường mà trở về biếm trọ để nghỉ. Đêm đó là một đêm rằm, trăng tròn vằng vặc, Minh Tâm cùng Lệ Quyên ngồi bên cửa sổ tầng hai của ngôi tửu quán vừa là biếm trọ ấy. Nét mặt ông hơi đượm chút ưu tư:
- Qua hôm nay con gái mười sáu tuổi rồi phải không?
- Vâng ạ.
Nghe xong Minh Tâm chợt cảm thán:
- Vẫn còn quá nhỏ!
- Nghĩa phụ, người nói gì vậy?
- Không có gì. Bàn tiệc này là tiệc mừng sinh nhật của con gái đấy. Nào, cạn chén với ta nào. Chúc mừng con gái tròn mười sáu tuổi!
- Vâng.
- Uống rượu, ngắm trăng cũng là một điều thú vị phải không con gái?
- Dạ phải.
Uống một lúc cả hai đều ngà ngà say, Minh Tâm ngẩng mặt nhìn trăng, vừa lúc một khối mây dày bay ngang che khuất ánh trăng. Minh Tâm tặc lưỡi:
- Chậc… trăng bị mây che rồi, mới sáng đó rồi tăm tối đó, tiếc thật!
Lệ Quyên cũng ngẩng mặt nhìn trăng, quả thật vầng trăng tròn vừa mới sáng vằng vặc đó, giờ mây che khuất bầu trời bỗng tối tăm u ám làm sao, đám mây đen, to và dày đã không cho ánh trăng có một chút cơ hội nào len lỏi để rọi xuống không gian bên dưới, hình như trời lại sắp đổ mưa. Nhìn cảnh này khiến Lệ Quyên nhớ đến sinh nhật năm năm tuổi của mình, trong lòng không tránh được cảm giác xót xa, cô tự rót cho mình chén rượu và uống cạn.
Minh Tâm ngơ ngẩn hồi lâu mới lấy từ trong ngực ra một quyển sách đưa cho Lệ Quyên.
- Thanh đoản kiếm và cả quyển sách này là quà sinh nhật, ta tặng con đấy. Hy vọng con gái sau này sống tốt.
Lệ Quyên kinh ngạc hỏi:
- Nghĩa phụ, đây là sách gì?
- Đây là toàn bộ công pháp Cầm Thiên công của môn phái chúng ta. Công pháp này đã truyền qua rất nhiều thế hệ, không rõ nội dung bên trong có thất thoát phần nào hay không, nhưng hiện tại nó trở nên quá khó để một người bình thường có thể lĩnh hội được. Giờ ta giao nó lại cho con, con hãy tự mình nghiên cứu, nếu lĩnh hội được thì luyện tập, nếu không hiểu được thì thôi, từ nay ta sẽ không truyền dạy gì cho con nữa.
Lệ Quyên ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy nghĩa phụ? Người không chỉ dạy thì làm sao con biết phải luyện tập như thế nào?
Minh Tâm bật cười:
- Thật ra chính ta còn chưa luyện thành được toàn bộ, thì làm sao chỉ dạy cho con đây? Những phần ta biết ta đã truyền lại cho con cả rồi đấy! Từ nay con hãy tự suy ngẫm rồi tập luyện, ta chờ một ngày được bại dưới tay con!
Ông nói rồi bật cười. Lệ Quyên cũng nở nhẹ nụ cười:
- Dạ, con hứa sẽ cố gắng.
- Cạn chén nào.
- Cạn…
Minh Tâm chợt trầm giọng xuống:
- Quyên nhi, nếu một ngày nào đó… ta không thể ở bên cạnh con nữa, con hãy cố gắng tự mình tìm lại song thân, sống yên bình bên họ.
- Nghĩa phụ, tự dưng sao người lại nói đến chuyện biệt ly như vậy, người đừng làm con sợ mà.
Minh Tâm cười hiền từ:
- Đừng lo lắng, không việc gì phải sợ, ta chỉ nói là nếu thôi chứ nào phải thật đâu.
- Không, tuy người luôn bảo con đừng lo lắng, nhưng con vẫn có một linh cảm rất xấu. Nghĩa phụ, có phải người đang muốn rời bỏ con phải không?
- Ta không hề có ý đó. Con gái đừng đa nghi!
Lệ Quyên phụng phịu:
- Con không đa nghi… nếu thật sự có chuyện gì, con xin nghĩa phụ đừng giấu con.
Minh Tâm cười giòn tan:
- Được, được. Giờ cạn thêm chén nữa nào!
- Vâng.
- Quyên nhi.
- Dạ.
- Nếu… một ngày nào đó ta thật sự xảy ra chuyện, con nhớ phải tìm cho bằng được Linh Vật trấn phái của chúng ta rồi hãy đối đầu với gã áo đen ấy, lúc đó thì may ra…
Lệ Quyên kêu lên:
- Nghĩa phụ, người lại nói vậy nữa rồi...
Minh Tâm đưa tay ngăn cô bé rồi nói tiếp:
- Quyên nhi, nghe ta nói hết đã. Ta biết con đã có dấu ấn Thiên Cầm, cũng chính là người được Linh Vật lựa chọn, khi con có Linh Vật trong tay sức mạnh con sẽ tăng lên bội phần, khi đó con mới có thể là đối thủ của gã áo đen kia.
- Nhưng Linh Vật là những gì, hiện đang ở đâu?
Minh Tâm bỗng thở dài:
- Theo truyền thuyết nó là hai thanh kiếm và một viên dạ minh châu, chúng có thể khắc chế được Hắc Kiếm.
- Nhưng nghĩa phụ nói đó là truyền thuyết!
Minh Tâm nói:
- Với thiên hạ, đó là truyền thuyết. Còn với bổn môn đó là sự thật.
- Vậy làm sao con mới có thể tìm?
- Những đời Thiên Cầm trước đều có cơ duyên gặp được Linh Vật trấn phái, con là người được chọn, Linh Vật sẽ tự tìm đến con.
Lệ Quyên cúi đầu im lặng.
- Quyên nhi, ta biết con đường này không do con lựa chọn nhưng chỉ mình con có thể bước tiếp, nó có thể rất gian nan nhưng dù ta có ở cạnh con mãi mãi cũng không giúp được gì.
Lệ Quyên im lặng lúc lâu như ngộ ra được điều gì, chợt hỏi:
- Ngay từ khi quyết định dạy võ công cho con, nghĩa phụ và sư bá đã biết con sẽ là người được chọn đúng không? Người và sư bá muốn con nắm giữ sức mạnh của Linh Vật để đối đầu, nói đúng hơn là giết chết tên hắc y kia có phải không?
Minh Tâm thở hắt ra một tiếng rồi gật đầu xác nhận:
- Cuối cùng con cũng nhận ra rồi, là hai người bọn ta ích kỷ, liên lụy con. Con biết rồi có hận ta không?
Lệ Quyên im lặng rất lâu mới nhẹ giọng:
- Việc học võ công là do con chọn, con chấp nhận bước trên con đường chông gai ấy. Nghĩa phụ không sinh con ra nhưng có công dạy dưỡng, tâm nguyện của người con hứa sẽ hoàn thành!
Minh Tâm xúc động:
- Quyên nhi, cảm ơn con.
Đêm đó, Minh Tâm nói với Lệ Quyên rất nhiều điều, nào là những điều trăn trở chưa hoàn thành, nào là những việc khiến ông cả đời ân hận, những điều tâm đắc… Cả hai cứ ngồi như vậy cho đến nửa khuya, Minh Tâm thật sự đã say, Lệ Quyên dìu ông vào phòng trọ. Xong, cô bé trở lại phòng mình, men rượu làm cô bé chìm sâu vào giấc ngủ bình yên không mộng mị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.