Chương 112: Xích Y
Dã Thảo Hoang Sơn
18/02/2021
Hai tháng sau, Xích Y chính thức đụng vào Hồ Kỳ tiêu cục.
Buổi trưa nắng ấm ngày đầu xuân, Hải Bằng từ phía Bắc trở về với thân thể đầy thương tích được người khác dìu vào sảnh phòng. Huỳnh Hoa và Tứ Bình được lệnh gọi khẩn cấp, Huỳnh Hoa dùng năng lực của mình chữa trị cho Hải Bằng, Tứ Bình cũng vội vàng liệu thương cho những người còn lại.
Thương thế tạm ổn Hải Bằng cho Hồ Kỳ biết chuyến đi của mình bị Xích Y phục kích, người chết hơn một nửa, hàng hóa cũng không đưa được đến nơi. Hồ Kỳ ngồi phịch xuống ghế đưa tay day day trán. Diễn biến sự việc quá nhanh khiến ông có chút bàng hoàng.
- Đại ca, nếu lúc này chúng ta vẫn chưa có hành động gì cụ thể nhất định sẽ không kịp nữa.
Hồ Kỳ gật đầu:
- Ta biết chứ, nhưng hành động thế nào mới mang lại hiệu quả, làm sao để không thất bại lại mà một chuyện nữa.
- Đại ca, cách duy nhất để chống lại số đông chính là kết minh.
- Nhưng bây có vẻ như không còn kịp nữa.
- Không kịp cũng phải thử, chúng ta không thể ngồi chờ được nữa. Chúng ta sẽ bị tiêu diệt trước khi biết được thế lực bọn chúng mạnh đến mức nào!
- Ta hiểu ý của đệ nhưng bây giờ ta đang rất rối rắm.
- Đại ca.
Người trong nhà gần như đều tập hợp đủ mặt trong đại sảnh ngày hôm ấy. Hồ Kỳ quay sang tất cả hỏi:
- Mọi người có nghĩ được cách gì tốt hay không?
Mọi người nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào là tốt. Bất chợt từ ngoài có hai thủ hạ của Hồ Kỳ chạy vào báo:
- Bẩm tổng tiêu đầu, Hồ tam gia và Đông đã trở về.
Hồ Kỳ vừa đứng lên định ra đón thì Đông từ ngoài bước vào, trên lưng anh cõng một người toàn thân đẫm máu. Nhật Lan giật mình kêu lên:
- Thanh nhi.
Vừa nhìn thấy Huỳnh Hoa, Đông như gặp được cứu tinh lập tức quỳ xuống, khẩn cầu:
- Đại tỷ, làm ơn hãy cứu lấy Thanh nhi.
- Thanh nhi làm sao?
Huỳnh Hoa lo lắng chạy đến. Đông đặt Tiểu Thanh nằm xuống đất. Tứ Bình đứng gần nhất quay sang xem mạch cho Tiểu Thanh, ngay lập tức biến sắc:
- Cô ấy đã chết rồi.
Đông dập đầu xuống đất, van xin:
- Đại tỷ, xin hãy cứu lấy Thanh nhi. Chẳng phải lúc trước Bình ca cũng từng bị thương đứt hết kinh mạch hay sao, tỷ cứu được anh ấy nhất định cứu được Thanh nhi. Đệ van xin tỷ hãy cứu lấy cô ấy.
Huỳnh Hoa đến đặt tay lên vai Đông, dịu giọng:
- Được rồi, để ta xem, nếu Thanh nhi dương số chưa tận, ta sẽ cứu.
Cùng lúc đó Kiếm Bình được vài thủ hạ dìu vào cũng với bộ dạng toàn thân đầy máu, một vết thương trên mặt và cánh tay phải đứt lìa. Vừa vào được sảnh phòng, Kiếm Bình vội báo cáo tình hình:
- Đại ca, Xích Y tấn công người của chúng ta, hàng hóa đều bị cướp!
Nói rồi ông khuỵu xuống ngất lịm đi. Nhìn thấy cảnh ấy Hồ Kỳ bất giác thất thần. Huỳnh Hoa cao giọng:
- Đưa ông ấy đến đây!
Dương Long vội đỡ Kiếm Bình đến ngồi cạnh Tiểu Thanh. Huỳnh Hoa cúi xuống viết lên trán Tiểu Thanh một chữ sinh rồi dịu giọng:
- Đông, đỡ Thanh nhi ngồi dậy.
Đông vội vàng làm theo lời của Huỳnh Hoa. Hai bàn tay Huỳnh Hoa cùng lúc vươn ra, ánh sáng xanh lan nhanh ra trùm phủ lấy ba người bọn họ. Trên trán cô từ từ hiện ra một dấu ấn hình kiếm màu son, dấu ấn mỗi lúc một rõ dần. Thời gian chầm chậm trôi qua, từng giọt mồ hôi hiện dần lên giữa trán Huỳnh Hoa rồi nhẹ nhàng lăn xuống, Kiếm Bình cũng vậy.
Cùng lúc hai đoàn áp tiêu hướng Bắc và Nam đều bị cướp, người cướp là bọn người Xích Y! Điều đó khiến những người đang có mặt trong phòng đều nghĩ hai hướng Đông và Tây hẳn cũng có người của Xích Y chực chờ, sẵn sàng hạ gục bất kỳ đoàn bảo tiêu nào đi ngang qua đó.
Trong lúc Huỳnh Hoa chữa thương cho Kiếm Bình và Tiểu Thanh, Hồ Kỳ trầm giọng:
- Đông, chuyện gì đã xảy ra trên đường đi, cậu hãy nói rõ cho mọi người biết xem nào.
Đông phải định thần một lúc mới nói:
- Sau khi đoàn bảo tiêu đi được nửa đường thì người của Xích Y xuất hiện, không nói không rằng đánh cướp. Vì bọn họ quá mạnh nên người của ta đánh không lại, một nửa tiêu sư bị giết, Tam gia ra lệnh bỏ vật hàng và rút lui. Nhưng sau khi chạy thoát đám người đó được một quãng xa thì có nhóm người khác xuất hiện, chúng vừa thấy người của chúng ta là ra tay chém giết. Lúc đó mạnh ai nấy lo thân, con luôn bên cạnh bảo vệ Tam gia theo lệnh của nhị tiểu thư. Tiểu Thanh cũng vì bảo vệ con mà bị thương. Cuối cùng con và Tam gia cũng chạy thoát. Những người khác thì không biết sống chết thế nào.
Nói rồi Đông phun ra ngụm máu, đầu choáng mắt hoa chống tay xuống đất. Huỳnh Hoa kêu lên:
- Bình ca, giúp em chữa trị cho cậu ta.
Tứ Bình gật đầu:
- Được rồi.
Tứ Bình bước đến ngồi xuống phía sau lưng và đặt chưởng trái lên lưng Đông, bắt đầu vận công chữa thương. Kiệt đứng cạnh cha nghe nói vậy thì lo lắng hỏi:
- Cha tình thế hiện giờ rất bất lợi cho chúng ta. Vậy hai chuyến tiêu về Đông và Tây dự định hai hôm nữa xuất phát nên hủy hay giữ lại.
Hồ Kỳ còn chưa biết nên quyết định thế nào, Huỳnh Hoa nói chen vào:
- Giữ lại. Muốn chống lại Xích Y chúng ta cần có lực lượng. Nếu người của ta bị đói chết hết thì chuyện chống lại Xích Y chỉ là ý nghĩ xa vời. Chuyến tiêu hai hôm nữa, em sẽ đích thân đi.
Hồ Kỳ gật đầu:
- Cứ theo ý Quyên nhi, hai chuyến tiêu đó, hướng Đông ta sẽ đích thân đi. Hướng Tây giao lại cho Quyên nhi, Long nhi và Tứ Bình. Những người còn lại trong tiêu cục, những ai võ công khá đều đi cùng ta. Hai chuyến này được thành không được bại.
Gần nửa canh giờ trôi qua, Huỳnh Hoa thu tay dịu giọng:
- Được rồi. Đại ca, giúp muội đưa thúc phụ vào trong, ông ấy cần nghỉ ngơi.
Kiệt gật đầu:
- Ờ.
Anh bước đến xốc Kiếm Bình lên tay đi nhanh vào trong. Huỳnh Hoa dùng hai tay đặt lên lưng Tiểu Thanh, cô giữ tư thế như vậy thêm lúc nữa mới thu tay lại. Nhẹ giọng:
- Đông đưa Thanh nhi về phòng đi.
Đông chạm vào người Tiểu Thanh, cơ thể gần như lạnh giá của Thanh đã hơi âm ấm trở lại. Tim cũng đã đập mặc dù hơi thở vẫn còn rất yếu. Tiểu Thanh vẫn chưa tỉnh lại vì vừa rồi cô bé bị thương khá nặng và mất máu nhiều. Đông cúi xuống định bế Tiểu Thanh, Huỳnh Hoa chợt nói:
- Ta tuy có thể khiến Tiểu Thanh có thể sống lại, nhưng còn tỉnh lại hay không còn phải trông chờ vào khả năng tự hồi phục của muội ấy và sự chăm sóc của cậu. Thứ thuốc này cậu uống một viên, hòa tan một viên cho Tiểu Thanh uống.
Huỳnh Hoa vừa nói vừa lấy lọ thuốc đưa cho Đông, Đông cầm lấy gật đầu.
- Đa tạ đai tỷ.
Đông đi rồi Huỳnh Hoa từ từ đứng dậy, chợt thân người cô hơi chao đảo, Dương Long đứng cạnh vội choàng tay qua eo lưng cô đỡ lấy, khẽ giọng hỏi:
- Em không sao chứ?
Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Không sao, cùng lúc chữa trị cho nhiều người nên hơi mất sức một chút.
Dương Long đưa tay áo chậm những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cho cô. Hồ Kỳ ấm giọng:
- Quyên nhi, con mệt rồi thì hãy về phòng nghỉ đi!
- Dạ.
Dương Long bất ngờ bế thốc cô lên tay. Huỳnh Hoa kêu lên:
- Anh làm gì vậy?
- Đưa em về phòng nghỉ ngơi.
- Thả em xuống!
- Không thả.
Dương Long cúi chào Hồ Kỳ:
- Nhạc phụ, con xin phép!
Hồ Kỳ mỉm cười:
- Ừ.
Mặc dù Huỳnh Hoa và Dương Long chưa chính thức cưới nhau, nhưng hôn ước đã định. Nên Hồ Kỳ cho anh gọi mình bằng nhạc phụ và từ lâu cũng xem anh là con rể trong nhà. Với những người trong tiêu cục, Huỳnh Hoa và Dương Long suốt ngày quấn lấy nhau từ lâu đã trở thành chuyện đương nhiên rồi.
***
Hoàng hôn buông, nắng vàng nhàn nhạt. Huỳnh Hoa ngồi dựa vào vai Dương Long trên đỉnh Bách Hoa Sơn. Anh chợt hỏi:
- Em đang lo lắng à? Sao im lặng vậy?
- Em không biết.
Dương Long đưa tay chạm nhẹ vào trán cô, Huỳnh Hoa giật mình rụt đầu lại. Anh khẽ giọng:
- Dấu ấn trên trán em lần này không biến mất nữa, vì sao vậy?
- Đó là phẫn nộ.
- Phẫn nộ…
Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Tứ Bình có cho anh biết về thứ này của em chưa? Về một Thiên Cầm?
- Có. Người Cầm Thiên phái trong trăm năm có một người được Linh Vật chọn làm Thiên Cầm, tương đương chưởng môn. Người đó sẽ có một dấu ấn trên người.
- Ừm.
- Sau đó Linh Vật sẽ tìm chủ nhân, ngay lúc Linh Vật chạm vào tay chủ nhân, thời gian của người đó sẽ dừng lại, đồng nghĩa người đó bất lão bất tử trong vòng trăm năm.
- Còn gì nữa?
- Khi có Linh Vật trong tay, dấu ấn mới có thể hiện lên giữa trán Thiên Cầm, lúc đó Thiên Cầm có thể cứu chữa mọi bệnh tật, cả cải tử hồi sinh.
- Ừm. Anh còn biết gì nữa không?
- Không. Nhưng anh biết còn nhiều thứ anh chưa biết.
- Đúng vậy. Lúc dấu ấn này hiện lên giữa trán, nếu không phải Thiên Cầm đang trị thương cho người khác thì nhất định sắp phát điên, giết người vô số, không ai có thể khống chế. Lúc đó chính là lúc tâm trí Thiên Cầm vô cùng rối loạn vì một lý do nào đó, như một áp lực về trách nhiệm, một trạng thái căng thẳng…
- Em đang cảm thấy áp lực và căng thẳng sao.
- Nếu nói không có là nói dối.
- Nhưng em không nổi điên như những gì em vừa nói.
- Đó là vì bên em còn có anh. Em biết dù xảy ra bất cứ chuyện gì em cũng còn có anh bên cạnh, em không cô đơn, em không thể nổi điên để phá hủy những thứ tốt đẹp mà mình đang có. Nếu không có anh, không có Bình ca, có lẽ sau tất cả những chuyện đã xảy ra em không trụ được đến giờ này. Anh biết không, trước đây có rất nhiều Thiên Cầm, cũng như em, được chấm chọn, được sức mạnh… nhưng họ không có người yêu, họ không dám yêu, cả đời cứu người, có người bị giao trọng trách giải nạn cho võ lâm khi có biến cố trọng đại. Có người không chịu được áp lực vì cho rằng mình không đủ sức mạnh, căng thẳng lo âu, họ đã phát điên. Nhưng trừ em ra, tất cả những Thiên Cầm trước đó ai cũng bị Linh Vật quản lý, nên khi giết một người, họ lập tức bị Linh Vật lấy mạng.
- Đáng sợ vậy sao?
- Nếu không như vậy, thiên hạ sẽ đại loạn, vì sức mạnh của Thiên Kiếm một khi không kiểm soát sẽ vô cùng khủng khiếp.
- Nói vậy anh đang ngồi cạnh một đống lửa có thể thiêu rụi mình bất cứ lúc nào à?
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Đúng vậy, nhưng em sẽ không thiêu rụi anh và cả đồng cỏ trước mặt kia vì em không muốn mất anh càng không muốn những thứ đẹp đẽ kia biến mất.
- Tứ Bình biết những chuyện này không?
- Biết.
- Cậu ấy hẳn nơm nớp lo sợ một ngày nào đó em nổi điên nhỉ?
- Không chỉ anh ấy đâu, trước đây sư bá và nghĩa phụ em cũng rất lo lắng. Cha mẹ em dường như cũng đã biết.
- Thế sao anh không biết gì hết nhỉ?
- Biết rồi anh có sợ em không?
- Nếu được chết trong tay em thì còn gì bằng, chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu.
- Em không phải mẫu đơn, em là xương rồng.
- Có gai à? Anh không nghĩ vậy, em là huỳnh hoa, chỉ nở cho anh xem!
- Đó là tên em mà.
- Ừ nhỉ.
- Nhưng em cũng không phải hoa quỳnh. Em là thứ kia…
Huỳnh Hoa chỉ tay về phía đồng cỏ.
- Anh không cần biết em là hoa gì, em là của anh, từ bây giờ không ai được phép tranh giành.
- Anh…
Huỳnh Hoa chưa kịp nói gì anh cúi xuống hôn cô một cái thật nhanh. Huỳnh Hoa chợt dịu giọng:
- Còn một chuyện nữa…
- Hửm?
- Kẻ thù của em. Kẻ thù không đội trời chung, kẻ thù truyền kiếp…
- Người đó…
- Người mang trên mình Hắc Kiếm, khắc tinh của Thiên Kiếm. Kẻ đó có sức mạnh ngang ngửa với em, trong trăm năm này là một cô gái tên Hạ Vũ. Là đệ tử thứ ba của Xích Hoằng, hiện tại cô ta bế quan tu luyện nhưng cũng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để tìm em… trả thù.
- Có chuyện đó nữa sao?
- Ừm.
- Vậy em và người tên Hạ Vũ kia nhất định sẽ có một lần gặp nhau để quyết chiến sao?
- Đúng vậy.
- Có nguy hiểm không?
- Có thể một trong hai, hoặc cả hai cùng chết.
- Không thể nào.
- Có thể. Đó chính là điều em đang lo lắng, nhưng ngoài Bình ca và anh ra, em chưa nói cho ai biết hết. Em đang lo sợ người đứng đầu Xích Y là Hạ Vũ, em sợ chuyến đi ngày mai em và cô ấy bất ngờ gặp nhau. Em sợ phải xa anh…
Vòng tay anh nhẹ siết bờ vai cô:
- Đừng như vậy, Huỳnh Hoa luôn luôn bình tĩnh, luôn luôn mạnh mẽ của anh đâu rồi? Anh tin em làm được và dù phải chết, đường đến cửu tuyền em cũng đừng sợ cô đơn vì bất cứ đâu anh cũng sẽ bên em.
- Anh hứa?
- Ừm. Hôm nay chỉ mới mười bốn chưa phải nguyên tiêu nhưng trăng có lẽ cũng gần tròn hẳn và rất sáng. Chúng ta cùng ngồi đây chờ trăng lên nhé!
- Ừm. Long ca.
- Hửm.
- Có thể chuyến đi ngày mai mình không về được nữa, nếu có thể quay về cũng sẽ có nhiều biến cố khác đổ ập lên đầu của chúng ta. Em có thể xa anh bất cứ lúc nào, đó là điều không thể tránh.
- Huỳnh Hoa.
- Em muốn trước khi mọi chuyện xảy ra có thể trở thành người của anh, dù có chết cũng là dâu của Trần gia.
- Huỳnh Hoa.
- Là em tự nguyện.
Huỳnh Hoa mỉm cười nhìn anh. Không lời lẽ nào có thể diễn tả cảm xúc của Dương Long trong lúc này. Anh ôm chặt lấy cô vào lòng và cúi xuống hôn, sau đó họ ngã người lên thảm cỏ xanh bên dưới. Anh hôn lên làn da mềm mịn của cô. Dưới cái nắng chiều nhàn nhạt, thiên đường của họ nhẹ nhàng mở cửa đón chào nhau. Chiếc áo của Huỳnh Hoa vừa rơi ra thì có tiếng gọi rất to:
- Dương Long, Huỳnh Hoa… hai người đang ở đâu?
Là giọng của Tứ Bình, anh gọi có phần hoảng loạn, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao. Không cần nghĩ ngợi Huỳnh Hoa và Dương Long cùng bật dậy. Huỳnh Hoa kéo chiếc áo lại cho ngay ngắn, anh đưa tay gở mấy sợi cỏ vướng vào tóc cô. Huỳnh Hoa thở phù một tiếng rồi cao giọng:
- Ở đây.
Tứ Bình tung người nhảy lên mấy lượt đã tới chỗ Huỳnh Hoa và Dương Long đang ngồi.
- Thì ra hai người ở đây, cuối cùng cũng tìm được. Hai người mau trở về, Hồ lão gia lại phát bệnh, tôi vừa cho ông ấy uống ít thuốc an thần. Huỳnh Hoa, bệnh ông ấy càng ngày càng trở nặng, có lẽ do quá căng thẳng. Ông ấy muốn gặp em gấp, lúc này cũng chỉ có em mới cứu được cha em.
- Em biết rồi.
***
Huỳnh Hoa trở về quả nhiên thấy Hồ Kỳ đang nằm ngủ, đôi mày ông chau tít lại. Huỳnh Hoa xem bệnh một lúc đuổi hết những người trong phòng ra ngoài để cô và cha mình ở lại bên trong. Sáng hôm sau Hồ Kỳ tuy khá hơn nhưng với tình trạng sức khỏe của ông hiện tại thật sự không nên đi xa. Huỳnh Hoa thay cha quyết định, chuyến tiêu hôm ấy cô sẽ nhận chuyến về Đông, Tứ Bình, Dương Long và Kiệt cùng đi về Tây.
Trước đó tiêu cục đã bị Xích Y cướp phá mấy lần, người chết hàng mất, nợ nần đã chồng chất. Hai chuyến tiêu lần này chính là chuyến quyết định sự tồn vong của tiêu cục. Vì dạo gần đây không còn tiêu cục nào dám nhận hàng nên người thuê chuyến tiêu này trả tiền rất hậu, nếu hoàn thành số tiền đó có thể giúp Hồ Kỳ trang trải nợ nần. Bởi vậy dù bằng cứ giá nào chuyến tiêu này cũng phải được đưa đến nơi đến chốn. Đó chính là trọng trách của Huỳnh Hoa, Tứ Bình và Dương Long trong chuyến đi này.
Dự đoán của mọi người hoàn toàn không hề sai, Xích Y phục kích trên suốt dọc đường đi. Chuyến đi ấy máu người lần nữa nhuộm đầy trên bàn tay của Huỳnh Hoa. Chuyến tiêu cuối cùng cũng an toàn đến nơi cần đến. Đến nơi rồi Huỳnh Hoa lại cảm thấy lo cho Bình An trấn, cho cả chuyến tiêu về Tây của Long, Bình và đại ca mình. Càng đáng lo hơn là Hạ Vũ đã xuất hiện, mặc dù chỉ qua lời kể cũng đủ để Huỳnh Hoa lo lắng không yên.
Người trên giang hồ nói mấy ngày gần đấy ngoài Xích Y lộng hành ra, võ lâm lại xuất hiện một cô gái võ công cao cường. Cô ta tìm đến những bang hội, môn phái lớn, gọi những người có võ công cao cường ra để thách đấu. Những đương kim bang chủ, chưởng môn ấy đều bị giết chết sau một chiêu duy nhất. Có nhiều người là người trong các môn phái bang hội đang đang phải chia nhau đi khắp nơi để tìm "một người". Họ nói sau khi giết chưởng môn, bang chủ, cô gái đó bắt người nhà của họ giao cho thủ hạ. Ra lệnh trong vòng một tháng phải tìm cho bằng được người được gọi là Thiên Cầm cho cô ta gặp. Nếu không những người nhà của họ sẽ chết. Giang hồ náo loạn!
Người ta còn nói cô gái đó chỉ vung tay một cái cả một đội quân Xích Y gần trăm người ngã rạp ngay lập tức. Như thế có nghĩa là, họ không phải cùng một phe. Mưu đồ của Xích Y tuy quá rõ, đầu tiên là thao túng võ lâm sau đó là bò lên ngai vàng của hoàng đế, nhưng ai là kẻ đứng đầu thao túng chúng đây, không một ai biết!
Cô gái vô danh muốn tìm Thiên Cầm - một cái tên đã bị người đời quên lãng, ai cũng cho rằng nó chỉ là truyền thuyết nay lại bị kẻ địch bắt tìm. Ai cũng hoảng loạn chạy hỏi khắp nơi. Có rất nhiều người nghĩ đến thế lực mạnh nhất hiện nay trên giang hồ là Hồ Kỳ tiêu cục, họ kéo nhau tìm đến, nhờ cậy ông tìm giúp cái người được gọi là Thiên Cầm, ai cũng mong nhanh chóng cứu những người thân. Có câu phước bất trùng lai họa vô đơn chí, chính là đây!
Huỳnh Hoa nghe được mọi chuyện nhưng những người kia không ai biết người mà họ vừa nói chuyện chính là Thiên Cầm mà họ đang tìm. Cả những thủ hạ đi cạnh Huỳnh Hoa chỉ một vài người biết Huỳnh Hoa có khả năng trị thương rất đặc biệt chứ hoàn toàn không biết cô chính là Thiên Cầm. Giao hàng xong Huỳnh Hoa ra lệnh tức tốc quay về Bình An trấn. Tuy chuyến tiêu này là chuyến tiêu xa nhưng Huỳnh Hoa lựa chọn cách đi suốt ngày đêm nên quãng đường rút ngắn khá nhanh, chưa đầy một tháng cô đã trở về Bình An trấn.
Về đến nơi Huỳnh Hoa mới dám thở phào một hơi khi biết biết chuyến tiêu của Tứ Bình và Dương Long cũng thành công. Vì đường ngắn nên họ về trước cô ba ngày, họ cũng bị phục kích nhưng ai nấy chỉ bị thương không ai mất mạng.
Tuy nhiên trong Hồ Kỳ tiêu cục hiện tại lại xuất hiện rất nhiều người lạ mặt, ai cũng vai kiếm tay đao, nhìn vào có thể đoán biết là nhân sĩ võ lâm. Họ là những ai, đến vì mục đích gì, không cần hỏi lại Huỳnh Hoa cũng đã biết rất rõ ràng. Về nhà cô không vào đại sảnh mà đi thẳng về phòng. Vừa thay đổi y phục xong, Nhật Lan được tin con gái về lập tức đến tìm cô.
- Quyên nhi.
- Mẹ.
- Mẹ mừng là con quay về an toàn.
- Những người trong sảnh đường…
Huỳnh Hoa bỏ lửng câu hỏi. Nhật Lan giải đáp thắc mắc cho cô:
- Là những bằng hữu kết minh.
- Kết minh.
- Kết minh để chống lại Xích Y và một người nữa là cô gái áo vàng.
- Họ là những ai?
- Đa phần là người của các tiêu cục, các bang phái bị Xích Y hoặc cô gái áo vàng đến gây hấn. Một số vì hoảng sợ tìm đến để lánh nạn dù sao chiếc ô của cha con cũng to hơn người ta một chút. Một số ít là những người từ lâu ẩn tích mai danh, bị sóng gió giang hồ vạch lá bới ra.
Huỳnh Hoa cười khẽ vì cách nói của mẹ. Nhật Lan đang đùa chợt nghiêm mặt:
- Hơn một nửa những người đó đến đây là để tìm con đó.
- Tìm con?
- Cô gái áo vàng muốn tìm Thiên Cầm nên đi đến những bang, phái lớn giết người đứng đầu, bắt người nhà những người còn lại đặt điều kiện với họ trong một tháng phải tìm bằng được Thiên Cầm. Nếu không cô ta giết hết người nhà của họ.
- Họ muốn tìm Thiên Cầm để dâng lên cho cô gái đó sao?
- Có nhiều người nói nếu không tìm thấy Thiên Cầm thiên hạ này đại loạn. Nhưng nếu tìm gặp một người khác nữa thì may ra…
- Ai?
- Huyết Tử.
Huỳnh Hoa cười nhạt:
- Huyết Tử và Thiên Cầm chỉ là một người. Để con ra nói với họ không cần tìm nữa.
- Khoan đã, Quyên nhi.
- Mẹ.
- Cô gái áo vàng đó rất mạnh, Tứ Bình đã nói với mẹ và cha mọi chuyện rồi. Cha mẹ cũng biết con là Thiên Cầm và là Huyết Tử. Nhưng cha mẹ không muốn con làm vật hy sinh, con chỉ là một đứa con gái bình thường không nên một mình gánh vác nhiều việc như thế này. Cha mẹ thà chết…
- Không. Mẹ, đó không phải là cách chúng ta đối mặt với mọi chuyện đâu.
- Quyên nhi, con muốn làm gì?
- Chuyện gì đến sẽ đến, nếu đó là định mệnh của con thì con sẽ tự mình đối mặt.
***
Giữa đại sảnh mọi người đang bàn tán xôn xao, vẫn chưa ai chịu ai cách làm nào thích hợp. Huỳnh Hoa từ trong bước ra căn phòng ngay lập tức im phăng phắc. Chợt có tiếng ai đó bật gọi to:
- Huyết Tử.
Huỳnh Hoa không ngạc nhiên khi có người biết cái tên đó của mình, cô liếc nhìn sang xem người đó là ai. Chợt từ trong đám người một cô gái mặc áo xanh tuổi độ đôi mươi, lao nhanh ra ôm chầm lấy Huỳnh Hoa, khóc nấc lên:
- Tử tỷ, thì ra tỷ ở đây. Song thân của muội đã bị cô gái kia bắt giữ rồi. Tử tỷ, xin hãy cứu lấy họ. Nếu một tháng bọn muội không tìm được Thiên Cầm thì cha mẹ muội và những người thân của những người này nhất định bị giết hại. Tử tỷ, hãy đánh bại cô gái áo vàng kia, cứu lấy người nhà của bọn muội. Muội cầu xin tỷ.
Những người này một nửa biết cô là Huyết Tử nhưng không ai biết cô là Thiên Cầm. Huỳnh Hoa vỗ nhẹ vào vai cô gái, dịu giọng:
- Được rồi, tỷ sẽ cố hết sức để giúp mọi người.
Nhật Lan bước vào nghe Huỳnh Hoa nói thì lặng người. Có một vài người đang ngồi đứng phắt dậy vì vui mừng. Hồ Kỳ nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, đập một cái lên bàn. Một lời nói, như tự trồng vào mình án tử, Huỳnh Hoa cố nén tiếng thở dài, chuyện cô lo lắng nhất cuối cùng cũng đến rồi!
- Đa tạ Tử tỷ.
Huỳnh Hoa quay nhìn lại cô gái đang quấn lấy mình. Huỳnh Hoa mỉm cười gọi khẽ:
- Phi Nga có đúng không?
Cô gái nhảy cẫng lên mừng rỡ:
- Hay quá tỷ còn nhớ tên của muội.
- Được rồi, mọi người cứ thông báo với cô gái áo vàng là đã tìm được Thiên Cầm, bảo cô ta đến Bình An trấn vào ngày hai mươi tháng này sẽ gặp được người cần gặp.
Cô gái tên Phi Nga ngẩn người ra:
- Sao lại nói vậy, tỷ đâu phải là Thiên Cầm.
Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Điều đó không quan trọng, quan trọng là địa điểm và thời gian. Ta hy vọng có thể đánh bại cô gái đó cứu thoát người nhà của các vị. Với một điều kiện…
Phi Nga lo lắng:
- Điều kiện gì hả tỷ.
- Hãy kết minh, hợp sức giúp cha ta chống lại Xích Y.
- Cha của tỷ là…
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Là trang chủ nơi này. Thật ra ta giúp mọi người cũng như tự giúp mình. Kẻ địch kia không sớm thì muộn sẽ tìm đến đây thôi. Nếu cả hai cùng đến khả năng thất bại càng cao, nếu cô gái áo vàng bị hạ trước thì may ra…
- Muội hiểu rồi.
Có người hét lên:
- Vậy hôm nay chúng ta thống nhất chính thức kết minh, có được không?
Có ai đó nói:
- Không, là cắt máu ăn thề, kết thành bằng hữu, nguyện chết cùng ngày, hoạn nạn có nhau.
Huỳnh Hoa cao giọng:
- Được, vậy thì hôm nay tất cả mọi người cùng nhau say một bữa.
Có ai đó phân vân:
- Ơ, nếu đang say Xích Y tập kích thì sao?
- Có Tử tỷ ở đây chúng ta còn gì phải sợ.
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Đúng vậy, người đâu mang rượu.
Bất ngờ Kiệt đến chộp tay Huỳnh Hoa lôi về phía Hồ Kỳ, anh cao giọng:
- Xin lỗi mọi người, tôi có chút chuyện muốn bàn với tiểu muội.
Huỳnh Hoa khẽ cau mày:
- Có chuyện gì?
- Cắt máu ăn thề, em muốn độc chết bọn họ à?
- Để cha cắt máu ăn thề được rồi, em cắt làm gì?
- Hả?
Huỳnh Hoa cười híp mắt. Kiệt lắc đầu, giờ này là lúc nào rồi mà còn cười được không biết nữa!
Trên trăm người đang có mặt trong sảnh phòng một nửa vốn từng là bằng hữu của Huyết Tử. Cũng lâu rồi họ không gặp lại nhau quả thật có nhiều điều cần phải nói. Đêm đó Huỳnh Hoa uống rất nhiều rượu, tự nhủ lòng nếu phải chết đi, buổi tiệc này sẽ là tiệc tiễn đưa. Trước khi chết được uống rượu một lần thống khoái, bao nhiêu đó cũng đủ rồi. Uống rượu cùng những người bằng hữu, ai nấy tranh nhau kể về quá khứ hào hùng lẫm liệt ngày nào. Huyết Tử khi xưa một thời danh chấn, mới đó cũng đã sáu bảy năm rồi, vậy mà Huỳnh Hoa ngỡ như mọi thứ vừa xảy ra ngày hôm qua vậy.
Từng dòng kí ức chảy vào tim, Huỳnh Hoa lại lần nữa khát khao biến mình thành cánh chim trời tung bay giữa bầu trời cao rộng. Muốn lần nữa được ngắm nhìn Đại Quyển mênh mông hùng vĩ. Muốn được hành hiệp trượng nghĩa, muốn được ngày từng ngày say sưa bên những người bạn. Nhưng quá khứ tươi vui đó có thể không bao giờ cô được nhìn thấy lại vì mai này Hạ Vũ đến kéo theo mưa giông bão tố, cuốn đi tất cả. Linh cảm nói với cô như vậy!
Tiệc rượu chưa tàn nhưng Huỳnh Hoa tìm ra ngồi một góc, lặng lẽ hồi ức về quá khứ. Có một người bước đến choàng tay qua vai cô siết nhẹ, giọng nói ấm trầm cất lên, là của một nam nhân:
- Đã lâu rồi mới có dịp để tất cả mọi người họp mặt đông đủ như thế này, bảy năm chứ đâu ít. Hôm nay tương ngộ bất ngờ, quả thật rất vui, ước gì được sống lại những ngày tháng trước kia. Tiểu Huyết, nàng cũng đang nghĩ vậy phải không?
Giọng nói này lâu rồi cô không nghe thấy, nghe lại chỉ thấy quen chứ không biết là ai nên Huỳnh Hoa quay người nhìn lại. Cạnh cô lúc này là một bạch y nhân, tuổi độ ngoài ba mươi, dung mạo xuất trần, đặc biệt là đôi mắt sáng như sao và nụ cười lãng tử. Huỳnh Hoa nhớ người này cũng là một trong những bằng hữu mình từng kết giao ngay sau khi cô rời khỏi Linh Lung Lầu và đổi tên thành Huyết Tử. Anh ta là kẻ duy nhất thích gọi cô là Tiểu Huyết. Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Phi vân hành - tham tình công tử - Lương Bảo Lâm.
Người kia cười tà mị:
- Chính là tại hạ, không ngờ lâu như vậy Tiểu Huyết vẫn nhớ tên ta.
Y nhìn cô say đắm, nếu là một cô nương khuê các có lẽ Huỳnh Hoa phải đỏ bừng mặt vì e thẹn. Bảo Lâm không để Huỳnh Hoa chất vấn mà nói tiếp luôn:
- Muốn hỏi ta mấy năm qua thế nào à? Sau khi chia tay với Tiểu Huyết nàng, ta không thể nào quên được nàng nên tìm nơi hoang vắng định rằng sẽ ẩn tích mai danh. Bảy năm qua cũng tạm gọi là yên ổn tấm thân nhưng lòng thì không ổn. Mấy tháng trước đột nhiên có vị bằng hữu đến tìm ta nói dạo gần đây xuất hiện bọn người tên Xích Y, ta đến đó định trợ giúp hắn thì người nhà của hắn và đại ca hắn bị cô gái kì quặc kia bắt, đòi hắn phải tìm cho bằng được Thiên Cầm. Nếu không ả giết người. Thiên Cầm chỉ là cái tên trong truyền thuyết thì biết đâu mà tìm, lúc đó ta nghĩ đến tên nàng. Hắn lại muốn tìm Hồ Kỳ cầu cứu. Cuối cùng thống nhất tìm đến đây nhờ cậy thế lực Hồ đại hiệp tìm nàng hoặc người tên Thiên Cầm kia giúp. Không ngờ đến đây ta gặp được nàng, càng không ngờ nàng lại là ái nữ của Hồ Kỳ. Tiểu Huyết này, nàng có nghĩ chúng ta gặp lại nhau lần này là do định mệnh an bày hay không? Đời ta chắc sẽ vì nàng mà gặp phải phong ba một lần nữa mất rồi.
Huỳnh Hoa nhướn mày:
- Vậy là có ý gì?
- Chẳng có gì. Còn nàng, bảy năm qua thế nào?
- Không phong ba, không bình lặng, nếm đủ mùi vị được, mất, hơn, thua, yêu, ghét, hận…
- Được… mất… ư?
Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Đó là chuyện thường ở đời, có gì đáng ngạc nhiên sao Lương huynh lại tỏ ra kinh ngạc như vậy.
Bảo Lâm khẽ lắc đầu:
- Không phải ta ngạc nhiên về điều đó mà hai từ ấy khiến ta nghĩ đến một điều.
- Điều gì?
- Một chân lý ở đời, được người ta thấy vui, mất đi thì hối tiếc.
Huỳnh Hoa bật cười:
- Đó là lẽ đương nhiên. Cứ tưởng tôi được nghe điều gì hệ trọng hơn chứ!
- Có thể với nàng nó không quan trọng nhưng với ta nó rất quan trọng.
- Hửm?
- Cảm giác được và mất ta cũng từng nếm trải, khi có được lòng thấy vui nhưng nó mơ hồ đến mức ta không nghĩ rằng mình đang có được. Đến lúc mất đi mới giật mình hoảng hốt như người ngủ say tỉnh cơn mê, muốn níu kéo giấc mơ nhưng không thể. Chỉ ước ao một ngày nào đó thứ ta đánh mất lại trở về trong tầm tay, ta thề không bao giờ để mất thêm lần nào nữa, nếu cần ta sẽ dùng tính mạng mình để bảo vệ.
Giờ đến lượt Huỳnh Hoa ngạc nhiên:
- Thì ra trong mấy năm qua công tử đã gặp phải sai lầm đáng tiếc, đánh mất thứ quan trọng. Nên lần này gặp lại trông anh như người có tâm sự vậy. Không biết thứ quan trọng với Lương huynh là gì thế?
- Thứ đó… chính là nàng đó Tiểu Huyết.
Bảo Lâm vừa nói vừa nắm lấy bàn tay Huỳnh Hoa đưa lên môi hôn. Huỳnh Hoa còn đang ngẩn người vì kinh ngạc thì Bảo Lâm lại tiếp:
- Đánh mất nàng, suốt bảy năm qua ta thống khổ biết chừng nào, ta tiếc nuối. Bảy năm trước nàng bỗng dưng biến mất ta cảm thấy như tim mình bị ai đó lấy đi mất. Ta biết ta yêu nàng, người con gái duy nhất trong trăm ngàn người con gái ta gặp qua cho ta cảm giác rung động thật sự, khi đó ta biết mình tìm được người cần tìm nhưng nàng lại bỗng dưng biến mất. Từ đó ta ẩn tích, không dám mong có ngày gặp lại nhưng ta đã tự thề với lòng mình rất nhiều lần, nếu gặp lại nàng, ta không bao giờ để nàng rời khỏi vòng tay mình lần nào nữa. May mắn, hôm nay định mệnh cuối cùng cũng mỉm cười, ta đã gặp lại nàng… âu cũng là duyên phận.
Huỳnh Hoa sực tỉnh rụt tay lại:
- Lương huynh xin đừng như vậy.
- Tiểu Huyết, đó là chân tâm của ta, nỗi niềm đó ta giấu kín tận bảy năm, đến lúc này mới có dịp nói ra. Van nàng đừng từ chối!
Vừa nói Bảo Lâm vừa choàng tay qua siết lấy bờ vai Huỳnh Hoa. Huỳnh Hoa luồn tay vào trong vào tay Lâm cởi vòng tay anh ra. Bảo Lâm kinh ngạc:
- Tiểu Huyết, nàng sao vậy? Trước kia chẳng phải chúng ta rất thân mật hay sao? Ta và nàng từng ăn chung bàn, ở chung nhà, tay khoác lên vai, thân thiết biết bao nhiêu, ý hợp tâm đồng…
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Ngày xưa và bây giờ không giống nhau.
Bảo Lâm cau mày:
- Khác nhau chỗ nào kia chứ, nàng chưa chồng ta chưa vợ. Nếu nàng đồng ý, sau trận chiến vài ngày nữa chúng ta dắt tay nhau tiếu ngạo giang hồ, kề vai chiến đấu giành chính nghĩa.
Huỳnh Hoa vẫn dịu giọng:
- Tình của Lương huynh tiểu muội đây rất hiểu, nhưng tiểu muội xin lỗi, tiểu muội không thể nhận.
- Tại sao vậy?
- Trong lòng tiểu muội lúc này đã có ý trung nhân rồi.
- Ra là vậy.
Bảo Lâm mỉm cười thay vì buồn bã.
- Nếu đã vậy ta chúc phúc cho nàng và người đàn ông may mắn ấy. Ta đời này kiếp này đành ôm khối tình si dại cho đến cuối đời vậy.
Huỳnh Hoa nhẹ giọng:
- Lương huynh hà tất…
Bảo Lâm cau mày:
- Phải như vậy, đã yêu thì phải giữ chữ chung tình mới xứng đáng một kiếp người. Ta yêu nàng, nàng choáng hết trái tim ta rồi ta không yêu ai được nữa. Đã vậy ta đành giữ chữ chung tình vậy… cho dù vật đổi sao dời ta vẫn yêu nàng Tiểu Huyết à.
Bảo Lâm nói rồi chộp mau bàn tay Huỳnh Hoa lên hôn một cái rồi buông xuống quay lưng đi thẳng. Huỳnh Hoa ngẩn người ra, con người đa tình này đi lại trên giang hồ được cái danh "tham tình" thì vì tình có thể làm nên bất cứ chuyện kinh thiên động địa nào. Nói thì nói vậy cũng chẳng ai biết anh ta sẽ làm nên những chuyện gì. Không hiểu sao nhớ đến nụ cười của Bảo Lâm cô thấy lo lo. Nhưng mà bây giờ là lúc nào kia chứ, cô đâu còn nhiều thời gian để suy nghĩ mấy chuyện tình cảm vẩn vơ?!
Có bàn tay nắm lấy cô kéo đi:
- Tử tỷ qua đây… họ đòi đấu rượu với tỷ.
Buổi tiệc đến sáng thì tàn, hơn một nửa số người có mặt đều say khướt không còn biết trời đất là đâu. Trong số còn lại chỉ vài người tửu lượng cao là còn hơi tỉnh, trong những người đó có Bảo Lâm. Số người còn lại đó tuy không say nằm bẹp dí nhưng cũng bước thấp bước cao, phải có người dìu mới đi về phòng nghỉ được. Chỉ có mỗi mình Huỳnh Hoa là người duy nhất còn tỉnh sau buổi tiệc, mặc dù cô là người uống nhiều nhất. Huỳnh Hoa cho người dọn dẹp tàn cuộc buổi tiệc xong thì lững thững bước trên dãy hành lang dài.
Đang đi Huỳnh Hoa nhìn thấy lối rẽ phía trước có người vút qua, cô điểm chân lướt mau theo. Qua hai khúc quanh cô phi thân đứng chắn trước người kia, lạnh giọng:
- Hồ Kỳ tiêu cục là một nơi nghiêm trang cẩn mật. Đã vào lại còn tỏ ra lén lét lút lút như kẻ gian như vậy không phải là không có hậu quả. Nếu có xảy ra bất cứ chuyện gì đừng trách sao ta không nói trước.
Kẻ kia cười xòa:
- Ta biết.
Huỳnh Hoa lạnh giọng:
- Biết mà vẫn làm là ngoan cố. Mục đích của anh là gì?
Người kia là Bảo Lâm, anh cười hềnh hệch:
- Có gì mà nàng tỏ ra nghiêm trọng vậy. Nếu ta không tỏ ra thần bí một chút sao ta có thể gọi nàng ra nơi vắng vẻ này để tiện nói chuyện. Ta định đi xa hơn chút nữa, không ngờ khinh công nàng gần đây tiến triển hơn trước nhiều quá, ta được mệnh danh "phi vân hành" vừa đến đây đã bị nàng đuổi kịp.
Huỳnh Hoa hừ giọng. Bảo Lâm đưa mắt nhìn quanh dáng vẻ như dò xét xem chung quanh có người nào hay không. Chung quanh chỉ có cây lá và các gian nhà hoang lạnh, thấy vậy gã mới yên tâm, cười tán tỉnh.
- Tiểu Huyết vẫn là Tiểu Huyết, lạnh lùng vô tình…
Huỳnh Hoa khẽ cau mày:
- Nếu anh là Bảo Lâm mà tôi quen biết thì bao nhiêu rượu của đêm qua hẳn không làm anh say. Và anh cũng chưa quên những gì tôi đã nói.
- Vẫn chưa quên, nên ta mới nói nàng là một kẻ vô tâm, vô tình vô nghĩ. Đêm qua ta nói là ta cam chịu ôm mối tình đơn phương, nàng bảo ta hà tất. Chẳng phải muốn cùng ta thương lượng lại sao, vậy mà bây giờ…
Huỳnh Hoa hơi cau mày:
- Lương huynh hẳn đã hiểu lầm rồi.
- Vậy sao? Biết người ta si mê mình như vậy, từ chối người ta rồi cũng chẳng có một lời an ủi. Nàng thật vô tình mà…
Huỳnh Hoa hơi khựng lại một lúc mới dịu giọng:
- Xin lỗi.
- Câu đó không phải câu ta cần…
- Lương huynh…
Huỳnh Hoa chưa kịp nói hết thì Bảo Lâm đưa tay xua lia lịa:
- Được rồi, được rồi… không cần nói nhiều nữa, ta hiểu cả rồi. Không đến được với ta vì có ý trung nhân, nàng sắp có chồng. Đừng nói mãi, ta đau lòng lắm… bởi vì ta yêu nàng.
- Lương huynh à…
Bảo Lâm lại cướp lời:
- Ta biết rồi, ta yêu nàng nhưng nàng không yêu ta.
- Lương Bảo Lâm.
Huỳnh Hoa phát bực, một tiếng yêu hai tiếng cũng yêu, cái gã này muốn cho cả thiên hạ này nghe chắc. Huỳnh Hoa vừa gắt thì Bảo Lâm vội xua tay lia lịa:
- Ấy, đừng nổi nóng, ta không nói nữa, từ nay không nhắc chuyện ấy nữa, vậy chắc là được rồi chứ. Phải nói thật lòng rằng… nàng vô tình và tàn nhẫn quá. Nhưng dù là như thế nào… ta vẫn yêu nàng.
Trước khi nói bốn từ cuối, Bảo Lâm cố tình bước đến gần Huỳnh Hoa một chút rồi bất ngờ ôm lấy cô, hôn nhanh lên trán cô xong mới nói những từ cuối cùng. Xong, anh buông cô ra nhón chân phóng nhanh đi, tuy đi xa tiếng cười đắc chí của anh vẫn còn vang lại. Huỳnh Hoa hơi ngẩn người ra vì bất ngờ thì giọng nói vang lên ngay bên tai:
- Người đàn ông đó là ai vậy?
Huỳnh Hoa đang lúc ngẩn ngơ bất ngờ có người cất tiếng từ phía sau thì giật mình quay phắt lại. Sau đó thì suýt chút thở phào khi biết người vừa cất tiếng hỏi là ai. Người đó là Tứ Bình, Huỳnh Hoa hơi cau mày:
- Là anh à, muốn hù chết người ta hay sao?
- Không hề. Em chưa trả lời câu hỏi của tôi.
- Chỉ là một người bằng hữu, trước đây khi phiêu bạt khắp nơi từng kết giao.
- Ra là vậy, nhưng gã có vẻ là một tay phong tình, đúng hơn là đang say mê em đó. Nếu vừa rồi là Dương Long nhìn thấy có lẽ sẽ lớn chuyện đó, sau này em nên cẩn thận.
- Em biết rồi. Anh đừng nói chuyện này cho Long ca biết nhé.
Tứ Bình choàng tay kéo Huỳnh Hoa vào lòng đồng thời bẹo má cô:
- Phải nói em ngốc hay khờ đây? Người có lòng nhắc nhở em lại đi hại em sao, em xem tôi là hạng người nào đây?
- Không biết.
- Mất hết cảm tình.
- Gì chứ. Đời có câu, dò sông dò biển dễ dò, đố ai thấy thước mà đo lòng người.
Tứ Bình cười hiền:
- Ừ, thước không do được lòng người nhưng tình cảm đo được lòng người đấy! Khi người ta quá si mê nhất định làm nên những chuyện không ngờ bởi vậy đề phòng trước cho chắc. Này, tôi đang nói em đó làm gì mà ngẩn ra vậy?
- Em biết rồi mà.
- À, tôi còn chuyện này muốn nói với em, chuyện quan trọng.
- Quan trọng. Là chuyện gì?
- Có liên quan đến Dương Long.
- Anh ấy thế nào?
- Cậu ấy…
Tứ Bình đang định nói không hiểu sao bỗng dưng im bặt làm Huỳnh Hoa càng thấy tò mò, giục:
- Anh ấy thế nào, đã nói sao anh không nói hết ra?
- Tôi đang phân vân có nên nói cho em biết hay không…
- Đã mở lời rồi thì nói hết luôn đi, anh thật là.
- Được rồi, anh nói… Dương Long, cậu ấy…
Huỳnh Hoa cảm thấy có chút lo lắng, hỏi nhanh:
- Thế nào?
- Có vẻ như Mai Hoa độc châm trong người cậu ấy đang bắt đầu phát tác.
- Cái gì? Sao lại sớm như vậy…
- Suỵt, khẽ tiếng thôi. Thật ra anh cũng không chắc.
Huỳnh Hoa cau mày:
- Đã xảy ra chuyện gì, anh nói rõ cho em biết có được không?
- Trong chuyến đi về Tây hôm trước, anh nhận thấy Dương Long rất lạ.
- Như thế nào?
- Chuyến đi hôm trước, kể cả đi và về mọi người bị Xích Y đón đánh tổng cộng năm lần. Ba trong năm lần anh thấy Dương Long có biểu hiện khác lạ, đang chiến đấu cậu ấy bỗng dưng dừng lại. Vũ khí của đối phương tới nơi cậu ấy cũng không gạt đỡ, cũng may lúc đó anh đứng cạnh bên phát hiện nếu không cậu ấy nhất định nguy hiểm tính mạng. Những lần sau đó anh không dám rời cậu ấy, hai trong bốn lần chiến đấu tiếp sau đó, cậu ấy lại gặp tình trạng y như vậy. Đánh tan bọn người Xích Y rồi tôi mới hỏi riêng cậu ấy, lúc đó đã xảy ra chuyện gì, cậu ta nói bỗng dưng thấy choáng váng, hoa mắt. Cậu ấy nói có thể vì đi đường xa nên mệt bởi sức khỏe cậu ấy ngày thường cũng không tốt lắm, từ bé đau yếu triền miên, nhờ học võ công nên mới được như ngày hôm nay. Tuy cậu ấy nói vậy nhưng anh không nghĩ vậy.
- Anh cho rằng do độc châm đang phát tác sao.
- Anh thật sự không chắc, nhưng anh dám chắc một điều mắt của Dương Long hiện đang có vấn đề. Sau những chuyện đó anh mới để ý đến cậu ta thường xuyên hơn, anh nhận ra dạo gần đây cậu ấy thường hay nhắm mắt và đưa tay day day vùng trán nơi giao nhau giữa hai chân mày hoặc máy mắt liên tục. Còn nữa, những lúc như vậy anh đến trước mặt cậu ấy dường như không nhận ra. Tuy nhiên mọi thứ chỉ xảy ra trong chốc lát rồi sau đó trở lại bình thường. Huỳnh Hoa, em còn nhớ lúc cậu ấy trúng Mai Hoa châm không?
- Nhớ, anh ấy vì em mới trúng độc, khi đó có cả Nam Cung tiền bối.
- Lần đầu tiên Nam Cung tiền bối tỉnh lại nói với anh, ông ấy mất cảm giác ở hai chân, còn Dương Long, cậu ấy nói cậu ấy không nhìn thấy. Đó chính là những gì hai người họ sẽ phải chịu đựng khi chất độc lần nữa bộc phát. Bởi vậy anh mới nghi ngờ Mai Hoa châm trong người cậu ấy đang dần phát tác. Anh muốn cho em hay, để trước khi mọi việc trở nên tồi tệ em hãy dùng Thiên Kiếm tạm thời khống chế chất độc. Còn nữa, chẳng phải Thiên Kiếm trong người em có khả năng tìm người sao, hãy nhanh chóng tìm ra người biết cách giải độc.
- Nếu tìm được em đã tìm từ lâu rồi, nhưng anh cũng biết đó em chỉ có thể tìm người trong vòng trăm dặm, nhìn rõ nơi ở lẫn diện mạo. Còn xa hơn em chỉ có thể nhờ Thiên Kiếm tìm, nhưng Thiên Kiếm thường không chịu tiết lộ những điều liên quan đến vận mệnh con người. Thiên Kiếm luôn tôn trọng quy luật tự nhiên, vì vậy em cũng vô phương. Trước đây em và anh ấy dự định sau khi cử hành hôn lễ cả hai sẽ rời khỏi đây đi ngao du khắp nơi trong Đại Quyển, tìm xem hiện giờ người có khả năng giải độc ở đâu. Vì em nghĩ người bình thường trúng độc nếu đã được loại bỏ một phần chất độc ra ngoài tạm thời trong vòng tám đến mười năm sẽ không phát độc. Sau khi thành hôn thời gian vẫn đủ cho em tìm được người trước khi độc trong người anh ấy phát tác. Nhưng không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, lại có quá nhiều chuyện xảy ra như thế này, càng không ngờ chất độc trong người anh ấy lại phát tác nhanh như vậy.
- Có lẽ sau khi trúng độc châm cậu ấy còn trúng phải hàn băng độc.
- Tuy rằng như vậy thời gian phát độc cũng không ngắn đến độ này.
- Còn một điều nữa, đó là khi xảy ra chuyện của cậu ấy với Ái Ly. Cậu ấy đã uống rượu rất nhiều, mà trong rượu có rất nhiều chất độc, cậu ấy chỉ là một người bình thường không giống như chúng ta. Uống càng nhiều rượu cơ thể tích độc rượu càng nhiều, những thứ đó tác động rất lớn đến thần kinh nhất là thần kinh thị giác. Cũng có thể một phần do tác động của rượu, một phần do Hàn Băng độc, Mai Hoa châm phát tác sớm hơn dự định cũng nên. Nhưng cho dù Mai Hoa độc trong người cậu ấy thật sự chưa phát tác thì anh cũng có thể chắc chắn một điều, đôi mắt của Dương Long hiện có vấn đề. Huỳnh Hoa, em hãy mau nghĩ cách, nếu không mọi thứ sẽ rất tệ hại.
- Có một thứ có thể loại bỏ tất cả độc tố trong cơ thể.
- Em muốn nói Cầm Thiên tâm pháp sao? Điều đó là không thể, đối với một người từng học võ công, nếu ta truyền thụ tâm pháp chính là hại chứ không phải giúp, người luyện nhất định tẩu hỏa nhập ma. Em đã quên sư phụ và sư thúc đã từng nhắc đi nhắc lại điều đó rất nhiều lần sao?
- Em không quên. Nhưng em không nghĩ ra được cách nào khác. Nếu là trước kia, nếu độc trong người anh ấy phát tác em có thể dùng Thiên Kiếm để tạm thời khống chế, nhưng em và Hạ Vũ sắp phải gặp nhau, chuyện gì sẽ xảy đến em thật sự không biết. Nếu ngay lúc này Mai Hoa châm thật sự phát tác, thời gian còn lại của anh ấy sẽ không nhiều nữa, chỉ một năm… Đó là lỗi của em, em đã hại anh ấy… nếu mai đây em có chết cũng chẳng an lòng.
Tứ Bình choàng tay kéo Huỳnh Hoa vào lòng vỗ về:
- Đừng quá lo, nếu thật sự độc trong người cậu ấy phát tác, thay vì cậu ấy chỉ sống thêm được một năm anh có thể kéo dài mạng sống cậu ấy thêm bốn đến sáu năm nữa bằng một phương thuốc. Phương thuốc đó do sư phụ anh nghĩ ra để giúp một người bằng hữu chẳng may trúng độc. Chỉ có điều, mạng sống tuy có dài ra nhưng người bị trúng độc phải chịu không ít đau đớn và công lực cũng không giữ được, nói đúng hơn là không thể sử dụng võ công, cố gắng hoạt động nhiều quá chất độc cũng sẽ phát tác không ngăn được. Sức khỏe giảm sút nhanh chóng, sau năm sáu năm thì kiệt quệ. Nếu trước thời gian đó em tìm được thuốc giải cho cậu ấy thì may ra có thể giữ được mạng cậu ấy, còn việc có hồi phục lại như trước kia hay không thì không ai biết được. Tất cả chỉ có thể gói gọn trong hai từ hi vọng.
Huỳnh Hoa lẩm nhẩm:
- Bốn đến sáu năm. Nhanh quá…
- Nhưng cũng không quá ngắn đến mức không thể làm gì. Huỳnh Hoa này.
- Hửm?
- Nếu cậu ấy thật sự phát độc và em xảy ra chuyện trong cuộc chiến… Huỳnh Hoa, nếu Dương Long muốn được ở cùng em cho dù là thiên đường hay địa ngục, không chấp nhận kéo dài mạng sống thì anh đành chịu. Em đừng oán trách anh.
- Em biết.
- Đúng rồi, về việc sức khỏe của Dương Long, cậu ấy từng nói với anh đừng cho em biết, cậu ấy sợ em lo lắng. Nhưng Huỳnh Hoa, nói thì anh cũng nói rồi, vì anh nghĩ em là người quan trọng nhất của cậu ấy, em cần phải biết. Để dù có xảy ra bất cứ chuyện gì em nhất định phải bình tĩnh và sẵn sàng đón nhận. Dương Long yêu em và nếu độc phát người cậu ấy cần nhất chính là em.
- Em biết.
- Em đến thăm cậu ấy đi, từ ngày về đến giờ cậu ấy cũng ít ra khỏi phòng.
Huỳnh Hoa vừa gật đầu đang định bước đi thì Đông và Tiểu Thanh chạy đến gọi to:
- Tiểu thư.
Huỳnh Hoa kinh ngạc:
- Có chuyện gì?
Tiểu Thanh nhanh miệng thông báo:
- Cô gái áo vàng nói ngày mười lăm sẽ đến đây, nếu Thiên Cầm không ra mặt ngay hôm đó thì ả san bằng thị trấn này.
- Cái gì, ba ngày nữa…
Huỳnh Hoa hơi sững sờ, Đông lo lắng:
- Đại tỷ tính sao bây giờ?
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Không sao, ta đã cho người báo tin với ả là sẵn sàng cho trận chiến rồi, sớm hay muộn hơn thì cũng vậy thôi. Cậu và Tiểu Thanh thông báo cho cha và mẹ ta biết đi.
- Họ đã biết rồi nên bảo tụi em nói tỷ biết.
- Vậy à.
Tiểu Thanh lo lắng:
- Nhị tỷ, tỷ ổn chứ.
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Ta không sao.
Tiểu Thanh và Đông đi rồi, Tứ Bình khẽ thở hắt ra một tiếng:
- Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí. Đáng lẽ trách nhiệm này không thể để một người con gái như em phải gánh vác.
- Bây giờ đó không còn là vấn đề nữa, con đường đến địa ngục em đã nhúng chân vào, không thể rút ra…
- Em sợ không?
- Sợ. Rất sợ hãi.
- Anh cũng sợ.
- Còn nhớ những lời em nói hay không? Dù bất cứ giá nào anh cũng phải sống. Nếu em chết, thay em chăm sóc mẹ và cha em, nói với họ rằng, em xin lỗi.
- Được.
- Em muốn khóc.
- Vậy hãy cứ khóc đi.
Bình choàng tay qua vai Huỳnh Hoa, mặc cho cô muốn khóc bao nhiêu trong lòng mình cũng được. Đến khi cô nhẹ đẩy anh ra, Tứ Bình mỉm cười:
- Ổn rồi phải không?
- Ừm. Anh cứ đi làm việc của mình đi.
Tứ Bình đi rồi Huỳnh Hoa rảo bước dọc hành lang, tâm tư vô định. Bất ngờ một bóng người lướt đến cạnh cô, một giọng trầm ấm cất lên:
- Đàn ông làm cho phụ nữ khóc là đàn ông không ra gì. Người nàng yêu là anh chàng đó sao? Ta thật không thể tin nổi người nàng chọn chẳng những tầm thường mà còn…
Bảo Lâm chưa nói hết câu đã thấy mũi dao sáng hoắc kề ngay trước miệng, làm anh giật mình cứ thế há hốc mồm không nói thêm được gì. Huỳnh Hoa lạnh giọng:
- Ngậm miệng lại và đi cho khuất mắt tôi ngay. Chuyện của tôi không cần anh phải quan tâm… đừng khiến tôi cảm thấy bực mình.
Bảo Lâm giơ hai tay lên từ từ lùi lại:
- Được, được… không quan tâm chuyện của em, mặc dù tôi làm tất cả mọi việc chỉ vì muốn tốt cho em.
- Còn nói nữa…
- Không nói nữa.
Bảo Lâm lùi nhanh ra sau rồi phóng mình biến mất sau những dãy nhà. Huỳnh Hoa bực mình thở phù phù đi tiếp về phía trước, hai nữ hầu đi hưởng ngược lại cung kính trước Huỳnh Hoa:
- Nhị tiểu thư, phu nhân muốn gặp người.
- Mẹ ta đang ở đâu?
- Phu nhân bảo tiểu thư hãy về phòng mình, người ở đó đợi tiểu thư.
- Ta biết rồi.
Buổi trưa nắng ấm ngày đầu xuân, Hải Bằng từ phía Bắc trở về với thân thể đầy thương tích được người khác dìu vào sảnh phòng. Huỳnh Hoa và Tứ Bình được lệnh gọi khẩn cấp, Huỳnh Hoa dùng năng lực của mình chữa trị cho Hải Bằng, Tứ Bình cũng vội vàng liệu thương cho những người còn lại.
Thương thế tạm ổn Hải Bằng cho Hồ Kỳ biết chuyến đi của mình bị Xích Y phục kích, người chết hơn một nửa, hàng hóa cũng không đưa được đến nơi. Hồ Kỳ ngồi phịch xuống ghế đưa tay day day trán. Diễn biến sự việc quá nhanh khiến ông có chút bàng hoàng.
- Đại ca, nếu lúc này chúng ta vẫn chưa có hành động gì cụ thể nhất định sẽ không kịp nữa.
Hồ Kỳ gật đầu:
- Ta biết chứ, nhưng hành động thế nào mới mang lại hiệu quả, làm sao để không thất bại lại mà một chuyện nữa.
- Đại ca, cách duy nhất để chống lại số đông chính là kết minh.
- Nhưng bây có vẻ như không còn kịp nữa.
- Không kịp cũng phải thử, chúng ta không thể ngồi chờ được nữa. Chúng ta sẽ bị tiêu diệt trước khi biết được thế lực bọn chúng mạnh đến mức nào!
- Ta hiểu ý của đệ nhưng bây giờ ta đang rất rối rắm.
- Đại ca.
Người trong nhà gần như đều tập hợp đủ mặt trong đại sảnh ngày hôm ấy. Hồ Kỳ quay sang tất cả hỏi:
- Mọi người có nghĩ được cách gì tốt hay không?
Mọi người nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào là tốt. Bất chợt từ ngoài có hai thủ hạ của Hồ Kỳ chạy vào báo:
- Bẩm tổng tiêu đầu, Hồ tam gia và Đông đã trở về.
Hồ Kỳ vừa đứng lên định ra đón thì Đông từ ngoài bước vào, trên lưng anh cõng một người toàn thân đẫm máu. Nhật Lan giật mình kêu lên:
- Thanh nhi.
Vừa nhìn thấy Huỳnh Hoa, Đông như gặp được cứu tinh lập tức quỳ xuống, khẩn cầu:
- Đại tỷ, làm ơn hãy cứu lấy Thanh nhi.
- Thanh nhi làm sao?
Huỳnh Hoa lo lắng chạy đến. Đông đặt Tiểu Thanh nằm xuống đất. Tứ Bình đứng gần nhất quay sang xem mạch cho Tiểu Thanh, ngay lập tức biến sắc:
- Cô ấy đã chết rồi.
Đông dập đầu xuống đất, van xin:
- Đại tỷ, xin hãy cứu lấy Thanh nhi. Chẳng phải lúc trước Bình ca cũng từng bị thương đứt hết kinh mạch hay sao, tỷ cứu được anh ấy nhất định cứu được Thanh nhi. Đệ van xin tỷ hãy cứu lấy cô ấy.
Huỳnh Hoa đến đặt tay lên vai Đông, dịu giọng:
- Được rồi, để ta xem, nếu Thanh nhi dương số chưa tận, ta sẽ cứu.
Cùng lúc đó Kiếm Bình được vài thủ hạ dìu vào cũng với bộ dạng toàn thân đầy máu, một vết thương trên mặt và cánh tay phải đứt lìa. Vừa vào được sảnh phòng, Kiếm Bình vội báo cáo tình hình:
- Đại ca, Xích Y tấn công người của chúng ta, hàng hóa đều bị cướp!
Nói rồi ông khuỵu xuống ngất lịm đi. Nhìn thấy cảnh ấy Hồ Kỳ bất giác thất thần. Huỳnh Hoa cao giọng:
- Đưa ông ấy đến đây!
Dương Long vội đỡ Kiếm Bình đến ngồi cạnh Tiểu Thanh. Huỳnh Hoa cúi xuống viết lên trán Tiểu Thanh một chữ sinh rồi dịu giọng:
- Đông, đỡ Thanh nhi ngồi dậy.
Đông vội vàng làm theo lời của Huỳnh Hoa. Hai bàn tay Huỳnh Hoa cùng lúc vươn ra, ánh sáng xanh lan nhanh ra trùm phủ lấy ba người bọn họ. Trên trán cô từ từ hiện ra một dấu ấn hình kiếm màu son, dấu ấn mỗi lúc một rõ dần. Thời gian chầm chậm trôi qua, từng giọt mồ hôi hiện dần lên giữa trán Huỳnh Hoa rồi nhẹ nhàng lăn xuống, Kiếm Bình cũng vậy.
Cùng lúc hai đoàn áp tiêu hướng Bắc và Nam đều bị cướp, người cướp là bọn người Xích Y! Điều đó khiến những người đang có mặt trong phòng đều nghĩ hai hướng Đông và Tây hẳn cũng có người của Xích Y chực chờ, sẵn sàng hạ gục bất kỳ đoàn bảo tiêu nào đi ngang qua đó.
Trong lúc Huỳnh Hoa chữa thương cho Kiếm Bình và Tiểu Thanh, Hồ Kỳ trầm giọng:
- Đông, chuyện gì đã xảy ra trên đường đi, cậu hãy nói rõ cho mọi người biết xem nào.
Đông phải định thần một lúc mới nói:
- Sau khi đoàn bảo tiêu đi được nửa đường thì người của Xích Y xuất hiện, không nói không rằng đánh cướp. Vì bọn họ quá mạnh nên người của ta đánh không lại, một nửa tiêu sư bị giết, Tam gia ra lệnh bỏ vật hàng và rút lui. Nhưng sau khi chạy thoát đám người đó được một quãng xa thì có nhóm người khác xuất hiện, chúng vừa thấy người của chúng ta là ra tay chém giết. Lúc đó mạnh ai nấy lo thân, con luôn bên cạnh bảo vệ Tam gia theo lệnh của nhị tiểu thư. Tiểu Thanh cũng vì bảo vệ con mà bị thương. Cuối cùng con và Tam gia cũng chạy thoát. Những người khác thì không biết sống chết thế nào.
Nói rồi Đông phun ra ngụm máu, đầu choáng mắt hoa chống tay xuống đất. Huỳnh Hoa kêu lên:
- Bình ca, giúp em chữa trị cho cậu ta.
Tứ Bình gật đầu:
- Được rồi.
Tứ Bình bước đến ngồi xuống phía sau lưng và đặt chưởng trái lên lưng Đông, bắt đầu vận công chữa thương. Kiệt đứng cạnh cha nghe nói vậy thì lo lắng hỏi:
- Cha tình thế hiện giờ rất bất lợi cho chúng ta. Vậy hai chuyến tiêu về Đông và Tây dự định hai hôm nữa xuất phát nên hủy hay giữ lại.
Hồ Kỳ còn chưa biết nên quyết định thế nào, Huỳnh Hoa nói chen vào:
- Giữ lại. Muốn chống lại Xích Y chúng ta cần có lực lượng. Nếu người của ta bị đói chết hết thì chuyện chống lại Xích Y chỉ là ý nghĩ xa vời. Chuyến tiêu hai hôm nữa, em sẽ đích thân đi.
Hồ Kỳ gật đầu:
- Cứ theo ý Quyên nhi, hai chuyến tiêu đó, hướng Đông ta sẽ đích thân đi. Hướng Tây giao lại cho Quyên nhi, Long nhi và Tứ Bình. Những người còn lại trong tiêu cục, những ai võ công khá đều đi cùng ta. Hai chuyến này được thành không được bại.
Gần nửa canh giờ trôi qua, Huỳnh Hoa thu tay dịu giọng:
- Được rồi. Đại ca, giúp muội đưa thúc phụ vào trong, ông ấy cần nghỉ ngơi.
Kiệt gật đầu:
- Ờ.
Anh bước đến xốc Kiếm Bình lên tay đi nhanh vào trong. Huỳnh Hoa dùng hai tay đặt lên lưng Tiểu Thanh, cô giữ tư thế như vậy thêm lúc nữa mới thu tay lại. Nhẹ giọng:
- Đông đưa Thanh nhi về phòng đi.
Đông chạm vào người Tiểu Thanh, cơ thể gần như lạnh giá của Thanh đã hơi âm ấm trở lại. Tim cũng đã đập mặc dù hơi thở vẫn còn rất yếu. Tiểu Thanh vẫn chưa tỉnh lại vì vừa rồi cô bé bị thương khá nặng và mất máu nhiều. Đông cúi xuống định bế Tiểu Thanh, Huỳnh Hoa chợt nói:
- Ta tuy có thể khiến Tiểu Thanh có thể sống lại, nhưng còn tỉnh lại hay không còn phải trông chờ vào khả năng tự hồi phục của muội ấy và sự chăm sóc của cậu. Thứ thuốc này cậu uống một viên, hòa tan một viên cho Tiểu Thanh uống.
Huỳnh Hoa vừa nói vừa lấy lọ thuốc đưa cho Đông, Đông cầm lấy gật đầu.
- Đa tạ đai tỷ.
Đông đi rồi Huỳnh Hoa từ từ đứng dậy, chợt thân người cô hơi chao đảo, Dương Long đứng cạnh vội choàng tay qua eo lưng cô đỡ lấy, khẽ giọng hỏi:
- Em không sao chứ?
Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Không sao, cùng lúc chữa trị cho nhiều người nên hơi mất sức một chút.
Dương Long đưa tay áo chậm những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cho cô. Hồ Kỳ ấm giọng:
- Quyên nhi, con mệt rồi thì hãy về phòng nghỉ đi!
- Dạ.
Dương Long bất ngờ bế thốc cô lên tay. Huỳnh Hoa kêu lên:
- Anh làm gì vậy?
- Đưa em về phòng nghỉ ngơi.
- Thả em xuống!
- Không thả.
Dương Long cúi chào Hồ Kỳ:
- Nhạc phụ, con xin phép!
Hồ Kỳ mỉm cười:
- Ừ.
Mặc dù Huỳnh Hoa và Dương Long chưa chính thức cưới nhau, nhưng hôn ước đã định. Nên Hồ Kỳ cho anh gọi mình bằng nhạc phụ và từ lâu cũng xem anh là con rể trong nhà. Với những người trong tiêu cục, Huỳnh Hoa và Dương Long suốt ngày quấn lấy nhau từ lâu đã trở thành chuyện đương nhiên rồi.
***
Hoàng hôn buông, nắng vàng nhàn nhạt. Huỳnh Hoa ngồi dựa vào vai Dương Long trên đỉnh Bách Hoa Sơn. Anh chợt hỏi:
- Em đang lo lắng à? Sao im lặng vậy?
- Em không biết.
Dương Long đưa tay chạm nhẹ vào trán cô, Huỳnh Hoa giật mình rụt đầu lại. Anh khẽ giọng:
- Dấu ấn trên trán em lần này không biến mất nữa, vì sao vậy?
- Đó là phẫn nộ.
- Phẫn nộ…
Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Tứ Bình có cho anh biết về thứ này của em chưa? Về một Thiên Cầm?
- Có. Người Cầm Thiên phái trong trăm năm có một người được Linh Vật chọn làm Thiên Cầm, tương đương chưởng môn. Người đó sẽ có một dấu ấn trên người.
- Ừm.
- Sau đó Linh Vật sẽ tìm chủ nhân, ngay lúc Linh Vật chạm vào tay chủ nhân, thời gian của người đó sẽ dừng lại, đồng nghĩa người đó bất lão bất tử trong vòng trăm năm.
- Còn gì nữa?
- Khi có Linh Vật trong tay, dấu ấn mới có thể hiện lên giữa trán Thiên Cầm, lúc đó Thiên Cầm có thể cứu chữa mọi bệnh tật, cả cải tử hồi sinh.
- Ừm. Anh còn biết gì nữa không?
- Không. Nhưng anh biết còn nhiều thứ anh chưa biết.
- Đúng vậy. Lúc dấu ấn này hiện lên giữa trán, nếu không phải Thiên Cầm đang trị thương cho người khác thì nhất định sắp phát điên, giết người vô số, không ai có thể khống chế. Lúc đó chính là lúc tâm trí Thiên Cầm vô cùng rối loạn vì một lý do nào đó, như một áp lực về trách nhiệm, một trạng thái căng thẳng…
- Em đang cảm thấy áp lực và căng thẳng sao.
- Nếu nói không có là nói dối.
- Nhưng em không nổi điên như những gì em vừa nói.
- Đó là vì bên em còn có anh. Em biết dù xảy ra bất cứ chuyện gì em cũng còn có anh bên cạnh, em không cô đơn, em không thể nổi điên để phá hủy những thứ tốt đẹp mà mình đang có. Nếu không có anh, không có Bình ca, có lẽ sau tất cả những chuyện đã xảy ra em không trụ được đến giờ này. Anh biết không, trước đây có rất nhiều Thiên Cầm, cũng như em, được chấm chọn, được sức mạnh… nhưng họ không có người yêu, họ không dám yêu, cả đời cứu người, có người bị giao trọng trách giải nạn cho võ lâm khi có biến cố trọng đại. Có người không chịu được áp lực vì cho rằng mình không đủ sức mạnh, căng thẳng lo âu, họ đã phát điên. Nhưng trừ em ra, tất cả những Thiên Cầm trước đó ai cũng bị Linh Vật quản lý, nên khi giết một người, họ lập tức bị Linh Vật lấy mạng.
- Đáng sợ vậy sao?
- Nếu không như vậy, thiên hạ sẽ đại loạn, vì sức mạnh của Thiên Kiếm một khi không kiểm soát sẽ vô cùng khủng khiếp.
- Nói vậy anh đang ngồi cạnh một đống lửa có thể thiêu rụi mình bất cứ lúc nào à?
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Đúng vậy, nhưng em sẽ không thiêu rụi anh và cả đồng cỏ trước mặt kia vì em không muốn mất anh càng không muốn những thứ đẹp đẽ kia biến mất.
- Tứ Bình biết những chuyện này không?
- Biết.
- Cậu ấy hẳn nơm nớp lo sợ một ngày nào đó em nổi điên nhỉ?
- Không chỉ anh ấy đâu, trước đây sư bá và nghĩa phụ em cũng rất lo lắng. Cha mẹ em dường như cũng đã biết.
- Thế sao anh không biết gì hết nhỉ?
- Biết rồi anh có sợ em không?
- Nếu được chết trong tay em thì còn gì bằng, chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu.
- Em không phải mẫu đơn, em là xương rồng.
- Có gai à? Anh không nghĩ vậy, em là huỳnh hoa, chỉ nở cho anh xem!
- Đó là tên em mà.
- Ừ nhỉ.
- Nhưng em cũng không phải hoa quỳnh. Em là thứ kia…
Huỳnh Hoa chỉ tay về phía đồng cỏ.
- Anh không cần biết em là hoa gì, em là của anh, từ bây giờ không ai được phép tranh giành.
- Anh…
Huỳnh Hoa chưa kịp nói gì anh cúi xuống hôn cô một cái thật nhanh. Huỳnh Hoa chợt dịu giọng:
- Còn một chuyện nữa…
- Hửm?
- Kẻ thù của em. Kẻ thù không đội trời chung, kẻ thù truyền kiếp…
- Người đó…
- Người mang trên mình Hắc Kiếm, khắc tinh của Thiên Kiếm. Kẻ đó có sức mạnh ngang ngửa với em, trong trăm năm này là một cô gái tên Hạ Vũ. Là đệ tử thứ ba của Xích Hoằng, hiện tại cô ta bế quan tu luyện nhưng cũng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để tìm em… trả thù.
- Có chuyện đó nữa sao?
- Ừm.
- Vậy em và người tên Hạ Vũ kia nhất định sẽ có một lần gặp nhau để quyết chiến sao?
- Đúng vậy.
- Có nguy hiểm không?
- Có thể một trong hai, hoặc cả hai cùng chết.
- Không thể nào.
- Có thể. Đó chính là điều em đang lo lắng, nhưng ngoài Bình ca và anh ra, em chưa nói cho ai biết hết. Em đang lo sợ người đứng đầu Xích Y là Hạ Vũ, em sợ chuyến đi ngày mai em và cô ấy bất ngờ gặp nhau. Em sợ phải xa anh…
Vòng tay anh nhẹ siết bờ vai cô:
- Đừng như vậy, Huỳnh Hoa luôn luôn bình tĩnh, luôn luôn mạnh mẽ của anh đâu rồi? Anh tin em làm được và dù phải chết, đường đến cửu tuyền em cũng đừng sợ cô đơn vì bất cứ đâu anh cũng sẽ bên em.
- Anh hứa?
- Ừm. Hôm nay chỉ mới mười bốn chưa phải nguyên tiêu nhưng trăng có lẽ cũng gần tròn hẳn và rất sáng. Chúng ta cùng ngồi đây chờ trăng lên nhé!
- Ừm. Long ca.
- Hửm.
- Có thể chuyến đi ngày mai mình không về được nữa, nếu có thể quay về cũng sẽ có nhiều biến cố khác đổ ập lên đầu của chúng ta. Em có thể xa anh bất cứ lúc nào, đó là điều không thể tránh.
- Huỳnh Hoa.
- Em muốn trước khi mọi chuyện xảy ra có thể trở thành người của anh, dù có chết cũng là dâu của Trần gia.
- Huỳnh Hoa.
- Là em tự nguyện.
Huỳnh Hoa mỉm cười nhìn anh. Không lời lẽ nào có thể diễn tả cảm xúc của Dương Long trong lúc này. Anh ôm chặt lấy cô vào lòng và cúi xuống hôn, sau đó họ ngã người lên thảm cỏ xanh bên dưới. Anh hôn lên làn da mềm mịn của cô. Dưới cái nắng chiều nhàn nhạt, thiên đường của họ nhẹ nhàng mở cửa đón chào nhau. Chiếc áo của Huỳnh Hoa vừa rơi ra thì có tiếng gọi rất to:
- Dương Long, Huỳnh Hoa… hai người đang ở đâu?
Là giọng của Tứ Bình, anh gọi có phần hoảng loạn, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao. Không cần nghĩ ngợi Huỳnh Hoa và Dương Long cùng bật dậy. Huỳnh Hoa kéo chiếc áo lại cho ngay ngắn, anh đưa tay gở mấy sợi cỏ vướng vào tóc cô. Huỳnh Hoa thở phù một tiếng rồi cao giọng:
- Ở đây.
Tứ Bình tung người nhảy lên mấy lượt đã tới chỗ Huỳnh Hoa và Dương Long đang ngồi.
- Thì ra hai người ở đây, cuối cùng cũng tìm được. Hai người mau trở về, Hồ lão gia lại phát bệnh, tôi vừa cho ông ấy uống ít thuốc an thần. Huỳnh Hoa, bệnh ông ấy càng ngày càng trở nặng, có lẽ do quá căng thẳng. Ông ấy muốn gặp em gấp, lúc này cũng chỉ có em mới cứu được cha em.
- Em biết rồi.
***
Huỳnh Hoa trở về quả nhiên thấy Hồ Kỳ đang nằm ngủ, đôi mày ông chau tít lại. Huỳnh Hoa xem bệnh một lúc đuổi hết những người trong phòng ra ngoài để cô và cha mình ở lại bên trong. Sáng hôm sau Hồ Kỳ tuy khá hơn nhưng với tình trạng sức khỏe của ông hiện tại thật sự không nên đi xa. Huỳnh Hoa thay cha quyết định, chuyến tiêu hôm ấy cô sẽ nhận chuyến về Đông, Tứ Bình, Dương Long và Kiệt cùng đi về Tây.
Trước đó tiêu cục đã bị Xích Y cướp phá mấy lần, người chết hàng mất, nợ nần đã chồng chất. Hai chuyến tiêu lần này chính là chuyến quyết định sự tồn vong của tiêu cục. Vì dạo gần đây không còn tiêu cục nào dám nhận hàng nên người thuê chuyến tiêu này trả tiền rất hậu, nếu hoàn thành số tiền đó có thể giúp Hồ Kỳ trang trải nợ nần. Bởi vậy dù bằng cứ giá nào chuyến tiêu này cũng phải được đưa đến nơi đến chốn. Đó chính là trọng trách của Huỳnh Hoa, Tứ Bình và Dương Long trong chuyến đi này.
Dự đoán của mọi người hoàn toàn không hề sai, Xích Y phục kích trên suốt dọc đường đi. Chuyến đi ấy máu người lần nữa nhuộm đầy trên bàn tay của Huỳnh Hoa. Chuyến tiêu cuối cùng cũng an toàn đến nơi cần đến. Đến nơi rồi Huỳnh Hoa lại cảm thấy lo cho Bình An trấn, cho cả chuyến tiêu về Tây của Long, Bình và đại ca mình. Càng đáng lo hơn là Hạ Vũ đã xuất hiện, mặc dù chỉ qua lời kể cũng đủ để Huỳnh Hoa lo lắng không yên.
Người trên giang hồ nói mấy ngày gần đấy ngoài Xích Y lộng hành ra, võ lâm lại xuất hiện một cô gái võ công cao cường. Cô ta tìm đến những bang hội, môn phái lớn, gọi những người có võ công cao cường ra để thách đấu. Những đương kim bang chủ, chưởng môn ấy đều bị giết chết sau một chiêu duy nhất. Có nhiều người là người trong các môn phái bang hội đang đang phải chia nhau đi khắp nơi để tìm "một người". Họ nói sau khi giết chưởng môn, bang chủ, cô gái đó bắt người nhà của họ giao cho thủ hạ. Ra lệnh trong vòng một tháng phải tìm cho bằng được người được gọi là Thiên Cầm cho cô ta gặp. Nếu không những người nhà của họ sẽ chết. Giang hồ náo loạn!
Người ta còn nói cô gái đó chỉ vung tay một cái cả một đội quân Xích Y gần trăm người ngã rạp ngay lập tức. Như thế có nghĩa là, họ không phải cùng một phe. Mưu đồ của Xích Y tuy quá rõ, đầu tiên là thao túng võ lâm sau đó là bò lên ngai vàng của hoàng đế, nhưng ai là kẻ đứng đầu thao túng chúng đây, không một ai biết!
Cô gái vô danh muốn tìm Thiên Cầm - một cái tên đã bị người đời quên lãng, ai cũng cho rằng nó chỉ là truyền thuyết nay lại bị kẻ địch bắt tìm. Ai cũng hoảng loạn chạy hỏi khắp nơi. Có rất nhiều người nghĩ đến thế lực mạnh nhất hiện nay trên giang hồ là Hồ Kỳ tiêu cục, họ kéo nhau tìm đến, nhờ cậy ông tìm giúp cái người được gọi là Thiên Cầm, ai cũng mong nhanh chóng cứu những người thân. Có câu phước bất trùng lai họa vô đơn chí, chính là đây!
Huỳnh Hoa nghe được mọi chuyện nhưng những người kia không ai biết người mà họ vừa nói chuyện chính là Thiên Cầm mà họ đang tìm. Cả những thủ hạ đi cạnh Huỳnh Hoa chỉ một vài người biết Huỳnh Hoa có khả năng trị thương rất đặc biệt chứ hoàn toàn không biết cô chính là Thiên Cầm. Giao hàng xong Huỳnh Hoa ra lệnh tức tốc quay về Bình An trấn. Tuy chuyến tiêu này là chuyến tiêu xa nhưng Huỳnh Hoa lựa chọn cách đi suốt ngày đêm nên quãng đường rút ngắn khá nhanh, chưa đầy một tháng cô đã trở về Bình An trấn.
Về đến nơi Huỳnh Hoa mới dám thở phào một hơi khi biết biết chuyến tiêu của Tứ Bình và Dương Long cũng thành công. Vì đường ngắn nên họ về trước cô ba ngày, họ cũng bị phục kích nhưng ai nấy chỉ bị thương không ai mất mạng.
Tuy nhiên trong Hồ Kỳ tiêu cục hiện tại lại xuất hiện rất nhiều người lạ mặt, ai cũng vai kiếm tay đao, nhìn vào có thể đoán biết là nhân sĩ võ lâm. Họ là những ai, đến vì mục đích gì, không cần hỏi lại Huỳnh Hoa cũng đã biết rất rõ ràng. Về nhà cô không vào đại sảnh mà đi thẳng về phòng. Vừa thay đổi y phục xong, Nhật Lan được tin con gái về lập tức đến tìm cô.
- Quyên nhi.
- Mẹ.
- Mẹ mừng là con quay về an toàn.
- Những người trong sảnh đường…
Huỳnh Hoa bỏ lửng câu hỏi. Nhật Lan giải đáp thắc mắc cho cô:
- Là những bằng hữu kết minh.
- Kết minh.
- Kết minh để chống lại Xích Y và một người nữa là cô gái áo vàng.
- Họ là những ai?
- Đa phần là người của các tiêu cục, các bang phái bị Xích Y hoặc cô gái áo vàng đến gây hấn. Một số vì hoảng sợ tìm đến để lánh nạn dù sao chiếc ô của cha con cũng to hơn người ta một chút. Một số ít là những người từ lâu ẩn tích mai danh, bị sóng gió giang hồ vạch lá bới ra.
Huỳnh Hoa cười khẽ vì cách nói của mẹ. Nhật Lan đang đùa chợt nghiêm mặt:
- Hơn một nửa những người đó đến đây là để tìm con đó.
- Tìm con?
- Cô gái áo vàng muốn tìm Thiên Cầm nên đi đến những bang, phái lớn giết người đứng đầu, bắt người nhà những người còn lại đặt điều kiện với họ trong một tháng phải tìm bằng được Thiên Cầm. Nếu không cô ta giết hết người nhà của họ.
- Họ muốn tìm Thiên Cầm để dâng lên cho cô gái đó sao?
- Có nhiều người nói nếu không tìm thấy Thiên Cầm thiên hạ này đại loạn. Nhưng nếu tìm gặp một người khác nữa thì may ra…
- Ai?
- Huyết Tử.
Huỳnh Hoa cười nhạt:
- Huyết Tử và Thiên Cầm chỉ là một người. Để con ra nói với họ không cần tìm nữa.
- Khoan đã, Quyên nhi.
- Mẹ.
- Cô gái áo vàng đó rất mạnh, Tứ Bình đã nói với mẹ và cha mọi chuyện rồi. Cha mẹ cũng biết con là Thiên Cầm và là Huyết Tử. Nhưng cha mẹ không muốn con làm vật hy sinh, con chỉ là một đứa con gái bình thường không nên một mình gánh vác nhiều việc như thế này. Cha mẹ thà chết…
- Không. Mẹ, đó không phải là cách chúng ta đối mặt với mọi chuyện đâu.
- Quyên nhi, con muốn làm gì?
- Chuyện gì đến sẽ đến, nếu đó là định mệnh của con thì con sẽ tự mình đối mặt.
***
Giữa đại sảnh mọi người đang bàn tán xôn xao, vẫn chưa ai chịu ai cách làm nào thích hợp. Huỳnh Hoa từ trong bước ra căn phòng ngay lập tức im phăng phắc. Chợt có tiếng ai đó bật gọi to:
- Huyết Tử.
Huỳnh Hoa không ngạc nhiên khi có người biết cái tên đó của mình, cô liếc nhìn sang xem người đó là ai. Chợt từ trong đám người một cô gái mặc áo xanh tuổi độ đôi mươi, lao nhanh ra ôm chầm lấy Huỳnh Hoa, khóc nấc lên:
- Tử tỷ, thì ra tỷ ở đây. Song thân của muội đã bị cô gái kia bắt giữ rồi. Tử tỷ, xin hãy cứu lấy họ. Nếu một tháng bọn muội không tìm được Thiên Cầm thì cha mẹ muội và những người thân của những người này nhất định bị giết hại. Tử tỷ, hãy đánh bại cô gái áo vàng kia, cứu lấy người nhà của bọn muội. Muội cầu xin tỷ.
Những người này một nửa biết cô là Huyết Tử nhưng không ai biết cô là Thiên Cầm. Huỳnh Hoa vỗ nhẹ vào vai cô gái, dịu giọng:
- Được rồi, tỷ sẽ cố hết sức để giúp mọi người.
Nhật Lan bước vào nghe Huỳnh Hoa nói thì lặng người. Có một vài người đang ngồi đứng phắt dậy vì vui mừng. Hồ Kỳ nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, đập một cái lên bàn. Một lời nói, như tự trồng vào mình án tử, Huỳnh Hoa cố nén tiếng thở dài, chuyện cô lo lắng nhất cuối cùng cũng đến rồi!
- Đa tạ Tử tỷ.
Huỳnh Hoa quay nhìn lại cô gái đang quấn lấy mình. Huỳnh Hoa mỉm cười gọi khẽ:
- Phi Nga có đúng không?
Cô gái nhảy cẫng lên mừng rỡ:
- Hay quá tỷ còn nhớ tên của muội.
- Được rồi, mọi người cứ thông báo với cô gái áo vàng là đã tìm được Thiên Cầm, bảo cô ta đến Bình An trấn vào ngày hai mươi tháng này sẽ gặp được người cần gặp.
Cô gái tên Phi Nga ngẩn người ra:
- Sao lại nói vậy, tỷ đâu phải là Thiên Cầm.
Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Điều đó không quan trọng, quan trọng là địa điểm và thời gian. Ta hy vọng có thể đánh bại cô gái đó cứu thoát người nhà của các vị. Với một điều kiện…
Phi Nga lo lắng:
- Điều kiện gì hả tỷ.
- Hãy kết minh, hợp sức giúp cha ta chống lại Xích Y.
- Cha của tỷ là…
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Là trang chủ nơi này. Thật ra ta giúp mọi người cũng như tự giúp mình. Kẻ địch kia không sớm thì muộn sẽ tìm đến đây thôi. Nếu cả hai cùng đến khả năng thất bại càng cao, nếu cô gái áo vàng bị hạ trước thì may ra…
- Muội hiểu rồi.
Có người hét lên:
- Vậy hôm nay chúng ta thống nhất chính thức kết minh, có được không?
Có ai đó nói:
- Không, là cắt máu ăn thề, kết thành bằng hữu, nguyện chết cùng ngày, hoạn nạn có nhau.
Huỳnh Hoa cao giọng:
- Được, vậy thì hôm nay tất cả mọi người cùng nhau say một bữa.
Có ai đó phân vân:
- Ơ, nếu đang say Xích Y tập kích thì sao?
- Có Tử tỷ ở đây chúng ta còn gì phải sợ.
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Đúng vậy, người đâu mang rượu.
Bất ngờ Kiệt đến chộp tay Huỳnh Hoa lôi về phía Hồ Kỳ, anh cao giọng:
- Xin lỗi mọi người, tôi có chút chuyện muốn bàn với tiểu muội.
Huỳnh Hoa khẽ cau mày:
- Có chuyện gì?
- Cắt máu ăn thề, em muốn độc chết bọn họ à?
- Để cha cắt máu ăn thề được rồi, em cắt làm gì?
- Hả?
Huỳnh Hoa cười híp mắt. Kiệt lắc đầu, giờ này là lúc nào rồi mà còn cười được không biết nữa!
Trên trăm người đang có mặt trong sảnh phòng một nửa vốn từng là bằng hữu của Huyết Tử. Cũng lâu rồi họ không gặp lại nhau quả thật có nhiều điều cần phải nói. Đêm đó Huỳnh Hoa uống rất nhiều rượu, tự nhủ lòng nếu phải chết đi, buổi tiệc này sẽ là tiệc tiễn đưa. Trước khi chết được uống rượu một lần thống khoái, bao nhiêu đó cũng đủ rồi. Uống rượu cùng những người bằng hữu, ai nấy tranh nhau kể về quá khứ hào hùng lẫm liệt ngày nào. Huyết Tử khi xưa một thời danh chấn, mới đó cũng đã sáu bảy năm rồi, vậy mà Huỳnh Hoa ngỡ như mọi thứ vừa xảy ra ngày hôm qua vậy.
Từng dòng kí ức chảy vào tim, Huỳnh Hoa lại lần nữa khát khao biến mình thành cánh chim trời tung bay giữa bầu trời cao rộng. Muốn lần nữa được ngắm nhìn Đại Quyển mênh mông hùng vĩ. Muốn được hành hiệp trượng nghĩa, muốn được ngày từng ngày say sưa bên những người bạn. Nhưng quá khứ tươi vui đó có thể không bao giờ cô được nhìn thấy lại vì mai này Hạ Vũ đến kéo theo mưa giông bão tố, cuốn đi tất cả. Linh cảm nói với cô như vậy!
Tiệc rượu chưa tàn nhưng Huỳnh Hoa tìm ra ngồi một góc, lặng lẽ hồi ức về quá khứ. Có một người bước đến choàng tay qua vai cô siết nhẹ, giọng nói ấm trầm cất lên, là của một nam nhân:
- Đã lâu rồi mới có dịp để tất cả mọi người họp mặt đông đủ như thế này, bảy năm chứ đâu ít. Hôm nay tương ngộ bất ngờ, quả thật rất vui, ước gì được sống lại những ngày tháng trước kia. Tiểu Huyết, nàng cũng đang nghĩ vậy phải không?
Giọng nói này lâu rồi cô không nghe thấy, nghe lại chỉ thấy quen chứ không biết là ai nên Huỳnh Hoa quay người nhìn lại. Cạnh cô lúc này là một bạch y nhân, tuổi độ ngoài ba mươi, dung mạo xuất trần, đặc biệt là đôi mắt sáng như sao và nụ cười lãng tử. Huỳnh Hoa nhớ người này cũng là một trong những bằng hữu mình từng kết giao ngay sau khi cô rời khỏi Linh Lung Lầu và đổi tên thành Huyết Tử. Anh ta là kẻ duy nhất thích gọi cô là Tiểu Huyết. Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Phi vân hành - tham tình công tử - Lương Bảo Lâm.
Người kia cười tà mị:
- Chính là tại hạ, không ngờ lâu như vậy Tiểu Huyết vẫn nhớ tên ta.
Y nhìn cô say đắm, nếu là một cô nương khuê các có lẽ Huỳnh Hoa phải đỏ bừng mặt vì e thẹn. Bảo Lâm không để Huỳnh Hoa chất vấn mà nói tiếp luôn:
- Muốn hỏi ta mấy năm qua thế nào à? Sau khi chia tay với Tiểu Huyết nàng, ta không thể nào quên được nàng nên tìm nơi hoang vắng định rằng sẽ ẩn tích mai danh. Bảy năm qua cũng tạm gọi là yên ổn tấm thân nhưng lòng thì không ổn. Mấy tháng trước đột nhiên có vị bằng hữu đến tìm ta nói dạo gần đây xuất hiện bọn người tên Xích Y, ta đến đó định trợ giúp hắn thì người nhà của hắn và đại ca hắn bị cô gái kì quặc kia bắt, đòi hắn phải tìm cho bằng được Thiên Cầm. Nếu không ả giết người. Thiên Cầm chỉ là cái tên trong truyền thuyết thì biết đâu mà tìm, lúc đó ta nghĩ đến tên nàng. Hắn lại muốn tìm Hồ Kỳ cầu cứu. Cuối cùng thống nhất tìm đến đây nhờ cậy thế lực Hồ đại hiệp tìm nàng hoặc người tên Thiên Cầm kia giúp. Không ngờ đến đây ta gặp được nàng, càng không ngờ nàng lại là ái nữ của Hồ Kỳ. Tiểu Huyết này, nàng có nghĩ chúng ta gặp lại nhau lần này là do định mệnh an bày hay không? Đời ta chắc sẽ vì nàng mà gặp phải phong ba một lần nữa mất rồi.
Huỳnh Hoa nhướn mày:
- Vậy là có ý gì?
- Chẳng có gì. Còn nàng, bảy năm qua thế nào?
- Không phong ba, không bình lặng, nếm đủ mùi vị được, mất, hơn, thua, yêu, ghét, hận…
- Được… mất… ư?
Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Đó là chuyện thường ở đời, có gì đáng ngạc nhiên sao Lương huynh lại tỏ ra kinh ngạc như vậy.
Bảo Lâm khẽ lắc đầu:
- Không phải ta ngạc nhiên về điều đó mà hai từ ấy khiến ta nghĩ đến một điều.
- Điều gì?
- Một chân lý ở đời, được người ta thấy vui, mất đi thì hối tiếc.
Huỳnh Hoa bật cười:
- Đó là lẽ đương nhiên. Cứ tưởng tôi được nghe điều gì hệ trọng hơn chứ!
- Có thể với nàng nó không quan trọng nhưng với ta nó rất quan trọng.
- Hửm?
- Cảm giác được và mất ta cũng từng nếm trải, khi có được lòng thấy vui nhưng nó mơ hồ đến mức ta không nghĩ rằng mình đang có được. Đến lúc mất đi mới giật mình hoảng hốt như người ngủ say tỉnh cơn mê, muốn níu kéo giấc mơ nhưng không thể. Chỉ ước ao một ngày nào đó thứ ta đánh mất lại trở về trong tầm tay, ta thề không bao giờ để mất thêm lần nào nữa, nếu cần ta sẽ dùng tính mạng mình để bảo vệ.
Giờ đến lượt Huỳnh Hoa ngạc nhiên:
- Thì ra trong mấy năm qua công tử đã gặp phải sai lầm đáng tiếc, đánh mất thứ quan trọng. Nên lần này gặp lại trông anh như người có tâm sự vậy. Không biết thứ quan trọng với Lương huynh là gì thế?
- Thứ đó… chính là nàng đó Tiểu Huyết.
Bảo Lâm vừa nói vừa nắm lấy bàn tay Huỳnh Hoa đưa lên môi hôn. Huỳnh Hoa còn đang ngẩn người vì kinh ngạc thì Bảo Lâm lại tiếp:
- Đánh mất nàng, suốt bảy năm qua ta thống khổ biết chừng nào, ta tiếc nuối. Bảy năm trước nàng bỗng dưng biến mất ta cảm thấy như tim mình bị ai đó lấy đi mất. Ta biết ta yêu nàng, người con gái duy nhất trong trăm ngàn người con gái ta gặp qua cho ta cảm giác rung động thật sự, khi đó ta biết mình tìm được người cần tìm nhưng nàng lại bỗng dưng biến mất. Từ đó ta ẩn tích, không dám mong có ngày gặp lại nhưng ta đã tự thề với lòng mình rất nhiều lần, nếu gặp lại nàng, ta không bao giờ để nàng rời khỏi vòng tay mình lần nào nữa. May mắn, hôm nay định mệnh cuối cùng cũng mỉm cười, ta đã gặp lại nàng… âu cũng là duyên phận.
Huỳnh Hoa sực tỉnh rụt tay lại:
- Lương huynh xin đừng như vậy.
- Tiểu Huyết, đó là chân tâm của ta, nỗi niềm đó ta giấu kín tận bảy năm, đến lúc này mới có dịp nói ra. Van nàng đừng từ chối!
Vừa nói Bảo Lâm vừa choàng tay qua siết lấy bờ vai Huỳnh Hoa. Huỳnh Hoa luồn tay vào trong vào tay Lâm cởi vòng tay anh ra. Bảo Lâm kinh ngạc:
- Tiểu Huyết, nàng sao vậy? Trước kia chẳng phải chúng ta rất thân mật hay sao? Ta và nàng từng ăn chung bàn, ở chung nhà, tay khoác lên vai, thân thiết biết bao nhiêu, ý hợp tâm đồng…
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Ngày xưa và bây giờ không giống nhau.
Bảo Lâm cau mày:
- Khác nhau chỗ nào kia chứ, nàng chưa chồng ta chưa vợ. Nếu nàng đồng ý, sau trận chiến vài ngày nữa chúng ta dắt tay nhau tiếu ngạo giang hồ, kề vai chiến đấu giành chính nghĩa.
Huỳnh Hoa vẫn dịu giọng:
- Tình của Lương huynh tiểu muội đây rất hiểu, nhưng tiểu muội xin lỗi, tiểu muội không thể nhận.
- Tại sao vậy?
- Trong lòng tiểu muội lúc này đã có ý trung nhân rồi.
- Ra là vậy.
Bảo Lâm mỉm cười thay vì buồn bã.
- Nếu đã vậy ta chúc phúc cho nàng và người đàn ông may mắn ấy. Ta đời này kiếp này đành ôm khối tình si dại cho đến cuối đời vậy.
Huỳnh Hoa nhẹ giọng:
- Lương huynh hà tất…
Bảo Lâm cau mày:
- Phải như vậy, đã yêu thì phải giữ chữ chung tình mới xứng đáng một kiếp người. Ta yêu nàng, nàng choáng hết trái tim ta rồi ta không yêu ai được nữa. Đã vậy ta đành giữ chữ chung tình vậy… cho dù vật đổi sao dời ta vẫn yêu nàng Tiểu Huyết à.
Bảo Lâm nói rồi chộp mau bàn tay Huỳnh Hoa lên hôn một cái rồi buông xuống quay lưng đi thẳng. Huỳnh Hoa ngẩn người ra, con người đa tình này đi lại trên giang hồ được cái danh "tham tình" thì vì tình có thể làm nên bất cứ chuyện kinh thiên động địa nào. Nói thì nói vậy cũng chẳng ai biết anh ta sẽ làm nên những chuyện gì. Không hiểu sao nhớ đến nụ cười của Bảo Lâm cô thấy lo lo. Nhưng mà bây giờ là lúc nào kia chứ, cô đâu còn nhiều thời gian để suy nghĩ mấy chuyện tình cảm vẩn vơ?!
Có bàn tay nắm lấy cô kéo đi:
- Tử tỷ qua đây… họ đòi đấu rượu với tỷ.
Buổi tiệc đến sáng thì tàn, hơn một nửa số người có mặt đều say khướt không còn biết trời đất là đâu. Trong số còn lại chỉ vài người tửu lượng cao là còn hơi tỉnh, trong những người đó có Bảo Lâm. Số người còn lại đó tuy không say nằm bẹp dí nhưng cũng bước thấp bước cao, phải có người dìu mới đi về phòng nghỉ được. Chỉ có mỗi mình Huỳnh Hoa là người duy nhất còn tỉnh sau buổi tiệc, mặc dù cô là người uống nhiều nhất. Huỳnh Hoa cho người dọn dẹp tàn cuộc buổi tiệc xong thì lững thững bước trên dãy hành lang dài.
Đang đi Huỳnh Hoa nhìn thấy lối rẽ phía trước có người vút qua, cô điểm chân lướt mau theo. Qua hai khúc quanh cô phi thân đứng chắn trước người kia, lạnh giọng:
- Hồ Kỳ tiêu cục là một nơi nghiêm trang cẩn mật. Đã vào lại còn tỏ ra lén lét lút lút như kẻ gian như vậy không phải là không có hậu quả. Nếu có xảy ra bất cứ chuyện gì đừng trách sao ta không nói trước.
Kẻ kia cười xòa:
- Ta biết.
Huỳnh Hoa lạnh giọng:
- Biết mà vẫn làm là ngoan cố. Mục đích của anh là gì?
Người kia là Bảo Lâm, anh cười hềnh hệch:
- Có gì mà nàng tỏ ra nghiêm trọng vậy. Nếu ta không tỏ ra thần bí một chút sao ta có thể gọi nàng ra nơi vắng vẻ này để tiện nói chuyện. Ta định đi xa hơn chút nữa, không ngờ khinh công nàng gần đây tiến triển hơn trước nhiều quá, ta được mệnh danh "phi vân hành" vừa đến đây đã bị nàng đuổi kịp.
Huỳnh Hoa hừ giọng. Bảo Lâm đưa mắt nhìn quanh dáng vẻ như dò xét xem chung quanh có người nào hay không. Chung quanh chỉ có cây lá và các gian nhà hoang lạnh, thấy vậy gã mới yên tâm, cười tán tỉnh.
- Tiểu Huyết vẫn là Tiểu Huyết, lạnh lùng vô tình…
Huỳnh Hoa khẽ cau mày:
- Nếu anh là Bảo Lâm mà tôi quen biết thì bao nhiêu rượu của đêm qua hẳn không làm anh say. Và anh cũng chưa quên những gì tôi đã nói.
- Vẫn chưa quên, nên ta mới nói nàng là một kẻ vô tâm, vô tình vô nghĩ. Đêm qua ta nói là ta cam chịu ôm mối tình đơn phương, nàng bảo ta hà tất. Chẳng phải muốn cùng ta thương lượng lại sao, vậy mà bây giờ…
Huỳnh Hoa hơi cau mày:
- Lương huynh hẳn đã hiểu lầm rồi.
- Vậy sao? Biết người ta si mê mình như vậy, từ chối người ta rồi cũng chẳng có một lời an ủi. Nàng thật vô tình mà…
Huỳnh Hoa hơi khựng lại một lúc mới dịu giọng:
- Xin lỗi.
- Câu đó không phải câu ta cần…
- Lương huynh…
Huỳnh Hoa chưa kịp nói hết thì Bảo Lâm đưa tay xua lia lịa:
- Được rồi, được rồi… không cần nói nhiều nữa, ta hiểu cả rồi. Không đến được với ta vì có ý trung nhân, nàng sắp có chồng. Đừng nói mãi, ta đau lòng lắm… bởi vì ta yêu nàng.
- Lương huynh à…
Bảo Lâm lại cướp lời:
- Ta biết rồi, ta yêu nàng nhưng nàng không yêu ta.
- Lương Bảo Lâm.
Huỳnh Hoa phát bực, một tiếng yêu hai tiếng cũng yêu, cái gã này muốn cho cả thiên hạ này nghe chắc. Huỳnh Hoa vừa gắt thì Bảo Lâm vội xua tay lia lịa:
- Ấy, đừng nổi nóng, ta không nói nữa, từ nay không nhắc chuyện ấy nữa, vậy chắc là được rồi chứ. Phải nói thật lòng rằng… nàng vô tình và tàn nhẫn quá. Nhưng dù là như thế nào… ta vẫn yêu nàng.
Trước khi nói bốn từ cuối, Bảo Lâm cố tình bước đến gần Huỳnh Hoa một chút rồi bất ngờ ôm lấy cô, hôn nhanh lên trán cô xong mới nói những từ cuối cùng. Xong, anh buông cô ra nhón chân phóng nhanh đi, tuy đi xa tiếng cười đắc chí của anh vẫn còn vang lại. Huỳnh Hoa hơi ngẩn người ra vì bất ngờ thì giọng nói vang lên ngay bên tai:
- Người đàn ông đó là ai vậy?
Huỳnh Hoa đang lúc ngẩn ngơ bất ngờ có người cất tiếng từ phía sau thì giật mình quay phắt lại. Sau đó thì suýt chút thở phào khi biết người vừa cất tiếng hỏi là ai. Người đó là Tứ Bình, Huỳnh Hoa hơi cau mày:
- Là anh à, muốn hù chết người ta hay sao?
- Không hề. Em chưa trả lời câu hỏi của tôi.
- Chỉ là một người bằng hữu, trước đây khi phiêu bạt khắp nơi từng kết giao.
- Ra là vậy, nhưng gã có vẻ là một tay phong tình, đúng hơn là đang say mê em đó. Nếu vừa rồi là Dương Long nhìn thấy có lẽ sẽ lớn chuyện đó, sau này em nên cẩn thận.
- Em biết rồi. Anh đừng nói chuyện này cho Long ca biết nhé.
Tứ Bình choàng tay kéo Huỳnh Hoa vào lòng đồng thời bẹo má cô:
- Phải nói em ngốc hay khờ đây? Người có lòng nhắc nhở em lại đi hại em sao, em xem tôi là hạng người nào đây?
- Không biết.
- Mất hết cảm tình.
- Gì chứ. Đời có câu, dò sông dò biển dễ dò, đố ai thấy thước mà đo lòng người.
Tứ Bình cười hiền:
- Ừ, thước không do được lòng người nhưng tình cảm đo được lòng người đấy! Khi người ta quá si mê nhất định làm nên những chuyện không ngờ bởi vậy đề phòng trước cho chắc. Này, tôi đang nói em đó làm gì mà ngẩn ra vậy?
- Em biết rồi mà.
- À, tôi còn chuyện này muốn nói với em, chuyện quan trọng.
- Quan trọng. Là chuyện gì?
- Có liên quan đến Dương Long.
- Anh ấy thế nào?
- Cậu ấy…
Tứ Bình đang định nói không hiểu sao bỗng dưng im bặt làm Huỳnh Hoa càng thấy tò mò, giục:
- Anh ấy thế nào, đã nói sao anh không nói hết ra?
- Tôi đang phân vân có nên nói cho em biết hay không…
- Đã mở lời rồi thì nói hết luôn đi, anh thật là.
- Được rồi, anh nói… Dương Long, cậu ấy…
Huỳnh Hoa cảm thấy có chút lo lắng, hỏi nhanh:
- Thế nào?
- Có vẻ như Mai Hoa độc châm trong người cậu ấy đang bắt đầu phát tác.
- Cái gì? Sao lại sớm như vậy…
- Suỵt, khẽ tiếng thôi. Thật ra anh cũng không chắc.
Huỳnh Hoa cau mày:
- Đã xảy ra chuyện gì, anh nói rõ cho em biết có được không?
- Trong chuyến đi về Tây hôm trước, anh nhận thấy Dương Long rất lạ.
- Như thế nào?
- Chuyến đi hôm trước, kể cả đi và về mọi người bị Xích Y đón đánh tổng cộng năm lần. Ba trong năm lần anh thấy Dương Long có biểu hiện khác lạ, đang chiến đấu cậu ấy bỗng dưng dừng lại. Vũ khí của đối phương tới nơi cậu ấy cũng không gạt đỡ, cũng may lúc đó anh đứng cạnh bên phát hiện nếu không cậu ấy nhất định nguy hiểm tính mạng. Những lần sau đó anh không dám rời cậu ấy, hai trong bốn lần chiến đấu tiếp sau đó, cậu ấy lại gặp tình trạng y như vậy. Đánh tan bọn người Xích Y rồi tôi mới hỏi riêng cậu ấy, lúc đó đã xảy ra chuyện gì, cậu ta nói bỗng dưng thấy choáng váng, hoa mắt. Cậu ấy nói có thể vì đi đường xa nên mệt bởi sức khỏe cậu ấy ngày thường cũng không tốt lắm, từ bé đau yếu triền miên, nhờ học võ công nên mới được như ngày hôm nay. Tuy cậu ấy nói vậy nhưng anh không nghĩ vậy.
- Anh cho rằng do độc châm đang phát tác sao.
- Anh thật sự không chắc, nhưng anh dám chắc một điều mắt của Dương Long hiện đang có vấn đề. Sau những chuyện đó anh mới để ý đến cậu ta thường xuyên hơn, anh nhận ra dạo gần đây cậu ấy thường hay nhắm mắt và đưa tay day day vùng trán nơi giao nhau giữa hai chân mày hoặc máy mắt liên tục. Còn nữa, những lúc như vậy anh đến trước mặt cậu ấy dường như không nhận ra. Tuy nhiên mọi thứ chỉ xảy ra trong chốc lát rồi sau đó trở lại bình thường. Huỳnh Hoa, em còn nhớ lúc cậu ấy trúng Mai Hoa châm không?
- Nhớ, anh ấy vì em mới trúng độc, khi đó có cả Nam Cung tiền bối.
- Lần đầu tiên Nam Cung tiền bối tỉnh lại nói với anh, ông ấy mất cảm giác ở hai chân, còn Dương Long, cậu ấy nói cậu ấy không nhìn thấy. Đó chính là những gì hai người họ sẽ phải chịu đựng khi chất độc lần nữa bộc phát. Bởi vậy anh mới nghi ngờ Mai Hoa châm trong người cậu ấy đang dần phát tác. Anh muốn cho em hay, để trước khi mọi việc trở nên tồi tệ em hãy dùng Thiên Kiếm tạm thời khống chế chất độc. Còn nữa, chẳng phải Thiên Kiếm trong người em có khả năng tìm người sao, hãy nhanh chóng tìm ra người biết cách giải độc.
- Nếu tìm được em đã tìm từ lâu rồi, nhưng anh cũng biết đó em chỉ có thể tìm người trong vòng trăm dặm, nhìn rõ nơi ở lẫn diện mạo. Còn xa hơn em chỉ có thể nhờ Thiên Kiếm tìm, nhưng Thiên Kiếm thường không chịu tiết lộ những điều liên quan đến vận mệnh con người. Thiên Kiếm luôn tôn trọng quy luật tự nhiên, vì vậy em cũng vô phương. Trước đây em và anh ấy dự định sau khi cử hành hôn lễ cả hai sẽ rời khỏi đây đi ngao du khắp nơi trong Đại Quyển, tìm xem hiện giờ người có khả năng giải độc ở đâu. Vì em nghĩ người bình thường trúng độc nếu đã được loại bỏ một phần chất độc ra ngoài tạm thời trong vòng tám đến mười năm sẽ không phát độc. Sau khi thành hôn thời gian vẫn đủ cho em tìm được người trước khi độc trong người anh ấy phát tác. Nhưng không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, lại có quá nhiều chuyện xảy ra như thế này, càng không ngờ chất độc trong người anh ấy lại phát tác nhanh như vậy.
- Có lẽ sau khi trúng độc châm cậu ấy còn trúng phải hàn băng độc.
- Tuy rằng như vậy thời gian phát độc cũng không ngắn đến độ này.
- Còn một điều nữa, đó là khi xảy ra chuyện của cậu ấy với Ái Ly. Cậu ấy đã uống rượu rất nhiều, mà trong rượu có rất nhiều chất độc, cậu ấy chỉ là một người bình thường không giống như chúng ta. Uống càng nhiều rượu cơ thể tích độc rượu càng nhiều, những thứ đó tác động rất lớn đến thần kinh nhất là thần kinh thị giác. Cũng có thể một phần do tác động của rượu, một phần do Hàn Băng độc, Mai Hoa châm phát tác sớm hơn dự định cũng nên. Nhưng cho dù Mai Hoa độc trong người cậu ấy thật sự chưa phát tác thì anh cũng có thể chắc chắn một điều, đôi mắt của Dương Long hiện có vấn đề. Huỳnh Hoa, em hãy mau nghĩ cách, nếu không mọi thứ sẽ rất tệ hại.
- Có một thứ có thể loại bỏ tất cả độc tố trong cơ thể.
- Em muốn nói Cầm Thiên tâm pháp sao? Điều đó là không thể, đối với một người từng học võ công, nếu ta truyền thụ tâm pháp chính là hại chứ không phải giúp, người luyện nhất định tẩu hỏa nhập ma. Em đã quên sư phụ và sư thúc đã từng nhắc đi nhắc lại điều đó rất nhiều lần sao?
- Em không quên. Nhưng em không nghĩ ra được cách nào khác. Nếu là trước kia, nếu độc trong người anh ấy phát tác em có thể dùng Thiên Kiếm để tạm thời khống chế, nhưng em và Hạ Vũ sắp phải gặp nhau, chuyện gì sẽ xảy đến em thật sự không biết. Nếu ngay lúc này Mai Hoa châm thật sự phát tác, thời gian còn lại của anh ấy sẽ không nhiều nữa, chỉ một năm… Đó là lỗi của em, em đã hại anh ấy… nếu mai đây em có chết cũng chẳng an lòng.
Tứ Bình choàng tay kéo Huỳnh Hoa vào lòng vỗ về:
- Đừng quá lo, nếu thật sự độc trong người cậu ấy phát tác, thay vì cậu ấy chỉ sống thêm được một năm anh có thể kéo dài mạng sống cậu ấy thêm bốn đến sáu năm nữa bằng một phương thuốc. Phương thuốc đó do sư phụ anh nghĩ ra để giúp một người bằng hữu chẳng may trúng độc. Chỉ có điều, mạng sống tuy có dài ra nhưng người bị trúng độc phải chịu không ít đau đớn và công lực cũng không giữ được, nói đúng hơn là không thể sử dụng võ công, cố gắng hoạt động nhiều quá chất độc cũng sẽ phát tác không ngăn được. Sức khỏe giảm sút nhanh chóng, sau năm sáu năm thì kiệt quệ. Nếu trước thời gian đó em tìm được thuốc giải cho cậu ấy thì may ra có thể giữ được mạng cậu ấy, còn việc có hồi phục lại như trước kia hay không thì không ai biết được. Tất cả chỉ có thể gói gọn trong hai từ hi vọng.
Huỳnh Hoa lẩm nhẩm:
- Bốn đến sáu năm. Nhanh quá…
- Nhưng cũng không quá ngắn đến mức không thể làm gì. Huỳnh Hoa này.
- Hửm?
- Nếu cậu ấy thật sự phát độc và em xảy ra chuyện trong cuộc chiến… Huỳnh Hoa, nếu Dương Long muốn được ở cùng em cho dù là thiên đường hay địa ngục, không chấp nhận kéo dài mạng sống thì anh đành chịu. Em đừng oán trách anh.
- Em biết.
- Đúng rồi, về việc sức khỏe của Dương Long, cậu ấy từng nói với anh đừng cho em biết, cậu ấy sợ em lo lắng. Nhưng Huỳnh Hoa, nói thì anh cũng nói rồi, vì anh nghĩ em là người quan trọng nhất của cậu ấy, em cần phải biết. Để dù có xảy ra bất cứ chuyện gì em nhất định phải bình tĩnh và sẵn sàng đón nhận. Dương Long yêu em và nếu độc phát người cậu ấy cần nhất chính là em.
- Em biết.
- Em đến thăm cậu ấy đi, từ ngày về đến giờ cậu ấy cũng ít ra khỏi phòng.
Huỳnh Hoa vừa gật đầu đang định bước đi thì Đông và Tiểu Thanh chạy đến gọi to:
- Tiểu thư.
Huỳnh Hoa kinh ngạc:
- Có chuyện gì?
Tiểu Thanh nhanh miệng thông báo:
- Cô gái áo vàng nói ngày mười lăm sẽ đến đây, nếu Thiên Cầm không ra mặt ngay hôm đó thì ả san bằng thị trấn này.
- Cái gì, ba ngày nữa…
Huỳnh Hoa hơi sững sờ, Đông lo lắng:
- Đại tỷ tính sao bây giờ?
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Không sao, ta đã cho người báo tin với ả là sẵn sàng cho trận chiến rồi, sớm hay muộn hơn thì cũng vậy thôi. Cậu và Tiểu Thanh thông báo cho cha và mẹ ta biết đi.
- Họ đã biết rồi nên bảo tụi em nói tỷ biết.
- Vậy à.
Tiểu Thanh lo lắng:
- Nhị tỷ, tỷ ổn chứ.
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Ta không sao.
Tiểu Thanh và Đông đi rồi, Tứ Bình khẽ thở hắt ra một tiếng:
- Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí. Đáng lẽ trách nhiệm này không thể để một người con gái như em phải gánh vác.
- Bây giờ đó không còn là vấn đề nữa, con đường đến địa ngục em đã nhúng chân vào, không thể rút ra…
- Em sợ không?
- Sợ. Rất sợ hãi.
- Anh cũng sợ.
- Còn nhớ những lời em nói hay không? Dù bất cứ giá nào anh cũng phải sống. Nếu em chết, thay em chăm sóc mẹ và cha em, nói với họ rằng, em xin lỗi.
- Được.
- Em muốn khóc.
- Vậy hãy cứ khóc đi.
Bình choàng tay qua vai Huỳnh Hoa, mặc cho cô muốn khóc bao nhiêu trong lòng mình cũng được. Đến khi cô nhẹ đẩy anh ra, Tứ Bình mỉm cười:
- Ổn rồi phải không?
- Ừm. Anh cứ đi làm việc của mình đi.
Tứ Bình đi rồi Huỳnh Hoa rảo bước dọc hành lang, tâm tư vô định. Bất ngờ một bóng người lướt đến cạnh cô, một giọng trầm ấm cất lên:
- Đàn ông làm cho phụ nữ khóc là đàn ông không ra gì. Người nàng yêu là anh chàng đó sao? Ta thật không thể tin nổi người nàng chọn chẳng những tầm thường mà còn…
Bảo Lâm chưa nói hết câu đã thấy mũi dao sáng hoắc kề ngay trước miệng, làm anh giật mình cứ thế há hốc mồm không nói thêm được gì. Huỳnh Hoa lạnh giọng:
- Ngậm miệng lại và đi cho khuất mắt tôi ngay. Chuyện của tôi không cần anh phải quan tâm… đừng khiến tôi cảm thấy bực mình.
Bảo Lâm giơ hai tay lên từ từ lùi lại:
- Được, được… không quan tâm chuyện của em, mặc dù tôi làm tất cả mọi việc chỉ vì muốn tốt cho em.
- Còn nói nữa…
- Không nói nữa.
Bảo Lâm lùi nhanh ra sau rồi phóng mình biến mất sau những dãy nhà. Huỳnh Hoa bực mình thở phù phù đi tiếp về phía trước, hai nữ hầu đi hưởng ngược lại cung kính trước Huỳnh Hoa:
- Nhị tiểu thư, phu nhân muốn gặp người.
- Mẹ ta đang ở đâu?
- Phu nhân bảo tiểu thư hãy về phòng mình, người ở đó đợi tiểu thư.
- Ta biết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.