Chương 33
Lục Xu
24/11/2016
Giản Ngưng ôm chặt Tiểu Địch, không muốn cho Tiểu Địch nằm, sinh mệnh này là của cô, không ai được phép mang đi.
Cô ghì chặt đầu vào Tiểu Địch, gương mặt kìm nước mắt đến biến dạng. Tiểu Địch ngủ mê man, tình trạng lúc tốt lúc xấu. Lúc thằng bé tỉnh táo, cô luôn muốn nó nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng lúc Tiểu Địch ngủ rồi, cô luôn có một loại xúc động muốn lay Tiểu Địch dậy. Chỉ là cô sợ, Tiểu Địch nhắm mắt sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Vì thế chỉ có thể dùng độ ấm cơ thể chân thực của Tiểu Địch, tạm an ổn cõi lòng cô.
Lúc Tiểu Địch tỉnh lại, liền thấy tư thế của mẹ vẫn y nguyên trước lúc cậu bé ngủ. Tiểu Địch bỗng thấy đau lòng, vươn bàn tay nhỏ bé ra xoa má mẹ, “Mẹ đừng lo, Tiểu Địch không đau, thật sự không đau…”
Mắt Giản Ngưng đỏ ửng, muốn nói cái gì, lại nói không ra. Đứa bé này, là do cô cố chấp sinh ra, vậy thì đem hết thảy báo ứng lên đầu cô đi, vì sao còn phải hành hạ Tiểu Địch?
Cô muốn cho Tiểu Địch cuộc sống hạnh phúc, học hành ổn định, hai mẹ con cùng nhau trưởng thành. Muốn ngày nào cũng được nghe Tiểu Địch gọi “Mẹ”. Nguyện vọng tối thiểu mà người mẹ nào cũng có, đối với cô lại quá to tát hay sao?
“Tiểu Địch đói không?” Cô ôn nhu hỏi Tiểu Địch, tựa hồ chỉ nói lớn tiếng một chút sẽ làm đau con.
Tiểu Địch gật gật đầu.
Cố Trường Dạ đẩy cửa đi vào, đem đồ ăn đầy đủ hương vị bày lên. Tiểu Địch chui ra từ lòng Giản Ngưng, “Mẹ ăn đi, Tiểu Địch cũng ăn.” Nói xong còn nở nụ cười.
Giản Ngưng đau xót nhìn con, cô hoàn toàn không muốn ăn, nhưng vẫn cố cầm lấy đôi đũa. Cô phải ăn thật ngon, mới có sức chăm sóc Tiểu Địch.
Giản Ngưng muốn đút cơm cho Tiểu Địch, Tiểu Địch lại lắc đầu, “Con lớn rồi, con tự ăn được.”
Phòng bệnh lộ ra tia bi thương, nhanh chóng khuếch tán đến mọi ngóc ngách. Tiểu Địch nhìn Cố Trường Dạ, ý bảo ba ba cùng ăn. Cố Trường Dạ nhìn đến ánh mắt nửa đau thương nửa khẩn cầu Tiểu Địch, không nỡ từ chối. Tiểu Địch gắp một chút đồ ăn vào bát mẹ, lại gắp một chút đồ ăn cho Cố Trường Dạ, biểu cảm hết sức mãn nguyện.
Giản Ngưng gắp đồ ăn mà Tiểu Địch cho, đặt vào trong miệng, khoang miệng lập tức đắng chát. Cô biết, đây tựa hồ là mùi vị của đau khổ.
Ăn cơm xong, Tiểu Địch nhìn mẹ, “Mẹ dẫn con đi gặp cậu đi?”
Tiểu Địch biết mình không còn nhiều thời gian nữa, muốn gặp hết người thân của mình. Cậu bé đã nhìn thấy ông ngoại, còn có cậu nữa. Tiểu Địch không biết cậu có thích mình không, liền có chút lo lắng.
Giản Ngưng như đọc được suy nghĩ của con, “Cậu nhất định sẽ thích Tiểu Địch.”
Tiểu Địch an tâm gật đầu.
Cố Trường Dạ đưa hai mẹ con đến Cách nhã. Giản Ngưng bây giờ không muốn suy nghĩ nhiều đến Cố Trường Dạ, khúc mắc giữa bọn họ, cô không có tâm trạng đôi co nữa. Cô có thể nhìn ra, Tiểu Địch rất yêu quý Cố Trường Dạ. Chỉ cần Tiểu Địch vui vẻ, cô đều có thể chấp nhận.
Xuống xe, đi vào Giản gia, Giản Ngưng gõ cửa. Dì Trương vội vàng chạy đến, nhìn thấy Giản Ngưng, liền thở hắt ra một hơi, “Tiểu thư trở lại rồi, tôi còn đang định gọi cho cô…”
Thấy biểu tình của dì Trương, Giản Ngưng lập tức có linh cảm chẳng lành, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thiếu gia lại…”
Sắc mặt Giản Ngưng cứng đờ, lập tức biết xảy ra chuyện gì.
Cảm nhận được thân thể cứng nhắc của mẹ, Tiểu Địch vội hỏi, “Cậu làm sao vậy?”
Dì Trương lúc này mới chú ý đến đứa trẻ trong lòng Giản Ngưng, nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra. Mà nhìn đến đằng sau là Cố Trường Dạ, dì Trương không thể không cảm thán trong lòng, thế giới này thật quá kì diệu.
Dì Trương nói xong, từ lầu hai truyền đến một loạt tiếng vang. Cố Trường Dạ vội bước vào trong nhà, Giản Ngưng cũng ôm con theo sau.
Toàn thân Giản Nhất Phàm co rút, chỉ cần tay bắt được thứ gì, lập tức đập vỡ nát. Giản Ngưng nhìn thấy, lập tức che mắt Tiểu Địch ôm ra ngoài. Cô không muốn Tiểu Địch thấy cảnh tượng kia. Nhưng là Tiểu Địch cũng đã thấy được đại khái, cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của mẹ, “Cậu sao vậy mẹ?”
Giản Ngưng nhất thời nói không nên lời, ngực vô cùng khó chịu. Cô chóng mặt, khó thở, tất cả cảm xúc ùa ạt ập đến. Tiểu Địch dùng hai tay ôm chặt lưng mẹ. Mẹ hình như rất đau, đau đến nỗi mặt mũi vặn vẹo. Tiểu Địch áp má mình lên má mẹ, muốn cho mẹ chút ấm áp.
Một hồi lâu, Giản Ngưng mới cất giọng, “Cậu không sao. Tiểu Địch đừng sợ, đừng sợ.”
“Tiểu Địch không sợ.” Thanh âm cậu bé lo lắng, “Có phải cậu bị bệnh không?”
Giản Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, bị bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ.
Tiểu Địch nghĩ ngợi, lát sau mới dùng ngữ khí thương lượng nói với mẹ, “Mẹ, cho con gặp cậu đi. Con thật sự không sợ.”
Giản Ngưng trầm mặc thật lâu, lúc sau mới đưa Tiểu Địch trở lại phòng Giản Nhất Phàm.
Cố Trường Dạ đã khống chế được Giản Nhất Phàm, sợ Giản Nhất Phàm lại tự mình làm hại mình, Cố Trường Dạ mang Giản Nhất Phàm đến không gian trống trải, hai tay gắt gao bắt chặt Giản Nhất Phàm, không cho anh nhúc nhích.
“Cố Trường Dạ, cậu không chết tử tế được…” Giản Nhất Phàm nguyền rủa, nửa là thanh tỉnh, nửa là đang phát tiết.
Cố Trường Dạ không để ý tới Giản Nhất Phàm, dây thừng không chắc, hắn chỉ có thể tạm thời ổn định Giản Nhất Phàm.
Tiểu Địch trong lòng Giản Ngưng nhìn thấy bộ dáng Giản Nhất Phàm, sợ hãi núp một chút. Lại rất nhanh chui đầu ra, thăm dò mở miệng, “Cậu… Cháu là Tiểu Địch, cháu tới thăm cậu.”
Giản Nhất Phàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiểu Địch xong, bắt đầu khóc rống lên, tay chân không ngừng giãy dụa, toàn thân run lẩy bẩy. Hắn muốn thuốc, hắn muốn thuốc…
Giản Ngưng thở dài một hơi, nhắm mắt lại, chậm rãi ôm Tiểu Địch ra ngoài…
Cố Trường Dạ gọi một cuộc điện thoại, một lúc sau đã có người đến mang Giản Nhất Phàm đi. Giản Ngưng thấy thế, lập tức tiến lên ngăn cản. Cố Trường Dạ căn bản rất có thành kiến đối với cách làm của Giản Ngưng, cứ đáp ứng Giản Nhất Phàm mãi như vậy, vĩnh viễn sẽ không có điểm dừng. Cô không nỡ để anh trai chịu khổ. Cố Trường Dạ lại không nỡ để cô đau lòng. Chi bằng trực tiếp đưa Giản Nhất Phàm đi cai nghiện.
Cố Trường Dạ trừng mắt nhìn Giản Ngưng, không nói gì.
Tiểu Địch nhìn theo bóng dáng Giản Nhất Phàm ra ngoài, đột nhiên khóc lớn.
Tâm tình Giản Ngưng hoảng lọan, lực chú ý nháy mắt rời lên người Tiểu Địch, “Làm sao vậy, Tiểu Địch làm sao vậy?”
Cố Trường Dạ không kìm được bước chân, tới gần Tiểu Địch, nhưng lại không biết chính mình nên làm cái gì.
Tiểu Địch ôm Giản Ngưng, khóc không ngừng, nước mắt thấm ướt vai áo Giản Ngưng.
Đã rất lâu rồi Tiểu Địch không khóc. Chết chóc, bệnh tật, sợ hãi, vào giờ khắc này như được phóng thích, Tiểu Địch rốt cuộc giống như một đứa trẻ khóc lớn lên.
Tiểu Địch khóc đến nấc nghẹn, hồi lâu mới dừng lại được. Sắc mặt Giản Ngưng càng thêm khó coi, biểu tình Cố Trường Dạ cũng không khá hơn chút nào.
Tiểu Địch vùi đầu vào lòng mẹ, “Ông ngoại đổ bệnh, cậu cũng đổ bệnh… Tiểu Địch lại không thể cùng mẹ kiên trì… Tiểu Địch không ngoan…”
Nước mắt nhẫn nhịu bấy lâu của Giản Ngưng thi nhau đổ xuống.
Cảm nhận được mẹ có bao nhiêu đau lòng, Tiểu Địch dùng tay nhỏ bé lau đi nước mắt cho mẹ, “Tiểu Địch muốn cùng mẹ sống hạnh phúc, chăm sóc ông ngoại, chăm sóc cậu. Không để người khác bắt nạt mẹ.”
Giản Ngưng gật đầu, liên tục gật đầu.
“Nhưng Tiểu Địch không làm được… Con nghĩ rồi, lớn lên tốt nghiệp đại học, sau đó tìm một công việc tốt. Đến lúc đó có tiền sẽ mua cho mẹ quần áo, có thể tự lo cho chính mình, lo cho cả mẹ…”
“Con còn đi hỏi anh trai nhỏ ở thị trấn, làm thế nào mới có thể học bài. Con đều đã chuẩn bị tốt, để làm một đứa bé ngoan. Con muốn học thật nhiều, rèn luyện thân thể thật tốt. Có thể tự kiếm tiền, không cần đi làm thuê cho ông chủ nhà chuyên mắng người. Cũng không bị người khác bắt nạt…”
“Con muốn mua cho mẹ một căn phòng ấm áp, để mẹ mùa đông không cần đun nhiều nước sôi tích trữ, không cần đốt nhiều củi khói mù mịt, cũng sẽ không bị lạnh đến nứt da… Tiểu Địch muốn làm thật nhiều việc cùng mẹ, nhưng lại không thể…”
Giản Ngưng ôm chặt Tiểu Địch khóc lớn lên, cô nhịn quá lâu rồi, lúc này không chịu nổi nữa. Cô cũng đã chấp nhận số phận của mình. Bất kể trước kia có bao nhiêu bất công, cô cũng cố gắng đi làm. Dùng thái độ lạc quan nhất, không oán thoán cuộc đời. Vì sao bây giờ cuộc đời lại muốn dùng một đòn nặng nề nhất, đánh gục cô?
Cha phát điên, hoàn toàn không nhận ra cô. Thậm chí nghĩ rằng cô đã chết, không chịu chạm vào cô đến nửa phần. Anh trai nghiện thuốc phiện, cô muốn anh cai nghiện, nhưng không thể hạ quyết tâm.
Bọn họ vốn là một nhà thật hạnh phúc, cha yêu thương cô, anh trai chiều chuộng cô. Vốn rất hạnh phúc…
Trời xanh cho cô ưu đãi nhất, rồi một khắc cướp lại của cô hết thảy. Nếu biết trước như vậy, cô nguyện ngay từ đầu, cái gì cũng không cần.
“Tiểu Địch, mẹ chỉ cần con mạnh khỏe, thật mạnh khỏe.” Cô chịu được chuyện cha bị điên, anh trai nghiện hút. Chỉ còn hy vọng hai mẹ con cô dựa vào nhau mà sống, nhưng xem ra, hy vọng cuối cùng này cũng không được.
“Tiểu Địch không ngoan, Tiểu Địch không ở bên mẹ được.” Tiểu Địch dùng sức lau nước mắt trên mặt mẹ. Lau mãi không hết. Cậu bé thật không muốn mẹ khóc, thật không muốn.
Giản Ngưng ngơ ngác nhìn động tác của con. Cô nguyện ý dùng tính mạng mình đổi lấy Tiểu Địch, có thể hay không một đổi một? Tiểu Địch còn nhỏ như vậy, còn cả một tương lai tốt đẹp phía trước. Cuộc đời Tiểu Địch nhất định phải hạnh phúc, tuyệt đối đừng giống cuộc đời cô.
Cô ghì chặt đầu vào Tiểu Địch, gương mặt kìm nước mắt đến biến dạng. Tiểu Địch ngủ mê man, tình trạng lúc tốt lúc xấu. Lúc thằng bé tỉnh táo, cô luôn muốn nó nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng lúc Tiểu Địch ngủ rồi, cô luôn có một loại xúc động muốn lay Tiểu Địch dậy. Chỉ là cô sợ, Tiểu Địch nhắm mắt sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Vì thế chỉ có thể dùng độ ấm cơ thể chân thực của Tiểu Địch, tạm an ổn cõi lòng cô.
Lúc Tiểu Địch tỉnh lại, liền thấy tư thế của mẹ vẫn y nguyên trước lúc cậu bé ngủ. Tiểu Địch bỗng thấy đau lòng, vươn bàn tay nhỏ bé ra xoa má mẹ, “Mẹ đừng lo, Tiểu Địch không đau, thật sự không đau…”
Mắt Giản Ngưng đỏ ửng, muốn nói cái gì, lại nói không ra. Đứa bé này, là do cô cố chấp sinh ra, vậy thì đem hết thảy báo ứng lên đầu cô đi, vì sao còn phải hành hạ Tiểu Địch?
Cô muốn cho Tiểu Địch cuộc sống hạnh phúc, học hành ổn định, hai mẹ con cùng nhau trưởng thành. Muốn ngày nào cũng được nghe Tiểu Địch gọi “Mẹ”. Nguyện vọng tối thiểu mà người mẹ nào cũng có, đối với cô lại quá to tát hay sao?
“Tiểu Địch đói không?” Cô ôn nhu hỏi Tiểu Địch, tựa hồ chỉ nói lớn tiếng một chút sẽ làm đau con.
Tiểu Địch gật gật đầu.
Cố Trường Dạ đẩy cửa đi vào, đem đồ ăn đầy đủ hương vị bày lên. Tiểu Địch chui ra từ lòng Giản Ngưng, “Mẹ ăn đi, Tiểu Địch cũng ăn.” Nói xong còn nở nụ cười.
Giản Ngưng đau xót nhìn con, cô hoàn toàn không muốn ăn, nhưng vẫn cố cầm lấy đôi đũa. Cô phải ăn thật ngon, mới có sức chăm sóc Tiểu Địch.
Giản Ngưng muốn đút cơm cho Tiểu Địch, Tiểu Địch lại lắc đầu, “Con lớn rồi, con tự ăn được.”
Phòng bệnh lộ ra tia bi thương, nhanh chóng khuếch tán đến mọi ngóc ngách. Tiểu Địch nhìn Cố Trường Dạ, ý bảo ba ba cùng ăn. Cố Trường Dạ nhìn đến ánh mắt nửa đau thương nửa khẩn cầu Tiểu Địch, không nỡ từ chối. Tiểu Địch gắp một chút đồ ăn vào bát mẹ, lại gắp một chút đồ ăn cho Cố Trường Dạ, biểu cảm hết sức mãn nguyện.
Giản Ngưng gắp đồ ăn mà Tiểu Địch cho, đặt vào trong miệng, khoang miệng lập tức đắng chát. Cô biết, đây tựa hồ là mùi vị của đau khổ.
Ăn cơm xong, Tiểu Địch nhìn mẹ, “Mẹ dẫn con đi gặp cậu đi?”
Tiểu Địch biết mình không còn nhiều thời gian nữa, muốn gặp hết người thân của mình. Cậu bé đã nhìn thấy ông ngoại, còn có cậu nữa. Tiểu Địch không biết cậu có thích mình không, liền có chút lo lắng.
Giản Ngưng như đọc được suy nghĩ của con, “Cậu nhất định sẽ thích Tiểu Địch.”
Tiểu Địch an tâm gật đầu.
Cố Trường Dạ đưa hai mẹ con đến Cách nhã. Giản Ngưng bây giờ không muốn suy nghĩ nhiều đến Cố Trường Dạ, khúc mắc giữa bọn họ, cô không có tâm trạng đôi co nữa. Cô có thể nhìn ra, Tiểu Địch rất yêu quý Cố Trường Dạ. Chỉ cần Tiểu Địch vui vẻ, cô đều có thể chấp nhận.
Xuống xe, đi vào Giản gia, Giản Ngưng gõ cửa. Dì Trương vội vàng chạy đến, nhìn thấy Giản Ngưng, liền thở hắt ra một hơi, “Tiểu thư trở lại rồi, tôi còn đang định gọi cho cô…”
Thấy biểu tình của dì Trương, Giản Ngưng lập tức có linh cảm chẳng lành, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thiếu gia lại…”
Sắc mặt Giản Ngưng cứng đờ, lập tức biết xảy ra chuyện gì.
Cảm nhận được thân thể cứng nhắc của mẹ, Tiểu Địch vội hỏi, “Cậu làm sao vậy?”
Dì Trương lúc này mới chú ý đến đứa trẻ trong lòng Giản Ngưng, nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra. Mà nhìn đến đằng sau là Cố Trường Dạ, dì Trương không thể không cảm thán trong lòng, thế giới này thật quá kì diệu.
Dì Trương nói xong, từ lầu hai truyền đến một loạt tiếng vang. Cố Trường Dạ vội bước vào trong nhà, Giản Ngưng cũng ôm con theo sau.
Toàn thân Giản Nhất Phàm co rút, chỉ cần tay bắt được thứ gì, lập tức đập vỡ nát. Giản Ngưng nhìn thấy, lập tức che mắt Tiểu Địch ôm ra ngoài. Cô không muốn Tiểu Địch thấy cảnh tượng kia. Nhưng là Tiểu Địch cũng đã thấy được đại khái, cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của mẹ, “Cậu sao vậy mẹ?”
Giản Ngưng nhất thời nói không nên lời, ngực vô cùng khó chịu. Cô chóng mặt, khó thở, tất cả cảm xúc ùa ạt ập đến. Tiểu Địch dùng hai tay ôm chặt lưng mẹ. Mẹ hình như rất đau, đau đến nỗi mặt mũi vặn vẹo. Tiểu Địch áp má mình lên má mẹ, muốn cho mẹ chút ấm áp.
Một hồi lâu, Giản Ngưng mới cất giọng, “Cậu không sao. Tiểu Địch đừng sợ, đừng sợ.”
“Tiểu Địch không sợ.” Thanh âm cậu bé lo lắng, “Có phải cậu bị bệnh không?”
Giản Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, bị bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ.
Tiểu Địch nghĩ ngợi, lát sau mới dùng ngữ khí thương lượng nói với mẹ, “Mẹ, cho con gặp cậu đi. Con thật sự không sợ.”
Giản Ngưng trầm mặc thật lâu, lúc sau mới đưa Tiểu Địch trở lại phòng Giản Nhất Phàm.
Cố Trường Dạ đã khống chế được Giản Nhất Phàm, sợ Giản Nhất Phàm lại tự mình làm hại mình, Cố Trường Dạ mang Giản Nhất Phàm đến không gian trống trải, hai tay gắt gao bắt chặt Giản Nhất Phàm, không cho anh nhúc nhích.
“Cố Trường Dạ, cậu không chết tử tế được…” Giản Nhất Phàm nguyền rủa, nửa là thanh tỉnh, nửa là đang phát tiết.
Cố Trường Dạ không để ý tới Giản Nhất Phàm, dây thừng không chắc, hắn chỉ có thể tạm thời ổn định Giản Nhất Phàm.
Tiểu Địch trong lòng Giản Ngưng nhìn thấy bộ dáng Giản Nhất Phàm, sợ hãi núp một chút. Lại rất nhanh chui đầu ra, thăm dò mở miệng, “Cậu… Cháu là Tiểu Địch, cháu tới thăm cậu.”
Giản Nhất Phàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiểu Địch xong, bắt đầu khóc rống lên, tay chân không ngừng giãy dụa, toàn thân run lẩy bẩy. Hắn muốn thuốc, hắn muốn thuốc…
Giản Ngưng thở dài một hơi, nhắm mắt lại, chậm rãi ôm Tiểu Địch ra ngoài…
Cố Trường Dạ gọi một cuộc điện thoại, một lúc sau đã có người đến mang Giản Nhất Phàm đi. Giản Ngưng thấy thế, lập tức tiến lên ngăn cản. Cố Trường Dạ căn bản rất có thành kiến đối với cách làm của Giản Ngưng, cứ đáp ứng Giản Nhất Phàm mãi như vậy, vĩnh viễn sẽ không có điểm dừng. Cô không nỡ để anh trai chịu khổ. Cố Trường Dạ lại không nỡ để cô đau lòng. Chi bằng trực tiếp đưa Giản Nhất Phàm đi cai nghiện.
Cố Trường Dạ trừng mắt nhìn Giản Ngưng, không nói gì.
Tiểu Địch nhìn theo bóng dáng Giản Nhất Phàm ra ngoài, đột nhiên khóc lớn.
Tâm tình Giản Ngưng hoảng lọan, lực chú ý nháy mắt rời lên người Tiểu Địch, “Làm sao vậy, Tiểu Địch làm sao vậy?”
Cố Trường Dạ không kìm được bước chân, tới gần Tiểu Địch, nhưng lại không biết chính mình nên làm cái gì.
Tiểu Địch ôm Giản Ngưng, khóc không ngừng, nước mắt thấm ướt vai áo Giản Ngưng.
Đã rất lâu rồi Tiểu Địch không khóc. Chết chóc, bệnh tật, sợ hãi, vào giờ khắc này như được phóng thích, Tiểu Địch rốt cuộc giống như một đứa trẻ khóc lớn lên.
Tiểu Địch khóc đến nấc nghẹn, hồi lâu mới dừng lại được. Sắc mặt Giản Ngưng càng thêm khó coi, biểu tình Cố Trường Dạ cũng không khá hơn chút nào.
Tiểu Địch vùi đầu vào lòng mẹ, “Ông ngoại đổ bệnh, cậu cũng đổ bệnh… Tiểu Địch lại không thể cùng mẹ kiên trì… Tiểu Địch không ngoan…”
Nước mắt nhẫn nhịu bấy lâu của Giản Ngưng thi nhau đổ xuống.
Cảm nhận được mẹ có bao nhiêu đau lòng, Tiểu Địch dùng tay nhỏ bé lau đi nước mắt cho mẹ, “Tiểu Địch muốn cùng mẹ sống hạnh phúc, chăm sóc ông ngoại, chăm sóc cậu. Không để người khác bắt nạt mẹ.”
Giản Ngưng gật đầu, liên tục gật đầu.
“Nhưng Tiểu Địch không làm được… Con nghĩ rồi, lớn lên tốt nghiệp đại học, sau đó tìm một công việc tốt. Đến lúc đó có tiền sẽ mua cho mẹ quần áo, có thể tự lo cho chính mình, lo cho cả mẹ…”
“Con còn đi hỏi anh trai nhỏ ở thị trấn, làm thế nào mới có thể học bài. Con đều đã chuẩn bị tốt, để làm một đứa bé ngoan. Con muốn học thật nhiều, rèn luyện thân thể thật tốt. Có thể tự kiếm tiền, không cần đi làm thuê cho ông chủ nhà chuyên mắng người. Cũng không bị người khác bắt nạt…”
“Con muốn mua cho mẹ một căn phòng ấm áp, để mẹ mùa đông không cần đun nhiều nước sôi tích trữ, không cần đốt nhiều củi khói mù mịt, cũng sẽ không bị lạnh đến nứt da… Tiểu Địch muốn làm thật nhiều việc cùng mẹ, nhưng lại không thể…”
Giản Ngưng ôm chặt Tiểu Địch khóc lớn lên, cô nhịn quá lâu rồi, lúc này không chịu nổi nữa. Cô cũng đã chấp nhận số phận của mình. Bất kể trước kia có bao nhiêu bất công, cô cũng cố gắng đi làm. Dùng thái độ lạc quan nhất, không oán thoán cuộc đời. Vì sao bây giờ cuộc đời lại muốn dùng một đòn nặng nề nhất, đánh gục cô?
Cha phát điên, hoàn toàn không nhận ra cô. Thậm chí nghĩ rằng cô đã chết, không chịu chạm vào cô đến nửa phần. Anh trai nghiện thuốc phiện, cô muốn anh cai nghiện, nhưng không thể hạ quyết tâm.
Bọn họ vốn là một nhà thật hạnh phúc, cha yêu thương cô, anh trai chiều chuộng cô. Vốn rất hạnh phúc…
Trời xanh cho cô ưu đãi nhất, rồi một khắc cướp lại của cô hết thảy. Nếu biết trước như vậy, cô nguyện ngay từ đầu, cái gì cũng không cần.
“Tiểu Địch, mẹ chỉ cần con mạnh khỏe, thật mạnh khỏe.” Cô chịu được chuyện cha bị điên, anh trai nghiện hút. Chỉ còn hy vọng hai mẹ con cô dựa vào nhau mà sống, nhưng xem ra, hy vọng cuối cùng này cũng không được.
“Tiểu Địch không ngoan, Tiểu Địch không ở bên mẹ được.” Tiểu Địch dùng sức lau nước mắt trên mặt mẹ. Lau mãi không hết. Cậu bé thật không muốn mẹ khóc, thật không muốn.
Giản Ngưng ngơ ngác nhìn động tác của con. Cô nguyện ý dùng tính mạng mình đổi lấy Tiểu Địch, có thể hay không một đổi một? Tiểu Địch còn nhỏ như vậy, còn cả một tương lai tốt đẹp phía trước. Cuộc đời Tiểu Địch nhất định phải hạnh phúc, tuyệt đối đừng giống cuộc đời cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.