Chương 23: Bàn tay lớn
Hốt Nhiên chi Gian
09/06/2014
Một tuần sau, Tiêu Tố Tâm rốt cục cũng có
thể nói chuyện. Những vết thương trên người cô bắt đầu mọc da non, đôi
mắt mặc dù bị bịt kín nhưng lại khiến thân thể cô bỗng trở nên vô cùng
mẫn cảm. Đối với người bị bệnh bỏng thì phải bổ sung lại thật nhiều dinh dưỡng nên chuyện ăn uống của cô bị bác sĩ quản vô cùng chặt chẽ, phải
ăn theo thực đơn mà họ đã đưa ra. Nhưng Tiêu Tố Tâm không ngờ rằng việc
ăn cơm thôi cũng là một việc tra tấn người ta đến như vậy. Mỗi lần sau
khi ăn xong, cô lại cảm thấy miệng vết thương vừa nóng vừa ngứa, cái cảm giác này cứ quẫy nhiếu cô làm cô cảm thấy thật khó chịu. Bác sĩ đã nói
với cô, đó là do da đang mọc lại, lại được nạp năng lương, nên đã kích
thích đến tuần hoàn máu, cho nên mới cảm thấy ngứa như thế, Bác sĩ đã
dặn cô nhất định phải nhịn xuống, ngàn vạn lần không được dùng tay để
gãi, bằng không sẽ ảnh hưởng đến việc phục hồi vết thương.
Tiêu Tố Tâm chỉ có thể nghe theo. Chỉ là, chịu đau còn chịu được, nhưng chịu ngứa thì thật khó khăn. Đặc biệt khi màn đêm buông xuống không tiếng động, cô cảm thấy xung quanh mình đều tĩnh lặng, vết thương lại càng ngứa rõ ràng hơn, thường xuyên hành hạ cô làm cho cô khó có thể ngủ được.
Hiện tại cô đã không còn phải ở trong phòng vô trùng nữa, A Cường cùng chị Như có thể thoải mái đến thăm cô. Mỗi tối, hai người họ đều thay phiên nhau đến bệnh viện chăm sóc Tố Tố, A Cường có lúc còn thức trắng đêm để làm bạn với cô.
Còn Chung Bình trừ bỏ vài lần cùng Toàn Tông tới để kiểm tra tình hình của Tiêu Tố Tâm, thì không bao giờ xuất hiện một mình cả. Tố Tố khẩn cầu chị Như biểu đạt lòng biết ơn hộ mình, về sau nhất định sẽ nghị biện pháp để trả tiền cho anh, Chung Bình đều nói không cần phải vội.
–
Mà Chung Bình dạo này bận gì chứ?
Tối thứ sáu, Chung Bình đi đến quán bar. Đêm nay, anh có hẹn trước cùng với Vệ Đông và Hàn Xa
Vừa vào trong quán, Chung Bình đã nhìn thấy bọn họ ngồi ở băng ghế quen thuộc. Chung Bình liền đi về phía bọn họ. Vệ Đông vừa thấy anh đến, đã gọi to, “Cậu cuối cùng cũng rảnh?” Chung Bình khẽ cười, ngồi xuống ở một bên. Hàn Xa rót rượu cho anh, “Gần đây bận thế cơ à?” Chung Bình nâng ly rượu lên khẽ chạm vào chén của hai người họ, trầm giọng nói, “Có một chút.”
Vệ Đông cùng Hàn Xa ngồi đối diện liền cười, “Đã quy phục được cô nàng hung dữ kia chưa?” Đêm nay hai người bọn họ hẹn anh ra đây cũng chính là muốn nói về lần đánh cược trước, cũng không biết Chung Bình đã tiến triển đến mức nào rồi? Bọn họ đã hẹn anh vài lần, anh đều nói rất bận. Bọn họ vô cùng tò mò, không phải là anh đã nhúng chàm con gái nhà người ta rồi chứ!
Chung Bình buông chén, mặt không chút thay đổi lắc đầu, “Chưa có.”
Hai người họ kinh ngạc nhìn anh, “Khó như vậy cơ à?” Ngay đến cả Chung Bình còn không làm được, xem ra cô gái này thật khó chơi đây.Vệ Đông khẽ cười, “Chung Bình, cậu thua rồi.” Hàn Xa cũng cười theo, vậy lần này là bọn họ thắng rồi. Chung Bình khẽ nhướn mày, “Ngày mai sẽ chuyển tiền cho các cậu.” Anh hiểu ý tứ của bọn họ.
Hàn Xa nghe thấy anh chỉ bình thản nói ra như vậy, ánh mắt lại rũ xuống, tự nhiên cảm thấy có chút kì lạ. Thật không giống với tính cách của Chung Bình, thua mà không hề tức giận? Có thể đã xảy ra chuyện gì hay không? “Chung Bình, cậu không sao chứ?” Chung Bình đau khổ cười, “Không sao, chỉ có chút mệt.”
Vệ Đông thắng cược, vẫn còn hơi đắc ý, vừa nghe thấy Chung Bình buồn bực như vậy, liền nhanh chóng đề nghị, “Có phải gần đây bị cô gái kia hành hạ nhiều quá? Thôi quên đi, đừng buồn bực nữa, anh em sẽ giúp cậu thu xếp, tôi và A Xa gần đây quen mấy em gái, rất được.” Nói xong liền hướng A Xa nháy mắt cười. Hàn Xa cũng đi theo phụ hoa, “Đúng đúng, cả dáng người lẫn khuôn mặt đều rất đẹp!” Chung Bình lại không thấy hứng thú, khẽ lắc đầu, “Tôi ngồi một lúc rồi đi.” Vệ Đông nhanh chóng nói, “Đi cái gì mà đi, anh em chúng tôi có người đẹp cũng không quên cậu, cậu thế nào lại không cảm kích gì thế?” Hàn Xa cũng chế giễu, “Cậu không phải là bị cô gái kia làm cho mất hết hứng thú đấy chứ?” Chung Bình nhăn mặt nhíu mày, không nói gì nữa, chỉ nhấc ly rượu tiếp tục uống. Đúng vậy, anh làm sao vậy! Gần đây đều luôn rối loạn như vậy.
Chỉ một lát sau, Vệ Đông đã gọi mấy em gái kia lại đây.
Một nhóm mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp đi đến, làm cho cả lô ghế bỗng chốc rạng rỡ lên không ít. Chung Bình quét mắt nhìn, quả nhiên là không tồi, nhưng đáng tiếc anh hiện tại lại chả có một chút hứng thú nào. Vệ Đông và Hàn Xa cùng với mấy mỹ nữ bên người thì chơi đùa cười nói vui vẻ, mà mỹ nữ ngồi bên cạnh Chung Bình lại có chút buồn bực, nếu hỏi thì anh sẽ trả lời, còn nếu cô không lên tiếng, hai người liền cứ trầm mặc như vậy luôn. Mỹ nữ cũng coi như có kiên nhẫn, hao hết tâm tư rủ Chung Bình chơi tung xúc xắc phạt rượu, nhưng Chung Bình chỉ mỉm cười uyển chuyển cự tuyệt, bảo cô nên đi đến chỗ Vệ Đông và Hàn Xa chơi. Mỹ nữ nhìn Chung Bình lạnh như băng, cuối cùng không thể nhịn được nữa, bực tức ngồi im một chỗ, không để ý đến anh nữa.
Vệ Đông và Hàn Xa vừa thấy Chung Bình làm cho mỹ nữ tức giận, nhanh chóng một người chạy tới an ủi mỹ nữ, một người lại tới chỗ Chung Bình khuyên nhủ. Hàn Xa đẩy đẩy Chung Bình, “Cậu làm sao vậy?” Chung Bình cả tối nay đều không bình thường chút nào cả, nói thì ít, chỉ uống rượu, nhìn thấy người đẹp cũng không vui vẻ gì, đây có thật là Chung Bình mà bọn họ quen biết không vậy?
Chung Bình buông chén, mỉm cười vỗ vỗ vai Hàn Xa, “Tôi về trước, các cậu cứ từ từ chơi đi.” Nói xong, để lại một đám người đang kinh ngạc, anh liền rời đi.
Vừa ra khỏi quán bar, Chung Bình liền chặn lấy một chiếc taxi rời khỏi đó.
Phòng bệnh trong bệnh viện
Lâm Vĩ Cường đang ở bên cạnh đọc báo cho Tố Tố nghe. Tuy rằng bác sĩ nói Tố Tố đã có thể nói, nhưng vì vẫn còn động đến vết thương trên mặt, nên Tố Tố cũng không nói được nhiều lắm. A Cường liền nghĩ ra cách này để cho cô không cảm thấy nhàm chán.
Tố Tố nghe chất giọng trầm ấm của A Cường, trong lòng khẽ cười, đừng nhìn A Cường bình thường thô lỗ cục cằn, kỳ thật anh rất tinh tế. Anh sợ cô nhàm chán, liền cố ý mua một chiếc máy nghe nhạc, rồi thu lại cho cô những bài hát mà cô thích nghe, sau đó mang đến phòng bệnh bật cho cô. Lại còn suốt ngày dặn dò chị Như khi trông Tố Tố, động tác phải nhẹ nhàng một chút, nhất định không được đụng phải miệng vết thương. Chị Như mỗi lần đều cười A Cường, nói anh giống như một bà mẹ hay càu nhàu vậy. Chị cũng thấy vui thay cho Tố Tố, đây mới gọi là hoạn nạn biết chân tình, Tố Tố xảy ra chuyện, A Cường so với mọi người là lo lắng nhất, nếu không phải Tố Tố không đồng ý, A Cường phỏng chừng ngay cả việc làm cũng muốn bỏ chỉ muốn đến quan tâm chăm sóc cho Tố Tố. Tố Tố cuối cùng cũng có một người đặc biệt để ý đến mình, chị Như nở nụ cười, như vậy là chị yên tâm rồi.
A Cường mỗi lần đều cười như vậy, rồi lại dịu dàng cẩn thận chăm sóc cho Tố Tố. Tố Tố vì vậy rất cảm kích, làm cho A Cường tức giận, nói cô sau này không được khách khí như vậy nữa. Tố Tố cũng không khách khí nữa, tâm ý của A Cường, cô cũng hiểu được, nhưng Tiểu Anh thích A Cường, cô cũng đã sớm biết. Tiểu Anh tới đây vài lần, nhìn thấy A Cường lúc nào cũng ở phòng bệnh, giọng nói hơi có chút trách cứ, Tố Tố đều nghe hiểu được.
“A Cường, anh về đi.” Tố Tố nhẹ giọng mở miệng. A Cường đã đọc cả đêm, ngày mai còn có ca làm sáng sớm nữa, vẫn là nên về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.
“Em mệt rồi?” A Cường buông tờ báo xuống, tới gần giường nhìn Tố Tố.
“Ừ, em mệt.” Tố Tố khẽ mở miệng, kỳ thật là cô cả ngày ở trên giường, cứ ngủ ngủ rồi lại tỉnh, giờ phút này vẫn còn thanh tỉnh lắm. Nhưng cô không muốn A Cường mệt mỏi, anh mỗi ngày đều đến đây cùng cô, khẳng định là đã mệt muốn chết rồi.
A Cường nhẹ nhàng nói, “Vậy em ngủ đi, anh chờ em ngủ rồi mới đi.” A Cường khẽ đem tay phải của cô đặt vào trong chăn.
Tố Tố trong lòng cảm động, A Cường, anh ấy đối với cô thật sự tốt quá. Tố Tố im lặng, tự nhiên lại có chút buồn ngủ, nếu cô không ngủ, A Cường cũng sẽ không đi.
A Cường yên tĩnh đứng ở bên giường, đau lòng nhìn cô bị quấn gạc đầy người, nghe tiếng thở dần dần ổn định nhẹ nhàng, cô ngủ thật yên tĩnh. A Cường trong lòng than nhẹ, Tố Tố không muốn làm phiền người khác. Anh biết cái cảm giác khi da mới mọc lại, sẽ giống như có những con kiến đang gặm cắn da thịt minh, vậy mà Tố Tố lại không bao giờ oán trách, chỉ khi nào cô thật sự ngứa đến mức không chíu nổi, mới gắt gao nắm chặt lấy tay phải của mình. Mỗi lúc như vậy, A Cường đều không nhịn được mà đến cầm tay cô, hy vọng có thể truyền cho cô một chút kiên cường. Bàn tay nhỏ bé của Tố Tố lại chậm rãi buông ra, anh có thể cảm giác được cô đang nhếch miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ lặng lẽ không nói. A Cường không chịu nổi vẫn luôn tự hỏi đáy lòng mình, Tố Tố, bao giờ em mới chịu dựa dẫm vào anh đây?
A Cường thương tiếc cẩn thận vuốt những sợi tóc ra sau đầu cho cô, Tố Tố hãy để anh chăm sóc em cả đời này đi. Câu nói này anh đã cất giấu trong lòng mình bao nhiêu năm nay, bao giờ mới dám nói cho Tố Tố biết đây? A Cường thở dài tiếc nuối, cẩn thận thu tay lại, lại cẩn thận chỉnh chăn cho Tố Tố rồi mới rón rén rời khỏi phòng bệnh.
–
Không biết ngủ đã bao lâu, Tố Tố bị một trận ngứa cực ngứa làm cho tỉnh lại, thần trí từ từ thanh tỉnh, ngón tay bất giác giật giật, lại phát hiện tay phải của mình được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy, Tố Tố hơi ngẩn ra, A Cường còn chưa đi? Bất giác kêu lên, “A Cường?” Bàn tay đang nắm lấy tay cô bỗng nắm chặt lại, sau đó dần dần lỏng ra nhưng cũng không buông hẳn. Tố Tố khẽ động tay, bàn tay này sao lại có chút không giống với tay của A Cường, hình như tay mềm mại hơn một chút, chẳng lẽ là do ban đêm nên cảm giác không giống?
Tố Tố tự nhiên bình tĩnh lại, chắc là A Cường rồi, anh thật là cố chấp, cô ngủ cũng đâu có về, kết quả vẫn là ở lại đây.
“A Cường, em muốn uống nước.” Tố Tố liếm liếm môi có chút khát, nhẹ giọng nói.
Bàn tay ấm áp ấy từ từ buông tay cô ra, sau đó Tố Tố lại nghe thấy những tiếng bước chân nhẹ nhàng kêu lên, sau đó là tiếng nước được rót vào cốc. Tố Tố nằm trên giường chịu đựng từng cơn ngứa trên mặt cùng cánh tay, chỉ một lát sau, một chiếc ống hút khẽ chạm bên môi, Tố Tố mở miệng ra từ từ uống nước.
Uống được một chút, cô mới chậm rãi buông ra, khóe miệng còn dính một chút nước, làm cô hơi ngứa, đang muốn dùng lưỡi liếm đi, thì đã có một chiếc khăn tay mềm mại đặt ở bên khóe miệng cô, Tố Tố thất thần, A Cường đang giúp cô lau miệng. Động tác thân mật cùng dịu dàng này làm cho cô có chút ngượng ngùng, lúc A Cường lấy lại khăn tay, Tố Tố mới nhẹ nhàng nói, “A Cường, cám ơn anh.”
…………
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, A Cường vẫn không nói gì. Tố Tố buồn bực thấp giọng gọi, “A Cường?” Còn chưa dứt lời, bàn tay ấm áp kia lại nắm lấy tay cô, Tố Tố thả lỏng, “A Cường, anh đi ngủ đi, thức đêm nhiều như vậy, cũng không chịu nổi được đâu.” A Cường hàm hồ ừ một tiếng, đặt tay cô xuống. Tố Tố lại nghe thấy những tiếng bước chân chậm rãi đi về chiếc giường bên cạnh, sau đó là tiếng chiếc giường kia lún xuống, Tố Tố mỉm cười, mau ngủ thôi. Tố Tố cũng từ từ buông tay, lại đi vào trong mộng.
–
Nhờ sự chăm sóc của chị Như cùng A Cường, mặt ngoài vết thương của Tố Tố khép lại rất nhanh. Nhưng buổi chiều hôm nay, bác sĩ Toàn Tông lại gọi chị Như cùng A Cường vào trong phòng làm việc. Hai người tự nhiên có chút bất an, cùng đi vào văn phòng.
Toàn Tông bảo hai người họ ngồi xuống, mới mở miệng, “Tiêu tiểu thư cấy da rất thành công, hiện tại 80% bề mặt vết thương đều đã lên da mới, chỉ là, vùng mặt và vùng cổ của cô ấy bị thương nghiêm trọng nhất nên dù vết thương có khép lại nhất định vẫn để lại sẹo. Nếu muốn chữa trị hoàn toàn, có thể sẽ phải phẫu thuật vài lần nữa, tiền phẫu thuật cũng rất cao, cho nên tôi muốn hỏi ý kiến của mọi người.”
Chị Như và A Cường liền quay ra nhìn nhau, A Cường lo lắng hỏi, “Cần bao nhiêu tiền vậy?”
“Vào khoảng từ 8 đến 10 vạn.” Toàn Tông nói.
Hai người nghe xong liền ngây người, cần nhiều tiền như vậy? Cái này khá khó xử, bọn họ nhất định không thể lấy nhiều tiền như vậy. Nhưng không thể để Tố Tố ân hận suốt đời, chẳng lẽ lại đi tìm Chung Bình? Người ta đều đã cho nhiều tiền như vậy, bọn họ cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể trả hết, hiện tại lại mở miệng hỏi nữa, sợ là không được.
Toàn Tông nhìn bộ dáng khó xử của hai người, cũng hiểu được liền nói, “Mọi người cứ thảo luận trước đi, hai ngày nữa…..trả lời tôi.” Hai người cám ơn rồi đi ra, trong lòng im lặng không nói ra lời.
Đinh Như suy nghĩ mãi vẫn là quyết định thử một lần, quyết định muốn đi tìm Chung Bình để hỏi. A Cường gọi chị Như lại, “Chị đi tìm Chung Bình?” “Phải” Đinh Như gật gật đầu, cô cũng biết như vậy là không tốt, chỉ là người có thể giúp Tố Tố hiện tại cũng chỉ có Chung Bình. A Cường do dự một chút, nhưng cũng không có ngăn cô.
Đinh Như đi vào phòng làm việc của Chung Bình, Chung Bình còn đang khám cho một người bệnh, nhìn thấy cô đến, mắt nhảy dựng lên, mở miệng hỏi, “Có việc à?” Đinh Như gật gật đầu, ánh mắt khẽ động, “Anh cứ bận đi, em có chuyện muốn nói với anh.” Chung Bình mắt nháy nháy một chút, tiếp tục khám cho bệnh nhân. Chờ bệnh nhân đi rồi, Chung Bình mới nhanh chóng giương mắt nhìn Đinh Như, “Sao vậy? Tố Tố có chuyện gì à?”
Đinh Như mỉm cười, “Tố Tố không sao, nhưng em tới tìm anh, cũng là vì chuyện của cô ấy.” Chung Bình gật gật đầu, bảo cô ngồi xuống.
Đinh Như nói với Chung Bình lí do vì sao cô lại đến, Chung Bình không hề do dự, liền đáp ứng ngay. Đinh Như có chút ngoài ý muốn nhìn Chung Bình, anh thật sự không hề do dự gì? Trong lòng bỗng nổi lên một chút nghi ngờ, anh vì cái gì mà tận tâm đối với Tố Tố như vậy? Chẳng lẽ anh…..
Chung Bình giả vờ như không nhìn thấy phản ứng của Đinh Như, nghĩ là cô không tin, lại mở miệng nói, “Đừng lo lắng, tiền không phải là vấn đề, cho tôi hai ngày.”
Đinh Như chậm rãi gật đầu, mỉm cười cám ơn, cô chậm rãi đứng lên đi về phía ngoài cửa. Đi đến cạnh cửa, cô dừng lại một chút, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Chung Bình, nhịn không được nhẹ nhàng hỏi, “Chung Bình, anh vì sao tốt với Tố Tố như vậy?”
Chung Bình sửng sốt, không nghĩ tới cô lại hỏi như vậy, run sợ mất 5 giây, anh mới ho nhẹ một tiếng nói, “Tố Tố là vì cứu mấy đứa nhỏ mới bị thương, tôi rất bội phục cô ấy. Người tốt thì sẽ được báo đáp thôi.” Nói xong, anh có hơi chút xấu hổ mà cúi đầu xuống, trong mắt tâm tình phức tạp chợt lóe lên rồi tắt.
Đinh Như nhìn Chung Bình, chậm rãi gật đầu, “Tố Tố nhất định sẽ được báo đáp.” Nói xong, liền rời đi.
Chung Bình nhìn cánh cửa trống trơn, sợ run một lúc, nhớ lại câu hỏi của Đinh Như, anh vì sao lại đối với Tiêu Tố Tâm tốt như vậy? Đúng vậy, là vì cái gì chứ? Anh cũng không biết, chỉ là, tưởng tượng đến những gì mà cô gái kiên cường kia phải chịu đựng những đau đớn như vậy, trái tim anh lại thắt chặt lại, anh không thích cảm giác này, nhưng càng áp chế nó thì mỗi khi nghe thấy tin tức của cô lại càng bùng lên mạnh mẽ. Có lẽ, nếu cô nhanh chóng khỏi hẳn, thì sự không bình thường này của anh mới có thể hoàn toàn khôi phục!
Chung Bình lấy điện thoại ra gọi cho bạn tốt Mạch Dịch Nam. Bởi vì sợ ba anh phát hiện anh lại giúp Tố Tố trả tiền phẫu thuật, nên Chung Bình đành tìm A Nam mượn tiền, sau đó bảo cậu ấy gửi tới tài khoản ở bệnh viện. Chính mình lại hẹn trước với A Nam, kí giấy trả lại tiền cho cậu ấy. Như vậy sẽ không bị ba anh phát hiện, lại có thể giải quyết được vấn đề của Tố Tố. Cho dù ba anh có tra hỏi anh chi số tiền này đi đâu, anh cũng có lí do là cho A Nam mượn tiền, ba anh sẽ không thể nhúng tay vào việc anh cho bạn mượn tiền được.
Tiêu Tố Tâm chỉ có thể nghe theo. Chỉ là, chịu đau còn chịu được, nhưng chịu ngứa thì thật khó khăn. Đặc biệt khi màn đêm buông xuống không tiếng động, cô cảm thấy xung quanh mình đều tĩnh lặng, vết thương lại càng ngứa rõ ràng hơn, thường xuyên hành hạ cô làm cho cô khó có thể ngủ được.
Hiện tại cô đã không còn phải ở trong phòng vô trùng nữa, A Cường cùng chị Như có thể thoải mái đến thăm cô. Mỗi tối, hai người họ đều thay phiên nhau đến bệnh viện chăm sóc Tố Tố, A Cường có lúc còn thức trắng đêm để làm bạn với cô.
Còn Chung Bình trừ bỏ vài lần cùng Toàn Tông tới để kiểm tra tình hình của Tiêu Tố Tâm, thì không bao giờ xuất hiện một mình cả. Tố Tố khẩn cầu chị Như biểu đạt lòng biết ơn hộ mình, về sau nhất định sẽ nghị biện pháp để trả tiền cho anh, Chung Bình đều nói không cần phải vội.
–
Mà Chung Bình dạo này bận gì chứ?
Tối thứ sáu, Chung Bình đi đến quán bar. Đêm nay, anh có hẹn trước cùng với Vệ Đông và Hàn Xa
Vừa vào trong quán, Chung Bình đã nhìn thấy bọn họ ngồi ở băng ghế quen thuộc. Chung Bình liền đi về phía bọn họ. Vệ Đông vừa thấy anh đến, đã gọi to, “Cậu cuối cùng cũng rảnh?” Chung Bình khẽ cười, ngồi xuống ở một bên. Hàn Xa rót rượu cho anh, “Gần đây bận thế cơ à?” Chung Bình nâng ly rượu lên khẽ chạm vào chén của hai người họ, trầm giọng nói, “Có một chút.”
Vệ Đông cùng Hàn Xa ngồi đối diện liền cười, “Đã quy phục được cô nàng hung dữ kia chưa?” Đêm nay hai người bọn họ hẹn anh ra đây cũng chính là muốn nói về lần đánh cược trước, cũng không biết Chung Bình đã tiến triển đến mức nào rồi? Bọn họ đã hẹn anh vài lần, anh đều nói rất bận. Bọn họ vô cùng tò mò, không phải là anh đã nhúng chàm con gái nhà người ta rồi chứ!
Chung Bình buông chén, mặt không chút thay đổi lắc đầu, “Chưa có.”
Hai người họ kinh ngạc nhìn anh, “Khó như vậy cơ à?” Ngay đến cả Chung Bình còn không làm được, xem ra cô gái này thật khó chơi đây.Vệ Đông khẽ cười, “Chung Bình, cậu thua rồi.” Hàn Xa cũng cười theo, vậy lần này là bọn họ thắng rồi. Chung Bình khẽ nhướn mày, “Ngày mai sẽ chuyển tiền cho các cậu.” Anh hiểu ý tứ của bọn họ.
Hàn Xa nghe thấy anh chỉ bình thản nói ra như vậy, ánh mắt lại rũ xuống, tự nhiên cảm thấy có chút kì lạ. Thật không giống với tính cách của Chung Bình, thua mà không hề tức giận? Có thể đã xảy ra chuyện gì hay không? “Chung Bình, cậu không sao chứ?” Chung Bình đau khổ cười, “Không sao, chỉ có chút mệt.”
Vệ Đông thắng cược, vẫn còn hơi đắc ý, vừa nghe thấy Chung Bình buồn bực như vậy, liền nhanh chóng đề nghị, “Có phải gần đây bị cô gái kia hành hạ nhiều quá? Thôi quên đi, đừng buồn bực nữa, anh em sẽ giúp cậu thu xếp, tôi và A Xa gần đây quen mấy em gái, rất được.” Nói xong liền hướng A Xa nháy mắt cười. Hàn Xa cũng đi theo phụ hoa, “Đúng đúng, cả dáng người lẫn khuôn mặt đều rất đẹp!” Chung Bình lại không thấy hứng thú, khẽ lắc đầu, “Tôi ngồi một lúc rồi đi.” Vệ Đông nhanh chóng nói, “Đi cái gì mà đi, anh em chúng tôi có người đẹp cũng không quên cậu, cậu thế nào lại không cảm kích gì thế?” Hàn Xa cũng chế giễu, “Cậu không phải là bị cô gái kia làm cho mất hết hứng thú đấy chứ?” Chung Bình nhăn mặt nhíu mày, không nói gì nữa, chỉ nhấc ly rượu tiếp tục uống. Đúng vậy, anh làm sao vậy! Gần đây đều luôn rối loạn như vậy.
Chỉ một lát sau, Vệ Đông đã gọi mấy em gái kia lại đây.
Một nhóm mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp đi đến, làm cho cả lô ghế bỗng chốc rạng rỡ lên không ít. Chung Bình quét mắt nhìn, quả nhiên là không tồi, nhưng đáng tiếc anh hiện tại lại chả có một chút hứng thú nào. Vệ Đông và Hàn Xa cùng với mấy mỹ nữ bên người thì chơi đùa cười nói vui vẻ, mà mỹ nữ ngồi bên cạnh Chung Bình lại có chút buồn bực, nếu hỏi thì anh sẽ trả lời, còn nếu cô không lên tiếng, hai người liền cứ trầm mặc như vậy luôn. Mỹ nữ cũng coi như có kiên nhẫn, hao hết tâm tư rủ Chung Bình chơi tung xúc xắc phạt rượu, nhưng Chung Bình chỉ mỉm cười uyển chuyển cự tuyệt, bảo cô nên đi đến chỗ Vệ Đông và Hàn Xa chơi. Mỹ nữ nhìn Chung Bình lạnh như băng, cuối cùng không thể nhịn được nữa, bực tức ngồi im một chỗ, không để ý đến anh nữa.
Vệ Đông và Hàn Xa vừa thấy Chung Bình làm cho mỹ nữ tức giận, nhanh chóng một người chạy tới an ủi mỹ nữ, một người lại tới chỗ Chung Bình khuyên nhủ. Hàn Xa đẩy đẩy Chung Bình, “Cậu làm sao vậy?” Chung Bình cả tối nay đều không bình thường chút nào cả, nói thì ít, chỉ uống rượu, nhìn thấy người đẹp cũng không vui vẻ gì, đây có thật là Chung Bình mà bọn họ quen biết không vậy?
Chung Bình buông chén, mỉm cười vỗ vỗ vai Hàn Xa, “Tôi về trước, các cậu cứ từ từ chơi đi.” Nói xong, để lại một đám người đang kinh ngạc, anh liền rời đi.
Vừa ra khỏi quán bar, Chung Bình liền chặn lấy một chiếc taxi rời khỏi đó.
Phòng bệnh trong bệnh viện
Lâm Vĩ Cường đang ở bên cạnh đọc báo cho Tố Tố nghe. Tuy rằng bác sĩ nói Tố Tố đã có thể nói, nhưng vì vẫn còn động đến vết thương trên mặt, nên Tố Tố cũng không nói được nhiều lắm. A Cường liền nghĩ ra cách này để cho cô không cảm thấy nhàm chán.
Tố Tố nghe chất giọng trầm ấm của A Cường, trong lòng khẽ cười, đừng nhìn A Cường bình thường thô lỗ cục cằn, kỳ thật anh rất tinh tế. Anh sợ cô nhàm chán, liền cố ý mua một chiếc máy nghe nhạc, rồi thu lại cho cô những bài hát mà cô thích nghe, sau đó mang đến phòng bệnh bật cho cô. Lại còn suốt ngày dặn dò chị Như khi trông Tố Tố, động tác phải nhẹ nhàng một chút, nhất định không được đụng phải miệng vết thương. Chị Như mỗi lần đều cười A Cường, nói anh giống như một bà mẹ hay càu nhàu vậy. Chị cũng thấy vui thay cho Tố Tố, đây mới gọi là hoạn nạn biết chân tình, Tố Tố xảy ra chuyện, A Cường so với mọi người là lo lắng nhất, nếu không phải Tố Tố không đồng ý, A Cường phỏng chừng ngay cả việc làm cũng muốn bỏ chỉ muốn đến quan tâm chăm sóc cho Tố Tố. Tố Tố cuối cùng cũng có một người đặc biệt để ý đến mình, chị Như nở nụ cười, như vậy là chị yên tâm rồi.
A Cường mỗi lần đều cười như vậy, rồi lại dịu dàng cẩn thận chăm sóc cho Tố Tố. Tố Tố vì vậy rất cảm kích, làm cho A Cường tức giận, nói cô sau này không được khách khí như vậy nữa. Tố Tố cũng không khách khí nữa, tâm ý của A Cường, cô cũng hiểu được, nhưng Tiểu Anh thích A Cường, cô cũng đã sớm biết. Tiểu Anh tới đây vài lần, nhìn thấy A Cường lúc nào cũng ở phòng bệnh, giọng nói hơi có chút trách cứ, Tố Tố đều nghe hiểu được.
“A Cường, anh về đi.” Tố Tố nhẹ giọng mở miệng. A Cường đã đọc cả đêm, ngày mai còn có ca làm sáng sớm nữa, vẫn là nên về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.
“Em mệt rồi?” A Cường buông tờ báo xuống, tới gần giường nhìn Tố Tố.
“Ừ, em mệt.” Tố Tố khẽ mở miệng, kỳ thật là cô cả ngày ở trên giường, cứ ngủ ngủ rồi lại tỉnh, giờ phút này vẫn còn thanh tỉnh lắm. Nhưng cô không muốn A Cường mệt mỏi, anh mỗi ngày đều đến đây cùng cô, khẳng định là đã mệt muốn chết rồi.
A Cường nhẹ nhàng nói, “Vậy em ngủ đi, anh chờ em ngủ rồi mới đi.” A Cường khẽ đem tay phải của cô đặt vào trong chăn.
Tố Tố trong lòng cảm động, A Cường, anh ấy đối với cô thật sự tốt quá. Tố Tố im lặng, tự nhiên lại có chút buồn ngủ, nếu cô không ngủ, A Cường cũng sẽ không đi.
A Cường yên tĩnh đứng ở bên giường, đau lòng nhìn cô bị quấn gạc đầy người, nghe tiếng thở dần dần ổn định nhẹ nhàng, cô ngủ thật yên tĩnh. A Cường trong lòng than nhẹ, Tố Tố không muốn làm phiền người khác. Anh biết cái cảm giác khi da mới mọc lại, sẽ giống như có những con kiến đang gặm cắn da thịt minh, vậy mà Tố Tố lại không bao giờ oán trách, chỉ khi nào cô thật sự ngứa đến mức không chíu nổi, mới gắt gao nắm chặt lấy tay phải của mình. Mỗi lúc như vậy, A Cường đều không nhịn được mà đến cầm tay cô, hy vọng có thể truyền cho cô một chút kiên cường. Bàn tay nhỏ bé của Tố Tố lại chậm rãi buông ra, anh có thể cảm giác được cô đang nhếch miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ lặng lẽ không nói. A Cường không chịu nổi vẫn luôn tự hỏi đáy lòng mình, Tố Tố, bao giờ em mới chịu dựa dẫm vào anh đây?
A Cường thương tiếc cẩn thận vuốt những sợi tóc ra sau đầu cho cô, Tố Tố hãy để anh chăm sóc em cả đời này đi. Câu nói này anh đã cất giấu trong lòng mình bao nhiêu năm nay, bao giờ mới dám nói cho Tố Tố biết đây? A Cường thở dài tiếc nuối, cẩn thận thu tay lại, lại cẩn thận chỉnh chăn cho Tố Tố rồi mới rón rén rời khỏi phòng bệnh.
–
Không biết ngủ đã bao lâu, Tố Tố bị một trận ngứa cực ngứa làm cho tỉnh lại, thần trí từ từ thanh tỉnh, ngón tay bất giác giật giật, lại phát hiện tay phải của mình được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy, Tố Tố hơi ngẩn ra, A Cường còn chưa đi? Bất giác kêu lên, “A Cường?” Bàn tay đang nắm lấy tay cô bỗng nắm chặt lại, sau đó dần dần lỏng ra nhưng cũng không buông hẳn. Tố Tố khẽ động tay, bàn tay này sao lại có chút không giống với tay của A Cường, hình như tay mềm mại hơn một chút, chẳng lẽ là do ban đêm nên cảm giác không giống?
Tố Tố tự nhiên bình tĩnh lại, chắc là A Cường rồi, anh thật là cố chấp, cô ngủ cũng đâu có về, kết quả vẫn là ở lại đây.
“A Cường, em muốn uống nước.” Tố Tố liếm liếm môi có chút khát, nhẹ giọng nói.
Bàn tay ấm áp ấy từ từ buông tay cô ra, sau đó Tố Tố lại nghe thấy những tiếng bước chân nhẹ nhàng kêu lên, sau đó là tiếng nước được rót vào cốc. Tố Tố nằm trên giường chịu đựng từng cơn ngứa trên mặt cùng cánh tay, chỉ một lát sau, một chiếc ống hút khẽ chạm bên môi, Tố Tố mở miệng ra từ từ uống nước.
Uống được một chút, cô mới chậm rãi buông ra, khóe miệng còn dính một chút nước, làm cô hơi ngứa, đang muốn dùng lưỡi liếm đi, thì đã có một chiếc khăn tay mềm mại đặt ở bên khóe miệng cô, Tố Tố thất thần, A Cường đang giúp cô lau miệng. Động tác thân mật cùng dịu dàng này làm cho cô có chút ngượng ngùng, lúc A Cường lấy lại khăn tay, Tố Tố mới nhẹ nhàng nói, “A Cường, cám ơn anh.”
…………
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, A Cường vẫn không nói gì. Tố Tố buồn bực thấp giọng gọi, “A Cường?” Còn chưa dứt lời, bàn tay ấm áp kia lại nắm lấy tay cô, Tố Tố thả lỏng, “A Cường, anh đi ngủ đi, thức đêm nhiều như vậy, cũng không chịu nổi được đâu.” A Cường hàm hồ ừ một tiếng, đặt tay cô xuống. Tố Tố lại nghe thấy những tiếng bước chân chậm rãi đi về chiếc giường bên cạnh, sau đó là tiếng chiếc giường kia lún xuống, Tố Tố mỉm cười, mau ngủ thôi. Tố Tố cũng từ từ buông tay, lại đi vào trong mộng.
–
Nhờ sự chăm sóc của chị Như cùng A Cường, mặt ngoài vết thương của Tố Tố khép lại rất nhanh. Nhưng buổi chiều hôm nay, bác sĩ Toàn Tông lại gọi chị Như cùng A Cường vào trong phòng làm việc. Hai người tự nhiên có chút bất an, cùng đi vào văn phòng.
Toàn Tông bảo hai người họ ngồi xuống, mới mở miệng, “Tiêu tiểu thư cấy da rất thành công, hiện tại 80% bề mặt vết thương đều đã lên da mới, chỉ là, vùng mặt và vùng cổ của cô ấy bị thương nghiêm trọng nhất nên dù vết thương có khép lại nhất định vẫn để lại sẹo. Nếu muốn chữa trị hoàn toàn, có thể sẽ phải phẫu thuật vài lần nữa, tiền phẫu thuật cũng rất cao, cho nên tôi muốn hỏi ý kiến của mọi người.”
Chị Như và A Cường liền quay ra nhìn nhau, A Cường lo lắng hỏi, “Cần bao nhiêu tiền vậy?”
“Vào khoảng từ 8 đến 10 vạn.” Toàn Tông nói.
Hai người nghe xong liền ngây người, cần nhiều tiền như vậy? Cái này khá khó xử, bọn họ nhất định không thể lấy nhiều tiền như vậy. Nhưng không thể để Tố Tố ân hận suốt đời, chẳng lẽ lại đi tìm Chung Bình? Người ta đều đã cho nhiều tiền như vậy, bọn họ cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể trả hết, hiện tại lại mở miệng hỏi nữa, sợ là không được.
Toàn Tông nhìn bộ dáng khó xử của hai người, cũng hiểu được liền nói, “Mọi người cứ thảo luận trước đi, hai ngày nữa…..trả lời tôi.” Hai người cám ơn rồi đi ra, trong lòng im lặng không nói ra lời.
Đinh Như suy nghĩ mãi vẫn là quyết định thử một lần, quyết định muốn đi tìm Chung Bình để hỏi. A Cường gọi chị Như lại, “Chị đi tìm Chung Bình?” “Phải” Đinh Như gật gật đầu, cô cũng biết như vậy là không tốt, chỉ là người có thể giúp Tố Tố hiện tại cũng chỉ có Chung Bình. A Cường do dự một chút, nhưng cũng không có ngăn cô.
Đinh Như đi vào phòng làm việc của Chung Bình, Chung Bình còn đang khám cho một người bệnh, nhìn thấy cô đến, mắt nhảy dựng lên, mở miệng hỏi, “Có việc à?” Đinh Như gật gật đầu, ánh mắt khẽ động, “Anh cứ bận đi, em có chuyện muốn nói với anh.” Chung Bình mắt nháy nháy một chút, tiếp tục khám cho bệnh nhân. Chờ bệnh nhân đi rồi, Chung Bình mới nhanh chóng giương mắt nhìn Đinh Như, “Sao vậy? Tố Tố có chuyện gì à?”
Đinh Như mỉm cười, “Tố Tố không sao, nhưng em tới tìm anh, cũng là vì chuyện của cô ấy.” Chung Bình gật gật đầu, bảo cô ngồi xuống.
Đinh Như nói với Chung Bình lí do vì sao cô lại đến, Chung Bình không hề do dự, liền đáp ứng ngay. Đinh Như có chút ngoài ý muốn nhìn Chung Bình, anh thật sự không hề do dự gì? Trong lòng bỗng nổi lên một chút nghi ngờ, anh vì cái gì mà tận tâm đối với Tố Tố như vậy? Chẳng lẽ anh…..
Chung Bình giả vờ như không nhìn thấy phản ứng của Đinh Như, nghĩ là cô không tin, lại mở miệng nói, “Đừng lo lắng, tiền không phải là vấn đề, cho tôi hai ngày.”
Đinh Như chậm rãi gật đầu, mỉm cười cám ơn, cô chậm rãi đứng lên đi về phía ngoài cửa. Đi đến cạnh cửa, cô dừng lại một chút, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Chung Bình, nhịn không được nhẹ nhàng hỏi, “Chung Bình, anh vì sao tốt với Tố Tố như vậy?”
Chung Bình sửng sốt, không nghĩ tới cô lại hỏi như vậy, run sợ mất 5 giây, anh mới ho nhẹ một tiếng nói, “Tố Tố là vì cứu mấy đứa nhỏ mới bị thương, tôi rất bội phục cô ấy. Người tốt thì sẽ được báo đáp thôi.” Nói xong, anh có hơi chút xấu hổ mà cúi đầu xuống, trong mắt tâm tình phức tạp chợt lóe lên rồi tắt.
Đinh Như nhìn Chung Bình, chậm rãi gật đầu, “Tố Tố nhất định sẽ được báo đáp.” Nói xong, liền rời đi.
Chung Bình nhìn cánh cửa trống trơn, sợ run một lúc, nhớ lại câu hỏi của Đinh Như, anh vì sao lại đối với Tiêu Tố Tâm tốt như vậy? Đúng vậy, là vì cái gì chứ? Anh cũng không biết, chỉ là, tưởng tượng đến những gì mà cô gái kiên cường kia phải chịu đựng những đau đớn như vậy, trái tim anh lại thắt chặt lại, anh không thích cảm giác này, nhưng càng áp chế nó thì mỗi khi nghe thấy tin tức của cô lại càng bùng lên mạnh mẽ. Có lẽ, nếu cô nhanh chóng khỏi hẳn, thì sự không bình thường này của anh mới có thể hoàn toàn khôi phục!
Chung Bình lấy điện thoại ra gọi cho bạn tốt Mạch Dịch Nam. Bởi vì sợ ba anh phát hiện anh lại giúp Tố Tố trả tiền phẫu thuật, nên Chung Bình đành tìm A Nam mượn tiền, sau đó bảo cậu ấy gửi tới tài khoản ở bệnh viện. Chính mình lại hẹn trước với A Nam, kí giấy trả lại tiền cho cậu ấy. Như vậy sẽ không bị ba anh phát hiện, lại có thể giải quyết được vấn đề của Tố Tố. Cho dù ba anh có tra hỏi anh chi số tiền này đi đâu, anh cũng có lí do là cho A Nam mượn tiền, ba anh sẽ không thể nhúng tay vào việc anh cho bạn mượn tiền được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.