Chương 13: Giấy công đức
Hốt Nhiên chi Gian
09/06/2014
Tiêu Tố Tâm lo lắng giương mắt nhìn chị
Như, trên mặt chị u ám như vậy là đã biết tâm tình chị Như đang xuống
thấp như thế nào. Tiêu Tố Tâm sốt ruột nghĩ, chị Như hỏi như vậy, rốt
cuộc đã biết được bao nhiêu? Chẳng lẽ đã nhìn thấy Chung Bình rồi? Chị
Như đối với anh ta si mê như vậy, nếu biết cô cùng Chung Bình có quan
hệ, nhất định sẽ rất giận cho mà xem. Cô nên giải thích như thế nào đây?
“Từ lúc nào em đã quen với kẻ lắm tiền thế hả?” Chị Như nhìn cô muốn nói lại thôi, mọi suy nghĩ trong lòng lại càng được khẳng định, Tố Tố nhất định đang có việc lừa cô.
“Em…..” Tố Tố càng khẩn trương, có nên nói thật hay không?
“Em cùng Chung Bình rốt cuộc là như thế nào?” Mặt chị Như càng ngày càng đen, quyết định nói thẳng trọng tâm.
Hả? Tiêu Tố Tâm giương cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng, chị Như quả nhiên là đã biết rồi.
“Em….cùng anh ta thật sự không có gì.” Tố Tố bị chị Như nhìn chằm chằm liền có chút chột dạ, cô thật sự có một số việc đã gạt chị Như, nhưng thật lòng cô cũng không muốn làm như vậy.
Chị Như hừ lạnh một tiếng, xoay người đi đến bên cạnh kệ để TV, cầm lấy tờ giấy giơ lên, “Vậy đây là cái gì?”
Tố Tố hai mắt tròn xoe, trời ạ, chị Như lại lục đồ của cô lên, lần này lại tự nhiên tìm thấy tờ giấy công đức mà viện trưởng viết cho Chung Bình.
“Chị Như, nghe em giải thích đã.” Tố Tố đi về phía trước, lo lắng mở miệng.
“Không phải em nói đã trả lại tiền cho anh ấy rồi sao? Tại sao lại có tờ giấy này?”Chị Như tức giận, quay lưng về phía cô.
“Em……em không có.” Tố Tố than nhẹ, đành phải đem mọi sự việc nói ra với chị, thậm chí cả việc Chung Bình nhờ cô giả làm bạn gái tối hôm qua, cũng đều thành thật đem ra nói hết,
Chị Như nghe xong, sắc mặt vô cùng rối rắm, cuối cùng lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, “Em vì tiền mà tiếp cận anh ấy?”
Tiêu Tố Tâm chợt căng thẳng, không phải như vậy, “Không có, là anh ta tự tìm em.” Năm vạn kia cô nhất định sẽ tìm cơ hội trả lại cho Chung Bình. Ngày hôm qua nếu không phải vì 5 ngàn kia, cô cũng sẽ không đồng ý giúp anh.
“Tố Tố, em nói thật cho chị biết, em là để ý đến tiền của anh ấy?” Chị Như liếc nhìn bộ quần áo mới trên người cô, quả là hàng hiệu, Chung Bình làm sao có thể mua quần áo cho người đã lừa anh tiền chứ?
“Chị Như, sao lại nghĩ về em như vậy?” Tiêu Tố Tâm sốt ruột giải thích, trong mắt chị Như, Chung Bình vốn luôn hoàn hảo như vậy, vừa đẹp trai lại vừa có tiền, chính là mẫu người đàn ông lí tưởng để gả đi. “Em biết chị thích anh ta.”
“Đúng vậy, em biết chị thích anh ấy, còn cố tình gây chú ý với anh ấy. Chị ở bên cạnh anh ấy lâu như vậy, anh ấy cũng chưa từng tặng chị thứ đồ gì. Mà tự nhiên anh ấy còn mua quần áo cho em, tìm em để giả làm bạn gái, em còn dám nói em không cố ý.” Chị Như đi tới định xé quần áo trên người cô, lại nhìn thấy trên tay cô một chiếc vòng ngọc, liền trợn tròn mắt, hét ầm lên, “Cái gì đây? Cả cái này anh ấy cũng tặng cô?”
Tiêu Tố Tâm lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, “Đây là bà anh ta tặng em.”
“Ngay cả bà anh ta cô cũng lừa được, Tiêu Tố Tâm, cô càng ngày càng lợi hại! Cô còn giải thích gì nữa, sao lại không nghe lời như vậy” Chị Như nghĩ đến Chung Bình đi tìm Tố Tố mà không tìm cô, nén giận ở trong lòng, tiểu nha đầu này làm sao so được với cô, Chung Bình không phải là đầu óc có vấn đề gì rồi chứ.
“Chị Như, chị đừng giận, anh ta muốn tìm người biết võ thuật, chẳng qua là có biết em, nên mời nhờ giúp thôi. Anh ta lăng nhăng như vậy, em chỉ cần nhìn đã thấy ghét, làm sao thích anh ta được” Tiêu Tố Tâm kéo tay của chị Như, muốn trấn an chị.
“Đưa vòng tay cho chị.” Chị Như hừ lạnh một tiếng, tay bắt lấy tay đang đeo chiếc vòng của Tiêu Tố Tâm.
Tiêu Tố Tâm vội rụt tay lại, “Chị Như, không được, cái này phải trả lại……trả lại cho bà của anh ta.” Cô chỉ là tạm thời giữ thôi, vẫn phải tìm cơ hội để trả lại chứ.
“Cô không bỏ được?” Chị Như bỏ tay cô ra, hừ lạnh nói, “Tố Tố, chị đối xử với cô như thế nào?”
Tiêu Tố Tâm nhanh chóng gật đầu, “Rất tốt.” Chị Như ngoại trừ vì tên đàn ông kia mà có chút điên cuồng, thì đối với cô thật sự rất tốt.
“Về sau cô không được cùng Chung Bình qua lại nữa, nếu anh ta lại đến tìm, đều phải nói với chị.” Chị Như cầm tờ giấy công đức, nghĩ lại có lí do để đi tìm Chung Bình rồi.
“Được.” Tiêu Tố Tâm thấy chị Như không thèm để ý đến chuyện vòng tay nữa, trong lòng liền buông lỏng, không gặp Chung Bình là tốt nhất, nếu không cô lại phải chịu lửa giận của chị Như lần nữa.
“Đi thay quần áo đi, đi làm mặc thế này không được.” chị Như giật nhẹ ống tay áo của cô, rồi bỏ vào trong phòng.
Tiêu Tố Tâm thở dài một cái, chị Như vì Chung Bình thật sự tẩu hỏa nhập ma rồi, Chung Bình thì có cái gì tốt chứ? Chị Như sớm muộn sẽ có ngày phải chịu thiệt. Nhưng bây giờ chị muốn cô làm gì, cô cũng nguyện nghe theo
Ngoại trừ mấy lần chị Như vì Chung Bình mà có mắng cô vài lần, những lúc khác đều rất tốt với cô. Quần áo, giày dép cũ nếu chị không mặc nhất định sẽ cho cô.
Lúc trước, khi đi làm chứng minh thư và đăng kí tạm trú, Tiêu Tố Tâm đều bị gây khó dễ chỉ bởi vì cô đã từng vào trại cải tạo, họ đều ghét bỏ cô, không muốn để cho cô sống ở đây cho nên liên tục gây khó dễ, cố tình không chịu xử lí. Tất cả đều nhờ chị Như chạy tiền cho cô thì bọn họ mới chịu làm việc, hơn thế chị còn đi nhờ vả người ta giúp cô có việc làm ở siêu thị kia, thật tâm mình cô vô cùng cảm kịch chị Như. Chị Như trước kia vô cùng tốt, chỉ là từ sau khi gặp Chung Bình, chị ấy liền trở nên khác lạ, Chung Bình nói cái gì chị ấy đều nghe theo, nhưng dù chị có làm gì đi nữa, Chung Bình cũng chả thèm liếc một cái đến chị, vì thế chị Như ở nhà vẫn thường hay vô cớ cáu giận.
Tiêu Tố Tâm vào trong nhà vệ sinh để thay đồ, đang định tháo chiếc vòng xuống thì cô lại do dự, nếu cô để vòng tay này ở trong nhà, chị Như rất có thể sẽ lại lấy đi, đến lúc đó có lẽ sẽ không trả lại cho cô nữa. Tiêu Tố Tâm nghĩ thầm, quyết định không tháo nữa, vẫn nên nhanh chóng trả chiếc vòng tay này lại cho Chung Bình thì tốt hơn.
–
Đinh Như gõ cửa phòng làm việc của Chung Bình, đúng lúc anh đang khám cho một bệnh nhân nữ, vừa nhìn thấy người đến là Đinh Như, ánh mắt anh hơi trầm xuống, cũng không có lên tiếng.
Đinh Như lẳng lặng ngồi chờ ở một bên, chờ người bệnh kia rời đi, Chung Bình mới nhìn đến cô hỏi, “Lại có chuyện gì vậy?”
Đinh Như liếc mắt ra ngoài cửa, đóng cửa lại, rồi mới đi về phía Chung Bình, từ trong ví lấy ra một tờ giấy đưa cho Chung Bình. “Em gái em chưa trả lại tiền cho anh đúng không?”
Chung Bình nhíu mi, nhận lấy tờ giấy công đức kia, trên đó rõ ràng viết tên anh là người quyên tiền, số tiền là 5 vạn nhân dân tệ, nơi quyên góp là một cô nhi viện nào đó ở trong thành phố, “Cái gì thế này?” Cô nhi viện? Phản ứng đầu tiên của anh là nhớ đến Tiêu Tố Tâm chính là cô nhi.
“Tố Tố biết cô nhi viện đang thiếu tiền, nên mới trộm tiền của anh, rồi giả vờ như anh đã quyên góp tiền cho họ.” Đinh Như lạnh nhạt nói, Chung Bình biết Tố Tố lừa tiền của mình, khẳng định sẽ càng ghét cô ấy, vậy thì sẽ đập tan đi được cái ý định tiếp cận Chung Bình của Tố Tố đi.
“Cô ấy vì sao lại không nói cho tôi biết?” Chung Bình cầm tờ giấy kia, lại nhớ đến lúc cô kiêu căng uy hiếp mình, không ngờ là vì cứu người.
“Cô ấy cảm thấy xấu hổ.” Đinh Như than nhẹ, lắc đầu, “Em đã dạy dỗ lại cô ấy rồi, hy vọng anh không trách cô ấy, thỉnh thoảng cô ấy vẫn hay tùy hứng như vậy.”
Chung Bình giữ lại tờ giấy công đức kia, suy nghĩ kĩ một lúc, rồi nói, “Tôi biết rồi.” Lại chớp mắt, “Mắt như thế nào rồi?”
Đinh Như tươi cười, “Rất tốt, ai cũng đều nói mắt em đẹp lên nhiều.” Đinh Như nhìn thấy Chung Bình quan tâm mình, thì vô cùng kích động, “Bác sĩ Chung, lát nữa sau khi tan làm anh có rảnh không?”
Chung Bình liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tường, mỉm cười, “Tối nay tôi có việc rồi.”
Đinh Như nghe thấy vậy, mọi mong chờ dường như bị sụp đổ, mãi một lúc sau mới gượng cười, “Không sao, lần sau cũng được, em vẫn rất muốn cám ơn bác sĩ, rất vui nếu anh nhận lời.”
“Được, để lần sau đi….” Chung Bình gật gật đầu, nhấc tay ý nói không tiễn được.
Đinh Như lưu luyến mãi không muốn rời đi.
Chung Bình lại kéo ngăn kéo ra nhìn tờ giấy kia, trừng mắt nhìn nửa ngày, cuối cùng nắm chặt tay, Tiêu Tố Tâm, cô lại lừa tôi!
–
Tiêu Tố Tâm vô cùng mệt mỏi lê thân rời khỏi siêu thị, nhịn không được mà ngáp một cái, hôm nay là thứ 6 nên trong siêu thị vô cùng bận rộn, cô đã phải đứng hơn 8 giờ đồng hồ rồi, ngay đến cả thời gian đi toilet cũng đều không có.
Tiêu Tố Tâm khẽ siết chặt ba lô trên vai, đi về nhà.
Nhưng đi đến đầu phố, Tiêu Tố Tâm lại không băng qua đường luôn lại chuyển hướng đi tới bồn hoa ở góc phố, ngồi chổm xuống dưới. Tiêu Tố Tâm gọi với từ trong bồn hoa, “Đa Đa, Hoa Hoa, ra đây nào.” Sau khi cô kêu vài tiếng, thì ở bên trong bồn hoa có 2 chú chó nhỏ chạy ra, một con màu đen, một con màu vàng, hình như đều là chó hoang.
Tiêu Tố Tâm vui vẻ sờ đầu chúng nó, từ trong bao lấy ra một túi đồ ăn dành cho chó, đổ vào một chiếc bát vỡ ở gần đó, hai chú chó nhỏ liền tiến lên ăn như hổ đói.
“Từ từ thôi, còn nữa, còn nữa.” Tiêu Tố Tâm đau lòng nhìn chúng nó, tối hôm qua cô không tới, nhất định chúng nó đói lắm rồi, không biết hôm qua có đi đâu tìm đồ ăn không?
Hai chú chó cuối cùng cũng ăn no, bắt đầu nhảy bổ vào người Tiêu Tố Tâm, bọn chúng vui mừng đạp đạp chân trước, lại hướng cô quẫy đuôi liên tục, còn muốn mở miệng ra liếm mặt cô, Tiêu Tố Tâm sợ nhột, liền tránh mặt đi, khanh khách cười.
Đang đứng ở góc đường, Chung Bình bất đắc dĩ ném đi điếu thuốc đang cầm trong tay, lại gần cô nói, “Cô không sợ bẩn à?”
Tiêu Tố Tâm bị anh dọa, giật nảy mình, Đa Đa cùng Hoa Hoa lại bổ nhào về phía cô, khiến cô lập tức ngã ngồi dưới đất. Hai con chó thấy cô ngã ra, liền vô cùng vui vẻ muốn nhảy lên người cô, may mà Chung Bình nhanh chân chạy tới, đem đẩy chúng ra, rồi đưa tay về phía cô, Tiêu Tố Tâm không nắm tay anh, mà tự mình đứng lên, thu lại nụ cười ban nãy, “Sao anh lại ở đây?”
“Có chuyện muốn hỏi cô.” Chung Bình nhìn hai con chó đang hưng phấn nhào lên bên cạnh chân cô, Tiêu Tố Tâm liền cúi người, vỗ vỗ đầu chúng nó, “Tao phải đi rồi, mai lại gặp sau nhé.” Hai chú chó dường như nghe hiểu, liền uông uông kêu to vài tiếng, sau đó chạy quanh Tiêu Tố Tâm, Tố Tố đành vỗ nhẹ đầu chúng nó, xoay người rời đi.
Chung Bình đi theo phía sau, Tố Tố liền liếc mắt nhìn anh ta, Chung Bình liền tiến thêm hai bước để đi song song cùng cô. “Cô nhi viện ở chỗ nào vậy?”
Tố Tố hơi ngẩn ra, nhưng cuối cùng lập tức hiểu được rằng chắc chắn chị Như đã đi tìm anh. “Ở thành Nam.”
“Khi nào rỗi đưa tôi đến đó.” Ngữ khí vô cùng bình thản, nhưng lại làm cho Tố Tố dừng chân lại, xoay mặt qua nhìn anh, khó hiểu hỏi, “Vì sao?” Anh không tức giận? Cô tự tiện lấy tiền của anh đi quyên góp cho cô nhi viện, anh ta thế mà lại không tức giận?
“Nếu ngay cả đến chỗ tôi đóng góp tiền còn không biết thì sao tôi phải quyên tiền cơ chứ?” Chung Bình trợn mắt nhìn cô, anh cũng không phải nhà từ thiện.
“Tôi…..sẽ đưa anh đi, nhưng anh nguyện ý quyên tiền sao?” Tiêu Tố Tâm thật cẩn thận hỏi, trong lòng có một chút chờ mong, nếu Chung Bình đồng ý giúp, vậy bọn họ sẽ không phải lo lắng nữa.
“Không đâu, là cô nợ tôi. Nhưng tôi phải nhìn xem chỗ đó có thực sự cần quyên góp không.” Chung Bình nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Tiêu Tố Tâm nháy mắt liền trở nên mất mát, liền có chút đắc ý.
“Tiền của anh, chúng tôi sẽ nghĩ cách trả. Cô nhi viện thực sự rất cần số tiền đó, để cho bọn họ đi sửa lại tòa nhà kia cho đỡ nguy hiểm.” Tố Tố lo lắng giải thích, hy vọng anh có thể hiểu được và bỏ qua.
“Nhưng lại không liên quan đến tôi.” Chung Bình lạnh lùng trả lời.
Tiêu Tố Tâm trừng mắt liếc anh một cái, lòng dạ sắt đá lắm! “Được rồi, anh có thể biến đi.” Quả nhiên là cái đồ vô tâm, tiền dùng để tán gái thì không đau lòng, còn mang tiền ra giúp người thì lại keo kiệt như vậy. Tố Tố không vui tiếp tục đi về phía trước.
Chung Bình nhìn thấy Tiêu Tố Tâm đang tức giận, chạy nhanh lên kéo lấy cô giữ chặt, “Cô động một tí liền trở mặt.”
Tiêu Tố Tâm trừng trừng nhìn anh, “Cùng anh nói chuyện thì có gì tốt chứ.” Dù sao chị Như cũng không cho cô gặp lại anh ta, cô cầu còn không được nữa.
“Cô nợ tôi tiền mà còn tỏ vẻ hung dữ như vậy.” Chung Bình hừ nhẹ một tiếng, đầu óc người phụ nữ này bị hỏng à, nếu anh không muốn giúp thì hiện tại đã bắt cô trả tiền rồi!
Tiêu Tố Tâm hất tay anh ra, “Tôi hôm nay không muốn lằng nhằng với anh.” Nói xong lại bước về phía trước.
Chung Bình ở sau cô kêu to, “Khi nào thì cô đi cô nhi viện?”
Tiêu Tố Tâm quay đầu lại liếc mắt nhìn anh, “Mai.” Ngày mai cô sẽ làm ca chiều, buổi sáng có thể đi.
Chung Bình nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Tố Tâm ngày một khuất dần, liền quay đầu nhìn lại chỗ đựng thức ăn dành cho hai con chó kia, nhịn không được nở nụ cười, cô thật giống hai chú chó đi lạc kia, vừa biết kêu, vừa biết cắn người còn có thể trở mặt nữa.
“Từ lúc nào em đã quen với kẻ lắm tiền thế hả?” Chị Như nhìn cô muốn nói lại thôi, mọi suy nghĩ trong lòng lại càng được khẳng định, Tố Tố nhất định đang có việc lừa cô.
“Em…..” Tố Tố càng khẩn trương, có nên nói thật hay không?
“Em cùng Chung Bình rốt cuộc là như thế nào?” Mặt chị Như càng ngày càng đen, quyết định nói thẳng trọng tâm.
Hả? Tiêu Tố Tâm giương cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng, chị Như quả nhiên là đã biết rồi.
“Em….cùng anh ta thật sự không có gì.” Tố Tố bị chị Như nhìn chằm chằm liền có chút chột dạ, cô thật sự có một số việc đã gạt chị Như, nhưng thật lòng cô cũng không muốn làm như vậy.
Chị Như hừ lạnh một tiếng, xoay người đi đến bên cạnh kệ để TV, cầm lấy tờ giấy giơ lên, “Vậy đây là cái gì?”
Tố Tố hai mắt tròn xoe, trời ạ, chị Như lại lục đồ của cô lên, lần này lại tự nhiên tìm thấy tờ giấy công đức mà viện trưởng viết cho Chung Bình.
“Chị Như, nghe em giải thích đã.” Tố Tố đi về phía trước, lo lắng mở miệng.
“Không phải em nói đã trả lại tiền cho anh ấy rồi sao? Tại sao lại có tờ giấy này?”Chị Như tức giận, quay lưng về phía cô.
“Em……em không có.” Tố Tố than nhẹ, đành phải đem mọi sự việc nói ra với chị, thậm chí cả việc Chung Bình nhờ cô giả làm bạn gái tối hôm qua, cũng đều thành thật đem ra nói hết,
Chị Như nghe xong, sắc mặt vô cùng rối rắm, cuối cùng lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, “Em vì tiền mà tiếp cận anh ấy?”
Tiêu Tố Tâm chợt căng thẳng, không phải như vậy, “Không có, là anh ta tự tìm em.” Năm vạn kia cô nhất định sẽ tìm cơ hội trả lại cho Chung Bình. Ngày hôm qua nếu không phải vì 5 ngàn kia, cô cũng sẽ không đồng ý giúp anh.
“Tố Tố, em nói thật cho chị biết, em là để ý đến tiền của anh ấy?” Chị Như liếc nhìn bộ quần áo mới trên người cô, quả là hàng hiệu, Chung Bình làm sao có thể mua quần áo cho người đã lừa anh tiền chứ?
“Chị Như, sao lại nghĩ về em như vậy?” Tiêu Tố Tâm sốt ruột giải thích, trong mắt chị Như, Chung Bình vốn luôn hoàn hảo như vậy, vừa đẹp trai lại vừa có tiền, chính là mẫu người đàn ông lí tưởng để gả đi. “Em biết chị thích anh ta.”
“Đúng vậy, em biết chị thích anh ấy, còn cố tình gây chú ý với anh ấy. Chị ở bên cạnh anh ấy lâu như vậy, anh ấy cũng chưa từng tặng chị thứ đồ gì. Mà tự nhiên anh ấy còn mua quần áo cho em, tìm em để giả làm bạn gái, em còn dám nói em không cố ý.” Chị Như đi tới định xé quần áo trên người cô, lại nhìn thấy trên tay cô một chiếc vòng ngọc, liền trợn tròn mắt, hét ầm lên, “Cái gì đây? Cả cái này anh ấy cũng tặng cô?”
Tiêu Tố Tâm lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, “Đây là bà anh ta tặng em.”
“Ngay cả bà anh ta cô cũng lừa được, Tiêu Tố Tâm, cô càng ngày càng lợi hại! Cô còn giải thích gì nữa, sao lại không nghe lời như vậy” Chị Như nghĩ đến Chung Bình đi tìm Tố Tố mà không tìm cô, nén giận ở trong lòng, tiểu nha đầu này làm sao so được với cô, Chung Bình không phải là đầu óc có vấn đề gì rồi chứ.
“Chị Như, chị đừng giận, anh ta muốn tìm người biết võ thuật, chẳng qua là có biết em, nên mời nhờ giúp thôi. Anh ta lăng nhăng như vậy, em chỉ cần nhìn đã thấy ghét, làm sao thích anh ta được” Tiêu Tố Tâm kéo tay của chị Như, muốn trấn an chị.
“Đưa vòng tay cho chị.” Chị Như hừ lạnh một tiếng, tay bắt lấy tay đang đeo chiếc vòng của Tiêu Tố Tâm.
Tiêu Tố Tâm vội rụt tay lại, “Chị Như, không được, cái này phải trả lại……trả lại cho bà của anh ta.” Cô chỉ là tạm thời giữ thôi, vẫn phải tìm cơ hội để trả lại chứ.
“Cô không bỏ được?” Chị Như bỏ tay cô ra, hừ lạnh nói, “Tố Tố, chị đối xử với cô như thế nào?”
Tiêu Tố Tâm nhanh chóng gật đầu, “Rất tốt.” Chị Như ngoại trừ vì tên đàn ông kia mà có chút điên cuồng, thì đối với cô thật sự rất tốt.
“Về sau cô không được cùng Chung Bình qua lại nữa, nếu anh ta lại đến tìm, đều phải nói với chị.” Chị Như cầm tờ giấy công đức, nghĩ lại có lí do để đi tìm Chung Bình rồi.
“Được.” Tiêu Tố Tâm thấy chị Như không thèm để ý đến chuyện vòng tay nữa, trong lòng liền buông lỏng, không gặp Chung Bình là tốt nhất, nếu không cô lại phải chịu lửa giận của chị Như lần nữa.
“Đi thay quần áo đi, đi làm mặc thế này không được.” chị Như giật nhẹ ống tay áo của cô, rồi bỏ vào trong phòng.
Tiêu Tố Tâm thở dài một cái, chị Như vì Chung Bình thật sự tẩu hỏa nhập ma rồi, Chung Bình thì có cái gì tốt chứ? Chị Như sớm muộn sẽ có ngày phải chịu thiệt. Nhưng bây giờ chị muốn cô làm gì, cô cũng nguyện nghe theo
Ngoại trừ mấy lần chị Như vì Chung Bình mà có mắng cô vài lần, những lúc khác đều rất tốt với cô. Quần áo, giày dép cũ nếu chị không mặc nhất định sẽ cho cô.
Lúc trước, khi đi làm chứng minh thư và đăng kí tạm trú, Tiêu Tố Tâm đều bị gây khó dễ chỉ bởi vì cô đã từng vào trại cải tạo, họ đều ghét bỏ cô, không muốn để cho cô sống ở đây cho nên liên tục gây khó dễ, cố tình không chịu xử lí. Tất cả đều nhờ chị Như chạy tiền cho cô thì bọn họ mới chịu làm việc, hơn thế chị còn đi nhờ vả người ta giúp cô có việc làm ở siêu thị kia, thật tâm mình cô vô cùng cảm kịch chị Như. Chị Như trước kia vô cùng tốt, chỉ là từ sau khi gặp Chung Bình, chị ấy liền trở nên khác lạ, Chung Bình nói cái gì chị ấy đều nghe theo, nhưng dù chị có làm gì đi nữa, Chung Bình cũng chả thèm liếc một cái đến chị, vì thế chị Như ở nhà vẫn thường hay vô cớ cáu giận.
Tiêu Tố Tâm vào trong nhà vệ sinh để thay đồ, đang định tháo chiếc vòng xuống thì cô lại do dự, nếu cô để vòng tay này ở trong nhà, chị Như rất có thể sẽ lại lấy đi, đến lúc đó có lẽ sẽ không trả lại cho cô nữa. Tiêu Tố Tâm nghĩ thầm, quyết định không tháo nữa, vẫn nên nhanh chóng trả chiếc vòng tay này lại cho Chung Bình thì tốt hơn.
–
Đinh Như gõ cửa phòng làm việc của Chung Bình, đúng lúc anh đang khám cho một bệnh nhân nữ, vừa nhìn thấy người đến là Đinh Như, ánh mắt anh hơi trầm xuống, cũng không có lên tiếng.
Đinh Như lẳng lặng ngồi chờ ở một bên, chờ người bệnh kia rời đi, Chung Bình mới nhìn đến cô hỏi, “Lại có chuyện gì vậy?”
Đinh Như liếc mắt ra ngoài cửa, đóng cửa lại, rồi mới đi về phía Chung Bình, từ trong ví lấy ra một tờ giấy đưa cho Chung Bình. “Em gái em chưa trả lại tiền cho anh đúng không?”
Chung Bình nhíu mi, nhận lấy tờ giấy công đức kia, trên đó rõ ràng viết tên anh là người quyên tiền, số tiền là 5 vạn nhân dân tệ, nơi quyên góp là một cô nhi viện nào đó ở trong thành phố, “Cái gì thế này?” Cô nhi viện? Phản ứng đầu tiên của anh là nhớ đến Tiêu Tố Tâm chính là cô nhi.
“Tố Tố biết cô nhi viện đang thiếu tiền, nên mới trộm tiền của anh, rồi giả vờ như anh đã quyên góp tiền cho họ.” Đinh Như lạnh nhạt nói, Chung Bình biết Tố Tố lừa tiền của mình, khẳng định sẽ càng ghét cô ấy, vậy thì sẽ đập tan đi được cái ý định tiếp cận Chung Bình của Tố Tố đi.
“Cô ấy vì sao lại không nói cho tôi biết?” Chung Bình cầm tờ giấy kia, lại nhớ đến lúc cô kiêu căng uy hiếp mình, không ngờ là vì cứu người.
“Cô ấy cảm thấy xấu hổ.” Đinh Như than nhẹ, lắc đầu, “Em đã dạy dỗ lại cô ấy rồi, hy vọng anh không trách cô ấy, thỉnh thoảng cô ấy vẫn hay tùy hứng như vậy.”
Chung Bình giữ lại tờ giấy công đức kia, suy nghĩ kĩ một lúc, rồi nói, “Tôi biết rồi.” Lại chớp mắt, “Mắt như thế nào rồi?”
Đinh Như tươi cười, “Rất tốt, ai cũng đều nói mắt em đẹp lên nhiều.” Đinh Như nhìn thấy Chung Bình quan tâm mình, thì vô cùng kích động, “Bác sĩ Chung, lát nữa sau khi tan làm anh có rảnh không?”
Chung Bình liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tường, mỉm cười, “Tối nay tôi có việc rồi.”
Đinh Như nghe thấy vậy, mọi mong chờ dường như bị sụp đổ, mãi một lúc sau mới gượng cười, “Không sao, lần sau cũng được, em vẫn rất muốn cám ơn bác sĩ, rất vui nếu anh nhận lời.”
“Được, để lần sau đi….” Chung Bình gật gật đầu, nhấc tay ý nói không tiễn được.
Đinh Như lưu luyến mãi không muốn rời đi.
Chung Bình lại kéo ngăn kéo ra nhìn tờ giấy kia, trừng mắt nhìn nửa ngày, cuối cùng nắm chặt tay, Tiêu Tố Tâm, cô lại lừa tôi!
–
Tiêu Tố Tâm vô cùng mệt mỏi lê thân rời khỏi siêu thị, nhịn không được mà ngáp một cái, hôm nay là thứ 6 nên trong siêu thị vô cùng bận rộn, cô đã phải đứng hơn 8 giờ đồng hồ rồi, ngay đến cả thời gian đi toilet cũng đều không có.
Tiêu Tố Tâm khẽ siết chặt ba lô trên vai, đi về nhà.
Nhưng đi đến đầu phố, Tiêu Tố Tâm lại không băng qua đường luôn lại chuyển hướng đi tới bồn hoa ở góc phố, ngồi chổm xuống dưới. Tiêu Tố Tâm gọi với từ trong bồn hoa, “Đa Đa, Hoa Hoa, ra đây nào.” Sau khi cô kêu vài tiếng, thì ở bên trong bồn hoa có 2 chú chó nhỏ chạy ra, một con màu đen, một con màu vàng, hình như đều là chó hoang.
Tiêu Tố Tâm vui vẻ sờ đầu chúng nó, từ trong bao lấy ra một túi đồ ăn dành cho chó, đổ vào một chiếc bát vỡ ở gần đó, hai chú chó nhỏ liền tiến lên ăn như hổ đói.
“Từ từ thôi, còn nữa, còn nữa.” Tiêu Tố Tâm đau lòng nhìn chúng nó, tối hôm qua cô không tới, nhất định chúng nó đói lắm rồi, không biết hôm qua có đi đâu tìm đồ ăn không?
Hai chú chó cuối cùng cũng ăn no, bắt đầu nhảy bổ vào người Tiêu Tố Tâm, bọn chúng vui mừng đạp đạp chân trước, lại hướng cô quẫy đuôi liên tục, còn muốn mở miệng ra liếm mặt cô, Tiêu Tố Tâm sợ nhột, liền tránh mặt đi, khanh khách cười.
Đang đứng ở góc đường, Chung Bình bất đắc dĩ ném đi điếu thuốc đang cầm trong tay, lại gần cô nói, “Cô không sợ bẩn à?”
Tiêu Tố Tâm bị anh dọa, giật nảy mình, Đa Đa cùng Hoa Hoa lại bổ nhào về phía cô, khiến cô lập tức ngã ngồi dưới đất. Hai con chó thấy cô ngã ra, liền vô cùng vui vẻ muốn nhảy lên người cô, may mà Chung Bình nhanh chân chạy tới, đem đẩy chúng ra, rồi đưa tay về phía cô, Tiêu Tố Tâm không nắm tay anh, mà tự mình đứng lên, thu lại nụ cười ban nãy, “Sao anh lại ở đây?”
“Có chuyện muốn hỏi cô.” Chung Bình nhìn hai con chó đang hưng phấn nhào lên bên cạnh chân cô, Tiêu Tố Tâm liền cúi người, vỗ vỗ đầu chúng nó, “Tao phải đi rồi, mai lại gặp sau nhé.” Hai chú chó dường như nghe hiểu, liền uông uông kêu to vài tiếng, sau đó chạy quanh Tiêu Tố Tâm, Tố Tố đành vỗ nhẹ đầu chúng nó, xoay người rời đi.
Chung Bình đi theo phía sau, Tố Tố liền liếc mắt nhìn anh ta, Chung Bình liền tiến thêm hai bước để đi song song cùng cô. “Cô nhi viện ở chỗ nào vậy?”
Tố Tố hơi ngẩn ra, nhưng cuối cùng lập tức hiểu được rằng chắc chắn chị Như đã đi tìm anh. “Ở thành Nam.”
“Khi nào rỗi đưa tôi đến đó.” Ngữ khí vô cùng bình thản, nhưng lại làm cho Tố Tố dừng chân lại, xoay mặt qua nhìn anh, khó hiểu hỏi, “Vì sao?” Anh không tức giận? Cô tự tiện lấy tiền của anh đi quyên góp cho cô nhi viện, anh ta thế mà lại không tức giận?
“Nếu ngay cả đến chỗ tôi đóng góp tiền còn không biết thì sao tôi phải quyên tiền cơ chứ?” Chung Bình trợn mắt nhìn cô, anh cũng không phải nhà từ thiện.
“Tôi…..sẽ đưa anh đi, nhưng anh nguyện ý quyên tiền sao?” Tiêu Tố Tâm thật cẩn thận hỏi, trong lòng có một chút chờ mong, nếu Chung Bình đồng ý giúp, vậy bọn họ sẽ không phải lo lắng nữa.
“Không đâu, là cô nợ tôi. Nhưng tôi phải nhìn xem chỗ đó có thực sự cần quyên góp không.” Chung Bình nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Tiêu Tố Tâm nháy mắt liền trở nên mất mát, liền có chút đắc ý.
“Tiền của anh, chúng tôi sẽ nghĩ cách trả. Cô nhi viện thực sự rất cần số tiền đó, để cho bọn họ đi sửa lại tòa nhà kia cho đỡ nguy hiểm.” Tố Tố lo lắng giải thích, hy vọng anh có thể hiểu được và bỏ qua.
“Nhưng lại không liên quan đến tôi.” Chung Bình lạnh lùng trả lời.
Tiêu Tố Tâm trừng mắt liếc anh một cái, lòng dạ sắt đá lắm! “Được rồi, anh có thể biến đi.” Quả nhiên là cái đồ vô tâm, tiền dùng để tán gái thì không đau lòng, còn mang tiền ra giúp người thì lại keo kiệt như vậy. Tố Tố không vui tiếp tục đi về phía trước.
Chung Bình nhìn thấy Tiêu Tố Tâm đang tức giận, chạy nhanh lên kéo lấy cô giữ chặt, “Cô động một tí liền trở mặt.”
Tiêu Tố Tâm trừng trừng nhìn anh, “Cùng anh nói chuyện thì có gì tốt chứ.” Dù sao chị Như cũng không cho cô gặp lại anh ta, cô cầu còn không được nữa.
“Cô nợ tôi tiền mà còn tỏ vẻ hung dữ như vậy.” Chung Bình hừ nhẹ một tiếng, đầu óc người phụ nữ này bị hỏng à, nếu anh không muốn giúp thì hiện tại đã bắt cô trả tiền rồi!
Tiêu Tố Tâm hất tay anh ra, “Tôi hôm nay không muốn lằng nhằng với anh.” Nói xong lại bước về phía trước.
Chung Bình ở sau cô kêu to, “Khi nào thì cô đi cô nhi viện?”
Tiêu Tố Tâm quay đầu lại liếc mắt nhìn anh, “Mai.” Ngày mai cô sẽ làm ca chiều, buổi sáng có thể đi.
Chung Bình nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Tố Tâm ngày một khuất dần, liền quay đầu nhìn lại chỗ đựng thức ăn dành cho hai con chó kia, nhịn không được nở nụ cười, cô thật giống hai chú chó đi lạc kia, vừa biết kêu, vừa biết cắn người còn có thể trở mặt nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.