Chương 19: Hoả hoạn
Hốt Nhiên chi Gian
09/06/2014
Một tuần tiếp đó, Tố Tố và A Cường thường
xuyên phải về cô nhi viện. Việc sửa lại cô nhi viện cũng không thuận lợi cho lắm, thường phải bê hết cái này từ bên Đông sang bên Tây, rồi dọn
dẹp sạch sẽ mọi thứ, mọi người ở trong viện đều phải làm đi làm lại, kê
đi kê lại mới được. Nhưng mà chỉ cần là do viện trưởng yêu cầu, hai
người đều cố hết sức để giúp đỡ. Vì vậy, buổi tối Tố Tố cũng không đến
phòng tập được nữa, vài ngày Chung Bình đều tới nhưng lại không thấy cô
đâu, trong lòng vô cùng buồn bực.
Cũng may, hai ngày vừa rồi, Chung Bình cũng rất bận rộn, nên không quá để tâm đến chuyện này. Viện trưởng đã bảo với anh rằng có một tập san hẹn phỏng vấn, bảo rằng khoa bỏng- chỉnh hình của bệnh viện là một trong những khoa có trình độ cao nhất, vì vậy dù thế nào đi chăng nữa anh cũng phải chuẩn bị một chút tư liệu. Chung Bình bất đắc dĩ phải ở lại bệnh viện tăng ca để nhanh chóng đưa lại tư liệu cho viện trưởng.
Cuối cùng anh cũng thật vất vả mới làm xong, liền gửi ngay một bản vào hòm thư cho viện trưởng, giữ lại một bản cho mình. Lúc này anh mới ngáp một cái, xoa cổ của mình rời khỏi văn phòng, lần này nhất định phải bắt viện trưởng trả thêm tiền mới được, bình thường có cái gì hay ho thì chả thấy ông ta gọi anh bao giờ, cứ khi nào có việc cần làm thì lại nhớ đến anh.
Chung Bình thay quần áo, rồi vào thang máy đi xuống tầng một.
–
Đại sảnh của bệnh viện đã tắt hết đèn, chỉ còn lại mấy người bảo vệ vẫn còn đang ngồi chung quanh ở một chiếc bàn gần cửa. Chung Bình nhẹ liếc mắt nhìn về khu cấp cứu, đèn đuốc vẫn còn sáng trưng. Chung Bình nhếch khóe miệng, mới đây một y tá đã bị phê bình rồi, không biết lần này ai lại để đèn như vậy đây, anh tự nhiên lại muốn đến đó nhìn thử xem.
Đi vào phòng trực ban, anh đã nhìn thấy một đám y tá đang tất bật chuẩn bị đồ đạc, chị Ngọc, y tá trưởng đang đứng ở một bên chỉ huy, vẻ mặt đầy lo lắng. Chung Bình đi qua, tò mò hỏi, “Chị Ngọc, có chuyện gì vậy?”
Chị Ngọc vừa ngẩng đầu lên thì thấy anh, đành gượng cười một cái, “Vừa mới đưa đến một người bị bỏng, tình huống có chút nguy cấp.” Chung Bình chợt nhíu mày, “Nghiêm trọng lắm sao? Hôm nay khoa Ngoại ai trực?” Chị Vương nặng nề gật đầu, “Bỏng độ 3, hôm nay hình như là do bác sĩ Tống trực.” Chung Bình nghe xong liền gật gật đầu, nếu là Tống Minh thì chắc không sao, dù gì anh ấy cũng là chuyên gia, chắc là có thể cứu được. Chung Bình nhìn thấy bọn họ đang rất vội, cũng không nhiều lời, chuẩn bị rời đi.
Chung Bình xoay người, đi về phía cửa lớn. Đột nhiên, một cô y tá cầm trên tay một cái bệnh án nhanh chóng đi đến phòng trực ban, cô ta vừa lướt qua, Chung Bình liền lơ đãng nhẹ liếc mắt nhìn bệnh án của người kia một chút, đây hình như là giấy báo cáo tình hình của bệnh nhân thì phải. Đột nhiên, trong đầu anh lướt qua một hình bóng của một người, làm cho thần kinh của anh co rút, Chung Bình rất nhanh đuổi theo người y tá kia, nhanh chóng giựt lấy bệnh án ở trên tay cô……..Một giây, hai giây, anh chợt ngừng hô hấp, ở trên đó có ba chữ được viết rất vội đã đập vào mắt của anh, làm cho anh rối loạn, Tiêu Tố Tâm! Chung Bình có cảm giác là tờ bệnh án anh đang cầm trên tay đang lay động, hóa ra là do anh không thể khống chế được mà run rẩy, anh cố gắng nuốt nuốt, nói, “Cô ấy bị làm sao vậy” Người y tá kia thấy bác sĩ Chung này vô cùng kì lạ, nhưng vẫn rất nhanh liền nói, “Do hỏa hoạn, bỏng độ 3.” Đáp án này lại càng làm cho anh cảm thấy kinh hoàng, có thể là trùng tên trùng họ không, hai ngày trước anh vẫn còn nhìn thấy Tiêu Tố Tâm, nên người bệnh này nhất định không thể là cô, sao có thể là cô được!
Chị Ngọc đi đến lại thấy cô y tá kia còn đang đứng ở ngoài liền quát nhẹ, “Sao còn ở lại đây?” Cô y tá kia nghe thấy vậy rất nhanh liền lấy lại tờ bệnh án chạy mất. Chị Ngọc đi qua nhìn Chung Bình đứng đấy nhanh chóng nói, “Nghe nói là ở cô nhi viện xảy ra hỏa hoạn.” Nói xong chị cũng chạy đi luôn.
Chung Bình giật mình, đứng im tại chỗ không thể động đậy, chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh đang chậm rãi chạy từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, trên trán cũng thấy lành lạnh, giựt giựt. Cô nhi viện, Tiêu Tố Tâm, Chung Bình đột nhiên xoay người chạy đi, rất nhanh đã chạy đến phòng phẫu thuật ở khu cấp cứu. Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng cô lại có chuyện gì!
Chung Bình chạy tới trước cửa phòng phẫu thuật, đã thấy cửa phòng sáng lên đèn đỏ, tim như sắp rụng rời ra. Đột nhiên, anh nhìn thấy bóng dáng của một người đang ngồi ở hàng ghế ngay bên cạnh, anh dừng lại! Cô gái này, anh vẫn còn nhớ, tên gọi là gì nhỉ, chết tiệt, đầu của anh giờ đây đã loạn thành một mớ không chịu hoạt động nữa, nhưng anh xác định là đã từng gặp qua cô ở cô nhi viện! Chung Bình khó khăn bước chân lại gần cô ta, cô gái kia vẫn đang cúi gầm mặt xuống liền nhìn thấy một đôi chân đến gần mình, rốt cục mới chịu ngẩng mặt lên, nhìn thấy Chung Bình thì cực kì ngạc nhiên, “Chung tiên sinh?!”
Chung Bình lôi cô đứng dậy, vô tâm không biết mình đang mạnh tay đến như thế nào, lại còn siết chặt tay đến nỗi gương mặt của cô gái kia cũng khẽ biến sắc, nhưng Chung Bình không quan tâm, anh chỉ muốn biết đáp án, “Tiêu Tố Tâm không có việc gì đúng không?” Vương Hiếu Anh bị anh siết chặt như vậy thì cau mày muốn rút tay lại, nhưng Chung Bình lại không có ý định buông ra, nên cô đành phải trả lời, “Tố Tố bị bỏng.”
……..
Một câu đơn giản như vậy lại như một cái búa nặng nề nện xuống, lòng anh như bị xé nát ra vậy, thật sự là cô!
Chung Bình thất thần hỏi tiếp, “Sao lại thành vậy?”
Vương Hiếu Anh nhắc tới Tố Tố, liền vô cùng đau khổ, “Tố Tố vì muốn cứu mấy đứa nhỏ còn ở bên trong, đáng nhẽ không nên vào đó, kết quả bọn nhỏ thì không sao, còn cô ấy…cô ấy lại….” Tiểu Anh vừa nói xong liền khóc không thành tiếng, Tố Tố thật đáng thương!
Chung Bình ra sức hít sâu một cái, dường như không khí không thể đi vào trong phổi, thiếu đi nó anh có cảm giác giống như hít thở không thông, tim anh nhanh chóng siết chặt. Đồ phụ nữ ngu ngốc, cô muốn làm anh hùng gì chứ, cứu hỏa cũng là do đội phòng cháy cứu chứ! Cô cứu gì mà cứu! Đồ ngu ngốc! Thật ngốc mà, trong đầu anh lúc này đã sớm loạn thành một mảnh.
Đột nhiên, cửa phòng phẫu thuật mở ra, chị Vương đang đi ra, lại bị Chung Bình chạy nhanh đến giữ lại, “Ai mổ chính?” Chị Vương kinh ngạc sao anh còn ở đây, “Bác sĩ Chu.” Chu Phong Lâm là trưởng khoa nội, nhưng đây là cấp cứu bỏng, làm sao mà anh ta làm được? Chung Bình gấp đến độ rống lên, “Toàn Tông đâu? Sao không tìm cậu ta đến? Chu Phong Lâm thì làm được cái đếch gì!” Chị Vương cùng Tiểu Anh đều bị sự tức giận của anh dọa đến, anh làm sao vậy? Sao tự nhiên lại kích động như vậy? Chị Vương bị anh túm chặt tay có chút đau, liền khó khăn nói, “Vừa rồi có gọi cho bác sĩ Toàn Tông, nhưng điện thoại không thông.” Tất nhiên bọn họ có đi tìm qua bác sĩ Toàn rồi.
Chung Bình trừng mắt hất tay chị xuống, liền lấy điện thoại di động ra tìm số của Toàn Tông, gọi cho cậu ta. Tút tút tút, điện thoại điên cuồng kêu, kêu thêm vài lần nữa, điện thoại cuối cùng cũng thông.
Chung Bình nghe thấy đầu kia đã nhấc máy, liền mở miệng quát, “Toàn Tông, cậu mau đến đây cho tôi, đến nhanh, cứu người!” Toàn Tông vừa nghe Chung Bình nói xong, liền kinh ngạc hỏi, “Sao vậy?”
“Đừng hỏi, mười phút nữa cậu còn không đến tôi đánh chết cậu!” Chung Bình đã gấp đến độ không quan tâm gì nữa, cứu người như cứu hỏa, rất cấp bách!
Cúp điện thoại, Chung Bình liền kéo chị Vương lại tra hỏi rõ lại tình hình cụ thể, chị Vương rất nhanh liền nói cho Chung Bình tình huống của Tố Tố. Nửa người bị bỏng, khoảng độ 40%, bỏng độ 3, chủ yếu là ở mặt và tay, thậm chí ở bên ngực cũng bị, đang rất nguy hiểm đến các cơ quan nội tạng ở bên trong. Lúc đưa đến viện, đã bắt đầu xuất hiện các cơn sốc, tình hình vô cùng nguy cấp. Chung Bình cau mày lắng nghe, vô cùng lo lắng, còn Tiểu Anh đứng bên cạnh cũng chỉ biết thấp giọng khóc. Tố Tố bị thương nặng quá, Tiểu Anh lúc này mới sốt ruột nhớ đến, A Cường tại sao còn chưa có đến?
Chị Vương vừa rời đi, Chung Bình đã nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho viện trưởng, nửa đêm bị đánh thức, ông cũng không vui vẻ gì. Chung Bình rất nhanh nói ra tình huống khẩn cấp hiện tại, cố ý cường điệu nói người của cô nhi viện bị thương, nếu như bệnh viện bọn họ cứu được, nhất định tiếng tăm sẽ còn tốt hơn nữa. Viện trưởng nghe anh nói xong cũng thấy đúng, bắt đầu cũng quan tâm. Ông liền nhanh chóng nghe theo lời đề nghị của Chung Bình, gọi cho mấy người chuyên gia về bệnh viện hội chẩn gấp, bảo đảm lần phẫu thuật này sẽ đạt được thành công lớn nhất.
Chung Bình vội vàng cảm tạ viện trưởng, sau đó cúp điện thoại. Anh lại lôi Tiểu Anh ra hỏi sự tình rốt cục là như thế nào. Tiểu Anh đành phải nói ra, hóa ra đêm nay Tố Tố cùng với A Cường đến cô nhi viện giúp đỡ, nhưng lại bận đến đêm, Tố Tố đành bắt A Cường trở về trước vì anh có ca làm vào sáng mai. Còn cô thì tối mai mới có ca làm, nên quyết định ở lại cô nhi viện một đêm. Kết quả, không biết giữa nửa đêm lại có chuyện gì xảy ra, đột nhiên nghe thấy tiếng bọn nhỏ la khóc, hai người bọn họ liền lo lắng chạy đến, mới phát hiện kí túc xá của tụi nhỏ có cả một cột khói cuồn cuộn bốc ra, hai người bọn họ gấp gáp muốn đi cứu người. Cũng không dự liệu được do lửa cháy quá lớn nên cửa ra vào đã cháy đến biến dạng, một cái cửa gỗ rơi xuống chắn ngay ở trước cửa kí túc xá, bọn nhỏ ở bên trong không thể trốn ra được, chỉ biết khóc lóc thảm thiết, gấp đến độ mọi người không biết nên làm thế nào. Cuối cùng, vẫn là Tố Tố nghĩ ra cách, trèo từ cửa sổ lầu 1 vào bên trong đem bọn trẻ ra.
Nhưng mấy căn phòng này, vì để tránh cho bọn trẻ gặp nguy hiểm nên đã làm song sắt, nghĩ là muốn an toàn không ngờ lúc ấy lại biến thành trở ngại. Tố Tố muốn chèo thử vào cửa sổ nhỏ ở bên trên. Nhưng nhân viên bảo vệ không yên tâm để cho cô đi, nhưng lại chỉ có những người nhỏ nhỏ như cô mới chui vừa mà hai người đàn ông bọn họ không thể nào vào được. Tiểu Anh thì lại quá yếu đuối, không phù hợp nên Tố Tố kiên trì muốn đi cứu người. Cuối cùng viện trưởng đành theo lời Tố Tố, đau khổ yêu cầu bọn họ cho cô lên thử.
Tố Tố chèo dọc theo đường ống nước lên đến gần lầu hai, khó khăn lách qua chiếc cửa sổ nhỏ, bọn nhỏ vừa thấy cô lại càng khóc to hơn. Tố Tố đau lòng trấn an bọn họ, đem dây thừng cột vào song sắt cửa sổ, sau đó cùng Đinh Đinh đưa từng đứa một đi ra bên ngoài. Một ít đứa đã sớm bị khói trong phòng làm cho khóc không thành tiếng, chỉ có thể gắt gao bám bên chân của Tố Tố thất thanh kêu, Tố Tố kêu Đinh Đinh mang chăn lại đây rồi trùm lên người bọn chúng, cố gắng khiến chúng cách xa mồi lửa. Tố Tố lại chịu đựng lửa nóng, chỉ dùng có một chiếc khăn mặt buộc chặt trước mũi và miệng, cẩn thận ôm từng đứa một đưa ra ngoài cửa sổ. Lửa cuối cùng cũng đã bén vào tận bên trong, phát ra những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, mấy cột gỗ trên nóc nhà đã bị lửa thiêu cháy gần như sắp rơi xuống, mọi người càng sợ hãi, vội vàng chạy nhanh ra khỏi cửa sổ. Dưới tầng cũng đang vô cùng khẩn trương, nhìn thấy từng đứa một được đưa ra ngoài cửa sổ, ai nấy tim cũng đều thắt lại.
Chỉ một lát sau, đội phòng cháy mới đến, bắt đầu đặt thang, dùng súng phun nước, khẩn cấp dập lửa. Trên trần nhà bắt đầu từng mảng lớn mảng lớn rơi xuống, Tố Tố lại càng nhanh chóng đem mấy đứa nhỏ đẩy ra ngoài, cuối cùng thúc giục Đinh Đinh ra trước, còn mình sẽ theo sau.
Lúc này Tố Tố đã có thể đi ra ngoài, thì trên tường bỗng xuất hiện một vết nứt lớn, hóa ra vì lửa cháy quá nóng đến mức đã không thể chịu được, hơn nữa còn có nhiều người liên tục leo lên như vậy, cuối cùng vì quá nặng mà cả khung cửa sổ bị tách vỡ ra, Tố Tố cả người liền ngã trên mặt đất, đúng lúc này một mảng trần rơi xuống đúng chân trái của cô, làm cô không thể nhúc nhích được. Lửa lớn đã nhanh chóng vây quanh cô!
Lúc nhân viên phòng cháy bắc thang đến cứu Tố Tố, đưa cô ra bên ngoài thì cô đã bị bỏng nghiêm trọng!
Bọn họ khẩn cấp gọi 120 đem bọn trẻ cùng Tố Tố đến bệnh viện gần nhất, qua bước đầu chuẩn đoán mức độ nghiêm trọng của vết bỏng, họ quyết định đem Tố Tố đến một bệnh viện tốt hơn, cũng chính là nơi mà Chung Bình đang làm việc. Viện trưởng cùng với mấy người khác đều ở lại với bọn nhỏ ở trong bệnh viện kia, bảo Tiểu Anh theo Tố Tố, Tiểu Anh trước tiên gọi cho A Cường, A Cường nghe xong liền bảo sẽ nhanh chóng chạy đến.
Chung Bình nghe Tiểu Anh kể lại xong, trong lòng càng nặng nề, người phụ nữ này chính là muốn thể hiện! Dù cô có lợi hại thế nào cũng chỉ là một cô gái, vì sao lúc nào cũng ngu ngốc, toàn làm những chuyện không biết lượng sức mình như thế.
Chị Vương nhanh chóng nói với Tiểu Anh, “Cô mau đi nộp viện phí, bệnh viện đang chuẩn bị mổ cho bệnh nhân. Tiểu Anh lo lắng đứng dậy, “Bao nhiêu vậy?” Viện trưởng cùng mọi người chắc là đã đi gom góp tiền lại, “Trước cứ đóng 5 vạn đi đã.” (5 vạn xấp xỉ khoảng 170 triệu tiền Việt Nam ạ :O) Tiểu Anh vừa nghe xong liền choáng váng, 5 vạn, bọn họ đi lấy ở đâu ra 5 vạn bây giờ! Trời ạ, Tiểu Anh cứng họng không biết nên làm sao.
“Đi nhanh, nếu chậm trễ không phẫu thuật được, cô tự chịu trách nhiệm nhé.” Chị Vương nhìn Tiểu Anh không hề có phản ứng, liền thúc giục.
Chung Bình nhanh chóng chạy lên hai bước, đè vai Tiểu Anh lại, “Chuyện tiền nong, cô không phải lo đâu, tôi sẽ nghĩ biện pháp.” Nói xong, anh liền kéo chị Vương sang một bên, thấp giọng nói gì đó, chị Vương kinh ngạc trừng mắt nhìn, sau đó lại nhìn nhìn Tiểu Anh, cuối cùng nghi hoặc gật đầu, “Bác sĩ Chung sẽ cùng tôi đi nộp tiền trước.” Tiểu Anh nhìn theo bóng dáng của hai người họ rời đi, cô nghĩ Chung Bình đối với Tố Tố quả thực rất tốt, không những vì cô ấy mà quyên góp tiền sửa lại cô nhi viện, còn vì cô ấy trả tiền phẫu thuật nữa. Tố Tố thật có phúc!
“Tiểu Anh.” Một tiếng kêu to truyền đến, Tiểu Anh xoay mặt nhìn qua, thì thấy A Cường đang chạy về phía mình.
“A Cường.” Tiểu Anh vừa nhìn thấy người đến là A Cường, liền yếu đuối chạy đến bổ nhào vào lòng anh.
A Cường lo lắng nhìn cô hỏi, “Tố Tố thế nào rồi, có nghiêm trọng không?” Khuôn mặt tràn ngập sự hoảng hốt, ánh mắt cũng lộ ra một chút yếu ớt.
“Bác sĩ nói Tố Tố đang rất nguy cấp, cần lập tức mổ.” Tiểu Anh nghẹn ngào nói.
A Cường nặng nề nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, trong tim nhẹ nhàng thắt lại, lo lắng cùng sợ hãi làm cho tim anh thắt lại. Tố Tố, em không thể có việc gì được! Anh vừa nghe đến tin này, liền hối hận đến chết, anh không nên để Tố Tố ở lại một mình, nếu anh cũng ở lại, việc này nhất định không thể phát sinh, anh tuyệt đối sẽ không để cô mạo hiểm!
Trong màn đêm yên tĩnh mà lạnh lẽo, tất cả mọi người đều lo lắng cho sự an nguy của Tố Tố! Mà người lo lắng nhất lại chính là Chung Bình!
Cũng may, hai ngày vừa rồi, Chung Bình cũng rất bận rộn, nên không quá để tâm đến chuyện này. Viện trưởng đã bảo với anh rằng có một tập san hẹn phỏng vấn, bảo rằng khoa bỏng- chỉnh hình của bệnh viện là một trong những khoa có trình độ cao nhất, vì vậy dù thế nào đi chăng nữa anh cũng phải chuẩn bị một chút tư liệu. Chung Bình bất đắc dĩ phải ở lại bệnh viện tăng ca để nhanh chóng đưa lại tư liệu cho viện trưởng.
Cuối cùng anh cũng thật vất vả mới làm xong, liền gửi ngay một bản vào hòm thư cho viện trưởng, giữ lại một bản cho mình. Lúc này anh mới ngáp một cái, xoa cổ của mình rời khỏi văn phòng, lần này nhất định phải bắt viện trưởng trả thêm tiền mới được, bình thường có cái gì hay ho thì chả thấy ông ta gọi anh bao giờ, cứ khi nào có việc cần làm thì lại nhớ đến anh.
Chung Bình thay quần áo, rồi vào thang máy đi xuống tầng một.
–
Đại sảnh của bệnh viện đã tắt hết đèn, chỉ còn lại mấy người bảo vệ vẫn còn đang ngồi chung quanh ở một chiếc bàn gần cửa. Chung Bình nhẹ liếc mắt nhìn về khu cấp cứu, đèn đuốc vẫn còn sáng trưng. Chung Bình nhếch khóe miệng, mới đây một y tá đã bị phê bình rồi, không biết lần này ai lại để đèn như vậy đây, anh tự nhiên lại muốn đến đó nhìn thử xem.
Đi vào phòng trực ban, anh đã nhìn thấy một đám y tá đang tất bật chuẩn bị đồ đạc, chị Ngọc, y tá trưởng đang đứng ở một bên chỉ huy, vẻ mặt đầy lo lắng. Chung Bình đi qua, tò mò hỏi, “Chị Ngọc, có chuyện gì vậy?”
Chị Ngọc vừa ngẩng đầu lên thì thấy anh, đành gượng cười một cái, “Vừa mới đưa đến một người bị bỏng, tình huống có chút nguy cấp.” Chung Bình chợt nhíu mày, “Nghiêm trọng lắm sao? Hôm nay khoa Ngoại ai trực?” Chị Vương nặng nề gật đầu, “Bỏng độ 3, hôm nay hình như là do bác sĩ Tống trực.” Chung Bình nghe xong liền gật gật đầu, nếu là Tống Minh thì chắc không sao, dù gì anh ấy cũng là chuyên gia, chắc là có thể cứu được. Chung Bình nhìn thấy bọn họ đang rất vội, cũng không nhiều lời, chuẩn bị rời đi.
Chung Bình xoay người, đi về phía cửa lớn. Đột nhiên, một cô y tá cầm trên tay một cái bệnh án nhanh chóng đi đến phòng trực ban, cô ta vừa lướt qua, Chung Bình liền lơ đãng nhẹ liếc mắt nhìn bệnh án của người kia một chút, đây hình như là giấy báo cáo tình hình của bệnh nhân thì phải. Đột nhiên, trong đầu anh lướt qua một hình bóng của một người, làm cho thần kinh của anh co rút, Chung Bình rất nhanh đuổi theo người y tá kia, nhanh chóng giựt lấy bệnh án ở trên tay cô……..Một giây, hai giây, anh chợt ngừng hô hấp, ở trên đó có ba chữ được viết rất vội đã đập vào mắt của anh, làm cho anh rối loạn, Tiêu Tố Tâm! Chung Bình có cảm giác là tờ bệnh án anh đang cầm trên tay đang lay động, hóa ra là do anh không thể khống chế được mà run rẩy, anh cố gắng nuốt nuốt, nói, “Cô ấy bị làm sao vậy” Người y tá kia thấy bác sĩ Chung này vô cùng kì lạ, nhưng vẫn rất nhanh liền nói, “Do hỏa hoạn, bỏng độ 3.” Đáp án này lại càng làm cho anh cảm thấy kinh hoàng, có thể là trùng tên trùng họ không, hai ngày trước anh vẫn còn nhìn thấy Tiêu Tố Tâm, nên người bệnh này nhất định không thể là cô, sao có thể là cô được!
Chị Ngọc đi đến lại thấy cô y tá kia còn đang đứng ở ngoài liền quát nhẹ, “Sao còn ở lại đây?” Cô y tá kia nghe thấy vậy rất nhanh liền lấy lại tờ bệnh án chạy mất. Chị Ngọc đi qua nhìn Chung Bình đứng đấy nhanh chóng nói, “Nghe nói là ở cô nhi viện xảy ra hỏa hoạn.” Nói xong chị cũng chạy đi luôn.
Chung Bình giật mình, đứng im tại chỗ không thể động đậy, chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh đang chậm rãi chạy từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, trên trán cũng thấy lành lạnh, giựt giựt. Cô nhi viện, Tiêu Tố Tâm, Chung Bình đột nhiên xoay người chạy đi, rất nhanh đã chạy đến phòng phẫu thuật ở khu cấp cứu. Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng cô lại có chuyện gì!
Chung Bình chạy tới trước cửa phòng phẫu thuật, đã thấy cửa phòng sáng lên đèn đỏ, tim như sắp rụng rời ra. Đột nhiên, anh nhìn thấy bóng dáng của một người đang ngồi ở hàng ghế ngay bên cạnh, anh dừng lại! Cô gái này, anh vẫn còn nhớ, tên gọi là gì nhỉ, chết tiệt, đầu của anh giờ đây đã loạn thành một mớ không chịu hoạt động nữa, nhưng anh xác định là đã từng gặp qua cô ở cô nhi viện! Chung Bình khó khăn bước chân lại gần cô ta, cô gái kia vẫn đang cúi gầm mặt xuống liền nhìn thấy một đôi chân đến gần mình, rốt cục mới chịu ngẩng mặt lên, nhìn thấy Chung Bình thì cực kì ngạc nhiên, “Chung tiên sinh?!”
Chung Bình lôi cô đứng dậy, vô tâm không biết mình đang mạnh tay đến như thế nào, lại còn siết chặt tay đến nỗi gương mặt của cô gái kia cũng khẽ biến sắc, nhưng Chung Bình không quan tâm, anh chỉ muốn biết đáp án, “Tiêu Tố Tâm không có việc gì đúng không?” Vương Hiếu Anh bị anh siết chặt như vậy thì cau mày muốn rút tay lại, nhưng Chung Bình lại không có ý định buông ra, nên cô đành phải trả lời, “Tố Tố bị bỏng.”
……..
Một câu đơn giản như vậy lại như một cái búa nặng nề nện xuống, lòng anh như bị xé nát ra vậy, thật sự là cô!
Chung Bình thất thần hỏi tiếp, “Sao lại thành vậy?”
Vương Hiếu Anh nhắc tới Tố Tố, liền vô cùng đau khổ, “Tố Tố vì muốn cứu mấy đứa nhỏ còn ở bên trong, đáng nhẽ không nên vào đó, kết quả bọn nhỏ thì không sao, còn cô ấy…cô ấy lại….” Tiểu Anh vừa nói xong liền khóc không thành tiếng, Tố Tố thật đáng thương!
Chung Bình ra sức hít sâu một cái, dường như không khí không thể đi vào trong phổi, thiếu đi nó anh có cảm giác giống như hít thở không thông, tim anh nhanh chóng siết chặt. Đồ phụ nữ ngu ngốc, cô muốn làm anh hùng gì chứ, cứu hỏa cũng là do đội phòng cháy cứu chứ! Cô cứu gì mà cứu! Đồ ngu ngốc! Thật ngốc mà, trong đầu anh lúc này đã sớm loạn thành một mảnh.
Đột nhiên, cửa phòng phẫu thuật mở ra, chị Vương đang đi ra, lại bị Chung Bình chạy nhanh đến giữ lại, “Ai mổ chính?” Chị Vương kinh ngạc sao anh còn ở đây, “Bác sĩ Chu.” Chu Phong Lâm là trưởng khoa nội, nhưng đây là cấp cứu bỏng, làm sao mà anh ta làm được? Chung Bình gấp đến độ rống lên, “Toàn Tông đâu? Sao không tìm cậu ta đến? Chu Phong Lâm thì làm được cái đếch gì!” Chị Vương cùng Tiểu Anh đều bị sự tức giận của anh dọa đến, anh làm sao vậy? Sao tự nhiên lại kích động như vậy? Chị Vương bị anh túm chặt tay có chút đau, liền khó khăn nói, “Vừa rồi có gọi cho bác sĩ Toàn Tông, nhưng điện thoại không thông.” Tất nhiên bọn họ có đi tìm qua bác sĩ Toàn rồi.
Chung Bình trừng mắt hất tay chị xuống, liền lấy điện thoại di động ra tìm số của Toàn Tông, gọi cho cậu ta. Tút tút tút, điện thoại điên cuồng kêu, kêu thêm vài lần nữa, điện thoại cuối cùng cũng thông.
Chung Bình nghe thấy đầu kia đã nhấc máy, liền mở miệng quát, “Toàn Tông, cậu mau đến đây cho tôi, đến nhanh, cứu người!” Toàn Tông vừa nghe Chung Bình nói xong, liền kinh ngạc hỏi, “Sao vậy?”
“Đừng hỏi, mười phút nữa cậu còn không đến tôi đánh chết cậu!” Chung Bình đã gấp đến độ không quan tâm gì nữa, cứu người như cứu hỏa, rất cấp bách!
Cúp điện thoại, Chung Bình liền kéo chị Vương lại tra hỏi rõ lại tình hình cụ thể, chị Vương rất nhanh liền nói cho Chung Bình tình huống của Tố Tố. Nửa người bị bỏng, khoảng độ 40%, bỏng độ 3, chủ yếu là ở mặt và tay, thậm chí ở bên ngực cũng bị, đang rất nguy hiểm đến các cơ quan nội tạng ở bên trong. Lúc đưa đến viện, đã bắt đầu xuất hiện các cơn sốc, tình hình vô cùng nguy cấp. Chung Bình cau mày lắng nghe, vô cùng lo lắng, còn Tiểu Anh đứng bên cạnh cũng chỉ biết thấp giọng khóc. Tố Tố bị thương nặng quá, Tiểu Anh lúc này mới sốt ruột nhớ đến, A Cường tại sao còn chưa có đến?
Chị Vương vừa rời đi, Chung Bình đã nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho viện trưởng, nửa đêm bị đánh thức, ông cũng không vui vẻ gì. Chung Bình rất nhanh nói ra tình huống khẩn cấp hiện tại, cố ý cường điệu nói người của cô nhi viện bị thương, nếu như bệnh viện bọn họ cứu được, nhất định tiếng tăm sẽ còn tốt hơn nữa. Viện trưởng nghe anh nói xong cũng thấy đúng, bắt đầu cũng quan tâm. Ông liền nhanh chóng nghe theo lời đề nghị của Chung Bình, gọi cho mấy người chuyên gia về bệnh viện hội chẩn gấp, bảo đảm lần phẫu thuật này sẽ đạt được thành công lớn nhất.
Chung Bình vội vàng cảm tạ viện trưởng, sau đó cúp điện thoại. Anh lại lôi Tiểu Anh ra hỏi sự tình rốt cục là như thế nào. Tiểu Anh đành phải nói ra, hóa ra đêm nay Tố Tố cùng với A Cường đến cô nhi viện giúp đỡ, nhưng lại bận đến đêm, Tố Tố đành bắt A Cường trở về trước vì anh có ca làm vào sáng mai. Còn cô thì tối mai mới có ca làm, nên quyết định ở lại cô nhi viện một đêm. Kết quả, không biết giữa nửa đêm lại có chuyện gì xảy ra, đột nhiên nghe thấy tiếng bọn nhỏ la khóc, hai người bọn họ liền lo lắng chạy đến, mới phát hiện kí túc xá của tụi nhỏ có cả một cột khói cuồn cuộn bốc ra, hai người bọn họ gấp gáp muốn đi cứu người. Cũng không dự liệu được do lửa cháy quá lớn nên cửa ra vào đã cháy đến biến dạng, một cái cửa gỗ rơi xuống chắn ngay ở trước cửa kí túc xá, bọn nhỏ ở bên trong không thể trốn ra được, chỉ biết khóc lóc thảm thiết, gấp đến độ mọi người không biết nên làm thế nào. Cuối cùng, vẫn là Tố Tố nghĩ ra cách, trèo từ cửa sổ lầu 1 vào bên trong đem bọn trẻ ra.
Nhưng mấy căn phòng này, vì để tránh cho bọn trẻ gặp nguy hiểm nên đã làm song sắt, nghĩ là muốn an toàn không ngờ lúc ấy lại biến thành trở ngại. Tố Tố muốn chèo thử vào cửa sổ nhỏ ở bên trên. Nhưng nhân viên bảo vệ không yên tâm để cho cô đi, nhưng lại chỉ có những người nhỏ nhỏ như cô mới chui vừa mà hai người đàn ông bọn họ không thể nào vào được. Tiểu Anh thì lại quá yếu đuối, không phù hợp nên Tố Tố kiên trì muốn đi cứu người. Cuối cùng viện trưởng đành theo lời Tố Tố, đau khổ yêu cầu bọn họ cho cô lên thử.
Tố Tố chèo dọc theo đường ống nước lên đến gần lầu hai, khó khăn lách qua chiếc cửa sổ nhỏ, bọn nhỏ vừa thấy cô lại càng khóc to hơn. Tố Tố đau lòng trấn an bọn họ, đem dây thừng cột vào song sắt cửa sổ, sau đó cùng Đinh Đinh đưa từng đứa một đi ra bên ngoài. Một ít đứa đã sớm bị khói trong phòng làm cho khóc không thành tiếng, chỉ có thể gắt gao bám bên chân của Tố Tố thất thanh kêu, Tố Tố kêu Đinh Đinh mang chăn lại đây rồi trùm lên người bọn chúng, cố gắng khiến chúng cách xa mồi lửa. Tố Tố lại chịu đựng lửa nóng, chỉ dùng có một chiếc khăn mặt buộc chặt trước mũi và miệng, cẩn thận ôm từng đứa một đưa ra ngoài cửa sổ. Lửa cuối cùng cũng đã bén vào tận bên trong, phát ra những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, mấy cột gỗ trên nóc nhà đã bị lửa thiêu cháy gần như sắp rơi xuống, mọi người càng sợ hãi, vội vàng chạy nhanh ra khỏi cửa sổ. Dưới tầng cũng đang vô cùng khẩn trương, nhìn thấy từng đứa một được đưa ra ngoài cửa sổ, ai nấy tim cũng đều thắt lại.
Chỉ một lát sau, đội phòng cháy mới đến, bắt đầu đặt thang, dùng súng phun nước, khẩn cấp dập lửa. Trên trần nhà bắt đầu từng mảng lớn mảng lớn rơi xuống, Tố Tố lại càng nhanh chóng đem mấy đứa nhỏ đẩy ra ngoài, cuối cùng thúc giục Đinh Đinh ra trước, còn mình sẽ theo sau.
Lúc này Tố Tố đã có thể đi ra ngoài, thì trên tường bỗng xuất hiện một vết nứt lớn, hóa ra vì lửa cháy quá nóng đến mức đã không thể chịu được, hơn nữa còn có nhiều người liên tục leo lên như vậy, cuối cùng vì quá nặng mà cả khung cửa sổ bị tách vỡ ra, Tố Tố cả người liền ngã trên mặt đất, đúng lúc này một mảng trần rơi xuống đúng chân trái của cô, làm cô không thể nhúc nhích được. Lửa lớn đã nhanh chóng vây quanh cô!
Lúc nhân viên phòng cháy bắc thang đến cứu Tố Tố, đưa cô ra bên ngoài thì cô đã bị bỏng nghiêm trọng!
Bọn họ khẩn cấp gọi 120 đem bọn trẻ cùng Tố Tố đến bệnh viện gần nhất, qua bước đầu chuẩn đoán mức độ nghiêm trọng của vết bỏng, họ quyết định đem Tố Tố đến một bệnh viện tốt hơn, cũng chính là nơi mà Chung Bình đang làm việc. Viện trưởng cùng với mấy người khác đều ở lại với bọn nhỏ ở trong bệnh viện kia, bảo Tiểu Anh theo Tố Tố, Tiểu Anh trước tiên gọi cho A Cường, A Cường nghe xong liền bảo sẽ nhanh chóng chạy đến.
Chung Bình nghe Tiểu Anh kể lại xong, trong lòng càng nặng nề, người phụ nữ này chính là muốn thể hiện! Dù cô có lợi hại thế nào cũng chỉ là một cô gái, vì sao lúc nào cũng ngu ngốc, toàn làm những chuyện không biết lượng sức mình như thế.
Chị Vương nhanh chóng nói với Tiểu Anh, “Cô mau đi nộp viện phí, bệnh viện đang chuẩn bị mổ cho bệnh nhân. Tiểu Anh lo lắng đứng dậy, “Bao nhiêu vậy?” Viện trưởng cùng mọi người chắc là đã đi gom góp tiền lại, “Trước cứ đóng 5 vạn đi đã.” (5 vạn xấp xỉ khoảng 170 triệu tiền Việt Nam ạ :O) Tiểu Anh vừa nghe xong liền choáng váng, 5 vạn, bọn họ đi lấy ở đâu ra 5 vạn bây giờ! Trời ạ, Tiểu Anh cứng họng không biết nên làm sao.
“Đi nhanh, nếu chậm trễ không phẫu thuật được, cô tự chịu trách nhiệm nhé.” Chị Vương nhìn Tiểu Anh không hề có phản ứng, liền thúc giục.
Chung Bình nhanh chóng chạy lên hai bước, đè vai Tiểu Anh lại, “Chuyện tiền nong, cô không phải lo đâu, tôi sẽ nghĩ biện pháp.” Nói xong, anh liền kéo chị Vương sang một bên, thấp giọng nói gì đó, chị Vương kinh ngạc trừng mắt nhìn, sau đó lại nhìn nhìn Tiểu Anh, cuối cùng nghi hoặc gật đầu, “Bác sĩ Chung sẽ cùng tôi đi nộp tiền trước.” Tiểu Anh nhìn theo bóng dáng của hai người họ rời đi, cô nghĩ Chung Bình đối với Tố Tố quả thực rất tốt, không những vì cô ấy mà quyên góp tiền sửa lại cô nhi viện, còn vì cô ấy trả tiền phẫu thuật nữa. Tố Tố thật có phúc!
“Tiểu Anh.” Một tiếng kêu to truyền đến, Tiểu Anh xoay mặt nhìn qua, thì thấy A Cường đang chạy về phía mình.
“A Cường.” Tiểu Anh vừa nhìn thấy người đến là A Cường, liền yếu đuối chạy đến bổ nhào vào lòng anh.
A Cường lo lắng nhìn cô hỏi, “Tố Tố thế nào rồi, có nghiêm trọng không?” Khuôn mặt tràn ngập sự hoảng hốt, ánh mắt cũng lộ ra một chút yếu ớt.
“Bác sĩ nói Tố Tố đang rất nguy cấp, cần lập tức mổ.” Tiểu Anh nghẹn ngào nói.
A Cường nặng nề nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, trong tim nhẹ nhàng thắt lại, lo lắng cùng sợ hãi làm cho tim anh thắt lại. Tố Tố, em không thể có việc gì được! Anh vừa nghe đến tin này, liền hối hận đến chết, anh không nên để Tố Tố ở lại một mình, nếu anh cũng ở lại, việc này nhất định không thể phát sinh, anh tuyệt đối sẽ không để cô mạo hiểm!
Trong màn đêm yên tĩnh mà lạnh lẽo, tất cả mọi người đều lo lắng cho sự an nguy của Tố Tố! Mà người lo lắng nhất lại chính là Chung Bình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.