Chương 53: Lạc hướng
Hốt Nhiên chi Gian
09/06/2014
“Tố Tố, Tố Tố.” Một loạt tiếng kêu dồn dập từ phía cửa sân thượng truyền đến, Tố Tố quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy A Cường đang vội vã chạy tới chỗ cô.
A Cường nhìn thấy Tố Tố cô, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, “Biết ngay là em ở đây mà.”
Tố Tố xoay người dựa lưng vào lan can, phía sau cô, cách đó không xa vẫn được treo một tấm phông lớn, chiếu những bức ảnh cưới kia, rực rỡ đến loá mắt. Cô nhàn nhạt hỏi, “Sao vậy?”
“Sao điện thoại không gọi được?” A Cường cau mày.
“Em định đổi số.” Cô rũ mắt xuống, vẻ mặt có một chút bất đắc dĩ, nhưng thật ra là cô sợ người nào đó quấy rầy cô.
“Thảo nào viện trưởng không gọi được cho em, nên mới gọi đến cho anh.” A Cường giống như hiểu ra, ồ lên một tiếng.
“Viện trưởng? Có chuyện gì sao?” Cô vừa nghe thấy là chuyện của cô nhi viện, liền có chút khẩn trương.
“Là việc của Chung Bình kia thôi.” A Cường tức giận khẽ gắt, vừa nghe đến cái tên nhạy cảm này, cô chợt cảm thấy trái tim mình như nhảy dựng lên, hai mắt loé sáng, cô nỗ lực muốn vứt bỏ mọi sự lúng túng không nên có trong lòng đi. “Đúng là phô trương, chỉ kết hôn thôi mà như muốn mời tất cả mọi người trong thành phố đến vậy, thậm chí ngay cả viện trưởng cũng nhận được thiệp nữa.” A Cường càng nói càng khó chịu, đây không phải là khoe mẽ sao? Anh ta có tiền thì mời ai cũng chả liên quan gì, nhưng nếu viện trưởng đi còn phải nghĩ đến quà mừng nữa? Còn phải tiền mừng này nọ, thật là phiền phức. Hơn nữa anh ta và viện trưởng có quan hệ gì chứ, lại còn mời mấy đứa trẻ trong viện cùng đi.
Tố Tố ngây dại, anh đưa thiệp mời cho viện trưởng ư? Quả nhiên hôn lễ của họ vẫn cử hành đúng hạn. Nhưng trái tim cô lại giống như bị ai đó khoét ra vậy, nhất thời trở nên trống rỗng, nhẹ như trôi, cô mím môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhìn A Cường, “Cũng chỉ có một lần, kệ người ta đi.”
“Viện trưởng hỏi em có đi không, bởi vì viện trưởng cũng không quen biết Chung Bình nhiều lắm, nếu đi cùng em thì tốt hơn.” A Cường không biết Tố Tố có được mời hay không, nhưng cứ chiếu theo cái bộ dạng xa xỉ của Chung Bình kia, anh khẳng định Tố Tố cũng được mời rồi. Chẳng qua, anh nghĩ lại, nếu như Chung Bình thật sự kết hôn thì anh cũng không còn sự uy hiếp nào nữa.
“Em…nếu rảnh em sẽ đi.” Tố Tố nhớ tới tấm thiệp cưới màu đỏ trong túi xách của mình, cô không dám để ở nhà, sợ chị Như nhìn thấy sẽ tra hỏi cô cả nửa ngày mất.
“Vậy nếu rảnh rỗi thì nhớ gọi điện về cho viện trưởng, viện trưởng chờ điện thoại của em đấy.” Tố Tố nghe xong thì gật đầu. A Cường nhìn về phía tấm phông đang chiếu ảnh cưới ở đối diện kia, trong miệng tấm tắc kêu, “Kẻ có tiền mà!” Sau đó anh quay lại nhìn cô, khẽ đặt tay lên trên đầu Tố Tố, “Đừng ở lâu trên này, dễ trúng gió lắm, cẩn thận bị cảm đấy.” Dạo gần đây, cô cứ thích suốt ngày trốn ở trên sân thượng, chỉ cần ở dưới lầu không tìm được cô, thì đảm bảo chạy lên đây sẽ tìm được.
Tố Tố cười cười, “Mới lên đây hít thở một chút, anh đi xuống trước đi, lát nữa em sẽ xuống ngay.” A Cường gật gật đầu, xoay người đi xuống.
Tố Tố nhoài người lên trên lan can, ngẩn ngơ nhìn mấy bức hình ở đằng xa, vẻ mặt đờ đẫn. Rốt cục anh đã thông suốt rồi. Sáng sớm ngày hôm đó, trước lúc rời đi, cô đã để lại một tờ giấy trên tủ đầu giường của anh, nói rằng những việc anh muốn cũng đã chiếm được rồi, xin anh đừng làm phiền cô nữa.
Một đêm kia, từ tận sâu trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy xấu hổ, tội lỗi, và áy náy. Sự yếu đuối của cô lúc đó cùng với sự phản bội của Triệu Điềm thì có gì khác nhau cơ chứ, cô ấy chịu không nổi Chung Bình lạnh nhạt nên mới tìm người đàn ông khác để lấp đầy chỗ trống, còn cô lại cùng với chồng sắp cưới của Triệu Điềm triền miên một đêm, chuyện này cũng thật quá hoang đường rồi. Bất kể mối quan hệ của cô ấy và Chung Bình trở nên thế nào, hiện tại anh vẫn là vị hôn thê của cô ấy, cô làm như vậy quả thực quá vô sỉ, chính cô cũng không thể tự tha thứ cho chính mình được nữa.
Từ lúc đó, Tố Tố vẫn luôn thấp thỏm bất an, rất sợ Chung Bình sẽ tiếp tục làm phiền cô, nhưng những ngày kế tiếp lại trôi qua bình yên đến không ngờ, anh không đến tìm cô nữa. Hôm nay, nghe A Cường nói vậy, xem ra anh đã quyết định quên cô, vẫn đúng hạn cử hành hôn lễ.
Tố Tố liên tiếp nặng nề thở dài mấy cái, mọi bực bội trong lòng vẫn không có cách nào tiêu tán, như vậy không phải tốt nhất sao? Một đêm kia trong mắt anh cũng chỉ là một việc ngoài ý muốn, vì thế cô cũng không nên để tâm nữa. Chỉ mong anh và Triệu Điềm có thể thật sự nghiêm túc với cuộc hôn nhân của họ, nếu đã ước hẹn thì nhất định phải làm được, mong rằng họ thật sự có thể hiểu ra.
Chúc mừng hai người, hai người nhất định nhất định phải hạnh phúc. Cô đứng đối diện với tấm ảnh cưới ngọt ngào kia, lẩm bẩm nói, hai người hạnh phúc, thì tôi cũng coi như được giải thoát rồi.
–
Tố Tố mệt mỏi lê thân về, lại phát hiện chị Như đang ở nhà. Dạo gần đây, chị hầu như đều không về, đồ đạc của chị hầu như đã đem dọn hết đến nhà người đàn ông kia. Sao tự nhiên hôm nay lại trở về không biết?
“Chị Như.” Tố Tố khẽ gọi người đang ngẩn ra ở trên ghế sofa.
“Đã về rồi?” Chị Như lấy lại tinh thần khẽ hỏi cô.
“Vâng, sao chị lại về? Lấy đồ à?” Tố Tố đặt túi xách ở trên kệ TV, khẽ xoa xoa cổ, sau đó rót một cốc nước.
“Tố Tố, Chung Bình sắp kết hôn rồi.” Giọng điệu của chị có chút mất mát, vừa nghe vậy, cái chén trên tay Tố Tố bỗng ngừng lại một lát, nhưng chỉ trong nháy mắt, trên mặt cô đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, “Em biết, anh ấy có đưa thiệp mời cho em.”
Chị Như nhìn cô, vẻ mặt nghi hoặc, thật lâu cũng không nói gì nữa.
Tố Tố khẽ cười, hạ mắt, rồi cô đặt ly xuống, từ trong túi xách lấy tấm thiệp cưới màu hồng, đưa tới trước mặt chị, “Họ thật sự rất xứng đôi.”
Chị Như nhìn thiệp cưới, sau đó lại nhìn cô, “Em…..không để tâm sao?”
“Có chứ, đàn ông có tiền như vậy lại để mất rồi,” Tố Tố giả vờ thoải mái cười, “Xem ra chỉ còn A Cường để dựa vào thôi.” Cô vừa cười vừa lắc lắc thiệp cưới trong tay.
Chị Như sợ run hồi lâu, mới thở ra nặng nề, “Đây cũng là số của chúng ta thôi, mấy kẻ có tiền sao có thể dễ dàng ngắm trúng chị em mình được.”
Tố Tố khẽ cười, những lời này được nói ra từ trong miệng chị Như, sao lại thấy có chút không được tự nhiên, thật khó mà nghe được! “Đâu có đâu, chị bây giờ không phải rất tốt sao, người kia đối xử với chị không tốt ư?”
“Tốt, rất tốt, nhưng đáng tiếc lại cứ thiếu một chút gì đó, gần đây lại xảy ra một đống phiền phức, ai, nói cho cùng cũng chỉ là một nhà giàu mới nổi, của cải làm sao mà hùng hậu được như Chung Bình chứ.” Vẻ mặt chị Như hiện rõ vẻ khinh thường.
“Sao lại thế được?”Tố Tố hơi kinh ngạc, yêu cầu của chị Như cũng quá cao rồi, có nhà có xe lại làm ông chủ, không hiểu chị ấy còn chê gì nữa.
“Thật, tiền của anh ta, đều đem đi đầu tư hết rồi. Đúng rồi, gần đây anh ta còn nói đang gặp khó khăn với vấn đề tài chính, vừa mới mua cho chị một căn hộ đã lại nói muốn đi làm giấy đảm bảo rồi.” Chị Như vừa nghĩ vừa tức giận.
“Căn hộ, anh ta mua cho chị nhà ư, thật giàu quá đi.” Tố Tố kêu chói tai, người đàn ông này cũng không phải vừa, ra tay cũng phóng khoáng quá rồi.
“Căn hộ, có là cái gì? Anh ấy nói chờ qua một thời gian ngắn nữa, còn muốn mua xe cho chị cơ.” Chị Như vừa nhìn thấy bộ dáng ngạc nhiên của Tố Tố, một chút hư vinh trong lòng bỗng nổi lên, cảm thấy vô cùng thoả mãn, nhưng ngoài miệng lại vẫn cứ tỏ vẻ xem thường.
“Anh ấy….đối với chị thật tốt.” Tố Tố ưu tư, chị lại càng cảm thấy thoả mãn.
“Ai, thế nhưng chị không được cầm cái giấy tờ nhà kia, nhà đấy nếu là đứng tên chị, thì nên để chị cầm chứ. Nhưng anh ấy đang thiếu tiền mặt, nên cũng rất lo lắng. Đằng nào chị cũng còn có 8 vạn để dành, nếu không cứ đưa cho anh ấy quay vòng trước vậy.” Trong lòng cô có chút tính toán, cho vay 8 vạn, lại lấy được một căn hộ giá 30 vạn, đúng là buôn bán có lời. Hơn nữa, ở thời điểm khó khăn mà cô lại ra tay cứu giúp, mới có thể khiến anh ta cảm thấy cô thực tâm với anh ta, mà không phải chỉ vì tiền.
Tố Tố do dự, “Như vậy có được không?” Rất khó để chị Như đem tiền mình dành dụm ra cho mượn như vậy, xem ra chị ấy rất để tâm đến người kia.
“Dù sao cũng phải để anh ấy thấy chị là thật tình, không sao, còn căn nhà này cơ mà, không sợ.” Chị Như vô cùng tin tưởng vỗ vỗ vai của Tố Tố, “Không nỡ bỏ con làm sao dụ được sói*, muốn giữ được đàn ông thì càng phải biết bỏ vốn đầu tư ra chứ.” Tố Tố chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần, từng này vốn cũng quá nhiều rồi.
* “Luyến tiếc hài tử không bẫy được lang”, đây là một câu tục ngữ phổ thông rất hay được sử dụng ở bên Trung Quốc, tức là muốn bẫy được sói đôi khi cũng phải bỏ cả con mình, muốn đạt được một mục đích nào đó đôi khi phải trả một cái giá rất đắt. Câu nói này ban đầu là “Ngại hỏng giầy không bẫy được lang.” câu nói này dựa trên việc người thợ săn đi săn sói, muốn bắt được chúng, thì phải trèo đèo lội suối, rất khó khăn, phải mòn dày mòn dép đuổi theo chúng. Sau này bị nhầm lẫn giữa giầy, với hài tử là do hiện tượng đồng âm. (Dựa theo SOSO)
Chị Như nói được là làm được, hôm sau liền đem tiền để dành cho người đàn ông kia. Người kia vừa nhận vừa liên tục cảm kích kêu Đinh Như là người phụ nữ tốt nhất thế gian, Đinh Như nghe vậy thì trộm cười, cô chỉ khi đối với tiền mới tốt như thế thôi
–
Cuộc sống của Tố Tố dần dần trở về với quỹ đạo, mỗi ngày lại mỗi ngày cứ thế trôi qua, và ngày vui kia cũng càng ngày càng đến gần. Mỗi ngày nhìn thấy số ngày trên chiếc lịch treo tường ở trong khách sạn, cảm giác nặng nề cũng đỡ đi một chút, chờ họ kết hôn, tất cả rồi sẽ trôi qua thôi.
Hôm qua, viện trưởng gọi điện hỏi cô có định chuẩn bị quà mừng gì không, vì viện trưởng quyết định cùng cô và mấy đứa trẻ nữa trong cô nhi viện đến lễ cưới. Chung Bình đã vì cô nhi viện làm rất nhiều việc, đến tận bây giờ bà vẫn cảm thấy vô cùng cảm kích, hơn nữa Chung Bình còn tự mình mang đến thiệp cưới nữa, bà cũng nên nể mặt anh mà đi. Tố Tố suy nghĩ một chút quyết định nhân dịp lúc giờ nghỉ, thì đi ra ngoài chọn quà mừng.
Một mình cô đi dạo ở trong khu bách hoá, chọn cả nửa ngày cuối cùng vẫn quyết định chọn một bộ chăn ga cho họ, sau đó thêm vào một chút tiền mừng nữa là được.
Tố Tố xách theo mấy thứ đồ cao cấp đó bấm thang máy đi xuống dưới lầu, hôm nay là cuối tuần, nên trong thang máy đầy ắp người. Xuống đến lầu ba, mấy người vừa đi ra, đã lại có vài người đi vào, Tố Tố vẫn đang ngây ngẩn nhìn phong cảnh ngoài kia xuyên qua tấm kính trong suốt, thì bất chợt bị một thanh âm quen thuộc hấp dẫn quay lại, “Nhiều người quá, hay chờ cái khác.”
Xuyên qua chiếc mũ lưỡi trai, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia, hô hấp bắt đầu trở nên hỗn loạn, nên gọi là gì đây? Duyên phận ư? Hiếm có lần mới đi dạo phố, không ngờ lại gặp phải Chung Bình và Triệu Điềm. Bọn họ không thấy được cô đang đứng ở phía sau. Tố Tố vội vàng kéo chặt mũ xuống.
“Không sao, chen một lúc là được.” Triệu Điềm khẽ cười, mặc dù Tố Tố đang cúi đầu nhưng vẫn có thể từ thanh âm của cô ấy mà tưởng tưởng ra dáng vẻ cười đến ngọt ngào của cô ấy.
Hai người họ vào thang máy, cửa cũng đóng lại.
Tố Tố cố gắng bình tĩnh hô hấp, chậm rãi ngẩng đầu, lén lút nhìn tấm lưng cùng bờ vai rộng quen thuộc kia, tiếng tim đập bùm bụp bùm bụp càng ngày càng cuồng loạn.
“A, thật là khó ngửi.” Triệu Điềm nhỏ giọng ai oán nhưng ở trong không gian nhỏ hẹp này vẫn nghe thấy được rất rõ ràng. Chung Bình khẽ cúi đầu, đem cô ấy ôm vào trong lòng, sau đó liếc mắt về phía sau, Tố Tố hoảng loạn cúi đầu, không hề nhúc nhích.
“Trong thang máy còn hút thuốc, không được lịch sự cho lắm đâu.” Chung Bình hơi giận. Tố Tố chợt cảm thấy nhẹ nhõm, may quá, anh ấy cũng không có phát hiện ra cô.
Mọi người nghe vậy đều đồng loạt quay lại trừng mắt nhìn cái người đang hút thuốc ở trong góc kia. Trên mặt người đàn ông kia cũng có chút tức giận, “Mắc mớ gì tới anh.”
Chung Bình hừ lạnh, “Đừng hại người khác phải hít khói cùng anh.” Mọi người cũng mở miệng góp ý, làm cho mặt người kia đỏ bừng, vừa lúc thang máy xuống đến tầng hai, anh ta đã nhanh chóng lao ra khỏi thang máy.
Tố Tố hơi ngẩng đầu, nhìn anh từ đằng sau lưng vẫn đứng thẳng, còn Triệu Điềm thì đang tựa vào trong lòng anh, trên vai anh còn vương một vài sợi tóc của cô ấy. Tố Tố mở mắt, ngẩn ngơ nhìn cô ấy đang tựa đầu vào vai anh.
“Bây giờ đã khá hơn chưa?” Giọng điệu của anh không thể nào dịu dàng hơn được nữa, Triệu Điềm không mở miệng, nhưng vài sợi tóc trên vai anh khẽ giật giật, hoá ra cô ấy đang ở trong ngực anh gật gật đầu. Tố Tố nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, đây không phải là điều mà cô hy vọng sao? Dịu dàng, ngọt ngào như vậy, làm cho người đứng xem đều phải ghen tỵ không dứt.
Thang máy đi xuống tầng một chậm đến khác thường, Tố Tố chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, còn có tiếng tim đập đến đinh tai nhức óc của cô. Cô thậm chí còn tưởng tượng mình những gì mình đang nghe thấy, những câu nói mà Chung Bình đang nói kia không phải là nói với Triệu Điềm, mà là tiếng gọi trầm thấp nam tính của anh đang dán sát bên tai cô, cũng dịu dàng như vậy, gọi, “Tố Tố, Tố Tố….” Một lần lại một lần, càng lúc càng lớn. Thẳng đến lúc cửa thang máy kêu đinh một tiếng rồi mở ra, mọi người đều đi hết ra ngoài, cô mới quay lại hiện thực, nhìn bóng dáng bọn họ chậm rãi rời đi, cô nặng nề bước ra khỏi thang máy.
Bọn họ đi về phía bên phải, cô chăm chú nhìn theo, sau đó xoay người, chậm rãi hướng bên trái đi. Ba người bọn họ, hai người đi chung một hướng, còn cô đi một hướng khác, rốt cục cô và anh cũng không còn liên quan đến nhau nữa.
A Cường nhìn thấy Tố Tố cô, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, “Biết ngay là em ở đây mà.”
Tố Tố xoay người dựa lưng vào lan can, phía sau cô, cách đó không xa vẫn được treo một tấm phông lớn, chiếu những bức ảnh cưới kia, rực rỡ đến loá mắt. Cô nhàn nhạt hỏi, “Sao vậy?”
“Sao điện thoại không gọi được?” A Cường cau mày.
“Em định đổi số.” Cô rũ mắt xuống, vẻ mặt có một chút bất đắc dĩ, nhưng thật ra là cô sợ người nào đó quấy rầy cô.
“Thảo nào viện trưởng không gọi được cho em, nên mới gọi đến cho anh.” A Cường giống như hiểu ra, ồ lên một tiếng.
“Viện trưởng? Có chuyện gì sao?” Cô vừa nghe thấy là chuyện của cô nhi viện, liền có chút khẩn trương.
“Là việc của Chung Bình kia thôi.” A Cường tức giận khẽ gắt, vừa nghe đến cái tên nhạy cảm này, cô chợt cảm thấy trái tim mình như nhảy dựng lên, hai mắt loé sáng, cô nỗ lực muốn vứt bỏ mọi sự lúng túng không nên có trong lòng đi. “Đúng là phô trương, chỉ kết hôn thôi mà như muốn mời tất cả mọi người trong thành phố đến vậy, thậm chí ngay cả viện trưởng cũng nhận được thiệp nữa.” A Cường càng nói càng khó chịu, đây không phải là khoe mẽ sao? Anh ta có tiền thì mời ai cũng chả liên quan gì, nhưng nếu viện trưởng đi còn phải nghĩ đến quà mừng nữa? Còn phải tiền mừng này nọ, thật là phiền phức. Hơn nữa anh ta và viện trưởng có quan hệ gì chứ, lại còn mời mấy đứa trẻ trong viện cùng đi.
Tố Tố ngây dại, anh đưa thiệp mời cho viện trưởng ư? Quả nhiên hôn lễ của họ vẫn cử hành đúng hạn. Nhưng trái tim cô lại giống như bị ai đó khoét ra vậy, nhất thời trở nên trống rỗng, nhẹ như trôi, cô mím môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhìn A Cường, “Cũng chỉ có một lần, kệ người ta đi.”
“Viện trưởng hỏi em có đi không, bởi vì viện trưởng cũng không quen biết Chung Bình nhiều lắm, nếu đi cùng em thì tốt hơn.” A Cường không biết Tố Tố có được mời hay không, nhưng cứ chiếu theo cái bộ dạng xa xỉ của Chung Bình kia, anh khẳng định Tố Tố cũng được mời rồi. Chẳng qua, anh nghĩ lại, nếu như Chung Bình thật sự kết hôn thì anh cũng không còn sự uy hiếp nào nữa.
“Em…nếu rảnh em sẽ đi.” Tố Tố nhớ tới tấm thiệp cưới màu đỏ trong túi xách của mình, cô không dám để ở nhà, sợ chị Như nhìn thấy sẽ tra hỏi cô cả nửa ngày mất.
“Vậy nếu rảnh rỗi thì nhớ gọi điện về cho viện trưởng, viện trưởng chờ điện thoại của em đấy.” Tố Tố nghe xong thì gật đầu. A Cường nhìn về phía tấm phông đang chiếu ảnh cưới ở đối diện kia, trong miệng tấm tắc kêu, “Kẻ có tiền mà!” Sau đó anh quay lại nhìn cô, khẽ đặt tay lên trên đầu Tố Tố, “Đừng ở lâu trên này, dễ trúng gió lắm, cẩn thận bị cảm đấy.” Dạo gần đây, cô cứ thích suốt ngày trốn ở trên sân thượng, chỉ cần ở dưới lầu không tìm được cô, thì đảm bảo chạy lên đây sẽ tìm được.
Tố Tố cười cười, “Mới lên đây hít thở một chút, anh đi xuống trước đi, lát nữa em sẽ xuống ngay.” A Cường gật gật đầu, xoay người đi xuống.
Tố Tố nhoài người lên trên lan can, ngẩn ngơ nhìn mấy bức hình ở đằng xa, vẻ mặt đờ đẫn. Rốt cục anh đã thông suốt rồi. Sáng sớm ngày hôm đó, trước lúc rời đi, cô đã để lại một tờ giấy trên tủ đầu giường của anh, nói rằng những việc anh muốn cũng đã chiếm được rồi, xin anh đừng làm phiền cô nữa.
Một đêm kia, từ tận sâu trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy xấu hổ, tội lỗi, và áy náy. Sự yếu đuối của cô lúc đó cùng với sự phản bội của Triệu Điềm thì có gì khác nhau cơ chứ, cô ấy chịu không nổi Chung Bình lạnh nhạt nên mới tìm người đàn ông khác để lấp đầy chỗ trống, còn cô lại cùng với chồng sắp cưới của Triệu Điềm triền miên một đêm, chuyện này cũng thật quá hoang đường rồi. Bất kể mối quan hệ của cô ấy và Chung Bình trở nên thế nào, hiện tại anh vẫn là vị hôn thê của cô ấy, cô làm như vậy quả thực quá vô sỉ, chính cô cũng không thể tự tha thứ cho chính mình được nữa.
Từ lúc đó, Tố Tố vẫn luôn thấp thỏm bất an, rất sợ Chung Bình sẽ tiếp tục làm phiền cô, nhưng những ngày kế tiếp lại trôi qua bình yên đến không ngờ, anh không đến tìm cô nữa. Hôm nay, nghe A Cường nói vậy, xem ra anh đã quyết định quên cô, vẫn đúng hạn cử hành hôn lễ.
Tố Tố liên tiếp nặng nề thở dài mấy cái, mọi bực bội trong lòng vẫn không có cách nào tiêu tán, như vậy không phải tốt nhất sao? Một đêm kia trong mắt anh cũng chỉ là một việc ngoài ý muốn, vì thế cô cũng không nên để tâm nữa. Chỉ mong anh và Triệu Điềm có thể thật sự nghiêm túc với cuộc hôn nhân của họ, nếu đã ước hẹn thì nhất định phải làm được, mong rằng họ thật sự có thể hiểu ra.
Chúc mừng hai người, hai người nhất định nhất định phải hạnh phúc. Cô đứng đối diện với tấm ảnh cưới ngọt ngào kia, lẩm bẩm nói, hai người hạnh phúc, thì tôi cũng coi như được giải thoát rồi.
–
Tố Tố mệt mỏi lê thân về, lại phát hiện chị Như đang ở nhà. Dạo gần đây, chị hầu như đều không về, đồ đạc của chị hầu như đã đem dọn hết đến nhà người đàn ông kia. Sao tự nhiên hôm nay lại trở về không biết?
“Chị Như.” Tố Tố khẽ gọi người đang ngẩn ra ở trên ghế sofa.
“Đã về rồi?” Chị Như lấy lại tinh thần khẽ hỏi cô.
“Vâng, sao chị lại về? Lấy đồ à?” Tố Tố đặt túi xách ở trên kệ TV, khẽ xoa xoa cổ, sau đó rót một cốc nước.
“Tố Tố, Chung Bình sắp kết hôn rồi.” Giọng điệu của chị có chút mất mát, vừa nghe vậy, cái chén trên tay Tố Tố bỗng ngừng lại một lát, nhưng chỉ trong nháy mắt, trên mặt cô đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, “Em biết, anh ấy có đưa thiệp mời cho em.”
Chị Như nhìn cô, vẻ mặt nghi hoặc, thật lâu cũng không nói gì nữa.
Tố Tố khẽ cười, hạ mắt, rồi cô đặt ly xuống, từ trong túi xách lấy tấm thiệp cưới màu hồng, đưa tới trước mặt chị, “Họ thật sự rất xứng đôi.”
Chị Như nhìn thiệp cưới, sau đó lại nhìn cô, “Em…..không để tâm sao?”
“Có chứ, đàn ông có tiền như vậy lại để mất rồi,” Tố Tố giả vờ thoải mái cười, “Xem ra chỉ còn A Cường để dựa vào thôi.” Cô vừa cười vừa lắc lắc thiệp cưới trong tay.
Chị Như sợ run hồi lâu, mới thở ra nặng nề, “Đây cũng là số của chúng ta thôi, mấy kẻ có tiền sao có thể dễ dàng ngắm trúng chị em mình được.”
Tố Tố khẽ cười, những lời này được nói ra từ trong miệng chị Như, sao lại thấy có chút không được tự nhiên, thật khó mà nghe được! “Đâu có đâu, chị bây giờ không phải rất tốt sao, người kia đối xử với chị không tốt ư?”
“Tốt, rất tốt, nhưng đáng tiếc lại cứ thiếu một chút gì đó, gần đây lại xảy ra một đống phiền phức, ai, nói cho cùng cũng chỉ là một nhà giàu mới nổi, của cải làm sao mà hùng hậu được như Chung Bình chứ.” Vẻ mặt chị Như hiện rõ vẻ khinh thường.
“Sao lại thế được?”Tố Tố hơi kinh ngạc, yêu cầu của chị Như cũng quá cao rồi, có nhà có xe lại làm ông chủ, không hiểu chị ấy còn chê gì nữa.
“Thật, tiền của anh ta, đều đem đi đầu tư hết rồi. Đúng rồi, gần đây anh ta còn nói đang gặp khó khăn với vấn đề tài chính, vừa mới mua cho chị một căn hộ đã lại nói muốn đi làm giấy đảm bảo rồi.” Chị Như vừa nghĩ vừa tức giận.
“Căn hộ, anh ta mua cho chị nhà ư, thật giàu quá đi.” Tố Tố kêu chói tai, người đàn ông này cũng không phải vừa, ra tay cũng phóng khoáng quá rồi.
“Căn hộ, có là cái gì? Anh ấy nói chờ qua một thời gian ngắn nữa, còn muốn mua xe cho chị cơ.” Chị Như vừa nhìn thấy bộ dáng ngạc nhiên của Tố Tố, một chút hư vinh trong lòng bỗng nổi lên, cảm thấy vô cùng thoả mãn, nhưng ngoài miệng lại vẫn cứ tỏ vẻ xem thường.
“Anh ấy….đối với chị thật tốt.” Tố Tố ưu tư, chị lại càng cảm thấy thoả mãn.
“Ai, thế nhưng chị không được cầm cái giấy tờ nhà kia, nhà đấy nếu là đứng tên chị, thì nên để chị cầm chứ. Nhưng anh ấy đang thiếu tiền mặt, nên cũng rất lo lắng. Đằng nào chị cũng còn có 8 vạn để dành, nếu không cứ đưa cho anh ấy quay vòng trước vậy.” Trong lòng cô có chút tính toán, cho vay 8 vạn, lại lấy được một căn hộ giá 30 vạn, đúng là buôn bán có lời. Hơn nữa, ở thời điểm khó khăn mà cô lại ra tay cứu giúp, mới có thể khiến anh ta cảm thấy cô thực tâm với anh ta, mà không phải chỉ vì tiền.
Tố Tố do dự, “Như vậy có được không?” Rất khó để chị Như đem tiền mình dành dụm ra cho mượn như vậy, xem ra chị ấy rất để tâm đến người kia.
“Dù sao cũng phải để anh ấy thấy chị là thật tình, không sao, còn căn nhà này cơ mà, không sợ.” Chị Như vô cùng tin tưởng vỗ vỗ vai của Tố Tố, “Không nỡ bỏ con làm sao dụ được sói*, muốn giữ được đàn ông thì càng phải biết bỏ vốn đầu tư ra chứ.” Tố Tố chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần, từng này vốn cũng quá nhiều rồi.
* “Luyến tiếc hài tử không bẫy được lang”, đây là một câu tục ngữ phổ thông rất hay được sử dụng ở bên Trung Quốc, tức là muốn bẫy được sói đôi khi cũng phải bỏ cả con mình, muốn đạt được một mục đích nào đó đôi khi phải trả một cái giá rất đắt. Câu nói này ban đầu là “Ngại hỏng giầy không bẫy được lang.” câu nói này dựa trên việc người thợ săn đi săn sói, muốn bắt được chúng, thì phải trèo đèo lội suối, rất khó khăn, phải mòn dày mòn dép đuổi theo chúng. Sau này bị nhầm lẫn giữa giầy, với hài tử là do hiện tượng đồng âm. (Dựa theo SOSO)
Chị Như nói được là làm được, hôm sau liền đem tiền để dành cho người đàn ông kia. Người kia vừa nhận vừa liên tục cảm kích kêu Đinh Như là người phụ nữ tốt nhất thế gian, Đinh Như nghe vậy thì trộm cười, cô chỉ khi đối với tiền mới tốt như thế thôi
–
Cuộc sống của Tố Tố dần dần trở về với quỹ đạo, mỗi ngày lại mỗi ngày cứ thế trôi qua, và ngày vui kia cũng càng ngày càng đến gần. Mỗi ngày nhìn thấy số ngày trên chiếc lịch treo tường ở trong khách sạn, cảm giác nặng nề cũng đỡ đi một chút, chờ họ kết hôn, tất cả rồi sẽ trôi qua thôi.
Hôm qua, viện trưởng gọi điện hỏi cô có định chuẩn bị quà mừng gì không, vì viện trưởng quyết định cùng cô và mấy đứa trẻ nữa trong cô nhi viện đến lễ cưới. Chung Bình đã vì cô nhi viện làm rất nhiều việc, đến tận bây giờ bà vẫn cảm thấy vô cùng cảm kích, hơn nữa Chung Bình còn tự mình mang đến thiệp cưới nữa, bà cũng nên nể mặt anh mà đi. Tố Tố suy nghĩ một chút quyết định nhân dịp lúc giờ nghỉ, thì đi ra ngoài chọn quà mừng.
Một mình cô đi dạo ở trong khu bách hoá, chọn cả nửa ngày cuối cùng vẫn quyết định chọn một bộ chăn ga cho họ, sau đó thêm vào một chút tiền mừng nữa là được.
Tố Tố xách theo mấy thứ đồ cao cấp đó bấm thang máy đi xuống dưới lầu, hôm nay là cuối tuần, nên trong thang máy đầy ắp người. Xuống đến lầu ba, mấy người vừa đi ra, đã lại có vài người đi vào, Tố Tố vẫn đang ngây ngẩn nhìn phong cảnh ngoài kia xuyên qua tấm kính trong suốt, thì bất chợt bị một thanh âm quen thuộc hấp dẫn quay lại, “Nhiều người quá, hay chờ cái khác.”
Xuyên qua chiếc mũ lưỡi trai, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia, hô hấp bắt đầu trở nên hỗn loạn, nên gọi là gì đây? Duyên phận ư? Hiếm có lần mới đi dạo phố, không ngờ lại gặp phải Chung Bình và Triệu Điềm. Bọn họ không thấy được cô đang đứng ở phía sau. Tố Tố vội vàng kéo chặt mũ xuống.
“Không sao, chen một lúc là được.” Triệu Điềm khẽ cười, mặc dù Tố Tố đang cúi đầu nhưng vẫn có thể từ thanh âm của cô ấy mà tưởng tưởng ra dáng vẻ cười đến ngọt ngào của cô ấy.
Hai người họ vào thang máy, cửa cũng đóng lại.
Tố Tố cố gắng bình tĩnh hô hấp, chậm rãi ngẩng đầu, lén lút nhìn tấm lưng cùng bờ vai rộng quen thuộc kia, tiếng tim đập bùm bụp bùm bụp càng ngày càng cuồng loạn.
“A, thật là khó ngửi.” Triệu Điềm nhỏ giọng ai oán nhưng ở trong không gian nhỏ hẹp này vẫn nghe thấy được rất rõ ràng. Chung Bình khẽ cúi đầu, đem cô ấy ôm vào trong lòng, sau đó liếc mắt về phía sau, Tố Tố hoảng loạn cúi đầu, không hề nhúc nhích.
“Trong thang máy còn hút thuốc, không được lịch sự cho lắm đâu.” Chung Bình hơi giận. Tố Tố chợt cảm thấy nhẹ nhõm, may quá, anh ấy cũng không có phát hiện ra cô.
Mọi người nghe vậy đều đồng loạt quay lại trừng mắt nhìn cái người đang hút thuốc ở trong góc kia. Trên mặt người đàn ông kia cũng có chút tức giận, “Mắc mớ gì tới anh.”
Chung Bình hừ lạnh, “Đừng hại người khác phải hít khói cùng anh.” Mọi người cũng mở miệng góp ý, làm cho mặt người kia đỏ bừng, vừa lúc thang máy xuống đến tầng hai, anh ta đã nhanh chóng lao ra khỏi thang máy.
Tố Tố hơi ngẩng đầu, nhìn anh từ đằng sau lưng vẫn đứng thẳng, còn Triệu Điềm thì đang tựa vào trong lòng anh, trên vai anh còn vương một vài sợi tóc của cô ấy. Tố Tố mở mắt, ngẩn ngơ nhìn cô ấy đang tựa đầu vào vai anh.
“Bây giờ đã khá hơn chưa?” Giọng điệu của anh không thể nào dịu dàng hơn được nữa, Triệu Điềm không mở miệng, nhưng vài sợi tóc trên vai anh khẽ giật giật, hoá ra cô ấy đang ở trong ngực anh gật gật đầu. Tố Tố nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, đây không phải là điều mà cô hy vọng sao? Dịu dàng, ngọt ngào như vậy, làm cho người đứng xem đều phải ghen tỵ không dứt.
Thang máy đi xuống tầng một chậm đến khác thường, Tố Tố chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, còn có tiếng tim đập đến đinh tai nhức óc của cô. Cô thậm chí còn tưởng tượng mình những gì mình đang nghe thấy, những câu nói mà Chung Bình đang nói kia không phải là nói với Triệu Điềm, mà là tiếng gọi trầm thấp nam tính của anh đang dán sát bên tai cô, cũng dịu dàng như vậy, gọi, “Tố Tố, Tố Tố….” Một lần lại một lần, càng lúc càng lớn. Thẳng đến lúc cửa thang máy kêu đinh một tiếng rồi mở ra, mọi người đều đi hết ra ngoài, cô mới quay lại hiện thực, nhìn bóng dáng bọn họ chậm rãi rời đi, cô nặng nề bước ra khỏi thang máy.
Bọn họ đi về phía bên phải, cô chăm chú nhìn theo, sau đó xoay người, chậm rãi hướng bên trái đi. Ba người bọn họ, hai người đi chung một hướng, còn cô đi một hướng khác, rốt cục cô và anh cũng không còn liên quan đến nhau nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.