Chương 50: Lừa gạt
Hốt Nhiên chi Gian
09/06/2014
Tố Tố đem tất cả dồn nén xuống, thậm chí dù
chỉ là một phút giây thôi, cô cũng không cho phép mình lại tiếp tục bày
ra bộ dáng đau khổ của mình. Cô hiện tại đã có thể thản nhiên chăm chú
nhìn những hình ảnh kết hôn của bọn họ, quả thật là cảnh đẹp ý vui, ngay cả mấy người làm trong khách sạn cũng bắt đầu tò mò muốn biết xem lai
lịch của cô dâu chú rể này.
Chị Như thì cuối cùng cũng chọn trúng một mục tiêu nên dạo gần đây vẫn đang chìm đắm trong lửa tình cuồn cuộn. Từ những lời khoe của chị thì biết được, người đàn ông kia là một người kinh doanh đến từ Ôn Châu, 35 tuổi, bán buôn bán lẻ một số mặt hàng ở phố Hán Chính. Nghe nói làm ăn thắng được quả lớn, có nhà có xe, xem ra là dự định sẽ định cư ở đây luôn.
Tố Tố nhìn chị Như mỗi ngày đều mặc hoa hoa hoét hoét, cũng mừng thay cho chị, chị ấy đang chìm ngập trong sự ngọt ngào của tình yêu nên số lần ở nhà nổi bão càng ít. Chị Như bề bộn nhiều việc, thậm chí ngay cả ca làm cũng không đi, mỗi ngày đều ở nhà người đàn ông kia hỗ trợ, cứ nghiễm nhiên coi mình là nữ chủ nhân luôn vậy.
Ngày hôm nay, Tố Tố có ca trực buổi đêm, vừa mới sắp xếp xong yêu cầu của một vị khách, liền đẩy chiếc xe dọn dẹp đi về phía hành lang. “Đinh” thang máy ở đầu hành lang truyền tới, Tố Tố lơ đãng liếc mắt về phía cửa, chắc là có khách đang tới rồi. Cửa vừa mới mở ra, đã nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi, người đàn ông cao to lực lưỡng, người phụ nữ xinh xắn lanh lợi, trên mặt có đeo thêm kính râm, người phụ nữ kia bị người đàn ông ôm vào trong ngực, cả khuôn mặt đều dán chặt vào trong lồng ngực anh ta.
Trái tim Tố Tố không khỏi đập nhanh một chút, trợn mắt nhìn kỹ một lần nữa, người phụ nữ kia sao lại giống với một người cô biết đến vậy? Cô chưa kịp thấy rõ, bọn họ đã quẹo về một bên hành lang có gian phòng. Tố Tố mím môi lại, nhanh chóng đẩy xe lên phía trước, chạy đến một bên góc tường, cẩn thận nhìn ngó, cố gắng muốn nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ kia, nhưng bọn họ đã nhanh chóng đi vào phòng 1208, cửa cũng nhanh chóng đóng lại.
Tố Tố cắn chặt môi, trong đầu hiện giờ đang hỗn loạn lại thành một đoàn, có phải do cô thần kinh quá nhạy cảm hay không, làm sao có thể là cô ấy được? Cô ấy hiện tại hẳn là phải dịu dàng dựa vào bên cạnh Chung Bình. Không sai, vừa nãy cô mới nhìn thấy người phụ nữ kia, bất kể là vóc người hay sườn mặt đều rất giống với Triệu Điềm, nhưng cặp kính râm đen che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, Tố Tố không có cách nào xác định được có phải mình nhìn lầm hay không.
Tố Tố liếc mắt nhìn căn phòng 1208 đóng chặt cửa kia, thấp thỏm bất an không biết mình nên làm cái gì bây giờ? Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho A Cường, hỏi anh có vừa thấy người quen nào đến khách sạn hay không? A Cường nói là không có, lại hỏi lại cô đã nhìn thấy ai rồi? Tố Tố do dự ừ ừ à à mãi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nói cho A Cường biết, sau đó vội vã cúp máy.
Không thể nói cho A Cường, nếu quả thật cô ấy là Triệu Điềm, cô ấy và người đàn ông xa lạ kia ban đêm tới khách sạn, việc này không thể để cho bất luận người nào biết. Tố Tố rất nhanh cất chiếc xe dọn dẹp kia xong, liền xách theo một thùng nước cùng một chiếc khăn lau ra, chậm rãi lau chùi 12 bình hoa cùng với mấy bức tranh trang trí ở dọc hành lang.
Tố Tố vừa lau vừa miên man suy nghĩ, nhất định là cô hoa mắt rồi, Triệu Điềm làm sao có thể làm vậy, cô ấy và Chung Bình sắp kết hôn, nếu như sau lưng Chung Bình lại làm chuyện này, Chung Bình phải làm gì đây? Sẽ không đâu, Tố Tố điên cuồng lắc đầu, nhất định là cô nhìn lầm rồi. Không sao, chờ bọn họ đi ra, cô lại len lén nhìn để xác định một chút thì sẽ biết, nhất định đó không phải là Triệu Điềm.
Tố Tố đi tới đi lui lau đi lau lại rất nhiều lần, nhìn đồng hồ trên tường chậm rãi chạy tới 12 giờ, trong lòng cô lại bắt đầu có chút khẩn trương. Sao bọn họ vào lâu như vậy rồi mà còn chưa đi ra, lẽ nào bọn họ là khách ở dài hạn? Tố Tố liền đến quầy phục vụ hỏi nhân viên ở đó, mới biết được căn phòng 1208 kia là mới được thuê, chỉ là một ngày một đêm. Tố Tố nói cám ơn, còn liên tục nói mình tưởng rằng đó là phòng thuê dài hạn, như vậy ngày mai cô phải dọn dẹp rồi.
Ngay lúc Tố Tố đang lưỡng lự ở bên ngoài hành lang thì, điện thoại bỗng vang lên, quản lí bảo cô nhanh chóng lên dọn dẹp căn phòng 1301. Trong lòng cô thầm kêu không tốt, nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý. Cô liếc mắt nhìn cửa phòng 1208 đang đóng chặt kia, do dự không biết có nên lên tầng 13 ngay không, nếu như bọn họ chuẩn bị đi ra, nhất định cô sẽ không nhìn thấy được nữa.
Đột nhiên, cửa phòng 1208 kia mở ra, Tố Tố nhanh chóng dựa lưng vào một bên tường. Chỉ một lát sau, hai người từ trong phòng đi ra, chính là hai người lúc trước đã đi vào kia. Tố Tố khẽ kéo mũ xuống, bê theo chiếc thùng chậm rãi đi về phía bọn họ.
Càng đến gần, khuôn mặt của người phụ nữ kia lại càng rõ ràng, Tố Tố thậm chí còn có thể cảm thấy khuôn mặt cô ấy có chút chấn động, cho dù là đang giấu đi bởi kính râm, cô vẫn có thế thấy sắc mặt của cô gái ấy thay đổi. Quả thật là Triệu Điềm, Tố Tố vẻ mặt không biểu tình, nhẹ nhàng đi qua bên cạnh bọn họ, cô vừa quay đầu nhìn đã thấy sắc mặt trắng bệch của Triệu Điềm cũng đang quay lại nhìn cô, hai người cứ như vậy đứng ở hành lang đối diện ba giây. Người đàn ông ở bên cạnh Triệu Điềm khẽ kéo, lạnh lùng liếc nhìn Tố Tố, hai người họ rất nhanh liền bước vào thang máy.
Tố Tố bê theo chiếc thùng chậm rãi đi về phía thang bộ lên lầu trên. Trong đầu lại nhớ lại dáng vẻ, biểu tình đầy phức tạp của Triệu Điềm lúc nãy, có phải đó là do vô tình bị gặp phải nên hoảng loạn không, cô ấy và người đàn ông kia rốt cục có quan hệ như thế nào? Tại sao hai người họ, cô nam quả nữ lại im lìm ở trong đó những hơn ba tiếng đồng hồ? Cô ấy đang lừa gạt Chung Bình sao? Nhưng tại sao cơ chứ? Bọn họ không phải đều sắp kết hôn rồi ư? Tố Tố bị vô số những câu hỏi trong đầu hành hạ đến mức thiếu chút nữa đã phạm phải sai lầm.
Mấy ngày nay, Tố Tố đều vì chuyện này mà phiền não, mỗi lần nhìn thấy tấm màn chiếu những hình cưới kia, từ đáy lòng cô lại có chút lo lắng. Lẽ nào Triệu Điềm lại chỉ đang đùa giỡn với Chung Bình? Cô rốt cuộc có nên nói với Chung Bình hay không đây? Không được, hay là cô đã đoán sai rồi, Triệu Điềm cùng với người đàn ông kia rất có thể chỉ là quan hệ bình thường, nhất định là do có nguyên nhân nào đó nên mới đến khách sạn thôi. Hơn nữa, cô cũng đâu còn quan hệ gì với Chung Bình nữa, cô có tư cách gì mà đi quản chuyện của anh đây. Trong lòng cô rối thành một đoàn nhưng cái gì cũng không làm được.
Nhưng cô không nghĩ tới, Triệu Điềm lại chủ động đến tìm cô. Vừa nhìn thấy Triệu Điềm đeo túi xách đứng ở bên ngoài bãi đỗ xe, Tố Tố lại sợ run nửa giây, cô ấy tìm đến mình.
“Tôi muốn cùng cô nói chuyện.” Triệu Điềm lạnh lùng nói.
Tố Tố gật đầu, theo cô ấy đi ra phía ngoài.
Hai người họ đi tới một quán café gần đó rồi ngồi xuống, rồi nhanh chóng gọi đồ uống. Sau đó, Tố Tố lẳng lặng nhìn Triệu Điềm, chờ cô ấy mở miệng trước.
Sắc mặt cô ấy ngưng trọng, cuối cùng cũng mở miệng, “Đừng nói cho Chung Bình.” Tố Tố ngẩn ra, cô ấy lại có thể yêu cầu như vậy?
Tố Tố không hề đáp lại, nếu như cô ấy thật sự thích Chung Bình, vì sao phải làm những chuyện như thế?
Triệu Điềm nhìn cô chằm chằm, “Tôi không muốn làm ảnh hưởng đến hôn sự của chúng tôi, tiệc rượu cũng đều sắp xếp hết rồi, mùng 8 tháng sau.”
Tố Tố nhìn biểu tình lạnh nhạt của cô, đột nhiên cảm thấy rất khó hiểu, “Vì sao phải làm vậy?” Cô ấy rõ ràng rất thích Chung Bình, vì sao lại muốn tổn thương anh? Không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được sự phản bội và lừa dối.
“Vì sao? Cô hỏi tôi vì sao?” Triệu Điềm cười lạnh một tiếng, trừng mắt với cô, “Còn không phải vì cô, anh ấy căn bản vẫn không quên được cô. Người thì ở với tôi, còn trái tim thì lại ở bên cô, cô cho rằng tôi dễ chịu hơn cô sao?”
Tố Tố bị khẩu khí này của cô làm cho giật mình, thiếu chút nữa nói không nên lời, “Chúng tôi…….đã không còn quan hệ gì rồi, anh ấy nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt.”
“Tôi biết, đối với cô như vậy cũng rất phiền phức. Nói thật, lừa người và bị người khác lừa, tôi thà nguyện ý để bị kẻ khác lừa gạt còn hơn. Tôi…..không muốn tổn thương đến anh ấy.” Triệu Điềm do dự nói.
“Cô đã làm vậy rồi.” Trong lòng cô khẽ trùng xuống, cô vẫn nghĩ rằng Triệu Điềm sẽ mang đến hạnh phúc cho anh.
Triệu Điềm lộ vẻ hối hận, “Tôi biết, thế nhưng tôi không muốn mất anh ấy, xin cô, đừng nói.”
Tố Tố trầm mặc không lên tiếng.
Triệu Điềm lại đột ngột nắm lấy tay cô, “Tố Tố, chuyện của chúng tôi đều đã báo cho hết người thân rồi, nếu như lúc này không tổ chức nữa, hai nhà sẽ rất khó xử. Cô cũng không muốn Chung Bình bị người khác chê cười chứ?”
Tố Tố nhàn nhạt nói, “Tôi mong cô có thể thật sự yêu thương anh ấy.” Đến bây giờ còn để ý đến vấn đề mặt mũi này nữa, cô ấy có thật lòng quan tâm tới anh hay không?
“Tôi sẽ, anh ấy đối với tôi rất tốt, tôi chỉ là tức giận vì trong lòng anh ấy vẫn còn có cô, nên mới nhất thời hồ đồ.” Triệu Điềm ảo não gục đầu xuống.
Tố Tố không khỏi chua xót, chậm rãi rút tay về “Anh ấy thật ra rất dễ bị tổn thương.” Mà cô hy vọng anh sẽ không bị thương nữa.
Triệu Điềm ra sức gật đầu, “Tôi bảo đảm rằng tuyệt đối sẽ không có lần sau.” Tố Tố khẽ gật đầu. Chuyện giữa bọn họ, cô không nên hỏi đến, nhưng cô vẫn không ngừng được mà lo lắng cho anh, Chung Bình anh nhất định phải thật hạnh phúc.
Tố Tố cuối cùng lại đem bí mật này đem cất giấu tận sâu đáy lòng, tiếp tục chuỗi ngày bận rộn của chính mình.
Nhưng cô không nghĩ tới, Triệu Điềm kia cuối cùng lại nuốt lời hứa của mình. Triệu Điềm cho rằng cô ta không tới chỗ khách sạn của cô thì sẽ không bị cô phát hiện, nhưng là ông trời có mắt, cô ấy và người nọ vừa xuống xe thì đã bị Tố Tố đang từ siêu thị nhỏ ra ngoài trông thấy.
Bọn họ lại ôm nhau vào khách sạn bốn sao, cách khách sạn của Tố Tố làm khoảng ba con phố. Tố Tố gắt gao siết chặt chiếc túi trong tay, vẫn không nhúc nhích, trừng mắt nhìn bóng lưng bọn họ! Triệu Điềm, sao cô lại có thể làm như vậy!
Chị Như thì cuối cùng cũng chọn trúng một mục tiêu nên dạo gần đây vẫn đang chìm đắm trong lửa tình cuồn cuộn. Từ những lời khoe của chị thì biết được, người đàn ông kia là một người kinh doanh đến từ Ôn Châu, 35 tuổi, bán buôn bán lẻ một số mặt hàng ở phố Hán Chính. Nghe nói làm ăn thắng được quả lớn, có nhà có xe, xem ra là dự định sẽ định cư ở đây luôn.
Tố Tố nhìn chị Như mỗi ngày đều mặc hoa hoa hoét hoét, cũng mừng thay cho chị, chị ấy đang chìm ngập trong sự ngọt ngào của tình yêu nên số lần ở nhà nổi bão càng ít. Chị Như bề bộn nhiều việc, thậm chí ngay cả ca làm cũng không đi, mỗi ngày đều ở nhà người đàn ông kia hỗ trợ, cứ nghiễm nhiên coi mình là nữ chủ nhân luôn vậy.
Ngày hôm nay, Tố Tố có ca trực buổi đêm, vừa mới sắp xếp xong yêu cầu của một vị khách, liền đẩy chiếc xe dọn dẹp đi về phía hành lang. “Đinh” thang máy ở đầu hành lang truyền tới, Tố Tố lơ đãng liếc mắt về phía cửa, chắc là có khách đang tới rồi. Cửa vừa mới mở ra, đã nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi, người đàn ông cao to lực lưỡng, người phụ nữ xinh xắn lanh lợi, trên mặt có đeo thêm kính râm, người phụ nữ kia bị người đàn ông ôm vào trong ngực, cả khuôn mặt đều dán chặt vào trong lồng ngực anh ta.
Trái tim Tố Tố không khỏi đập nhanh một chút, trợn mắt nhìn kỹ một lần nữa, người phụ nữ kia sao lại giống với một người cô biết đến vậy? Cô chưa kịp thấy rõ, bọn họ đã quẹo về một bên hành lang có gian phòng. Tố Tố mím môi lại, nhanh chóng đẩy xe lên phía trước, chạy đến một bên góc tường, cẩn thận nhìn ngó, cố gắng muốn nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ kia, nhưng bọn họ đã nhanh chóng đi vào phòng 1208, cửa cũng nhanh chóng đóng lại.
Tố Tố cắn chặt môi, trong đầu hiện giờ đang hỗn loạn lại thành một đoàn, có phải do cô thần kinh quá nhạy cảm hay không, làm sao có thể là cô ấy được? Cô ấy hiện tại hẳn là phải dịu dàng dựa vào bên cạnh Chung Bình. Không sai, vừa nãy cô mới nhìn thấy người phụ nữ kia, bất kể là vóc người hay sườn mặt đều rất giống với Triệu Điềm, nhưng cặp kính râm đen che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, Tố Tố không có cách nào xác định được có phải mình nhìn lầm hay không.
Tố Tố liếc mắt nhìn căn phòng 1208 đóng chặt cửa kia, thấp thỏm bất an không biết mình nên làm cái gì bây giờ? Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho A Cường, hỏi anh có vừa thấy người quen nào đến khách sạn hay không? A Cường nói là không có, lại hỏi lại cô đã nhìn thấy ai rồi? Tố Tố do dự ừ ừ à à mãi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nói cho A Cường biết, sau đó vội vã cúp máy.
Không thể nói cho A Cường, nếu quả thật cô ấy là Triệu Điềm, cô ấy và người đàn ông xa lạ kia ban đêm tới khách sạn, việc này không thể để cho bất luận người nào biết. Tố Tố rất nhanh cất chiếc xe dọn dẹp kia xong, liền xách theo một thùng nước cùng một chiếc khăn lau ra, chậm rãi lau chùi 12 bình hoa cùng với mấy bức tranh trang trí ở dọc hành lang.
Tố Tố vừa lau vừa miên man suy nghĩ, nhất định là cô hoa mắt rồi, Triệu Điềm làm sao có thể làm vậy, cô ấy và Chung Bình sắp kết hôn, nếu như sau lưng Chung Bình lại làm chuyện này, Chung Bình phải làm gì đây? Sẽ không đâu, Tố Tố điên cuồng lắc đầu, nhất định là cô nhìn lầm rồi. Không sao, chờ bọn họ đi ra, cô lại len lén nhìn để xác định một chút thì sẽ biết, nhất định đó không phải là Triệu Điềm.
Tố Tố đi tới đi lui lau đi lau lại rất nhiều lần, nhìn đồng hồ trên tường chậm rãi chạy tới 12 giờ, trong lòng cô lại bắt đầu có chút khẩn trương. Sao bọn họ vào lâu như vậy rồi mà còn chưa đi ra, lẽ nào bọn họ là khách ở dài hạn? Tố Tố liền đến quầy phục vụ hỏi nhân viên ở đó, mới biết được căn phòng 1208 kia là mới được thuê, chỉ là một ngày một đêm. Tố Tố nói cám ơn, còn liên tục nói mình tưởng rằng đó là phòng thuê dài hạn, như vậy ngày mai cô phải dọn dẹp rồi.
Ngay lúc Tố Tố đang lưỡng lự ở bên ngoài hành lang thì, điện thoại bỗng vang lên, quản lí bảo cô nhanh chóng lên dọn dẹp căn phòng 1301. Trong lòng cô thầm kêu không tốt, nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý. Cô liếc mắt nhìn cửa phòng 1208 đang đóng chặt kia, do dự không biết có nên lên tầng 13 ngay không, nếu như bọn họ chuẩn bị đi ra, nhất định cô sẽ không nhìn thấy được nữa.
Đột nhiên, cửa phòng 1208 kia mở ra, Tố Tố nhanh chóng dựa lưng vào một bên tường. Chỉ một lát sau, hai người từ trong phòng đi ra, chính là hai người lúc trước đã đi vào kia. Tố Tố khẽ kéo mũ xuống, bê theo chiếc thùng chậm rãi đi về phía bọn họ.
Càng đến gần, khuôn mặt của người phụ nữ kia lại càng rõ ràng, Tố Tố thậm chí còn có thể cảm thấy khuôn mặt cô ấy có chút chấn động, cho dù là đang giấu đi bởi kính râm, cô vẫn có thế thấy sắc mặt của cô gái ấy thay đổi. Quả thật là Triệu Điềm, Tố Tố vẻ mặt không biểu tình, nhẹ nhàng đi qua bên cạnh bọn họ, cô vừa quay đầu nhìn đã thấy sắc mặt trắng bệch của Triệu Điềm cũng đang quay lại nhìn cô, hai người cứ như vậy đứng ở hành lang đối diện ba giây. Người đàn ông ở bên cạnh Triệu Điềm khẽ kéo, lạnh lùng liếc nhìn Tố Tố, hai người họ rất nhanh liền bước vào thang máy.
Tố Tố bê theo chiếc thùng chậm rãi đi về phía thang bộ lên lầu trên. Trong đầu lại nhớ lại dáng vẻ, biểu tình đầy phức tạp của Triệu Điềm lúc nãy, có phải đó là do vô tình bị gặp phải nên hoảng loạn không, cô ấy và người đàn ông kia rốt cục có quan hệ như thế nào? Tại sao hai người họ, cô nam quả nữ lại im lìm ở trong đó những hơn ba tiếng đồng hồ? Cô ấy đang lừa gạt Chung Bình sao? Nhưng tại sao cơ chứ? Bọn họ không phải đều sắp kết hôn rồi ư? Tố Tố bị vô số những câu hỏi trong đầu hành hạ đến mức thiếu chút nữa đã phạm phải sai lầm.
Mấy ngày nay, Tố Tố đều vì chuyện này mà phiền não, mỗi lần nhìn thấy tấm màn chiếu những hình cưới kia, từ đáy lòng cô lại có chút lo lắng. Lẽ nào Triệu Điềm lại chỉ đang đùa giỡn với Chung Bình? Cô rốt cuộc có nên nói với Chung Bình hay không đây? Không được, hay là cô đã đoán sai rồi, Triệu Điềm cùng với người đàn ông kia rất có thể chỉ là quan hệ bình thường, nhất định là do có nguyên nhân nào đó nên mới đến khách sạn thôi. Hơn nữa, cô cũng đâu còn quan hệ gì với Chung Bình nữa, cô có tư cách gì mà đi quản chuyện của anh đây. Trong lòng cô rối thành một đoàn nhưng cái gì cũng không làm được.
Nhưng cô không nghĩ tới, Triệu Điềm lại chủ động đến tìm cô. Vừa nhìn thấy Triệu Điềm đeo túi xách đứng ở bên ngoài bãi đỗ xe, Tố Tố lại sợ run nửa giây, cô ấy tìm đến mình.
“Tôi muốn cùng cô nói chuyện.” Triệu Điềm lạnh lùng nói.
Tố Tố gật đầu, theo cô ấy đi ra phía ngoài.
Hai người họ đi tới một quán café gần đó rồi ngồi xuống, rồi nhanh chóng gọi đồ uống. Sau đó, Tố Tố lẳng lặng nhìn Triệu Điềm, chờ cô ấy mở miệng trước.
Sắc mặt cô ấy ngưng trọng, cuối cùng cũng mở miệng, “Đừng nói cho Chung Bình.” Tố Tố ngẩn ra, cô ấy lại có thể yêu cầu như vậy?
Tố Tố không hề đáp lại, nếu như cô ấy thật sự thích Chung Bình, vì sao phải làm những chuyện như thế?
Triệu Điềm nhìn cô chằm chằm, “Tôi không muốn làm ảnh hưởng đến hôn sự của chúng tôi, tiệc rượu cũng đều sắp xếp hết rồi, mùng 8 tháng sau.”
Tố Tố nhìn biểu tình lạnh nhạt của cô, đột nhiên cảm thấy rất khó hiểu, “Vì sao phải làm vậy?” Cô ấy rõ ràng rất thích Chung Bình, vì sao lại muốn tổn thương anh? Không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được sự phản bội và lừa dối.
“Vì sao? Cô hỏi tôi vì sao?” Triệu Điềm cười lạnh một tiếng, trừng mắt với cô, “Còn không phải vì cô, anh ấy căn bản vẫn không quên được cô. Người thì ở với tôi, còn trái tim thì lại ở bên cô, cô cho rằng tôi dễ chịu hơn cô sao?”
Tố Tố bị khẩu khí này của cô làm cho giật mình, thiếu chút nữa nói không nên lời, “Chúng tôi…….đã không còn quan hệ gì rồi, anh ấy nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt.”
“Tôi biết, đối với cô như vậy cũng rất phiền phức. Nói thật, lừa người và bị người khác lừa, tôi thà nguyện ý để bị kẻ khác lừa gạt còn hơn. Tôi…..không muốn tổn thương đến anh ấy.” Triệu Điềm do dự nói.
“Cô đã làm vậy rồi.” Trong lòng cô khẽ trùng xuống, cô vẫn nghĩ rằng Triệu Điềm sẽ mang đến hạnh phúc cho anh.
Triệu Điềm lộ vẻ hối hận, “Tôi biết, thế nhưng tôi không muốn mất anh ấy, xin cô, đừng nói.”
Tố Tố trầm mặc không lên tiếng.
Triệu Điềm lại đột ngột nắm lấy tay cô, “Tố Tố, chuyện của chúng tôi đều đã báo cho hết người thân rồi, nếu như lúc này không tổ chức nữa, hai nhà sẽ rất khó xử. Cô cũng không muốn Chung Bình bị người khác chê cười chứ?”
Tố Tố nhàn nhạt nói, “Tôi mong cô có thể thật sự yêu thương anh ấy.” Đến bây giờ còn để ý đến vấn đề mặt mũi này nữa, cô ấy có thật lòng quan tâm tới anh hay không?
“Tôi sẽ, anh ấy đối với tôi rất tốt, tôi chỉ là tức giận vì trong lòng anh ấy vẫn còn có cô, nên mới nhất thời hồ đồ.” Triệu Điềm ảo não gục đầu xuống.
Tố Tố không khỏi chua xót, chậm rãi rút tay về “Anh ấy thật ra rất dễ bị tổn thương.” Mà cô hy vọng anh sẽ không bị thương nữa.
Triệu Điềm ra sức gật đầu, “Tôi bảo đảm rằng tuyệt đối sẽ không có lần sau.” Tố Tố khẽ gật đầu. Chuyện giữa bọn họ, cô không nên hỏi đến, nhưng cô vẫn không ngừng được mà lo lắng cho anh, Chung Bình anh nhất định phải thật hạnh phúc.
Tố Tố cuối cùng lại đem bí mật này đem cất giấu tận sâu đáy lòng, tiếp tục chuỗi ngày bận rộn của chính mình.
Nhưng cô không nghĩ tới, Triệu Điềm kia cuối cùng lại nuốt lời hứa của mình. Triệu Điềm cho rằng cô ta không tới chỗ khách sạn của cô thì sẽ không bị cô phát hiện, nhưng là ông trời có mắt, cô ấy và người nọ vừa xuống xe thì đã bị Tố Tố đang từ siêu thị nhỏ ra ngoài trông thấy.
Bọn họ lại ôm nhau vào khách sạn bốn sao, cách khách sạn của Tố Tố làm khoảng ba con phố. Tố Tố gắt gao siết chặt chiếc túi trong tay, vẫn không nhúc nhích, trừng mắt nhìn bóng lưng bọn họ! Triệu Điềm, sao cô lại có thể làm như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.