Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)
Chương 34
kỳ lão du
12/06/2021
Giản Đồng không hiểu, tại sao đã từng là bạn cùng phòng trọ, lúc gặp mặt sẽ dùng từ ngữ ác độc để vu khống như vậy.
Thật sự là vì nhìn cô cũng không thể chịu đựng được, để cho người khác chán ghét mình như vậy sao? Khoé miệng nhẹ nhàng kéo ra một tia cười khổ như có như không.
Cô không tiếng động nhìn Tần Mộc mộc một cái, cái nhìn kia cũng không có hàm nghĩa đặc biệt gì, có thể cũng là một loại nhìn rõ.
Xoay người, Giản Đồng dùng cái chân khập khiễng của mình chậm rãi biến mất trong mắt Tần Mộc Mộc.
Tần Mộc Mộc khó chịu phảng phất như bị người ta bóp cổ vậy, lòng bàn tay buông thõng xuống bên chân, giận dữ nắm thành quả đấm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng thất thểu kia.
Cô không hiểu, người đàn bà này rõ ràng đáng thương hèn mọn như vậy, dựa vào cái gì ở trước mặt mình biểu hiện một cách kiêu ngạo như thế! Cô --
- Giản Đồng! Dựa vào gì mà kiêu ngạo! Một người thọt! Một con bọ đáng thương vì tiền mà ngoắt đuôi xin xỏ! Một người không tướng mạo, không vóc người, xấu xí còn ở đây câu dẫn đàn ông! Cô liền nghĩ tới khuôn mặt tuấn mỹ tà mị của Tiêu Hành, đáy lòng Tần Mộc Mộc căm hận...
Nhất định là vậy, tiện nhân này chủ động câu dẫn Tiêu tiên sinh! Bên cạnh có người nhìn chăm chú Tần Mộc Mộc cùng Giản Đồng, cho đến khi Giản Đồng rời đi, biểu hiện của Tần Mộc Mộc, tất cả người xung quanh đều nhìn ở đáy mắt, tuy rằng Tần Mộc Mộc này bây giờ cũng chẳng có ai thích.
Nhưng mà bát quái trong lòng mọi người luôn rất cường hãn, có thể vượt qua chán ghét nhất thời mà hỏi "Chuyện gì xảy ra thế Tần Mộc Mộc? Sao cô lại gây lộn cô ta?" 'Cô ta' tất nhiên là chỉ Giản Đồng.
Trong lòng Tần Mộc Mộc đang tức giận, bị người khác hỏi ra như vậy như khơi mào ra, cười lạnh nói "Tôi sẽ cùng một con hồ ly tinh gây lộn?" Mấy người bên cạnh vừa nghe ba chữ 'hồ ly tinh', ánh mắt nhất thời sáng lên: có kich vui! "Gì cơ, hồ ly tinh gì cơ? Giản Đồng kia á?" Tần Mộc Mộc nói như giã tỏi "Tôi vừa mới ở thang bộ thấy cô ta cùng Tiêu tiên sinh ôm hôn" Tiêu tiên sinh? Ba chữ này, có thể nói là vô cùng kích thích! "Tiêu tiên sinh, sẽ không là đang nói đến Tiêu Hành Tiêu tiên sinh chứ?" Có người kinh hô lên thành tiếng "Không phải chứ, đây chính là người đàn ông siêu cấp kim cương vương lão ngũ*, nhiều tiền đẹp trai lại có phẩm vị, lại vừa ý cô ta? Một nhân viên vệ sinh?" "Tôi tận mắt nhìn thấy, hai người họ ở thang bộ ôm hôn mà" Đáy mắt Tần Mộc Mộc thoáng qua một tia ghen tị.
Dựa vào cái gì! Người đàn bà kia chẳng có cái gì, lại vừa xấu xí vừa thất học, vì tiền mà cái gì cũng làm, người đàn bà bẩn thỉu như vậy, dựa vào cái gì mà lại là...
Cô ta! Tần Mộc Mộc đã sớm quên hết sự tốt đẹp của Giản Đồng.
"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, chính là cô ta.
Cô ta cùng tôi ở cùng một nhà trọ, khi đó chỉ là một nhân viên vệ sinh, mỗi ngày đều là không nói gì, tôi cứ nghĩ là một người biết an phận.
Không nghĩ tới lại là dáng vẻ như vậy, cùng loại người này ở cùng một nhà trọ, mỗi ngày đều hô hấp cùng bầu không khí với cô ta, tôi cũng sắp ói tới nơi rồi!" "Giản Đồng này, cũng thật sự là..."
"Im miệng" Đang lúc này, một giọng nói truyền tới "Các người là không có chuyện gì làm sao? Ăn no rửng mỡ? Chuyện của Luna và Trăn Trăn đã quên mất rồi?" Người tới là Annie, có thể nói là người phục vụ ở Đông Hoàng lâu đời nhất.
Tần Mộc Mộc thấy Annie, nhất thời nhớ lại chính là Annie này ở trước mặt nhiều người khiến mình ăn thiệt, còn không cho Hiểu Hiểu nói chuyện cùng mình, gặp mặt kẻ thù khiến cô đỏ mặt tía tai! "Có vài người ỷ vào mình làm lâu ở Đông Hoàng mà chỉ tay ngang dọc, chỉ trích người khác khắp nơi, cũng không nhìn một chút, bản thân cũng chỉ là một người phục vụ" Tần Mộc Mộc rốt cuộc là sinh viên của đại học S, lời lẽ vô cùng sắc bén.
Annie cũng không thèm nhìn Tần Mộc Mộc một cái, cười lạnh nhìn những người khác "Tốt bụng nhắc nhở các cô, đừng đi theo con đường cũ của Luna cùng Trăn Trăn.
Không muốn nghe thì tôi cũng không quản" Nói xong, Annie xoay người rời đi, đi tới khúc quanh vẫn nghe được âm thanh bát quái truyền tới từ sau lưng.
"Annie này cũng đem mọi chuyện làm quá lên rồi.
Chuyện của Luna và Trăn Trăn xem rõ mà nói, đó là do hai người này phạm vào kiêng kỵ của Đông Hoàng, người phía trên Đông Hoàng ghét nhất là người ở khắp nơi bàn lộng thị phi, nhưng cũng không nói là cấm cạnh tranh.
Đừng nói ở Đông Hoàng, nếu đổi thành một nơi khác cũng như vậy, Annie nói về chuyện của Luna cùng Trăn Trăn căn bản là hai chuyện khác nhau" Annie ở khúc quanh, âm thầm lắc đầu một cái, người muốn tìm chết khuyên không nổi.
Chẳng qua Giản Đồng đó...
Xem ra lại bị khổ rồi.
Annie cũng không tính vì chuyện nhỏ này mà mách lẻo, loại chuyện này không chọc đến ai là tốt nhất.
Ở Đông Hoàng, sớm đã học được, không phải chuyện của mình thì đừng xía vào.
Có thể vì tình nghĩa cùng nhau làm đã lâu, khuyên mấy người kia một câu đã là nhân nghĩa lắm rồi.
Còn nếu đã khuyên mà còn không nghe lọt...
"Bỏ đi, những chuyện ngổn ngang rối rắm kia, liên quan gì đến mình" ...
Tan làm.
Bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận mưa nhỏ, mới đầu mưa cũng không lớn lắm, mỗi đêm Giản Đồng đều chậm rãi đi bộ trở về.
Tất nhiên tối nay cũng không ngoại lệ.
Đối diện Đông Hoàng có một cửa hàng tiện lợi mở 24/24, ở quần thu tiền.
"Thưa cô, tổng cộng 56 tệ" Ở quầy thu tiền, đặt một cây dù, Giản Đồng nhìn một cái, đây đã là cây dù rẻ nhất trong cửa hàng tiện lợi 24h này, lại nhìn tiên trong tay, 56 tệ cô đương nhiên có, nhưng...
"Cảm ơn, tôi đột nhiên nghĩ đến, mưa cũng không lớn lắm nên không mua cây dù này nữa" Đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Giản Đồng đưa tay che người, cuộn người lại vùi đầu đi về phía trước.
Mưa cũng không lớn lắm, đối với cô mà nói cũng không quá khó khăn, chẳng qua ở eo trái nơi đó trống rỗng, mỗi khi đổi trời là lại đau đớn vô cùng.
Thật vất vả mới gần đến nhà trọ, nhưng ông trời tựa như trở mặt, trong nháy mắt 'Rào', mưa to như trút nước! Đến nhà rồi, tra chìa khoá vào trong ổ, không mở ra.
Lần nữa tra...
Vẫn là không mở ra! Giản Đồng hơi kinh ngạc một chút.
Nhìn thẫn thờ vào cánh cửa đang đóng kín, sau đó...
Kéo ra một nụ cười khổ.
Cô và Tần Mộc Mộc vẫn ở cùng một nhà trọ với nhau.
Sau chuyện lần đó, giữa cô và Tần Mộc Mộc vẫn là nước sông không chạm nước giếng.
Thật ra thì, hai người ở cùng một nhà trọ như vậy, trong lòng đều không quá thoải mái.
Cũng không biết, Mộng tỷ là quên mất chuyện đổi nhà trọ, hay do công ty cho là mâu thuẫn nhỏ giữa những loại nhân viên này căn bản không đáng nhắc tới.
Từ sau lần kia, thái độ Tần Mộc Mộc đối với mình liền thay đổi hoàn toàn.
Chẳng qua coi như Tần Mộc Mộc đối với mình cũng chỉ là xem thường, không giống như hôm nay, chuyện khoá trái cửa không cho mình vào nhà cũng chưa từng xảy ra.
"Tần Mộc Mộc, Tần..."
Cô kêu lên, muốn gọi người trong phòng mở cửa.
Nhưng vừa kêu lên, thanh âm liền ngừng lại, chậm rãi cúi đầu, cô ngậm miệng lại...
Người trong phòng vốn muốn không cho mình vào nhà, dù mình kêu như thế nào, người trong đó cũng không nghe được.
Vĩnh viễn sẽ không đánh thức được một người giả bộ ngủ...
Không phải sao? Đứng ở cửa, Giản Đồng ngẩng đầu về phía trần nhà...
"Aiya, không có chỗ để đi..."
Nhẹ than một tiếng, người phụ nữ đưa lưng về phía cửa, chậm rãi ngồi xuống, dựa vào cánh cửa ở sau lưng, cuộn người lại một chút, lạnh quá...
Ôm người lại, quần áo trên người vẫn còn ướt...
Lạnh quá...
Một đêm này, liền dựa người vào cửa phía sau, đi vào giấc ngủ.
- -----------------
Thật sự là vì nhìn cô cũng không thể chịu đựng được, để cho người khác chán ghét mình như vậy sao? Khoé miệng nhẹ nhàng kéo ra một tia cười khổ như có như không.
Cô không tiếng động nhìn Tần Mộc mộc một cái, cái nhìn kia cũng không có hàm nghĩa đặc biệt gì, có thể cũng là một loại nhìn rõ.
Xoay người, Giản Đồng dùng cái chân khập khiễng của mình chậm rãi biến mất trong mắt Tần Mộc Mộc.
Tần Mộc Mộc khó chịu phảng phất như bị người ta bóp cổ vậy, lòng bàn tay buông thõng xuống bên chân, giận dữ nắm thành quả đấm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng thất thểu kia.
Cô không hiểu, người đàn bà này rõ ràng đáng thương hèn mọn như vậy, dựa vào cái gì ở trước mặt mình biểu hiện một cách kiêu ngạo như thế! Cô --
- Giản Đồng! Dựa vào gì mà kiêu ngạo! Một người thọt! Một con bọ đáng thương vì tiền mà ngoắt đuôi xin xỏ! Một người không tướng mạo, không vóc người, xấu xí còn ở đây câu dẫn đàn ông! Cô liền nghĩ tới khuôn mặt tuấn mỹ tà mị của Tiêu Hành, đáy lòng Tần Mộc Mộc căm hận...
Nhất định là vậy, tiện nhân này chủ động câu dẫn Tiêu tiên sinh! Bên cạnh có người nhìn chăm chú Tần Mộc Mộc cùng Giản Đồng, cho đến khi Giản Đồng rời đi, biểu hiện của Tần Mộc Mộc, tất cả người xung quanh đều nhìn ở đáy mắt, tuy rằng Tần Mộc Mộc này bây giờ cũng chẳng có ai thích.
Nhưng mà bát quái trong lòng mọi người luôn rất cường hãn, có thể vượt qua chán ghét nhất thời mà hỏi "Chuyện gì xảy ra thế Tần Mộc Mộc? Sao cô lại gây lộn cô ta?" 'Cô ta' tất nhiên là chỉ Giản Đồng.
Trong lòng Tần Mộc Mộc đang tức giận, bị người khác hỏi ra như vậy như khơi mào ra, cười lạnh nói "Tôi sẽ cùng một con hồ ly tinh gây lộn?" Mấy người bên cạnh vừa nghe ba chữ 'hồ ly tinh', ánh mắt nhất thời sáng lên: có kich vui! "Gì cơ, hồ ly tinh gì cơ? Giản Đồng kia á?" Tần Mộc Mộc nói như giã tỏi "Tôi vừa mới ở thang bộ thấy cô ta cùng Tiêu tiên sinh ôm hôn" Tiêu tiên sinh? Ba chữ này, có thể nói là vô cùng kích thích! "Tiêu tiên sinh, sẽ không là đang nói đến Tiêu Hành Tiêu tiên sinh chứ?" Có người kinh hô lên thành tiếng "Không phải chứ, đây chính là người đàn ông siêu cấp kim cương vương lão ngũ*, nhiều tiền đẹp trai lại có phẩm vị, lại vừa ý cô ta? Một nhân viên vệ sinh?" "Tôi tận mắt nhìn thấy, hai người họ ở thang bộ ôm hôn mà" Đáy mắt Tần Mộc Mộc thoáng qua một tia ghen tị.
Dựa vào cái gì! Người đàn bà kia chẳng có cái gì, lại vừa xấu xí vừa thất học, vì tiền mà cái gì cũng làm, người đàn bà bẩn thỉu như vậy, dựa vào cái gì mà lại là...
Cô ta! Tần Mộc Mộc đã sớm quên hết sự tốt đẹp của Giản Đồng.
"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, chính là cô ta.
Cô ta cùng tôi ở cùng một nhà trọ, khi đó chỉ là một nhân viên vệ sinh, mỗi ngày đều là không nói gì, tôi cứ nghĩ là một người biết an phận.
Không nghĩ tới lại là dáng vẻ như vậy, cùng loại người này ở cùng một nhà trọ, mỗi ngày đều hô hấp cùng bầu không khí với cô ta, tôi cũng sắp ói tới nơi rồi!" "Giản Đồng này, cũng thật sự là..."
"Im miệng" Đang lúc này, một giọng nói truyền tới "Các người là không có chuyện gì làm sao? Ăn no rửng mỡ? Chuyện của Luna và Trăn Trăn đã quên mất rồi?" Người tới là Annie, có thể nói là người phục vụ ở Đông Hoàng lâu đời nhất.
Tần Mộc Mộc thấy Annie, nhất thời nhớ lại chính là Annie này ở trước mặt nhiều người khiến mình ăn thiệt, còn không cho Hiểu Hiểu nói chuyện cùng mình, gặp mặt kẻ thù khiến cô đỏ mặt tía tai! "Có vài người ỷ vào mình làm lâu ở Đông Hoàng mà chỉ tay ngang dọc, chỉ trích người khác khắp nơi, cũng không nhìn một chút, bản thân cũng chỉ là một người phục vụ" Tần Mộc Mộc rốt cuộc là sinh viên của đại học S, lời lẽ vô cùng sắc bén.
Annie cũng không thèm nhìn Tần Mộc Mộc một cái, cười lạnh nhìn những người khác "Tốt bụng nhắc nhở các cô, đừng đi theo con đường cũ của Luna cùng Trăn Trăn.
Không muốn nghe thì tôi cũng không quản" Nói xong, Annie xoay người rời đi, đi tới khúc quanh vẫn nghe được âm thanh bát quái truyền tới từ sau lưng.
"Annie này cũng đem mọi chuyện làm quá lên rồi.
Chuyện của Luna và Trăn Trăn xem rõ mà nói, đó là do hai người này phạm vào kiêng kỵ của Đông Hoàng, người phía trên Đông Hoàng ghét nhất là người ở khắp nơi bàn lộng thị phi, nhưng cũng không nói là cấm cạnh tranh.
Đừng nói ở Đông Hoàng, nếu đổi thành một nơi khác cũng như vậy, Annie nói về chuyện của Luna cùng Trăn Trăn căn bản là hai chuyện khác nhau" Annie ở khúc quanh, âm thầm lắc đầu một cái, người muốn tìm chết khuyên không nổi.
Chẳng qua Giản Đồng đó...
Xem ra lại bị khổ rồi.
Annie cũng không tính vì chuyện nhỏ này mà mách lẻo, loại chuyện này không chọc đến ai là tốt nhất.
Ở Đông Hoàng, sớm đã học được, không phải chuyện của mình thì đừng xía vào.
Có thể vì tình nghĩa cùng nhau làm đã lâu, khuyên mấy người kia một câu đã là nhân nghĩa lắm rồi.
Còn nếu đã khuyên mà còn không nghe lọt...
"Bỏ đi, những chuyện ngổn ngang rối rắm kia, liên quan gì đến mình" ...
Tan làm.
Bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận mưa nhỏ, mới đầu mưa cũng không lớn lắm, mỗi đêm Giản Đồng đều chậm rãi đi bộ trở về.
Tất nhiên tối nay cũng không ngoại lệ.
Đối diện Đông Hoàng có một cửa hàng tiện lợi mở 24/24, ở quần thu tiền.
"Thưa cô, tổng cộng 56 tệ" Ở quầy thu tiền, đặt một cây dù, Giản Đồng nhìn một cái, đây đã là cây dù rẻ nhất trong cửa hàng tiện lợi 24h này, lại nhìn tiên trong tay, 56 tệ cô đương nhiên có, nhưng...
"Cảm ơn, tôi đột nhiên nghĩ đến, mưa cũng không lớn lắm nên không mua cây dù này nữa" Đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Giản Đồng đưa tay che người, cuộn người lại vùi đầu đi về phía trước.
Mưa cũng không lớn lắm, đối với cô mà nói cũng không quá khó khăn, chẳng qua ở eo trái nơi đó trống rỗng, mỗi khi đổi trời là lại đau đớn vô cùng.
Thật vất vả mới gần đến nhà trọ, nhưng ông trời tựa như trở mặt, trong nháy mắt 'Rào', mưa to như trút nước! Đến nhà rồi, tra chìa khoá vào trong ổ, không mở ra.
Lần nữa tra...
Vẫn là không mở ra! Giản Đồng hơi kinh ngạc một chút.
Nhìn thẫn thờ vào cánh cửa đang đóng kín, sau đó...
Kéo ra một nụ cười khổ.
Cô và Tần Mộc Mộc vẫn ở cùng một nhà trọ với nhau.
Sau chuyện lần đó, giữa cô và Tần Mộc Mộc vẫn là nước sông không chạm nước giếng.
Thật ra thì, hai người ở cùng một nhà trọ như vậy, trong lòng đều không quá thoải mái.
Cũng không biết, Mộng tỷ là quên mất chuyện đổi nhà trọ, hay do công ty cho là mâu thuẫn nhỏ giữa những loại nhân viên này căn bản không đáng nhắc tới.
Từ sau lần kia, thái độ Tần Mộc Mộc đối với mình liền thay đổi hoàn toàn.
Chẳng qua coi như Tần Mộc Mộc đối với mình cũng chỉ là xem thường, không giống như hôm nay, chuyện khoá trái cửa không cho mình vào nhà cũng chưa từng xảy ra.
"Tần Mộc Mộc, Tần..."
Cô kêu lên, muốn gọi người trong phòng mở cửa.
Nhưng vừa kêu lên, thanh âm liền ngừng lại, chậm rãi cúi đầu, cô ngậm miệng lại...
Người trong phòng vốn muốn không cho mình vào nhà, dù mình kêu như thế nào, người trong đó cũng không nghe được.
Vĩnh viễn sẽ không đánh thức được một người giả bộ ngủ...
Không phải sao? Đứng ở cửa, Giản Đồng ngẩng đầu về phía trần nhà...
"Aiya, không có chỗ để đi..."
Nhẹ than một tiếng, người phụ nữ đưa lưng về phía cửa, chậm rãi ngồi xuống, dựa vào cánh cửa ở sau lưng, cuộn người lại một chút, lạnh quá...
Ôm người lại, quần áo trên người vẫn còn ướt...
Lạnh quá...
Một đêm này, liền dựa người vào cửa phía sau, đi vào giấc ngủ.
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.