Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)
Chương 135: Chuyện bí mật ở quá khứ
kỳ lão du
13/06/2021
Vào lúc Giản Đồng đang đơ ra, Trầm Tu Cẩn chìa ra một cánh tay, xoa lên trên đầu của cô: “Được, tôi đi gọi đồ ăn”
Cho đến lúc đồ ăn được đưa đến, Giản Đồng vẫn đang ngẩn ngơ...
Lại dè dặt liếc nhìn Trầm Tu Cẩn đang đứng ở trước cửa sổ
- đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trầm Tu Cẩn, cũng hiểu được cách thỏa hiệp.
Lúc ăn cơm, Trầm Tu Cẩn lại ép Giản Đồng ăn hết nửa bát cơm nhỏ.
“Sao không uống canh? Không ngon à?”
Bắt đầu từ lúc nãy, chưa hề thấy cô uống một ngụm canh nào.
Nhẹ nhàng lấy cho cô một bát canh, đặt đến trước mặt của cô.
Nhưng lại thấy người phụ nữ do dự, chần chừ không uống.
Ép đến mức mạnh mẽ, cô mới lê mê không tình nguyện bê cái bát con lên, cầm chiếc thìa, xúc lên từng thìa nhỏ.
Nhưng...
Ánh mắt của Trầm Tu Cẩn lại đặt vào giữa cô và cái bát ở trong tay cô, nhìn một lúc lâu, cũng đã hiểu, một cánh tay cướp lấy cái bát trong tay cô, lại cướp lấy chiếc thìa cô đang cầm, ngay lập tức bỏ hết hành trong bát ra, rồi đem bát canh đó, lặng lẽ nhét lại vào trong tay của Giản Đồng.
Yên lặng nhìn cô không nói gì, trong lòng Giản Đồng run rấy, cúi đầu bê bát canh lên uống, giỗng như nhét cả cái đầu vào bên trong bát canh, cũng chẳng cần đến thìa nữa.
“Nếu như không thích, thì cứ nói ra”
Giọng nói trâm tĩnh của người đàn ông lãnh đạm cất lên.
Tay Giản Đồng bê bát canh, bỗng hơi run rấy, nếu không phải trong bát đã hết nước canh, thì sớm đã vung vãi đầy lên tay cô rồi, lúc này cô mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn người đàn ông ở đối diện...
Tôi không thích anh, anh có thể thả tôi đi không? Vì vậy nói, không thích, thì phải nói ra, nhưng nói ra, có tác dụng sao? Lại cúi đầu xuống, cười nhẹ không ra tiếng...
Chỉ cảm thấy anh và cô lúc này, đều vô cùng nực Cười.
Năm đó cô yêu anh đến ngu si, yêu anh đến mê mệt.
Mà anh lại chán cô ghét cô.
Lại vào lúc sau khi xảy ra chuyện của Hạ Vi Minh, đừng nói là có thể ngồi cùng nhau, yên bình ăn một bữa cơm, nhưng sau khi anh làm ra những chuyện đó với cô, lại vẫn có thể giúp cô bỏ hết hành ở trong bát ra, giống như, giữa hai người bọn họ không hề có chút kiện cáo gì, yêu ghét lẫn lộn.
Nếu như đã ghét cô, thì hà tất phải đi làm những chuyện quan tâm chăm sóc như vậy? Những hành động đó, giống như anh yêu bản thân như thế nào, nhưng nếu như yêu cô, thì tại sao phải căm hận đến mức, tống cô vào một nơi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời như vậy...
Xa cách ba năm, tình cảm đã từng, sớm đã trong sự căm hận và sợ hãi đối với anh, dần dần không dám để lộ ra bên ngoài.
Kết cục tốt nhất của bọn họ, chính là đường ai nấy đi, không qua lại đến già.
Chí ít, Giản Đồng cho rằng như vậy.
Cả một buổi chiều sau đó, anh ở sau bàn làm
- -----------------
Cho đến lúc đồ ăn được đưa đến, Giản Đồng vẫn đang ngẩn ngơ...
Lại dè dặt liếc nhìn Trầm Tu Cẩn đang đứng ở trước cửa sổ
- đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trầm Tu Cẩn, cũng hiểu được cách thỏa hiệp.
Lúc ăn cơm, Trầm Tu Cẩn lại ép Giản Đồng ăn hết nửa bát cơm nhỏ.
“Sao không uống canh? Không ngon à?”
Bắt đầu từ lúc nãy, chưa hề thấy cô uống một ngụm canh nào.
Nhẹ nhàng lấy cho cô một bát canh, đặt đến trước mặt của cô.
Nhưng lại thấy người phụ nữ do dự, chần chừ không uống.
Ép đến mức mạnh mẽ, cô mới lê mê không tình nguyện bê cái bát con lên, cầm chiếc thìa, xúc lên từng thìa nhỏ.
Nhưng...
Ánh mắt của Trầm Tu Cẩn lại đặt vào giữa cô và cái bát ở trong tay cô, nhìn một lúc lâu, cũng đã hiểu, một cánh tay cướp lấy cái bát trong tay cô, lại cướp lấy chiếc thìa cô đang cầm, ngay lập tức bỏ hết hành trong bát ra, rồi đem bát canh đó, lặng lẽ nhét lại vào trong tay của Giản Đồng.
Yên lặng nhìn cô không nói gì, trong lòng Giản Đồng run rấy, cúi đầu bê bát canh lên uống, giỗng như nhét cả cái đầu vào bên trong bát canh, cũng chẳng cần đến thìa nữa.
“Nếu như không thích, thì cứ nói ra”
Giọng nói trâm tĩnh của người đàn ông lãnh đạm cất lên.
Tay Giản Đồng bê bát canh, bỗng hơi run rấy, nếu không phải trong bát đã hết nước canh, thì sớm đã vung vãi đầy lên tay cô rồi, lúc này cô mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn người đàn ông ở đối diện...
Tôi không thích anh, anh có thể thả tôi đi không? Vì vậy nói, không thích, thì phải nói ra, nhưng nói ra, có tác dụng sao? Lại cúi đầu xuống, cười nhẹ không ra tiếng...
Chỉ cảm thấy anh và cô lúc này, đều vô cùng nực Cười.
Năm đó cô yêu anh đến ngu si, yêu anh đến mê mệt.
Mà anh lại chán cô ghét cô.
Lại vào lúc sau khi xảy ra chuyện của Hạ Vi Minh, đừng nói là có thể ngồi cùng nhau, yên bình ăn một bữa cơm, nhưng sau khi anh làm ra những chuyện đó với cô, lại vẫn có thể giúp cô bỏ hết hành ở trong bát ra, giống như, giữa hai người bọn họ không hề có chút kiện cáo gì, yêu ghét lẫn lộn.
Nếu như đã ghét cô, thì hà tất phải đi làm những chuyện quan tâm chăm sóc như vậy? Những hành động đó, giống như anh yêu bản thân như thế nào, nhưng nếu như yêu cô, thì tại sao phải căm hận đến mức, tống cô vào một nơi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời như vậy...
Xa cách ba năm, tình cảm đã từng, sớm đã trong sự căm hận và sợ hãi đối với anh, dần dần không dám để lộ ra bên ngoài.
Kết cục tốt nhất của bọn họ, chính là đường ai nấy đi, không qua lại đến già.
Chí ít, Giản Đồng cho rằng như vậy.
Cả một buổi chiều sau đó, anh ở sau bàn làm
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.