Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)
Chương 75: Giản Đồng điên rồi
kỳ lão du
12/06/2021
Người đàn ông được thượng để chăm sóc, đến cả bàn tay, cũng là một tác phẩm nghệ thuật tỉnh tế.
Giản Đồng mở to đôi mắt, nhìn Trầm Tu Cấn, đứng ở cuối giường, ngón tay thon dài, cở ra từng cái cúc của chiếc sơ mi trắng.
Theo phản xạ, cô lùi về phía sau, cho đến khi lưng bị chạm vào đầu giường, người đàn ông đó, đôi mắt phượng hoàng dài hẹp, mang theo sự lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống mình, mà ngón tay lại vẫn tiếp tục cởi cúc áo ra, bất luận lúc này cô ấy có cuộn người lại lùi vê phía sau như thế nào, người đàn ôn đứng ở cuối giường đó, trên khuôn mặt anh tuấn, có chút lạnh lùng, cũng không cử động gì.
Theo bản năng, cô giơ mắt nhìn ra phía cánh cửa của phòng ngủ, đột nhiên nhanh chóng ngôi dậy, nhảy xuống giường, muốn tông cửa xông ra ngoài! Đáng tiếc là, đôi chân của cô, chỉ vừa mới chạm xuống sàn nhà, liền bị một cánh tay dài, chuẩn xác giữ chặt lại.
Trầm Tu Cẩn đứng ở cuối giường, chìa tay ra giữ chặt vai của cô, rồi lại đè cô nằm xuống đệm, khống chế cô, đè cho cô không ngôi dậy được, mà cánh tay khác của anh, trượt xuống chiếc thắt lưng, để cởi ra bộ vest.
Hơi thở của Giản Đồng bắt đầu hỗn loạn, tinh thân thì tiêu tan, mấy lần run câm cập mở miệng ra, nói những lời vốn đĩ không nói được ra.
Hít thở rất hỗn loạn, cô ấy đột nhiên hét lên: “Tránh ra! Tránh ra!”
Người đàn ông dường như không hê động đậy, thân hình cao lớn đè xuống.
“Anh tránh ra! Anh tránh ra đi!”
Thịt ở trên hai gò má của cô, đều bắt đầu không kiêm chế được sự run rấẩy, thò tay ra đẩy.
Đột nhiên, dễ như trở bàn tay, cô bị ấn chặt trán xuống.
Cô vừa muốn khóc, vừa muốn cười.
Đây có là gì? Đây có là gì chứ! “Tôi là một kỹ nữ!”
“Vì tiền mà cái gì tôi cũng có thế làm!”
“Tôi hèn!”
“Tôi dơ!”
“Trầm Tu Cẩn! Chính anh đã nói! Chính là anh đã nói! Anh quên rồi sao? Anh đã quên rồi sao???”
“Anh nói anh thấy tôi dơ, anh nói anh tuyệt đối sẽ không chạm vào tôi lân thứ hail Anh nói tôi khiến cho người ta cảm thấy buôn nôn, anh nói tôi hết sức vô vị! Là anh nói! Đều là anh nói! Anh quên rồi sao? Anh đã quên rồi sao???”
Sao anh ấy lại có thể như thế! Sao anh ấy lại có thể dễ dàng quên như thế được! Làm tổn thương dễ dàng, mà cũng quên đi một cách dễ dàng?
- -----------------
Giản Đồng mở to đôi mắt, nhìn Trầm Tu Cấn, đứng ở cuối giường, ngón tay thon dài, cở ra từng cái cúc của chiếc sơ mi trắng.
Theo phản xạ, cô lùi về phía sau, cho đến khi lưng bị chạm vào đầu giường, người đàn ông đó, đôi mắt phượng hoàng dài hẹp, mang theo sự lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống mình, mà ngón tay lại vẫn tiếp tục cởi cúc áo ra, bất luận lúc này cô ấy có cuộn người lại lùi vê phía sau như thế nào, người đàn ôn đứng ở cuối giường đó, trên khuôn mặt anh tuấn, có chút lạnh lùng, cũng không cử động gì.
Theo bản năng, cô giơ mắt nhìn ra phía cánh cửa của phòng ngủ, đột nhiên nhanh chóng ngôi dậy, nhảy xuống giường, muốn tông cửa xông ra ngoài! Đáng tiếc là, đôi chân của cô, chỉ vừa mới chạm xuống sàn nhà, liền bị một cánh tay dài, chuẩn xác giữ chặt lại.
Trầm Tu Cẩn đứng ở cuối giường, chìa tay ra giữ chặt vai của cô, rồi lại đè cô nằm xuống đệm, khống chế cô, đè cho cô không ngôi dậy được, mà cánh tay khác của anh, trượt xuống chiếc thắt lưng, để cởi ra bộ vest.
Hơi thở của Giản Đồng bắt đầu hỗn loạn, tinh thân thì tiêu tan, mấy lần run câm cập mở miệng ra, nói những lời vốn đĩ không nói được ra.
Hít thở rất hỗn loạn, cô ấy đột nhiên hét lên: “Tránh ra! Tránh ra!”
Người đàn ông dường như không hê động đậy, thân hình cao lớn đè xuống.
“Anh tránh ra! Anh tránh ra đi!”
Thịt ở trên hai gò má của cô, đều bắt đầu không kiêm chế được sự run rấẩy, thò tay ra đẩy.
Đột nhiên, dễ như trở bàn tay, cô bị ấn chặt trán xuống.
Cô vừa muốn khóc, vừa muốn cười.
Đây có là gì? Đây có là gì chứ! “Tôi là một kỹ nữ!”
“Vì tiền mà cái gì tôi cũng có thế làm!”
“Tôi hèn!”
“Tôi dơ!”
“Trầm Tu Cẩn! Chính anh đã nói! Chính là anh đã nói! Anh quên rồi sao? Anh đã quên rồi sao???”
“Anh nói anh thấy tôi dơ, anh nói anh tuyệt đối sẽ không chạm vào tôi lân thứ hail Anh nói tôi khiến cho người ta cảm thấy buôn nôn, anh nói tôi hết sức vô vị! Là anh nói! Đều là anh nói! Anh quên rồi sao? Anh đã quên rồi sao???”
Sao anh ấy lại có thể như thế! Sao anh ấy lại có thể dễ dàng quên như thế được! Làm tổn thương dễ dàng, mà cũng quên đi một cách dễ dàng?
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.