Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)
Chương 173: Những tên lưu manh kia xuất hiện rồi
kỳ lão du
13/06/2021
Chân trái chìa ra, lơ lửng trên nửa chừng cầu thang, quản gia Hạ đứng ở dưới tâng, nhìn chằm chăm vào người phụ nữ đang đứng trên tầng hai, tuy rằng nhất thời ngạc nhiên trên người cô tại sao lại không mặc bộ váy màu trắng, nhưng chuyện này thì có gì to tát đâu, chỉ cần người phụ nữ cảm thấy không tốt là được.
Bây giờ, trong lòng người phụ nữ này chắc chắn đang rất khó chịu nhỉ, tư thái này của cô, là muốn nhảy xuống dưới sao? Nhảy đi nhảy đi nhảy đi! Người nên chết, thì hãy chết sớm đi.
Người nên chết, vào ba năm trước, nếu như mọi thứ Vi Minh phải chịu đựng, đều là những thứ mà người phụ nữ này phải chịu, vậy thì...
Vi Minh sẽ không phải chết rôi.
Đôi mắt của quản gia Hạ hiện lên vẻ hung ác, quấn chặt vào Giản Đồng đang đứng trên cầu thang tầng hai...
Nhảy xuống đi! Mau nhảy đi! Giản Đồng đem cái hung dữ ở trong đôi mắt của quản gia Hạ đứng ở tầng dưới nhìn lọt vào trong mắt.
Đôi môi được thợ trang điểm dùng màu đỏ để tô đi tô lại kia, nhẹ nhàng mỉm cười, chân trái, vững vàng giãẫm xuống bậc cầu thang, ở trong mắt của quản gia Hạ, nhìn thấy rõ ràng được vẻ vô cùng thất vọng.
Quản gia Hạ, tôi không hề có ý nghĩ muốn nhảy xuống, ông rất thất vọng phải không? Cô mỉm cười, nhưng trong lòng lại vô cùng đau đớn.
Người già ở dưới tầng, vào lúc còn nhỏ, cũng đã từng yêu thương xoa đầu của cô, chăm sóc cô và Hạ Vi Minh chơi ở trong vườn.
Từng bước, từng bước, vững vàng giẫm xuống từng bậc câu thang, bộ váy màu đen của cô càng làm nổi bật lên sự gầy gò của cô.
Ánh mắt vượt qua bên cạnh của quản gia Hạ, không thèm đưa mắt nhìn người già này nhiều lần.
Giống với bộ dạng ba năm trước của cô từng nói...
Không, bây giờ phải là bốn năm trước.
“Cái oán hận của ông, tôi không có cách nào để chấp nhận nó”
Bốn năm trước là như vậy, hôm nay vẫn là như vậy.
Trầm Tu Cẩn từ ngõ rễ đi ra, nhìn thấy Giản Đồng, liên chau mày lại: “Môi đỏ quá”
Chìa tay xoa nhẹ lên đôi môi của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi lớp son đỏ: “Như này là được rôi”
Đẹp như vậy, anh nhìn thấy là được rồi, tiện lợi cho đàn sói ở trong bữa tiệc ư? Lại chau mày vào: “Hồng dày quá”
Nói xong liền co mặt lại, gọi người thợ trang điểm đến: “Làm việc kiểu gì thế? Tô đỏ như thế này sao?”
Thợ trang điểm sớm đã xảy ra xung đột với Giản Đồng vào lúc ở trong phòng ngủ, cô ta nhận tiền của quản gia Hạ, lớp trang điểm này, đương nhiên sẽ có gì đó khác thường.
Lúc này, liền ngồi xổm xuống giống như con chim cút, toàn thân run lấy bẩy: “Chủ, chủ tịch Trầm, tôi...
tôi sẽ trang điểm lại cho cô Giản ”
“Bà xã, bà chủ Trầm”
“Hả?”
- -----------------
Bây giờ, trong lòng người phụ nữ này chắc chắn đang rất khó chịu nhỉ, tư thái này của cô, là muốn nhảy xuống dưới sao? Nhảy đi nhảy đi nhảy đi! Người nên chết, thì hãy chết sớm đi.
Người nên chết, vào ba năm trước, nếu như mọi thứ Vi Minh phải chịu đựng, đều là những thứ mà người phụ nữ này phải chịu, vậy thì...
Vi Minh sẽ không phải chết rôi.
Đôi mắt của quản gia Hạ hiện lên vẻ hung ác, quấn chặt vào Giản Đồng đang đứng trên cầu thang tầng hai...
Nhảy xuống đi! Mau nhảy đi! Giản Đồng đem cái hung dữ ở trong đôi mắt của quản gia Hạ đứng ở tầng dưới nhìn lọt vào trong mắt.
Đôi môi được thợ trang điểm dùng màu đỏ để tô đi tô lại kia, nhẹ nhàng mỉm cười, chân trái, vững vàng giãẫm xuống bậc cầu thang, ở trong mắt của quản gia Hạ, nhìn thấy rõ ràng được vẻ vô cùng thất vọng.
Quản gia Hạ, tôi không hề có ý nghĩ muốn nhảy xuống, ông rất thất vọng phải không? Cô mỉm cười, nhưng trong lòng lại vô cùng đau đớn.
Người già ở dưới tầng, vào lúc còn nhỏ, cũng đã từng yêu thương xoa đầu của cô, chăm sóc cô và Hạ Vi Minh chơi ở trong vườn.
Từng bước, từng bước, vững vàng giẫm xuống từng bậc câu thang, bộ váy màu đen của cô càng làm nổi bật lên sự gầy gò của cô.
Ánh mắt vượt qua bên cạnh của quản gia Hạ, không thèm đưa mắt nhìn người già này nhiều lần.
Giống với bộ dạng ba năm trước của cô từng nói...
Không, bây giờ phải là bốn năm trước.
“Cái oán hận của ông, tôi không có cách nào để chấp nhận nó”
Bốn năm trước là như vậy, hôm nay vẫn là như vậy.
Trầm Tu Cẩn từ ngõ rễ đi ra, nhìn thấy Giản Đồng, liên chau mày lại: “Môi đỏ quá”
Chìa tay xoa nhẹ lên đôi môi của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi lớp son đỏ: “Như này là được rôi”
Đẹp như vậy, anh nhìn thấy là được rồi, tiện lợi cho đàn sói ở trong bữa tiệc ư? Lại chau mày vào: “Hồng dày quá”
Nói xong liền co mặt lại, gọi người thợ trang điểm đến: “Làm việc kiểu gì thế? Tô đỏ như thế này sao?”
Thợ trang điểm sớm đã xảy ra xung đột với Giản Đồng vào lúc ở trong phòng ngủ, cô ta nhận tiền của quản gia Hạ, lớp trang điểm này, đương nhiên sẽ có gì đó khác thường.
Lúc này, liền ngồi xổm xuống giống như con chim cút, toàn thân run lấy bẩy: “Chủ, chủ tịch Trầm, tôi...
tôi sẽ trang điểm lại cho cô Giản ”
“Bà xã, bà chủ Trầm”
“Hả?”
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.