Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)
Chương 302: Phá lệ
kỳ lão du
13/06/2021
Bữa cơm này, người ăn không một tiếng động, còn người nhìn, trong mắt chỉ còn lại hình bóng của cô.
Người phụ nữ vùi đầu ăn từng miếng từng miếng một, người đối diện, hai tay chống cằm, lẳng lặng nhìn.
Những người không biết sự tình bên trong, chỉ sợ sẽ hiểu lầm đây là một đôi bạn già mất.
Đêm khuya vắng người Dự báo thời tiết nhắc nhở có dòng khí lạnh tràn vào, chính là vào đêm nay, nhiệt độ sẽ hạ xuống đột ngột.
Giản Đồng nghe âm thanh ồn ào đó, mơ hồ tỉnh lại, cẩn thận vếnh tai lên nghe, mới phát hiện âm thanh đó, phát ra từ dưới gầm giường.
Rón rén ngồi dậy, nhìn về phía gâm giường.
Cô luôn cảm thấy người này thật kỳ quái, sô pha trong phòng khách, tốt hơn sàn nhà trong phòng ngủ của cô rất nhiều, nhưng người này tính khí thất thường, cứng rắn đồng ý ngủ trên sàn phòng cô, cũng không chịu đi ra phòng khách ngủ.
Nếu cô chọn, cô sẽ tình nguyện đi ra phòng khách ngủ ở ghế sô pha.
Giờ phút này nhìn về phía gâm giường, người nọ nghiến răng ken két, hai tay ôm chặt lấy mình, co thành một con tôm.
"Tỉnh rôi sao?" Trong đêm tối, giọng người phụ nữ không yên tâm, chậm rãi hỏi.
Trong phòng ngủ lặng lẽ không một tiếng động, cũng không có lời đáp lại.
"Giả bộ ngủ không phải giả bộ như vậy."
Cô nhàn nhạt nói.
Rất lâu sau đó, người nằm trên sàn cuối cùng cũng trở mình, ngượng ngùng mở mắt ra, nhìn cô.
Đương nhiên, trong bóng tối của phòng ngủ, người phụ nữ cũng không nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của người nọ.
"Đồng Đồng.' Người nọ nhỏ giọng kêu lên một tiếng, để bày tỏ mình đã tỉnh.
Trên giường, người phụ nữ động đậy, 'Chân lạnh.
Cô làm như không có gì nhẹ nhàng mở miệng, nghe vậy, người đàn ông trên sàn, lập tức chui ra khỏi chăn: "Lạnh sao? Tôi giúp cô ủ ấm, ủ ấm sẽ không lạnh nữa" Cô dường như không cân suy nghĩ, quả nhiên, trong chốc lát, hai chân lạnh như băng, phảng phất hơi ấm như trong lò sưởi, cô sớm đã quen dần với đôi chân lạnh như nước đá này, giờ phút này cũng không khỏi thoải mái thả lỏng chân cô.
"Gần đây...
Có nhớ lại cái gì không?" Tựa như tán gẫu vậy, cô hỏi.
Người cuối giường, một bên thay cô che kín chân, một bên nhẹ nhàng dùng tay ấn vào các huyệt vị trên lòng bàn chân cô.
Nghe vậy, liên vô tình nói: "Đồng Đồng thật kỳ lạ, chú Hi Thân cũng rất kỳ lạ, luôn hỏi A Cẩn có nhớ lại cái gì hay không.
A Cẩn quên mất cái gì sao?" Trong đêm tối, một đôi mắt đen nhánh, nhìn ra đèn đường bên ngoài, đôi mắt phản xạ lại một tia sáng thoáng qua, Giản Đồng mở miệng một
- -----------------
Người phụ nữ vùi đầu ăn từng miếng từng miếng một, người đối diện, hai tay chống cằm, lẳng lặng nhìn.
Những người không biết sự tình bên trong, chỉ sợ sẽ hiểu lầm đây là một đôi bạn già mất.
Đêm khuya vắng người Dự báo thời tiết nhắc nhở có dòng khí lạnh tràn vào, chính là vào đêm nay, nhiệt độ sẽ hạ xuống đột ngột.
Giản Đồng nghe âm thanh ồn ào đó, mơ hồ tỉnh lại, cẩn thận vếnh tai lên nghe, mới phát hiện âm thanh đó, phát ra từ dưới gầm giường.
Rón rén ngồi dậy, nhìn về phía gâm giường.
Cô luôn cảm thấy người này thật kỳ quái, sô pha trong phòng khách, tốt hơn sàn nhà trong phòng ngủ của cô rất nhiều, nhưng người này tính khí thất thường, cứng rắn đồng ý ngủ trên sàn phòng cô, cũng không chịu đi ra phòng khách ngủ.
Nếu cô chọn, cô sẽ tình nguyện đi ra phòng khách ngủ ở ghế sô pha.
Giờ phút này nhìn về phía gâm giường, người nọ nghiến răng ken két, hai tay ôm chặt lấy mình, co thành một con tôm.
"Tỉnh rôi sao?" Trong đêm tối, giọng người phụ nữ không yên tâm, chậm rãi hỏi.
Trong phòng ngủ lặng lẽ không một tiếng động, cũng không có lời đáp lại.
"Giả bộ ngủ không phải giả bộ như vậy."
Cô nhàn nhạt nói.
Rất lâu sau đó, người nằm trên sàn cuối cùng cũng trở mình, ngượng ngùng mở mắt ra, nhìn cô.
Đương nhiên, trong bóng tối của phòng ngủ, người phụ nữ cũng không nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của người nọ.
"Đồng Đồng.' Người nọ nhỏ giọng kêu lên một tiếng, để bày tỏ mình đã tỉnh.
Trên giường, người phụ nữ động đậy, 'Chân lạnh.
Cô làm như không có gì nhẹ nhàng mở miệng, nghe vậy, người đàn ông trên sàn, lập tức chui ra khỏi chăn: "Lạnh sao? Tôi giúp cô ủ ấm, ủ ấm sẽ không lạnh nữa" Cô dường như không cân suy nghĩ, quả nhiên, trong chốc lát, hai chân lạnh như băng, phảng phất hơi ấm như trong lò sưởi, cô sớm đã quen dần với đôi chân lạnh như nước đá này, giờ phút này cũng không khỏi thoải mái thả lỏng chân cô.
"Gần đây...
Có nhớ lại cái gì không?" Tựa như tán gẫu vậy, cô hỏi.
Người cuối giường, một bên thay cô che kín chân, một bên nhẹ nhàng dùng tay ấn vào các huyệt vị trên lòng bàn chân cô.
Nghe vậy, liên vô tình nói: "Đồng Đồng thật kỳ lạ, chú Hi Thân cũng rất kỳ lạ, luôn hỏi A Cẩn có nhớ lại cái gì hay không.
A Cẩn quên mất cái gì sao?" Trong đêm tối, một đôi mắt đen nhánh, nhìn ra đèn đường bên ngoài, đôi mắt phản xạ lại một tia sáng thoáng qua, Giản Đồng mở miệng một
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.