Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)
Chương 52: Sự quan tâm đẳng sau
kỳ lão du
12/06/2021
Một tiếng động lạ ở đằng sau.
“Đứng yên đó, muốn đi đâu?”
Trần Tu Cẩn nheo mắt nhìn bộ dạng lom khom của người phụ nữ ấy, có một cảm giác thôi thúc điên rồ.
“Đi làm việc.”
Giản Đồng trả lời chậm rãi.
Đột nhiên! Trong lòng người đàn ông như nổi lửa, khuôn mặt vẫn lạnh như ngọc, không nhìn ra là biểu cảm gì, đột nhiên mở miệng: “Đi làm việc? Với cái cơ thể tả tơi này của cô sao?”
Người phụ nữ không biết suy nghĩ, trong lòng chỉ biết đến tiên, vừa mới như chết đi sống lại, mở mắt ra lại là tiền, ngoài tiên ra, thì cô ấy còn coi trong thứ gì nữa? Ồ...
sai rồiI Còn có Lục Thâm! Chính là Lục Thâm mà trong cả giấc mơ cũng bị cô ấy quấy rây đó! “Nếu không có chuyện gì, vậy thì, chủ tịch Trâm, tôi đi làm việc trước đây.”
Cô ấy vẫn như vậy, sợ hãi rụt rè, khom lưng lại, cái cột sống ấy, giống như mãi mãi sẽ không thẳng được lên, nhìn vào trong mắt của Trâm Tu Cẩn, chỉ cảm thấy một ngọn lửa tức giận vô cớ, còn có một chút...
thương xót bị anh ấy cố tình lờ đi.
Làm việc làm việc, thích làm việc đến vậy Sao...
“Được thôi, có một nhân viên tận tình với công việc như cô, là điều may mãn của ông chư như tôi, nẽu như cô yêu thích làm việc đến vậy, vậy thì cô hãy dùng sự chăm chỉ đó, trong một tháng, kiếm đủ 17 tỉ đi”
Giản Đồng có cảm giác như lại sắp ngất đi.
Không dám tin cúi đầu nhìn về người đàn ông đang ngồi trên sô pha, run rẩy hỏi: “Chủ tịch Trầm muốn tôi trong một tháng, cho đủ số tiền 17 tỉ vào trong thẻ ngân hàng sao?”
Trầm Tu Cẩn vốn không trả lời câu hỏi của cô ấy, chỉ cười nhạt vẫy vẫy tay: “Đi làm việc đi, tôi tin tưởng cô, cô là một nhân viên tốt”
Anh ấy thậm chí còn cổ vũ cô ấy: “Chăm chỉ làm việc, tôi sẽ quan sát cô.”
Một sự mỉa mai trần trụi, sắc mặt Giản Đồng trắng bệch, miệng lẩm bẩm, cô ấy mở to mắt, nghiêm túc nhìn người đó, giống như, trong mắt cô ấy chẳng còn thứ gì khác, chỉ có người đó, chầm chậm mở miệng ra, động đậy một chút, nhưng cuối cùng...
cô ấy vẫn không nói gì, bao gồm cả những lời van xin.
“Tôi biết rồi, chủ tịch Trầm”
Trầm mặc để lại câu nói đó, dưới sự quan sát của đôi mắt đen xì ấy, Giản Đồng đi ra phía thang máy.
Vào khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, người đàn ông ngôi trên sô pha, gương mặt lạnh lùng, đột nhiên nở ra một nụ cười...
trước kia còn động đậy rôi quỳ xuống van xin, bây giờ thì tốt rồi, đến cả một câu nói yếu đuối cũng lười để nói ra, mà sự thay đổi này, chính là bắt đầu từ lúc cô ấy gặp được Lục Thâm.
Cầm điện thoại lên, “Tìm hiểu Lục Thâm”
.
Chỉ để lại cho đầu dây bên kia vẻn vẹn bốn chữ đó, Trầm Tu Cẩn cúp máy, cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, đột nhiên, hướng về chiếc tivi màn hình mỏng kia rồi ném thẳng vào đó! Không lâu sau, tiếng chuông báo của máy nói chuyện ở cửa thang máy vang lên, Trầm Tu Cẩn ấn vào nút nhận, Trâm Nhất ở trong máy nói
- -----------------
“Đứng yên đó, muốn đi đâu?”
Trần Tu Cẩn nheo mắt nhìn bộ dạng lom khom của người phụ nữ ấy, có một cảm giác thôi thúc điên rồ.
“Đi làm việc.”
Giản Đồng trả lời chậm rãi.
Đột nhiên! Trong lòng người đàn ông như nổi lửa, khuôn mặt vẫn lạnh như ngọc, không nhìn ra là biểu cảm gì, đột nhiên mở miệng: “Đi làm việc? Với cái cơ thể tả tơi này của cô sao?”
Người phụ nữ không biết suy nghĩ, trong lòng chỉ biết đến tiên, vừa mới như chết đi sống lại, mở mắt ra lại là tiền, ngoài tiên ra, thì cô ấy còn coi trong thứ gì nữa? Ồ...
sai rồiI Còn có Lục Thâm! Chính là Lục Thâm mà trong cả giấc mơ cũng bị cô ấy quấy rây đó! “Nếu không có chuyện gì, vậy thì, chủ tịch Trâm, tôi đi làm việc trước đây.”
Cô ấy vẫn như vậy, sợ hãi rụt rè, khom lưng lại, cái cột sống ấy, giống như mãi mãi sẽ không thẳng được lên, nhìn vào trong mắt của Trâm Tu Cẩn, chỉ cảm thấy một ngọn lửa tức giận vô cớ, còn có một chút...
thương xót bị anh ấy cố tình lờ đi.
Làm việc làm việc, thích làm việc đến vậy Sao...
“Được thôi, có một nhân viên tận tình với công việc như cô, là điều may mãn của ông chư như tôi, nẽu như cô yêu thích làm việc đến vậy, vậy thì cô hãy dùng sự chăm chỉ đó, trong một tháng, kiếm đủ 17 tỉ đi”
Giản Đồng có cảm giác như lại sắp ngất đi.
Không dám tin cúi đầu nhìn về người đàn ông đang ngồi trên sô pha, run rẩy hỏi: “Chủ tịch Trầm muốn tôi trong một tháng, cho đủ số tiền 17 tỉ vào trong thẻ ngân hàng sao?”
Trầm Tu Cẩn vốn không trả lời câu hỏi của cô ấy, chỉ cười nhạt vẫy vẫy tay: “Đi làm việc đi, tôi tin tưởng cô, cô là một nhân viên tốt”
Anh ấy thậm chí còn cổ vũ cô ấy: “Chăm chỉ làm việc, tôi sẽ quan sát cô.”
Một sự mỉa mai trần trụi, sắc mặt Giản Đồng trắng bệch, miệng lẩm bẩm, cô ấy mở to mắt, nghiêm túc nhìn người đó, giống như, trong mắt cô ấy chẳng còn thứ gì khác, chỉ có người đó, chầm chậm mở miệng ra, động đậy một chút, nhưng cuối cùng...
cô ấy vẫn không nói gì, bao gồm cả những lời van xin.
“Tôi biết rồi, chủ tịch Trầm”
Trầm mặc để lại câu nói đó, dưới sự quan sát của đôi mắt đen xì ấy, Giản Đồng đi ra phía thang máy.
Vào khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, người đàn ông ngôi trên sô pha, gương mặt lạnh lùng, đột nhiên nở ra một nụ cười...
trước kia còn động đậy rôi quỳ xuống van xin, bây giờ thì tốt rồi, đến cả một câu nói yếu đuối cũng lười để nói ra, mà sự thay đổi này, chính là bắt đầu từ lúc cô ấy gặp được Lục Thâm.
Cầm điện thoại lên, “Tìm hiểu Lục Thâm”
.
Chỉ để lại cho đầu dây bên kia vẻn vẹn bốn chữ đó, Trầm Tu Cẩn cúp máy, cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, đột nhiên, hướng về chiếc tivi màn hình mỏng kia rồi ném thẳng vào đó! Không lâu sau, tiếng chuông báo của máy nói chuyện ở cửa thang máy vang lên, Trầm Tu Cẩn ấn vào nút nhận, Trâm Nhất ở trong máy nói
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.