Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)
Chương 146: Trâm Tu Cẩn anh thật độc ác
kỳ lão du
13/06/2021
Mọi chuyện không chỉ đơn giản là sa thải một cô gái quây lễ tân, cả ngày hôm nay, Giản Đồng vô cùng mệt mỏi, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài một chút nào.
Chỉ có trời mới biết vào khoảnh khắc cô giẫm chân bước vào văn phòng chủ tịch, suýt chút nữa thì chạy trốn vào nơi đồng hoang.
Nhưng, cô nói với bản thân: Không thể như thế.
Phải, không thể như thế.
Vì vậy bắt buộc phải đối diện, vì vậy bắt buộc phải khắc phục mọi thứ, bất luận ba năm đó, cô ở trong tù, đã gặp phải cái gì, bất luận tính cách của cô có phải đã xấu xí đi Thậm chí, còn đáng sợ và khiến Giản Đông hoảng loạn hơn cả khi anh tống cô vào trong tù! “Chủ tịch Trầm, tại sao vậy?”
Cuối cùng, không chịu đựng được nữa, cô nhắm mắt lại, vào lúc mở mắt ra, hỏi.
Tại sao đột nhiên lại trở nên ấm áp như vậy...
Trầm Tu Cẩn biết ấm áp sao? Biết! Nhưng chắc chắn không phải là với cô! Người đàn ông đặt máy sấy tóc xuống, giúp cô vén tóc ra đẳng sau tai, không trả lời lại mà chỉ lãnh đạm dặn dò một câu: “Nghỉ ngơi cho tốt”
Anh quay người, Giản Đồng muốn chìa tay ra túm lấy vạt áo của anh, nhưng cuối cùng lại thu tay lại.
Không vì những cái khác, chỉ vì khuôn mặt Lăng nghe những lời nói khó khăn mà người phụ nữ đang phải đối mặt với đàn hổ, cho dù đã xa cách với xã hội ba năm, nhưng những nền móng vững chắc kia, vào lúc này, khiến cho cô không hề nản chí.
Nghe đến đây, Trầm Tu Cẩn cũng không thể không xúc động về sự dạy dỗ nghiêm khắc của ông cụ Giản đã mất đối với Giản Đồng, anh sinh ra trong gia đình họ Trầm, hiển nhiên sẽ hiểu, cho dù là con trai, muốn đạt đến trình độ như vậy của Giản Đồng, cần phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực, cũng không phải một hai câu là có thể nói rõ được.
Bỗng nhiên nhớ đến một câu nói mà người phụ nữ này đã từng nói với anh vào hôm sinh nhật 19 tuổi của cô: Mọi chuyện và thành tựu có liên quan đến may mắn, hoặc là do trời đã định trước, hoặc là ở phía sau đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực mà người khác không nhìn thấy được.
Lúc đó, bản thân không quá để tâm, mà hôm nay, đôi tai nghe thấy những lời tranh biện có căn cứ và những thủ đoạn mạnh mẽ của Giản Đồng được truyền đến trong chiếc điện thoại khi đang kết nối máy với Trầm Nhị, thì anh lại càng hiểu sâu sắc hơn những lời nói lúc ban đầu.
“Giản Đồng.
Cuộc chiến này, đấu đẹp lắm”
Quay đầu về phía cánh cửa của “duy ái”
đang được mở, Trầm Tu Cẩn tự nói một mình, mà lại hiện lên vẻ tự hào, tự hào vì Giản Đồng.
Khởi động chiếc xe, giẫm chân xuống ga, chiếc xe thong dong lái về phía con đường...
Sự thật chứng minh, cô không cần sự giúp đỡ rẻ tiên của mình, cô có thể làm được.
Giản Đồng đứng ở phía trước của phòng hội nghị, hai tay chống lên trên bàn, ánh mắt lướt qua từng nhân viên cấp cao ở phía dưới, cô biết: bước đầu chiến thắng.
- -----------------
Chỉ có trời mới biết vào khoảnh khắc cô giẫm chân bước vào văn phòng chủ tịch, suýt chút nữa thì chạy trốn vào nơi đồng hoang.
Nhưng, cô nói với bản thân: Không thể như thế.
Phải, không thể như thế.
Vì vậy bắt buộc phải đối diện, vì vậy bắt buộc phải khắc phục mọi thứ, bất luận ba năm đó, cô ở trong tù, đã gặp phải cái gì, bất luận tính cách của cô có phải đã xấu xí đi Thậm chí, còn đáng sợ và khiến Giản Đông hoảng loạn hơn cả khi anh tống cô vào trong tù! “Chủ tịch Trầm, tại sao vậy?”
Cuối cùng, không chịu đựng được nữa, cô nhắm mắt lại, vào lúc mở mắt ra, hỏi.
Tại sao đột nhiên lại trở nên ấm áp như vậy...
Trầm Tu Cẩn biết ấm áp sao? Biết! Nhưng chắc chắn không phải là với cô! Người đàn ông đặt máy sấy tóc xuống, giúp cô vén tóc ra đẳng sau tai, không trả lời lại mà chỉ lãnh đạm dặn dò một câu: “Nghỉ ngơi cho tốt”
Anh quay người, Giản Đồng muốn chìa tay ra túm lấy vạt áo của anh, nhưng cuối cùng lại thu tay lại.
Không vì những cái khác, chỉ vì khuôn mặt Lăng nghe những lời nói khó khăn mà người phụ nữ đang phải đối mặt với đàn hổ, cho dù đã xa cách với xã hội ba năm, nhưng những nền móng vững chắc kia, vào lúc này, khiến cho cô không hề nản chí.
Nghe đến đây, Trầm Tu Cẩn cũng không thể không xúc động về sự dạy dỗ nghiêm khắc của ông cụ Giản đã mất đối với Giản Đồng, anh sinh ra trong gia đình họ Trầm, hiển nhiên sẽ hiểu, cho dù là con trai, muốn đạt đến trình độ như vậy của Giản Đồng, cần phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực, cũng không phải một hai câu là có thể nói rõ được.
Bỗng nhiên nhớ đến một câu nói mà người phụ nữ này đã từng nói với anh vào hôm sinh nhật 19 tuổi của cô: Mọi chuyện và thành tựu có liên quan đến may mắn, hoặc là do trời đã định trước, hoặc là ở phía sau đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực mà người khác không nhìn thấy được.
Lúc đó, bản thân không quá để tâm, mà hôm nay, đôi tai nghe thấy những lời tranh biện có căn cứ và những thủ đoạn mạnh mẽ của Giản Đồng được truyền đến trong chiếc điện thoại khi đang kết nối máy với Trầm Nhị, thì anh lại càng hiểu sâu sắc hơn những lời nói lúc ban đầu.
“Giản Đồng.
Cuộc chiến này, đấu đẹp lắm”
Quay đầu về phía cánh cửa của “duy ái”
đang được mở, Trầm Tu Cẩn tự nói một mình, mà lại hiện lên vẻ tự hào, tự hào vì Giản Đồng.
Khởi động chiếc xe, giẫm chân xuống ga, chiếc xe thong dong lái về phía con đường...
Sự thật chứng minh, cô không cần sự giúp đỡ rẻ tiên của mình, cô có thể làm được.
Giản Đồng đứng ở phía trước của phòng hội nghị, hai tay chống lên trên bàn, ánh mắt lướt qua từng nhân viên cấp cao ở phía dưới, cô biết: bước đầu chiến thắng.
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.