Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)
Chương 91: Tự tay xé nát hi vọng
kỳ lão du
12/06/2021
Một bàn tay, bỗng nhiên năm chặt lấy căm của cô, mạnh mẽ nâng lên, ép cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh tuấn ấy, áp sát lại gần! Ánh mắt trầm tĩnh của Trầm Tu Cẩn, nhìn chằm chằm lên khuôn mặt của cô, “Đến bệnh viện, hay là đến ngân hàng.
Giản Đồng, tôi cho cô cơ hội lựa chọn.”
Mặt của anh áp sát tới mức Giản Đồng có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông tơ trên khuôn mặt anh, ánh mắt của cô chứa đựng sự bướng bỉnh và kiên trì: “Tôi phải đi ngân hàng.”
Cô nói rõ ràng từng câu từng chữ, không muốn nhượng bộ.
“Thiếu mất một quả thận, cô còn dám uống rượu”
Giọng nói trầm tĩnh của người đàn ông, lãnh đạm nhắc nhở: “Cô không muốn sống nữa à? “Tôi phải đi ngân hàng!”
“Không muốn sống nữa, vẫn phải đi ngân hàng?”
Cô lặng im nhìn vào người đàn ông đang áp sát gần kê, mở miệng, lạnh lùng nói: “Đúng”
Chuyện cá cược tính mạng, cũng không phải lần đầu cô làm, huống hồ chỉ là hai hớp whisky, cánh tay đang rủ xuống sát người, lại bất giác túm chặt lây cái cổ áo khoác bộ vest của anh, cô không biết rằng, người đàn ông đang để hết mọi thứ vào trong tâm mắt.
Đôi mắt phượng hoàng lạnh giá, rủ xuống, nhìn vào bàn tay cô đang túm chặt lấy cái cổ áo khoác bộ vest của anh, trên mu bàn tay của bàn tay ấy, gân xanh đang lưu động.
Ánh mặt lại một lần nữa đặt trên khuôn mặt của cô, ánh mắt của anh, khiến cho người khác nhìn không hiểu...
Nhìn chằm chằm vào cô, Trâm Tu Cẩn đang nghĩ: Người phụ nữ này, trước kia thích nhất là xuất hiện trước mặt của mình mọi lúc mọi nơi, luôn luôn đi lang thang trước mặt của mình, mong muốn anh liếc nhìn cô một lần, thì tâm trạng của cô có thể vui vẻ cả một ngày.
Từ lúc nào, vào lúc Trầm Tu Cẩn không hề cảm nhận ra, thì mọi thứ đã thay đổi.
Cho dù là...
không cần sống nữa, cũng phải đi ngân hàng, cũng phải trốn thoát khỏi anh? Trong đôi mắt đen nháy, có thứ gì đó điên cuồng đang ấp ủ, lặng im nhìn lên khuôn mặt ấy của Giản Đồng, đôi mắt sâu đen của người đàn ông, càng thêm sâu sắc khó hiểu.
“Giản Đồng, cô thực sự phải vội vã đến ngân hàng như vậy sao?”
Cô thực sự phải vội vã trốn thoát khỏi tôi sao? Không phải như vậy, không nên như vậy! Giữa hai bọn họ, người có thể nói “Kết thúc”
, chỉ có anh! Đôi bàn tay thon dài, lấy tờ phiếu ở trong bàn tay cô ra, lắc lư nhẹ nhàng: “Để cô đi ngân hàng thì có thể thế nào? Ngân hàng đóng cửa rồi, máy ATM có thể cho tờ phiếu này vào trong sao?”
Máy ATM có thể cho tờ phiếu này vào trong sao?...
Đương nhiên là không thể! Giản Đồng như bị sét đánh! Cô ngấn người ra nhìn vào tờ phiếu mà anh đang kẹp ở trong ngón tay trỏ...
Vì vậy tờ phiếu mà cô phải hao tốn công sức để lấy được, thực ra chính là một tờ giấy? Vì vậy...
Cô nhẫn nhịn mọi thứ, lẽ nào chỉ là vì
- -----------------
Giản Đồng, tôi cho cô cơ hội lựa chọn.”
Mặt của anh áp sát tới mức Giản Đồng có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông tơ trên khuôn mặt anh, ánh mắt của cô chứa đựng sự bướng bỉnh và kiên trì: “Tôi phải đi ngân hàng.”
Cô nói rõ ràng từng câu từng chữ, không muốn nhượng bộ.
“Thiếu mất một quả thận, cô còn dám uống rượu”
Giọng nói trầm tĩnh của người đàn ông, lãnh đạm nhắc nhở: “Cô không muốn sống nữa à? “Tôi phải đi ngân hàng!”
“Không muốn sống nữa, vẫn phải đi ngân hàng?”
Cô lặng im nhìn vào người đàn ông đang áp sát gần kê, mở miệng, lạnh lùng nói: “Đúng”
Chuyện cá cược tính mạng, cũng không phải lần đầu cô làm, huống hồ chỉ là hai hớp whisky, cánh tay đang rủ xuống sát người, lại bất giác túm chặt lây cái cổ áo khoác bộ vest của anh, cô không biết rằng, người đàn ông đang để hết mọi thứ vào trong tâm mắt.
Đôi mắt phượng hoàng lạnh giá, rủ xuống, nhìn vào bàn tay cô đang túm chặt lấy cái cổ áo khoác bộ vest của anh, trên mu bàn tay của bàn tay ấy, gân xanh đang lưu động.
Ánh mặt lại một lần nữa đặt trên khuôn mặt của cô, ánh mắt của anh, khiến cho người khác nhìn không hiểu...
Nhìn chằm chằm vào cô, Trâm Tu Cẩn đang nghĩ: Người phụ nữ này, trước kia thích nhất là xuất hiện trước mặt của mình mọi lúc mọi nơi, luôn luôn đi lang thang trước mặt của mình, mong muốn anh liếc nhìn cô một lần, thì tâm trạng của cô có thể vui vẻ cả một ngày.
Từ lúc nào, vào lúc Trầm Tu Cẩn không hề cảm nhận ra, thì mọi thứ đã thay đổi.
Cho dù là...
không cần sống nữa, cũng phải đi ngân hàng, cũng phải trốn thoát khỏi anh? Trong đôi mắt đen nháy, có thứ gì đó điên cuồng đang ấp ủ, lặng im nhìn lên khuôn mặt ấy của Giản Đồng, đôi mắt sâu đen của người đàn ông, càng thêm sâu sắc khó hiểu.
“Giản Đồng, cô thực sự phải vội vã đến ngân hàng như vậy sao?”
Cô thực sự phải vội vã trốn thoát khỏi tôi sao? Không phải như vậy, không nên như vậy! Giữa hai bọn họ, người có thể nói “Kết thúc”
, chỉ có anh! Đôi bàn tay thon dài, lấy tờ phiếu ở trong bàn tay cô ra, lắc lư nhẹ nhàng: “Để cô đi ngân hàng thì có thể thế nào? Ngân hàng đóng cửa rồi, máy ATM có thể cho tờ phiếu này vào trong sao?”
Máy ATM có thể cho tờ phiếu này vào trong sao?...
Đương nhiên là không thể! Giản Đồng như bị sét đánh! Cô ngấn người ra nhìn vào tờ phiếu mà anh đang kẹp ở trong ngón tay trỏ...
Vì vậy tờ phiếu mà cô phải hao tốn công sức để lấy được, thực ra chính là một tờ giấy? Vì vậy...
Cô nhẫn nhịn mọi thứ, lẽ nào chỉ là vì
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.