Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi
Chương 113: Aiden, đây chính là anh trai xinh đẹp đó
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì
25/04/2021
Buổi sáng hôm bay sang Thái, Hứa Gia Lạc tưởng mình đã dậy rất sớm rồi, nhưng không ngờ là khi đến sân bay, trong phòng chờ chuyên dụng dành cho chuyến bay bọn họ đã bao nguyên, đã khá nhộn nhịp.
"Anh Hứa đến rồi!" Hồ Hạ vẫn mặc chiếc áo sơ mi dài tay kẻ caro mình thích nhất, nhưng trên đầu lại đội cái mũ cói trông vô cùng lạc quẻ, vừa nhìn thấy Hứa Gia Lạc đã bật dậy: "Ôi cuối cùng cũng được gặp bé con nhà anh, tên bé là Nam Dật đúng không ạ?"
"Đây là chú Hồ Hạ." Hứa Gia Lạc nắm tay Tiểu Nam Dật dẫn về phía trước.
"Con chào chú Hồ Hạ!" Nam Dật hoàn toàn không sợ người lạ.
Bàn tay bé nhỏ vừa đưa ra phía trước, đã chủ động nắm lấy tay cậu ta.
"Chao ôi!" Hồ Hạ nhất thời có hơi kích động: "Anh Hứa, thằng bé đúng là được đúc cùng một khuôn với anh đấy!"
Cậu ta đang nói chuyện, bỗng nhiên lại nhìn thấy Cận Sở từ phía sau đi tới, trong thoáng chốc không khỏi ngơ ngác, sau đó trên khuôn mặt mới lộ ra vẻ lúng túng, đưa tay ra nói: "À, anh đây là... Xin, xin chào."
Có lẽ Cận Sở cũng bị lây nhiễm cái sự ngượng ngùng của Hồ Hạ, Omega và Hồ Hạ bắt tay nhau, sau đó cũng nói: "Xin chào, tôi là Cận Sở."
Anh ta vội vàng chào hỏi rồi lùi lại một bước, đó là một hành động ít nhiều gì cũng có phần lảng tránh.
"Cận Sở đi cùng với Nam Dật, sau đám cưới sẽ cùng nhau bay về Mỹ."
Hứa Gia Lạc nhàn nhạt nói một câu để làm không khí bớt căng thẳng, sau đó lại nhanh chóng nở một nụ cười, còn trực tiếp cầm lấy cái mũ cói của Hồ Hạ đội lên đầu mình, rồi dẫn Nam Dật đi về phía trước, hỏi một cách rất tự nhiên: "Sao cậu đến sớm vậy?"
"Thì đó, đây chẳng phải là lần đầu tiên em được đi Thái sao anh, đến hôm qua mới hoàn thành công việc trước kế hoạch được nên là phấn khởi quá không ngủ được luôn." Hồ Hạ vội vàng giải thích, cậu ta cùng Hứa Gia Lạc vừa đi vào bên trong vừa nói tiếp: "Em thấy cả đám cưới này phần lớn đều là những người đã làm việc lâu năm trong công ty, nên là trông giống hệt như là công ty mình đang đi nghỉ mát ấy anh nhờ."
"Ừ." Alpha gật đầu, trong lòng nhất thời có chút cảm khái: "Đúng vậy."
Hàn Giang Khuyết và Văn Kha, về bản chất đều là những con người bước đi trong cô độc rồi mới đến được với nhau.
Bởi vì đám cưới sẽ được tổ chức hai lần, cho nên lần tổ chức ở Thái này, cha của Hàn Giang Khuyết là Hàn Chiến dứt khoát không đi, đương nhiên ông ấy cũng không để cho họ hàng nhà họ Hàn đến chung vui, mà chỉ để anh Cả và anh Hai của Hàn Giang Khuyết đi đại diện.
Mà bên nhà Văn Kha lại càng ít người hơn, số phận Omega này hẩm hiu, anh sinh ra trong một gia đình đơn thân nghèo khó, sau này mẹ lâm bệnh mất sớm cho nên hầu như không có liên hệ với người thân nào, bạn thân thì ngoài Hứa Gia Lạc ra cũng chẳng còn ai.
Có lẽ bởi nỗi cô đơn đã thấm vào trong xương, vì vậy đám cưới của hai người họ lại mang đến một cảm giác—— như là đang tùy tiện tìm một lý do để rủ một đống người ra ngoài thoải mái chơi bời vậy.
Bao máy bay bao ăn ở, trước đó còn thẳng thắn từ chối những món quà mừng cưới đắt tiền, hôn lễ chỉ có một ngày nhưng lịch trình lại kéo dài bảy ngày, thực ra chẳng qua đây là có ý bỏ tiền ra mời các nhân viên lâu năm và bạn bè thân thiết một kỳ nghỉ bên bờ biển tự do miễn phí mà thôi.
Vì vậy, những người đã làm việc ở LITE từ đầu cho đến giờ hoàn toàn không cảm thấy áp lực gì cả, tất cả đều mang theo tinh thần nhất định phải quẩy tới bến.
Lúc này trong phòng chờ đã trở nên náo nhiệt.
Hồ Hạ, Tiêu Vân, Lý Tinh Tinh, còn có cả Vương Tịnh Lâm cùng một vài cấp dưới của mình đều đang túm tụm lại chào hỏi, giới thiệu lẫn nhau.
"Ôi trời, giờ tôi mới phát hiện ra——" Tiêu Vân huyên thuyên một lúc, bỗng nhiên lại vỗ vào trán mình rồi nói: "Mấy anh kỹ thuật công ty mình ai cũng có gia đình hết rồi nhỉ? Tôi thấy chúng ta dù gì cũng là một ông lớn công nghệ mà, đây là truyền thống gì thế không biết? App của chúng ta tập trung vào tình yêu, nhưng lại chỉ có những người làm bên kỹ thuật mới có tình yêu thôi này?"
Những gì cô ấy nói đúng là không sai, các đồng nghiệp làm về kỹ thuật đều thật thà chất phác không màu mè, bắt đầu từ đầu tàu Vương Tịnh Lâm đã kết hôn và có con từ sớm, cho nên lần này những đồng nghiệp đưa theo cả gia đình sang Thái chủ yếu đều là những nhân viên kỹ thuật lâu năm.
Ngược lại là phòng thị trường và kinh doanh thì chỉ có mấy mống người, từ Hồ Hạ đến Tiêu Vân Lý Tinh Tinh, người nào người nấy đều là thành phần độc thân có thâm niên.
Mọi người cùng nhau phá lên cười, bầu không khí trong phòng chờ rất sôi động, Nam Dật đã tự làm quen và chạy đến chỗ các bạn nhỏ khác cùng chơi từ lâu, chỉ có Cận Sở là bước ra khỏi đám đông, anh ta cầm lấy một ly sâm panh trên chiếc bàn dài, rồi lặng lẽ nhấp một ngụm.
Đúng lúc này, Hồ Hạ tinh mắt đột nhiên giơ cánh tay lên, hướng về phía cửa kính của phòng chờ vẫy cật lực.
"Phó tổng đến rồi kìa!"
Lời nói này của cậu ta, đã khiến tất cả mọi người nhất thời đều nghiêng đầu qua nhìn ra bên ngoài.
"Wow..."
Tiếng cảm thán nho nhỏ không tự chủ được này của Hồ Hạ, mặc dù có hơi bất ngờ nhưng có lẽ cũng là tiếng lòng của không ít người.
Bởi vì Phó tổng của ngày hôm nay, thực sự quá khác biệt.
Chiếc Rolex nặng trịch thường ngày trên cổ tay, khiến cậu không thể nghi ngờ gì là mang thần thái của một người thuộc trường phái già dặn dù tuổi đời còn rất trẻ.
Nhưng Phó Tiểu Vũ vào lúc này, lại đang đi tới với chiếc áo khoác hờ hững vắt trên cánh tay cùng áo sơ mi sặc sỡ kiểu nhiệt đới mặc trên người.
Chất liệu vải lụa cao cấp và những đường cắt rộng rãi, khiến cho những màu sắc trên người Omega dường như chói lóa dưới ánh nắng mặt trời khi cậu sải bước.
Bản thân Omega đã rất cao gầy, vì vậy những bộ quần áo thoải mái phoáng khoáng thế này ngược lại có thể dễ dàng tôn lên vóc dáng như người mẫu của cậu.
Dưới chân Phó Tiểu Vũ xỏ một đôi giày lười thoạt nhìn rất nhẹ, đôi giày được thiết kế theo kiểu miệng rộng thế nên vào cuối Thu, một mảng da của mu bàn chân trắng nõn vẫn lộ ra ngoài.
Mà trên mắt cá chân với khớp xương rõ ràng của Omega này, còn bất ngờ lộ ra một cái lắc chân mảnh mai bằng vàng.
Chiếc lắc chân bằng vàng kia là món đồ trang sức duy nhất trên người cậu.
Phó Tiểu Vũ cứ như vậy, bước vào phòng chờ cùng với Vương Tiểu Sơn và còn có cả Ôn Hoài Hiên.
"Phó tổng."
"Phó tổng, anh cũng đến rồi ạ!"
"Chào buổi sáng, Phó tổng."
Cả một đám người trong Love is the end bất giác tiến lại gần cậu, mặc dù đã bắt đầu kỳ nghỉ phép một cách danh chính ngôn thuận, hơn nữa cách ăn mặc của Omega ngày hôm nay cũng chẳng hề mang dáng dấp của "Phó tổng" chút nào.
Nhưng phải biết là, bất cứ ai đã làm việc dưới tay Phó Tiểu Vũ thì quán tính đó không phải là đùa đâu.
"Chào buổi sáng mọi người." Phó Tiểu Vũ nói: "Vừa rồi kiểm tra an ninh có hơi chậm, nên đến muộn một chút."
"Anh Ôn cũng tới dự đám cưới ạ."
Tiêu Vân và Ôn Hoài Hiên chào hỏi lẫn nhau, sự xuất hiện của anh ta quả thực đều khiến mọi người có hơi ngạc nhiên.
"Thời gian trước anh Ôn đã hợp tác với chúng ta rất nhiều, hơn nữa khách sạn lần này Văn Kha lựa chọn cũng là nhờ có anh Ôn đây liên hệ trước, cho nên anh ấy cũng cùng tới tham gia hôn lễ."
"Haha, đúng vậy, rất cảm ơn Văn tổng đã mời tôi, tranh thủ cơ hội này làm quen hơn với mọi người cũng tốt, với cả tôi với Phó tổng cũng là chỗ thân quen, sau này cơ hội hợp tác còn nhiều."
Cậu với Phó tổng cũng cái gì...?
Hứa Gia Lạc vốn dĩ không nói lời nào, chẳng qua là đứng ở một bên chăm chú đánh giá từ đầu đến chân Phó Tiểu Vũ hết lần này đến lần khác.
Khi anh đang định lên tiếng lại cảm thấy có gì đó không ổn, như là có thứ gì đang chặn lại trước mắt——
Chết tiệt.
Sắc mặt Alpha tối sầm lại, bất chợt trở tay tháo chiếc mũ cói vừa khó coi vừa ngốc nghếch trên đầu xuống, rồi đội lại lên đầu Hồ Hạ.
Sáng nay rõ ràng là anh đã tỉ mỉ sấy tóc tạo kiểu hơn nửa tiếng đồng hồ, sao lúc nãy lại quên mất tiêu được nhỉ.
Ánh mắt của Phó Tiểu Vũ thản nhiên liếc qua khuôn mặt của Hứa Gia Lạc, bỗng nhiên hỏi: "Văn Kha và Hàn Giang Khuyết đâu rồi?"
"Văn, khụ," Đã lâu không lên tiếng, nên lúc này Alpha phải hắng giọng một cái rồi mới nói tiếp được: "Hai người họ mới đến, đang làm thủ tục với tốp nhân viên cuối cùng rồi, chắc cũng sắp xong thôi."
"Ừm." Phó Tiểu Vũ gật đầu, khi vừa quay lại, đúng lúc nhìn thấy Vương Tịnh Lâm đang dẫn một em bé đi đến, cậu lập tức nhớ ra điều gì đó, bèn nói: "Đúng rồi, Tịnh Lâm, cái lỗi mấy hôm trước..."
"Phó tổng——" Vương Tịnh Lâm vẫn luôn rất vững vàng, nhưng khi Tiêu Vân nghe thấy lời mở đầu này, cả người đều trở nên căng thẳng: "Anh, anh không phải là định nói chuyện công việc đó chứ?"
"..." Phó Tiểu Vũ đột nhiên bị cắt ngang, không phải là mất hứng mà chẳng qua là có hơi ngượng ngùng.
Hôm nay cậu không đeo Rolex, cũng chẳng mặc vest, nhưng phản ứng theo bản năng đối với công việc lại không có cách nào sửa đổi được.
"Phó tổng," Hồ Hạ đẩy cái mũ cói lên, lộ ra vẻ than khóc: "Bảy ngày tới của chúng ta, có thể hoàn toàn không nhắc đến công việc được không? Trước đó đã đuổi kịp tiến độ rồi, nếu như có việc gì gấp thì cứ để mọi người ở nhà theo sát ạ, chúng ta còn phải đến Thái Lan cơ mà——"
Trong đầu cậu ta lúc này, toàn chỉ nghĩ đến mấy từ khóa như là nước dừa, tiệc hải sản, gió đêm nhiệt đới, thật sự là không thể chờ đợi được nữa, nên đã làm ra cái việc trước nay chưa từng có trước mặt Phó Tiểu Vũ: "Em đề nghị, mấy ngày này chúng ta hãy đăng xuất khỏi Dingtalk, tận hưởng thư giãn, chỉ cần để lại một người anh em trực online là được rồi."
Có lẽ là bởi không khí của kỳ nghỉ lúc này quá mạnh mẽ, thế là một đám người đều gan to bằng trời, cùng nhau ầm ầm hô lên: "Aaa, ủng hộ ủng hộ, đăng xuất khỏi Dingtalk thôi!"
Nhưng mà không thể ngờ được rằng, lúc Phó Tiểu Vũ còn đang cân nhắc không nói gì thì người đầu tiên lên tiếng lại là Hứa Gia Lạc.
"Khoan đã, tôi không đồng ý!"
Anh vốn dĩ đang quan sát Ôn Hoài Hiên, nhưng hiện tại cũng là lúc cảnh giác cao độ, vì vậy khi nghe thấy mấy lời kia, phản ứng ngược lại rất nhanh.
Mẹ, đăng xuất khỏi Dingtalk à.
Anh còn chưa được Phó Tiểu Vũ kết bạn Wechat đây này, đăng xuất là đăng xuất thế nào?!
"Ý tôi là..." Hứa Gia Lạc nghiêm mặt lại, tốc độ nói rất nhanh: "Dù sao công việc kinh doanh của công ty vẫn đang phát triển, bỏ bê mấy ngày liền không để ý đến như vậy khẳng định là không được, có người trực nhưng không thể đưa quyết định cũng không được. Vì thế những người thuộc cấp quản lý như tôi, Phó Tiểu Vũ và cả Vương Tịnh Lâm, chắc chắn không thể đăng xuất được."
Vương Tịnh Lâm, người anh em, tôi xin lỗi.
Trong lòng Hứa Gia Lạc thầm nghĩ.
Vương Tịnh Lâm cũng chẳng để ý gì, anh ta là người làm kỹ thuật, cũng sớm quen với việc kiểu như thế này, bèn đáp: "Chắc chắn là tôi bất cứ lúc nào cũng phải online."
"Được rồi."
Phó Tiểu Vũ không nhìn Hứa Gia Lạc, nhưng khóe miệng của cậu lại hơi cong lên.
Sau đó cậu liếc nhìn qua những cấp dưới đang đứng xung quanh mình, ngay cả Vương Tiểu Sơn cũng đang nhìn Omega với đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Phó Tiểu Vũ ngừng lại một lát, cuối cùng cũng dứt khoát nói: "Sau khi mọi người đến Thái Lan, trước tiên là bàn giao lại công việc của mình với các đồng nghiệp ở công ty, rồi có thể đăng xuất khỏi Dingtalk."
"Tất cả các thành viên thuộc cấp quản lý thì phải luôn duy trì trạng thái online, nếu có việc gì khẩn cấp chúng ta cũng có thể nhanh chóng điều động. Ngoài ra, tôi hứa với mọi người, trong bảy ngày này sẽ không đề cập đến chuyện công việc. Tôi cũng hy vọng chuyến du lịch đến Thái Lan lần này, mọi người đều có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi thoải mái và vui vẻ."
Những tiếng hoan hô nhất thời vang lên trong phòng chờ.
Trên thực tế sau khi tái cơ cấu lại việc phân chia cổ phần, thực ra ai cũng biết rõ rằng các ông chủ lớn trong công ty chỉ có hai người là Văn Kha và Phó Tiểu Vũ, thậm chí về quyền phát biểu đối với những công việc quản lý hàng ngày trong công ty thì Phó Tiểu Vũ là CEO mới là người có tư cách nhất.
Vì vậy tất cả đều háo hức chờ cậu lên tiếng, cho đến tận giờ phút này mới hoàn toàn thả lỏng bước vào tâm trạng của một kỳ nghỉ ăn chơi hết mình.
Giữa tiếng ồn ào, Phó Tiểu Vũ bỗng có chút ngẩn ngơ.
Một năm trước, cậu đã từng lặng lẽ nhìn Hứa Gia Lạc, Tiêu Vân và Hồ Hạ mấy người bọn họ cùng nhau tăng ca, ăn đêm mà cảm thấy lạc lõng.
Nếu như là cậu của một năm trước, có lẽ đã không thể đưa ra quyết định như thế này một cách dứt khoát và tự nhiên được.
Một năm nay, hóa ra hết thảy đều lặng lẽ thay đổi rất nhiều.
Bởi vì đứng ở phía ngược sáng, nên cậu thậm chí phải nhìn kỹ hơn mới nhận ra đó là Cận Sở.
Người kia cũng đang nhìn Phó Tiểu Vũ, anh ta đã đứng ở đây lặng lẽ quan sát từ rất lâu, Cận Sở vẫn luôn muốn được nhìn kỹ Phó Tiểu Vũ.
Bọn họ đã từng gặp nhau một lần.
Rất vội vàng, rất lúng túng, ngay trước cửa nhà Hứa Gia Lạc.
Từ cái lần đó, thực ra anh ta đã biết Nam Dật nói không hề sai.
Phó Tiểu Vũ, đích thực là một Omega—— đẹp vô cùng.
Sau ba mươi tuổi, thật ra Cận Sở có lúc nhìn thấy một Omega trẻ tuổi sẽ lờ mờ cảm thấy có phần thua kém.
Chẳng qua là thua kém ở đây không có nghĩa là anh ta nhận thua, trên phương diện có vẻ ngoài nổi bật này, Cận Sở từ nhỏ đến lớn đều rất tự tin.
Nhưng kỳ lạ rằng, khi một Omega đẹp đến như vậy đứng trước mặt mình, điều thực sự đánh thẳng vào trái tim anh ta lại không phải là khuôn mặt xinh đẹp kia.
Anh ta cứ đứng trước khung cửa kính, đứng ở nơi ngược sáng.
Nhìn Hứa Gia Lạc đứng bên cạnh Phó Tiểu Vũ, ánh mắt như phát ra ánh sáng, không biết đã bao lâu rồi anh ta không còn nhìn thấy Alpha kia để lộ ra vẻ mặt như vậy.
Và cả những người không quen biết với anh ta, đồng nghiệp của Hứa Gia Lạc.
Bọn họ nhiệt tình chào đón Phó Tiểu Vũ, những người đó gọi cậu ta là Phó tổng.
Họ tôn trọng Omega kia, nhưng không phải là vì sợ mà có lẽ là vì bọn họ thích cậu ta.
Cận Sở nhìn Phó Tiểu Vũ đang nghiêm túc suy nghĩ về công việc, sau đó hít sâu một hơi và bình tĩnh nói với tất cả—— Chơi vui vẻ nhé.
Phó Tiểu Vũ.
Phó Tiểu Vũ là một Omega đối với cuộc sống có rất nhiều rất nhiều quyền phát ngôn.
Cận Sở mải mê với những suy nghĩ của mình.
"Anh ơi!"
Đúng lúc này, một bóng người nhỏ bé phi như bay tới từ chỗ đám trẻ con đang đứng đằng xa, hớn hở chạy tới giữa Cận Sở và Phó Tiểu Vũ.
"Aiden, đây chính là anh trai xinh đẹp đó ạ!"
Nam Dật nắm lấy tay Cận Sở lắc lắc, đôi mắt nhỏ bé của cậu nhóc bị ánh sáng chiếu vào chói mắt thế là càng híp tịt lại, nhưng vẫn rất cố gắng nhìn về phía Phó Tiểu Vũ.
Phó Tiểu Vũ trong thoáng chốc cũng không biết nên làm thế nào, chỉ đành mỉm cười với Nam Dật, rồi bảo: "Em vẫn còn nhớ anh à."
"Ừ ừ."
Cận Sở gật đầu một cái, có lẽ vì sự xuất hiện của con trai đã khiến anh ta nhất thời có hơi bối rối, cuối cùng chỉ có thể bước lên một bước, đưa tay ra và nói rất nhỏ nhẹ: "Xin chào, tôi là Cận Sở."
Khi Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, nụ cười trên khuôn mặt cũng dần tắt.
Thế nhưng vẻ mặt của cậu không hề lạnh lùng, chỉ là rất nhạt.
"Chào anh."
Phó Tiểu Vũ khẽ chạm vào đầu ngón tay của người kia, có lẽ đó cũng không thể xem là một cái bắt tay, sau đó rất bình tĩnh nói: "Tôi họ Phó."
Lời tác giả:
Tôi đã cố gắng bù lại hết số chữ của chương nợ tuần trước rồi.
-----------------------------------
2h30.
"Anh Hứa đến rồi!" Hồ Hạ vẫn mặc chiếc áo sơ mi dài tay kẻ caro mình thích nhất, nhưng trên đầu lại đội cái mũ cói trông vô cùng lạc quẻ, vừa nhìn thấy Hứa Gia Lạc đã bật dậy: "Ôi cuối cùng cũng được gặp bé con nhà anh, tên bé là Nam Dật đúng không ạ?"
"Đây là chú Hồ Hạ." Hứa Gia Lạc nắm tay Tiểu Nam Dật dẫn về phía trước.
"Con chào chú Hồ Hạ!" Nam Dật hoàn toàn không sợ người lạ.
Bàn tay bé nhỏ vừa đưa ra phía trước, đã chủ động nắm lấy tay cậu ta.
"Chao ôi!" Hồ Hạ nhất thời có hơi kích động: "Anh Hứa, thằng bé đúng là được đúc cùng một khuôn với anh đấy!"
Cậu ta đang nói chuyện, bỗng nhiên lại nhìn thấy Cận Sở từ phía sau đi tới, trong thoáng chốc không khỏi ngơ ngác, sau đó trên khuôn mặt mới lộ ra vẻ lúng túng, đưa tay ra nói: "À, anh đây là... Xin, xin chào."
Có lẽ Cận Sở cũng bị lây nhiễm cái sự ngượng ngùng của Hồ Hạ, Omega và Hồ Hạ bắt tay nhau, sau đó cũng nói: "Xin chào, tôi là Cận Sở."
Anh ta vội vàng chào hỏi rồi lùi lại một bước, đó là một hành động ít nhiều gì cũng có phần lảng tránh.
"Cận Sở đi cùng với Nam Dật, sau đám cưới sẽ cùng nhau bay về Mỹ."
Hứa Gia Lạc nhàn nhạt nói một câu để làm không khí bớt căng thẳng, sau đó lại nhanh chóng nở một nụ cười, còn trực tiếp cầm lấy cái mũ cói của Hồ Hạ đội lên đầu mình, rồi dẫn Nam Dật đi về phía trước, hỏi một cách rất tự nhiên: "Sao cậu đến sớm vậy?"
"Thì đó, đây chẳng phải là lần đầu tiên em được đi Thái sao anh, đến hôm qua mới hoàn thành công việc trước kế hoạch được nên là phấn khởi quá không ngủ được luôn." Hồ Hạ vội vàng giải thích, cậu ta cùng Hứa Gia Lạc vừa đi vào bên trong vừa nói tiếp: "Em thấy cả đám cưới này phần lớn đều là những người đã làm việc lâu năm trong công ty, nên là trông giống hệt như là công ty mình đang đi nghỉ mát ấy anh nhờ."
"Ừ." Alpha gật đầu, trong lòng nhất thời có chút cảm khái: "Đúng vậy."
Hàn Giang Khuyết và Văn Kha, về bản chất đều là những con người bước đi trong cô độc rồi mới đến được với nhau.
Bởi vì đám cưới sẽ được tổ chức hai lần, cho nên lần tổ chức ở Thái này, cha của Hàn Giang Khuyết là Hàn Chiến dứt khoát không đi, đương nhiên ông ấy cũng không để cho họ hàng nhà họ Hàn đến chung vui, mà chỉ để anh Cả và anh Hai của Hàn Giang Khuyết đi đại diện.
Mà bên nhà Văn Kha lại càng ít người hơn, số phận Omega này hẩm hiu, anh sinh ra trong một gia đình đơn thân nghèo khó, sau này mẹ lâm bệnh mất sớm cho nên hầu như không có liên hệ với người thân nào, bạn thân thì ngoài Hứa Gia Lạc ra cũng chẳng còn ai.
Có lẽ bởi nỗi cô đơn đã thấm vào trong xương, vì vậy đám cưới của hai người họ lại mang đến một cảm giác—— như là đang tùy tiện tìm một lý do để rủ một đống người ra ngoài thoải mái chơi bời vậy.
Bao máy bay bao ăn ở, trước đó còn thẳng thắn từ chối những món quà mừng cưới đắt tiền, hôn lễ chỉ có một ngày nhưng lịch trình lại kéo dài bảy ngày, thực ra chẳng qua đây là có ý bỏ tiền ra mời các nhân viên lâu năm và bạn bè thân thiết một kỳ nghỉ bên bờ biển tự do miễn phí mà thôi.
Vì vậy, những người đã làm việc ở LITE từ đầu cho đến giờ hoàn toàn không cảm thấy áp lực gì cả, tất cả đều mang theo tinh thần nhất định phải quẩy tới bến.
Lúc này trong phòng chờ đã trở nên náo nhiệt.
Hồ Hạ, Tiêu Vân, Lý Tinh Tinh, còn có cả Vương Tịnh Lâm cùng một vài cấp dưới của mình đều đang túm tụm lại chào hỏi, giới thiệu lẫn nhau.
"Ôi trời, giờ tôi mới phát hiện ra——" Tiêu Vân huyên thuyên một lúc, bỗng nhiên lại vỗ vào trán mình rồi nói: "Mấy anh kỹ thuật công ty mình ai cũng có gia đình hết rồi nhỉ? Tôi thấy chúng ta dù gì cũng là một ông lớn công nghệ mà, đây là truyền thống gì thế không biết? App của chúng ta tập trung vào tình yêu, nhưng lại chỉ có những người làm bên kỹ thuật mới có tình yêu thôi này?"
Những gì cô ấy nói đúng là không sai, các đồng nghiệp làm về kỹ thuật đều thật thà chất phác không màu mè, bắt đầu từ đầu tàu Vương Tịnh Lâm đã kết hôn và có con từ sớm, cho nên lần này những đồng nghiệp đưa theo cả gia đình sang Thái chủ yếu đều là những nhân viên kỹ thuật lâu năm.
Ngược lại là phòng thị trường và kinh doanh thì chỉ có mấy mống người, từ Hồ Hạ đến Tiêu Vân Lý Tinh Tinh, người nào người nấy đều là thành phần độc thân có thâm niên.
Mọi người cùng nhau phá lên cười, bầu không khí trong phòng chờ rất sôi động, Nam Dật đã tự làm quen và chạy đến chỗ các bạn nhỏ khác cùng chơi từ lâu, chỉ có Cận Sở là bước ra khỏi đám đông, anh ta cầm lấy một ly sâm panh trên chiếc bàn dài, rồi lặng lẽ nhấp một ngụm.
Đúng lúc này, Hồ Hạ tinh mắt đột nhiên giơ cánh tay lên, hướng về phía cửa kính của phòng chờ vẫy cật lực.
"Phó tổng đến rồi kìa!"
Lời nói này của cậu ta, đã khiến tất cả mọi người nhất thời đều nghiêng đầu qua nhìn ra bên ngoài.
"Wow..."
Tiếng cảm thán nho nhỏ không tự chủ được này của Hồ Hạ, mặc dù có hơi bất ngờ nhưng có lẽ cũng là tiếng lòng của không ít người.
Bởi vì Phó tổng của ngày hôm nay, thực sự quá khác biệt.
Chiếc Rolex nặng trịch thường ngày trên cổ tay, khiến cậu không thể nghi ngờ gì là mang thần thái của một người thuộc trường phái già dặn dù tuổi đời còn rất trẻ.
Nhưng Phó Tiểu Vũ vào lúc này, lại đang đi tới với chiếc áo khoác hờ hững vắt trên cánh tay cùng áo sơ mi sặc sỡ kiểu nhiệt đới mặc trên người.
Chất liệu vải lụa cao cấp và những đường cắt rộng rãi, khiến cho những màu sắc trên người Omega dường như chói lóa dưới ánh nắng mặt trời khi cậu sải bước.
Bản thân Omega đã rất cao gầy, vì vậy những bộ quần áo thoải mái phoáng khoáng thế này ngược lại có thể dễ dàng tôn lên vóc dáng như người mẫu của cậu.
Dưới chân Phó Tiểu Vũ xỏ một đôi giày lười thoạt nhìn rất nhẹ, đôi giày được thiết kế theo kiểu miệng rộng thế nên vào cuối Thu, một mảng da của mu bàn chân trắng nõn vẫn lộ ra ngoài.
Mà trên mắt cá chân với khớp xương rõ ràng của Omega này, còn bất ngờ lộ ra một cái lắc chân mảnh mai bằng vàng.
Chiếc lắc chân bằng vàng kia là món đồ trang sức duy nhất trên người cậu.
Phó Tiểu Vũ cứ như vậy, bước vào phòng chờ cùng với Vương Tiểu Sơn và còn có cả Ôn Hoài Hiên.
"Phó tổng."
"Phó tổng, anh cũng đến rồi ạ!"
"Chào buổi sáng, Phó tổng."
Cả một đám người trong Love is the end bất giác tiến lại gần cậu, mặc dù đã bắt đầu kỳ nghỉ phép một cách danh chính ngôn thuận, hơn nữa cách ăn mặc của Omega ngày hôm nay cũng chẳng hề mang dáng dấp của "Phó tổng" chút nào.
Nhưng phải biết là, bất cứ ai đã làm việc dưới tay Phó Tiểu Vũ thì quán tính đó không phải là đùa đâu.
"Chào buổi sáng mọi người." Phó Tiểu Vũ nói: "Vừa rồi kiểm tra an ninh có hơi chậm, nên đến muộn một chút."
"Anh Ôn cũng tới dự đám cưới ạ."
Tiêu Vân và Ôn Hoài Hiên chào hỏi lẫn nhau, sự xuất hiện của anh ta quả thực đều khiến mọi người có hơi ngạc nhiên.
"Thời gian trước anh Ôn đã hợp tác với chúng ta rất nhiều, hơn nữa khách sạn lần này Văn Kha lựa chọn cũng là nhờ có anh Ôn đây liên hệ trước, cho nên anh ấy cũng cùng tới tham gia hôn lễ."
"Haha, đúng vậy, rất cảm ơn Văn tổng đã mời tôi, tranh thủ cơ hội này làm quen hơn với mọi người cũng tốt, với cả tôi với Phó tổng cũng là chỗ thân quen, sau này cơ hội hợp tác còn nhiều."
Cậu với Phó tổng cũng cái gì...?
Hứa Gia Lạc vốn dĩ không nói lời nào, chẳng qua là đứng ở một bên chăm chú đánh giá từ đầu đến chân Phó Tiểu Vũ hết lần này đến lần khác.
Khi anh đang định lên tiếng lại cảm thấy có gì đó không ổn, như là có thứ gì đang chặn lại trước mắt——
Chết tiệt.
Sắc mặt Alpha tối sầm lại, bất chợt trở tay tháo chiếc mũ cói vừa khó coi vừa ngốc nghếch trên đầu xuống, rồi đội lại lên đầu Hồ Hạ.
Sáng nay rõ ràng là anh đã tỉ mỉ sấy tóc tạo kiểu hơn nửa tiếng đồng hồ, sao lúc nãy lại quên mất tiêu được nhỉ.
Ánh mắt của Phó Tiểu Vũ thản nhiên liếc qua khuôn mặt của Hứa Gia Lạc, bỗng nhiên hỏi: "Văn Kha và Hàn Giang Khuyết đâu rồi?"
"Văn, khụ," Đã lâu không lên tiếng, nên lúc này Alpha phải hắng giọng một cái rồi mới nói tiếp được: "Hai người họ mới đến, đang làm thủ tục với tốp nhân viên cuối cùng rồi, chắc cũng sắp xong thôi."
"Ừm." Phó Tiểu Vũ gật đầu, khi vừa quay lại, đúng lúc nhìn thấy Vương Tịnh Lâm đang dẫn một em bé đi đến, cậu lập tức nhớ ra điều gì đó, bèn nói: "Đúng rồi, Tịnh Lâm, cái lỗi mấy hôm trước..."
"Phó tổng——" Vương Tịnh Lâm vẫn luôn rất vững vàng, nhưng khi Tiêu Vân nghe thấy lời mở đầu này, cả người đều trở nên căng thẳng: "Anh, anh không phải là định nói chuyện công việc đó chứ?"
"..." Phó Tiểu Vũ đột nhiên bị cắt ngang, không phải là mất hứng mà chẳng qua là có hơi ngượng ngùng.
Hôm nay cậu không đeo Rolex, cũng chẳng mặc vest, nhưng phản ứng theo bản năng đối với công việc lại không có cách nào sửa đổi được.
"Phó tổng," Hồ Hạ đẩy cái mũ cói lên, lộ ra vẻ than khóc: "Bảy ngày tới của chúng ta, có thể hoàn toàn không nhắc đến công việc được không? Trước đó đã đuổi kịp tiến độ rồi, nếu như có việc gì gấp thì cứ để mọi người ở nhà theo sát ạ, chúng ta còn phải đến Thái Lan cơ mà——"
Trong đầu cậu ta lúc này, toàn chỉ nghĩ đến mấy từ khóa như là nước dừa, tiệc hải sản, gió đêm nhiệt đới, thật sự là không thể chờ đợi được nữa, nên đã làm ra cái việc trước nay chưa từng có trước mặt Phó Tiểu Vũ: "Em đề nghị, mấy ngày này chúng ta hãy đăng xuất khỏi Dingtalk, tận hưởng thư giãn, chỉ cần để lại một người anh em trực online là được rồi."
Có lẽ là bởi không khí của kỳ nghỉ lúc này quá mạnh mẽ, thế là một đám người đều gan to bằng trời, cùng nhau ầm ầm hô lên: "Aaa, ủng hộ ủng hộ, đăng xuất khỏi Dingtalk thôi!"
Nhưng mà không thể ngờ được rằng, lúc Phó Tiểu Vũ còn đang cân nhắc không nói gì thì người đầu tiên lên tiếng lại là Hứa Gia Lạc.
"Khoan đã, tôi không đồng ý!"
Anh vốn dĩ đang quan sát Ôn Hoài Hiên, nhưng hiện tại cũng là lúc cảnh giác cao độ, vì vậy khi nghe thấy mấy lời kia, phản ứng ngược lại rất nhanh.
Mẹ, đăng xuất khỏi Dingtalk à.
Anh còn chưa được Phó Tiểu Vũ kết bạn Wechat đây này, đăng xuất là đăng xuất thế nào?!
"Ý tôi là..." Hứa Gia Lạc nghiêm mặt lại, tốc độ nói rất nhanh: "Dù sao công việc kinh doanh của công ty vẫn đang phát triển, bỏ bê mấy ngày liền không để ý đến như vậy khẳng định là không được, có người trực nhưng không thể đưa quyết định cũng không được. Vì thế những người thuộc cấp quản lý như tôi, Phó Tiểu Vũ và cả Vương Tịnh Lâm, chắc chắn không thể đăng xuất được."
Vương Tịnh Lâm, người anh em, tôi xin lỗi.
Trong lòng Hứa Gia Lạc thầm nghĩ.
Vương Tịnh Lâm cũng chẳng để ý gì, anh ta là người làm kỹ thuật, cũng sớm quen với việc kiểu như thế này, bèn đáp: "Chắc chắn là tôi bất cứ lúc nào cũng phải online."
"Được rồi."
Phó Tiểu Vũ không nhìn Hứa Gia Lạc, nhưng khóe miệng của cậu lại hơi cong lên.
Sau đó cậu liếc nhìn qua những cấp dưới đang đứng xung quanh mình, ngay cả Vương Tiểu Sơn cũng đang nhìn Omega với đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Phó Tiểu Vũ ngừng lại một lát, cuối cùng cũng dứt khoát nói: "Sau khi mọi người đến Thái Lan, trước tiên là bàn giao lại công việc của mình với các đồng nghiệp ở công ty, rồi có thể đăng xuất khỏi Dingtalk."
"Tất cả các thành viên thuộc cấp quản lý thì phải luôn duy trì trạng thái online, nếu có việc gì khẩn cấp chúng ta cũng có thể nhanh chóng điều động. Ngoài ra, tôi hứa với mọi người, trong bảy ngày này sẽ không đề cập đến chuyện công việc. Tôi cũng hy vọng chuyến du lịch đến Thái Lan lần này, mọi người đều có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi thoải mái và vui vẻ."
Những tiếng hoan hô nhất thời vang lên trong phòng chờ.
Trên thực tế sau khi tái cơ cấu lại việc phân chia cổ phần, thực ra ai cũng biết rõ rằng các ông chủ lớn trong công ty chỉ có hai người là Văn Kha và Phó Tiểu Vũ, thậm chí về quyền phát biểu đối với những công việc quản lý hàng ngày trong công ty thì Phó Tiểu Vũ là CEO mới là người có tư cách nhất.
Vì vậy tất cả đều háo hức chờ cậu lên tiếng, cho đến tận giờ phút này mới hoàn toàn thả lỏng bước vào tâm trạng của một kỳ nghỉ ăn chơi hết mình.
Giữa tiếng ồn ào, Phó Tiểu Vũ bỗng có chút ngẩn ngơ.
Một năm trước, cậu đã từng lặng lẽ nhìn Hứa Gia Lạc, Tiêu Vân và Hồ Hạ mấy người bọn họ cùng nhau tăng ca, ăn đêm mà cảm thấy lạc lõng.
Nếu như là cậu của một năm trước, có lẽ đã không thể đưa ra quyết định như thế này một cách dứt khoát và tự nhiên được.
Một năm nay, hóa ra hết thảy đều lặng lẽ thay đổi rất nhiều.
Bởi vì đứng ở phía ngược sáng, nên cậu thậm chí phải nhìn kỹ hơn mới nhận ra đó là Cận Sở.
Người kia cũng đang nhìn Phó Tiểu Vũ, anh ta đã đứng ở đây lặng lẽ quan sát từ rất lâu, Cận Sở vẫn luôn muốn được nhìn kỹ Phó Tiểu Vũ.
Bọn họ đã từng gặp nhau một lần.
Rất vội vàng, rất lúng túng, ngay trước cửa nhà Hứa Gia Lạc.
Từ cái lần đó, thực ra anh ta đã biết Nam Dật nói không hề sai.
Phó Tiểu Vũ, đích thực là một Omega—— đẹp vô cùng.
Sau ba mươi tuổi, thật ra Cận Sở có lúc nhìn thấy một Omega trẻ tuổi sẽ lờ mờ cảm thấy có phần thua kém.
Chẳng qua là thua kém ở đây không có nghĩa là anh ta nhận thua, trên phương diện có vẻ ngoài nổi bật này, Cận Sở từ nhỏ đến lớn đều rất tự tin.
Nhưng kỳ lạ rằng, khi một Omega đẹp đến như vậy đứng trước mặt mình, điều thực sự đánh thẳng vào trái tim anh ta lại không phải là khuôn mặt xinh đẹp kia.
Anh ta cứ đứng trước khung cửa kính, đứng ở nơi ngược sáng.
Nhìn Hứa Gia Lạc đứng bên cạnh Phó Tiểu Vũ, ánh mắt như phát ra ánh sáng, không biết đã bao lâu rồi anh ta không còn nhìn thấy Alpha kia để lộ ra vẻ mặt như vậy.
Và cả những người không quen biết với anh ta, đồng nghiệp của Hứa Gia Lạc.
Bọn họ nhiệt tình chào đón Phó Tiểu Vũ, những người đó gọi cậu ta là Phó tổng.
Họ tôn trọng Omega kia, nhưng không phải là vì sợ mà có lẽ là vì bọn họ thích cậu ta.
Cận Sở nhìn Phó Tiểu Vũ đang nghiêm túc suy nghĩ về công việc, sau đó hít sâu một hơi và bình tĩnh nói với tất cả—— Chơi vui vẻ nhé.
Phó Tiểu Vũ.
Phó Tiểu Vũ là một Omega đối với cuộc sống có rất nhiều rất nhiều quyền phát ngôn.
Cận Sở mải mê với những suy nghĩ của mình.
"Anh ơi!"
Đúng lúc này, một bóng người nhỏ bé phi như bay tới từ chỗ đám trẻ con đang đứng đằng xa, hớn hở chạy tới giữa Cận Sở và Phó Tiểu Vũ.
"Aiden, đây chính là anh trai xinh đẹp đó ạ!"
Nam Dật nắm lấy tay Cận Sở lắc lắc, đôi mắt nhỏ bé của cậu nhóc bị ánh sáng chiếu vào chói mắt thế là càng híp tịt lại, nhưng vẫn rất cố gắng nhìn về phía Phó Tiểu Vũ.
Phó Tiểu Vũ trong thoáng chốc cũng không biết nên làm thế nào, chỉ đành mỉm cười với Nam Dật, rồi bảo: "Em vẫn còn nhớ anh à."
"Ừ ừ."
Cận Sở gật đầu một cái, có lẽ vì sự xuất hiện của con trai đã khiến anh ta nhất thời có hơi bối rối, cuối cùng chỉ có thể bước lên một bước, đưa tay ra và nói rất nhỏ nhẹ: "Xin chào, tôi là Cận Sở."
Khi Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, nụ cười trên khuôn mặt cũng dần tắt.
Thế nhưng vẻ mặt của cậu không hề lạnh lùng, chỉ là rất nhạt.
"Chào anh."
Phó Tiểu Vũ khẽ chạm vào đầu ngón tay của người kia, có lẽ đó cũng không thể xem là một cái bắt tay, sau đó rất bình tĩnh nói: "Tôi họ Phó."
Lời tác giả:
Tôi đã cố gắng bù lại hết số chữ của chương nợ tuần trước rồi.
-----------------------------------
2h30.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.