Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi
Chương 77: Nếu như em chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì
25/04/2021
Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ trông bên ngoài phòng sinh, hai người họ muốn nhìn thấy mấy em bé nhưng lại không nhìn được.
Ngay khi những đứa trẻ được sinh ra, từ cha của Hàn Giang Khuyết là Hàn Chiến đến các anh trai của hắn và những người họ hàng khác, một đám người nhà đó đều chen chúc trước mặt, đám người này không hổ là có liên hệ máu mủ với Hàn Giang Khuyết, ai cũng như mấy tên giặc vóc dáng cao to, cứ đứng vây quanh hai nhóc con kia hết lớp trong rồi đến lớp ngoài, đúng thật là kín như bưng đến gió cũng không lọt qua nổi. Rất nhanh sau đó, điều dưỡng bèn vội vàng ôm hai em bé mới sinh đi đặt vào trong lồng ấp.
Muốn nhìn thấy Văn Kha và Hàn Giang Khuyết nhiều hơn, nhưng Văn Kha sinh xong đã kiệt sức chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, còn Hàn Giang Khuyết đương nhiên là nửa bước không rời, không chịu đi ra rồi.
Người nhà họ Hàn đi theo Hàn Chiến như một tổ ong tới chỗ hai em bé, hành lang ồn ào vừa rồi nhất thời đều trở nên yên ắng.
Vẻ quạnh quẽ sau những ầm ĩ vừa rồi, đủ cho thấy điều mà nhà họ Hàn thực sự quan tâm nhất chính là máu mủ, người Omega vừa vất vả liều mạng mang thai và sinh con ấy đến cuối cùng cũng chỉ được đặt ở vị trí thứ hai.
Hứa Gia Lạc biết thừa kiểu của những gia tộc lớn như thế này rồi lại cộng thêm cái đức tính thẳng A nữa, thật ra cũng không có gì gọi là bất ngờ.
Chẳng qua là đã đứng ở đây một khoảng thời gian lâu như vậy, vừa rồi cũng ngây ngốc vui sướng mãi một lúc, lúc này cả đám người kia đột nhiên tản đi như thế, ngược lại khiến anh có chút vắng vẻ buồn buồn không biết từ đâu xuất hiện.
Anh và Phó Tiểu Vũ cứ ngồi trên hàng ghế dài như vậy, sau khi ngồi được một lúc, Omega đột nhiên nói một câu: "Hứa Gia Lạc, anh nghĩ đây có tính là niềm vui của tất cả mọi người không?"
"... Có tính không nhỉ?" Hứa Gia Lạc ngẩn ra một lúc.
Niềm vui của tất cả mọi người cái từ này không phải là từ ngữ thường ngày Phó Tiểu Vũ sẽ nói, nhưng hôm nay cậu đột nhiên lại nói ra như thế này, không biết là vì sao nhưng lại khiến Alpha nghĩ đến bộ phim 《Tiệc cưới》của Lý An (1).
(1)= tên gốc là Hỷ Yến, là một bộ phim năm 1993 được đạo diễn bởi Lý An, nói về một người đồng tính nam nhập cư đến Hoa Kỳ từ Đài Loan. Anh cưới một cô gái từ Trung Hoa đại lục để làm vui lòng cha mẹ mình và để cho cô này có được một Thẻ thường trú tại Hoa Kỳ (Hôn nhân màu tím). Tuy nhiên sự việc đã diễn ra không như kế hoạch của anh ta khi cha mẹ anh đến Mỹ để sắp đặt cho tiệc cưới.
Trong Hỷ Yến, người ta có thể nhìn thấy rõ những đặc điểm cơ bản của một gia đình Trung Hoa truyền thống: Trọng hình thức, thích nở mày nở mặt, quan tâm đến việc có con cháu nối dõi, cổ hủ nhưng cũng vô cùng thương con. Các nhân vật trong phim thể hiện rõ nỗi khổ của những con người vào thời đại bấy giờ: Tình yêu đồng giới bị người ta dị nghị, những phụ nữ Trung Quốc tha hương tìm chồng nước ngoài để được lấy thẻ xanh. Nhưng chính vì tập trung vào yếu tố gia đình, nên câu chuyện trong phim khá nhẹ nhàng chứ không nặng chữ "bi". (Theo Phê Phim)
Ngoài phòng sinh, trong tiệc cưới đều là cảnh tượng ồn ào náo nhiệt như thế này.
Nhưng đằng sau những ồn ào ấy, lại thường cảm thấy có phần không mang ý nghĩa nào.
Vẻ ủ rũ chán chường từ trong xương cốt của anh, bỗng nhiên lại xuất hiện.
"Chắc thế, Hàn Giang Khuyết... cậu ấy có thể tỉnh lại và ở bên Văn Kha lúc sinh nở, vậy là có thể được ở bên nhau mãi mãi rồi."
Giọng nói của Phó Tiểu Vũ hơi khàn khàn, nhưng đôi mắt cậu lại sáng ngời mang theo nỗi xúc động không thể che giấu: "Thật tuyệt."
Chuyện Hàn Giang Khuyết tỉnh lại, như thể đám mây đen cuối cùng trên bầu trời cũng đã tiêu tan.
Cậu thực sự cảm thấy vui mừng, vì hắn và cũng vì Văn Kha.
Bốn về vắng lặng khiến Phó Tiểu Vũ không nhịn được tới gần người phía trước, lặng lẽ hôn Hứa Gia Lạc.
Đó là nụ hôn tựa như chuồn chuồn lướt nước, rất nhẹ cũng rất nhanh, chỉ hôn có chút xíu thì Omega đã giống như không có chuyện gì xảy ra, hờ hững lùi lại——
Chuông điện thoại của cậu vang lên, là Vương Tiểu Sơn gọi đến bàn chuyện công việc.
Trong khi đó Hứa Gia Lạc bị hôn đến mức phải híp mắt vào.
"Cậu nói đi," Phó Tiểu Vũ gật đầu, đáp: "Đúng rồi, vậy lát nữa gửi cho tôi đi, buổi tối tôi sẽ bàn lại với cậu một lần rồi mai sẽ đến công ty để điều chỉnh lại. Ừ, không có chuyện gì mà, cậu không cần phải đến, dù gì tôi cũng không trả thêm lương tăng ca cho cậu đâu."
Rõ ràng là tâm trạng của Omega rất tốt, thậm chí còn hiếm hoi biết kể một câu chuyện cười.
Chẳng qua là hiệu quả của sự hài hước này đoán chừng là khó mà chịu nổi.
Hai người họ lại đợi thêm một lát, nhưng rốt cuộc ngày hôm đó cũng không gặp được Văn Kha và Hàn Giang Khuyết, có điều chuyện này cũng không thể làm gì khác hơn.
Văn Kha vừa sinh xong, Hàn Giang Khuyết thì lại nằm liệt giường lâu ngày mới tỉnh lại, hai người đó đều cần thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi, đây cũng không phải là thời điểm thích hợp để ôn lại chuyện cũ.
Vì vậy bọn họ sau khi ăn một bữa cơm ở gần bệnh viện, chỉ đành nhắn một cái tin chúc mừng gửi cho Văn Kha rồi trở về thành phố B trước.
Cũng chẳng có cách nào, quãng thời gian này bận công việc, quả thực bận bịu lắm.
Lượng truy cập của Love is the end ngày một tăng lên, bên Lam Vũ đã tạo ra một cú hích lớn trong kỳ nghỉ hè này, các tài nguyên truyền thông và quảng cáo của các bên đều đang khua chiêng gõ trống chuẩn bị rùm beng, vì thế người bận rộn nhất đương nhiên là Phó Tiểu Vũ.
Lúc về đến nhà cũng đã hơn chín giờ tối, Hứa Gia Lạc trước tiên là đi phục vụ công chúa Hạ An sau đó mới đến phòng tắm chuẩn bị nước nóng, ban đầu là muốn ngâm mình chung với Phó Tiểu Vũ.
Ngâm xong còn có thể làm chuyện khác.
Nhưng kết quả không ngờ rằng lúc quay đầu lại, thì Phó Tiểu Vũ đã đang nói chuyện điện thoại với Vương Tiểu Sơn rồi.
"Đúng, lượng truy cập là một chuyện nhưng chất lượng sản phẩm và khả năng đáp ứng của máy chủ có được hay không lại là một vấn đề khác, đừng có để xảy ra trường hợp hôm nay có lượt truy cập đấy nhưng đến ngày mai lại chạy sạch, vậy thì số tiền đó đúng là tiêu một cách vô ích rồi."
Hứa Gia Lạc đi qua, vốn mới đầu anh chỉ đang đứng ở một bên lắng nghe.
Nhưng khi nhìn thấy Phó Tiểu Vũ đứng trước tủ quần áo của mình, vừa dùng những ngón tay nới lỏng cổ áo sơ mi, vừa điềm tĩnh nói chuyện điện thoại, dáng vẻ "Phó tổng" ấy khiến anh đột nhiên không nhịn nổi phải cắn mạnh một cái vào dái tai của Omega.
"Cho nên đến thứ Hai, tôi yêu cầu Tiêu Vân và những người khác phải chuẩn bị một bản báo cáo đánh giá và báo lại cho tôi một lượt—— A ưm!"
Phó Tiểu Vũ lập tức che lấy tai của mình và nhìn sang anh, mắt tròn mắt dẹt giống như một con mèo đang hoảng sợ.
"Tổng giám đốc Phó? Anh làm sao vậy?" Vương Tiểu Sơn ở đầu dây bên kia bị giật mình: "Xảy ra chuyện gì thế ạ?"
"Không có chuyện gì đâu." Phó Tiểu Vũ lập tức khôi phục vẻ trấn tĩnh, nói nhỏ: "Có người giẫm phải tôi thôi, cậu tiếp tục đi."
Omega này thế mà vẫn muốn tiếp tục.
Hứa Gia Lạc ngẩng đầu lên, liếc qua đồng hồ—— 22:20.
CMN, không thể nào khoan nhượng được nữa.
Thời gian biểu của anh, không đúng nên nói là thời gian biểu của Phó Tiểu Vũ rất eo hẹp.
Nếu sáng mai phải đi làm, Omega này phải đi ngủ trước mười hai giờ đêm, vì thế không thể chậm trễ thêm, dù với bất kể lý do gì cũng không được phép trì hoãn nữa.
Mắt thấy sắp đến giờ rồi, Hứa Gia Lạc bèn cau chặt mày lại, cúi đầu lấy điện thoại ra, gửi thẳng tin nhắn trên Dingtalk cho cậu trợ lý: Vương Tiểu Sơn đi ngủ đi.
Sáu chữ này, ngay cả khi đọc thôi đã cảm thấy có mùi nghiến răng nghiến lợi.
Vương Tiểu Sơn nhắn lại cho anh: QAQ
Mà ngay sau đó, khi Hứa Gia Lạc còn đang dỏng tai lên nghe, thì đã thấy cậu trợ lý kia nói nhỏ qua điện thoại rằng: "Anh Phó, bên chỗ em không còn vấn đề gì nữa, với cả em đã hẹn với Alpha của mình đến nhà anh ấy xem phim, anh ấy cũng đã đợi em được một lúc rồi, anh xem..."
Hay lắm.
Trong lòng Hứa Gia Lạc thầm nghĩ.
Phó Tiểu Vũ, xem người ta đi, xem Vương Tiểu Sơn người ta lên kế hoạch cuối tuần với Alpha của mình như thế nào đi.
"Lại hẹn hò."
Phó Tiểu Vũ không khỏi nhíu mày, nhưng nghĩ tới dù sao hôm nay cũng là thứ Sáu nên cậu vẫn nói: "Đi đi, nghỉ ngơi một chút. Đến thứ Hai lại nói."
Hai chữ cuối cùng này còn chưa kịp nói xong, cậu đã bị Hứa Gia Lạc bế lên rồi ném xuống giường.
"Hứa Gia Lạc..."
Phó Tiểu Vũ lúc mới đầu thì kêu lên một tiếng, nhưng ngay lập tức trong đôi mắt kia lại mang theo ý cười.
Áo sơ mi của cậu bị Alpha kéo xộc xệch, nhưng vẫn rất vui vẻ vòng tay qua người anh và nói: "Không phải anh vừa nói cùng nhau ngâm mình trước à?"
Thực ra cậu rất thích tắm chung với Hứa Gia Lạc.
"Ngâm cái rắm."
Hứa Gia Lạc lột sạch áo của Omega, vừa hôn lên xương quai xanh mảnh khảnh của cậu vừa hỏi: "Phó Tiểu Vũ, ngày mai là thứ Bảy, em còn muốn tăng ca hay là mai đến công ty muộn một chút? Hoặc dứt khoát làm việc ở nhà thôi?"
"Không được." Phó Tiểu Vũ lại liếc điện thoại, nghiêm túc nói: "Em đã hẹn bàn công việc với phòng vận hành và phòng sản phẩm rồi nên là vẫn phải đi."
"Thế không ấy nữa nhé?" Hứa Gia Lạc híp mắt hỏi.
"Không phải." Phó Tiểu Vũ nói đến đây thì ngừng một lát, rồi lại ngượng ngùng xấu hổ kéo kéo cổ tay áo của Alpha: "Muốn ấy mà."
Hứa Gia Lạc nhất thời cạn lời.
Điều thần kỳ nhất của Phó Tiểu Vũ chính là rõ ràng đã được hôn đến mềm nhũn cả người, rõ ràng vừa nhắc đến làm tình là mắt đã sáng lấp lánh.
Nhưng chỉ cần đụng phải công việc đã sắp xếp trước, thì sẽ không chịu nhường nửa bước——
Muốn làm, muốn làm tình ấy mà, nhưng phải làm trong khung thời gian Phó tổng đã quy định sẵn cơ.
"MK, thế thì không nói lời ngon tiếng ngọt với em nữa, bây giờ anh không có nhiều thời gian."
Hứa Gia Lạc lật nguời Omega qua, giọng điệu dữ dằn nói.
Phải đó, anh phải chạy đua với thời gian để cưỡi lên người cậu.
Mặc dù nói rất mạnh miệng, nhưng đến cuối cùng Hứa Gia Lạc đã quản lý thời gian rất xuất sắc.
Không hề vượt quá thời hạn, thậm chí còn bất đắc dĩ để ra hai mươi phút giúp Phó Tiểu Vũ tắm ù một cái rồi lại đánh răng rửa mặt.
Omega ít nhiều gì cũng có chút mệt mỏi, sau khi đánh răng rửa mặt xong bèn vùi mặt vào hõm vai anh.
Hứa Gia Lạc dùng mu bàn tay vuốt ve gò má của cậu, rồi quay qua ôm lấy cả người Omega vào lòng mình, khẽ hỏi: "Mệt lắm à?"
Thực ra anh đã làm rất nhẹ nhàng.
Chỉ là gần đây chuyện này xảy ra khá thường xuyên, đối với một Omega không phát tình mà nói, đòi hỏi đến mức độ này ít nhiều gì cũng có hơi quá.
"Không phải."
Phó Tiểu Vũ ngước mắt lên nhìn anh, "Em đang nghĩ đến Văn Kha."
"Sao vậy em?"
"Hứa Gia Lạc, Văn Kha sinh thường đấy. Anh nói xem, sinh thường có phải là... đau hơn không?"
"Đúng đấy." Hứa Gia Lạc nghĩ một lát rồi mới nói: "Lúc sinh nở mà sinh thường thì sẽ đau hơn, nhưng sinh mổ cũng không dễ chịu hơn đâu, đợi đến khi hết thuốc tê cũng sẽ bị đau một khoảng thời gian rất dài, lại còn phải chú ý để vết mổ không bị viêm nhiễm nữa."
Hàng lông mi dài của Phó Tiểu Vũ khẽ chớp.
"Hơn nữa, sau khi sinh cũng không phải sẽ được thoải mái đâu, cơ thể sẽ có rất nhiều tình trạng giống như là ngực sẽ bị đau, dù không cho con bú cũng sẽ đau, lúc đi lại cũng đau còn cả đau lưng nữa—— bởi vì lúc mang thai phải căng cơ lưng nên ảnh hưởng đến cột sống vì vậy mới bị đau lưng. Sẽ có rất nhiều rất nhiều bệnh tật em không hề nghĩ tới nhưng lại ập đến, cả về sinh lý lẫn tâm lý..."
Khi Hứa Gia Lạc nói đến đây, giọng anh bỗng nhiên dần dần trầm xuống.
Anh không tiếp tục nữa.
"Buổi chiều lúc ở phòng sinh khi nhìn thấy dáng vẻ ấy của Văn Kha, thật ra em..."
"Em chẳng biết phải nói thế nào." Phó Tiểu Vũ khẽ tiếp tục: "Em cảm thấy anh ấy thực sự rất cừ."
"Đương nhiên."
"Nhưng em," Giọng nói của Phó Tiểu Vũ có phần do dự, cậu ngước mắt lên nhìn qua rồi mới chậm rãi nói: "Hứa Gia Lạc, nếu như em... em chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con này. Liệu anh có cảm thấy, em đối với anh... đối với mối quan hệ của chúng ta không được nghiêm túc không?"
Câu nói này, cậu nói rất khó khăn cũng rất chậm chạp.
Toàn bộ những từ ngữ được lựa chọn, thật ra đều đã gắng hết sức duy trì sự kiếm chế nhất định nào đó.
Suốt hai mươi lăm năm qua, Phó Tiểu Vũ chỉ biết ủ rũ cúi đầu lao về phía trước, trong bản thiết kế cuộc đời của cậu chỉ có sự nghiệp.
Bởi vì tình yêu bất ngờ xuất hiện này, lại vì tận mắt chứng kiến tất cả những gì đã diễn ra trong phòng sinh ấy, cho nên đây có thể là lần đầu tiên trong đời cậu suy nghĩ về chuyện sinh con cảm tính đến như thế này.
Có vẻ như cậu đã không còn cảm thấy, sinh con là một chuyện hoàn toàn sai lầm giống như trước nữa, nhưng cũng chính vì điều này——
Đã khiến cậu cảm thấy vô cùng bối rối.
Trong sự bối rối ấy, thậm chí còn có một chút hoảng sợ.
Lời tác giả:
Đến rồi đây!
Các chương mới sẽ được cập nhật liên tục trong vài ngày tới!
--------------------------------------
1h02, kỷ niệm tấm selfie đầu tiên ❤️
Ngay khi những đứa trẻ được sinh ra, từ cha của Hàn Giang Khuyết là Hàn Chiến đến các anh trai của hắn và những người họ hàng khác, một đám người nhà đó đều chen chúc trước mặt, đám người này không hổ là có liên hệ máu mủ với Hàn Giang Khuyết, ai cũng như mấy tên giặc vóc dáng cao to, cứ đứng vây quanh hai nhóc con kia hết lớp trong rồi đến lớp ngoài, đúng thật là kín như bưng đến gió cũng không lọt qua nổi. Rất nhanh sau đó, điều dưỡng bèn vội vàng ôm hai em bé mới sinh đi đặt vào trong lồng ấp.
Muốn nhìn thấy Văn Kha và Hàn Giang Khuyết nhiều hơn, nhưng Văn Kha sinh xong đã kiệt sức chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, còn Hàn Giang Khuyết đương nhiên là nửa bước không rời, không chịu đi ra rồi.
Người nhà họ Hàn đi theo Hàn Chiến như một tổ ong tới chỗ hai em bé, hành lang ồn ào vừa rồi nhất thời đều trở nên yên ắng.
Vẻ quạnh quẽ sau những ầm ĩ vừa rồi, đủ cho thấy điều mà nhà họ Hàn thực sự quan tâm nhất chính là máu mủ, người Omega vừa vất vả liều mạng mang thai và sinh con ấy đến cuối cùng cũng chỉ được đặt ở vị trí thứ hai.
Hứa Gia Lạc biết thừa kiểu của những gia tộc lớn như thế này rồi lại cộng thêm cái đức tính thẳng A nữa, thật ra cũng không có gì gọi là bất ngờ.
Chẳng qua là đã đứng ở đây một khoảng thời gian lâu như vậy, vừa rồi cũng ngây ngốc vui sướng mãi một lúc, lúc này cả đám người kia đột nhiên tản đi như thế, ngược lại khiến anh có chút vắng vẻ buồn buồn không biết từ đâu xuất hiện.
Anh và Phó Tiểu Vũ cứ ngồi trên hàng ghế dài như vậy, sau khi ngồi được một lúc, Omega đột nhiên nói một câu: "Hứa Gia Lạc, anh nghĩ đây có tính là niềm vui của tất cả mọi người không?"
"... Có tính không nhỉ?" Hứa Gia Lạc ngẩn ra một lúc.
Niềm vui của tất cả mọi người cái từ này không phải là từ ngữ thường ngày Phó Tiểu Vũ sẽ nói, nhưng hôm nay cậu đột nhiên lại nói ra như thế này, không biết là vì sao nhưng lại khiến Alpha nghĩ đến bộ phim 《Tiệc cưới》của Lý An (1).
(1)= tên gốc là Hỷ Yến, là một bộ phim năm 1993 được đạo diễn bởi Lý An, nói về một người đồng tính nam nhập cư đến Hoa Kỳ từ Đài Loan. Anh cưới một cô gái từ Trung Hoa đại lục để làm vui lòng cha mẹ mình và để cho cô này có được một Thẻ thường trú tại Hoa Kỳ (Hôn nhân màu tím). Tuy nhiên sự việc đã diễn ra không như kế hoạch của anh ta khi cha mẹ anh đến Mỹ để sắp đặt cho tiệc cưới.
Trong Hỷ Yến, người ta có thể nhìn thấy rõ những đặc điểm cơ bản của một gia đình Trung Hoa truyền thống: Trọng hình thức, thích nở mày nở mặt, quan tâm đến việc có con cháu nối dõi, cổ hủ nhưng cũng vô cùng thương con. Các nhân vật trong phim thể hiện rõ nỗi khổ của những con người vào thời đại bấy giờ: Tình yêu đồng giới bị người ta dị nghị, những phụ nữ Trung Quốc tha hương tìm chồng nước ngoài để được lấy thẻ xanh. Nhưng chính vì tập trung vào yếu tố gia đình, nên câu chuyện trong phim khá nhẹ nhàng chứ không nặng chữ "bi". (Theo Phê Phim)
Ngoài phòng sinh, trong tiệc cưới đều là cảnh tượng ồn ào náo nhiệt như thế này.
Nhưng đằng sau những ồn ào ấy, lại thường cảm thấy có phần không mang ý nghĩa nào.
Vẻ ủ rũ chán chường từ trong xương cốt của anh, bỗng nhiên lại xuất hiện.
"Chắc thế, Hàn Giang Khuyết... cậu ấy có thể tỉnh lại và ở bên Văn Kha lúc sinh nở, vậy là có thể được ở bên nhau mãi mãi rồi."
Giọng nói của Phó Tiểu Vũ hơi khàn khàn, nhưng đôi mắt cậu lại sáng ngời mang theo nỗi xúc động không thể che giấu: "Thật tuyệt."
Chuyện Hàn Giang Khuyết tỉnh lại, như thể đám mây đen cuối cùng trên bầu trời cũng đã tiêu tan.
Cậu thực sự cảm thấy vui mừng, vì hắn và cũng vì Văn Kha.
Bốn về vắng lặng khiến Phó Tiểu Vũ không nhịn được tới gần người phía trước, lặng lẽ hôn Hứa Gia Lạc.
Đó là nụ hôn tựa như chuồn chuồn lướt nước, rất nhẹ cũng rất nhanh, chỉ hôn có chút xíu thì Omega đã giống như không có chuyện gì xảy ra, hờ hững lùi lại——
Chuông điện thoại của cậu vang lên, là Vương Tiểu Sơn gọi đến bàn chuyện công việc.
Trong khi đó Hứa Gia Lạc bị hôn đến mức phải híp mắt vào.
"Cậu nói đi," Phó Tiểu Vũ gật đầu, đáp: "Đúng rồi, vậy lát nữa gửi cho tôi đi, buổi tối tôi sẽ bàn lại với cậu một lần rồi mai sẽ đến công ty để điều chỉnh lại. Ừ, không có chuyện gì mà, cậu không cần phải đến, dù gì tôi cũng không trả thêm lương tăng ca cho cậu đâu."
Rõ ràng là tâm trạng của Omega rất tốt, thậm chí còn hiếm hoi biết kể một câu chuyện cười.
Chẳng qua là hiệu quả của sự hài hước này đoán chừng là khó mà chịu nổi.
Hai người họ lại đợi thêm một lát, nhưng rốt cuộc ngày hôm đó cũng không gặp được Văn Kha và Hàn Giang Khuyết, có điều chuyện này cũng không thể làm gì khác hơn.
Văn Kha vừa sinh xong, Hàn Giang Khuyết thì lại nằm liệt giường lâu ngày mới tỉnh lại, hai người đó đều cần thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi, đây cũng không phải là thời điểm thích hợp để ôn lại chuyện cũ.
Vì vậy bọn họ sau khi ăn một bữa cơm ở gần bệnh viện, chỉ đành nhắn một cái tin chúc mừng gửi cho Văn Kha rồi trở về thành phố B trước.
Cũng chẳng có cách nào, quãng thời gian này bận công việc, quả thực bận bịu lắm.
Lượng truy cập của Love is the end ngày một tăng lên, bên Lam Vũ đã tạo ra một cú hích lớn trong kỳ nghỉ hè này, các tài nguyên truyền thông và quảng cáo của các bên đều đang khua chiêng gõ trống chuẩn bị rùm beng, vì thế người bận rộn nhất đương nhiên là Phó Tiểu Vũ.
Lúc về đến nhà cũng đã hơn chín giờ tối, Hứa Gia Lạc trước tiên là đi phục vụ công chúa Hạ An sau đó mới đến phòng tắm chuẩn bị nước nóng, ban đầu là muốn ngâm mình chung với Phó Tiểu Vũ.
Ngâm xong còn có thể làm chuyện khác.
Nhưng kết quả không ngờ rằng lúc quay đầu lại, thì Phó Tiểu Vũ đã đang nói chuyện điện thoại với Vương Tiểu Sơn rồi.
"Đúng, lượng truy cập là một chuyện nhưng chất lượng sản phẩm và khả năng đáp ứng của máy chủ có được hay không lại là một vấn đề khác, đừng có để xảy ra trường hợp hôm nay có lượt truy cập đấy nhưng đến ngày mai lại chạy sạch, vậy thì số tiền đó đúng là tiêu một cách vô ích rồi."
Hứa Gia Lạc đi qua, vốn mới đầu anh chỉ đang đứng ở một bên lắng nghe.
Nhưng khi nhìn thấy Phó Tiểu Vũ đứng trước tủ quần áo của mình, vừa dùng những ngón tay nới lỏng cổ áo sơ mi, vừa điềm tĩnh nói chuyện điện thoại, dáng vẻ "Phó tổng" ấy khiến anh đột nhiên không nhịn nổi phải cắn mạnh một cái vào dái tai của Omega.
"Cho nên đến thứ Hai, tôi yêu cầu Tiêu Vân và những người khác phải chuẩn bị một bản báo cáo đánh giá và báo lại cho tôi một lượt—— A ưm!"
Phó Tiểu Vũ lập tức che lấy tai của mình và nhìn sang anh, mắt tròn mắt dẹt giống như một con mèo đang hoảng sợ.
"Tổng giám đốc Phó? Anh làm sao vậy?" Vương Tiểu Sơn ở đầu dây bên kia bị giật mình: "Xảy ra chuyện gì thế ạ?"
"Không có chuyện gì đâu." Phó Tiểu Vũ lập tức khôi phục vẻ trấn tĩnh, nói nhỏ: "Có người giẫm phải tôi thôi, cậu tiếp tục đi."
Omega này thế mà vẫn muốn tiếp tục.
Hứa Gia Lạc ngẩng đầu lên, liếc qua đồng hồ—— 22:20.
CMN, không thể nào khoan nhượng được nữa.
Thời gian biểu của anh, không đúng nên nói là thời gian biểu của Phó Tiểu Vũ rất eo hẹp.
Nếu sáng mai phải đi làm, Omega này phải đi ngủ trước mười hai giờ đêm, vì thế không thể chậm trễ thêm, dù với bất kể lý do gì cũng không được phép trì hoãn nữa.
Mắt thấy sắp đến giờ rồi, Hứa Gia Lạc bèn cau chặt mày lại, cúi đầu lấy điện thoại ra, gửi thẳng tin nhắn trên Dingtalk cho cậu trợ lý: Vương Tiểu Sơn đi ngủ đi.
Sáu chữ này, ngay cả khi đọc thôi đã cảm thấy có mùi nghiến răng nghiến lợi.
Vương Tiểu Sơn nhắn lại cho anh: QAQ
Mà ngay sau đó, khi Hứa Gia Lạc còn đang dỏng tai lên nghe, thì đã thấy cậu trợ lý kia nói nhỏ qua điện thoại rằng: "Anh Phó, bên chỗ em không còn vấn đề gì nữa, với cả em đã hẹn với Alpha của mình đến nhà anh ấy xem phim, anh ấy cũng đã đợi em được một lúc rồi, anh xem..."
Hay lắm.
Trong lòng Hứa Gia Lạc thầm nghĩ.
Phó Tiểu Vũ, xem người ta đi, xem Vương Tiểu Sơn người ta lên kế hoạch cuối tuần với Alpha của mình như thế nào đi.
"Lại hẹn hò."
Phó Tiểu Vũ không khỏi nhíu mày, nhưng nghĩ tới dù sao hôm nay cũng là thứ Sáu nên cậu vẫn nói: "Đi đi, nghỉ ngơi một chút. Đến thứ Hai lại nói."
Hai chữ cuối cùng này còn chưa kịp nói xong, cậu đã bị Hứa Gia Lạc bế lên rồi ném xuống giường.
"Hứa Gia Lạc..."
Phó Tiểu Vũ lúc mới đầu thì kêu lên một tiếng, nhưng ngay lập tức trong đôi mắt kia lại mang theo ý cười.
Áo sơ mi của cậu bị Alpha kéo xộc xệch, nhưng vẫn rất vui vẻ vòng tay qua người anh và nói: "Không phải anh vừa nói cùng nhau ngâm mình trước à?"
Thực ra cậu rất thích tắm chung với Hứa Gia Lạc.
"Ngâm cái rắm."
Hứa Gia Lạc lột sạch áo của Omega, vừa hôn lên xương quai xanh mảnh khảnh của cậu vừa hỏi: "Phó Tiểu Vũ, ngày mai là thứ Bảy, em còn muốn tăng ca hay là mai đến công ty muộn một chút? Hoặc dứt khoát làm việc ở nhà thôi?"
"Không được." Phó Tiểu Vũ lại liếc điện thoại, nghiêm túc nói: "Em đã hẹn bàn công việc với phòng vận hành và phòng sản phẩm rồi nên là vẫn phải đi."
"Thế không ấy nữa nhé?" Hứa Gia Lạc híp mắt hỏi.
"Không phải." Phó Tiểu Vũ nói đến đây thì ngừng một lát, rồi lại ngượng ngùng xấu hổ kéo kéo cổ tay áo của Alpha: "Muốn ấy mà."
Hứa Gia Lạc nhất thời cạn lời.
Điều thần kỳ nhất của Phó Tiểu Vũ chính là rõ ràng đã được hôn đến mềm nhũn cả người, rõ ràng vừa nhắc đến làm tình là mắt đã sáng lấp lánh.
Nhưng chỉ cần đụng phải công việc đã sắp xếp trước, thì sẽ không chịu nhường nửa bước——
Muốn làm, muốn làm tình ấy mà, nhưng phải làm trong khung thời gian Phó tổng đã quy định sẵn cơ.
"MK, thế thì không nói lời ngon tiếng ngọt với em nữa, bây giờ anh không có nhiều thời gian."
Hứa Gia Lạc lật nguời Omega qua, giọng điệu dữ dằn nói.
Phải đó, anh phải chạy đua với thời gian để cưỡi lên người cậu.
Mặc dù nói rất mạnh miệng, nhưng đến cuối cùng Hứa Gia Lạc đã quản lý thời gian rất xuất sắc.
Không hề vượt quá thời hạn, thậm chí còn bất đắc dĩ để ra hai mươi phút giúp Phó Tiểu Vũ tắm ù một cái rồi lại đánh răng rửa mặt.
Omega ít nhiều gì cũng có chút mệt mỏi, sau khi đánh răng rửa mặt xong bèn vùi mặt vào hõm vai anh.
Hứa Gia Lạc dùng mu bàn tay vuốt ve gò má của cậu, rồi quay qua ôm lấy cả người Omega vào lòng mình, khẽ hỏi: "Mệt lắm à?"
Thực ra anh đã làm rất nhẹ nhàng.
Chỉ là gần đây chuyện này xảy ra khá thường xuyên, đối với một Omega không phát tình mà nói, đòi hỏi đến mức độ này ít nhiều gì cũng có hơi quá.
"Không phải."
Phó Tiểu Vũ ngước mắt lên nhìn anh, "Em đang nghĩ đến Văn Kha."
"Sao vậy em?"
"Hứa Gia Lạc, Văn Kha sinh thường đấy. Anh nói xem, sinh thường có phải là... đau hơn không?"
"Đúng đấy." Hứa Gia Lạc nghĩ một lát rồi mới nói: "Lúc sinh nở mà sinh thường thì sẽ đau hơn, nhưng sinh mổ cũng không dễ chịu hơn đâu, đợi đến khi hết thuốc tê cũng sẽ bị đau một khoảng thời gian rất dài, lại còn phải chú ý để vết mổ không bị viêm nhiễm nữa."
Hàng lông mi dài của Phó Tiểu Vũ khẽ chớp.
"Hơn nữa, sau khi sinh cũng không phải sẽ được thoải mái đâu, cơ thể sẽ có rất nhiều tình trạng giống như là ngực sẽ bị đau, dù không cho con bú cũng sẽ đau, lúc đi lại cũng đau còn cả đau lưng nữa—— bởi vì lúc mang thai phải căng cơ lưng nên ảnh hưởng đến cột sống vì vậy mới bị đau lưng. Sẽ có rất nhiều rất nhiều bệnh tật em không hề nghĩ tới nhưng lại ập đến, cả về sinh lý lẫn tâm lý..."
Khi Hứa Gia Lạc nói đến đây, giọng anh bỗng nhiên dần dần trầm xuống.
Anh không tiếp tục nữa.
"Buổi chiều lúc ở phòng sinh khi nhìn thấy dáng vẻ ấy của Văn Kha, thật ra em..."
"Em chẳng biết phải nói thế nào." Phó Tiểu Vũ khẽ tiếp tục: "Em cảm thấy anh ấy thực sự rất cừ."
"Đương nhiên."
"Nhưng em," Giọng nói của Phó Tiểu Vũ có phần do dự, cậu ngước mắt lên nhìn qua rồi mới chậm rãi nói: "Hứa Gia Lạc, nếu như em... em chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con này. Liệu anh có cảm thấy, em đối với anh... đối với mối quan hệ của chúng ta không được nghiêm túc không?"
Câu nói này, cậu nói rất khó khăn cũng rất chậm chạp.
Toàn bộ những từ ngữ được lựa chọn, thật ra đều đã gắng hết sức duy trì sự kiếm chế nhất định nào đó.
Suốt hai mươi lăm năm qua, Phó Tiểu Vũ chỉ biết ủ rũ cúi đầu lao về phía trước, trong bản thiết kế cuộc đời của cậu chỉ có sự nghiệp.
Bởi vì tình yêu bất ngờ xuất hiện này, lại vì tận mắt chứng kiến tất cả những gì đã diễn ra trong phòng sinh ấy, cho nên đây có thể là lần đầu tiên trong đời cậu suy nghĩ về chuyện sinh con cảm tính đến như thế này.
Có vẻ như cậu đã không còn cảm thấy, sinh con là một chuyện hoàn toàn sai lầm giống như trước nữa, nhưng cũng chính vì điều này——
Đã khiến cậu cảm thấy vô cùng bối rối.
Trong sự bối rối ấy, thậm chí còn có một chút hoảng sợ.
Lời tác giả:
Đến rồi đây!
Các chương mới sẽ được cập nhật liên tục trong vài ngày tới!
--------------------------------------
1h02, kỷ niệm tấm selfie đầu tiên ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.