Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi
Chương 94: Người không biết yêu bản thân mình
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì
25/04/2021
"Hứa Gia Lạc," Văn Kha khẽ nói, "Cuộc đời mỗi con người phải đưa ra rất nhiều lần lựa chọn, không ai có thể bảo đảm rằng bản thân sẽ luôn đúng được. Thế nhưng ít nhất thì mỗi lựa chọn vào thời điểm đó, đều không thể cố ý lựa chọn sai lầm.
Năm cậu hai mươi hai tuổi ấy đã cho rằng mình tìm được người mình yêu nhất, thế nên mới cùng người đó xây dựng gia đình, còn cùng với Cận Sở có con của hai người nữa. Sau này khi ly hôn là Cận Sở đưa ra đề nghị, vì anh ta không còn tình cảm nữa, điều này cho thấy chính anh ta cũng đang khao khát một tình yêu càng mãnh liệt hơn. Vậy nên mối quan hệ giữa hai người tan vỡ là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa đến bây giờ, chẳng lẽ cậu sẽ hối hận vì có Nam Dật hay sao?"
"Sao có thể, tôi vĩnh viễn không bao giờ hối hận vì có Nam Dật."
Hứa Gia Lạc bất chợt ngẩng đầu lên: "Nam Dật là thiên thần trong cuộc đời của tôi."
"Vậy không phải là được rồi sao. Thế bây giờ là cậu đang áy náy? Bởi vì tình cảm đối với Cận Sở, từ đầu đến cuối đều không đạt được đến giới hạn, nhưng tới giữa chừng đó lại nảy sinh một tình yêu như vậy với Phó Tiểu Vũ, cho nên cậu cảm thấy có lỗi với Nam Dật?"
"... Đúng vậy." Giọng Hứa Gia Lạc khàn khàn, đáp: "Ngay từ khi bắt đầu, tôi đã không thể cho thằng bé một gia đình trọn vẹn."
"Hứa Gia Lạc, nhưng bản thân cậu cũng đã nói, ai cũng không thể tiên tri trước được." Văn Kha hơi lên cao giọng: "Ai có thể biết được khi bản thân đứng ở tuổi ba mươi, nhìn lại chính mình vào năm hai mươi tuổi ấy, sẽ cảm thấy rằng từng bước đã đi của mình đều đã chính xác đây? Cậu thực sự nghĩ rằng cậu có thể giỏi giang đến mức ấy à?"
Omega lại chần chừ một lúc, rồi mới nói tiếp: "Hứa Gia Lạc, nói đến cùng, có lúc tôi cũng chẳng biết là cậu tự phụ hay là tự ti nữa. Tôi chỉ cảm thấy rằng cậu đã đưa ra rất nhiều lựa chọn, nhưng thực ra cũng không thể gọi đó là lựa chọn của cậu được."
Hứa Gia Lạc không hiểu lắm về câu nói này, nhưng cũng không lập tức hỏi ngay.
"Từ thời cấp Hai cho đến tận khi kết hôn, những Omega mà cậu đã từng hẹn hò tất cả đều thuộc cùng một loại hình. Cậu đã từng thật sự chủ động tìm kiếm người mình thích hay chưa? Hay là cậu chỉ thụ động tìm kiếm những Omega "hoàn toàn không giống như Mộ Dung Tịnh Nhã"?"
"Cậu cảm thấy có lỗi vì ngay từ đầu đã không thể cho Nam Dật một gia đình hoàn hảo, nhưng một gia đình hoàn hảo là như thế nào? Dường như cậu chỉ biết rằng, bất kể ra sao thì cũng đừng tạo nên một gia đình giống như Hứa Lãng và Mộ Dung Tịnh Nhã là đúng rồi. Từ mặt trái của nỗi căm hận, chỉ cần đảo ngược lại sẽ có được một công thức thoạt nhìn có vẻ hợp lý, nhưng thực ra ngay từ khi bắt đầu, điều này đã là không khả thi."
Hứa Gia Lạc ngây người nhìn Văn Kha, không nói được lời nào.
Những lời này, có lẽ là những lời sắc bén nhất, tàn nhẫn nhất, không chút nể nang nào mà Văn Kha đã nói với anh kể từ khi hai người họ quen biết nhau cho đến nay, giống như bị một cái búa nặng trĩu đập vào khiến đầu óc Alpha choáng váng.
Đúng vậy, hôn nhân và gia đình lý tưởng mà anh luôn theo đuổi, chỉ là ảo ảnh xuất phát từ những suy luận ngược và giả thuyết tưởng tượng của chính mình.
Thật ra từ cái lúc Phó Tiểu Vũ theo đuổi anh, Hứa Gia Lạc đã loáng thoáng hiểu ra được sự ngớ ngẩn và vô lý trước đây của mình.
Văn Kha nói tới đây đã thực sự tức giận, một đôi mắt lúc thường đều mang theo ý cười, vậy mà bây giờ đây lại nhìn chằm chằm vào Alpha lộ ra vẻ giận dữ.
Tính tình người này vốn mềm mỏng điềm đạm, nhưng vào giờ phút này dường như cũng không có cách nào, trở thành một người đưa ra những lời khuyên nhủ đúng đắn được nữa, cũng không thể bình tĩnh và kiên nhẫn với Hứa Gia Lạc như trước đây.
"Hứa Gia Lạc, không ai có thể cứu được cuộc hôn nhân trước đó, nhưng lần này thì sao?"
"Đây là lần duy nhất cậu không thông qua công thức kia, chỉ dựa vào cảm giác của bản thân mà đã sôi trào được đến điểm giới hạn của tình yêu. Tình cảm này quý giá đến thế nào cậu không biết sao? Cậu cứ như vậy dứt khoát từ bỏ cậu ấy à? Thậm chí trước đó cũng không bàn bạc với cậu ấy một câu nào?"
"Tôi biết."
"Văn Kha, tôi biết Phó Tiểu Vũ quý giá đến thế nào."
Hứa Gia Lạc lắc đầu một cái.
Anh thậm chí không thể nói rằng tình cảm đó quý giá, mà chỉ có thể yếu ớt nói rằng "là Phó Tiểu Vũ quý giá."
"Đó là vấn đề của tôi, tất cả những điều cậu nói đều đúng. Không bàn bạc với em ấy, cũng là lỗi của tôi. Tôi mang theo quá nhiều những tình thế rối rắm không thu xếp ổn thỏa được, còn có cả tâm trạng tả tơi cùng với quá nhiều áy náy và tự trách này nữa, như thể tôi càng muốn có trách nhiệm hơn với cuộc đời thì sẽ có lỗi với tất cả mọi người.
Văn Kha, tôi cũng đã từng nghĩ đến một kết quả khác, nhưng chính bản thân lại đang mắc kẹt trong vũng bùn, dù có vùng vẫy ra sao cũng không trèo lên nổi, tôi không muốn để Phó Tiểu Vũ phải ở cùng với mình trong hoàn cảnh như vậy, em ấy sẽ bị bùn bắn tung tóe vào người để rồi sau đó sẽ thất vọng với tôi từng chút từng chút một, tôi thực sự không thể chịu nổi quá trình đó. Tôi không thể cho em ấy thứ tình yêu... có thể phát sáng lấp lánh, để em ấy cả đời cảm thấy trân trọng vô giá. Nếu như tôi đã không cho nổi thì cũng không nên đứng bên cạnh em ấy."
Hứa Gia Lạc hoảng hốt nhớ tới tại sao những từ này lại quen thuộc đến vậy.
"Khoảng thời gian đó của mấy ngày trước... sẽ là thứ vô giá cả đời này tôi sẽ luôn trân trọng và giữ trong tim mình."
Anh đến tận lúc này vẫn còn nhớ khi Omega ấy nói ra câu nói này, ánh mặt trời chiếu vào hàng lông mi của cậu, vàng óng, mềm mại và xinh đẹp.
Hứa Gia Lạc ngồi ở đó, đây là lần đầu tiên anh nói hết ra những cảm xúc của bản thân.
Hai tay đặt lên đầu gối của mình, ngơ ngác đến thất thần.
Tư thế quy củ và cẩn trọng thế này, giống như phạm nhân bị nhốt trong phòng thẩm vấn đang thầm suy nghĩ về tự do.
Văn Kha nghe xong rốt cục chỉ thở dài một tiếng, sau khi cơn tức giận tan biến, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác bất lực mạnh mẽ.
Hứa Gia Lạc bị mắc kẹt, bị mắc kẹt trong phòng giam do chính mình dựng nên.
"Hứa Gia Lạc, có lúc tôi thật sự nghi ngờ, có phải từ trong đáy lòng cậu không hề yêu chính bản thân mình?"
Anh lẩm bẩm: "Bởi vì không yêu bản thân mình, nên cậu mới khiến cho một sự việc vốn dĩ có thể xử lý được lại thành ra như hiện tại. Cuộc hôn nhân đó cũng được, Nam Dật cũng được hay là tình cảm với Phó Tiểu Vũ cũng thế, hình như cậu chỉ đang vùi đầu vào xây dựng một mối quan hệ hoàn hảo trong tưởng tượng.
Những vấn đề giữa bọn họ cũng không phải là không có cách nào xử lý, thế nhưng đối với chính cậu dường như lại chỉ có tự trách, áy náy, có vấn đề xảy ra là tự cáng đáng hết toàn bộ trách nhiệm, rồi trơ mắt nhìn bản thân suy sụp, thậm chí ngay cả can đảm nhờ cậy Phó Tiểu Vũ giúp đỡ cũng không có."
"Hứa Gia Lạc, chỉ có người không yêu bản thân mình mới không có dũng cảm theo đuổi hạnh phúc, mới cảm thấy cầu xin sự giúp đỡ từ người mình yêu là đang tạt bùn vào người họ."
Hứa Gia Lạc đột nhiên cúi đầu xuống, anh cố ý hô hấp rất nhẹ nhưng vẫn phát ra tiếng hít thở rất khẽ.
Từ tận đáy lòng, anh không yêu chính mình sao.
Bởi vì biết được câu trả lời, cho nên mới đau buồn đến mức không nói được lời nào.
Văn Kha cuối cùng không hỏi thêm câu nào nữa, có lẽ là vì không nhẫn tâm.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, thật ra Văn Kha không cần nhìn cũng biết Hàn Giang Khuyết đang thúc giục mình.
Cảm giác bất lực của anh đã trở thành đau lòng.
Omega nhìn vào Hứa Gia Lạc đang ngồi bên đó, chỉ cảm thấy tính từ miêu tả trong miệng người này nói ra còn khá là thích hợp, tơi tả.
Bản thân Alpha này bây giờ giống như một cái bao tải "tả tơi", và Omega gần như cũng không thể chỉ bằng vào sức mình là có thể nhấc Hứa Gia Lạc lên được.
Cho dù có thế nào, anh vẫn có thể hiểu được người bạn này của mình.
Bởi vì Văn Kha cũng đã từng như thế.
Ngay cả bản thân cũng không thể yêu lấy chính mình, vậy thì đó chính là giai đoạn yếu đuối và bất lực nhất trong cuộc đời của một con người.
Mà phải mất bao lâu mới có thể lấy lại được can đảm, dường như đã trở thành một bí ẩn muôn thuở.
Chỉ là có đôi khi, duyên phận không phải sẽ luôn chờ đợi mình, nếu như để lỡ mất thì quả thật là tiếc nuối cả đời.
Văn Kha chỉ có thể khẽ hỏi: "Vậy kế tiếp cậu định làm cái gì?"
"Tôi... chỉ muốn để em ấy sớm hồi phục, làm những gì em ấy thích và vui vẻ trở lại."
Hứa Gia Lạc lúc lên tiếng còn có chút sợ hãi, nhưng rõ ràng là anh đã thật sự từng nghĩ đến câu hỏi này, cho nên mới trả lời lại rất chi tiết: "Văn Kha, thực ra hai ngày này tôi đã nghĩ đến Love is the end, không phải mấy hôm nữa sẽ mở cuộc họp nội bộ đầu tiên để bàn bạc về việc chia lại cổ phần sao? Tôi biết sẽ có một vài thủ tục đặc biệt để định giá phần góp vốn, nhưng trong mọi trường hợp tổng số cổ phần của người sáng lập là cố định, bớt đi một người để chia chác cũng tốt, nên đến lúc đó... tôi muốn giao lại tất cả cổ phần cho công ty.
Sau đó qua một khoảng thời gian nữa, Love is the end cũng sẽ được đưa ra thị trường nước ngoài, đúng không? Tôi nghĩ, Phó Tiểu Vũ vẫn luôn là người chịu trách nhiệm kinh doanh ở nước ngoài nhiều nhất, sau này có lẽ cũng sẽ thành lập chi nhánh ở nước ngoài để em ấy hoàn toàn tiếp quản. Đến lúc đó, nếu như về phương diện rót vốn đầu tư có vấn đề gì, tôi đều có thể..."
Văn Kha đột nhiên ngắt lời anh: "Rất nhiều chuyện tôi và cậu đều có suy nghĩ khá giống nhau, về chuyện muốn phát triển công ty ở nước ngoài trong tương lai đương nhiên Phó Tiểu Vũ sẽ phải chiếm được số cổ phần từ 51% trở lên. Ngay cả khi bao gồm số cổ phiếu của người sáng lập LITE trong nước hiện tại, Hàn Giang Khuyết không tham gia vào công việc cũng đã quyết định rút lui, ngoại trừ phần chia cho CTO và CFO (1) thì phần còn lại sẽ là của Phó Tiểu Vũ. Nhưng phần của cậu, tôi cảm thấy đó không phải là việc cậu nghĩ như thế nào mà là việc cậu ấy có nhận hay không."
(1)= CTO là Chief Technology Officer: giám đốc công nghệ, CFO là Chief Financial Officer: giám đốc tài chính.
"Hứa Gia Lạc, về chuyện cổ phần, cậu hãy trực tiếp nói chuyện với cậu ấy khi diễn ra cuộc họp đi."
Điện thoại của Văn Kha lại vang lên, anh cúi đầu xuống liếc nhìn một cái, sau khi đứng dậy mới bình tĩnh và vô cùng thẳng thắn nói rằng: "Thực ra cậu biết thừa Phó Tiểu Vũ là người luôn vạch rõ giới hạn đến thế nào, cho nên chia tay cũng đồng nghĩa với việc cậu và cậu ấy đã trở thành người xa lạ, bất kể cậu có muốn quan tâm che chở cậu ấy tới đâu thì tất cả mọi việc cậu làm ra đều là thừa thãi. Vậy nên Hứa Gia Lạc, cậu đã thật sự nghĩ kỹ càng về vấn đề này chưa?"
Phải, hết thảy đều tồi tệ như vậy đấy.
Bởi vì một câu "Anh ấy không ổn" của Vương Tiểu Sơn, mà anh đã không nhịn được, đột ngột gửi tin nhắn đến cho Đường Ninh nhờ hai người họ ở cùng Phó Tiểu Vũ;
Bởi vì muốn Phó Tiểu Vũ trở thành ông chủ của chính mình, mà anh đã nghĩ đến việc chuyển nhượng cổ phần và đầu tư vốn ở nước ngoài cho cậu.
Nhưng Văn Kha đã đúng.
Anh không phải là Alpha của Phó Tiểu vũ, không còn vị trí đó thì cũng không có tiền đề ở bên nhau.
Tất cả những việc anh làm đều là thừa thãi, anh cũng không còn đủ tư cách để quan tâm đến Phó Tiểu Vũ nữa.
Nghĩ đến đây, Alpha thậm chí chẳng còn thấy đau, chẳng qua là trong lòng đã hoàn toàn trống rỗng.
...
Hứa Gia Lạc gặp lại Phó Tiểu Vũ lần nữa, là vào buổi chiều trong cuộc họp phân bổ cổ phần nội bộ.
Mặc dù anh đã đề cập đến việc cố gắng không xuất hiện trước mặt Phó Tiểu Vũ, nhưng không thể không tham gia cuộc họp này.
Chứng mất ngủ của Alpha vẫn rất nghiêm trọng, trước khi đi ra ngoài còn cố gắng sửa soạn cẩn thận một chút, ít nhất đạt được đến mức có thể gặp gỡ người khác, sau đó mới lái xe đến tòa tháp đôi.
Quy mô của LITE hiện tại đang mở rộng quá nhanh, diện tích văn phòng đã bao trọn ba tầng bảy tám chín, dù có thế nào thì khái niệm văn phòng chia sẻ đã không còn phù hợp với LITE trong tương lai, vì thế nghe nói Phó Tiểu Vũ đã sắp xếp người đi tìm một tòa nhà văn phòng thích hợp hơn.
Phòng họp lớn ở trên tầng chín, lúc Hứa Gia Lạc vừa bước vào thang máy, Hồ Hạ cũng đúng lúc bước vào, nhìn thấy anh là vội hét lên: "Anh Hứa! Mấy ngày nay anh đi đâu vậy!"
"Có chút việc bận."
"Không có chuyện gì chứ ạ? Em thấy sắc mặt anh kém lắm!"
"Không sao, người nhà về chơi thôi."
"À à." Hồ Hạ vẫn đang lo lắng quan sát Hứa Gia Lạc một lượt, chợt như nhớ ra điều gì đó bèn hỏi: "Anh Hứa hôm nay không đeo chiếc khuyên tai một carat đó à?"
"..." Hứa Gia Lạc bóp chặt cốc cafe trong tay, ngừng lại một giây trước khi trả lời qua quýt: "Ừ, không đeo."
Văn Kha và Hàn Giang Khuyết đã đến nơi, hiện tại đang uống trà nóng ở khu vực công cộng trên tầng chín.
Hàn Giang Khuyết vừa nhìn thấy Hứa Gia Lạc đã im lặng quay người lại, tỏ rõ thái độ của mình.
Văn Kha cũng chỉ đành dành cho anh một cái nháy mắt ra dấu đầy ẩn ý, anh nói: "Tiểu Vũ đang bàn công chuyện, lát sẽ tới ngay."
Hứa Gia Lạc quay đầu, liếc nhìn về phía cánh cửa văn phòng Phó Tiểu Vũ đang làm việc, sau đó yên lặng gật đầu một cái.
Lần lượt, ngay cả trưởng phòng pháp lý người sắp được bổ nhiệm làm CTO là Vương Tịnh Lâm cũng đã đến, tất cả trò chuyện ngẫu nhiên với nhau vài câu, lại đợi thêm khoảng ba đến bốn phút sau, cánh cửa văn phòng kia của Phó Tiểu Vũ mới được đẩy ra.
Hứa Gia Lạc đột ngột quay đầu lại, đúng lúc Phó Tiểu Vũ đang đi ra.
Omega này đã gầy đi rất nhiều, nhưng thần thái dường như đã trở lại bình thường.
Cậu đã cắt tóc ngắn hơn một chút nên, trông lại càng nhanh nhẹn và lão luyện hơn trước.
Vần là hàng lông mày sắc sảo, vẫn xịt loại nước hoa có tông lạnh, trên người mặc chiếc áo sơ mi bằng lụa màu xanh bạc hà cùng với khuy măng sét bằng bạc khiêm tốn, trên cổ tay mảnh khảnh vẫn đeo chiếc Rolex kiểu cổ điển.
Cậu vẫn đẹp như vậy, bởi vì vẫn chăm sóc bản thân giống như trước đây nên trông lại càng đẹp hơn.
Trong lòng Hứa Gia Lạc ép buộc bản thân phải quay đi, nhưng giờ phút này một hành động tưởng chừng đơn giản đến như thế mà lại quá khó khăn, anh gần như tham lam muốn nhìn thấy từng chi tiết trên người Phó Tiểu Vũ trong thời gian giới hạn khoảng một hai giây.
Nhưng khi Phó Tiểu Vũ đi tới lại không nhìn vào anh, cậu trực tiếp chào hỏi Hàn Giang Khuyết cùng Văn Kha rồi đi đến phòng họp lớn trước.
Hứa Gia Lạc đi cuối cùng sau nhóm người, vì vậy khi vào chỗ cũng ngồi cách xa Phó Tiểu Vũ nhất, ngược lại Vương Tiểu Sơn ngồi bên cạnh anh, cậu ta cũng chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi, "Hứa tổng."
Cuộc họp phân bổ cổ phần này đã được quyết định từ lâu.
Chủ yếu là vì trước đó khi Văn Kha mới sáng lập ra công ty, đã không cẩn thận phân chia.
Với sự phát triển của Love is the end, sau này sẽ có nhiều khoản đầu tư lớn được rót vào LITE, vì vậy việc phân bổ này cần phải được hoàn thiện hơn.
Đối với việc chia lợi nhuận từ cổ phần giữa nhà đầu tư và nhân viên có thâm niên xem như đã được vạch rõ, vì vậy điều còn lại là toàn bộ thành viên sáng lập phải chia lại số cổ phần sở hữu trong tay theo đúng mức đóng góp.
Đây là một vấn đề tẻ nhạt và tế nhị, không chỉ liên quan đến việc góp vốn ban đầu mà còn là việc đánh giá các khía cạnh khác nhau của khoản đóng góp sau đó.
Hàn Giang Khuyết đã không tham gia vào công việc trong suốt một khoảng thời gian dài, vì vậy chuyện hắn rút khỏi việc phân phối cổ phần này không có ai phản đối, người mới được thêm vào là CTO Vượng Tịnh Lâm, sau này khi có CFO nhậm chức cũng sẽ được nắm giữ một phần.
Hai người này giữ phần rất ít, phần lớn số cổ phần của những người sáng lập thực ra đều nằm trong tay Phó Tiểu Vũ và Văn Kha.
Khi đến lượt của Hứa Gia Lạc, anh vừa đề xuất rằng mình muốn rút lui khỏi việc chia chác cổ phần này thì đã bị Phó Tiểu Vũ thằng thừng từ chối.
"Module trắc nghiệm tâm lý của Love is the end là cốt lõi cạnh tranh của sản phẩm này, cả một hệ thống cấu trúc như vậy không phải là anh đưa vào sao? Hơn nữa về sau, vẫn còn rất nhiều việc chúng ta cần đến sự hợp tác của Đại học M."
Phó Tiểu Vũ cầm một cây bút Parker trong tay và nhìn qua.
Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay, Hứa Gia Lạc có được cơ hội nhìn chằm chú vào đôi mắt mèo tròn xoe của Omega này.
"Tôi..." Alpha cảm thấy miệng mình có phần khô khốc, anh nhấp một ngụm cafe sau đó mới khẽ nói: "Cho dù không còn là cổ đông của công ty nữa, nhưng tôi vẫn có thể trở thành cố vấn trợ giúp cho Love is the end tiếp tục hợp tác với Đại học M."
"Câu hỏi là vì sao?"
Phó Tiểu Vũ đặt cây bút trong tay xuống: "Không nói đến chuyện khác, chỉ nói riêng về việc đóng góp này thì anh cũng nên nắm giữ cổ phần của công ty. Hứa Gia Lạc——"
Cậu dừng lại một lúc rồi nhàn nhạt nói: "Chuyện nào ra chuyện đấy."
Phó Tiểu Vũ nói xong mấy chữ này, dường như đã xác định được chắc chắn phản ứng của Hứa Gia Lạc nên không nhìn tiếp nữa.
Giống như Văn Kha đã nói vậy, Hứa Gia Lạc đến cuối cùng cũng không thành công rút khỏi chuyện này, nhưng anh vẫn nhất quyết chỉ lấy 0,5% cổ phần còn ít hơn cả mấy người Vương Tịnh Lâm.
Còn những cái khác cũng không sai lắm với những dự liệu trước đây, người sáng lập, nhà đầu tư ban đầu Văn Kha là cổ đông lớn nhất, Phó Tiểu Vũ với tư cách người hợp tác là cổ đông lớn như hai, về cơ bản số cổ phần của cậu cũng không ít hơn bao nhiêu so với Văn Kha, còn về vấn đề chức vụ bởi vì cậu đã là CEO nên cũng là người lãnh đạo tuyệt đối ở cấp điều hành.
Sau khi tất cả các chương trình nghị sự được được đại khái quyết định xong, các công việc chi tiết còn lại sẽ không cần các cổ đông tham gia nữa.
Lúc tan họp, Văn Kha kéo Vương Tịnh Lâm, Hàn Giang Khuyết và mấy người Phó Tiểu Vũ qua một bên, nói sang chuyện khác: "Chắc khoảng tháng sau, đám cưới của tôi và Hàn Giang Khuyết sẽ được tổ chức ở đảo Phuket (2)."
(2)= Nằm bên bờ biển Ấn Độ dương thuộc miền Nam Thailand, cách thủ đô Bangkok 867 km về phía Nam, Phuket là một hòn đảo lớn nhất của Thailand, được xếp vào loại đẹp nhất ở Đông Nam Á. Trong vài thập niên trở lại đây, đảo Phuket nổi lên như một thiên đường du lịch ở châu Á, một trong những điểm nghỉ mát khu vực nhiệt đới hàng đầu thế giới...
"Nhanh vậy à?" Hứa Gia Lạc có chút sửng sốt.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không phải quá đột ngột như vậy, cả hai người họ đều có con rồi chỉ còn thiếu một đám cưới nữa thôi, trước đây là vì chờ Hàn Giang Khuyết bình phục, nhưng mấy hôm trước với tình trạng hiện tại của hắn như vậy thì chắc một tháng nữa nhất định không còn vấn đề gì.
"Ừ, tôi và Hàn Giang Khuyết đã nghĩ rồi, sau đám cưới này thì nhà họ Hàn vẫn sẽ tổ chức thêm một cái nữa ở trong nước. Vì vậy lần này ra nước ngoài mới muốn làm tùy hứng một chút, đúng lúc Love is the end cũng đang phát triển rất tốt nên cũng muốn kết hợp gia tăng phúc lợi với những nhân viên có thâm niên.
Thế nên bọn tôi mới nghĩ là sẽ bao bạn bè thân thiết và những nhân viên lâu năm của công ty, đặt một chuyến máy bay và khách sạn lớn ven biển cùng nhau vui chơi vài ngày rồi tổ chức hôn lễ bên bờ biển luôn. Mọi người không phải lo lắng gì cả đâu, chúng tôi đã chuẩn bị hết rồi, hôm nay là muốn nói trước với mọi người một tiếng thôi."
"Được rồi..." Hứa Gia Lạc nhìn vào Văn Kha, khoảnh khắc ấy trong lòng anh ngập tràn những cảm xúc lẫn lộn, vừa là cảm thấy mừng cho người bạn thân của mình vừa là cảm thấy có một nỗi cô đơn âm thầm: "Được, sắp xếp như vậy rất tốt, Văn Kha, chúc mừng hai cậu đã tu thành chính quả."
Hàn Giang Khuyết vốn đang mặc kệ anh, nhưng khi nghe Hứa Gia Lạc nhắc đến chuyện "tu thành chính quả", hắn không khỏi nhẹ nhàng nắm lấy tay của Văn Kha.
Phó Tiểu Vũ cũng đứng ở một bên, khẽ nói một tiếng: "Chúc mừng, tôi... tôi thật sự mừng cho hai người."
Cậu nói câu này rất chậm cũng rất nghiêm túc.
"Phó tổng——"
Đúng lúc ấy, phía sau bỗng nhiên có người gọi một tiếng.
Khi Hứa Gia Lạc quay lại, anh rất ngạc nhiên khi thấy Ôn Hoài Hiên đang đứng phía sau bọn họ.
Alpha này ăn mặc rất chỉnh tề, trên cổ tay vẫn là chiếc đồng hồ Patek Philippe, đúng lúc đang mỉm cười nhìn về phía Phó Tiểu Vũ: "Tôi vừa mới lên, anh đã họp xong chưa? Văn tổng, hôm nay anh cũng ở đây à."
"Cậu Ôn." Văn Kha cũng vì chuyện hợp tác giữa Love is the end và LIAM mà quen biết với Ôn Hoài Hiên, mới hôm trước còn gặp mặt một lần, anh gật đầu một cái rồi nói: "Hôm nay cậu đến đây có việc vì sao?"
"À, tôi và Phó tổng sẽ tiếp tục bàn về chuyện nghiệp vụ kia, tiện thể cũng đã hẹn nhau tối nay cùng đi ăn tối." Ôn Hoài Hiên mỉm cười đáp lại.
"Ừ, tôi mới họp xong. Đi thôi!"
Phó Tiểu Vũ quay lại chào hỏi mọi người, rồi với Ôn Hoài Hiên cùng nhau xuống thang máy.
Văn Kha vốn còn muốn nói thêm vài câu với Hứa Gia Lạc, nhưng anh lại bị Hàn Giang Khuyết kéo đi nói chuyện với Vương Tịnh Lâm, trong lúc nhất thời Hứa Gia Lạc đứng ngây ra đó, bên cạnh chỉ còn lại Vương Tiểu Sơn đang sắp xếp tài liệu.
"Ôn... Gần đây cậu ta hay tới sao?"
Hứa Gia Lạc nhất thời không nhịn nổi, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi ra một câu như vậy.
"Anh ta đến một hai lần, có nhiều việc cần phải bàn bạc với Phó tổng lắm." Vương Tiểu Sơn vừa gõ chữ vừa nói: "Đến quý bốn là Phó tổng muốn mở chi nhánh ở Việt Nam, nhà họ Ôn cũng sắp xây khách sạn ở bên đấy, có lẽ đến tuần sau cả hai người sẽ tranh thủ cùng nhau đi công tác ở Việt Nam một chuyến, nên có rất nhiều chuyện để nói với nhau."
"À ra vậy, cảm ơn cậu."
Hứa Gia Lạc nói lời cảm ơn mà không ra đầu ra đuôi, Vương Tiểu Sơn còn liếc nhìn anh một cái không sao hiểu nổi.
Alpha một mình bước đến thang máy, anh có phần thất thần nên ngay khi thang máy mở ra đã quên mất phải để cho người ở bên trong bước ra trước, mà đã ngơ ngẩn lao vào.
Kết quả đã đụng phải Phó Tiểu Vũ đúng lúc từ trong thang máy bước ra.
"Bộp" một tiếng, chiếc điện thoại trong tay Phó Tiểu Vũ rơi xuống sàn.
Có lẽ vì khoảng cách quá gần, nên nước hoa không thể cản được mùi tin tức tố, hương thơm của Tử la lan cùng với vị thanh mát của hương Bạc hà thật giống như cơ thể của hai người họ lại đang chạm vào nhau.
Phó Tiểu Vũ đã nhanh chóng lùi lại ngay giây tiếp theo.
"Xin lỗi."
Hứa Gia Lạc lúc này mới phản ứng lại được, nhưng ngay khi anh khom lưng thì Phó Tiểu Vũ cũng đồng thời cúi xuống——
Hai người họ đã cúi xuống nhặt điện thoại cùng một lúc.
Khoảnh khắc khi chạm vào ngón tay của Phó Tiểu Vũ, Hứa Gia Lạc cảm thấy đầu ngón tay của mình dường như có tĩnh điện vậy, toàn thân trên dưới đều đau nhói một giây.
Ngay cả khi bọn họ không nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy hơi thở của mình ngừng lại trong giây lát.
Chẳng qua là chạm vào nhau trong một giây kia.
Cũng chỉ có một giây va chạm ấy.
Trong thang máy yên tĩnh, Hứa Gia Lạc gần như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập, không biết vì sao lại căng thẳng như thế này, giống như nỗi hoảng hốt trong một giây ấy là anh trộm từ đâu về vậy.
Cuối cùng điện thoại được Hứa Gia Lạc nhặt lên, sau đó anh lặng lẽ đưa cho Phó Tiểu Vũ đang đứng lên.
"Tôi quên tài liệu nên phải lên lấy."
Phó Tiểu Vũ nhận lấy điện thoại, không nhìn Hứa Gia Lạc nữa, sau khi nhanh chóng nói rõ một câu bèn bước thẳng về phía văn phòng.
Thật sự là cậu đã quên mất một tập tài liệu, lúc trở về phòng làm việc của mình mở ngăn kéo ra tìm, thì lại chợt nhìn thấy chiếc hộp nhỏ bọc vải nhung màu xanh bị nhét vào trong cùng này.
Vài ngày trước, Hàn Giang Khuyết tức tối nói rằng mình đã lấy về chiếc khuyên tai đính kím cương từ chỗ Hứa Gia Lạc, sau đó đã trả lại cái hộp nhỏ này cho cậu.
Mặc dù cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, nhưng khi đó, cậu vẫn vỗ nhẹ vào cánh tay của Hàn Giang Khuyết và nói tiếng cảm ơn.
Mà hiện tại khi Phó Tiểu Vũ đứng trong văn phòng chỉ có một mình cậu, đây là lần đầu tiên cậu mở chiếc hộp kia ra kể từ lúc nhận lại.
Chiếc khuyên tai kim cương kia lấp lánh dưới ánh đèn, Phó Tiểu Vũ lặng người quan sát trong vài giây trước khi đóng hộp lại và nhét vào ngăn trong cùng một lần nữa.
- ---------------------------------------
2h21, không liên quan lắm nhưng nghĩ đến Phuket là tôi chỉ nghĩ đến "Giải mã tình yêu anh bằng trái tim em."
Năm cậu hai mươi hai tuổi ấy đã cho rằng mình tìm được người mình yêu nhất, thế nên mới cùng người đó xây dựng gia đình, còn cùng với Cận Sở có con của hai người nữa. Sau này khi ly hôn là Cận Sở đưa ra đề nghị, vì anh ta không còn tình cảm nữa, điều này cho thấy chính anh ta cũng đang khao khát một tình yêu càng mãnh liệt hơn. Vậy nên mối quan hệ giữa hai người tan vỡ là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa đến bây giờ, chẳng lẽ cậu sẽ hối hận vì có Nam Dật hay sao?"
"Sao có thể, tôi vĩnh viễn không bao giờ hối hận vì có Nam Dật."
Hứa Gia Lạc bất chợt ngẩng đầu lên: "Nam Dật là thiên thần trong cuộc đời của tôi."
"Vậy không phải là được rồi sao. Thế bây giờ là cậu đang áy náy? Bởi vì tình cảm đối với Cận Sở, từ đầu đến cuối đều không đạt được đến giới hạn, nhưng tới giữa chừng đó lại nảy sinh một tình yêu như vậy với Phó Tiểu Vũ, cho nên cậu cảm thấy có lỗi với Nam Dật?"
"... Đúng vậy." Giọng Hứa Gia Lạc khàn khàn, đáp: "Ngay từ khi bắt đầu, tôi đã không thể cho thằng bé một gia đình trọn vẹn."
"Hứa Gia Lạc, nhưng bản thân cậu cũng đã nói, ai cũng không thể tiên tri trước được." Văn Kha hơi lên cao giọng: "Ai có thể biết được khi bản thân đứng ở tuổi ba mươi, nhìn lại chính mình vào năm hai mươi tuổi ấy, sẽ cảm thấy rằng từng bước đã đi của mình đều đã chính xác đây? Cậu thực sự nghĩ rằng cậu có thể giỏi giang đến mức ấy à?"
Omega lại chần chừ một lúc, rồi mới nói tiếp: "Hứa Gia Lạc, nói đến cùng, có lúc tôi cũng chẳng biết là cậu tự phụ hay là tự ti nữa. Tôi chỉ cảm thấy rằng cậu đã đưa ra rất nhiều lựa chọn, nhưng thực ra cũng không thể gọi đó là lựa chọn của cậu được."
Hứa Gia Lạc không hiểu lắm về câu nói này, nhưng cũng không lập tức hỏi ngay.
"Từ thời cấp Hai cho đến tận khi kết hôn, những Omega mà cậu đã từng hẹn hò tất cả đều thuộc cùng một loại hình. Cậu đã từng thật sự chủ động tìm kiếm người mình thích hay chưa? Hay là cậu chỉ thụ động tìm kiếm những Omega "hoàn toàn không giống như Mộ Dung Tịnh Nhã"?"
"Cậu cảm thấy có lỗi vì ngay từ đầu đã không thể cho Nam Dật một gia đình hoàn hảo, nhưng một gia đình hoàn hảo là như thế nào? Dường như cậu chỉ biết rằng, bất kể ra sao thì cũng đừng tạo nên một gia đình giống như Hứa Lãng và Mộ Dung Tịnh Nhã là đúng rồi. Từ mặt trái của nỗi căm hận, chỉ cần đảo ngược lại sẽ có được một công thức thoạt nhìn có vẻ hợp lý, nhưng thực ra ngay từ khi bắt đầu, điều này đã là không khả thi."
Hứa Gia Lạc ngây người nhìn Văn Kha, không nói được lời nào.
Những lời này, có lẽ là những lời sắc bén nhất, tàn nhẫn nhất, không chút nể nang nào mà Văn Kha đã nói với anh kể từ khi hai người họ quen biết nhau cho đến nay, giống như bị một cái búa nặng trĩu đập vào khiến đầu óc Alpha choáng váng.
Đúng vậy, hôn nhân và gia đình lý tưởng mà anh luôn theo đuổi, chỉ là ảo ảnh xuất phát từ những suy luận ngược và giả thuyết tưởng tượng của chính mình.
Thật ra từ cái lúc Phó Tiểu Vũ theo đuổi anh, Hứa Gia Lạc đã loáng thoáng hiểu ra được sự ngớ ngẩn và vô lý trước đây của mình.
Văn Kha nói tới đây đã thực sự tức giận, một đôi mắt lúc thường đều mang theo ý cười, vậy mà bây giờ đây lại nhìn chằm chằm vào Alpha lộ ra vẻ giận dữ.
Tính tình người này vốn mềm mỏng điềm đạm, nhưng vào giờ phút này dường như cũng không có cách nào, trở thành một người đưa ra những lời khuyên nhủ đúng đắn được nữa, cũng không thể bình tĩnh và kiên nhẫn với Hứa Gia Lạc như trước đây.
"Hứa Gia Lạc, không ai có thể cứu được cuộc hôn nhân trước đó, nhưng lần này thì sao?"
"Đây là lần duy nhất cậu không thông qua công thức kia, chỉ dựa vào cảm giác của bản thân mà đã sôi trào được đến điểm giới hạn của tình yêu. Tình cảm này quý giá đến thế nào cậu không biết sao? Cậu cứ như vậy dứt khoát từ bỏ cậu ấy à? Thậm chí trước đó cũng không bàn bạc với cậu ấy một câu nào?"
"Tôi biết."
"Văn Kha, tôi biết Phó Tiểu Vũ quý giá đến thế nào."
Hứa Gia Lạc lắc đầu một cái.
Anh thậm chí không thể nói rằng tình cảm đó quý giá, mà chỉ có thể yếu ớt nói rằng "là Phó Tiểu Vũ quý giá."
"Đó là vấn đề của tôi, tất cả những điều cậu nói đều đúng. Không bàn bạc với em ấy, cũng là lỗi của tôi. Tôi mang theo quá nhiều những tình thế rối rắm không thu xếp ổn thỏa được, còn có cả tâm trạng tả tơi cùng với quá nhiều áy náy và tự trách này nữa, như thể tôi càng muốn có trách nhiệm hơn với cuộc đời thì sẽ có lỗi với tất cả mọi người.
Văn Kha, tôi cũng đã từng nghĩ đến một kết quả khác, nhưng chính bản thân lại đang mắc kẹt trong vũng bùn, dù có vùng vẫy ra sao cũng không trèo lên nổi, tôi không muốn để Phó Tiểu Vũ phải ở cùng với mình trong hoàn cảnh như vậy, em ấy sẽ bị bùn bắn tung tóe vào người để rồi sau đó sẽ thất vọng với tôi từng chút từng chút một, tôi thực sự không thể chịu nổi quá trình đó. Tôi không thể cho em ấy thứ tình yêu... có thể phát sáng lấp lánh, để em ấy cả đời cảm thấy trân trọng vô giá. Nếu như tôi đã không cho nổi thì cũng không nên đứng bên cạnh em ấy."
Hứa Gia Lạc hoảng hốt nhớ tới tại sao những từ này lại quen thuộc đến vậy.
"Khoảng thời gian đó của mấy ngày trước... sẽ là thứ vô giá cả đời này tôi sẽ luôn trân trọng và giữ trong tim mình."
Anh đến tận lúc này vẫn còn nhớ khi Omega ấy nói ra câu nói này, ánh mặt trời chiếu vào hàng lông mi của cậu, vàng óng, mềm mại và xinh đẹp.
Hứa Gia Lạc ngồi ở đó, đây là lần đầu tiên anh nói hết ra những cảm xúc của bản thân.
Hai tay đặt lên đầu gối của mình, ngơ ngác đến thất thần.
Tư thế quy củ và cẩn trọng thế này, giống như phạm nhân bị nhốt trong phòng thẩm vấn đang thầm suy nghĩ về tự do.
Văn Kha nghe xong rốt cục chỉ thở dài một tiếng, sau khi cơn tức giận tan biến, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác bất lực mạnh mẽ.
Hứa Gia Lạc bị mắc kẹt, bị mắc kẹt trong phòng giam do chính mình dựng nên.
"Hứa Gia Lạc, có lúc tôi thật sự nghi ngờ, có phải từ trong đáy lòng cậu không hề yêu chính bản thân mình?"
Anh lẩm bẩm: "Bởi vì không yêu bản thân mình, nên cậu mới khiến cho một sự việc vốn dĩ có thể xử lý được lại thành ra như hiện tại. Cuộc hôn nhân đó cũng được, Nam Dật cũng được hay là tình cảm với Phó Tiểu Vũ cũng thế, hình như cậu chỉ đang vùi đầu vào xây dựng một mối quan hệ hoàn hảo trong tưởng tượng.
Những vấn đề giữa bọn họ cũng không phải là không có cách nào xử lý, thế nhưng đối với chính cậu dường như lại chỉ có tự trách, áy náy, có vấn đề xảy ra là tự cáng đáng hết toàn bộ trách nhiệm, rồi trơ mắt nhìn bản thân suy sụp, thậm chí ngay cả can đảm nhờ cậy Phó Tiểu Vũ giúp đỡ cũng không có."
"Hứa Gia Lạc, chỉ có người không yêu bản thân mình mới không có dũng cảm theo đuổi hạnh phúc, mới cảm thấy cầu xin sự giúp đỡ từ người mình yêu là đang tạt bùn vào người họ."
Hứa Gia Lạc đột nhiên cúi đầu xuống, anh cố ý hô hấp rất nhẹ nhưng vẫn phát ra tiếng hít thở rất khẽ.
Từ tận đáy lòng, anh không yêu chính mình sao.
Bởi vì biết được câu trả lời, cho nên mới đau buồn đến mức không nói được lời nào.
Văn Kha cuối cùng không hỏi thêm câu nào nữa, có lẽ là vì không nhẫn tâm.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, thật ra Văn Kha không cần nhìn cũng biết Hàn Giang Khuyết đang thúc giục mình.
Cảm giác bất lực của anh đã trở thành đau lòng.
Omega nhìn vào Hứa Gia Lạc đang ngồi bên đó, chỉ cảm thấy tính từ miêu tả trong miệng người này nói ra còn khá là thích hợp, tơi tả.
Bản thân Alpha này bây giờ giống như một cái bao tải "tả tơi", và Omega gần như cũng không thể chỉ bằng vào sức mình là có thể nhấc Hứa Gia Lạc lên được.
Cho dù có thế nào, anh vẫn có thể hiểu được người bạn này của mình.
Bởi vì Văn Kha cũng đã từng như thế.
Ngay cả bản thân cũng không thể yêu lấy chính mình, vậy thì đó chính là giai đoạn yếu đuối và bất lực nhất trong cuộc đời của một con người.
Mà phải mất bao lâu mới có thể lấy lại được can đảm, dường như đã trở thành một bí ẩn muôn thuở.
Chỉ là có đôi khi, duyên phận không phải sẽ luôn chờ đợi mình, nếu như để lỡ mất thì quả thật là tiếc nuối cả đời.
Văn Kha chỉ có thể khẽ hỏi: "Vậy kế tiếp cậu định làm cái gì?"
"Tôi... chỉ muốn để em ấy sớm hồi phục, làm những gì em ấy thích và vui vẻ trở lại."
Hứa Gia Lạc lúc lên tiếng còn có chút sợ hãi, nhưng rõ ràng là anh đã thật sự từng nghĩ đến câu hỏi này, cho nên mới trả lời lại rất chi tiết: "Văn Kha, thực ra hai ngày này tôi đã nghĩ đến Love is the end, không phải mấy hôm nữa sẽ mở cuộc họp nội bộ đầu tiên để bàn bạc về việc chia lại cổ phần sao? Tôi biết sẽ có một vài thủ tục đặc biệt để định giá phần góp vốn, nhưng trong mọi trường hợp tổng số cổ phần của người sáng lập là cố định, bớt đi một người để chia chác cũng tốt, nên đến lúc đó... tôi muốn giao lại tất cả cổ phần cho công ty.
Sau đó qua một khoảng thời gian nữa, Love is the end cũng sẽ được đưa ra thị trường nước ngoài, đúng không? Tôi nghĩ, Phó Tiểu Vũ vẫn luôn là người chịu trách nhiệm kinh doanh ở nước ngoài nhiều nhất, sau này có lẽ cũng sẽ thành lập chi nhánh ở nước ngoài để em ấy hoàn toàn tiếp quản. Đến lúc đó, nếu như về phương diện rót vốn đầu tư có vấn đề gì, tôi đều có thể..."
Văn Kha đột nhiên ngắt lời anh: "Rất nhiều chuyện tôi và cậu đều có suy nghĩ khá giống nhau, về chuyện muốn phát triển công ty ở nước ngoài trong tương lai đương nhiên Phó Tiểu Vũ sẽ phải chiếm được số cổ phần từ 51% trở lên. Ngay cả khi bao gồm số cổ phiếu của người sáng lập LITE trong nước hiện tại, Hàn Giang Khuyết không tham gia vào công việc cũng đã quyết định rút lui, ngoại trừ phần chia cho CTO và CFO (1) thì phần còn lại sẽ là của Phó Tiểu Vũ. Nhưng phần của cậu, tôi cảm thấy đó không phải là việc cậu nghĩ như thế nào mà là việc cậu ấy có nhận hay không."
(1)= CTO là Chief Technology Officer: giám đốc công nghệ, CFO là Chief Financial Officer: giám đốc tài chính.
"Hứa Gia Lạc, về chuyện cổ phần, cậu hãy trực tiếp nói chuyện với cậu ấy khi diễn ra cuộc họp đi."
Điện thoại của Văn Kha lại vang lên, anh cúi đầu xuống liếc nhìn một cái, sau khi đứng dậy mới bình tĩnh và vô cùng thẳng thắn nói rằng: "Thực ra cậu biết thừa Phó Tiểu Vũ là người luôn vạch rõ giới hạn đến thế nào, cho nên chia tay cũng đồng nghĩa với việc cậu và cậu ấy đã trở thành người xa lạ, bất kể cậu có muốn quan tâm che chở cậu ấy tới đâu thì tất cả mọi việc cậu làm ra đều là thừa thãi. Vậy nên Hứa Gia Lạc, cậu đã thật sự nghĩ kỹ càng về vấn đề này chưa?"
Phải, hết thảy đều tồi tệ như vậy đấy.
Bởi vì một câu "Anh ấy không ổn" của Vương Tiểu Sơn, mà anh đã không nhịn được, đột ngột gửi tin nhắn đến cho Đường Ninh nhờ hai người họ ở cùng Phó Tiểu Vũ;
Bởi vì muốn Phó Tiểu Vũ trở thành ông chủ của chính mình, mà anh đã nghĩ đến việc chuyển nhượng cổ phần và đầu tư vốn ở nước ngoài cho cậu.
Nhưng Văn Kha đã đúng.
Anh không phải là Alpha của Phó Tiểu vũ, không còn vị trí đó thì cũng không có tiền đề ở bên nhau.
Tất cả những việc anh làm đều là thừa thãi, anh cũng không còn đủ tư cách để quan tâm đến Phó Tiểu Vũ nữa.
Nghĩ đến đây, Alpha thậm chí chẳng còn thấy đau, chẳng qua là trong lòng đã hoàn toàn trống rỗng.
...
Hứa Gia Lạc gặp lại Phó Tiểu Vũ lần nữa, là vào buổi chiều trong cuộc họp phân bổ cổ phần nội bộ.
Mặc dù anh đã đề cập đến việc cố gắng không xuất hiện trước mặt Phó Tiểu Vũ, nhưng không thể không tham gia cuộc họp này.
Chứng mất ngủ của Alpha vẫn rất nghiêm trọng, trước khi đi ra ngoài còn cố gắng sửa soạn cẩn thận một chút, ít nhất đạt được đến mức có thể gặp gỡ người khác, sau đó mới lái xe đến tòa tháp đôi.
Quy mô của LITE hiện tại đang mở rộng quá nhanh, diện tích văn phòng đã bao trọn ba tầng bảy tám chín, dù có thế nào thì khái niệm văn phòng chia sẻ đã không còn phù hợp với LITE trong tương lai, vì thế nghe nói Phó Tiểu Vũ đã sắp xếp người đi tìm một tòa nhà văn phòng thích hợp hơn.
Phòng họp lớn ở trên tầng chín, lúc Hứa Gia Lạc vừa bước vào thang máy, Hồ Hạ cũng đúng lúc bước vào, nhìn thấy anh là vội hét lên: "Anh Hứa! Mấy ngày nay anh đi đâu vậy!"
"Có chút việc bận."
"Không có chuyện gì chứ ạ? Em thấy sắc mặt anh kém lắm!"
"Không sao, người nhà về chơi thôi."
"À à." Hồ Hạ vẫn đang lo lắng quan sát Hứa Gia Lạc một lượt, chợt như nhớ ra điều gì đó bèn hỏi: "Anh Hứa hôm nay không đeo chiếc khuyên tai một carat đó à?"
"..." Hứa Gia Lạc bóp chặt cốc cafe trong tay, ngừng lại một giây trước khi trả lời qua quýt: "Ừ, không đeo."
Văn Kha và Hàn Giang Khuyết đã đến nơi, hiện tại đang uống trà nóng ở khu vực công cộng trên tầng chín.
Hàn Giang Khuyết vừa nhìn thấy Hứa Gia Lạc đã im lặng quay người lại, tỏ rõ thái độ của mình.
Văn Kha cũng chỉ đành dành cho anh một cái nháy mắt ra dấu đầy ẩn ý, anh nói: "Tiểu Vũ đang bàn công chuyện, lát sẽ tới ngay."
Hứa Gia Lạc quay đầu, liếc nhìn về phía cánh cửa văn phòng Phó Tiểu Vũ đang làm việc, sau đó yên lặng gật đầu một cái.
Lần lượt, ngay cả trưởng phòng pháp lý người sắp được bổ nhiệm làm CTO là Vương Tịnh Lâm cũng đã đến, tất cả trò chuyện ngẫu nhiên với nhau vài câu, lại đợi thêm khoảng ba đến bốn phút sau, cánh cửa văn phòng kia của Phó Tiểu Vũ mới được đẩy ra.
Hứa Gia Lạc đột ngột quay đầu lại, đúng lúc Phó Tiểu Vũ đang đi ra.
Omega này đã gầy đi rất nhiều, nhưng thần thái dường như đã trở lại bình thường.
Cậu đã cắt tóc ngắn hơn một chút nên, trông lại càng nhanh nhẹn và lão luyện hơn trước.
Vần là hàng lông mày sắc sảo, vẫn xịt loại nước hoa có tông lạnh, trên người mặc chiếc áo sơ mi bằng lụa màu xanh bạc hà cùng với khuy măng sét bằng bạc khiêm tốn, trên cổ tay mảnh khảnh vẫn đeo chiếc Rolex kiểu cổ điển.
Cậu vẫn đẹp như vậy, bởi vì vẫn chăm sóc bản thân giống như trước đây nên trông lại càng đẹp hơn.
Trong lòng Hứa Gia Lạc ép buộc bản thân phải quay đi, nhưng giờ phút này một hành động tưởng chừng đơn giản đến như thế mà lại quá khó khăn, anh gần như tham lam muốn nhìn thấy từng chi tiết trên người Phó Tiểu Vũ trong thời gian giới hạn khoảng một hai giây.
Nhưng khi Phó Tiểu Vũ đi tới lại không nhìn vào anh, cậu trực tiếp chào hỏi Hàn Giang Khuyết cùng Văn Kha rồi đi đến phòng họp lớn trước.
Hứa Gia Lạc đi cuối cùng sau nhóm người, vì vậy khi vào chỗ cũng ngồi cách xa Phó Tiểu Vũ nhất, ngược lại Vương Tiểu Sơn ngồi bên cạnh anh, cậu ta cũng chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi, "Hứa tổng."
Cuộc họp phân bổ cổ phần này đã được quyết định từ lâu.
Chủ yếu là vì trước đó khi Văn Kha mới sáng lập ra công ty, đã không cẩn thận phân chia.
Với sự phát triển của Love is the end, sau này sẽ có nhiều khoản đầu tư lớn được rót vào LITE, vì vậy việc phân bổ này cần phải được hoàn thiện hơn.
Đối với việc chia lợi nhuận từ cổ phần giữa nhà đầu tư và nhân viên có thâm niên xem như đã được vạch rõ, vì vậy điều còn lại là toàn bộ thành viên sáng lập phải chia lại số cổ phần sở hữu trong tay theo đúng mức đóng góp.
Đây là một vấn đề tẻ nhạt và tế nhị, không chỉ liên quan đến việc góp vốn ban đầu mà còn là việc đánh giá các khía cạnh khác nhau của khoản đóng góp sau đó.
Hàn Giang Khuyết đã không tham gia vào công việc trong suốt một khoảng thời gian dài, vì vậy chuyện hắn rút khỏi việc phân phối cổ phần này không có ai phản đối, người mới được thêm vào là CTO Vượng Tịnh Lâm, sau này khi có CFO nhậm chức cũng sẽ được nắm giữ một phần.
Hai người này giữ phần rất ít, phần lớn số cổ phần của những người sáng lập thực ra đều nằm trong tay Phó Tiểu Vũ và Văn Kha.
Khi đến lượt của Hứa Gia Lạc, anh vừa đề xuất rằng mình muốn rút lui khỏi việc chia chác cổ phần này thì đã bị Phó Tiểu Vũ thằng thừng từ chối.
"Module trắc nghiệm tâm lý của Love is the end là cốt lõi cạnh tranh của sản phẩm này, cả một hệ thống cấu trúc như vậy không phải là anh đưa vào sao? Hơn nữa về sau, vẫn còn rất nhiều việc chúng ta cần đến sự hợp tác của Đại học M."
Phó Tiểu Vũ cầm một cây bút Parker trong tay và nhìn qua.
Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay, Hứa Gia Lạc có được cơ hội nhìn chằm chú vào đôi mắt mèo tròn xoe của Omega này.
"Tôi..." Alpha cảm thấy miệng mình có phần khô khốc, anh nhấp một ngụm cafe sau đó mới khẽ nói: "Cho dù không còn là cổ đông của công ty nữa, nhưng tôi vẫn có thể trở thành cố vấn trợ giúp cho Love is the end tiếp tục hợp tác với Đại học M."
"Câu hỏi là vì sao?"
Phó Tiểu Vũ đặt cây bút trong tay xuống: "Không nói đến chuyện khác, chỉ nói riêng về việc đóng góp này thì anh cũng nên nắm giữ cổ phần của công ty. Hứa Gia Lạc——"
Cậu dừng lại một lúc rồi nhàn nhạt nói: "Chuyện nào ra chuyện đấy."
Phó Tiểu Vũ nói xong mấy chữ này, dường như đã xác định được chắc chắn phản ứng của Hứa Gia Lạc nên không nhìn tiếp nữa.
Giống như Văn Kha đã nói vậy, Hứa Gia Lạc đến cuối cùng cũng không thành công rút khỏi chuyện này, nhưng anh vẫn nhất quyết chỉ lấy 0,5% cổ phần còn ít hơn cả mấy người Vương Tịnh Lâm.
Còn những cái khác cũng không sai lắm với những dự liệu trước đây, người sáng lập, nhà đầu tư ban đầu Văn Kha là cổ đông lớn nhất, Phó Tiểu Vũ với tư cách người hợp tác là cổ đông lớn như hai, về cơ bản số cổ phần của cậu cũng không ít hơn bao nhiêu so với Văn Kha, còn về vấn đề chức vụ bởi vì cậu đã là CEO nên cũng là người lãnh đạo tuyệt đối ở cấp điều hành.
Sau khi tất cả các chương trình nghị sự được được đại khái quyết định xong, các công việc chi tiết còn lại sẽ không cần các cổ đông tham gia nữa.
Lúc tan họp, Văn Kha kéo Vương Tịnh Lâm, Hàn Giang Khuyết và mấy người Phó Tiểu Vũ qua một bên, nói sang chuyện khác: "Chắc khoảng tháng sau, đám cưới của tôi và Hàn Giang Khuyết sẽ được tổ chức ở đảo Phuket (2)."
(2)= Nằm bên bờ biển Ấn Độ dương thuộc miền Nam Thailand, cách thủ đô Bangkok 867 km về phía Nam, Phuket là một hòn đảo lớn nhất của Thailand, được xếp vào loại đẹp nhất ở Đông Nam Á. Trong vài thập niên trở lại đây, đảo Phuket nổi lên như một thiên đường du lịch ở châu Á, một trong những điểm nghỉ mát khu vực nhiệt đới hàng đầu thế giới...
"Nhanh vậy à?" Hứa Gia Lạc có chút sửng sốt.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không phải quá đột ngột như vậy, cả hai người họ đều có con rồi chỉ còn thiếu một đám cưới nữa thôi, trước đây là vì chờ Hàn Giang Khuyết bình phục, nhưng mấy hôm trước với tình trạng hiện tại của hắn như vậy thì chắc một tháng nữa nhất định không còn vấn đề gì.
"Ừ, tôi và Hàn Giang Khuyết đã nghĩ rồi, sau đám cưới này thì nhà họ Hàn vẫn sẽ tổ chức thêm một cái nữa ở trong nước. Vì vậy lần này ra nước ngoài mới muốn làm tùy hứng một chút, đúng lúc Love is the end cũng đang phát triển rất tốt nên cũng muốn kết hợp gia tăng phúc lợi với những nhân viên có thâm niên.
Thế nên bọn tôi mới nghĩ là sẽ bao bạn bè thân thiết và những nhân viên lâu năm của công ty, đặt một chuyến máy bay và khách sạn lớn ven biển cùng nhau vui chơi vài ngày rồi tổ chức hôn lễ bên bờ biển luôn. Mọi người không phải lo lắng gì cả đâu, chúng tôi đã chuẩn bị hết rồi, hôm nay là muốn nói trước với mọi người một tiếng thôi."
"Được rồi..." Hứa Gia Lạc nhìn vào Văn Kha, khoảnh khắc ấy trong lòng anh ngập tràn những cảm xúc lẫn lộn, vừa là cảm thấy mừng cho người bạn thân của mình vừa là cảm thấy có một nỗi cô đơn âm thầm: "Được, sắp xếp như vậy rất tốt, Văn Kha, chúc mừng hai cậu đã tu thành chính quả."
Hàn Giang Khuyết vốn đang mặc kệ anh, nhưng khi nghe Hứa Gia Lạc nhắc đến chuyện "tu thành chính quả", hắn không khỏi nhẹ nhàng nắm lấy tay của Văn Kha.
Phó Tiểu Vũ cũng đứng ở một bên, khẽ nói một tiếng: "Chúc mừng, tôi... tôi thật sự mừng cho hai người."
Cậu nói câu này rất chậm cũng rất nghiêm túc.
"Phó tổng——"
Đúng lúc ấy, phía sau bỗng nhiên có người gọi một tiếng.
Khi Hứa Gia Lạc quay lại, anh rất ngạc nhiên khi thấy Ôn Hoài Hiên đang đứng phía sau bọn họ.
Alpha này ăn mặc rất chỉnh tề, trên cổ tay vẫn là chiếc đồng hồ Patek Philippe, đúng lúc đang mỉm cười nhìn về phía Phó Tiểu Vũ: "Tôi vừa mới lên, anh đã họp xong chưa? Văn tổng, hôm nay anh cũng ở đây à."
"Cậu Ôn." Văn Kha cũng vì chuyện hợp tác giữa Love is the end và LIAM mà quen biết với Ôn Hoài Hiên, mới hôm trước còn gặp mặt một lần, anh gật đầu một cái rồi nói: "Hôm nay cậu đến đây có việc vì sao?"
"À, tôi và Phó tổng sẽ tiếp tục bàn về chuyện nghiệp vụ kia, tiện thể cũng đã hẹn nhau tối nay cùng đi ăn tối." Ôn Hoài Hiên mỉm cười đáp lại.
"Ừ, tôi mới họp xong. Đi thôi!"
Phó Tiểu Vũ quay lại chào hỏi mọi người, rồi với Ôn Hoài Hiên cùng nhau xuống thang máy.
Văn Kha vốn còn muốn nói thêm vài câu với Hứa Gia Lạc, nhưng anh lại bị Hàn Giang Khuyết kéo đi nói chuyện với Vương Tịnh Lâm, trong lúc nhất thời Hứa Gia Lạc đứng ngây ra đó, bên cạnh chỉ còn lại Vương Tiểu Sơn đang sắp xếp tài liệu.
"Ôn... Gần đây cậu ta hay tới sao?"
Hứa Gia Lạc nhất thời không nhịn nổi, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi ra một câu như vậy.
"Anh ta đến một hai lần, có nhiều việc cần phải bàn bạc với Phó tổng lắm." Vương Tiểu Sơn vừa gõ chữ vừa nói: "Đến quý bốn là Phó tổng muốn mở chi nhánh ở Việt Nam, nhà họ Ôn cũng sắp xây khách sạn ở bên đấy, có lẽ đến tuần sau cả hai người sẽ tranh thủ cùng nhau đi công tác ở Việt Nam một chuyến, nên có rất nhiều chuyện để nói với nhau."
"À ra vậy, cảm ơn cậu."
Hứa Gia Lạc nói lời cảm ơn mà không ra đầu ra đuôi, Vương Tiểu Sơn còn liếc nhìn anh một cái không sao hiểu nổi.
Alpha một mình bước đến thang máy, anh có phần thất thần nên ngay khi thang máy mở ra đã quên mất phải để cho người ở bên trong bước ra trước, mà đã ngơ ngẩn lao vào.
Kết quả đã đụng phải Phó Tiểu Vũ đúng lúc từ trong thang máy bước ra.
"Bộp" một tiếng, chiếc điện thoại trong tay Phó Tiểu Vũ rơi xuống sàn.
Có lẽ vì khoảng cách quá gần, nên nước hoa không thể cản được mùi tin tức tố, hương thơm của Tử la lan cùng với vị thanh mát của hương Bạc hà thật giống như cơ thể của hai người họ lại đang chạm vào nhau.
Phó Tiểu Vũ đã nhanh chóng lùi lại ngay giây tiếp theo.
"Xin lỗi."
Hứa Gia Lạc lúc này mới phản ứng lại được, nhưng ngay khi anh khom lưng thì Phó Tiểu Vũ cũng đồng thời cúi xuống——
Hai người họ đã cúi xuống nhặt điện thoại cùng một lúc.
Khoảnh khắc khi chạm vào ngón tay của Phó Tiểu Vũ, Hứa Gia Lạc cảm thấy đầu ngón tay của mình dường như có tĩnh điện vậy, toàn thân trên dưới đều đau nhói một giây.
Ngay cả khi bọn họ không nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy hơi thở của mình ngừng lại trong giây lát.
Chẳng qua là chạm vào nhau trong một giây kia.
Cũng chỉ có một giây va chạm ấy.
Trong thang máy yên tĩnh, Hứa Gia Lạc gần như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập, không biết vì sao lại căng thẳng như thế này, giống như nỗi hoảng hốt trong một giây ấy là anh trộm từ đâu về vậy.
Cuối cùng điện thoại được Hứa Gia Lạc nhặt lên, sau đó anh lặng lẽ đưa cho Phó Tiểu Vũ đang đứng lên.
"Tôi quên tài liệu nên phải lên lấy."
Phó Tiểu Vũ nhận lấy điện thoại, không nhìn Hứa Gia Lạc nữa, sau khi nhanh chóng nói rõ một câu bèn bước thẳng về phía văn phòng.
Thật sự là cậu đã quên mất một tập tài liệu, lúc trở về phòng làm việc của mình mở ngăn kéo ra tìm, thì lại chợt nhìn thấy chiếc hộp nhỏ bọc vải nhung màu xanh bị nhét vào trong cùng này.
Vài ngày trước, Hàn Giang Khuyết tức tối nói rằng mình đã lấy về chiếc khuyên tai đính kím cương từ chỗ Hứa Gia Lạc, sau đó đã trả lại cái hộp nhỏ này cho cậu.
Mặc dù cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, nhưng khi đó, cậu vẫn vỗ nhẹ vào cánh tay của Hàn Giang Khuyết và nói tiếng cảm ơn.
Mà hiện tại khi Phó Tiểu Vũ đứng trong văn phòng chỉ có một mình cậu, đây là lần đầu tiên cậu mở chiếc hộp kia ra kể từ lúc nhận lại.
Chiếc khuyên tai kim cương kia lấp lánh dưới ánh đèn, Phó Tiểu Vũ lặng người quan sát trong vài giây trước khi đóng hộp lại và nhét vào ngăn trong cùng một lần nữa.
- ---------------------------------------
2h21, không liên quan lắm nhưng nghĩ đến Phuket là tôi chỉ nghĩ đến "Giải mã tình yêu anh bằng trái tim em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.