Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi
Chương 58: Thật tốt khi có vẻ như em dự định sống ở đây lâu hơn
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì
25/04/2021
Bởi vì vóc người hơi gầy, thế nên làn da trên mu bàn chân của Omega cũng thật mỏng manh còn thoáng lộ ra mạch máu màu xanh nhạt bên trong, trên bàn chân mảnh khảnh đã có đến ba nốt ruồi son nho nhỏ.
"Ở đây đã có ba cái rồi này, em biết không?" Hứa Gia Lạc hỏi.
"Em biết." Phó Tiểu Vũ tự tin trả lời, cậu là người định kỳ cắt móng chân cơ mà, cho nên lại càng quan tâm đến vẻ đẹp trên cơ thể mình nhiều hơn hầu hết mọi người.
Alpha mỉm cười nhưng không nản lòng, anh lần mò dọc theo bắp chân, dừng lại đầy ẩn ý mỗi khi đầu ngón tay lướt qua một nốt ruồi son nho nhỏ.
"Bảy, tám," Hứa Gia Lạc một đường chạm đến má đùi trong của Omega, bỗng nhiên lại không nhịn được dùng ngón tay véo vào da thịt nơi đó, thì thào nói: "Chín."
Phó Tiểu Vũ ngẩn ra một chút, đây quả thực là một con số nhiều hơn cậu tưởng.
Cảm giác đau nhói vì bị bấu vào khiến cậu bối rối, giống như trò chơi này dường như đang dần trở nên khó lường.
"Đưa tay cho tôi."
Theo hướng dẫn của Hứa Gia Lạc, Phó Tiểu Vũ ngoan ngoãn đưa tay qua và đặt trên lòng bàn tay bằng phẳng của Alpha.
Trên mặt Hứa Gia Lạc mang theo nụ cười, anh nhìn từng ngón tay một, không chỉ đếm mà còn đang thưởng thức——
Cái chân nhỏ xinh này, ngay cả móng tay cũng là do anh cắt, đẹp thật.
Anh xem xong một cái, rồi lại nhìn đến một cái khác.
"Ba mươi ba."
Hứa Gia Lạc rốt cuộc cũng đếm xong những nốt ruồi son trên tay chân của Omega, anh từ từ bò lên trên, tách hai cổ tay của Phó Tiểu Vũ ra rồi đè xuống hai bên đầu, đương nhiên đây là một tư thế cực kỳ áp chế, tin tức tố mùi bạc hà bỗng chốc cũng trở nên nồng nặc.
"Bây giờ đang đếm đến đâu?" Phó Tiểu Vũ hiển nhiên có hơi căng thẳng, thì thầm hỏi.
"Khuôn mặt." Đôi mắt dài hẹp của Hứa Gia Lạc sau lớp kính trông lại càng sâu hơn, Phó Tiểu Vũ có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang chậm rãi liên tục lướt qua khuôn mặt của mình, ánh mắt kia như mang theo nhiệt độ, một tấc lại nóng hơn một tấc.
"Đếm, đếm xong chưa?"
Chỉ trong mười giây, mồ hôi của Phó Tiểu Vũ đã rịn ra trên trán, cậu bị đè chặt dưới thân thể của Hứa Gia Lạc, giống như ở trong hang ổ của một con mãnh thú, đang bị xem xét kỹ lưỡng trước khi bị nuốt chửng.
Omega không nhịn được nhỏ giọng thúc giục.
"Phó Tiểu Vũ, trên mặt em có bao nhiêu nốt ruồi son?" Hứa Gia Lạc hỏi.
Câu hỏi đến quá đột ngột này khiến Phó Tiểu Vũ không kịp phản ứng, chỉ đáp lại theo bản năng: "Ba cái."
Một cái ở đuôi khóe mắt bên trái, một cái ở dưới mắt và một cái dưới cằm, cậu có thể thuộc nằm lòng.
Hứa Gia Lạc cười lên vô cùng quyến rũ, bỗng nhiên hôn lên má Phó Tiểu Vũ một cái rồi nói: "Thật ra vừa rồi tôi không hề đếm—— bởi vì tôi biết em sẽ nhớ trên mặt mình có bao nhiêu cái nốt ruồi, một Omega yêu cái đẹp như em nhất định sẽ nhớ rất rõ ràng."
Phó Tiểu Vũ không khỏi bật cười, cậu quay đầu lại, nghĩ đến chuyện người kia hiểu bản thân như thế bèn không nhịn được cọ trán mình vào đôi môi của Alpha.
Trò chơi vẫn đang tiếp tục, Hứa Gia Lạc đếm xong trên vai và ngực của Phó Tiểu Vũ, lại lật người cậu qua để Omega nằm úp xuống giường.
Công cụ đếm những nốt ruồi không biết từ lúc nào đã đổi từ ngón tay trở thành nụ hôn, anh hôn lên lưng Phó Tiểu Vũ hết lần này đến lần khác, cho đến khi chạm vào cặp mông tròn trịa còn vểnh lên của cậu. Nụ hôn dần dà trở nên có hơi mất kiểm soát, khoảng thời gian báo lại những con số đếm được, không khống chế nổi càng lúc càng dài ra.
Nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên bờ mông trắng như tuyết khiến anh nhớ đến mùi tin tức tố Tử la lan của Omega còn có một cái tên khác là Lạc tuyết nê, lúc này nghĩ lại mới thấy thật thích hợp.
Omega cùng Alpha nằm trong chăn mặc dù không chân chính tiến hành đánh dấu, nhưng tin tức tố của hai người họ càng ngày càng nồng đậm.
Sau lưng Phó Tiểu Vũ cũng đổ rất nhiều mồ hôi, hơi thở của cậu gấp gáp nhưng lại rất nhẹ, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Hứa Gia Lạc... anh đếm, đếm xong chưa?"
"Sáu mươi tám." Sau khi đếm xong toàn bộ phía sau của Omega, Hứa Gia Lạc cuối cùng cũng đứng dậy để Phó Tiểu Vũ nằm thẳng lại một lần nữa.
Sáu mươi tám nốt ruồi son.
Phó Tiểu Vũ hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt sáng ngời nói: "Không đến bảy mươi nhá."
Cậu vẫn đang suy nghĩ về vụ cá cược, mặc dù không thắng nhưng cũng chẳng thua, vậy thì cũng được rồi.
"Hay là châm chước chút đi?"
Hứa Gia Lạc làm biếng cười một cái, sau đó đột nhiên cúi đầu xuống cắn vào hai viên nhỏ xinh trên ngực Omega, rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Hai cái này cũng tính luôn nhé?"
Nơi đó của Phó Tiểu Vũ bị ngậm vào, nhất thời cậu không nhịn được từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ vui thích rất nhẹ.
Nhưng Omega cũng lập tức đẩy Hứa Gia Lạc ra khỏi ngực mình, có chút xấu hổ khẽ nói rằng: "Không được, hai cái này không tính."
Đúng là thực sự không được, Hứa Gia Lạc nheo mắt vào ngẫm nghĩ.
"Vậy không thua cũng không thắng à?" Anh không khỏi mỉm cười hỏi.
"Không thua không thắng." Phó Tiểu Vũ ngượng đỏ cả mặt: "Nhiều nhất là hòa thì thế nào?"
"Được lắm, em chọc giận tôi rồi đấy nhé, Phó Tiểu Vũ."
Hứa Gia Lạc cố ý lắc đầu.
Anh vừa nói, lại đột nhiên chui xuống dưới chăn.
"Hứa Gia Lạc, anh..."
Phó Tiểu Vũ bất chợt trở nên rất căng thẳng, nhưng vì eo của cậu không thể hoạt động mạnh cho nên chỉ có thể nằm yên, không nhìn thấy gì chỉ có thể chạm vào.
Các ngón tay của Alpha đang tách hai cánh mông của cậu ra, để nơi bí ẩn nhất trên cơ thể cậu và bộ vị đang âm thầm nổi lên phản ứng kia bại lộ trong không khí.
"Đừng, đừng..." Phó Tiểu Vũ không thể không tạm thời buông bỏ kiêu ngạo, muốn tránh khỏi nỗi xấu hổ bất ngờ ập đến này: "Hứa Gia Lạc..."
Đôi môi của anh đang hôn vào nơi đó, thì thầm nói: "Sáu mươi chín."
Omega rùng mình vì sung sướng, cậu dùng ngón tay siết chặt lấy góc gối, thở hổn hà hổn hển, không kìm được mà cố gắng nâng người dậy để nhìn xuống dưới.
Ngay lúc ấy, ánh mắt của cậu va phải Hứa Gia Lạc đang ngẩng đầu lên——
Cú chạm vào mắt nhau ấy nóng bỏng đến nỗi như có thể phát ra tia lửa.
"Thì, thì kể cả sáu mươi chín." Toàn thân Phó Tiểu Vũ mềm nhũn, vẫn không khỏi kiên quyết nhìn chằm chằm vào Alpha: "Nhưng cũng đã đến được bảy mươi đâu."
Đôi mắt cậu vừa tròn vừa ướt, ngay cả lời nói ra cũng mang theo hơi thở hổn hển.
Vẻ ngốc nghếch đó thoạt nhìn như là đối địch, nhưng nếu nhìn kỹ lại mới có thể khiến người hiểu được đây thực ra chỉ là đang làm nũng.
"Phó Tiểu Vũ, tôi sẽ thắng thôi." Hứa Gia Lạc cười lên lộ ra hàm răng trắng bóng, tiếng nói trầm thấp khàn khàn.
Anh còn chưa dứt lời đã lại vùi đầu xuống dưới.
Lần này, anh dùng tay nâng hai quả chuông mèo đầy thịt nhưng vướng víu kia lên, sau đó hung hăng mút vào nơi đó của chú mèo đực——
Hứa Gia Lạc dùng miệng mút thành một trái tim màu đỏ thuộc về bản thân mình.
Phó Tiểu Vũ không khỏi kêu lên một tiếng, mềm nhũn ngã xuống giường.
Mà lúc này Alpha rốt cuộc cũng ngẩng đầu dậy, ung dung thong thả nói: "Đây là cái thứ bảy mươi, nhân tạo."
Phó Tiểu Vũ không chịu nói gì.
Cậu đổ rất nhiều mồ hôi, cả người ướt đẫm và run rẩy, nhưng khi bị mắc kẹt trong vòng tay của Alpha lại chợt rùng mình nghĩ rằng:
Đúng vậy, cái thứ bảy mươi.
Cái nốt ruồi thứ bảy mươi không có căn cứ này, có lẽ chính là nơi không có người của bọn họ.
Trên thế giới này, cũng không có người thứ ba nào có thể đến đó được.
Cuối cùng cậu cũng không còn kìm được mình nữa, vội quấn lấy cổ của Hứa Gia Lạc, hôn lên đó lâu dài cùng nồng nhiệt.
...
Toàn bộ kỳ phát tình kéo dài trong ba ngày.
Trong ba ngày đó, Phó Tiểu Vũ đã xin nghỉ phép thậm chí còn để lại cho Vương Tiểu Sơn một câu rằng: "Mấy ngày này tôi muốn nghỉ ngơi cho khỏe, vì thế sẽ không trả lời các tin nhắn liên quan đến công việc đâu, cậu tự mình lo đi." Sau đó hoàn toàn đăng xuất khỏi Dingtalk.
Vương Tiểu Sơn nhìn vào mấy chữ to to "nghỉ ngơi cho khỏe", trong lòng trầm ngâm một hồi.
Tất nhiên cậu ta biết là kỳ phát tình của Phó Tiểu Vũ đã đến, nhưng đây cũng là lý do khiến Vương Tiểu Sơn phải suy nghĩ, bởi vì kỳ phát tình từ trước đến nay của Tổng giám đốc Phó chưa bao giờ tồn tại chuyện "nghỉ ngơi cho khỏe" này. Một Omega mỗi lần đến kỳ, đều làm việc như bình thường thế mà bỗng nhiên lại "nghỉ ngơi cho khỏe."
Mà cùng lúc này, anh Hứa vừa mới xin nghỉ tuần trước lại tiếp tục xin nghỉ thêm năm ngày nữa, trực giác của Vương Tiểu Sơn bèn mách bảo cậu ta có gì đó không đúng.
Cho dù có thế nào, Phó Tiểu Vũ thực sự không muốn làm việc trong mấy ngày này, có lẽ là bởi cậu không muốn hoàn toàn tách khỏi Hứa Gia Lạc. Dường như luôn có một bộ phận nào đó trên cơ thể của hai người họ chạm vào nhau, ngón tay, má hoặc là tóc của họ.
Vùng eo của cậu dần dần đã có thể cử động, cũng chính vì thế lại càng bám người hơn, mỗi buổi tối đều giống như một chiếc khăn quấn quanh cổ Hứa Gia Lạc vậy.
Alpha thực ra rất sợ nóng, nhưng ngày nào cũng bị một chiếc khăn nóng hầm hập quấn quanh người lại thật sự không biết phải làm thế nào.
Cuối cùng, anh chỉ có thể đạp tung chăn bông, rồi thò hai chân ra ngoài hóng gió, điều chỉnh nhiệt độ cân bằng cho cơ thể mình.
Sau ba ngày trôi qua, Phó Tiểu Vũ lại trở thành một Tổng giám đốc Phó tràn đầy năng lượng.
Cử động của cậu còn hơi bất tiện, nhưng đứng tắm rửa hay ngồi xuống ăn cơm mấy việc như thế đều làm được cả rồi, mà những cái này đã không sao thì công việc đương nhiên cũng không thành vấn đề nữa.
Điều duy nhất có hơi khó nhằn là...
Trong nhà Hứa Gia Lạc, không có máy tính và tài liệu của cậu.
"Hay là... tôi đến nhà em, lấy đồ cho em một chuyến nhé?"
Hứa Gia Lạc nói.
Nhưng trong lúc đồng thời nói ra câu này, anh lại không khỏi vò đầu bứt tóc.
Đi lấy đồ cũng không có gì, chủ yếu là Phó Tiểu Vũ sống ở khu nhà vườn Quân Nhã... người cha Omega Mộ Dung Tịnh Nhã của anh nếu như ở lại thành phố B thì cũng sẽ ở đó.
Tuy nói Mộ Dung Tịnh Nhã rất bận rộn, hơn nữa khu biệt thự cũng rất lớn căn bản rất khó chạm mặt nhau, nhưng nghĩ lại vẫn ngấm ngầm có chút khó chịu.
"Được đó."
Phó Tiểu Vũ gật đầu nói, ngay sau đấy lại ngẩng đầu lên đề nghị: "Hay là, em cũng đi nhỉ?"
"Lưng em không sao nữa rồi à?"
"Dù sao thì lúc lái xe em cũng chỉ ngồi thôi, cùng lắm là đi thêm vài bước chân, không sao đâu." Cậu vừa nghĩ vừa nói tiếp: "Với cả không chỉ lấy mỗi những thứ liên quan đến công việc, còn phải lấy cả đồ ngủ, đồ vệ sinh cá nhân cũng phải lấy nữa, cả rượu vang của em thực ra cũng có thể mang về đây... Đúng rồi, phải mang theo cả ít áo sơ mi, mặc dù những ngày này em đều làm việc ở nhà, nhưng chủ yếu đều là họp qua video cho nên phía trên cũng phải ăn mặc cho chỉn chu một chút mới được."
Dáng vẻ Omega lúc cẩn thận suy nghĩ thật ra rất nghiêm túc, nhưng Hứa Gia Lạc lại không nhịn được cười ra tiếng: "Tốt lắm——"
Anh cố ý ngừng lại một lát trước khi tiếp tục: "Thật tốt khi có vẻ như em dự định sống ở đây lâu hơn."
"..." Tai của Phó Tiểu Vũ từ từ ửng đỏ, nhưng cậu lại làm ra vẻ không nghe thấy gì, còn hỏi: "Bây giờ chúng ta có đi luôn không?"
"Được, đi thôi."
Hứa Gia Lạc cố tình lái thật xe chậm và thong thả suốt quãng đường, anh sợ xóc nẩy sẽ ảnh hưởng đến Phó Tiểu Vũ vì thế thời gian đi lại cũng mất nhiều hơn so với bình thường, sau khi đến tòa 107 của khu nhà vườn Quân Nhã, anh đỡ lấy eo của Omega rồi chậm rãi đi vào căn biệt thự——
Ngôi nhà của Phó Tiểu Vũ thực ra không quá sang trọng như bên ngoài, toàn bộ nội thất về cơ bản đều theo phong cách tối giản với gam màu chủ đạo là hai màu đen và trắng, các đường nét được thiết kế rất uyển chuyển.
Tuy nhiên với diện tích rộng lớn như vậy mà trang trí theo phong cách này thì thật trống trải, khi bước vào sẽ có cảm giác trống vắng, không giống như một ngôi nhà mà ngược lại giống như一
Một căn hộ mẫu xinh đẹp.
Đột nhiên Hứa Gia Lạc không khỏi nghĩ đến, hóa ra sau khi kỳ phát tình lần trước kết thúc, anh đã để Phó Tiểu Vũ ở lại trong một căn nhà như thế này.
Omega lại không cảm nhận thấy điều gì, cậu dẫn Hứa Gia Lạc thẳng đến phòng làm việc của mình, nơi đó có những thứ cậu đang cần, Phó Tiểu Vũ đang nóng lòng muốn bắt tay vào xử lý công việc ngay lập tức.
Nhưng khoảnh khắc ngay khi cánh cửa kia vừa mở ra, cậu đã lập tức hối hận——
Chết tiệt, làm sao cậu có thể quên được điều này!
Nhưng hết thảy đã không còn kịp nữa rồi.
Toàn bộ bức tường đối diện với cửa phòng làm việc đều được cậu làm thành một tấm bảng trắng khổng lồ, giống như chiếc bàn làm việc mà cậu lập nên, trên đó dán rất nhiều tờ giấy ghi chú được sắp xếp theo thứ tự ưu tiên với các màu sắc khác nhau, còn có một vài mẩu tin tài chính xứng đáng được xếp vào tin tức quan trọng, một số ý tưởng được cậu vội vàng viết ra bằng bút dạ, thêm cả một vài lịch trình được sắp xếp, đôi lúc cậu sẽ viết chúng ra rồi chụp ảnh lại gửi cho Vương Tiểu Sơn rồi mới đăng lên Dingtalk.
Mấy cái này thì cũng không có gì, nhưng mà, nhưng mà!
Ở giữa tấm bảng trắng này, có một tấm bảng nhỏ được treo bằng một cái móc, trên đó chính là bản đồ tư duy cậu đã vẽ ra với Hứa Gia Lạc là trung tâm.
Đầu óc cậu đúng là có vấn đề mới treo tấm bảng kia ở ngay chính giữa bức tường như thế——
Mà vào giờ phút này, cậu và Hứa Gia Lạc đang sóng vai đứng cạnh nhau, nhìn mấy chữ lớn được viết bằng bút dạ màu đỏ tươi trên tấm bảng trắng nhỏ:
Hứa Gia Lạc- Great S.e.x.
Hai chữ phía sau còn được khoanh lại bằng hình trái tim.
(Bản đồ tư duy này là fan làm nhé ^^)
- -------------------------------------
12h43 am, không biết phản ứng của anh Hứa sẽ thế nào nhỉ, hẹn gặp lại sau nhé????
Em mèo này ngoan quá cơ!
"Ở đây đã có ba cái rồi này, em biết không?" Hứa Gia Lạc hỏi.
"Em biết." Phó Tiểu Vũ tự tin trả lời, cậu là người định kỳ cắt móng chân cơ mà, cho nên lại càng quan tâm đến vẻ đẹp trên cơ thể mình nhiều hơn hầu hết mọi người.
Alpha mỉm cười nhưng không nản lòng, anh lần mò dọc theo bắp chân, dừng lại đầy ẩn ý mỗi khi đầu ngón tay lướt qua một nốt ruồi son nho nhỏ.
"Bảy, tám," Hứa Gia Lạc một đường chạm đến má đùi trong của Omega, bỗng nhiên lại không nhịn được dùng ngón tay véo vào da thịt nơi đó, thì thào nói: "Chín."
Phó Tiểu Vũ ngẩn ra một chút, đây quả thực là một con số nhiều hơn cậu tưởng.
Cảm giác đau nhói vì bị bấu vào khiến cậu bối rối, giống như trò chơi này dường như đang dần trở nên khó lường.
"Đưa tay cho tôi."
Theo hướng dẫn của Hứa Gia Lạc, Phó Tiểu Vũ ngoan ngoãn đưa tay qua và đặt trên lòng bàn tay bằng phẳng của Alpha.
Trên mặt Hứa Gia Lạc mang theo nụ cười, anh nhìn từng ngón tay một, không chỉ đếm mà còn đang thưởng thức——
Cái chân nhỏ xinh này, ngay cả móng tay cũng là do anh cắt, đẹp thật.
Anh xem xong một cái, rồi lại nhìn đến một cái khác.
"Ba mươi ba."
Hứa Gia Lạc rốt cuộc cũng đếm xong những nốt ruồi son trên tay chân của Omega, anh từ từ bò lên trên, tách hai cổ tay của Phó Tiểu Vũ ra rồi đè xuống hai bên đầu, đương nhiên đây là một tư thế cực kỳ áp chế, tin tức tố mùi bạc hà bỗng chốc cũng trở nên nồng nặc.
"Bây giờ đang đếm đến đâu?" Phó Tiểu Vũ hiển nhiên có hơi căng thẳng, thì thầm hỏi.
"Khuôn mặt." Đôi mắt dài hẹp của Hứa Gia Lạc sau lớp kính trông lại càng sâu hơn, Phó Tiểu Vũ có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang chậm rãi liên tục lướt qua khuôn mặt của mình, ánh mắt kia như mang theo nhiệt độ, một tấc lại nóng hơn một tấc.
"Đếm, đếm xong chưa?"
Chỉ trong mười giây, mồ hôi của Phó Tiểu Vũ đã rịn ra trên trán, cậu bị đè chặt dưới thân thể của Hứa Gia Lạc, giống như ở trong hang ổ của một con mãnh thú, đang bị xem xét kỹ lưỡng trước khi bị nuốt chửng.
Omega không nhịn được nhỏ giọng thúc giục.
"Phó Tiểu Vũ, trên mặt em có bao nhiêu nốt ruồi son?" Hứa Gia Lạc hỏi.
Câu hỏi đến quá đột ngột này khiến Phó Tiểu Vũ không kịp phản ứng, chỉ đáp lại theo bản năng: "Ba cái."
Một cái ở đuôi khóe mắt bên trái, một cái ở dưới mắt và một cái dưới cằm, cậu có thể thuộc nằm lòng.
Hứa Gia Lạc cười lên vô cùng quyến rũ, bỗng nhiên hôn lên má Phó Tiểu Vũ một cái rồi nói: "Thật ra vừa rồi tôi không hề đếm—— bởi vì tôi biết em sẽ nhớ trên mặt mình có bao nhiêu cái nốt ruồi, một Omega yêu cái đẹp như em nhất định sẽ nhớ rất rõ ràng."
Phó Tiểu Vũ không khỏi bật cười, cậu quay đầu lại, nghĩ đến chuyện người kia hiểu bản thân như thế bèn không nhịn được cọ trán mình vào đôi môi của Alpha.
Trò chơi vẫn đang tiếp tục, Hứa Gia Lạc đếm xong trên vai và ngực của Phó Tiểu Vũ, lại lật người cậu qua để Omega nằm úp xuống giường.
Công cụ đếm những nốt ruồi không biết từ lúc nào đã đổi từ ngón tay trở thành nụ hôn, anh hôn lên lưng Phó Tiểu Vũ hết lần này đến lần khác, cho đến khi chạm vào cặp mông tròn trịa còn vểnh lên của cậu. Nụ hôn dần dà trở nên có hơi mất kiểm soát, khoảng thời gian báo lại những con số đếm được, không khống chế nổi càng lúc càng dài ra.
Nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên bờ mông trắng như tuyết khiến anh nhớ đến mùi tin tức tố Tử la lan của Omega còn có một cái tên khác là Lạc tuyết nê, lúc này nghĩ lại mới thấy thật thích hợp.
Omega cùng Alpha nằm trong chăn mặc dù không chân chính tiến hành đánh dấu, nhưng tin tức tố của hai người họ càng ngày càng nồng đậm.
Sau lưng Phó Tiểu Vũ cũng đổ rất nhiều mồ hôi, hơi thở của cậu gấp gáp nhưng lại rất nhẹ, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Hứa Gia Lạc... anh đếm, đếm xong chưa?"
"Sáu mươi tám." Sau khi đếm xong toàn bộ phía sau của Omega, Hứa Gia Lạc cuối cùng cũng đứng dậy để Phó Tiểu Vũ nằm thẳng lại một lần nữa.
Sáu mươi tám nốt ruồi son.
Phó Tiểu Vũ hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt sáng ngời nói: "Không đến bảy mươi nhá."
Cậu vẫn đang suy nghĩ về vụ cá cược, mặc dù không thắng nhưng cũng chẳng thua, vậy thì cũng được rồi.
"Hay là châm chước chút đi?"
Hứa Gia Lạc làm biếng cười một cái, sau đó đột nhiên cúi đầu xuống cắn vào hai viên nhỏ xinh trên ngực Omega, rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Hai cái này cũng tính luôn nhé?"
Nơi đó của Phó Tiểu Vũ bị ngậm vào, nhất thời cậu không nhịn được từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ vui thích rất nhẹ.
Nhưng Omega cũng lập tức đẩy Hứa Gia Lạc ra khỏi ngực mình, có chút xấu hổ khẽ nói rằng: "Không được, hai cái này không tính."
Đúng là thực sự không được, Hứa Gia Lạc nheo mắt vào ngẫm nghĩ.
"Vậy không thua cũng không thắng à?" Anh không khỏi mỉm cười hỏi.
"Không thua không thắng." Phó Tiểu Vũ ngượng đỏ cả mặt: "Nhiều nhất là hòa thì thế nào?"
"Được lắm, em chọc giận tôi rồi đấy nhé, Phó Tiểu Vũ."
Hứa Gia Lạc cố ý lắc đầu.
Anh vừa nói, lại đột nhiên chui xuống dưới chăn.
"Hứa Gia Lạc, anh..."
Phó Tiểu Vũ bất chợt trở nên rất căng thẳng, nhưng vì eo của cậu không thể hoạt động mạnh cho nên chỉ có thể nằm yên, không nhìn thấy gì chỉ có thể chạm vào.
Các ngón tay của Alpha đang tách hai cánh mông của cậu ra, để nơi bí ẩn nhất trên cơ thể cậu và bộ vị đang âm thầm nổi lên phản ứng kia bại lộ trong không khí.
"Đừng, đừng..." Phó Tiểu Vũ không thể không tạm thời buông bỏ kiêu ngạo, muốn tránh khỏi nỗi xấu hổ bất ngờ ập đến này: "Hứa Gia Lạc..."
Đôi môi của anh đang hôn vào nơi đó, thì thầm nói: "Sáu mươi chín."
Omega rùng mình vì sung sướng, cậu dùng ngón tay siết chặt lấy góc gối, thở hổn hà hổn hển, không kìm được mà cố gắng nâng người dậy để nhìn xuống dưới.
Ngay lúc ấy, ánh mắt của cậu va phải Hứa Gia Lạc đang ngẩng đầu lên——
Cú chạm vào mắt nhau ấy nóng bỏng đến nỗi như có thể phát ra tia lửa.
"Thì, thì kể cả sáu mươi chín." Toàn thân Phó Tiểu Vũ mềm nhũn, vẫn không khỏi kiên quyết nhìn chằm chằm vào Alpha: "Nhưng cũng đã đến được bảy mươi đâu."
Đôi mắt cậu vừa tròn vừa ướt, ngay cả lời nói ra cũng mang theo hơi thở hổn hển.
Vẻ ngốc nghếch đó thoạt nhìn như là đối địch, nhưng nếu nhìn kỹ lại mới có thể khiến người hiểu được đây thực ra chỉ là đang làm nũng.
"Phó Tiểu Vũ, tôi sẽ thắng thôi." Hứa Gia Lạc cười lên lộ ra hàm răng trắng bóng, tiếng nói trầm thấp khàn khàn.
Anh còn chưa dứt lời đã lại vùi đầu xuống dưới.
Lần này, anh dùng tay nâng hai quả chuông mèo đầy thịt nhưng vướng víu kia lên, sau đó hung hăng mút vào nơi đó của chú mèo đực——
Hứa Gia Lạc dùng miệng mút thành một trái tim màu đỏ thuộc về bản thân mình.
Phó Tiểu Vũ không khỏi kêu lên một tiếng, mềm nhũn ngã xuống giường.
Mà lúc này Alpha rốt cuộc cũng ngẩng đầu dậy, ung dung thong thả nói: "Đây là cái thứ bảy mươi, nhân tạo."
Phó Tiểu Vũ không chịu nói gì.
Cậu đổ rất nhiều mồ hôi, cả người ướt đẫm và run rẩy, nhưng khi bị mắc kẹt trong vòng tay của Alpha lại chợt rùng mình nghĩ rằng:
Đúng vậy, cái thứ bảy mươi.
Cái nốt ruồi thứ bảy mươi không có căn cứ này, có lẽ chính là nơi không có người của bọn họ.
Trên thế giới này, cũng không có người thứ ba nào có thể đến đó được.
Cuối cùng cậu cũng không còn kìm được mình nữa, vội quấn lấy cổ của Hứa Gia Lạc, hôn lên đó lâu dài cùng nồng nhiệt.
...
Toàn bộ kỳ phát tình kéo dài trong ba ngày.
Trong ba ngày đó, Phó Tiểu Vũ đã xin nghỉ phép thậm chí còn để lại cho Vương Tiểu Sơn một câu rằng: "Mấy ngày này tôi muốn nghỉ ngơi cho khỏe, vì thế sẽ không trả lời các tin nhắn liên quan đến công việc đâu, cậu tự mình lo đi." Sau đó hoàn toàn đăng xuất khỏi Dingtalk.
Vương Tiểu Sơn nhìn vào mấy chữ to to "nghỉ ngơi cho khỏe", trong lòng trầm ngâm một hồi.
Tất nhiên cậu ta biết là kỳ phát tình của Phó Tiểu Vũ đã đến, nhưng đây cũng là lý do khiến Vương Tiểu Sơn phải suy nghĩ, bởi vì kỳ phát tình từ trước đến nay của Tổng giám đốc Phó chưa bao giờ tồn tại chuyện "nghỉ ngơi cho khỏe" này. Một Omega mỗi lần đến kỳ, đều làm việc như bình thường thế mà bỗng nhiên lại "nghỉ ngơi cho khỏe."
Mà cùng lúc này, anh Hứa vừa mới xin nghỉ tuần trước lại tiếp tục xin nghỉ thêm năm ngày nữa, trực giác của Vương Tiểu Sơn bèn mách bảo cậu ta có gì đó không đúng.
Cho dù có thế nào, Phó Tiểu Vũ thực sự không muốn làm việc trong mấy ngày này, có lẽ là bởi cậu không muốn hoàn toàn tách khỏi Hứa Gia Lạc. Dường như luôn có một bộ phận nào đó trên cơ thể của hai người họ chạm vào nhau, ngón tay, má hoặc là tóc của họ.
Vùng eo của cậu dần dần đã có thể cử động, cũng chính vì thế lại càng bám người hơn, mỗi buổi tối đều giống như một chiếc khăn quấn quanh cổ Hứa Gia Lạc vậy.
Alpha thực ra rất sợ nóng, nhưng ngày nào cũng bị một chiếc khăn nóng hầm hập quấn quanh người lại thật sự không biết phải làm thế nào.
Cuối cùng, anh chỉ có thể đạp tung chăn bông, rồi thò hai chân ra ngoài hóng gió, điều chỉnh nhiệt độ cân bằng cho cơ thể mình.
Sau ba ngày trôi qua, Phó Tiểu Vũ lại trở thành một Tổng giám đốc Phó tràn đầy năng lượng.
Cử động của cậu còn hơi bất tiện, nhưng đứng tắm rửa hay ngồi xuống ăn cơm mấy việc như thế đều làm được cả rồi, mà những cái này đã không sao thì công việc đương nhiên cũng không thành vấn đề nữa.
Điều duy nhất có hơi khó nhằn là...
Trong nhà Hứa Gia Lạc, không có máy tính và tài liệu của cậu.
"Hay là... tôi đến nhà em, lấy đồ cho em một chuyến nhé?"
Hứa Gia Lạc nói.
Nhưng trong lúc đồng thời nói ra câu này, anh lại không khỏi vò đầu bứt tóc.
Đi lấy đồ cũng không có gì, chủ yếu là Phó Tiểu Vũ sống ở khu nhà vườn Quân Nhã... người cha Omega Mộ Dung Tịnh Nhã của anh nếu như ở lại thành phố B thì cũng sẽ ở đó.
Tuy nói Mộ Dung Tịnh Nhã rất bận rộn, hơn nữa khu biệt thự cũng rất lớn căn bản rất khó chạm mặt nhau, nhưng nghĩ lại vẫn ngấm ngầm có chút khó chịu.
"Được đó."
Phó Tiểu Vũ gật đầu nói, ngay sau đấy lại ngẩng đầu lên đề nghị: "Hay là, em cũng đi nhỉ?"
"Lưng em không sao nữa rồi à?"
"Dù sao thì lúc lái xe em cũng chỉ ngồi thôi, cùng lắm là đi thêm vài bước chân, không sao đâu." Cậu vừa nghĩ vừa nói tiếp: "Với cả không chỉ lấy mỗi những thứ liên quan đến công việc, còn phải lấy cả đồ ngủ, đồ vệ sinh cá nhân cũng phải lấy nữa, cả rượu vang của em thực ra cũng có thể mang về đây... Đúng rồi, phải mang theo cả ít áo sơ mi, mặc dù những ngày này em đều làm việc ở nhà, nhưng chủ yếu đều là họp qua video cho nên phía trên cũng phải ăn mặc cho chỉn chu một chút mới được."
Dáng vẻ Omega lúc cẩn thận suy nghĩ thật ra rất nghiêm túc, nhưng Hứa Gia Lạc lại không nhịn được cười ra tiếng: "Tốt lắm——"
Anh cố ý ngừng lại một lát trước khi tiếp tục: "Thật tốt khi có vẻ như em dự định sống ở đây lâu hơn."
"..." Tai của Phó Tiểu Vũ từ từ ửng đỏ, nhưng cậu lại làm ra vẻ không nghe thấy gì, còn hỏi: "Bây giờ chúng ta có đi luôn không?"
"Được, đi thôi."
Hứa Gia Lạc cố tình lái thật xe chậm và thong thả suốt quãng đường, anh sợ xóc nẩy sẽ ảnh hưởng đến Phó Tiểu Vũ vì thế thời gian đi lại cũng mất nhiều hơn so với bình thường, sau khi đến tòa 107 của khu nhà vườn Quân Nhã, anh đỡ lấy eo của Omega rồi chậm rãi đi vào căn biệt thự——
Ngôi nhà của Phó Tiểu Vũ thực ra không quá sang trọng như bên ngoài, toàn bộ nội thất về cơ bản đều theo phong cách tối giản với gam màu chủ đạo là hai màu đen và trắng, các đường nét được thiết kế rất uyển chuyển.
Tuy nhiên với diện tích rộng lớn như vậy mà trang trí theo phong cách này thì thật trống trải, khi bước vào sẽ có cảm giác trống vắng, không giống như một ngôi nhà mà ngược lại giống như一
Một căn hộ mẫu xinh đẹp.
Đột nhiên Hứa Gia Lạc không khỏi nghĩ đến, hóa ra sau khi kỳ phát tình lần trước kết thúc, anh đã để Phó Tiểu Vũ ở lại trong một căn nhà như thế này.
Omega lại không cảm nhận thấy điều gì, cậu dẫn Hứa Gia Lạc thẳng đến phòng làm việc của mình, nơi đó có những thứ cậu đang cần, Phó Tiểu Vũ đang nóng lòng muốn bắt tay vào xử lý công việc ngay lập tức.
Nhưng khoảnh khắc ngay khi cánh cửa kia vừa mở ra, cậu đã lập tức hối hận——
Chết tiệt, làm sao cậu có thể quên được điều này!
Nhưng hết thảy đã không còn kịp nữa rồi.
Toàn bộ bức tường đối diện với cửa phòng làm việc đều được cậu làm thành một tấm bảng trắng khổng lồ, giống như chiếc bàn làm việc mà cậu lập nên, trên đó dán rất nhiều tờ giấy ghi chú được sắp xếp theo thứ tự ưu tiên với các màu sắc khác nhau, còn có một vài mẩu tin tài chính xứng đáng được xếp vào tin tức quan trọng, một số ý tưởng được cậu vội vàng viết ra bằng bút dạ, thêm cả một vài lịch trình được sắp xếp, đôi lúc cậu sẽ viết chúng ra rồi chụp ảnh lại gửi cho Vương Tiểu Sơn rồi mới đăng lên Dingtalk.
Mấy cái này thì cũng không có gì, nhưng mà, nhưng mà!
Ở giữa tấm bảng trắng này, có một tấm bảng nhỏ được treo bằng một cái móc, trên đó chính là bản đồ tư duy cậu đã vẽ ra với Hứa Gia Lạc là trung tâm.
Đầu óc cậu đúng là có vấn đề mới treo tấm bảng kia ở ngay chính giữa bức tường như thế——
Mà vào giờ phút này, cậu và Hứa Gia Lạc đang sóng vai đứng cạnh nhau, nhìn mấy chữ lớn được viết bằng bút dạ màu đỏ tươi trên tấm bảng trắng nhỏ:
Hứa Gia Lạc- Great S.e.x.
Hai chữ phía sau còn được khoanh lại bằng hình trái tim.
(Bản đồ tư duy này là fan làm nhé ^^)
- -------------------------------------
12h43 am, không biết phản ứng của anh Hứa sẽ thế nào nhỉ, hẹn gặp lại sau nhé????
Em mèo này ngoan quá cơ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.