Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi
Chương 96: Việt nam
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì
25/04/2021
Tuy là nói về công việc, nhưng có vẻ như nơi Ôn Hoài Hiên đặt chỗ lại không hợp để bàn chuyện kinh doanh cho lắm.
Nhà hàng xoay trên tầng cao nhất của khách sạn cao cấp, phòng VIP kiểu Nhật với vị trí cạnh cửa sổ có thể bao quát toàn bộ cảnh đêm của thành phố B.
Phó Tiểu Vũ liếc qua một lượt, còn chưa lên tiếng thì Ôn Hoài Hiên đã lập tức nói: "Phòng VIP sẽ yên tĩnh hơn, cũng thuận tiện để trao đổi."
"Được." Omega cũng không nói nhiều, cậu cúi đầu xuống lật xem thực đơn, nhưng cuối cùng chỉ đơn giản gọi một đĩa sashimi.
Ôn Hoài Hiên ngồi ở phía đối diện nhìn thấy vậy mà thầm lo lắng, nhưng anh ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ Phó Tiểu Vũ xem xong thực đơn, mới vờ như không có gì mà giới thiệu: "Món lẩu Sukiyaki thịt bò Wagyu (1) có thể nói là xuất hiện đầu tiên ở thành phố B chính là ở nhà hàng này, Phó tổng, anh nhất định phải nếm thử."
(1)= Sukiyaki là một món lẩu nổi tiếng của Nhật, được dùng trong một nồi lẩu rất nông làm bằng hợp kim sắt. Nguyên liệu chính là thịt bò thái mỏng và nấm, đậu phụ, hành, shirataki,... được thực khách yêu thích bởi hương vị thơm ngon và cách thưởng thức vô cùng độc đáo. Những miếng thịt bò thượng hàng được thái thật mỏng, nhúng sơ qua nước lẩu rồi chấm vào chén trứng gà sống đánh nhuyễn, độ nóng của thịt bò làm trứng chín và tạo thành một lớp mỏng bao quanh bên ngoài. Vị mềm ngọt của thịt bò hòa cùng vị béo bùi của trứng rất hấp dẫn, đã ăn một lần thì sẽ không bao giờ quên.
Phó Tiểu Vũ đang lau tay bằng khăn nóng, nghe thấy câu nói này mới ngẩng đầu lên, cậu khẽ đáp lại bằng một nụ cười: "Vậy anh Ôn hãy giới thiệu thêm đi, tôi cũng không biết rõ về nhà hàng này."
"Ừm..."
Tuy rằng nụ cười của cậu rất nhạt nhưng lại thực sự rất đẹp, Ôn Hoài Hiên vội vàng cúi đầu tiếp tục đọc thực đơn, lơ đễnh gọi thêm vài món ăn mà mình cảm thấy là ngon nhất, sau đó lại nói: "À đúng rồi, Phó tổng, uống ít rượu Whisky cũng được chứ? Để tôi mở một chai Yamazaki (2)."
(2)= Rượu Yamazaki là loại whisky hàng đầu của Nhật, hãng này được thành lập năm 1923, và nay thuộc sở hữu của tập đoàn Suntory.... Mang vị ngọt vani và ghi chú trái cây có nguồn gốc từ thùng gỗ sồi trắng được nổi bật với mùi hương tốt của thời gian trưởng thành trong thùng gỗ sồi sherry và thùng Nhật Bản.
Thực ra đây là lần thứ ba Ôn Hoài Hiên hẹn Phó Tiểu Vũ trong tuần này.
Lần đầu tiên, hai người đến một nhà hàng Quảng Đông ở gần công ty LITE và nói chuyện trong phòng riêng hơn một tiếng đồng hồ, nhưng về cơ bản bọn họ đều nói đến công việc.
Lần thứ hai, Ôn Hoài Hiên đề nghị đưa Phó Tiểu Vũ đi ăn lẩu vào buổi tối, nhưng Omega đã từ chối với lý do bận họp.
Lần thứ ba chính là lần này——
Phải biết rằng một bữa ăn công sở đơn giản, có một sự khác biệt cơ bản với một bữa tối long trọng như thế này.
Phó Tiểu Vũ đã từng từ chối ăn tối một lần, nhưng lại không từ chối lần thứ hai, điều này khiến Ôn Hoài Hiên cảm thấy có ý nghĩa nào đó.
Món khai vị và rượu nhanh chóng được mang lên, Ôn Hoài Hiên đứng dậy rót một ly rượu Whisky nhỏ cho Phó Tiểu Vũ, "Phó tổng, hôm nay..."
Trong lòng anh ta âm thầm có chút vui mừng, vốn còn muốn nói sang chuyện khác.
Nhưng Ôn Hoài Hiên vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Phó Tiểu Vũ đẩy tập tài liệu vừa mang đi khỏi văn phòng đến trước mặt mình, nói: "Anh Ôn, chúng tôi đã thay đổi bản kế hoạch dựa trên ý tưởng của anh, anh xem qua trước đi."
Khi Omega nói về chuyện công việc, luôn có một loại cương khuyết dù không cần phải thể hiện quá rõ ràng.
"... Được."
Ôn Hoài Hiên buồn bực đến mức uống cạn một ly rượu.
Thành thật mà nói, LIAM không phải không có giám đốc kinh doanh, anh ta lại là người con trai Alpha duy nhất của nhà họ Ôn, cho nên về cơ bản là chưa từng xem kỹ qua vụ hợp tác như vậy, đây là bất đắc dĩ mới phải làm thế này.
Bởi vì trong bữa ăn lần trước, anh ta chỉ tùy tiện lướt qua mà không quá coi trọng chuyện này, kết quả là khi Phó Tiểu Vũ đặt những câu hỏi sắc bén về ý kiến cụ thể của Ôn Hoài Hiên thì anh ta lập tức lúng túng tại chỗ.
Trong tình cảnh đó, nếu không nhờ vào tính cách cởi mở và lạc quan thì thật sự Ôn Hoài Hiên suýt chút nữa đã không chống đỡ nổi.
Anh ta đọc một hồi lâu, cũng xem như là nghiêm túc nhìn một lượt: "Bản lần này quả thực tốt hơn đó, tôi nghĩ chúng ta cứ thực hiện theo phương án này đi."
"Phó tổng, anh thấy...?"
Ôn Hoài Hiên ngẩng đầu lên nói, bất chợt giật mình——
"Trời mưa rồi."
Phó Tiểu Vũ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, có phần thẫn thờ nói.
Phải, trời đang mưa.
Những hạt mưa rơi tí tách trên lớp kính trong suốt của cửa sổ sát đất, bị phản chiếu bởi ánh đèn rực rỡ từ bên ngoài, hắt lên khuôn mặt trắng nõn của Omega.
Đường nét góc nghiêng của Phó Tiểu Vũ thực sự rất sắc sảo, thế nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ trống rỗng mờ mịt, hàng lông mi dài khẽ chớp, thần thái mâu thuẫn đan xen với cảm giác đẹp đẽ khiến người kinh ngạc.
Ôn Hoài Hiên không khỏi hít vào một hơi.
"Thật ngại quá, anh vừa nói gì vậy?"
Phó Tiểu Vũ nhanh chóng quay lại và hỏi một câu.
"Tôi nói là chúng ta cứ làm theo phương án này đi."
"Được." Vẻ mờ mịt trong ánh mắt của Phó Tiểu Vũ đã được thu lại toàn bộ, cậu lại uống thêm một ly Whisky rồi mới dứt khoát nói: "Vậy trở về tôi sẽ lập một nhóm trên Dingtalk, thêm tất cả những người có liên quan vào để hai bên dễ bề trao đổi."
Bữa cơm này cũng không diễn ra quá lâu, sau khi xác định xong công việc, hai người lại nói chuyện phiếm thêm vài câu, rồi sau đó Phó Tiểu Vũ nói rằng mình còn phải về xử lý các việc khác.
Tất nhiên Ôn Hoài Hiên cũng sẽ không cố ép.
Anh ta đứng dậy mượn cớ đi ra ngoài một chuyến, vốn là định đi thanh toán nhưng kết quả là lúc đi ra hỏi thì nhân viên phục vụ đã báo lại rằng hóa đơn của bàn họ đã được thanh toán rồi.
Ôn Hoài Hiên sửng sốt, vừa quay đầu đã nhìn thấy Omega cao gầy mặc chiếc áo sơ mi màu xanh bạc hà kia, từ trong phòng riêng đi ra lên tiếng giải thích: "Lúc nãy đi vệ sinh tôi đã tiện thể thanh toán rồi, đi thôi——"
"Phó tổng, sao lại để thế được?"
"Lần trước anh Ôn mời rồi vì vậy tới lần này đương nhiên phải là tôi, có qua có lại là chuyện nên làm."
Phó Tiểu Vũ cầm tập tài liệu đi qua, dường như không quá để chuyện này trong lòng, vẻ mặt cậu lãnh đạm nói.
Ôn Hoài Hiên thực sự bối rối.
Giá cả lần trước căn bản là không bằng lần này, hơn nữa đây cũng không phải vấn đề về tiền bạc.
Anh ta sóng vai cùng Phó Tiểu Vũ đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, nhịp tim vẫn luôn đập rất nhanh mà chẳng hiểu vì sao.
Mãi cho đến khoảnh khắc khi cửa xe mở ra, Ôn Hoài Hiên mới chợt phát hiện trong đầu óc hỗn độn của mình đang nghĩ về điều gì——
Nói thật thì, khi anh ta mới thêm Wechat của Phó Tiểu Vũ, ảnh đại diện của Omega này là một bức ảnh chụp bán thân theo phong cách của dân kinh doanh căng chặt và cổ lỗ, dù là đường nét trên khuôn mặt vẫn xinh đẹp như vậy nhưng lại thật sự thiếu đi sức hút.
Sau đó khi Phó Tiểu Vũ đổi thành tấm ảnh hút thuốc dưới trời tuyết kia, anh ta mới đột nhiên nổi lên hứng thú.
Mà giây phút này, Ôn Hoài Hiên một lần nữa tìm lại cảm giác hồi đầu khi anh ta bấm vào ảnh đại diện của cậu——
"Phó tổng," Trên đường đưa Phó Tiểu Vũ trở về, Ôn Hoài Hiên không nhịn được hỏi: "Nghe nói mấy ngày nữa anh cũng đến Việt Nam công tác, vẫn là thành phố Hồ Chí Minh à?"
"Đúng vậy."
"Thật là trùng hợp." Ôn Hoài Hiên rẽ vào khu nhà vườn Quân Nhã, nói tiếp: "Đúng lúc mấy hôm đó tôi cũng ở thành phố Hồ Chí Minh, đến khi ấy chúng ta hẹn nhau đi ăn nhé?"
Anh ta biết ý đồ của mình thế này có phần hơi rõ ràng, nhưng mà không quan trọng đều là người trưởng thành cả, không cần phải giấu giếm.
"Ừ, đến lúc đó lại liên lạc, xem có thời gian rảnh hay không."
Phó Tiểu Vũ trả lời có phần thờ ơ.
...
Buối tối hôm ấy, Ôn Hoài Hiên đã chủ động tạo nhóm chat trên Dingtalk để bắt đầu hợp tác chính thức giữa LIAM và LITE.
Trong nhóm chat không chỉ bổ sung thêm nhân viên kinh doanh và marketing ở cả hai bên, mà còn cộng thêm cả mấy vị sếp lớn bên LITE——
Văn Kha, Phó Tiểu Vũ và Vương Tịnh Lâm đều ở trong nhóm chat này, ngay cả Hứa Gia Lạc vì không rút được cổ phần về nên vẫn có mặt trong nhóm chat của các lãnh đạo, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh cũng bị thêm vào nhóm mới này.
Lúc được thêm vào nhóm, Hứa Gia Lạc còn đang tắm, đợi đến khi anh bước ra trên điện thoại đã nhảy lên hàng chục tin nhắn trên Dingtalk, tất cả đều đến từ nhóm chat "LIAM-LITE Go Go Go".
Ban đầu anh thấy hơi bối rối, kết quả vừa nhấn vào xem thử thì lại vừa khéo nhìn thấy tin nhắn Ôn Hoài Hiên mới gửi đến: Mọi người cùng nhau hợp tác vui vẻ trong tương lai nhé!
Phía sau còn kèm theo một hình mặt cười vụng về.
Hứa Gia Lạc ném điện thoại lên giường, cúi đầu xuống ôm lấy Hạ An vào lòng rồi xoa đầu cô mèo, nhưng sau đó lại không nhịn được cầm điện thoại lên, mở ra ảnh đại diện của Ôn Hoài Hiên.
Vẫn là một bức ảnh đại diện đúng theo kiểu của Alpha kia, nhưng lần này anh ta không cưỡi ngựa nữa thay vào đó là một bức ảnh nhảy dù.
Hứa Gia Lạc uể oải đóng trang thông tin cá nhân của Ôn Hoài Hiên lại, đúng lúc nhìn thấy Phó Tiểu Vũ cũng trả lời một câu ngắn gọn trong nhóm: Cảm ơn sự ủng hộ của anh Ôn và LIAM, mọi người cùng nhau cố gắng nhé.
Anh nhìn chằm chằm vào câu nói ngắn gọn kia một hồi lâu, do dự một lát cho đến tận sau khi Văn Kha, Vương Tiểu Sơn và hàng chục người đều bấm thích vào tin nhắn kia hoặc là đăng lên biểu tượng cảm xúc OK thì Hứa Gia Lạc mới dè dặt nhấp vào biểu tượng "tặng hoa"dưới dòng tin nhắn đó của Phó Tiểu Vũ.
Biểu tượng của anh lẫn lộn giữa mọi người, như thể không hề thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
... . Truyện Sắc
Nhóm chat "LIAM-LITE Go Go Go" mỗi ngày đều có rất nhiều tin nhắn, nhưng đại đa số đều là những tin nhắn về việc triển khai chi tiết công việc, vì vậy thực ra bất kể là Phó Tiểu Vũ, Văn Kha hay là cả Ôn Hoài Hiên và các sếp lớn khác đều sẽ tắt thông báo nhóm, chỉ tới khi được @ vào mới nhìn đến một chút.
Chỉ có duy nhất Hứa Gia Lạc, không có ai @ đến thì lại không tắt thông báo nhóm.
Mấy ngày nay anh cũng rất bận bịu, ban ngày phải ở cùng Nam Dật, đến buổi tối lại phải đọc một vài tài liệu mà giáo sư gửi đến.
Cho dù có như thế, anh vẫn đọc từng tin nhắn trong nhóm chat này hằng ngày, thậm chí còn nhấn vào từng tệp file được truyền lên, ngay cả khi những thứ này dường như không liên quan đến công việc của mình.
Nhưng thực ra những cái đó cũng không hoàn toàn vô dụng.
Vào buổi chiều của một vài ngày sau, Ôn Hoài Hiên lần đầu tiên đăng một bức ảnh về Việt Nam trong nhóm sau đó còn @Phó Tiểu Vũ vào, nói: Phó tổng, tôi cũng đến Việt Nam rồi. Anh ở khách sạn nào thế? Cảm thấy thế nào?
Qua vài phút sau, Phó Tiểu Vũ mới trả lời lại rằng: RS, cũng được, chỉ là ban công rộng quá lại quên đóng cửa nên bị muỗi đốt. Anh thì sao?
Ôn Hoài Hiên: Tôi có nhà ở thành phố Hồ Chí Minh nên đến đó ở, đợi anh xong việc rồi tôi sẽ mời anh và Vương Tiểu Sơn đi ăn tối nhé. RS cũng không tồi, nhưng mà chờ đến sau khi LIAM cũng mở ở đây thì Phó tổng có thể thử đến nghỉ ở LIAM xem sao.
Vương Tiểu Sơn: Chó con nhảy nhót.jpg
Phó Tiểu Vũ: Đương nhiên rồi.
Hứa Gia Lạc đọc hết cuộc trò chuyện của hai người họ từng chữ từng chữ một, trong lòng đã không biết là cảm xúc gì.
Mẹ nó đọc thì khó chịu, nghĩ không đọc nữa nhưng lại chẳng nhịn nổi.
Anh thật sự rất muốn thoát khỏi nhóm chat này.
Sự khó chịu này còn kéo dài đến tận tám giờ tối trong nước ngày hôm sau, Vương Tiểu Sơn gửi một tập tài liệu lên nhóm còn @Phó Tiểu Vũ và giám đốc kinh doanh của LIAM vào: Hai anh ơi, lịch thời gian quảng cáo em đã sắp xếp xong rồi, có thời gian rảnh thì xem giúp em nhé.
Phó Tiểu Vũ trả lời lại rất nhanh: Khoan đã, vẫn còn vài thứ cần phải điều chỉnh, tôi sẽ viết thêm bình luận vào đợi lát nữa sẽ gửi cho cậu.
Vương Tiểu Sơn: Vâng anh!
Giám đốc kinh doanh của LIAM cũng rất lịch sự nhắn lại một câu: Vậy tôi đợi các bình luận của Phó tổng rồi sẽ xem sau.
Hứa Gia Lạc lúc đó đang đưa Hạ An đến tiệm thú cưng ở khu Bắc Thành để chải lông, tính tình cô mèo trong lúc tắm rửa thường rất nóng nảy, anh phải dỗ dành một lúc lâu mới chịu tắm xong.
Hơn chín giờ, anh lại lướt qua nhóm chat kia một lượt theo bản năng, nhưng Phó Tiểu Vũ vốn dĩ đã nói "Đợi lát nữa sẽ gửi cho cậu" lại không thấy động tĩnh gì nữa.
Nhưng phàm là người đã từng làm việc với Phó Tiểu Vũ đều biết rằng, nếu cậu đã nói đợi lát nữa có nghĩa là việc đó chỉ diễn ra trong vòng một tiếng đồng hồ.
Nếu vượt quá một tiếng đồng hồ thì cậu nhất định sẽ nói rõ thời gian, Phó Tiểu Vũ chính là một Omega khắt khe như vậy đấy.
Chẳng lẽ đã chat riêng với Vương Tiểu Sơn rồi sao?
Nhưng cái này không hợp lý.
Hứa Gia Lạc nghĩ về điều này trong lúc lái xe đưa Hạ An về nhà, lúc về đến nơi việc đầu tiên là anh lại mở Dingtalk lên nhưng Phó Tiểu Vũ vẫn không trả lời.
Đã gần mười giờ tối, cũng là chín giờ tối theo giờ Việt Nam.
Alpha bỗng nhiên trở nên bồn chồn không yên, sau khi dọn vệ sinh cho Hạ An xong anh bèn ngồi xuống ghế sopha rồi nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Thực sự anh không thể nhịn được nữa, liền âm thầm gửi tin nhắn riêng trên Dingtalk cho Vương Tiểu Sơn: Phó tổng đã gửi riêng các bình luận cho cậu chưa?
Vương Tiểu Sơn: Dạ?
Cậu ta rõ ràng là hơi ngạc nhiên, tiếp theo đó mới phản ứng lại: Anh nói đến tài liệu trong nhóm chat đúng không.
Hứa Gia Lạc: Đúng.
Vương Tiểu Sơn: Chưa thấy đâu.
Hứa Gia Lạc: Hay là... cậu lại hỏi cậu ấy?
Sau khi gửi câu kia đi theo bản năng, Hứa Gia Lạc cảm thấy đúng là cạn lời với chính mình, chỉ sợ chính là con người Hứa Gia Lạc lúc này đây lại còn lo chuyện bao đồng hơn cả chuyện ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.
Vương Tiểu Sơn hiển nhiên cũng có chút bối rối: Anh Hứa, tôi giục anh ấy không hay lắm đâu... Hơn nữa, buổi chiều Phó tổng có vẻ khá uể oải, hình như là không được khỏe lắm, không chừng lúc này đã đi ngủ sớm rồi.
Hứa Gia Lạc: Cậu ấy không được khỏe sao?
Lời nói của Vương Tiểu Sơn đáng ra phải khiến anh yên tâm, nhưng kết quả lại phản tác dụng khiến thần kinh cả người của Alpha trở nên căng thẳng.
Hứa Gia Lạc lướt vài cái trên điện thoại, sau đó lại còn đi tra thời tiết ở Việt Nam trên App, thật sự không biết là chính mình đang làm gì.
Một lúc sau không nhịn được nữa, lại gửi tin nhắn khác cho Vương Tiểu Sơn: Không có tin tức gì cứ cảm thấy không ổn, hay là gọi điện thoại cho cậu ấy?
Vương Tiểu Sơn: ... Thế để tôi gọi điện vậy.
Hứa Gia Lạc đương nhiên có thể cảm nhận được sự cạn lời của cậu trợ lý vào lúc này, nhưng sau đó khoảng một hai, phút, Vương Tiểu Sơn đã nhắn lại: Phó tổng không nghe máy.
Cậu ta dường như có phần không biết phải làm sao, thế nên lại gửi tin nhắn cho Hứa Gia Lạc: Hừm... gọi hai lần đều không nghe.
Hứa Gia Lạc trong lúc nhất thời cũng không đoái hoài đến có bao nhiêu lúng túng, anh bèn cầm điện thoại lên gọi thẳng qua Dingtalk cho Phó Tiểu Vũ.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, Omega kia vẫn không trả lời.
Hứa Gia Lạc lúc này đã thực sự lo lắng.
Anh đột ngột đứng dậy khỏi ghế sopha, nhìn quanh phòng một lúc, hít thở sâu hai cái rồi gọi lại cho Vương Tiểu Sơn.
"Alo? Hứa tổng?"
Lúc Vương Tiểu Sơn trả lời điện thoại, cậu ta hiển nhiên có chút ngạc nhiên.
"Vương Tiểu Sơn, cậu ở cạnh phòng Phó Tiểu Vũ đúng không?" Giọng Hứa Gia Lạc khàn khàn, nói tiếp: "Cậu qua đó xem thế nào được không? Tôi cứ cảm thấy không ổn."
"... Được ạ." Vương Tiểu Sơn đi dép lê vào rồi sang phòng bên cạnh bấm chuông cửa, ấn hồi lâu mà vẫn không có phản ứng nào.
Cậu nói lại tin tức này với Hứa Gia Lạc, điên thoại của hai người họ đều yên lặng một lúc, Vương Tiểu Sơn giơ tay lên gõ thêm mấy lần rồi lại nói: "Vẫn không có động tĩnh gì."
Vương Tiểu Sơn lúc này đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cậu ta chạy về phòng của mình, vì phòng của Phó Tiểu Vũ và Omega này ở cạnh nhau cho nên ban công cũng ở cạnh nhau, thế là cậu ta bèn trèo lên hai bức tưởng nhỏ rồi nhảy xuống trong ban công của Phó Tiểu Vũ.
Cửa kính lộ thiên của Phó Tiểu Vũ đã được khóa chặt, qua lớp rèm mỏng màu trắng sữa có thể nhìn thấy bên trong còn chút ánh đèn lờ mờ, mơ hồ có một bóng người đang nằm trên giường.
"Hình như là ngủ rồi——" Vương Tiểu Sơn vừa đập mạnh vào cửa kính, vừa nói vào trong điện thoại.
"Cậu ấy không thể ngủ say như thế được. Vương Tiểu Sơn, cậu đặt phòng đúng không? Bây giờ xuống lễ tân đi, bất kể có thế nào cũng phải bảo bọn họ lên mở cửa, cứ nói là có người nằm bên trong phòng nhưng vẫn luôn không có phản ứng gì."
"Cái này... vậy, vậy tôi lập tức đi ngay."
Vương Tiểu Sơn ban đầu cũng rất kinh ngạc, chuyện này quả thực quá vô lý, thậm chí không biết khách sạn có thể đồng ý với một yêu cầu hoang đường vậy không, nhưng cậu ta vẫn lắp bắp làm theo.
Cậu ta cũng rất bối rối, về mặt lý thuyết cậu không biết nếu Phó Tiểu Vũ thật sự ngủ say hai tiếng rồi thì bọn họ có cần phải căng thẳng đến như vậy hay không.
Omega này cũng chưa từng xử lý những tình huống như thế bao giờ, nhưng thái độ của Hứa Gia Lạc đã ảnh hưởng đến Vương Tiểu Sơn khiến cậu ta cũng hoảng theo.
Hứa Gia Lạc cực kỳ lo lắng, anh chạy vào phòng ngủ mở máy tính lên bắt đầu đặt vé đến Việt Nam, trong vòng vài giây đầu tiên Alpha còn khó thể tập trung nổi, mỗi một hàng chữ giống như đang đan vào với nhau, anh phải hít sâu mấy hơi sau đó mới gắng gượng tìm được chuyến bay sớm nhất vào lúc hai giờ ba mươi đêm nay, Hứa Gia Lạc vội vàng đặt vé ngay lập tức.
"Anh Hứa..." Vương Tiểu Sơn đang chạy còn chưa cúp máy, chắc là cũng đang hết hồn hết vía nên lại xưng hô với anh như ngày xưa: "Anh, anh cảm thấy thật sự có chuyện gì sao?"
"Ừ." Hứa Gia Lạc vừa đặt vé, vừa chỉ cảm thấy tiếng hít thở của bản thân càng lúc càng trở nên nặng nề.
Anh đã từng ôm lấy Omega này mỗi đêm rồi mới ngủ thiếp đi, vậy nên mới cảm thấy rằng Phó Tiểu Vũ sẽ không ngủ say đến được như thế.
Nhưng đây có phải là bằng chứng thực sự không?
Anh cũng biết là không phải, chuyện đó thì tính là bằng chứng thế quái nào được.
Đêm rồi mà anh còn hành Vương Tiểu Sơn, hành khách sạn nhiều như vậy, ngộ nhỡ như Phó Tiểu Vũ chỉ là ngủ say rồi thì chỉ khiến cho một kẻ không có tư cách nào để quan tâm đến cậu nữa, lại càng trở thành một tên cực kỳ ngu ngốc mà thôi.
Thế nhưng vào khoảnh khắc ấy, tất cả mọi lý trí đều mất hết hiệu lực.
Vương Tiểu Sơn dường như đã tìm được người ở quầy lễ tân, cậu ta đang kích động nói bằng tiếng Anh, có vẻ như người bên phía khách sạn đã đồng ý cùng cậu ta lên xem thế nào, âm thanh ở đầu dây bên kia lại càng trở nên hỗn loạn.
Hứa Gia Lạc nghe được một nửa thì điện thoại đột nhiên vô tình cúp máy, anh sốt ruột gọi lại nhưng Vương Tiểu Sơn không trả lời, nên chỉ đành lại gọi vào máy của Phó Tiểu Vũ nhưng đương nhiên cũng không có ai nghe máy.
Chết tiệt.
Alpha suýt chút nữa đã đập vỡ chiếc điện thoại, mười phút ngắn ngủi đó còn dài hơn cả mười năm.
Cuối cùng Vương Tiểu Sơn đã gọi lại cho anh, lần này giọng nói của cậu trợ lý hiển nhiên cũng đang luống cuống, vậy nên lời nói ra cũng không được rõ ràng: " Anh Hứa, Phó tổng sốt cao lắm, lịm cả đi rồi. Vừa rồi bọn em mãi mới đánh thức được anh ấy, bây giờ anh ấy đang sốt rất cao, bên này đã gọi xe đưa anh ấy đến bệnh viện——"
Câu nói kia của Vương Tiểu Sơn còn chưa kịp nói xong, thì Hứa Gia Lạc đã lao ra khỏi phòng với một chiếc túi nhỏ đựng hộ chiếu.
Cho dù giờ phút này có điên rồ và ngớ ngẩn đến mức nào, anh cũng không còn cảm nhận được gì nữa.
Trong lòng Alpha chỉ có một suy nghĩ——
Anh nhất định phải đến Việt Nam.
Lời tác giả:
Ngày mai có lẽ lại phải tăng ca, nên không chắc sẽ đăng chương mới được, tôi báo lại trước để các bạn được biết, nếu đến 12h đêm mà không thấy chương mới là tôi xin nghỉ nhé.
Vì vậy hôm nay đã viết dài hơn một chút rồi!
- ------------------------------------
1h54 am, mai 11h đêm có gì tôi sẽ báo tin để các cô không phải thức chờ nhé ^^
Nhà hàng xoay trên tầng cao nhất của khách sạn cao cấp, phòng VIP kiểu Nhật với vị trí cạnh cửa sổ có thể bao quát toàn bộ cảnh đêm của thành phố B.
Phó Tiểu Vũ liếc qua một lượt, còn chưa lên tiếng thì Ôn Hoài Hiên đã lập tức nói: "Phòng VIP sẽ yên tĩnh hơn, cũng thuận tiện để trao đổi."
"Được." Omega cũng không nói nhiều, cậu cúi đầu xuống lật xem thực đơn, nhưng cuối cùng chỉ đơn giản gọi một đĩa sashimi.
Ôn Hoài Hiên ngồi ở phía đối diện nhìn thấy vậy mà thầm lo lắng, nhưng anh ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ Phó Tiểu Vũ xem xong thực đơn, mới vờ như không có gì mà giới thiệu: "Món lẩu Sukiyaki thịt bò Wagyu (1) có thể nói là xuất hiện đầu tiên ở thành phố B chính là ở nhà hàng này, Phó tổng, anh nhất định phải nếm thử."
(1)= Sukiyaki là một món lẩu nổi tiếng của Nhật, được dùng trong một nồi lẩu rất nông làm bằng hợp kim sắt. Nguyên liệu chính là thịt bò thái mỏng và nấm, đậu phụ, hành, shirataki,... được thực khách yêu thích bởi hương vị thơm ngon và cách thưởng thức vô cùng độc đáo. Những miếng thịt bò thượng hàng được thái thật mỏng, nhúng sơ qua nước lẩu rồi chấm vào chén trứng gà sống đánh nhuyễn, độ nóng của thịt bò làm trứng chín và tạo thành một lớp mỏng bao quanh bên ngoài. Vị mềm ngọt của thịt bò hòa cùng vị béo bùi của trứng rất hấp dẫn, đã ăn một lần thì sẽ không bao giờ quên.
Phó Tiểu Vũ đang lau tay bằng khăn nóng, nghe thấy câu nói này mới ngẩng đầu lên, cậu khẽ đáp lại bằng một nụ cười: "Vậy anh Ôn hãy giới thiệu thêm đi, tôi cũng không biết rõ về nhà hàng này."
"Ừm..."
Tuy rằng nụ cười của cậu rất nhạt nhưng lại thực sự rất đẹp, Ôn Hoài Hiên vội vàng cúi đầu tiếp tục đọc thực đơn, lơ đễnh gọi thêm vài món ăn mà mình cảm thấy là ngon nhất, sau đó lại nói: "À đúng rồi, Phó tổng, uống ít rượu Whisky cũng được chứ? Để tôi mở một chai Yamazaki (2)."
(2)= Rượu Yamazaki là loại whisky hàng đầu của Nhật, hãng này được thành lập năm 1923, và nay thuộc sở hữu của tập đoàn Suntory.... Mang vị ngọt vani và ghi chú trái cây có nguồn gốc từ thùng gỗ sồi trắng được nổi bật với mùi hương tốt của thời gian trưởng thành trong thùng gỗ sồi sherry và thùng Nhật Bản.
Thực ra đây là lần thứ ba Ôn Hoài Hiên hẹn Phó Tiểu Vũ trong tuần này.
Lần đầu tiên, hai người đến một nhà hàng Quảng Đông ở gần công ty LITE và nói chuyện trong phòng riêng hơn một tiếng đồng hồ, nhưng về cơ bản bọn họ đều nói đến công việc.
Lần thứ hai, Ôn Hoài Hiên đề nghị đưa Phó Tiểu Vũ đi ăn lẩu vào buổi tối, nhưng Omega đã từ chối với lý do bận họp.
Lần thứ ba chính là lần này——
Phải biết rằng một bữa ăn công sở đơn giản, có một sự khác biệt cơ bản với một bữa tối long trọng như thế này.
Phó Tiểu Vũ đã từng từ chối ăn tối một lần, nhưng lại không từ chối lần thứ hai, điều này khiến Ôn Hoài Hiên cảm thấy có ý nghĩa nào đó.
Món khai vị và rượu nhanh chóng được mang lên, Ôn Hoài Hiên đứng dậy rót một ly rượu Whisky nhỏ cho Phó Tiểu Vũ, "Phó tổng, hôm nay..."
Trong lòng anh ta âm thầm có chút vui mừng, vốn còn muốn nói sang chuyện khác.
Nhưng Ôn Hoài Hiên vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Phó Tiểu Vũ đẩy tập tài liệu vừa mang đi khỏi văn phòng đến trước mặt mình, nói: "Anh Ôn, chúng tôi đã thay đổi bản kế hoạch dựa trên ý tưởng của anh, anh xem qua trước đi."
Khi Omega nói về chuyện công việc, luôn có một loại cương khuyết dù không cần phải thể hiện quá rõ ràng.
"... Được."
Ôn Hoài Hiên buồn bực đến mức uống cạn một ly rượu.
Thành thật mà nói, LIAM không phải không có giám đốc kinh doanh, anh ta lại là người con trai Alpha duy nhất của nhà họ Ôn, cho nên về cơ bản là chưa từng xem kỹ qua vụ hợp tác như vậy, đây là bất đắc dĩ mới phải làm thế này.
Bởi vì trong bữa ăn lần trước, anh ta chỉ tùy tiện lướt qua mà không quá coi trọng chuyện này, kết quả là khi Phó Tiểu Vũ đặt những câu hỏi sắc bén về ý kiến cụ thể của Ôn Hoài Hiên thì anh ta lập tức lúng túng tại chỗ.
Trong tình cảnh đó, nếu không nhờ vào tính cách cởi mở và lạc quan thì thật sự Ôn Hoài Hiên suýt chút nữa đã không chống đỡ nổi.
Anh ta đọc một hồi lâu, cũng xem như là nghiêm túc nhìn một lượt: "Bản lần này quả thực tốt hơn đó, tôi nghĩ chúng ta cứ thực hiện theo phương án này đi."
"Phó tổng, anh thấy...?"
Ôn Hoài Hiên ngẩng đầu lên nói, bất chợt giật mình——
"Trời mưa rồi."
Phó Tiểu Vũ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, có phần thẫn thờ nói.
Phải, trời đang mưa.
Những hạt mưa rơi tí tách trên lớp kính trong suốt của cửa sổ sát đất, bị phản chiếu bởi ánh đèn rực rỡ từ bên ngoài, hắt lên khuôn mặt trắng nõn của Omega.
Đường nét góc nghiêng của Phó Tiểu Vũ thực sự rất sắc sảo, thế nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ trống rỗng mờ mịt, hàng lông mi dài khẽ chớp, thần thái mâu thuẫn đan xen với cảm giác đẹp đẽ khiến người kinh ngạc.
Ôn Hoài Hiên không khỏi hít vào một hơi.
"Thật ngại quá, anh vừa nói gì vậy?"
Phó Tiểu Vũ nhanh chóng quay lại và hỏi một câu.
"Tôi nói là chúng ta cứ làm theo phương án này đi."
"Được." Vẻ mờ mịt trong ánh mắt của Phó Tiểu Vũ đã được thu lại toàn bộ, cậu lại uống thêm một ly Whisky rồi mới dứt khoát nói: "Vậy trở về tôi sẽ lập một nhóm trên Dingtalk, thêm tất cả những người có liên quan vào để hai bên dễ bề trao đổi."
Bữa cơm này cũng không diễn ra quá lâu, sau khi xác định xong công việc, hai người lại nói chuyện phiếm thêm vài câu, rồi sau đó Phó Tiểu Vũ nói rằng mình còn phải về xử lý các việc khác.
Tất nhiên Ôn Hoài Hiên cũng sẽ không cố ép.
Anh ta đứng dậy mượn cớ đi ra ngoài một chuyến, vốn là định đi thanh toán nhưng kết quả là lúc đi ra hỏi thì nhân viên phục vụ đã báo lại rằng hóa đơn của bàn họ đã được thanh toán rồi.
Ôn Hoài Hiên sửng sốt, vừa quay đầu đã nhìn thấy Omega cao gầy mặc chiếc áo sơ mi màu xanh bạc hà kia, từ trong phòng riêng đi ra lên tiếng giải thích: "Lúc nãy đi vệ sinh tôi đã tiện thể thanh toán rồi, đi thôi——"
"Phó tổng, sao lại để thế được?"
"Lần trước anh Ôn mời rồi vì vậy tới lần này đương nhiên phải là tôi, có qua có lại là chuyện nên làm."
Phó Tiểu Vũ cầm tập tài liệu đi qua, dường như không quá để chuyện này trong lòng, vẻ mặt cậu lãnh đạm nói.
Ôn Hoài Hiên thực sự bối rối.
Giá cả lần trước căn bản là không bằng lần này, hơn nữa đây cũng không phải vấn đề về tiền bạc.
Anh ta sóng vai cùng Phó Tiểu Vũ đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, nhịp tim vẫn luôn đập rất nhanh mà chẳng hiểu vì sao.
Mãi cho đến khoảnh khắc khi cửa xe mở ra, Ôn Hoài Hiên mới chợt phát hiện trong đầu óc hỗn độn của mình đang nghĩ về điều gì——
Nói thật thì, khi anh ta mới thêm Wechat của Phó Tiểu Vũ, ảnh đại diện của Omega này là một bức ảnh chụp bán thân theo phong cách của dân kinh doanh căng chặt và cổ lỗ, dù là đường nét trên khuôn mặt vẫn xinh đẹp như vậy nhưng lại thật sự thiếu đi sức hút.
Sau đó khi Phó Tiểu Vũ đổi thành tấm ảnh hút thuốc dưới trời tuyết kia, anh ta mới đột nhiên nổi lên hứng thú.
Mà giây phút này, Ôn Hoài Hiên một lần nữa tìm lại cảm giác hồi đầu khi anh ta bấm vào ảnh đại diện của cậu——
"Phó tổng," Trên đường đưa Phó Tiểu Vũ trở về, Ôn Hoài Hiên không nhịn được hỏi: "Nghe nói mấy ngày nữa anh cũng đến Việt Nam công tác, vẫn là thành phố Hồ Chí Minh à?"
"Đúng vậy."
"Thật là trùng hợp." Ôn Hoài Hiên rẽ vào khu nhà vườn Quân Nhã, nói tiếp: "Đúng lúc mấy hôm đó tôi cũng ở thành phố Hồ Chí Minh, đến khi ấy chúng ta hẹn nhau đi ăn nhé?"
Anh ta biết ý đồ của mình thế này có phần hơi rõ ràng, nhưng mà không quan trọng đều là người trưởng thành cả, không cần phải giấu giếm.
"Ừ, đến lúc đó lại liên lạc, xem có thời gian rảnh hay không."
Phó Tiểu Vũ trả lời có phần thờ ơ.
...
Buối tối hôm ấy, Ôn Hoài Hiên đã chủ động tạo nhóm chat trên Dingtalk để bắt đầu hợp tác chính thức giữa LIAM và LITE.
Trong nhóm chat không chỉ bổ sung thêm nhân viên kinh doanh và marketing ở cả hai bên, mà còn cộng thêm cả mấy vị sếp lớn bên LITE——
Văn Kha, Phó Tiểu Vũ và Vương Tịnh Lâm đều ở trong nhóm chat này, ngay cả Hứa Gia Lạc vì không rút được cổ phần về nên vẫn có mặt trong nhóm chat của các lãnh đạo, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh cũng bị thêm vào nhóm mới này.
Lúc được thêm vào nhóm, Hứa Gia Lạc còn đang tắm, đợi đến khi anh bước ra trên điện thoại đã nhảy lên hàng chục tin nhắn trên Dingtalk, tất cả đều đến từ nhóm chat "LIAM-LITE Go Go Go".
Ban đầu anh thấy hơi bối rối, kết quả vừa nhấn vào xem thử thì lại vừa khéo nhìn thấy tin nhắn Ôn Hoài Hiên mới gửi đến: Mọi người cùng nhau hợp tác vui vẻ trong tương lai nhé!
Phía sau còn kèm theo một hình mặt cười vụng về.
Hứa Gia Lạc ném điện thoại lên giường, cúi đầu xuống ôm lấy Hạ An vào lòng rồi xoa đầu cô mèo, nhưng sau đó lại không nhịn được cầm điện thoại lên, mở ra ảnh đại diện của Ôn Hoài Hiên.
Vẫn là một bức ảnh đại diện đúng theo kiểu của Alpha kia, nhưng lần này anh ta không cưỡi ngựa nữa thay vào đó là một bức ảnh nhảy dù.
Hứa Gia Lạc uể oải đóng trang thông tin cá nhân của Ôn Hoài Hiên lại, đúng lúc nhìn thấy Phó Tiểu Vũ cũng trả lời một câu ngắn gọn trong nhóm: Cảm ơn sự ủng hộ của anh Ôn và LIAM, mọi người cùng nhau cố gắng nhé.
Anh nhìn chằm chằm vào câu nói ngắn gọn kia một hồi lâu, do dự một lát cho đến tận sau khi Văn Kha, Vương Tiểu Sơn và hàng chục người đều bấm thích vào tin nhắn kia hoặc là đăng lên biểu tượng cảm xúc OK thì Hứa Gia Lạc mới dè dặt nhấp vào biểu tượng "tặng hoa"dưới dòng tin nhắn đó của Phó Tiểu Vũ.
Biểu tượng của anh lẫn lộn giữa mọi người, như thể không hề thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
... . Truyện Sắc
Nhóm chat "LIAM-LITE Go Go Go" mỗi ngày đều có rất nhiều tin nhắn, nhưng đại đa số đều là những tin nhắn về việc triển khai chi tiết công việc, vì vậy thực ra bất kể là Phó Tiểu Vũ, Văn Kha hay là cả Ôn Hoài Hiên và các sếp lớn khác đều sẽ tắt thông báo nhóm, chỉ tới khi được @ vào mới nhìn đến một chút.
Chỉ có duy nhất Hứa Gia Lạc, không có ai @ đến thì lại không tắt thông báo nhóm.
Mấy ngày nay anh cũng rất bận bịu, ban ngày phải ở cùng Nam Dật, đến buổi tối lại phải đọc một vài tài liệu mà giáo sư gửi đến.
Cho dù có như thế, anh vẫn đọc từng tin nhắn trong nhóm chat này hằng ngày, thậm chí còn nhấn vào từng tệp file được truyền lên, ngay cả khi những thứ này dường như không liên quan đến công việc của mình.
Nhưng thực ra những cái đó cũng không hoàn toàn vô dụng.
Vào buổi chiều của một vài ngày sau, Ôn Hoài Hiên lần đầu tiên đăng một bức ảnh về Việt Nam trong nhóm sau đó còn @Phó Tiểu Vũ vào, nói: Phó tổng, tôi cũng đến Việt Nam rồi. Anh ở khách sạn nào thế? Cảm thấy thế nào?
Qua vài phút sau, Phó Tiểu Vũ mới trả lời lại rằng: RS, cũng được, chỉ là ban công rộng quá lại quên đóng cửa nên bị muỗi đốt. Anh thì sao?
Ôn Hoài Hiên: Tôi có nhà ở thành phố Hồ Chí Minh nên đến đó ở, đợi anh xong việc rồi tôi sẽ mời anh và Vương Tiểu Sơn đi ăn tối nhé. RS cũng không tồi, nhưng mà chờ đến sau khi LIAM cũng mở ở đây thì Phó tổng có thể thử đến nghỉ ở LIAM xem sao.
Vương Tiểu Sơn: Chó con nhảy nhót.jpg
Phó Tiểu Vũ: Đương nhiên rồi.
Hứa Gia Lạc đọc hết cuộc trò chuyện của hai người họ từng chữ từng chữ một, trong lòng đã không biết là cảm xúc gì.
Mẹ nó đọc thì khó chịu, nghĩ không đọc nữa nhưng lại chẳng nhịn nổi.
Anh thật sự rất muốn thoát khỏi nhóm chat này.
Sự khó chịu này còn kéo dài đến tận tám giờ tối trong nước ngày hôm sau, Vương Tiểu Sơn gửi một tập tài liệu lên nhóm còn @Phó Tiểu Vũ và giám đốc kinh doanh của LIAM vào: Hai anh ơi, lịch thời gian quảng cáo em đã sắp xếp xong rồi, có thời gian rảnh thì xem giúp em nhé.
Phó Tiểu Vũ trả lời lại rất nhanh: Khoan đã, vẫn còn vài thứ cần phải điều chỉnh, tôi sẽ viết thêm bình luận vào đợi lát nữa sẽ gửi cho cậu.
Vương Tiểu Sơn: Vâng anh!
Giám đốc kinh doanh của LIAM cũng rất lịch sự nhắn lại một câu: Vậy tôi đợi các bình luận của Phó tổng rồi sẽ xem sau.
Hứa Gia Lạc lúc đó đang đưa Hạ An đến tiệm thú cưng ở khu Bắc Thành để chải lông, tính tình cô mèo trong lúc tắm rửa thường rất nóng nảy, anh phải dỗ dành một lúc lâu mới chịu tắm xong.
Hơn chín giờ, anh lại lướt qua nhóm chat kia một lượt theo bản năng, nhưng Phó Tiểu Vũ vốn dĩ đã nói "Đợi lát nữa sẽ gửi cho cậu" lại không thấy động tĩnh gì nữa.
Nhưng phàm là người đã từng làm việc với Phó Tiểu Vũ đều biết rằng, nếu cậu đã nói đợi lát nữa có nghĩa là việc đó chỉ diễn ra trong vòng một tiếng đồng hồ.
Nếu vượt quá một tiếng đồng hồ thì cậu nhất định sẽ nói rõ thời gian, Phó Tiểu Vũ chính là một Omega khắt khe như vậy đấy.
Chẳng lẽ đã chat riêng với Vương Tiểu Sơn rồi sao?
Nhưng cái này không hợp lý.
Hứa Gia Lạc nghĩ về điều này trong lúc lái xe đưa Hạ An về nhà, lúc về đến nơi việc đầu tiên là anh lại mở Dingtalk lên nhưng Phó Tiểu Vũ vẫn không trả lời.
Đã gần mười giờ tối, cũng là chín giờ tối theo giờ Việt Nam.
Alpha bỗng nhiên trở nên bồn chồn không yên, sau khi dọn vệ sinh cho Hạ An xong anh bèn ngồi xuống ghế sopha rồi nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Thực sự anh không thể nhịn được nữa, liền âm thầm gửi tin nhắn riêng trên Dingtalk cho Vương Tiểu Sơn: Phó tổng đã gửi riêng các bình luận cho cậu chưa?
Vương Tiểu Sơn: Dạ?
Cậu ta rõ ràng là hơi ngạc nhiên, tiếp theo đó mới phản ứng lại: Anh nói đến tài liệu trong nhóm chat đúng không.
Hứa Gia Lạc: Đúng.
Vương Tiểu Sơn: Chưa thấy đâu.
Hứa Gia Lạc: Hay là... cậu lại hỏi cậu ấy?
Sau khi gửi câu kia đi theo bản năng, Hứa Gia Lạc cảm thấy đúng là cạn lời với chính mình, chỉ sợ chính là con người Hứa Gia Lạc lúc này đây lại còn lo chuyện bao đồng hơn cả chuyện ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.
Vương Tiểu Sơn hiển nhiên cũng có chút bối rối: Anh Hứa, tôi giục anh ấy không hay lắm đâu... Hơn nữa, buổi chiều Phó tổng có vẻ khá uể oải, hình như là không được khỏe lắm, không chừng lúc này đã đi ngủ sớm rồi.
Hứa Gia Lạc: Cậu ấy không được khỏe sao?
Lời nói của Vương Tiểu Sơn đáng ra phải khiến anh yên tâm, nhưng kết quả lại phản tác dụng khiến thần kinh cả người của Alpha trở nên căng thẳng.
Hứa Gia Lạc lướt vài cái trên điện thoại, sau đó lại còn đi tra thời tiết ở Việt Nam trên App, thật sự không biết là chính mình đang làm gì.
Một lúc sau không nhịn được nữa, lại gửi tin nhắn khác cho Vương Tiểu Sơn: Không có tin tức gì cứ cảm thấy không ổn, hay là gọi điện thoại cho cậu ấy?
Vương Tiểu Sơn: ... Thế để tôi gọi điện vậy.
Hứa Gia Lạc đương nhiên có thể cảm nhận được sự cạn lời của cậu trợ lý vào lúc này, nhưng sau đó khoảng một hai, phút, Vương Tiểu Sơn đã nhắn lại: Phó tổng không nghe máy.
Cậu ta dường như có phần không biết phải làm sao, thế nên lại gửi tin nhắn cho Hứa Gia Lạc: Hừm... gọi hai lần đều không nghe.
Hứa Gia Lạc trong lúc nhất thời cũng không đoái hoài đến có bao nhiêu lúng túng, anh bèn cầm điện thoại lên gọi thẳng qua Dingtalk cho Phó Tiểu Vũ.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, Omega kia vẫn không trả lời.
Hứa Gia Lạc lúc này đã thực sự lo lắng.
Anh đột ngột đứng dậy khỏi ghế sopha, nhìn quanh phòng một lúc, hít thở sâu hai cái rồi gọi lại cho Vương Tiểu Sơn.
"Alo? Hứa tổng?"
Lúc Vương Tiểu Sơn trả lời điện thoại, cậu ta hiển nhiên có chút ngạc nhiên.
"Vương Tiểu Sơn, cậu ở cạnh phòng Phó Tiểu Vũ đúng không?" Giọng Hứa Gia Lạc khàn khàn, nói tiếp: "Cậu qua đó xem thế nào được không? Tôi cứ cảm thấy không ổn."
"... Được ạ." Vương Tiểu Sơn đi dép lê vào rồi sang phòng bên cạnh bấm chuông cửa, ấn hồi lâu mà vẫn không có phản ứng nào.
Cậu nói lại tin tức này với Hứa Gia Lạc, điên thoại của hai người họ đều yên lặng một lúc, Vương Tiểu Sơn giơ tay lên gõ thêm mấy lần rồi lại nói: "Vẫn không có động tĩnh gì."
Vương Tiểu Sơn lúc này đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cậu ta chạy về phòng của mình, vì phòng của Phó Tiểu Vũ và Omega này ở cạnh nhau cho nên ban công cũng ở cạnh nhau, thế là cậu ta bèn trèo lên hai bức tưởng nhỏ rồi nhảy xuống trong ban công của Phó Tiểu Vũ.
Cửa kính lộ thiên của Phó Tiểu Vũ đã được khóa chặt, qua lớp rèm mỏng màu trắng sữa có thể nhìn thấy bên trong còn chút ánh đèn lờ mờ, mơ hồ có một bóng người đang nằm trên giường.
"Hình như là ngủ rồi——" Vương Tiểu Sơn vừa đập mạnh vào cửa kính, vừa nói vào trong điện thoại.
"Cậu ấy không thể ngủ say như thế được. Vương Tiểu Sơn, cậu đặt phòng đúng không? Bây giờ xuống lễ tân đi, bất kể có thế nào cũng phải bảo bọn họ lên mở cửa, cứ nói là có người nằm bên trong phòng nhưng vẫn luôn không có phản ứng gì."
"Cái này... vậy, vậy tôi lập tức đi ngay."
Vương Tiểu Sơn ban đầu cũng rất kinh ngạc, chuyện này quả thực quá vô lý, thậm chí không biết khách sạn có thể đồng ý với một yêu cầu hoang đường vậy không, nhưng cậu ta vẫn lắp bắp làm theo.
Cậu ta cũng rất bối rối, về mặt lý thuyết cậu không biết nếu Phó Tiểu Vũ thật sự ngủ say hai tiếng rồi thì bọn họ có cần phải căng thẳng đến như vậy hay không.
Omega này cũng chưa từng xử lý những tình huống như thế bao giờ, nhưng thái độ của Hứa Gia Lạc đã ảnh hưởng đến Vương Tiểu Sơn khiến cậu ta cũng hoảng theo.
Hứa Gia Lạc cực kỳ lo lắng, anh chạy vào phòng ngủ mở máy tính lên bắt đầu đặt vé đến Việt Nam, trong vòng vài giây đầu tiên Alpha còn khó thể tập trung nổi, mỗi một hàng chữ giống như đang đan vào với nhau, anh phải hít sâu mấy hơi sau đó mới gắng gượng tìm được chuyến bay sớm nhất vào lúc hai giờ ba mươi đêm nay, Hứa Gia Lạc vội vàng đặt vé ngay lập tức.
"Anh Hứa..." Vương Tiểu Sơn đang chạy còn chưa cúp máy, chắc là cũng đang hết hồn hết vía nên lại xưng hô với anh như ngày xưa: "Anh, anh cảm thấy thật sự có chuyện gì sao?"
"Ừ." Hứa Gia Lạc vừa đặt vé, vừa chỉ cảm thấy tiếng hít thở của bản thân càng lúc càng trở nên nặng nề.
Anh đã từng ôm lấy Omega này mỗi đêm rồi mới ngủ thiếp đi, vậy nên mới cảm thấy rằng Phó Tiểu Vũ sẽ không ngủ say đến được như thế.
Nhưng đây có phải là bằng chứng thực sự không?
Anh cũng biết là không phải, chuyện đó thì tính là bằng chứng thế quái nào được.
Đêm rồi mà anh còn hành Vương Tiểu Sơn, hành khách sạn nhiều như vậy, ngộ nhỡ như Phó Tiểu Vũ chỉ là ngủ say rồi thì chỉ khiến cho một kẻ không có tư cách nào để quan tâm đến cậu nữa, lại càng trở thành một tên cực kỳ ngu ngốc mà thôi.
Thế nhưng vào khoảnh khắc ấy, tất cả mọi lý trí đều mất hết hiệu lực.
Vương Tiểu Sơn dường như đã tìm được người ở quầy lễ tân, cậu ta đang kích động nói bằng tiếng Anh, có vẻ như người bên phía khách sạn đã đồng ý cùng cậu ta lên xem thế nào, âm thanh ở đầu dây bên kia lại càng trở nên hỗn loạn.
Hứa Gia Lạc nghe được một nửa thì điện thoại đột nhiên vô tình cúp máy, anh sốt ruột gọi lại nhưng Vương Tiểu Sơn không trả lời, nên chỉ đành lại gọi vào máy của Phó Tiểu Vũ nhưng đương nhiên cũng không có ai nghe máy.
Chết tiệt.
Alpha suýt chút nữa đã đập vỡ chiếc điện thoại, mười phút ngắn ngủi đó còn dài hơn cả mười năm.
Cuối cùng Vương Tiểu Sơn đã gọi lại cho anh, lần này giọng nói của cậu trợ lý hiển nhiên cũng đang luống cuống, vậy nên lời nói ra cũng không được rõ ràng: " Anh Hứa, Phó tổng sốt cao lắm, lịm cả đi rồi. Vừa rồi bọn em mãi mới đánh thức được anh ấy, bây giờ anh ấy đang sốt rất cao, bên này đã gọi xe đưa anh ấy đến bệnh viện——"
Câu nói kia của Vương Tiểu Sơn còn chưa kịp nói xong, thì Hứa Gia Lạc đã lao ra khỏi phòng với một chiếc túi nhỏ đựng hộ chiếu.
Cho dù giờ phút này có điên rồ và ngớ ngẩn đến mức nào, anh cũng không còn cảm nhận được gì nữa.
Trong lòng Alpha chỉ có một suy nghĩ——
Anh nhất định phải đến Việt Nam.
Lời tác giả:
Ngày mai có lẽ lại phải tăng ca, nên không chắc sẽ đăng chương mới được, tôi báo lại trước để các bạn được biết, nếu đến 12h đêm mà không thấy chương mới là tôi xin nghỉ nhé.
Vì vậy hôm nay đã viết dài hơn một chút rồi!
- ------------------------------------
1h54 am, mai 11h đêm có gì tôi sẽ báo tin để các cô không phải thức chờ nhé ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.