Chương 3
Lý Ngư Phi Ngư
16/06/2023
4
Trong quán bar, tôi nhắm mắt xoay người nhảy nhót.
Khi đang vui vẻ, tôi nhận được tin nhắn từ Hà Dĩ Xuyên: "Em đang ở đâu?"
Tôi lập tức trả lời: “Em vẫn còn ở trong thư viện, thầy ngủ sớm đi, thầy đừng lo cho em.”
Một lúc sau, Hà Dĩ Xuyên gửi một bức ảnh chụp tôi đang lắc lư trên sàn nhảy với chú thích: "Đèn trong thư viện của em hơi sáng đấy."
Tôi cất điện thoại và nhìn xung quanh.
Cuối cùng, ở một góc, tôi nhìn thấy Hà Dĩ Xuyên lạnh lùng và xa cách, nâng ly rượu bằng đôi tay thon dài của mình, vẻ ngoài thuần khiết và tao nhã của anh ấy không phù hợp với bầu không khí của quán bar chút nào.
Bốn mắt chạm nhau, tôi không thể trốn thoát.
Tôi cắn răng đi tới cheo hỏi: "Giáo sư Hà, thầy cũng tới quán bar chơi sao?"
Hà Dĩ Xuyên nhấp một ngụm rượu: "Không."
"Tôi đến quán bar để viết luận văn."
Mọi người xung quanh đều nhìn tôi cười.
Móa, muốn tìm cái lỗ chui xuống ghê.
Đêm đó, tôi bị Hà Dĩ Xuyên kéo về trường như một con gà chớt.
Quá đau lòng rồi.
5
Quốc Khánh đã qua, cuộc sống thật nhàm chán.
Tôi đến lớp y học lâm sàng với một lời than phiền đã hơn 800 năm.
Hà Dĩ Xuyên thì vẫn tràn đầy năng lượng.
Anh đặt câu hỏi: "Bộ phận nào trên cơ thể con người được phóng đại 6-7 lần khi bị kích thích?"
Cả lớp im lặng.
"Quý Noãn, đứng dậy trả lời."
Vậy mà anh ấy lại để một cô gái trả lời câu hỏi như này!
Anh ấy vô sỉ đừng trách tôi vô nghĩa.
Tôi liếc nhìn bộ phận không thể nói của anh ấy, rồi trả lời một cách đầy ẩn ý: "Em biết, nhưng em từ chối trả lời."
Gợi ý đã đủ rõ ràng rồi chứ.
Các bạn sinh viên bên dưới xì xào, cố nén cười.
Hà Dĩ Xuyên ngơ ngác nhìn tôi, đổi sang gọi lớp trưởng trả lời.
Lớp trưởng nghiêm túc đáp: "Đồng tử."
"Chính xác!"
Sau đó, anh ấy nói với tôi: "Tôi có ba lời nhắc cho bạn."
"Thứ nhất, bạn không xem trước nội dung buổi học."
"Thứ hai, bạn đang suy nghĩ lung tung."
"Thứ ba là..."
Anh dừng một chút, sau đó tháo gọng kính vàng xuống, dùng đôi mắt đào hoa nhìn tôi chằm chằm, nói: “Sau khi kết hôn, bạn sẽ rất thất vọng đấy.”
Các bạn cùng lớp cười ầm lên, tất cả đều chờ đợi để xem trò vui của tôi.
Tôi mỉm cười nhìn Hà Dĩ Xuyên, nói: "Ồ? Giáo sư Hà không tự tin vào bản thân sao?"
“Là do em quá tự tin vào đàn ông."
"Sau giờ học đến văn phòng tôi."
Trong quán bar, tôi nhắm mắt xoay người nhảy nhót.
Khi đang vui vẻ, tôi nhận được tin nhắn từ Hà Dĩ Xuyên: "Em đang ở đâu?"
Tôi lập tức trả lời: “Em vẫn còn ở trong thư viện, thầy ngủ sớm đi, thầy đừng lo cho em.”
Một lúc sau, Hà Dĩ Xuyên gửi một bức ảnh chụp tôi đang lắc lư trên sàn nhảy với chú thích: "Đèn trong thư viện của em hơi sáng đấy."
Tôi cất điện thoại và nhìn xung quanh.
Cuối cùng, ở một góc, tôi nhìn thấy Hà Dĩ Xuyên lạnh lùng và xa cách, nâng ly rượu bằng đôi tay thon dài của mình, vẻ ngoài thuần khiết và tao nhã của anh ấy không phù hợp với bầu không khí của quán bar chút nào.
Bốn mắt chạm nhau, tôi không thể trốn thoát.
Tôi cắn răng đi tới cheo hỏi: "Giáo sư Hà, thầy cũng tới quán bar chơi sao?"
Hà Dĩ Xuyên nhấp một ngụm rượu: "Không."
"Tôi đến quán bar để viết luận văn."
Mọi người xung quanh đều nhìn tôi cười.
Móa, muốn tìm cái lỗ chui xuống ghê.
Đêm đó, tôi bị Hà Dĩ Xuyên kéo về trường như một con gà chớt.
Quá đau lòng rồi.
5
Quốc Khánh đã qua, cuộc sống thật nhàm chán.
Tôi đến lớp y học lâm sàng với một lời than phiền đã hơn 800 năm.
Hà Dĩ Xuyên thì vẫn tràn đầy năng lượng.
Anh đặt câu hỏi: "Bộ phận nào trên cơ thể con người được phóng đại 6-7 lần khi bị kích thích?"
Cả lớp im lặng.
"Quý Noãn, đứng dậy trả lời."
Vậy mà anh ấy lại để một cô gái trả lời câu hỏi như này!
Anh ấy vô sỉ đừng trách tôi vô nghĩa.
Tôi liếc nhìn bộ phận không thể nói của anh ấy, rồi trả lời một cách đầy ẩn ý: "Em biết, nhưng em từ chối trả lời."
Gợi ý đã đủ rõ ràng rồi chứ.
Các bạn sinh viên bên dưới xì xào, cố nén cười.
Hà Dĩ Xuyên ngơ ngác nhìn tôi, đổi sang gọi lớp trưởng trả lời.
Lớp trưởng nghiêm túc đáp: "Đồng tử."
"Chính xác!"
Sau đó, anh ấy nói với tôi: "Tôi có ba lời nhắc cho bạn."
"Thứ nhất, bạn không xem trước nội dung buổi học."
"Thứ hai, bạn đang suy nghĩ lung tung."
"Thứ ba là..."
Anh dừng một chút, sau đó tháo gọng kính vàng xuống, dùng đôi mắt đào hoa nhìn tôi chằm chằm, nói: “Sau khi kết hôn, bạn sẽ rất thất vọng đấy.”
Các bạn cùng lớp cười ầm lên, tất cả đều chờ đợi để xem trò vui của tôi.
Tôi mỉm cười nhìn Hà Dĩ Xuyên, nói: "Ồ? Giáo sư Hà không tự tin vào bản thân sao?"
“Là do em quá tự tin vào đàn ông."
"Sau giờ học đến văn phòng tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.