Chương 25:
Mưa Mùa Hạ
27/02/2023
Hôm sau, Tiêu Phong kia quả nhiên đến muộn 1 tiếng, nhưng còn biết nghe lời mặc sơ mi trắng, quần âu, bộ dáng trông đàng hoàng, chững chạc hơn hẳn.
Bản thân anh ta cũng cao tầm trên một mét tám, khuôn mặt góc cạnh, tuấn tú, mặc đồ công sở vào trông soái hẳn. Thu hút không ít ánh mắt của các cô gái trong công ty.
Tôi lườm anh ta muốn cháy mặt, ngày đầu tiên đã dám đến muộn!
Anh ta cười gượng, rút ra một cọc tiền, đặt lên trên bàn tôi, “Tiền phạt đây. Phần còn thừa là tiền bo.”
Bo…bo cái đầu anh! Tự dưng tôi muốn chửi tục. Không được không được. Tôi vỗ vỗ miệng, tự ngăn cản chính bản mình. Đúng là gần mực thì đen.
Tôi là giám đốc bộ phận thiết kế, đồng thời cũng là một thành viên của cổ đông sáng lập, có thể trực tiếp nhận người không cần qua phỏng vấn.
Tôi dẫn Tiêu Phong qua phòng nhân sự đưa hồ sơ và làm thủ tục tiếp nhận người mới. Sau đó, dẫn anh ta đi một vòng quanh Công ty để giới thiệu.
Khi Cách Tùng nhìn thấy Tiêu Phong, anh chỉ im lặng, nhưng tôi thấy rõ sự không vui trên gương mặt anh.
Trước kia, tôi sẽ không làm những việc khiến Cách Tùng cảm thấy không thoải mái. Nhưng bây giờ, cảm xúc của anh không còn là điều mà tôi quan tâm, để ý nữa.
Lúc tôi dẫn Tiêu Phong đi giới thiệu, Cách Tùng vẫn luôn không nói gì, chỉ có Tiểu Vũ 'vui vui vẻ vẻ' tiếp đón chúng tôi. Khi tôi và Tiêu Phong ra khỏi phòng tổng giám đốc, tôi thấy rõ ràng khuôn mặt của anh còn đen hơn lúc chúng tôi mới vào.
Tôi yêu cầu phòng kỹ thuật sắp xếp thêm một bàn làm việc cho Tiêu Phong trong phòng riêng của tôi.
Để anh ta ngồi gần, tôi sẽ dễ bề giao việc hơn, đồng thời cũng tránh cho anh ta gây ra việc gì ngoài khả năng kiểm soát của tôi.
Đầu tiên, tôi lôi toàn bộ quy định công ty ra cho Tiêu Phong đọc. Yêu cầu anh ta học và làm bài kiểm tra nhỏ để xác định mức độ hiểu của anh ta.
Tiếp đến, tôi giới thiệu lịch sử thành lập công ty, các đầu mục công việc cho Tiêu Phong.
Sau tất cả các bước đào tạo ban đầu này, Tiêu Phong chính thức bước lên con đường trở thành trợ lý của tôi.
Nói đi cũng phải nói lại, bình thường công ty chúng tôi hướng dẫn người mới phải mất ba ngày, nhưng với anh ta, tôi chỉ mất có đúng hai tiếng. Thậm chí quy định của công ty nhiều như thế, từ quy chế an toàn, quy chế thanh toán, phê duyệt, thăng chức…Tiêu Phong đều gần như chỉ đọc một lần đã ghi nhớ được. Đúng là trí nhớ kinh người! Bộ não tuyệt vời như vậy, đáng tiếc cứ bị dùng vào mấy việc không tốt lành như chửi tục, chửi thề…
Chiều muộn, Cách Tùng đi qua phòng tôi.
"An Nhiên, chút nữa anh đưa em về nhé."
"Không cần. An Nhiên sẽ đi với tôi." Tôi chưa kịp trả lời thì Tiêu Phong đã lên tiếng.
"Không được." Cách Tùng ngay lập tức phản đối.
"Anh Cách Tùng, tối nay em có hẹn đi ăn mừng ngày làm việc đầu tiên của anh Tiêu Phong cùng nhóm bạn của anh ấy. Sau khi tan làm sẽ đi luôn." Tôi nói với Cách Tùng.
"Chỉ là một nhân viên, em có cần phải đối xử đặc biệt như vậy không? Chẳng nhẽ hễ công ty có người mới em cũng đi ăn mừng ngày đầu làm việc như vậy sao. Đây là việc không cần thiết." Cách Tùng chất vấn.
"Cần chứ! Người khác thế nào tôi không biết, nhưng tôi đi làm ngày đầu tiên thì phải ăn mừng." Tiêu Phong lại giở thói ngang ngạnh, trừng mắt nói với Cách Tùng, "Những người không liên quan thì dẹp dẹp sang một bên cho nước nó trong đi."
"Anh…" Cách Tùng tức giận.
Tôi day day hai bên thái dương vì đau đầu. Hai người này từ lần đầu tiên gặp nhau đã khắc khẩu. Hình như chưa từng nói với nhau một câu tử tế thì phải?
"Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa. Hai người bây giờ là đồng nghiệp, giữ hoà khí đi." Ngăn cản họ cãi nhau xong, tôi quay ra nói với anh Cách Tùng, "anh hàng ngày đều đưa Tiểu Vũ về mà. Hôm nay không đưa sao?"
"Dù sao chúng ta cũng về chung một con đường, anh có thể đưa hai người cùng về."
"Hứ!" Tiêu Phong vừa nghe vậy liền nhếch môi cười khểnh.
Cách Tùng lườm Tiêu Phong:
"Người không liên quan thì nên biết điều mà im miệng."
Lại bắt đầu cãi nhau!
Tôi vội nói chen vào:
"Anh Cách Tùng, hàng ngày không cần đưa em về. Em sẽ tự về."
Tiêu Phong nghe vậy, không hề khách khí nói xen vào: "Nghe chưa? Biến đi."
"Anh…" Cách Tùng tức giận tiến lên một bước về phía Tiêu Phong.
Tôi vội vàng đứng ra ngăn cản,
"Tiêu Phong, bây giờ vẫn còn trong giờ làm việc. Anh Cách Tùng là tổng giám đốc công ty. Anh hãy tôn trọng anh ấy."
"Ý cô là sau giờ làm việc có thể nói thoải mái đúng không? Được, còn 5 phút nữa hết giờ, tôi sẽ chờ." Tiêu Phong giơ tay lên xem giờ, giọng nói không chút nào để ý.
Tôi giơ tay đỡ trán, quay ra nói với Cách Tùng,
"Anh Cách Tùng, còn việc gì nữa không?"
Cách Tùng nhìn tôi chằm chằm, cất giọng:
"An Nhiên, anh vẫn là câu nói kia, em không nên chơi với cậu ta."
Nói xong, Cách Tùng xoay người rời đi.
Tôi đi theo đằng sau anh ta đóng cửa phòng lại.
Bản thân anh ta cũng cao tầm trên một mét tám, khuôn mặt góc cạnh, tuấn tú, mặc đồ công sở vào trông soái hẳn. Thu hút không ít ánh mắt của các cô gái trong công ty.
Tôi lườm anh ta muốn cháy mặt, ngày đầu tiên đã dám đến muộn!
Anh ta cười gượng, rút ra một cọc tiền, đặt lên trên bàn tôi, “Tiền phạt đây. Phần còn thừa là tiền bo.”
Bo…bo cái đầu anh! Tự dưng tôi muốn chửi tục. Không được không được. Tôi vỗ vỗ miệng, tự ngăn cản chính bản mình. Đúng là gần mực thì đen.
Tôi là giám đốc bộ phận thiết kế, đồng thời cũng là một thành viên của cổ đông sáng lập, có thể trực tiếp nhận người không cần qua phỏng vấn.
Tôi dẫn Tiêu Phong qua phòng nhân sự đưa hồ sơ và làm thủ tục tiếp nhận người mới. Sau đó, dẫn anh ta đi một vòng quanh Công ty để giới thiệu.
Khi Cách Tùng nhìn thấy Tiêu Phong, anh chỉ im lặng, nhưng tôi thấy rõ sự không vui trên gương mặt anh.
Trước kia, tôi sẽ không làm những việc khiến Cách Tùng cảm thấy không thoải mái. Nhưng bây giờ, cảm xúc của anh không còn là điều mà tôi quan tâm, để ý nữa.
Lúc tôi dẫn Tiêu Phong đi giới thiệu, Cách Tùng vẫn luôn không nói gì, chỉ có Tiểu Vũ 'vui vui vẻ vẻ' tiếp đón chúng tôi. Khi tôi và Tiêu Phong ra khỏi phòng tổng giám đốc, tôi thấy rõ ràng khuôn mặt của anh còn đen hơn lúc chúng tôi mới vào.
Tôi yêu cầu phòng kỹ thuật sắp xếp thêm một bàn làm việc cho Tiêu Phong trong phòng riêng của tôi.
Để anh ta ngồi gần, tôi sẽ dễ bề giao việc hơn, đồng thời cũng tránh cho anh ta gây ra việc gì ngoài khả năng kiểm soát của tôi.
Đầu tiên, tôi lôi toàn bộ quy định công ty ra cho Tiêu Phong đọc. Yêu cầu anh ta học và làm bài kiểm tra nhỏ để xác định mức độ hiểu của anh ta.
Tiếp đến, tôi giới thiệu lịch sử thành lập công ty, các đầu mục công việc cho Tiêu Phong.
Sau tất cả các bước đào tạo ban đầu này, Tiêu Phong chính thức bước lên con đường trở thành trợ lý của tôi.
Nói đi cũng phải nói lại, bình thường công ty chúng tôi hướng dẫn người mới phải mất ba ngày, nhưng với anh ta, tôi chỉ mất có đúng hai tiếng. Thậm chí quy định của công ty nhiều như thế, từ quy chế an toàn, quy chế thanh toán, phê duyệt, thăng chức…Tiêu Phong đều gần như chỉ đọc một lần đã ghi nhớ được. Đúng là trí nhớ kinh người! Bộ não tuyệt vời như vậy, đáng tiếc cứ bị dùng vào mấy việc không tốt lành như chửi tục, chửi thề…
Chiều muộn, Cách Tùng đi qua phòng tôi.
"An Nhiên, chút nữa anh đưa em về nhé."
"Không cần. An Nhiên sẽ đi với tôi." Tôi chưa kịp trả lời thì Tiêu Phong đã lên tiếng.
"Không được." Cách Tùng ngay lập tức phản đối.
"Anh Cách Tùng, tối nay em có hẹn đi ăn mừng ngày làm việc đầu tiên của anh Tiêu Phong cùng nhóm bạn của anh ấy. Sau khi tan làm sẽ đi luôn." Tôi nói với Cách Tùng.
"Chỉ là một nhân viên, em có cần phải đối xử đặc biệt như vậy không? Chẳng nhẽ hễ công ty có người mới em cũng đi ăn mừng ngày đầu làm việc như vậy sao. Đây là việc không cần thiết." Cách Tùng chất vấn.
"Cần chứ! Người khác thế nào tôi không biết, nhưng tôi đi làm ngày đầu tiên thì phải ăn mừng." Tiêu Phong lại giở thói ngang ngạnh, trừng mắt nói với Cách Tùng, "Những người không liên quan thì dẹp dẹp sang một bên cho nước nó trong đi."
"Anh…" Cách Tùng tức giận.
Tôi day day hai bên thái dương vì đau đầu. Hai người này từ lần đầu tiên gặp nhau đã khắc khẩu. Hình như chưa từng nói với nhau một câu tử tế thì phải?
"Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa. Hai người bây giờ là đồng nghiệp, giữ hoà khí đi." Ngăn cản họ cãi nhau xong, tôi quay ra nói với anh Cách Tùng, "anh hàng ngày đều đưa Tiểu Vũ về mà. Hôm nay không đưa sao?"
"Dù sao chúng ta cũng về chung một con đường, anh có thể đưa hai người cùng về."
"Hứ!" Tiêu Phong vừa nghe vậy liền nhếch môi cười khểnh.
Cách Tùng lườm Tiêu Phong:
"Người không liên quan thì nên biết điều mà im miệng."
Lại bắt đầu cãi nhau!
Tôi vội nói chen vào:
"Anh Cách Tùng, hàng ngày không cần đưa em về. Em sẽ tự về."
Tiêu Phong nghe vậy, không hề khách khí nói xen vào: "Nghe chưa? Biến đi."
"Anh…" Cách Tùng tức giận tiến lên một bước về phía Tiêu Phong.
Tôi vội vàng đứng ra ngăn cản,
"Tiêu Phong, bây giờ vẫn còn trong giờ làm việc. Anh Cách Tùng là tổng giám đốc công ty. Anh hãy tôn trọng anh ấy."
"Ý cô là sau giờ làm việc có thể nói thoải mái đúng không? Được, còn 5 phút nữa hết giờ, tôi sẽ chờ." Tiêu Phong giơ tay lên xem giờ, giọng nói không chút nào để ý.
Tôi giơ tay đỡ trán, quay ra nói với Cách Tùng,
"Anh Cách Tùng, còn việc gì nữa không?"
Cách Tùng nhìn tôi chằm chằm, cất giọng:
"An Nhiên, anh vẫn là câu nói kia, em không nên chơi với cậu ta."
Nói xong, Cách Tùng xoay người rời đi.
Tôi đi theo đằng sau anh ta đóng cửa phòng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.