Tình Yêu Không Đáng Giá

Chương 28:

Mưa Mùa Hạ

27/02/2023

Một tiếng sau tôi trở lại văn phòng, Tiểu Vũ lập tức mở một cuộc họp. Cô đứng lên phát biểu, giọng nói lanh lảnh, vang khắp phòng họp:

"Tôi muốn thông báo một tin vui cực lớn cho mọi người. Sau nhiều ngày nỗ lực, cuối cùng tôi đã thành công khiến tập đoàn Sen Trắng chú ý đến công ty chúng ta. Hôm qua họ đã thông báo cho tôi. Họ muốn đàm phán hợp đồng làm nội thất khu văn phòng mới với chúng ta."

Tôi và Tiêu Phong nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự ngạc nhiên.

Cả phòng họp xôn xao, mọi người đều bị bốn chữ "tập đoàn Sen Trắng" làm cho chấn động. Dự án văn phòng của tập đoàn Sen Trắng thường rất lớn. Đôi khi phải hai, ba đơn vị thi công cùng làm mới có thể hoàn thành đúng hạn.

Nếu cuối năm nay ký được hợp đồng với Sen Trắng vậy năm sau công ty chúng tôi có thể coi như đã hoàn thành chỉ tiêu KPI ngay từ đầu năm.

Tiểu Vũ hài lòng nhìn biểu hiện của mọi người, nói tiếp:

"Tôi muốn nói với mọi người, mọi sự nỗ lực đều sẽ được đền đáp xứng đáng. Tôi có thể thuyết phục được tập đoàn Sen Trắng hợp tác cùng chúng ta. Các bạn cũng có thể. Đừng ngần ngại tiến lên, đừng ngại hỏi tôi nếu bạn chưa biết làm như thế nào. Tôi ở đây, luôn sẵn sàng giúp đỡ các bạn. Mục tiêu của chúng ta là toàn bộ 10 tập đoàn lớn nhất đất nước đều sẽ trở thành khách hàng của chúng ta."

Tiếng vỗ tay rầm rầm.

Tiêu Phong nhìn Tiểu Vũ đứng phía trên cùng kia, mở miệng chửi tục, âm lượng vừa đủ để một mình tôi nghe thấy:

"Đậu má. Cô ta đánh rắm giữa phòng họp mà không biết ngại. Dây thần kinh xấu hổ bị chó gặm mẹ nó rồi."

"Tôi đồng ý với anh, nhưng lần sau anh nói có thể không kèm theo mấy câu chửi tục được không?" Tôi ghé sát tai Tiêu Phong, nói nhỏ.

Lúc quay đầu lên nhìn thấy một đôi ánh mắt bắn lại đây. Cách Tùng ngồi ở chiếc bàn diễn giả, quay mặt về phía mọi người trong phòng học, mày nhăn chặt, rời tầm mắt khỏi tôi và Tiêu Phong.

Đợi tiếng vỗ tay ngớt đi, Tiểu Vũ ở trên bục phát biểu lại tiếp tục nói:

"Có ai muốn hỏi gì không?"

"Có, cô đã liên hệ với ai ở tập đoàn Sen Trắng?"

Tiêu Phong khoanh tay trước ngực, chân trái bắt chéo gác lên chân phải, hất hàm hỏi Tiểu Vũ.



Tôi liếc nhìn bộ dáng vênh váo của anh ta, chép miệng. Thôi kệ.

Tôi và Tiêu Phong ngồi ở ngay hàng ghế đầu tiên, khá gần Tiểu Vũ, nhìn rõ biểu hiện không vui thoáng lướt qua trên mặt cô ấy, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh:

"Mọi người đoán thử xem? Tôi gợi ý nhé, là một nhân vật cấp cao của tập đoàn."

Bên dưới xôn xao, Tiểu Hoa nhanh nhảu nói to lên:

"Chị Tiểu Vũ, có phải ngài An Đức tổng giám đốc công ty Sen nghỉ dưỡng, một thành viên của tập đoàn Sen Trắng hay không? Em nghe nói bên công ty đó vừa xây xong khu văn phòng mới nên cần làm nội thất."

Tiểu Vũ cười cười, vẻ mặt thần bí:

"Đúng là bên Sen Trắng liên hệ với chúng ta để làm nội thất cho dự án văn phòng mới của công ty thành viên này. Nhưng người mà chị làm việc cùng thì cấp còn cao hơn ngài An Đức…cao hơn…rất rất nhiều. Mọi người đoán thử xem?"

Tiêu Phong nhếch miệng, hừ một tiếng, tỏ vẻ cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

Tiểu Vũ không vui liếc Tiêu Phong một cái, nói một cách vu vơ nhưng lại đầy ám chỉ:

"Mấy người không biết trời cao đất dày thường hay khó chịu với sự thành công của người khác."

"Giờ mới thấy cô nói một câu có lý. Đúng là có những người không biết trời cao đất dày, ếch ngồi đáy giếng."

Tiêu Phong châm chọc lại Tiểu Vũ.

Tôi quay ra, đặt tay lên vai Tiêu Phong, dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo anh hãy kiềm chế bản thân một chút, dù sao đây cũng là cuộc họp toàn công ty, cãi nhau sẽ tạo không khí không hài hoà.

Tiêu Phong không phục, trừng mắt lại với tôi, nhưng sau đó cũng im lặng không tiếp tục châm chọc nữa.

Lúc quay đầu lên, tôi lại nhìn thấy ánh mắt Cách Tùng bắn về phía tôi. Tôi coi như không thấy, tiếp tục nhìn Tiểu Vũ, xem cô ấy sẽ nói gì tiếp theo.



"Chị Tiểu Vũ, chị nói đi, nhân vật cấp cao ở tập đoàn Sen Trắng mà chị đang làm việc cùng là ai? Mọi người đang hồi hộp muốn biết lắm rồi." Tiếng của Tiểu Hoa lại vang lên lanh lảnh.

Tiểu Vũ mỉm cười hài lòng, gật đầu với Tiểu Hoa.

"Để mọi người dễ đoán hơn, tôi xin đưa ra một gợi ý, người đó họ Lý, trong tên có chữ D."

Vài tiếng hút không khí vang lên.

"Không phải là ngài Lý… Dư Đại chứ? Không thể nào, ngài ấy là… " Tiểu Hoa run giọng nói.

"Ping pong! Chính xác!" Tiểu Vũ nói, "Chính là ngài Lý Dư Đại, nhân vật số 2 của tập đoàn Sen Trắng, chỉ đứng sau chủ tịch Hoàng!"

Tiểu Vũ vừa dứt lời xác nhận, bên dưới liền dâng lên một cỗ ồn ào như muốn nổ tung.

Tiêu Phong nhếch mép cười một cách khinh miệt. Tôi lại dùng chân khẽ đá anh ta, nhắc nhở anh ta kiềm chế một chút.

"Biết rồi, đang nhịn đây!"

Nói xong, Tiêu Phong khoanh tay quay mặt đi, bộ dáng cau có khó chịu nhưng vẫn cố nhịn xuống của anh trông khá thú vị. Tôi bật cười khe khẽ, hài lòng gật đầu:

"Có tiến bộ."

Tiêu Phong mắt nhìn thẳng, lời nói với tôi mang theo giận dỗi:

"Cô hình như đã quên mất là anh đây hơn tuổi cô đúng không?"

"Là sao?" Tôi nghiêng đầu nhìn Tiêu Phong.

"Cô bỏ cái kiểu nói chuyện với anh đây như người lớn dạy trẻ con đi."

"À,...ha ha" Tôi bật cười khe khẽ, phát hiện ra anh chàng Tiêu Phong này cũng có một bộ mặt khá đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Không Đáng Giá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook