Chương 2:
Mưa Mùa Hạ
24/02/2023
Đại học năm thứ nhất, Tiểu Vũ có người yêu.
Là một cậu bạn cùng lớp. Nghe nói là thiếu gia tập đoàn Good.
Ngày Tiểu Vũ dẫn người yêu ra mắt tôi và Cách Tùng, tôi thấy trong đôi mắt anh sự mất mát khủng khiếp, ảm đạm, không chút ánh sáng.
Anh vẫn cười, nhưng tôi biết trong lòng anh là một trăm ngàn vết dao cắt, như cảm giác của tôi 1 năm trước khi phát hiện ra người anh thích là Tiểu Vũ.
Anh cầm một con tôm hấp lên, bóc vỏ, vừa định hướng về phía bát Tiểu Vũ lại khựng lại, sau đó chuyển hướng thả vào trong bát của tôi, mỉm cười: “An Nhiên, ăn tôm đi.”
Tôi nhìn con tôm, lại nhìn anh. Anh đau khổ, tôi cũng thấy đau khổ.
Nhưng chuyện tình cảm này, đâu có ép buộc được.
Khi gặp chuyện đau buồn, Cách Tùng có tật xấu là bỏ ăn.
Trước kia, khi con mèo anh nuôi bị chết, anh đã bỏ ăn 3 ngày liền. Sau đó, anh liền bị bệnh đau dạ dày. Bố mẹ anh lại làm việc ở tỉnh khác, chỉ về nhà vào hai ngày cuối tuần.
Sợ lần này anh lại bỏ ăn, nên mấy ngày tiếp theo tôi rất năng đến nhà anh nấu cơm.
Tôi lấy cớ là đang học nấu ăn, nấu rất nhiều món, bắt anh ở trước mắt tôi ăn bằng hết. Lần nào anh cũng cười khổ, nói tôi hai câu, nhưng vẫn cố gắng ăn hết đồ tôi nấu.
Sau khoảng 2 tuần, tôi thấy tâm trạng của anh đã tốt hơn, tuy rằng nỗi buồn trong mắt chưa tiêu tán, nhưng hẳn đã quay trở lại với nếp sinh hoạt hàng ngày. Vậy nên tôi cũng không đến nấu cơm cho anh nữa.
Anh nói muốn trả công tôi đã nuôi anh hai tuần nên mấy ngày tiếp theo sẽ qua nhà chở tôi đi học.
Đương nhiên, tôi rất vui.
Chẳng hiểu sao, bình thường tôi cũng không phải một đứa hay nói, nhưng khi đi với anh lại có thể nói được rất nhiều. Hai anh em buôn đủ các chuyện trên trời, dưới bể, chuyện chính trị, chuyện xã hội, chuyện bàn bè, hàng xóm, chẳng bao giờ có hồi kết.
Nếu không thể làm người yêu, thì làm anh em như vậy với tôi cũng đủ rồi.
Nhưng gần đây anh lại quan tâm đến tôi hơn, thỉnh thoảng còn rủ tôi đi ăn kem, đi xem phim.
Thứ tình cảm tôi đã đè nén rất sâu trong đáy lòng kia lại lần nữa ngo ngoe rục rịch trỗi dậy.
oOo
Tôi đã nghĩ rằng, có lẽ, tôi cũng có cơ hội.
Tôi sẽ đợi đến khi anh quên đi Tiểu Vũ.
Tôi sẽ đợi đến khi anh cảm nhận được tình cảm của tôi.
Tôi sẽ đợi đến khi anh mở lòng với tôi.
Nhưng tôi lại không đợi được ngày đó.
Vì, Tiểu Vũ và thiếu gia tập đoàn Good chia tay.
oOo
Tiểu Vũ và bạn trai quen nhau được nửa năm. Một lần, Tiểu Vũ phát hiện cậu thiếu gia kia bắt cá hai tay. Hai người cãi nhau một trận.
Tiểu Vũ đòi chia tay. Cậu thiếu gia kia cũng không hề níu kéo.
Ngày hôm đó, Tiểu Vũ với đôi mắt khóc sưng đỏ xuất hiện ở trên con đường anh chở tôi đi về nhà.
Khuôn mặt anh tràn đầy lo lắng, thương xót.
Lúc này, dường như thế giới chỉ có hai người, anh – Tiểu Vũ, cùng với tiếng khóc rưng rức của Tiểu Vũ.
Tôi như một người thứ ba, đứng yên lặng ở bên cạnh hai người.
Tôi lại dặn lòng mình đè thứ tình cảm vừa mới định ngóc dậy kia trở lại.
Tôi biết, với anh, tôi lại không có cơ hội nào cả.
oOo
Một tháng sau khi Tiểu Vũ chia tay.
Anh và Tiểu Vũ chính thức quen nhau.
Thời gian đó anh luôn ở bên chăm sóc cô ấy, kéo cô ấy ra khỏi nỗi đau, bảo vệ cô khỏi sự công kích của bạn trai cũ.
Sau đó, anh thổ lộ, rồi hai người ở bên nhau một cách rất tự nhiên.
Là một cậu bạn cùng lớp. Nghe nói là thiếu gia tập đoàn Good.
Ngày Tiểu Vũ dẫn người yêu ra mắt tôi và Cách Tùng, tôi thấy trong đôi mắt anh sự mất mát khủng khiếp, ảm đạm, không chút ánh sáng.
Anh vẫn cười, nhưng tôi biết trong lòng anh là một trăm ngàn vết dao cắt, như cảm giác của tôi 1 năm trước khi phát hiện ra người anh thích là Tiểu Vũ.
Anh cầm một con tôm hấp lên, bóc vỏ, vừa định hướng về phía bát Tiểu Vũ lại khựng lại, sau đó chuyển hướng thả vào trong bát của tôi, mỉm cười: “An Nhiên, ăn tôm đi.”
Tôi nhìn con tôm, lại nhìn anh. Anh đau khổ, tôi cũng thấy đau khổ.
Nhưng chuyện tình cảm này, đâu có ép buộc được.
Khi gặp chuyện đau buồn, Cách Tùng có tật xấu là bỏ ăn.
Trước kia, khi con mèo anh nuôi bị chết, anh đã bỏ ăn 3 ngày liền. Sau đó, anh liền bị bệnh đau dạ dày. Bố mẹ anh lại làm việc ở tỉnh khác, chỉ về nhà vào hai ngày cuối tuần.
Sợ lần này anh lại bỏ ăn, nên mấy ngày tiếp theo tôi rất năng đến nhà anh nấu cơm.
Tôi lấy cớ là đang học nấu ăn, nấu rất nhiều món, bắt anh ở trước mắt tôi ăn bằng hết. Lần nào anh cũng cười khổ, nói tôi hai câu, nhưng vẫn cố gắng ăn hết đồ tôi nấu.
Sau khoảng 2 tuần, tôi thấy tâm trạng của anh đã tốt hơn, tuy rằng nỗi buồn trong mắt chưa tiêu tán, nhưng hẳn đã quay trở lại với nếp sinh hoạt hàng ngày. Vậy nên tôi cũng không đến nấu cơm cho anh nữa.
Anh nói muốn trả công tôi đã nuôi anh hai tuần nên mấy ngày tiếp theo sẽ qua nhà chở tôi đi học.
Đương nhiên, tôi rất vui.
Chẳng hiểu sao, bình thường tôi cũng không phải một đứa hay nói, nhưng khi đi với anh lại có thể nói được rất nhiều. Hai anh em buôn đủ các chuyện trên trời, dưới bể, chuyện chính trị, chuyện xã hội, chuyện bàn bè, hàng xóm, chẳng bao giờ có hồi kết.
Nếu không thể làm người yêu, thì làm anh em như vậy với tôi cũng đủ rồi.
Nhưng gần đây anh lại quan tâm đến tôi hơn, thỉnh thoảng còn rủ tôi đi ăn kem, đi xem phim.
Thứ tình cảm tôi đã đè nén rất sâu trong đáy lòng kia lại lần nữa ngo ngoe rục rịch trỗi dậy.
oOo
Tôi đã nghĩ rằng, có lẽ, tôi cũng có cơ hội.
Tôi sẽ đợi đến khi anh quên đi Tiểu Vũ.
Tôi sẽ đợi đến khi anh cảm nhận được tình cảm của tôi.
Tôi sẽ đợi đến khi anh mở lòng với tôi.
Nhưng tôi lại không đợi được ngày đó.
Vì, Tiểu Vũ và thiếu gia tập đoàn Good chia tay.
oOo
Tiểu Vũ và bạn trai quen nhau được nửa năm. Một lần, Tiểu Vũ phát hiện cậu thiếu gia kia bắt cá hai tay. Hai người cãi nhau một trận.
Tiểu Vũ đòi chia tay. Cậu thiếu gia kia cũng không hề níu kéo.
Ngày hôm đó, Tiểu Vũ với đôi mắt khóc sưng đỏ xuất hiện ở trên con đường anh chở tôi đi về nhà.
Khuôn mặt anh tràn đầy lo lắng, thương xót.
Lúc này, dường như thế giới chỉ có hai người, anh – Tiểu Vũ, cùng với tiếng khóc rưng rức của Tiểu Vũ.
Tôi như một người thứ ba, đứng yên lặng ở bên cạnh hai người.
Tôi lại dặn lòng mình đè thứ tình cảm vừa mới định ngóc dậy kia trở lại.
Tôi biết, với anh, tôi lại không có cơ hội nào cả.
oOo
Một tháng sau khi Tiểu Vũ chia tay.
Anh và Tiểu Vũ chính thức quen nhau.
Thời gian đó anh luôn ở bên chăm sóc cô ấy, kéo cô ấy ra khỏi nỗi đau, bảo vệ cô khỏi sự công kích của bạn trai cũ.
Sau đó, anh thổ lộ, rồi hai người ở bên nhau một cách rất tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.