Chương 42:
Mưa Mùa Hạ
28/02/2023
Chương 42
Nghe nói Dư Đại cũng bị mẹ ruột bỏ lại ở bệnh viện.
Hoàng thấy vậy, liền nói với Dư Đại:
"Em sau này ở với anh, anh sẽ lấy cơm về nuôi em."
Mẹ mỉm cười vuốt tóc hai đứa con, dặn dò hai đứa phải yêu thương nhau, phải trở thành điểm tựa của nhau. Con người khi có điểm tựa tinh thần, sẽ có sức mạnh vượt qua mọi nghịch cảnh.
Đó cũng là lý do tại sao mẹ lại đưa Dư Đại về sống cùng Hoàng.
Mẹ biết, mẹ không còn sống được bao lâu nữa.
Mẹ hy vọng sau khi mẹ mất đi, Hoàng của mẹ vẫn có một người bạn đồng hành, một điểm tựa tinh thần, một người thân để cậu yêu thương và nương tựa.
Mẹ xin cho Dư Đại vào học lớp 2 cùng trường với Hoàng. Hàng sáng, hai anh em cùng đèo nhau đi học trên con xe đạp cà tàng được hàng xóm tặng.
Chiều về lại đến nhà hàng rửa rau, nhặt rau, Hoàng đã lớn hơn một chút, đã có thể rửa bát. Bé Dư Đại nhỏ hơn, nên làm việc nhặt vỏ tỏi, vỏ hành, lau bàn ghế. Chủ quán liền trả lương cho hai đứa bằng với một người lớn. Hai đứa bé rất vui. Công việc này thực tốt, có tiền lương, còn có đồ ăn ngon mang về cho mẹ.
Năm tiếp theo, mẹ càng ngày càng yếu. Hoàng và Dư Đại vô cùng lo lắng, nhưng không biết phải làm nhưng.
Hoàng lại lén bố giấu tiền, đưa cho mẹ. Mẹ nhận lấy nhưng lại không hề đi bệnh viện khám.
Một ngày, mẹ gọi hai đứa đến, mẹ mới mua cho hai đứa bộ quần áo mới.
Nhìn hai đứa vui vẻ, mẹ cũng vui.
Mẹ lại dặn dò hai anh em phải biết yêu thương nhau. Hai đứa ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó, mẹ đưa cho Hoàng một phong bì. Dặn cậu đợi ba tháng sau mới được mở ra.
Một tháng sau, mẹ qua đời. Hôm đó trời rét căm căm, Hoàng và Dư Đại đi học về. Theo thường lệ gọi mẹ nhưng không nghe thấy tiếng trả lời.
Hoàng bất giác dâng lên dự cảm không ổn. Vội vàng lao vào nhà. Thân thể mẹ đã cứng đờ dù lay thế nào cũng không tỉnh.
"Mẹ ơi, mẹ ơi." Hai đứa trẻ gào khóc thảm thiết, kinh động cả hàng xóm.
"Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con."
Cô chủ nhà hàng vốn là bạn thân của mẹ, giúp hai đứa lo tang sự cho mẹ.
Hai tháng sau ngày mẹ mất, Hoàng mở phong bì mẹ gửi cho mình ra. Trong đó có một lá thư, một cuốn sổ tiết kiệm 100 triệu và di chúc.
Trong thư mẹ dặn dò hai anh em phải luôn luôn sống kiên cường, hướng về phía trước, hướng về tương lai tươi đẹp, phải luôn yêu thương nhau. Số tiền tiết kiệm này có một phần là tiền mẹ tích cóp trong nhiều năm đi làm, một phần là tiền Hoàng đã đưa cho mẹ. Mẹ để lại cho hai anh em sử dụng khi cần.
Nước mắt Hoàng chảy dòng dòng.
Mẹ ơi.
Con không cần tiền, con cần mẹ thôi.
Sau này, Hoàng và Dư Đại dựa vào số tiền mẹ để lại làm buôn bán lặt vặt trong trường như bút vở, đồ dùng học tập. Các giáo viên và học sinh trong trường biết hoàn cảnh của hai anh em nên cũng tạo điều kiện hỗ trợ.
Sau khi học hết cấp 3, Hoàng vừa đi học đại học vừa thành lập công ty bán đồ dùng học tập. Dư Đại cũng hộ trợ anh trai trong việc kinh doanh. Dần dần, công ty của hai người lấn sân sang cả mảng bất động sản, du lịch…phát triển trở thành tập đoàn Sen Trắng lớn như ngày nay.
Không ai biết, hai con người đứng đầu tập đoàn Sen Trắng đã từng có đoạn quá khứ vất vả như vậy. Người ta chỉ thấy sự thành công của họ, không ai thấy được sau sự thành công đó đã từng có một người mẹ hy sinh nhiều như vậy cho bọn họ. Chỉ có trong trái tim của họ biết rằng, họ sẽ không bao giờ quên mẹ.
Hết ngoại truyện.
Nghe nói Dư Đại cũng bị mẹ ruột bỏ lại ở bệnh viện.
Hoàng thấy vậy, liền nói với Dư Đại:
"Em sau này ở với anh, anh sẽ lấy cơm về nuôi em."
Mẹ mỉm cười vuốt tóc hai đứa con, dặn dò hai đứa phải yêu thương nhau, phải trở thành điểm tựa của nhau. Con người khi có điểm tựa tinh thần, sẽ có sức mạnh vượt qua mọi nghịch cảnh.
Đó cũng là lý do tại sao mẹ lại đưa Dư Đại về sống cùng Hoàng.
Mẹ biết, mẹ không còn sống được bao lâu nữa.
Mẹ hy vọng sau khi mẹ mất đi, Hoàng của mẹ vẫn có một người bạn đồng hành, một điểm tựa tinh thần, một người thân để cậu yêu thương và nương tựa.
Mẹ xin cho Dư Đại vào học lớp 2 cùng trường với Hoàng. Hàng sáng, hai anh em cùng đèo nhau đi học trên con xe đạp cà tàng được hàng xóm tặng.
Chiều về lại đến nhà hàng rửa rau, nhặt rau, Hoàng đã lớn hơn một chút, đã có thể rửa bát. Bé Dư Đại nhỏ hơn, nên làm việc nhặt vỏ tỏi, vỏ hành, lau bàn ghế. Chủ quán liền trả lương cho hai đứa bằng với một người lớn. Hai đứa bé rất vui. Công việc này thực tốt, có tiền lương, còn có đồ ăn ngon mang về cho mẹ.
Năm tiếp theo, mẹ càng ngày càng yếu. Hoàng và Dư Đại vô cùng lo lắng, nhưng không biết phải làm nhưng.
Hoàng lại lén bố giấu tiền, đưa cho mẹ. Mẹ nhận lấy nhưng lại không hề đi bệnh viện khám.
Một ngày, mẹ gọi hai đứa đến, mẹ mới mua cho hai đứa bộ quần áo mới.
Nhìn hai đứa vui vẻ, mẹ cũng vui.
Mẹ lại dặn dò hai anh em phải biết yêu thương nhau. Hai đứa ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó, mẹ đưa cho Hoàng một phong bì. Dặn cậu đợi ba tháng sau mới được mở ra.
Một tháng sau, mẹ qua đời. Hôm đó trời rét căm căm, Hoàng và Dư Đại đi học về. Theo thường lệ gọi mẹ nhưng không nghe thấy tiếng trả lời.
Hoàng bất giác dâng lên dự cảm không ổn. Vội vàng lao vào nhà. Thân thể mẹ đã cứng đờ dù lay thế nào cũng không tỉnh.
"Mẹ ơi, mẹ ơi." Hai đứa trẻ gào khóc thảm thiết, kinh động cả hàng xóm.
"Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con."
Cô chủ nhà hàng vốn là bạn thân của mẹ, giúp hai đứa lo tang sự cho mẹ.
Hai tháng sau ngày mẹ mất, Hoàng mở phong bì mẹ gửi cho mình ra. Trong đó có một lá thư, một cuốn sổ tiết kiệm 100 triệu và di chúc.
Trong thư mẹ dặn dò hai anh em phải luôn luôn sống kiên cường, hướng về phía trước, hướng về tương lai tươi đẹp, phải luôn yêu thương nhau. Số tiền tiết kiệm này có một phần là tiền mẹ tích cóp trong nhiều năm đi làm, một phần là tiền Hoàng đã đưa cho mẹ. Mẹ để lại cho hai anh em sử dụng khi cần.
Nước mắt Hoàng chảy dòng dòng.
Mẹ ơi.
Con không cần tiền, con cần mẹ thôi.
Sau này, Hoàng và Dư Đại dựa vào số tiền mẹ để lại làm buôn bán lặt vặt trong trường như bút vở, đồ dùng học tập. Các giáo viên và học sinh trong trường biết hoàn cảnh của hai anh em nên cũng tạo điều kiện hỗ trợ.
Sau khi học hết cấp 3, Hoàng vừa đi học đại học vừa thành lập công ty bán đồ dùng học tập. Dư Đại cũng hộ trợ anh trai trong việc kinh doanh. Dần dần, công ty của hai người lấn sân sang cả mảng bất động sản, du lịch…phát triển trở thành tập đoàn Sen Trắng lớn như ngày nay.
Không ai biết, hai con người đứng đầu tập đoàn Sen Trắng đã từng có đoạn quá khứ vất vả như vậy. Người ta chỉ thấy sự thành công của họ, không ai thấy được sau sự thành công đó đã từng có một người mẹ hy sinh nhiều như vậy cho bọn họ. Chỉ có trong trái tim của họ biết rằng, họ sẽ không bao giờ quên mẹ.
Hết ngoại truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.